Giáo viên tiếng Anh xin nghỉ có việc, tiết học cũng bị chiếm mất luôn. Mà một khi đã dính tới tiết trống, thì giáo viên chủ nhiệm là người có toàn quyền ưu tiên, kết quả là sáng sớm liền hai tiết Toán liên tiếp.
Thời tiết vẫn chưa hửng nắng, mây đen lởn vởn che kín bầu trời, nhìn thôi cũng đủ khiến lòng người trĩu nặng.
Bài đạo hàm hôm nay cực kỳ phức tạp, công thức đổi tới đổi lui khiến người ta quay mòng mòng, câu hỏi thầy nêu ra thì lác đác chẳng ai trả lời nổi.
Lò sưởi trong lớp bật khá to, khiến cơn buồn ngủ càng dễ lan rộng.
Kỳ An cũng bị không khí xung quanh lây sang, chẳng còn tỉnh táo mấy. Tốc độ cầm bút viết chậm hẳn lại, tay trái chống cằm ra sức chống chọi cơn ngủ gật.
Chuông báo ra chơi vang lên như cứu mạng. Lão Từ cuộn sách lại, dùng mép tập gõ lên bục giảng: “Đừng có ngủ nữa. Mười phút này thì làm được gì? Ngủ lại càng thấy buồn ngủ thêm thôi.”
“Thầy ơi…” Một nam sinh hàng đầu vừa ngáp vừa kéo dài giọng, “Thầy không hiểu đâu, mười phút đó đủ cho em mơ hai giấc luôn rồi.”
“Thầy thấy mấy đứa chỉ muốn trốn việc học thì có!” Lão Từ gần đây chẳng nể nang gì, tiếp tục ra lệnh: “Mấy bạn ngồi cạnh cửa sổ mở cửa ra hết đi, thông gió cho tỉnh táo một chút!”
“Thầy ơi đừng mà!” Cả lớp gào thảm thiết, “Tháng Mười Hai đến nơi rồi đấy, mở cửa là tụi em chết cóng mất thôi!”
Mùa đông ở Lê Bắc nổi tiếng lạnh thấu xương.
Lão Từ bất mãn lầm bầm một câu “Lũ không có chí khí”, rồi nhún vai: “Còn mấy ngày nữa là thi cuối kỳ rồi, tự các em cân nhắc.”
Ông gọi: “Kỳ An, Lương Hoài Viễn, hai em ra đây một chút.”
Kỳ An nhíu mày, lộ vẻ khổ sở, uể oải đứng dậy. Thầy gọi bọn họ ra không có chuyện gì đặc biệt, chỉ hỏi đề thi luyện thi làm đến đâu rồi, dặn dò thêm vài câu khích lệ, sau đó để cả hai quay về lớp.
Không muốn tiếp tục trong trạng thái lờ đờ buồn ngủ, Kỳ An vào nhà vệ sinh rửa mặt để ép bản thân tỉnh táo. Những giọt nước chưa khô trượt xuống má cô, nhỏ tí tách trên mặt bàn học màu vàng sẫm.
Chung Tư Kỳ quay người lại, đưa tay vẫy vẫy trước mặt cô, rồi nghiêm giọng ho nhẹ một cái: “Đinh đinh ——”
“Trợ lý nhắc uống thuốc của cậu đã online, hiện tại là 8 giờ 50 phút theo giờ Bắc Kinh, bạn học An An đến giờ uống thuốc cảm rồi.”
Kỳ An cảm thấy mình gần như đã khỏi hẳn, lắc đầu nói: “Không cần đâu, tớ không thấy khó chịu nữa.”
“Thế là không được nha.” Chung Tư Kỳ đan chéo hai ngón trỏ làm động tác không được, bộ dạng nghiêm túc, “Đây là nhiệm vụ ông chủ Trần giao cho tớ, tớ phải giám sát cậu hoàn thành cho tốt.”
Nghe đến ba chữ đó, Kỳ An ngẩn ra một chút, cảm thấy buồn cười: “Cái kiểu gọi này là sao vậy?”
Chung Tư Kỳ cười khúc khích: “Gọi gì không quan trọng, mau uống thuốc đi.”
Thuốc cảm mà Trần Trạch Dã mua thật sự rất đắng, mỗi lần uống xong cô đều phải hồi phục tinh thần rất lâu. Kỳ An giở trò nũng nịu thương lượng: “Tư Kỳ, tớ thật sự đỡ rồi, không uống thuốc có được không?”
“Không được nhé.”
Hai người nhìn nhau vài giây, kết quả là cô thất bại.
Kỳ An nhăn mày, lục lọi trong ngăn bàn lấy hộp thuốc ra, không vui lẩm bẩm: “Tư Kỳ, cậu thay đổi rồi.”
“Cậu đúng là theo phe người ngoài.”
Chung Tư Kỳ đưa tay chọc trán cô, giọng điệu đầy đạo lý:
“Chúng tớ làm vậy cũng vì muốn tốt cho cậu thôi.”
Đợi đến khi Kỳ An uống thuốc xong, cô ấy mới chịu dừng lại, còn đưa cho cô hai viên kẹo như muốn dỗ dành. Sau đó đột nhiên nhớ tới việc lúc 2 giờ sáng hôm qua, khi cô đang trùm chăn lén đọc tiểu thuyết, vừa khóc lóc cảm động vì tình yêu tuyệt đẹp của nam nữ chính, thì phần mềm chat đột nhiên hiện lên một lời mời kết bạn khiến cô giật cả mình.
Avatar nền đen, biệt danh tiếng Anh xa lạ, dòng ghi chú chỉ có ba chữ ngắn gọn.
Trần Trạch Dã.
Hồi năm nhất cấp ba, Lý Trí Thần có tạo một nhóm lớp, không đến nỗi im ắng mà cũng chẳng náo nhiệt, nhưng gần hai năm học chung, Trần Trạch Dã chưa từng nói một câu nào trong nhóm, cũng không kết bạn với ai.
Chung Tư Kỳ lập tức cảm thấy có khi mình thức khuya quá sinh ảo giác, dụi mắt mấy lần để xác nhận mình không nhìn nhầm rồi mới dám nhấn đồng ý.
Trần Trạch Dã gửi tới một đoạn tin nhắn rất dài, lời lẽ lịch sự, khách sáo, nói rằng cảm của Kỳ An vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng cô ấy rất ghét uống thuốc, muốn nhờ Chung Tư Kỳ giúp đỡ để trông chừng.
Chung Tư Kỳ đáp lại đồng ý, rồi anh liền gửi tiếp một bức ảnh, là một bảng thời gian viết tay, ghi rõ ràng từng loại thuốc cần uống vào sáng, trưa và tối.
Ngay lập tức tiểu thuyết không còn hấp dẫn nữa, Chung Tư Kỳ nhìn chăm chăm vào bức ảnh ấy hồi lâu, trong lòng bất chợt cảm khái: Trần Trạch Dã thật sự rất tỉ mỉ.
Chỉ khi thật sự quan tâm, người ta mới để tâm đến từng chuyện nhỏ như thế.
Nhưng những điều đó Kỳ An không hề biết. Trần Trạch Dã cảm thấy không cần thiết phải nói. Vì cô nhạy cảm hơn người bình thường, dễ suy nghĩ nhiều, nếu nói ra chỉ khiến cô thêm gánh nặng vô hình.
Anh chỉ hy vọng cô mọi chuyện đều ổn.
Tiết toán thứ hai diễn ra với tốc độ rất nhanh, Lão Từ chừa lại hai mươi phút cuối để học sinh tự tiêu hóa lại kiến thức vừa giảng. Kỳ An sau khi chỉnh lại các lỗi sai thì lấy bài kiểm tra vật lý hôm trước ra làm tiếp.
Khi đến phần điện từ mà cô ghét nhất, đề bài lại còn có kiểu mới, cô thử mấy cách đều không ra kết quả, đến khi chuông báo hết tiết vang lên vẫn chưa tìm được hướng giải quyết.
Bầu không khí ảm đạm bỗng sống lại, các nữ sinh mặc áo bông khoác tay nhau đi mua kẹo, các nam sinh thì khoác vai nhau bàn tán về trận game thua tối qua.
Lúc không làm được bài là lúc dễ bực mình nhất, Kỳ An chống cằm, đầu bút vẽ linh tinh trên nháp, vô thức viết ra một cái tên.
Thật ra dạo gần đây Trần Trạch Dã đã giúp cô giải nhiều bài khó, cô nhìn ra được anh thật sự rất có năng khiếu, chỉ cần anh muốn, người đứng đầu lớp sẽ là anh.
Cuối cùng, dòng công thức sai bị gạch đi, Kỳ An lén lấy điện thoại từ túi ra, còn chưa kịp bật màn hình, đã có hai tin nhắn hiện lên.
【Abyss: Không chịu uống thuốc à?】
【Abyss: Trước khi đi đã hứa với tớ thế nào, quên hết rồi à?】
Cái gì vậy trời…
Kỳ An oán thán nhìn Chung Tư Kỳ một cái.
Cô ấy còn học được cả trò mách lẻo rồi hả?
Cô vội vàng chối:
[Tớ không có.]
Nghĩ một lát, cô lại cố chấp thêm một câu:
[Tớ thấy tớ sắp khỏi hẳn rồi.]
Trần Trạch Dã ngay lập tức lật tẩy cô:
[Tối qua tớ còn nghe cậu ho mà.]
[Chẳng phải là thuốc lần này hơi đắng một chút thôi sao.]
[Sợ đắng nên kiếm cớ không uống, cậu đúng là trẻ con.]
Hai câu nói không quá thân mật nhưng lại mang theo chút trêu chọc mập mờ, khiến tim Kỳ An đập nhanh không kiểm soát. Một lọn tóc lòa xòa sau gáy chạm nhẹ vào da, ngứa ngáy đến khó chịu, hơi thở cô cũng bắt đầu không đều.
Ánh mắt dời về mặt bàn, cô liếc thấy cơ hội chuyển đề tài.
[Trần Trạch Dã.]
【Abyss: Cậu giận à? Gọi cả họ tên đầy đủ cơ đấy.】
Kỳ An không hiểu sao anh lại kết luận cô đang giận, cô vẫn luôn gọi như vậy mà.
Ngón tay cầm điện thoại siết lại một chút, đốt ngón tay trắng bệch, cô vội vàng giải thích:
[Không phải.]
[Có một bài Vật lý tớ không làm được.]
Anh tỏ ra nghiêm túc đưa ra gợi ý:
[Còn 5 phút nữa là vào học, hay cậu đi hỏi thầy giáo xem?]
Kỳ An biết anh đang giả vờ ngây ngô để trêu cô, bèn lạnh lùng gõ:
[Vậy tớ đi đây, bye.]
Trần Trạch Dã nhanh chóng níu lại:
[Sao hôm nay dễ bị chọc ghẹo thế.]
[Bài nào vậy? Gửi tớ xem nào.]
Kỳ An cúi xuống bàn học, chụp tấm ảnh bài kiểm tra gửi qua:
[Câu số 5.]
[Nhìn rõ không?]
【Abyss: Rõ.】
【Abyss: Nhưng nói trước nha, giúp cậu giải bài này thì được gì?】
Đồng tử khẽ co lại, Kỳ An sững sờ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại. Không biết là ai vừa mở cánh cửa sổ cuối cùng, cơn gió lạnh lùa vào không kiêng nể, nhưng sức nóng bốc lên từ người cô vẫn chưa hạ, phía sau tai âm ấm đỏ hồng.
Được gì…?
Cái gì gọi là được gì…
Lý Trí Thần và mấy nam sinh đẩy đẩy nhau đi ngang qua, vô tình đụng lệch bàn học của cô, chồng sách ở góc bàn đổ lạch cạch xuống đất.
Nước sôi đổ vào nước đá, không khí lập tức im ắng lại, cậu ta vội vàng xin lỗi liên tục.
Kỳ An mỉm cười nói không sao, cúi người nhặt sách lên. Đúng lúc chuông vào tiết vang lên, ngay trước giờ học một phút, cô nhìn thấy tin nhắn tiếp theo mà Trần Trạch Dã gửi tới.
Vẫn là giọng điệu lười biếng quen thuộc, chỉ nhìn chữ thôi cũng có thể tưởng tượng ra âm thanh của anh.
【Abyss: Cậu nghĩ kỹ đi.】
…
Ở phía bên kia thành phố, trong bệnh viện, Giang Trì Dật vừa lấy kết quả kiểm tra từ tay bác sĩ bước ra. Ông nội của cậu mấy năm nay sức khỏe không tốt, may mà lần này phát hiện kịp thời, không có gì nghiêm trọng, chỉ cần theo dõi vài ngày nữa là có thể xuất viện.
Trái tim căng thẳng suốt hai ngày cuối cùng cũng thả lỏng, Giang Trì Dật quay người định vào lại phòng bệnh thì thấy Trần Trạch Dã đứng quay lưng ở hành lang, bên cửa sổ. Anh đang chăm chú nhìn điện thoại, đến mức cậu tiến lại gần cũng không hề phát hiện ra.
Mấy ngày qua Trần Trạch Dã cũng không được nghỉ ngơi đàng hoàng, chiếc áo thun đen trên người đã bắt đầu nhăn nhúm, cổ áo lỏng lẻo để lộ phần cổ dài và thon, xương sau gáy nhô ra rõ rệt.
Giang Trì Dật đi đến bên cạnh anh, thấy màn hình điện thoại vẫn sáng. Cậu liếc mắt nhìn, không có ác ý gì, chỉ là tò mò — bất ngờ phát hiện trên đó là một bài toán Vật lý.
Trông có vẻ rất khó, vì đến cả học sinh lớp 12 như cậu cũng không hiểu.
Trần Trạch Dã không biết lấy đâu ra giấy bút, trải ra bên bệ cửa sổ, đầu hơi cúi xuống, dáng vẻ nghiêm túc hiếm thấy ẩn trong hàng chân mày sắc lạnh đầy ngạo khí.
Giang Trì Dật không làm phiền, chỉ đứng yên nhìn anh viết xong bài giải, rồi cầm điện thoại chụp lại tờ giấy, gửi cho liên hệ được ghim đầu, ngón tay thon dài gõ trên bàn phím:
【Abyss: Tớ viết cho cậu hai cách giải rồi.】
【Abyss: Chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi tớ.】
Đợi 5 phút vẫn không thấy hồi âm, sắc mặt Trần Trạch Dã hơi sa sầm, đầu lưỡi chống nhẹ lên má, đang định gửi thêm tin nữa thì chợt thấy đồng hồ, mới sực nhớ ra giờ này cô đang học. Cuối cùng vẫn xoá đi, không làm phiền nữa.
Giang Trì Dật nhìn thấy mà cười ra tiếng, trêu chọc: “Không ngờ cũng có ngày cậu như thế này đấy.”
Trần Trạch Dã lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của cậu ta, lập tức úp điện thoại lại, tắt màn hình, không cho nổi một sắc mặt tử tế: “Rảnh quá à?”
“Không biết nhìn lén là vô đạo đức sao?”
“Biết chứ.” Giang Trì Dật mặt dày chẳng quan tâm, “Nhưng với cậu tôi cần gì giữ mặt mũi.”
Trần Trạch Dã chẳng buồn đáp lại.
“Ê.” Giang Trì Dật tựa vào tường, thấy anh như vậy lại càng muốn trêu, “Cái biệt danh cậu lưu cho em gái An là gì thế?”
Cậu nhớ lại: “Elpis… gì đấy, có nghĩa là gì?”
Trần Trạch Dã liếc cậu một cái, giọng nhạt nhẽo: “Liên quan gì cậu?”
Giang Trì Dật lắc đầu: “Tính tình thì gắt như thế.”
“Em gái An rốt cuộc là thích cậu ở điểm nào chứ.”
Trần Trạch Dã phóng qua một ánh mắt lạnh như dao, Giang Trì Dật lập tức giơ hai tay đầu hàng, giọng cợt nhả: “Được rồi được rồi, tôi không nói nữa.”
“Cả thế giới này ai cũng thích cậu là được rồi, hài lòng chưa?”
Trần Trạch Dã: “Cút.”
Giang Trì Dật cười đã đời mới chỉ tay lên tờ giấy vừa được viết xong: “Chuyện gì đây?”
“Thông suốt rồi à?”
Việc Trần Trạch Dã giải được mấy bài này chẳng làm cậu bất ngờ, không ai hiểu rõ năng lực của anh hơn cậu. Nếu không có vụ tai nạn năm đó, thì giờ này anh đã đứng ở đỉnh vinh quang.
Không khí trở nên yên lặng, một y tá đẩy xe thuốc đi ngang, bánh xe ma sát với mặt sàn phát ra tiếng xào xạc.
Trần Trạch Dã cụp mắt, tờ giấy trong tay bị anh gập lại rồi lại mở ra, lặp đi lặp lại không có mục đích.
Không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng Giang Trì Dật cũng nghe thấy anh lên tiếng, giọng khàn đi nhiều, kèm theo một tiếng cười tự giễu:
“Cô ấy nói tôi không nên như thế.”
“Vậy cậu thì sao?” Giang Trì Dật hỏi lại.
Động tác trên tay dừng lại, Trần Trạch Dã quay đầu nhìn cậu, trong đôi mắt đen thẳm kia là cảm xúc khó diễn tả.
“Chưa nghĩ xong.”
“Nhưng muốn thử vì cô ấy.”
Tác giả có lời muốn nói:
Vậy thì thử đi.
Vì cô ấy mà quay lại đỉnh cao.