Ngập Lụt - Thù Vãn

Chương 32: Chia Ly.



Cái chủ đề ấy cuối cùng cũng kết thúc một cách mơ hồ.

Trần Trạch Dã áp lòng bàn tay lên má cô, ngón tay ấm áp khẽ cọ nhẹ vùng da dưới mắt cô một cách thăm dò.

Trong đôi mắt đen dài ấy, cảm xúc cuộn trào. Giọng nói trầm thấp khàn khàn pha lẫn mấy phần nhượng bộ.

Anh nói: “An An, cho tớ thêm thời gian suy nghĩ.”

Kỳ An nhìn ra sự khó xử của anh, nên không nói gì thêm. Có những nỗi đau đã bén rễ trong lòng quá lâu, muốn chữa lành hoàn toàn vốn không dễ dàng gì.

Cô nguyện cho anh thời gian, cũng hiểu được những tổn thương ấy.

Cuối tháng Mười Một, Lê Bắc đón đợt rét mới, nhưng trận tuyết đầu mùa vẫn mãi chưa đến.

Trong trường có không ít người bị cúm. Kỳ An thể chất yếu, cũng không tránh khỏi.

Mùa đông bị cảm chẳng có gì lạ, nên cô cũng không mấy để tâm. Theo kinh nghiệm trước giờ, chỉ cần một tuần là khỏi.
Nhưng Trần Trạch Dã lại không yên lòng — đúng giờ, đúng liều bắt cô uống thuốc, nghe thấy cô ho một tiếng cũng nhíu mày xót ruột.

Hai ngày liền trời âm u, không khí trong lớp uể oải nặng nề. Buổi sáng, Kỳ An uống thuốc cảm nên đầu óc lơ mơ, cứ muốn ngủ gật mãi.

Vì thời tiết lạnh, giờ thể dục giữa buổi bị huỷ, thầy dạy Vật lý tự tiện chiếm thêm năm phút để giảng nốt bài.

Chữ “tan học” còn chưa kịp nói, dưới lớp đã nằm gục như rạ.

Thầy cười lạnh: “Các em là khóa tệ nhất tôi từng dạy.”

Lý Trí Thần không sợ chết còn lẩm bẩm: “Thầy chắc nói câu này với từng khóa một đấy.”

Chung Tư Kỳ không nghe được câu hỏi cuối cùng, bèn quay lại nũng nịu: “An An, cậu cho tớ mượn bài làm xem được không?”

Kỳ An xoa đầu cô ấy, rồi đưa bài làm qua.

Chớp mắt hai cái, Kỳ An chợt nhớ ra gì đó, bèn quay sang cầm bài thi trên bàn của Trần Trạch Dã.

Phần đầu kiến thức cơ bản anh không làm, chỉ viết hai câu cuối cùng, là phần khó nhất. Dù cách trình bày rất đơn giản, nhưng ý tưởng và kết quả đều chính xác.

Kỳ An khẽ cong mắt, nở một nụ cười nhẹ.

Tối hôm đó cô không mệt lắm, làm thêm hai đề nữa mới đi tắm. Vừa bước ra khỏi nhà tắm, chiếc điện thoại để trên bàn bỗng rung lên một cái.

【Abyss: Cậu chưa ngủ à?】

Kỳ An biết chắc là anh nhìn thấy phòng cô vẫn còn sáng đèn, ngoan ngoãn trả lời:

[Tớ sắp ngủ rồi.]

【Abyss: Xuống mở cửa giúp tớ một chút được không?】

Kỳ An ngẩn người nhìn dòng tin. Tóc cô còn ướt, xõa rối ra sau vai, trông chẳng ra làm sao, không tiện gặp ai…

Có lẽ vì thấy cô mãi không trả lời, Trần Trạch Dã lại nhắn thêm một câu:

[Không tiện cũng không sao đâu, không có gì quan trọng lắm.]

Kỳ An cảm thấy mình vẫn nên xuống một chuyến, vội vàng trả lời:

[Cậu đợi tớ vài phút nhé.]

Cô cầm khăn mặt lau đầu thật mạnh vài cái, rồi dùng tay vuốt cho tóc đỡ rối, thấy bản thân trông không đến nỗi lôi thôi nữa mới nhanh chân đi xuống lầu.

Trần Trạch Dã đứng ngay ngoài cửa, hàng mày và ánh mắt đều bị sắc lạnh của màn đêm phủ lên vẻ sắc sảo. Chiếc áo khoác gió màu đen khoác hờ hững, tà áo thun bên trong bị gió thổi căng phồng lên, tóc ngắn cũng bị gió thổi rối bời.
Có lẽ nghe được tiếng chân cô, anh nhếch môi cười nhẹ:

“Chạy gì đấy, không sợ ngã à?”

“Tớ kiên nhẫn đợi cậu mà.”

Gió mùa đông lạnh như dao cứa, Trần Trạch Dã sợ cô bị cảm nặng hơn nên không nói chuyện ngoài trời, đóng cửa rồi đi vào.

“Cảm thấy đỡ hơn chưa?”

Kỳ An gật gật đầu: “Không khó chịu nữa rồi.”

Trần Trạch Dã muốn thử chạm vào trán cô xem còn sốt không, nhưng tay anh vừa bị gió thổi lạnh cóng, đưa tay lên nửa chừng lại thu về.

Giờ cũng gần nửa đêm, Kỳ An cảm thấy anh đến chắc không chỉ để hỏi mấy chuyện này, liền cắn môi, đi thẳng vào chủ đề: “Cậu có chuyện gì à?”

Trần Trạch Dã khẽ “ừ” một tiếng, giọng hơi khàn: “Ông nội của Giang Trì Dật nhập viện rồi, tình hình không được lạc quan lắm. Trước giờ ông đối xử với tớ rất tốt, nên tớ phải đến thăm.”

Kỳ An hơi bất ngờ. Cô nhớ Giang Trì Dật từng nói mình không phải người Lê Bắc, mà giờ này thì không còn chuyến xe nào lên thành phố nữa.

“Cậu phải đi ngay bây giờ à?”

Yết hầu chuyển động nhẹ, Trần Trạch Dã cúi đầu, lông mi in bóng mờ lên bầu mắt: “Ừ.”

Kỳ An xoắn xoắn vạt áo trong tay, khẽ hỏi: “Vậy… khi nào cậu quay lại?”

“Không chắc được.” Giọng Trần Trạch Dã đầy bất lực, thật ra anh cũng không muốn rời đi, “Nhưng tớ sẽ cố gắng về sớm.”

Đồng hồ treo tường cứ tích tắc kêu đều đặn, Kỳ An nghe thấy chính mình lên tiếng: “Tớ hiểu rồi.”

“Vài hôm tớ không ở đây, cậu nhớ tự chăm sóc bản thân, phải ngoan ngoãn uống thuốc đúng giờ.” Giây phút chia tay luôn rất khó khăn, lời dặn dò dường như không bao giờ hết. Trần Trạch Dã nhìn cô, nói tiếp: “Nếu có chuyện gì xảy ra thì nhắn cho tớ, nếu tớ không kịp trả lời thì tìm Lý Trí Thần hoặc Bồ Hưng, hai người đó đều đáng tin.”

“Cũng đừng cố chịu đựng nếu thấy mệt. Chuyện thi cử thì cứ gác lại, sức khỏe luôn là quan trọng nhất, nhớ chưa?”

Kỳ An liên tục gật đầu: “Tớ nhớ rồi.”

Im lặng mấy giây, cô lại nói thêm: “Cậu cũng phải chăm sóc bản thân nhé, đi đường cẩn thận.”

Thân nhiệt cuối cùng cũng không còn lạnh như ban nãy, Trần Trạch Dã mỉm cười, bóp nhẹ má cô, nhướng mày, giọng nói như rót mật: “Tuân lệnh.”

“Nhưng trước khi đi, còn một chuyện tớ chưa làm.”

Kỳ An ngơ ngác: “Chuyện gì cơ?”

Trần Trạch Dã đẩy nhẹ vai cô, ép cô ngồi xuống ghế sô pha: “Phải sấy tóc cho cậu đã.”

Kỳ An không muốn làm mất thời gian của anh, vội nói: “Để tớ tự làm cũng được mà…”

“Không sao.” Ánh mắt Trần Trạch Dã trở nên dịu dàng, các đường nét trên khuôn mặt cũng dần thả lỏng: “Chậm mấy phút cũng chẳng sao cả.”

Phòng khách chỉ bật một chiếc đèn gắn tường, ánh sáng vàng ấm áp khiến bầu không khí thêm phần ấm cúng và dịu dàng.

Cô gái mặc bộ đồ ngủ, ngoan ngoãn ngồi yên, hai tay đặt gọn gàng trước người, trông có chút bối rối. Thiếu niên đứng sau cô, cúi nhẹ đầu, ánh mắt chuyên chú lạ thường.

Trần Trạch Dã lần đầu làm chuyện này, còn khá vụng về. Anh chỉnh máy sấy về mức nhiệt vừa phải, ngón tay dài thon nhẹ nhàng luồn vào mái tóc đen, động tác vô cùng cẩn thận, sợ làm cô đau.

Tóc cô mềm và dày, phảng phất mùi hoa nhài nhè nhẹ, giống như hương thơm trên người cô vậy, khiến người ta nóng ran cả người, ngứa ngáy khó chịu vì kiềm nén.

Thị trấn nhỏ chìm vào giấc ngủ, chỉ có ánh đèn nơi họ đang đứng là vẫn sáng, mập mờ và ấm áp.

Gió ấm từ máy sấy thổi quá dễ chịu, Kỳ An bắt đầu thấy buồn ngủ, mí mắt khép hờ rồi ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.

Tóc đã gần khô, Trần Trạch Dã không nỡ đánh thức cô, liền cúi người thật nhẹ, cẩn thận bế cô lên.

Anh bước đi thật khẽ, sợ làm cô tỉnh giấc. Phải ôm vào lòng mới biết cô gầy đến nhường nào – bả vai gầy guộc, xương bướm sau lưng nhô lên sắc cạnh, cánh tay buông lơi mảnh mai như thể đang ôm một tờ giấy mỏng, sợ bất kỳ động tác mạnh nào cũng có thể làm nhàu nát.

Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, đắp chăn cẩn thận.
Dưới ánh đèn mờ, khuôn mặt cô vẫn trắng đến chói mắt, lông mi dài rợp, ngoan ngoãn đến mức khiến tim người ta mềm nhũn.

Lúc này thực sự đến giờ phải đi rồi. Chiếc xe đón đã chờ sẵn ngoài cổng. Trần Trạch Dã chăm chú nhìn Kỳ An, lòng bàn tay khẽ vuốt lên vầng trán cô, trong đôi mắt đen láy ánh lên sự lưu luyến khôn cùng.

Ngọn đèn cuối cùng cũng tắt, anh khẽ nói một câu “Chúc ngủ ngon” trong bóng tối — không có âm thanh, nhưng lại chứa đầy lưu luyến.

Kỳ An ngủ rất say, nhưng lại mơ một giấc mơ hỗn loạn.

Trong mơ, cô đi giữa một vùng tối tăm hoang vu, con đường phía trước mù mịt không thấy gì, toàn thân lạnh lẽo đến tê dại. Không biết đã đi bao lâu, bất ngờ ngã vào một vòng tay ấm áp.

Dù không nhìn rõ gương mặt, nhưng chỉ bằng mùi hổ phách tuyết tùng quen thuộc, cô đã cảm thấy an lòng.

Cánh tay dài mạnh mẽ siết chặt sau lưng cô, hơi ấm áp sát vào da thịt, hơi thở nhẹ phả bên tai, nhịp tim đập hòa cùng từng dòng điện len lỏi khắp người, mọi nỗi bất an và sợ hãi đều tan biến.

Bỗng dưng giấc mơ kết thúc. Kỳ An giật mình tỉnh giấc trong mơ hồ.

Ký ức hỗn loạn, Kỳ An ngồi trên giường, từ từ hoàn hồn lại. Lúc này mới nhận ra, ký ức về tối qua hình như… bị đứt đoạn ngay ở khúc được sấy tóc.

Mơ màng nhìn quanh, cô chắc chắn mình đang ở trong phòng ngủ.

Vậy thì cô được ai đưa vào?

Chẳng lẽ giấc mơ lúc nãy…

Hai tai bỗng đỏ rực, chút cơn buồn ngủ còn sót lại lập tức bay biến. Kỳ An lắc đầu thật mạnh, cố xua đi những suy nghĩ không nên có.

Đúng lúc này, tiếng tin nhắn vang lên. Là người vừa khiến cô lạc vào mộng cảnh đó gửi đến một dòng:

【Abyss: Hôm nay Lê Bắc lạnh hơn rồi, nhớ mặc thêm áo.】

Kỳ An rất ngoan, lập tức thay một chiếc áo len dày hơn, rúc người vào trong, cảm giác ấm áp bao phủ.

Quán ăn sáng mà cô hay ghé bỗng đông bất thường, món xíu mại yêu thích cũng bị bán hết, cô chỉ đành lấy đại một quả trứng luộc.

Mùa đông ở Lê Bắc thật sự quá lạnh lẽo, đá lát đường xám xịt, cành cây trụi lá chẳng còn sức sống.

Trên con phố nhỏ yên tĩnh, những người bán hàng vẫn như thường lệ bày sạp, đèn giao thông ở ngã tư vẫn thay đổi đúng lúc — tất cả đều là những cảnh quen thuộc. Chỉ là… người đó không còn bên cạnh.

Kỳ An đi một đoạn mà lòng cứ thấy thiếu thiếu, đến mức chẳng để ý rằng có một bóng người vẫn âm thầm đi theo sau cô.

Bồ Hưng sáng nay còn chưa ngủ dậy thì đã bị Trần Trạch Dã gọi điện liên tục, hối như đòi mạng. Anh nói có việc phải rời Lê Bắc, nhờ Bồ Hưng trông chừng một người giúp.

Cổng trường người đông như mắc cửi, hơi thở đều hóa thành làn khói trắng lởn vởn, Bồ Hưng vừa xoa tay vừa lấy điện thoại ra, camera vẫn không rời khỏi bóng dáng cô gái ấy.

Đợi đến khi Kỳ An bước vào khu lớp học, hắn mới gửi đoạn video cho Trần Trạch Dã, kèm lời báo cáo:

[Em đưa người đến nơi an toàn rồi nhé.]

Phía bên kia trả lời rất nhanh:

[Cảm ơn.]

[Mấy hôm tới làm phiền mày rồi.]

Khóe miệng Bồ Hưng giật vài cái, ngậm điếu thuốc nhai cắn bực dọc, đọc đi đọc lại hai câu này đến mấy lần, bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.

Má nó, đây thật sự là Trần Trạch Dã à?

Chứng kiến tận mắt người như anh mà cũng có lúc nói chuyện lịch sự như vậy.

Tình yêu đúng là quá đỗi vi diệu.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...