Đêm hôm đó thật sự là hỗn loạn vô cùng.
Gió gào thét nơi góc phố, bầu trời đêm bất ngờ bị một tia chớp xé toạc, dòng điện truyền qua không ổn định, ngọn đèn đường mờ mịt ở đầu hẻm chớp tắt liên hồi.
Tựa như một bộ phim cũ của thế kỷ trước, từng khung hình đều bị làm chậm lại.
Ngực Kỳ An nghẹn lại, lòng bàn tay siết chặt: “Trần Trạch Dã, tớ quên mang chìa khóa cửa rồi.”
Cô chớp mắt, giọng nói dịu dàng: “Tớ chờ cậu cùng về nhé.”
“Được không?”
Nhưng Trần Trạch Dã vẫn không nói gì, cánh tay buông bên người từ từ nhấc lên, anh lấy chìa khóa từ trong túi áo, đặt vào lòng bàn tay cô.
Đầu ngón tay lướt nhẹ qua nhau, chạm một cái rồi rời đi.
Cơn mưa được ủ lâu bắt đầu rơi xuống từng hạt nhỏ, lạnh buốt, ẩm ướt lan ra rất nhanh.
Tim như bị ngâm trong nước, giọng cô gái run nhẹ: “Trần Trạch Dã, sắp mưa rồi.”
“Chúng ta đừng để bị ướt mưa nữa được không?”
Không biết từ xa là tiếng chuông điện thoại của ai vang lên, trong bài hát 《Mật mã》 của Châu Kiệt Luân ngân lên câu:
Có quá nhiều người, quá nhiều chuyện, gào thét chen giữa chúng ta, tạp âm quá nhiều, tín hiệu yếu, đến cả cơn gió thổi qua cũng thành cản trở.
Gió thổi mạnh hơn, sợi dây cuối cùng nối giữa họ cũng lặng lẽ đứt rời.
…
Kỳ An đã không còn nhớ mình lên xe cùng Giang Trì Dật như thế nào nữa.
Khoảnh khắc cánh cửa xe khép lại, mưa to đổ ập xuống, màn sương trắng bốc lên làm tầm nhìn trở nên mơ hồ.
Trong gương chiếu hậu, bóng dáng đó dần nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn là nét mờ mịt giữa màn đêm.
Chiếc lá cuối cùng của cây bạch dương rơi xuống mặt đất, đây là mùa thu đầu tiên của cô ở Lê Bắc, e rằng sẽ rất khó vượt qua.
Kỳ An tựa đầu vào cửa kính xe, mí mắt khẽ khép lại, nhưng trước mắt cô lại hiện lên bóng hình gầy gò, đơn độc kia.
Ánh đèn neon đêm mưa chói mắt, xe cộ kẹt cứng ở ngã tư đường.
Giang Trì Dật bật điều hòa, tăng nhiệt độ lên, quay đầu lại bắt chuyện với cô.
“Em gái An, trong túi bên cạnh có khăn lông sạch đấy, em vừa bị mưa tạt một chút, mau lau đi kẻo cảm lạnh.”
“À đúng rồi, quên chưa giới thiệu, anh tên là Giang Trì Dật.”
Kỳ An vẫn chưa mở mắt, yếu ớt đáp một tiếng “cảm ơn”.
“Quán lẩu em thích ở đâu thế?” Giang Trì Dật chống tay lên vô lăng hỏi, “Giờ anh chở em qua đó.”
Kỳ An ngẩn ra vài giây, lúc mở miệng mới phát hiện giọng mình khản đặc: “Quán lẩu gì cơ?”
“Hử?” Giang Trì Dật bị cô làm cho cũng thấy mơ hồ, anh cầm điện thoại kiểm tra lại lần nữa: “Trần Trạch Dã nói em chưa ăn tối, lại bảo gần đây có quán lẩu em thích, dặn anh đưa em qua đó.”
Đèn đỏ chuyển xanh, xe bắt đầu lăn bánh chậm rãi, anh tiếp tục giải thích: “Anh không phải người Lê Bắc, không rành khu vực này lắm, em nói tên quán đi, anh mở định vị.”
Câu nói sau đó, cô căn bản chẳng tập trung nghe, trong đầu chỉ đầy ắp ba chữ kia.
Cơn chua xót lại dâng lên khóe mắt, Kỳ An lắc đầu, giọng nghèn nghẹn: “Không cần đâu, em không đói.”
“Ây da, không ăn tối sao được.” Giang Trì Dật nói bằng giọng quan tâm, “Còn nhỏ thế này, đừng để cơ thể suy nhược.”
“Thật sự không cần mà.”
“Đây là nhiệm vụ Trần Trạch Dã giao cho anh đó.” Giang Trì Dật bất đắc dĩ dùng đến “vũ khí cuối cùng”, “Nếu anh không chăm sóc tốt cho em, thằng nhóc đó không biết sẽ tính sổ anh thế nào đâu.”
Anh quay lại mỉm cười với cô: “Coi như giúp anh một việc đi.”
Kỳ An không trả lời, lông mi lại run nhẹ, giọng thấp đến mức như đang lẩm bẩm một mình: “Vậy còn cậu ấy thì sao?”
Giang Trì Dật không nghe rõ, vô thức hỏi lại: “Em nói gì cơ?”
Kỳ An không nói nữa, nhưng Giang Trì Dật nhìn phản ứng của cô qua gương chiếu hậu, cũng đoán được đại khái.
“Em gái An.” Giọng anh trầm hơn lúc nãy, “Em đừng quá lo cho Trần Trạch Dã, cậu ấy sẽ không sao đâu.”
“Chuyện tối nay em đừng để trong lòng.” Giang Trì Dật cố gắng an ủi, “Không phải cố ý quát em đâu, bọn anh quen nhau nhiều năm rồi, cậu ấy có lúc là như vậy đấy, cứ để yên một mình một lúc là được.”
“Yên tâm đi.” Giang Trì Dật thầm trách mình vụng về, ngay cả một cô bé cũng dỗ không xong, “Dù tâm trạng tệ thế nào, cậu ấy cũng sẽ không làm chuyện gì cực đoan đâu.”
“Bây giờ có em ở đây, cậu ấy sẽ không dám đối xử tệ với bản thân mình đâu.”
Kỳ An nhớ lại cuộc điện thoại toàn những lời mắng chửi ấy, ngập ngừng hỏi: “Trần Trạch Dã… có phải từng trải qua chuyện gì không vui?”
Giang Trì Dật im lặng thật lâu mới đáp: “Ừ.”
Cả đoạn đường sau đó đều im ắng, bữa lẩu rốt cuộc vẫn không ăn được.
Kỳ An uể oải, chẳng có chút khẩu vị nào, cô bảo mình hơi mệt, muốn về nhà nghỉ ngơi sớm.
Giang Trì Dật nhìn bộ dạng của cô cũng không nỡ ép nữa, ghé qua tiệm mì gần đó mua một phần mì bò mang về, rồi đưa cô trở về ngõ Minh Xuân.
Đầu óc hỗn loạn như một đống hồ đặc, đến cả thay đồ cũng không còn sức, Kỳ An nằm dài trên giường, ngước nhìn trần nhà trống trơn.
Trước mắt cô vụt qua rất nhiều hình ảnh, từ lần đầu hai người gặp nhau trước cửa tiệm, đến khoảng thời gian anh ở bên cô trong phòng truyền dịch ở bệnh viện, rồi cả dáng người lặng lẽ chờ đợi ngoài tiệm trà sữa… Tất cả dừng lại ở buổi hoàng hôn hôm đại hội thể thao.
Anh cúi người, tự tay đeo tấm huy chương vàng cho cô.
Thực ra cô biết mình không có tư cách gì để đòi hỏi anh phải kể hết mọi chuyện. Vết thương là vết thương, cho dù có lành lại cũng sẽ kéo căng da thịt, bị gợi lại là sẽ đau.
Thời gian họ quen nhau cũng chưa lâu, quan hệ cũng chưa sâu đến mức đó — những điều ấy, cô hiểu cả.
Ngực bắt đầu thấy nóng, hơi thở trở nên nặng nề, mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, tiếng gió như ma quỷ gào thét ngoài kia.
Trong phòng ngủ không bật đèn, trên ô cửa kính phủ nước mưa là hình bóng phản chiếu của chính cô.
Không biết đã nằm bao lâu, Kỳ An mơ mơ màng màng ngồi dậy khỏi giường, ánh mắt xuyên qua màn mưa, dừng lại ở căn nhà phía bên trong sân.
Không có ánh đèn, tất cả tối đen một mảnh.
Anh vẫn chưa về sao?
Hoặc là…
Đêm nay, anh còn định về không?
Trong khoảnh khắc ấy, cô bỗng muốn nhắn tin cho anh, màn hình điện thoại sáng lên lần nữa, ánh sáng yếu ớt chiếu đầy căn phòng.
Ngón tay dừng lại trên bàn phím, nội dung tin nhắn cứ sửa tới sửa lui, nhưng đến cuối cùng, cô lại chẳng còn chút sức lực nào, chiếc điện thoại trượt khỏi tay, rơi xuống chiếc giường mềm mại.
Lúc tâm trạng xuống thấp, con người ta rất dễ suy nghĩ miên man. Những suy nghĩ kỳ quặc lướt qua trong đầu.
Tất cả sự thiên vị, thân mật trong quá khứ, đến khoảnh khắc này bỗng khiến cô sinh ra vài phần hoài nghi.
Liệu anh đối với cô, có khi nào chỉ là cảm xúc nhất thời?
Liệu có phải ngay từ đầu, anh chưa từng thực sự muốn để cô tiến vào thế giới của mình?
Nhưng rất nhanh, cô khó chịu lắc đầu, cố gắng xua đi những suy nghĩ vớ vẩn đó.
Hai giờ sáng.
Mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt, cả thị trấn đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Trong sân của căn nhà số 137, ngõ Minh Xuân, có một bóng dáng gầy gò đang đứng lặng.
Mày mắt bị những sợi tóc đen rối bời che khuất, khí áp xung quanh anh trầm lặng như chính màn đêm không ánh sáng kia.
Đường viền xương hàm siết chặt, anh ngẩng đầu nhìn lên ô cửa sổ tầng hai, chiếc đèn ngủ anh từng tự tay lắp vào vẫn chưa tắt, ánh sáng vàng nhạt dịu dàng và rõ ràng.
“Sao muộn thế rồi mà còn chưa ngủ.” Yết hầu anh vô thức chuyển động, cánh tay căng lên vì kìm nén, giọng nói của anh gần như bị cơn mưa nuốt mất, “Lại mất ngủ rồi à?”
Chiếc xe từ từ dừng lại phía sau, cửa kính hạ xuống, Giang Trì Dật cất giọng gọi lớn: “A Dã!”
Trần Trạch Dã còn nhìn thêm vài lần nữa, trong mắt ngập đầy luyến lưu, rồi mới quay người bước đến.
“Cậu không sao chứ?” Giang Trì Dật bị dáng vẻ của anh dọa đến giật mình, “Hay là cậu về nghỉ một đêm trước đi?”
“Không cần, giờ đi luôn.” Trần Trạch Dã nghiêng đầu, ánh mắt vẫn dừng lại ở nơi đó, “Đi sớm, về sớm.”
“Rốt cuộc là sao vậy.” Giang Trì Dật thở dài, “Thật sự muốn về Lâm Châu sao? Cậu nghĩ kỹ lại đi.”
“Dù gì thì… cha cậu…”
Trần Trạch Dã cười nhạt: “Ông ta dẫn một người phụ nữ mới về nhà rồi.”
“Tôi dù sao cũng phải đi lấy lại đồ của mẹ tôi.” Biểu cảm trên mặt anh dần trầm xuống, “Nếu còn để lại đó, tôi sợ mẹ sẽ chê là bẩn.”
Giang Trì Dật nghẹn lời.
Gương mặt sắc lạnh, mỏng manh của cậu trai phản chiếu trên cửa kính xe, giọt nước mưa chưa kịp khô chậm rãi lăn xuống, khóe môi anh mím chặt, ánh mắt cụp xuống, không biết đang nghĩ gì.
Giang Trì Dật chợt nhớ lại nhiều năm trước, đúng vào đêm xảy ra tai nạn của Thẩm Sơ Nghi, Trần Trạch Dã hình như cũng như thế này.
Lúc đó anh mới mười một tuổi, cơn mưa cuối mùa hè ở Lâm Châu đã đập vỡ nốt lớp vỏ bọc mềm yếu cuối cùng của anh.
Giọng của Trần Trạch Dã kéo anh khỏi dòng hồi tưởng: “Tối nay, cô ấy sao rồi?”
“Không ổn lắm.” Giang Trì Dật đáp bằng giọng khó xử, “Chưa ăn tối, cả quãng đường tâm trạng đều rất tệ.”
“A Dã…” Anh ngập ngừng, “Tôi cảm thấy… hình như cô ấy cũng rất thích cậu, cậu thật sự không cần phải…”
“Cần.”
Lần này anh trả lời rất dứt khoát: “Cậu không hiểu được.”
“Tôi không muốn để cô ấy thấy dáng vẻ của tôi bây giờ.”
Không muốn để cô ấy thấy sự chật vật của mình.
Không muốn để cô ấy thấy cái dáng vẻ thảm hại này.
Lại càng không muốn để cô ấy nhận ra, Trần Trạch Dã thật ra không hề tốt đẹp như cô từng nghĩ.
“Cảm ơn cậu chuyện tối nay.” Trần Trạch Dã cúi đầu thấp hơn, giọng nói phẳng lặng: “Có dịp sẽ mời cậu ăn một bữa.”
Về sau, suốt một khoảng thời gian rất dài, Giang Trì Dật cứ không ngừng nghĩ đi nghĩ lại — yêu rốt cuộc là gì?
Lại có thể khiến một người kiêu ngạo như Trần Trạch Dã rơi vào tro bụi, tự ti đến mức không ngẩng đầu lên nổi.