Tháng mười khép lại bằng hai cơn mưa cuối thu. Bước sang tuần mới, thời tiết ở Lê Bắc đột ngột chuyển lạnh, đợt rét đầu đông nối tiếp nhau đến, khiến mùa đông tới vừa dài vừa gian nan.
Vết thương trên người Trần Trạch Dã cũng gần khỏi hẳn, anh trở lại trường đi học như thường. Mọi thứ dường như quay về nhịp sống trước kia — chỉ có điều Chung Tư Kỳ chẳng vui vẻ gì, vì đặc quyền ăn trưa cùng Kỳ An của cô đã bị người nào đó cướp trắng.
Dựa vào quan hệ với Kỳ An, Tư Kỳ giờ không còn sợ Trần Trạch Dã như trước nữa, dám chỉ thẳng mặt mà càu nhàu mãi không thôi.
Còn Trần Trạch Dã thì chẳng thèm để ý, mặt lạnh nói rằng trời lạnh rồi, Kỳ An dạ dày không tốt, cứ ăn mấy món linh tinh ngoài căn tin thì sẽ khó chịu.
Kết quả đã rõ, Trần Trạch Dã thắng không cần tranh. Chung Tư Kỳ tức giận phồng má mấy hôm, cuối cùng cũng bị Kỳ An dỗ dành bằng hai gói kẹo quýt.
Việc học của lớp 11 càng lúc càng nặng, đề cương và bài tập nhiều đến viết không xuể, mỗi tuần lại có một kỳ kiểm tra mô phỏng.
Sáng thứ sáu, tiết đầu là Toán. Lão Từ hiếm khi nổi giận, nhưng lần này thật sự không nhịn được.
Thầy nói gần đây bầu không khí trong lớp quá xao nhãng, điểm số mãi không cải thiện, có những dạng bài giảng đi giảng lại vẫn có người sai, dù kỳ thi đại học còn hơn một năm nhưng cứ qua loa thế này thì cuối cùng chỉ tự hại mình thôi.
Còn mười phút nữa là hết tiết, sau khi giảng xong câu cuối, Lão Từ xách sách đi xuống các bàn. Khi đi ngang qua chỗ Kỳ An, thầy gõ nhẹ lên mặt bàn, hạ giọng: “Lát nữa qua văn phòng của thầy một chút.”
Kỳ An gật đầu: “Vâng ạ.”
Khóe mắt liếc thấy bóng thầy khuất sau cửa, Chung Tư Kỳ dựa lưng ra sau, quay đầu hỏi: “An An, kiểm tra toán lần này cậu được bao nhiêu?”
“142.”
“Gì cơ!” Chung Tư Kỳ mắt trợn to: “142 điểm mà cũng bị gọi lên văn phòng à?”
“Thế thì tiêu tớ rồi…” Cô nàng nhìn đống điểm lẹt đẹt của mình mà buồn thiu.
Kỳ An gấp bút lại, đứng lên đi về phía văn phòng. Không ngờ khi bước vào thì thấy Lương Hoài Viễn cũng ở đó.
Lão Từ kéo ghế bên cạnh ra, giọng hòa nhã: “Các em ngồi đi, thoải mái lên.”
Có lẽ nhận ra được áp lực trên người cả hai, thầy cười nhẹ: “Đừng căng thẳng, hôm nay gọi tới không phải để trách mắng đâu.”
Trên mặt bàn gỗ nâu đặt một bảng thành tích, hai hàng trên cùng được khoanh tròn đỏ. Lão Từ nhấp ngụm trà kỷ tử rồi nói: “Thông báo từ Sở mới gửi về sáng nay. Cuộc thi liên môn Toán – Lý sẽ tổ chức vào tháng 3 năm sau. Thành tích của hai em ổn định nhất, trường dự định cử các em tham gia.”
“Cuộc thi này rất có trọng lượng, giúp ích lớn cho xét tuyển đặc cách, nếu vào được vòng chung kết còn có cơ hội xin xét điểm ưu tiên nữa.”
Lão Từ nhìn hai học sinh giỏi càng ngắm càng thấy hài lòng, đến cả cơn giận lúc nãy cũng tan biến: “Đối thủ sẽ là những học sinh giỏi nhất từ các trường khác, dù không đoạt giải thì đó cũng là cơ hội rèn luyện quý giá. Các em thấy sao?”
Kỳ An im lặng mím môi. So với Toán, cô không giỏi Lý lắm, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Lương Hoài Viễn cũng không có ý kiến gì.
“Mỗi năm thi đều có lớp huấn luyện riêng, lần này tổ chức ở Lâm Châu, chắc sẽ vào kỳ nghỉ đông. Hai em chuẩn bị trước đi.” Lão Từ mở ngăn kéo, lấy ra hai tập đề thi dày cộp:
“Ở đây có đề các năm trước, mang về làm thử.”
Giọng thầy trầm ổn, đầy tâm huyết: “Thời gian tới có thể sẽ hơi bận, nhưng đừng tự tạo áp lực cho mình. Giữ tâm lý thoải mái, có gì cứ nói với thầy.”
“Vâng ạ.”
“Được rồi.” Lão Từ vỗ nhẹ vai cả hai, “Vậy các em về lớp đi.”
“Em cảm ơn thầy.”
Ra khỏi văn phòng thì đã hết tiết, trời ngoài cửa kính âm u hẳn xuống, mây dày kéo qua không ngớt, cành cây trơ trụi bị gió cuốn quét, lũ chim sẻ bay vút lên rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Các bạn nữ túm tụm bên cửa sổ, khoác tay nhau bàn tán xem năm nay có tuyết sớm không.
Kỳ An ôm tập đề đi chậm rãi về lớp, mắt cụp xuống, trong đáy mắt là một mảnh mông lung.
Bỗng một bóng râm phủ xuống bên cạnh cô. Hương gỗ tuyết tùng lạnh mát pha lẫn chút hổ phách quen thuộc ùa tới, như thể vừa rơi vào làn nước biển lạnh buốt.
Cổ áo nhẹ nhàng bị ai đó khều một cái. Quay đầu lại — Trần Trạch Dã đứng ngay bên cạnh, chỉ cách cô tầm hai mươi phân.
Nhiệt độ ở Lê Bắc giờ đã xuống gần 0 độ, vậy mà anh vẫn chỉ mặc độc một chiếc áo thun đen. Cánh tay để trần lộ rõ đường nét rắn rỏi, chắc vừa vận động xong, tóc mái lòa xòa thấm mồ hôi dính vào đuôi mày, hơi thở dồn dập hơn bình thường, làn da trắng nhạt ánh lạnh.
Phông nền xung quanh mờ dần, chỉ còn gương mặt trước mắt là rõ nét nhất.
Kỳ An ngẩng lên chớp mắt: “Cậu… đi chơi bóng à?”
Trần Trạch Dã không trả lời, chỉ lặng lẽ nhét vào tay cô hai viên kẹo sữa, ngón tay lướt qua đường vân trong lòng bàn tay.
“Hử?” Kỳ An không hiểu, đôi mắt hổ phách ánh lên vẻ mơ hồ.
Trần Trạch Dã bật cười, giọng nhàn nhã: “Bạn học Kỳ, cậu nghĩ xem, ra chơi mới mấy phút.”
Anh giơ tay, gõ nhẹ hai cái vào thái dương cô: “Chút thời gian đó, đủ để chơi bóng à?”
Kỳ An “à” một tiếng đầy bối rối, cảm thấy câu hỏi mình vừa nãy đúng là hơi ngu ngốc. Cô cúi đầu, tập trung bóc vỏ kẹo.
Hành lang đông người, hỗn tạp, Trần Trạch Dã đổi vị trí, che chắn cô ở phía bên trong, rồi chậm rãi nói: “Không phải sợ cậu bị thầy mắng buồn à, nên xuống mua ít kẹo dỗ cho vui.”
Tay cô khựng lại. Kỳ An sững vài giây, mãi mới nhận ra anh đang nói gì.
Kẹo ngậm vào miệng, vị ngọt tràn khắp đầu lưỡi. Cô lúng túng bác bỏ: “Lão Từ không mắng tớ, chỉ gọi lên nói chuyện thi đấu thôi.”
“Vậy ai chọc cậu à?” Trần Trạch Dã nghiêng đầu nhìn cô, “Sao cứ ủ rũ thế?”
Kỳ An mím môi không trả lời, đầu óc lại hiện lên bảng điểm vừa thấy trong văn phòng, nơi cột của Trần Trạch Dã hoàn toàn trống trơn, chẳng có lấy một con số.
Gần hai tháng khai giảng, cô chưa từng thấy anh làm bài tập, thi thì lúc có mặt lúc không, có cũng chẳng nộp, dáng vẻ hoàn toàn không quan tâm.
Không hiểu vì sao, trong khoảnh khắc đó, đầu cô rối bời đầy những suy nghĩ mông lung. Cô bắt đầu nghĩ đến kỳ thi đại học hai năm sau và cả tương lai xa hơn nữa.
Hai người cùng bước vào lớp, lần lượt ngồi xuống chỗ.
Kỳ An quay lại, nhìn anh, đắn đo một chút rồi lên tiếng:
“Trần Trạch Dã, bài kiểm tra Toán lần trước của cậu đâu?”
Trần Trạch Dã nghĩ một lúc, giọng thản nhiên như thể chẳng đáng nhắc tới: “Vứt rồi.”
Kỳ An im lặng một lúc, giữa hàng mày hiện rõ nét do dự. Giọng cô nhỏ nhẹ, như thể đang suy nghĩ rất lâu mới dám hỏi: “Vì sao cậu lại không nộp bài vậy?”
“Những đề đó… cậu không làm được à?”
Trần Trạch Dã nhìn cô chằm chằm một lúc, ánh mắt mang theo ý vị sâu xa: “Sao vậy?”
“Muốn quản tớ à?”
Một câu nói khiến Kỳ An nghẹn lời. Dù đáp thế nào cũng thấy lạ lẫm, cuối cùng cô chỉ ngơ ngác lắc đầu: “Không có gì.”
Phần sau của ngày hôm đó diễn ra rất bình thường.
Các môn khác cũng lần lượt trả bài, Kỳ An không ít lần được tuyên dương vì điểm cao.
Trần Trạch Dã trong giờ ra chơi hay lén nhét kẹo vào ngăn bàn cô, bảo là thưởng cho thành tích.
Tối 5h15′, tiết tự học cuối cùng trong tuần kết thúc. Thẩm Tĩnh nhắn tin nói sẽ đến trường họp phụ huynh cho Thông Thông, hỏi cô có thể qua tiệm trông giúp được không.
Kỳ An và Trần Trạch Dã không về nhà ngay mà ghé đại một quán ăn gần trường. Sau bữa tối, họ cùng đi bộ đến quán trà sữa.
Trời mùa đông tối nhanh hơn, hơi lạnh thấm đẫm trong mỗi nhịp thở. Đường phố vắng hơn ngày thường, tiếng còi xe lâu lâu vang lên như xé toạc sự tĩnh lặng.
Tối nay không có sao, mặt trăng cũng bị mây mù che khuất phần lớn. Con phố nhỏ phủ một lớp tiêu điều lạnh lẽo, đèn đường vàng vọt kéo dài bóng người.
Hai người đứng ở góc giao lộ cuối cùng chờ đèn đỏ.
Kỳ An tựa vào cây cột điện sau lưng, đầu cúi thấp, rõ ràng tâm trí đang treo ngược cành cây.
Gió mỗi lúc một mạnh hơn, chóp mũi và trán cô đã đỏ ửng vì lạnh. Sợ cô bị cảm, Trần Trạch Dã vươn tay kéo cổ áo cô lên, ngón tay đùa nghịch với vài sợi tóc: “Lại ngẩn người gì đó?”
Kỳ An mím môi, né tránh: “Không có gì.”
Hôm đó quán không đông khách. Kỳ An dọn xong liền ngồi vào quầy tranh thủ làm đề Lão Từ đưa để ôn thi.
Trần Trạch Dã ngồi bên cạnh, gần cửa sổ, chân dài gác lên nhau, nửa khuôn mặt ẩn vào bóng tối trông càng lạnh lùng.
Anh không chơi game, cũng chẳng nhìn điện thoại, đôi mắt đen sâu lặng lẽ dừng trên người cô.
Đề thi dành cho cuộc thi khá hóc búa, phức tạp hơn bài tập thường ngày rất nhiều. Kỳ An nhiều lần bị tắc ý, hàng mày nhíu chặt không cách nào giãn ra được.
Nửa tiếng trôi qua, cô miễn cưỡng làm được ba câu. Câu thứ tư là phần cô yếu nhất, điện từ trường, đọc đi đọc lại vẫn không nghĩ ra lời giải.
Tâm trí bắt đầu lơ mơ, mí mắt nặng trĩu như đổ chì. Cô ngáp liền hai cái.
Trần Trạch Dã thấy vậy, đứng dậy bước tới, khom người vén mớ tóc lòa xòa trước trán cô sang một bên, thấp giọng hỏi:
“Buồn ngủ à?”
Kỳ An định nói không, nhưng lông mi dày dính vài giọt nước mắt nhỏ từ cơn buồn ngủ kéo dài, cô nhẹ nhàng gật đầu, khẽ thừa nhận: “Có một chút…”
Công thức và con số rơi vào tầm mắt, trông như ký hiệu ma quỷ. Kỳ An ôm đầu, ủ rũ than thở: “Câu này khó quá đi, tớ viết kiểu gì cũng không ra.”
Trần Trạch Dã cười khẽ, môi áp sát ngón tay như để nén tiếng cười: “Câu nào mà khiến An An nhà chúng ta khổ sở đến thế?”
Cây bút trong tay cô bị rút đi, Trần Trạch Dã thuận tay xoa nhẹ mái tóc cô: “Nếu chưa có ý tưởng thì tạm gác lại đi, buồn ngủ rồi thì ngủ một lát.”
“Nhưng mà —”
“Đừng lo.” Giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng đến mức khiến người ta yên lòng: “Chẳng phải còn có tớ đây sao?”
“Tớ ở đây canh chừng. Có chuyện gì cứ giao cho tớ lo, cậu cứ yên tâm mà ngủ.”
Cơn buồn ngủ thắng thế. Lần này, Kỳ An ngủ rất say.
Kim đồng hồ lặng lẽ trôi qua một vòng. Khi cô lờ mờ tỉnh dậy, chiếc áo khoác đắp trên người theo động tác hơi tuột xuống.
Ý thức dần quay về, Kỳ An chống tay lên bàn ngồi dậy, nhìn quanh — không thấy Trần Trạch Dã đâu, trong quán chỉ còn lại Thẩm Tĩnh.
“Dậy rồi à?” Thẩm Tĩnh đang kiểm hàng, nghe thấy tiếng động thì quay đầu mỉm cười.
Kỳ An xoa mắt, có chút ngại ngùng: “Chị Tĩnh, lúc nãy…”
“Không sao đâu.” Thẩm Tĩnh khoát tay, nói đầy áy náy: “Hai đứa đi học đã vất vả rồi, hôm nay gọi em tới phụ đột xuất là chị không phải.”
Ánh mắt đảo quanh quán một lượt, Kỳ An lại hỏi: “Trần Trạch Dã đâu rồi ạ?”
“Vừa có mấy thùng hàng đến,” chị giải thích, “Tiểu Dã giúp chị bê vào kho rồi.”
Thời gian gần đây, Trần Trạch Dã hầu như lúc nào cũng ở tiệm cùng Kỳ An. Dù lần trước có chút xích mích ở đồn cảnh sát, nhưng con người anh ngoài miệng cứng lòng mềm, biết Thẩm Tĩnh khó khăn nên âm thầm giúp đỡ rất nhiều.
Thẩm Tĩnh cũng dần có thiện cảm, không kiềm được mà nói thêm vài câu.
“Tiểu Dã thật sự là một đứa trẻ tốt. Em không biết đâu, lúc nãy chị về, thấy em ngủ gục trên bàn, còn nó thì ngồi bên cạnh không nhúc nhích, ánh mắt dán chặt vào em, chẳng hề rời đi.”
“Nhìn là biết rồi đấy.” Chị nở nụ cười dịu dàng, “Nó rất quan tâm em.”
Kỳ An nhất thời không biết nên trả lời thế nào, đành lảng sang chuyện khác: “Chị Tĩnh, để em phụ chị dọn dẹp nhé.”
“Không cần không cần.” Thẩm Tĩnh không cho cô động vào gì cả, nhìn đồng hồ treo tường rồi nhắc: “Cũng muộn rồi, lát nữa Tiểu Dã quay lại, hai đứa tranh thủ về sớm đi.”
Ngủ một giấc nhưng dường như chẳng tỉnh táo hơn là bao.
Kỳ An dụi mặt, đang định gấp bài thi lại thì ánh mắt vô tình lướt qua — lập tức mở to mắt.
Câu vật lý lúc nãy cô không làm được, giờ bên cạnh xuất hiện thêm vài dòng lời giải.
Nét chữ mạnh mẽ dứt khoát, các bước trình bày rõ ràng như vạch sẵn đường đi. Kỳ An chỉ nhìn một lần đã hiểu rõ mạch giải phía sau.
Ai viết vậy?
Trần Trạch Dã?
Đầu óc như có tiếng nổ nhỏ, một chuỗi nghi vấn ào lên như bong bóng nổ tung trong lòng, càng lúc càng dồn dập khiến cô bồn chồn không yên.
Nửa tiếng sau, cửa kính bị đẩy ra.
Thẩm Tĩnh dặn họ về sớm nghỉ ngơi, còn đưa mỗi người một ly trà sữa.
Kỳ An kìm nén không nổi nữa, mở miệng gọi thẳng: “Trần Trạch Dã.”
“Ừm?” Anh dừng bước, “Sao thế?”
“Câu giải vật lý trong bài thi, là cậu viết đúng không?”
Trần Trạch Dã ngơ ngác hỏi lại: “Bài nào cơ?”
“Chính là tờ vừa nãy tớ làm ấy.”
Anh chọc ống hút xuyên vào ly trà sữa, tuy không hẳn thích đồ ngọt nhưng vẫn uống một ngụm, rồi thản nhiên phủ nhận: “Không phải tớ.”
Kỳ An nhíu mày, cảm thấy anh nói dối quá tệ: “Không phải cậu thì còn ai vào đây?”
Trần Trạch Dã cười khẽ, cố tình trêu: “Bạn học Kỳ, trí nhớ cậu tệ quá đấy.”
“Thứ chính tay mình viết mà ngủ một giấc liền quên sạch?”
Kỳ An tức đến mức dựng tóc gáy, rành rọt từng từ: “Chính là cậu viết lúc tớ đang ngủ.”
Cả một ngày suy nghĩ hỗn loạn như khói mây bị quét sạch. Nhưng lại dấy lên một câu hỏi khác, mãi chẳng có lời giải: “Thật ra cậu đều làm được mà… Vậy tại sao cậu chưa bao giờ —”
“Không vì sao cả.” Trần Trạch Dã thản nhiên cắt lời. Nụ cười đùa cợt tắt hẳn, đường nét sắc lạnh khuất trong ánh đèn lờ mờ, nét hoang mang và bất cần lại bao phủ lấy anh:
“Kỳ An, không cần thiết.”
Tốt hay không tốt, con đường phía trước vẫn một màu u tối.
Với anh, chẳng có gì khác biệt.
“Không giống nhau mà.” Mũi chợt cay xè, cảm xúc dâng lên như thuỷ triều. Kỳ An cúi đầu, giọng nhỏ dần, mang theo chút uất ức nghẹn ngào:
“Trần Trạch Dã, cậu không nên như vậy.”
Anh là người tốt nhất mà cô từng gặp trong quãng đời ngắn ngủi của mình.
Anh đáng lẽ phải rạng rỡ đầy tự tin.
Anh nên đứng ở đỉnh cao, như một người chiến thắng thực sự.