Sau khi nghe xong câu nói đó, Giang Trì Dật bất chợt bật cười, thấp giọng chửi thề một câu: “Má nó, thật không thể tin nổi.”
“Cũng tò mò thật đấy, mấy cô gái từng theo đuổi cậu nhiều như thế, tốt xấu đủ kiểu, chưa từng thấy cậu hứng thú với ai, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn thêm một cái.”
“Em gái An rốt cuộc có ma lực gì, lại khiến cậu trở thành như bây giờ?”
Trần Trạch Dã khẽ kéo khóe môi, mỗi khi nhắc đến cô, ánh mắt anh luôn trở nên dịu dàng: “Chẳng có gì cả.”
Chỉ vì là cô ấy.
Chỉ có thể là cô ấy.
Giang Trì Dật nhìn thiếu niên trước mặt, đồng tử đen nhánh, đường nét gương mặt sắc sảo nhưng luôn toát ra cảm giác xa cách — giống hệt con người anh, lúc nào cũng mang dáng vẻ bất cần, dường như chẳng mấy bận tâm đến điều gì.
Nhưng anh từng không như vậy. Năm xưa Thẩm Sơ Nghi dạy dỗ anh rất tốt, anh là niềm kiêu hãnh trên trời cao, là kiểu con nhà người ta trong lời phụ huynh thường nói — bất kỳ từ ngữ nào đẹp đẽ mô tả một thiếu niên xuất sắc đều phù hợp với anh.
Cho đến mùa hè năm đó, mọi chuyện thay đổi. Gọi là tai nạn, nhưng với họ mà nói, giống một âm mưu được lên kế hoạch từ trước hơn.
Đó có lẽ là ngày hỗn loạn nhất trong cuộc đời anh — đêm mưa lớn trút như thác, cả thành phố chìm vào giấc ngủ, đèn đường tắt ngóm, cậu thiếu niên khoác một chiếc áo thun mỏng, hai bả vai gầy guộc lộ rõ xương, tiếng còi xe dồn dập vang lên, nhưng anh không chịu bỏ cuộc, tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách, toàn thân ướt sũng mỏi mệt, nhưng điều chờ đợi anh chỉ là tin tức mẹ mình đã qua đời.
Bà chết trong đêm mưa lạnh lẽo ấy.
Chỉ trong khoảnh khắc, trời đất đảo lộn. Tất cả chỉ trích và mắng chửi đều đổ lên đầu anh, đến chính bản thân anh cũng dần chấp nhận điều đó, trong sự dằn vặt không lối thoát lặp đi lặp lại rằng, anh chính là thủ phạm.
Chẳng ai quan tâm đến sự thật là gì, họ chỉ cần một cái cớ để trút giận.
Và Trần Trạch Dã chính là cái cớ đó.
Giang Trì Dật đến giờ vẫn không hiểu, Trần Trạch Dã rốt cuộc sai ở đâu. Anh chỉ là một đứa trẻ bình thường như bao người khác, mong muốn mẹ mình được vui vẻ một chút.
Nhưng giờ cũng không còn quan trọng nữa. Kết cục đã được định sẵn, thiếu niên ấy trong từng lần kìm nén và u uất đã mọc đầy gai nhọn và phản kháng, từ đại lộ thênh thang rơi xuống vực sâu vô tận, rơi vào nơi không thể quay đầu.
Anh bắt đầu dùng bạo lực để giải quyết mọi thứ, dùng sự lãnh đạm để che giấu chính mình. Anh hiểu rằng, chỉ cần không quan tâm điều gì, thì sẽ không còn điểm yếu, cũng sẽ không còn ai có thể làm tổn thương mình nữa.
Trần Trạch Dã không muốn nhớ lại những chuyện xưa đó. Tờ giấy kia được anh gập lại, bỏ vào túi, vai thẳng tắp tựa vào tường, màn hình điện thoại lại được bật sáng, đầu ngón tay vuốt qua vuốt lại khung trò chuyện, trong đầu chỉ toàn hình ảnh cô gái ấy.
“Nhưng mà như thế này cũng tốt.” Giang Trì Dật huých vào tay anh, “Ít nhất có một điều để trông đợi, vẫn hơn là sống như bây giờ.”
Do dự một lát, cậu lại bổ sung: “Nếu dì Thẩm biết được, chắc chắn cũng sẽ thấy vui cho cậu.”
“Thôi đi.” Trần Trạch Dã khẽ cười giễu, khóe môi nhếch lên châm biếm, giọng điệu như gió thoảng mây bay, chẳng mảy may dao động: “Nếu bà ấy thấy tôi như bây giờ, chắc tức chết rồi cũng nên.”
“Được rồi.” Giang Trì Dật không nói tiếp nữa, “Cậu định bao giờ về?”
“Đợi ông cụ tỉnh cái đã.” Trần Trạch Dã nhìn vào phòng bệnh. Hồi đó bị Trần Thiệu Thương đánh đập dữ nhất, anh từng ở nhờ nhà họ Giang một thời gian, ông nội Giang đối xử với anh rất tốt, ân tình đó, anh không thể quên:
“Đã đến đây rồi, sao có thể không vào chào ông ấy một câu.”
Giang Trì Dật gật đầu, nhưng vẫn không quên trêu chọc. Cậu khoác tay lên vai Trần Trạch Dã, cười cợt: “Mấy ngày không gặp, có phải nhớ em gái An đến phát điên rồi không?”
Trần Trạch Dã tắt điện thoại, lườm một cái rồi quay người vào phòng, chỉ để lại một chữ:
“Cút.”
______
Vài ngày nay, cuộc sống của Kỳ An chẳng dễ dàng gì. Ngày nào làm xong bài tập cũng phải ôn thêm đề thi học sinh giỏi, thường xuyên thức đến tận khuya, thời gian ngủ ít đến mức đáng báo động. Mắt cô lúc nào cũng quầng thâm rõ rệt.
Cảm cúm kéo dài suốt một tuần vẫn chưa khỏi, ho càng lúc càng nặng hơn. Đồng phục rộng thùng thình mặc trên người càng lộ rõ thân hình gầy gò, sắc mặt trắng bệch như hoa tàn bị nghiền vụn trong ngày đông lạnh giá.
Tiết Sinh đầu tiên vừa kết thúc, Chung Tư Kỳ lại quay sang siêng năng thực hiện nhiệm vụ của mình. Kỳ An đã sớm từ bỏ việc phản kháng, ngoan ngoãn lấy thuốc cảm cúm trong cặp ra, mở nắp bình nước rồi ngửa đầu uống hết.
Chung Tư Kỳ lại đưa thêm viên kẹo, hỏi điều mà cô đã tò mò từ lâu: “An An.”
“Sao Trần Trạch Dã lại biết cậu vẫn chưa khỏi cảm cúm thế? Cậu ấy đâu có ở Lê Bắc nữa mà?”
“Hai người không phải ngày nào cũng ——”
Kỳ An thấy hướng câu chuyện không ổn, lập tức cắt ngang:
“Tư Kỳ, cậu đừng có suy đoán lung tung.”
“Được được.” Chung Tư Kỳ cười nháy mắt với cô, “Tớ không hỏi nữa.”
Nắp bình giữ nhiệt chưa vặn chặt, hơi nóng lan ra mờ mờ nơi viền mắt, hàng mi cô như được phủ một lớp sương mờ mỏng.
Kỳ An uống thêm một ngụm nước, cuối cùng cũng rửa trôi vị đắng của thuốc.
Thật ra, lúc nãy Chung Tư Kỳ đoán cũng không sai. Mỗi tối Trần Trạch Dã đều dành thời gian gọi điện cho cô, có lẽ biết cô không giỏi mở đầu câu chuyện, nên lúc nào cũng là anh chủ động nói trước.
Những điều anh quan tâm toàn là chuyện vụn vặt: hỏi cô có ăn uống đầy đủ không, có uống thuốc đúng giờ không, có chăm sóc tốt cho bản thân không.
Thời tiết ở Lê Bắc anh luôn nắm rõ trong lòng bàn tay,
chỉ cần hơi có gió lạnh là sẽ nhắn tin dặn cô mặc thêm áo ấm.
Kỳ An chợt nhớ lúc mới chuyển trường, mình từng nghe qua những lời đồn bậy bạ kia… Giờ nghĩ lại mới thấy, tất cả đều sai cả rồi.
Trần Trạch Dã chỉ là ngoài lạnh trong ấm, một người rất biết cách chăm sóc người khác.
“An An.” Chung Tư Kỳ vừa gặm kẹo vừa quay đầu lại, “Cuối tuần này cậu còn đi làm thêm ở tiệm trà sữa nữa không?”
Kỳ An lắc đầu: “Tuần này không đi.”
“Vậy cậu có muốn đi chơi với tớ không?” Đôi mắt Tư Kỳ sáng rỡ, “Đối diện trường mới mở một tiệm sách đó!”
“Không chắc đâu…” Ngón tay đang cầm bút siết nhẹ, Kỳ An áy náy nói: “Hôm đó… tớ có việc rồi.”
“Thế thì thôi vậy.” Chung Tư Kỳ nhéo má cô, “Lần sau mình đi chung nhé.”
Kỳ An gật đầu đồng ý, ánh mắt bất giác rơi vào tờ lịch dán ở góc bàn. Ngày Chủ nhật tuần này, cô đã khoanh tròn bằng bút đỏ từ sớm.
Ngày 30 tháng 11.
Ngày giỗ của Kỳ Tuấn Lương.
Đêm trước cô đã mơ thấy một cơn ác mộng, nên sáng hôm sau tỉnh dậy rất sớm, khi bầu trời còn chưa sáng hẳn.
Gió thổi rít bên ngoài, đập rầm rầm vào cửa kính, cành bạch dương trước cửa sổ bị gió bẻ gãy, lá rơi vãi đầy sân.
Cô chẳng thấy đói, chỉ tiện tay mua một ly sữa đậu nành ở đầu đường. Vừa chuẩn bị thanh toán thì điện thoại rung lên.
【Abyss: Dậy chưa?】
Kỳ An dùng một tay trả lời: [Dậy rồi.]
【Abyss: Cuối tuần sao không ngủ thêm chút nữa?】
【Abyss: Tối qua không ngủ ngon? Hay lại mơ thấy ác mộng rồi?】
Cô nhìn chằm chằm vào những dòng tin nhắn ấy mà ngây người. Thầm nghĩ: Người này rốt cuộc có đọc được suy nghĩ người khác không, hay lắp máy theo dõi trong nhà mình vậy?Tại sao lúc nào cũng đoán trúng thế?
Thành ly giấy đọng lại hơi nước, ấm áp dính vào lòng bàn tay. Cô đổi tay cầm ly, gõ một tin nhắn mang tính xoa dịu:
[Không có đâu.]
[Chỉ là muốn dậy sớm một chút thôi.]
Cô xoay người, bước chậm rãi về hướng trạm xe, cúi đầu nhấp một ngụm sữa đậu nành rồi cau mày, sao lại là loại không đường vậy?
Không vui bĩu môi, nhưng lại không muốn lãng phí, nên đành bịt mũi uống hết hơn nửa ly. Dù không ngon, nhưng ít ra cơ thể cũng ấm lên được một chút.
Một tin nhắn mới lại được gửi tới:
【Abyss: Hôm nay có kế hoạch gì không?】
Kỳ An ngẩn người, mi mắt khẽ run, do dự hồi lâu rồi quyết định không nói thật:
[Không có gì cả.]
[Chắc chỉ ở nhà làm bài tập thôi.]
Gần đây nghe giọng anh qua điện thoại, cô cảm thấy anh cũng rất mệt, nên không muốn khiến anh lo lắng thêm. Huống chi hôm nay cô cũng chẳng định ở lại Lâm Châu lâu, dự tính xong việc sẽ quay về ngay trong chiều.
Bên kia, Trần Trạch Dã không nhận ra có gì bất thường, vẫn trêu chọc như mọi khi:
[Làm bài tập à?]
[Gặp bài khó nhớ gửi cho tớ, đừng lén lút ngồi nhà khóc nhè đó.]
Kỳ An:
[Ai khóc chứ.]
[Tớ không có.]
Trần Trạch Dã lại tán gẫu với cô thêm vài câu, sau đó hình như bận gì đó ở bệnh viện nên tạm biệt đi làm việc.
Gió đông ở Lê Bắc hanh khô và lạnh buốt, mũi Kỳ An bị thổi đến mức đỏ bừng, hơn nửa gương mặt vùi trong cổ áo bông.
Cuối tuần nên trạm xe đông hơn bình thường, phòng chờ chật hẹp chen kín người, mùi đồ ăn sáng khó ngửi quẩn quanh, tiếng nói chuyện lẫn tiếng trẻ con khóc khiến người ta nhức đầu.
Kỳ An mặc chiếc áo phao màu be, tóc đen cột thấp thả sau lưng, mấy lọn tóc lòa xòa hai bên tai càng làm làn da cô thêm trắng. Cô lặng lẽ ngồi ở một góc, hoàn toàn lạc nhịp với khung cảnh ồn ào xung quanh.
Ánh sáng mờ từ màn hình điện thoại hắt lên đáy mắt cô,
đầu ngón tay dừng lại trên khung chat với Tiền Thư Vinh.
Từ sau trận cãi nhau lần trước, đã gần hai tháng họ không còn liên lạc, tiền sinh hoạt cũng bị cắt hoàn toàn. Nhưng những điều đó, Kỳ An đều không bận tâm. Cô tiêu xài tiết kiệm, tiền nhà của Sầm Gia cũng rẻ, thu nhập từ việc làm thêm vẫn đủ dùng.
Chỉ là hôm nay… là một ngày đặc biệt.
Màn hình liên tục sáng rồi lại tắt, trong khoảnh khắc ánh sáng sắp tắt hẳn, cô vẫn gửi đi một tin nhắn.
[Mẹ, hôm nay là ngày giỗ của bố.]
[Mẹ có muốn đến thăm ông ấy không?]
Xe khách từ Lê Bắc đến Lâm Châu chỉ có một chuyến buổi sáng lúc 9h15. Loa phát thanh bắt đầu thông báo hành khách kiểm vé lên xe.
Từ nhỏ Kỳ An đã dễ say xe, trời đông lại trơn trượt khó đi, xe xóc mạnh, không khí trong xe bí bách khiến cô chóng mặt, cả chặng đường chỉ có thể nhắm mắt nghỉ tạm.
Sau hơn ba tiếng lắc lư mệt mỏi, khi đến Lâm Châu đã là buổi trưa. Cô vẫn chưa kịp hồi sức, bụng thì cuộn lên từng đợt buồn nôn.
Kỳ An tìm một băng ghế bên đường ngồi xuống, đưa mắt nhìn quanh thành phố.
Nửa năm không về, nhưng mọi thứ chẳng khác mấy trong ký ức. Cao ốc chen nhau, đèn neon chói lóa, xe cộ dập dìu, phố xá nhộn nhịp.
Đây là nơi cô đã sống suốt 16 năm.
Nhưng cô không thích nơi này chút nào. Thậm chí… có phần chán ghét.
Một số ký ức, cô thà không bao giờ nhớ lại thì hơn.
Gió lạnh lướt qua mặt, đèn giao thông thay đổi liên tục.
Mười mấy phút sau, cảm giác buồn nôn mới tạm lắng xuống.
Cô ghé vào tiệm gần đó mua hoa và bánh ngọt, rồi đón xe buýt đi về nghĩa trang ngoại thành.
Chen chúc lên xe, tay trái siết chặt tay nắm nhựa, khung chat với Tiền Thư Vinh vẫn trống không, bà ấy không trả lời.
Cũng nằm trong dự liệu của cô.
Dù sao từng ấy năm từ khi bố mất, bà chưa từng đến viếng lấy một lần.
Là cô tự huyễn hoặc bản thân, trông chờ một điều không nên trông chờ.
Giữa mùa đông, nghĩa trang càng thêm hoang vắng. Cô men theo lối đá đi thẳng đến một ngôi mộ, chậm rãi ngồi xổm xuống, đặt bó hoa lên trước bia.
Người đàn ông trong tấm ảnh mỉm cười hiền lành, khí chất ôn hòa, giống hệt như tên gọi của ông vậy — Kỳ Tuấn Lương.
Kỳ Tuấn Lương luôn dịu dàng với cả hai đứa con, đặc biệt là với Kỳ An. Sau khi Kỳ Hạo Hiên chào đời, sợ cô có cảm giác bị bỏ rơi, ông lại càng đối xử tốt hơn gấp bội.
Ông là một giáo viên dạy Chính trị, công việc bận rộn, nhưng vẫn luôn cố gắng dành thời gian bên con gái.
Lúc đó hoàn cảnh gia đình không dư dả, vậy mà ông vẫn kiên quyết cho cô học piano, bất chấp sự phản đối của Tiền Thư Vinh, chỉ vì cô thích.
Nhưng tất cả hạnh phúc ấy, kết thúc vào mùa đông năm đó.
Cảm giác lạnh lẽo trong phòng bệnh dần dần nuốt chửng các giác quan. Đường điện tâm đồ hóa thành một vạch thẳng tắp, như nhát dao xuyên thấu lòng người.
Kỳ Tuấn Lương qua đời vì suy tim.
Khi nhận được tin, Kỳ An đang ngồi học. Giáo viên chủ nhiệm gọi cô ra ngoài, nói ba cô tình hình không ổn,
bảo cô mau đến bệnh viện.
Suốt quãng đường đi, Kỳ An vẫn không kịp phản ứng. Đầu óc như bị đổ chì, suy nghĩ trở nên trì trệ.
Rõ ràng ba vẫn còn khỏe mà… Cuối tuần trước còn ngồi luyện đàn cùng cô… Sao lại đột nhiên nhập viện?
Cô hoảng hốt chạy lên lầu 5. Ba cô đã hấp hối nằm trên giường bệnh, gương mặt tái nhợt, gầy gò như tờ giấy.
Ông nắm tay cô, dùng chút sức lực cuối cùng để mỉm cười.
Ông nói: “An An, đừng khóc.” Nói xin lỗi vì đã giấu bệnh tình, nói từ nay về sau không thể tiếp tục ở bên cô, nói cô nhất định phải học cách tự chăm sóc bản thân, phải sống thật vui vẻ.
Câu cuối cùng ông để lại cũng là dành cho cô.
“Ba sẽ mãi mãi yêu con. Ở một thế giới khác, ba sẽ âm thầm dõi theo con.”
Bốn giờ chiều, bác sĩ tuyên bố ông qua đời.
Kỳ Hạo Hiên khi đó còn nhỏ, ngơ ngác không hiểu chuyện, chỉ lặng lẽ nhìn tất cả diễn ra.
Nhưng Kỳ An hiểu. Cô vĩnh viễn mất ba rồi.
Người luôn yêu thương cô, giờ đã hóa thành một chiếc hộp lạnh lẽo, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Hốc mắt bắt đầu ửng đỏ, giọng nói run rẩy vỡ vụn.
Kỳ An cố gắng kìm lại cảm giác nghèn nghẹn nơi sống mũi: “Ba ơi…”
Ngón tay vuốt nhẹ lên bia mộ, cô lau đi lớp bụi mỏng phủ trên đó: “Con đến thăm ba đây.”
“Ba với em ở bên kia… vẫn ổn chứ?”
“Con không còn sống ở Lâm Châu nữa, giờ chuyển đến Lê Bắc rồi.” Giọng cô nghèn nghẹn, từng câu ngắt quãng: “Không thể thường xuyên về được, ba đừng giận con…”
“Con hiện giờ vẫn ổn lắm, hai người đừng lo. Chỉ là—”
“Chỉ là đôi khi, con rất nhớ hai người…”
Nỗi tủi thân dâng trào như nước vỡ bờ, giọng mũi càng lúc càng nặng: “Nếu như… hai người vẫn còn ở đây… thì tốt biết bao.”
Khi rời khỏi nghĩa trang, đã là ba giờ chiều.
Trời càng lúc càng âm u. Mây đen dày đặc như mực tràn không dứt. Cô vừa mới khóc xong ở trước mộ, gió lạnh thổi qua làm đầu hơi choáng, có phần đau nhức.
Xe trở về Lê Bắc phải hai tiếng nữa mới khởi hành. Kỳ An không vội đến bến, mà muốn quay lại nhà cũ một lần.
Lần chuyển đi quá gấp gáp, còn rất nhiều đồ chưa kịp thu dọn.
Xe buýt tuyến 142 dừng ở trạm áp chót, cô đi thêm hai ngõ nhỏ nữa thì dừng lại.
Tường đá xám xịt, cỏ dại mọc đầy, cánh cổng sắt đen rỉ sét loang lổ, bảng địa chỉ cũ kỹ có ghi Số 35, đường Lăng Tây. Đây là một khu nhà cũ xây từ thế kỷ trước, vị trí hẻo lánh, an ninh không đảm bảo. Nhưng lại là nơi mà Kỳ Tuấn Lương dốc toàn bộ tiền tiết kiệm để mua, là nơi che mưa chắn gió cho gia đình họ. Vì vậy, Kỳ An chưa từng oán trách. Cô luôn hài lòng với tất cả.
Chưa đến được dưới tầng, Kỳ An đã chạm mặt mấy người hàng xóm cũ đang tụ tập tán gẫu.
Người phụ nữ đứng giữa nhận ra cô đầu tiên, kêu lên: “Ôi chà, An An đó hả?”
Từ khi Kỳ Tuấn Lương qua đời, Tiền Thư Vinh hiếm khi trở lại nhà, đôi lúc cô và Hạo Hiên không có cơm ăn, chính là nhờ những người hàng xóm này giúp đỡ.
Ai cũng biết gia đình cô xảy ra chuyện gì, ai cũng thương xót cho hai chị em nhỏ tuổi đó.
Kỳ An lễ phép cúi đầu chào: “Dì Lưu, là cháu đây.”
“Lâu lắm rồi không thấy cháu rồi đó.”
“Vâng.” Kỳ An gật đầu, “Giờ cháu không còn ở Lâm Châu nữa.”
“Ơ?” Dì Lưu ngạc nhiên: “Không ở Lâm Châu nữa à? Vậy cháu chuyển đi đâu?”
“Cháu chuyển đến Lê Bắc rồi.”
“Lê Bắc? Sao lại chuyển đến cái nơi xa xôi hẻo lánh đó vậy…” Dì đưa tay khẽ vỗ vào má cô, nét mặt xót xa: “Gầy quá rồi…”
“Không đâu ạ.” Khóe miệng cô cong lên, má lúm hiện rõ, nụ cười mềm nhẹ như bông tuyết: “Mấy hôm trước cháu còn cân rồi mà, tăng cân đó chứ.”
“Con bé này…” Dì Lưu thở dài, “Hôm nay về Lâm Châu có chuyện à?”
“Nếu có việc thì mau đi đi, lúc nào rảnh thì ghé nhà dì chơi, dì nấu cho món ngon nhé.”
Kỳ An mỉm cười đáp lại.
Cô quay người bước tiếp về phía trước, nhưng những lời bàn tán sau lưng vẫn không ngừng vang lên.
“Thật tội cho con bé, ba với em trai đều mất rồi, chỉ còn lại mỗi người mẹ như thế…”
“Đúng đó, giờ lại đẩy nó đến cái nơi khỉ ho cò gáy như Lê Bắc, tôi thấy bà ta căn bản là không muốn lo cho con nữa.”
“Chứ còn gì nữa, mấy người chưa nghe à? Bà ấy dạo gần đây cặp kè với ông sếp lớn nào đó, họ Lục thì phải —”
“Đúng đúng, họ Lục! Nghe nói bối cảnh cũng ghê gớm lắm, con tôi kể, ông ta còn quyên góp hai tòa nhà cho trường Thực Nghiệm gì đó.”
Câu cuối cùng vừa dứt, bước chân của Kỳ An khẽ khựng lại một chút.
Họ Lục.
Quyên góp hai tòa nhà cho trường Thực Nghiệm.
Một cái tên chợt lóe lên trong đầu, lạnh sống lưng. Ngón tay siết chặt trong lòng bàn tay.
Cô đặt tay lên ngực, mím môi, buộc bản thân phải trấn tĩnh.
Thế giới này làm gì có nhiều trùng hợp đến thế. Chắc là cô nghĩ nhiều thôi.
Đèn trong hành lang cầu thang hỏng rồi, âm thanh “xè xè” của điện chập chờn không đều. Mặt đá bậc thang loang loáng vệt nước.
Kỳ An lần mò lên đến tầng ba, mò chìa khóa từ túi áo ra,
nhét vào ổ nhưng xoay mãi vẫn không vào được.
Đổi khóa rồi sao? Không thể nào.
Cô không cam lòng, rút ra định thử lại một lần nữa thì cánh cửa bỗng bật mở.
Một gương mặt lạ hoắc hiện ra trước mắt.
Người đàn ông c** tr*n, cơ bắp phô bày thô kệch, trên mặt có vết sẹo dài, mùi rượu phả ra nồng nặc. Hắn nhíu mày nhìn cô: “Cô là ai?”
Kỳ An hoảng sợ sững người: “Căn nhà này là của tôi ——”
“Của cô cái gì mà của cô.” Giọng gằn thô bạo cắt lời, “Nhà này ông đây mới mua nửa tháng trước!”
Ánh mắt hắn đảo qua lại trên người cô đầy dã tâm, thiếu nữ vóc dáng mảnh mai, nét mặt thuần khiết, làn da trắng như tuyết, lông mi run run như sắp khóc, càng khơi lên tà niệm.
Hắn nheo mắt, giọng lộ rõ ý đồ xấu xa: “Cô em à… mới nãy tính là đột nhập nhà riêng đấy nhé.”
Không đến nửa giây, Kỳ An xoay người bỏ chạy.
Tiếng bước chân vang vọng khắp hành lang trống vắng. Tim đập dồn dập, hô hấp rối loạn. Mồ hôi túa ra đầy trán.
May mà gã đàn ông không đuổi theo.
Không biết chạy tới góc nào, cô tựa vai vào tường lạnh như băng, môi dưới bị cắn đến bật máu. Tóc rối bết lại, hơi thở dồn dập.
Nửa tháng trước mua nhà — lời hắn nói văng vẳng bên tai.
Ý là sao?
Tiền Thư Vinh… bán nhà rồi sao?
Kỳ An vội lấy điện thoại gọi cho bà. Những chuyện khác cô có thể nhịn, nhưng nhà là điều cô không thể làm ngơ. Cô nhất định phải làm rõ.
Cuộc gọi đầu, bị cúp. Cuộc gọi hai, vẫn bị cúp. Cô kiên nhẫn gọi lần ba.
Tiếng máy lạnh lẽo vang lên, trong không gian im ắng, tiếng mấy bà hàng xóm lúc nãy lại như vang lên một lần nữa, hòa lẫn vào.
“Con dâu tôi làm ở bệnh viện kể, bệnh của ông Kỳ vốn không nghiêm trọng đến vậy. Nhưng là tại bà ta không chịu trả viện phí, cứ dây dưa mãi mới thành ra vậy ——”
“Haizz… dù sao cũng là vợ chồng, sao có thể nhẫn tâm tới mức đó chứ…”
Tút ——
Cuộc gọi được kết nối.
Giọng Tiền Thư Vinh vang lên qua ống nghe: “Kỳ An, lại gọi làm gì?”
Kỳ An hít một hơi thật sâu: “Mẹ.”
“Có phải… mẹ đã bán căn nhà đó rồi không?”
“Ừ, bán rồi đấy.” Tiền Thư Vinh không hề giấu giếm, “Không có ai ở, giữ lại làm gì?”
“Đúng lúc tao cần tiền, nên tao bán.”
“Sao mẹ có thể bán nó được?” Kỳ An gần như gào lên, nghẹn thở vì xúc động: “Đó là căn nhà ba vất vả lắm mới mua được! Sao mẹ có thể ——”
“Suốt ngày mở miệng là ba mày! Ba mày!” Cơn giận như bị châm lửa, Tiền Thư Vinh gắt lên, “Sao mày không bao giờ nghĩ đến mẹ mày?!”
“Tao theo ông ta chịu đựng suốt nửa đời người, giờ ông ta chết rồi, giữ căn nhà đó làm gì?”
“Cả đời tao hối hận nhất là lấy ba mày, còn sinh ra hai đứa bất hiếu như tụi mày.”
Nước mắt tuôn xuống như vỡ bờ. Máu toàn thân như đông lại.
Kỳ An run rẩy siết chặt môi dưới: “Con không cho phép mẹ nói về ba như vậy!”
Cô nghẹn ngào hỏi, trái tim như bị khoét rỗng từng mảnh:
“Lúc đó… bệnh của ba thật sự không nặng đến mức ấy phải không?”
“Ba… ba vốn có thể được cứu, là mẹ không chịu chi tiền…”
“Người hại chết ba… có phải là mẹ không?”
Bị truy hỏi đến phát bực, Tiền Thư Vinh gào lên:
“Kỳ An, mày làm ơn dừng lại được không!”
“Muốn biết sự thật à? Được thôi.” Bà cười lạnh: “Mày biết vì sao ba mày không có tiền chữa bệnh không?”
“Vì ông ta đem hết số tiền đó đóng học phí lớp piano cho mày!”
“Nhà nghèo rớt mồng tơi mày không biết chắc? Học piano tốn kém cỡ nào?”
“Tao khi đó cũng không muốn, nhưng ông ta cứng đầu, còn không cho tao nói với mày.”
Dù là mẹ con, nhưng bà biết rõ phải đâm dao ở đâu mới đau nhất.
“Kỳ An.” Giọng bà ta như dao cắt, “Nếu nói đúng hơn… người hại chết Kỳ Tuấn Lương chính là mày đấy, mày biết không?”
Tút ——
Điện thoại bị cúp.
Đầu óc trống rỗng.
Chỉ còn nước mắt như điên cuồng rơi xuống. Trước mắt mờ mịt, ngực bị đè nén như có đá đè lên, không thể thở được.
Tất cả giác quan tê liệt trong đau đớn, chỉ còn lại câu nói ấy:
“Người hại chết ba mày, là mày.”
Thì ra… lớp học piano mà cô trân quý, là ba dùng tính mạng mình để đổi lấy.
Thì ra… lại là lỗi của cô.
Cảm xúc vỡ òa như dòng lũ mất kiểm soát. Đầu đau như muốn nổ tung. Bả vai cô trượt dần dọc theo tường. Đầu gối không phòng bị đập mạnh xuống nền đất, máu tràn trong họng.
Điện thoại rơi xuống đất, màn hình vỡ vụn như lòng cô tan nát.
Ngay trong giây phút ấy, tin nhắn mới vừa tới, bị kẹt sau màn hình vỡ, cô không kịp nhìn thấy.
【Abyss: Bài tập làm xong chưa?】
【Abyss: Làm xong sẽ có thưởng đó.】