Ngập Lụt - Thù Vãn

Chương 36: Vỡ Vụn.



Cái ôm đó kéo dài rất lâu, lâu đến mức tưởng chừng như cả một thế kỷ đã trôi qua.

Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, hai bóng dáng kéo dài dính chặt vào nhau, tuyết rơi trắng xóa đầy trời rồi lại tan chảy, trước mắt như phủ một lớp sương mù dày đặc.

Trên người Kỳ An lạnh lẽo đến mức đáng sợ, phần da lộ ra bên ngoài đều ửng đỏ vì giá rét. Trần Trạch Dã liền cởi áo khoác gió trên người mình, phủi sạch lớp tuyết bám bên trên, gọn gàng dứt khoát quàng lên người cô, bọc cô lại.

Vòng tay lại siết chặt thêm một lần nữa.

Suốt đêm bôn ba trong tuyết, cơ thể Trần Trạch Dã cũng lạnh buốt, thế nhưng vòng tay của anh lại nóng bỏng như thiêu đốt, những ngón tay thon dài luồn vào mái tóc mềm mại của cô, lặp đi lặp lại những cái v.uốt ve đầy dịu dàng, mang theo mùi tuyết tùng lành lạnh như sóng biển ùa tới, khiến người ta chẳng thể kháng cự.

Không còn lớp áo khoác che chắn, khoảng cách giữa họ càng gần hơn, chỉ còn cách nhau một lớp áo nỉ mỏng. Má Kỳ An áp lên bờ vai anh, nhịp tim mạnh mẽ của chàng trai truyền sang đầy xúc động.

Cảm giác bị đóng băng dần dần được khôi phục, cảm xúc vốn đã dằn xuống cũng bất ngờ vỡ òa khi nhìn thấy anh.

Hốc mắt không kiềm được mà dâng lên vị chua xót, cổ họng như bị thứ gì đó nghẹn lại. Kỳ An cố gắng hít vào một hơi, giọng nói đầy uất ức không thể giấu nổi:

“Trần Trạch Dã.”

“Là cậu thật sao?”

“Ừ, là tớ.” Trần Trạch Dã cúi thấp cổ hơn, siết chặt cánh tay, như thể muốn dùng cách này để cho cô cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của mình, khẽ khàng lặp đi lặp lại bên tai cô: “An An, là tớ đây.”

“Đừng sợ nữa, tớ ở đây rồi.”

Có thứ chất lỏng rơi xuống phần da nơi cổ, không phải tuyết tan mà là nước mắt, nóng hổi như dung nham sau vụ phun trào núi lửa.

Kỳ An kinh ngạc nghiêng đầu nhìn, nhưng chỉ có thể thấy hàng chân mày nhíu chặt và chiếc cằm siết cứng của anh.

Một cảm xúc không thể diễn tả quấn chặt lấy Trần Trạch Dã,
không rõ cụ thể là gì, nhưng Kỳ An chưa từng thấy anh như thế bao giờ.

“Cậu biết mình biến mất bao lâu rồi không?” Yết hầu anh trượt lên trượt xuống, giọng tuy lạnh lẽo nhưng không mang tức giận, cánh tay siết ở eo cô càng mạnh hơn, Trần Trạch Dã nghiến từng chữ: “Đúng mười hai tiếng đồng hồ.”

“Thẩm Tĩnh nói cậu xin nghỉ, nhà thì không có ai, gọi điện mãi không được.”

“Nếu định đi đâu, tại sao không báo trước với tớ? Cậu biết tớ đã lo lắng đến mức nào không?”

“Coi như tớ xin cậu , lần sau đừng dọa tớ như vậy nữa, được không?”

Kỳ An kiễng chân lên, vòng tay ôm lấy cổ anh, ôm ngược lại thật chặt, mặt vùi vào vai anh, nước mắt như chuỗi hạt ngọc đứt dây, từng giọt rơi xuống làm ướt áo anh, giọng cô nghẹn ngào:

“Trần Trạch Dã…”

“Tớ thật sự rất đau lòng.”

“Không ai cần tớ nữa rồi… tớ không còn nhà để về nữa.”

Lưỡi dao sắc ngọt đâm thẳng vào tim, cơn đau âm ỉ dâng lên. Trần Trạch Dã vỗ nhẹ lưng cô, giọng khàn đặc vang lên bên tai cô: “An An, đừng khóc nữa.”

“Tớ đến đây rồi mà.”

“Tớ đưa cậu về nhà.”

Lúc đó đã không thể bắt được xe nữa, Trần Trạch Dã canh đúng thời điểm trước khi điện thoại tự tắt nguồn gọi một cuộc cho Giang Trì Dật, nhờ anh ấy nhanh chóng đến đón người.

Tình trạng của Kỳ An lúc đó rất tệ, không thể chịu nổi việc quay về Lệ Bắc. Thẩm Sơ Nghi có một căn nhà nhỏ ở vùng ngoại ô, đã bỏ trống nhiều năm không có ai ở, Trần Trạch Dã dứt khoát đưa cô đến đó.

Tiếng động cơ xe xé toạc sự yên tĩnh của đêm tuyết, bóng dáng thành phố lướt nhanh qua cửa sổ ngoài xe.

Trần Trạch Dã ôm Kỳ An ngồi ở ghế sau, một tay kéo chiếc chăn lông được chuẩn bị sẵn đắp lên người cô, tay còn lại nắm chặt tay cô không buông.

Có lẽ vì quá mệt mỏi, mí mắt cô nặng trĩu như bị đổ chì,
ý thức dần rời khỏi thực tại. Kỳ An cứ thế nép vào lòng anh, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Giấc ngủ đó không hề yên ổn, cô mơ thấy một giấc mơ rất phi lý.

Trong mơ, cô đứng giữa một hòn đảo hoang vắng không bóng người, sương mù dày đặc nổi lên bốn phía, trong khoang mũi tràn ngập mùi mặn chát của nước biển, ánh sáng chói lóa như thiêu đốt xuyên thẳng vào đáy mắt, cô hoang mang nhìn quanh, nhưng chẳng thấy điểm kết thúc ở đâu.

Biển gầm rú cuộn trào, mặt đất rung chuyển dữ dội, cô hoảng loạn chạy về phía trước, không biết đã chạy bao lâu, sương mù vẫn chưa tan, nhưng cô đã quá mệt mỏi, không còn sức để tiếp tục.

Cái lạnh bủa vây toàn thân, cuối cùng cô bị nuốt chửng, bị những con sóng dữ dội nhấn chìm không ngừng, hơi thở từng chút từng chút bị tước đoạt, cảm giác ngạt thở khủng khiếp khiến người ta hoảng loạn.

Tầm nhìn dần bị bóng tối lấp đầy, ngay giây cuối cùng trước khi hoàn toàn mất đi ánh sáng, trong mắt cô hiện lên vô số hình ảnh ——

Phòng bệnh yên tĩnh, Kỳ Tuấn Lương nắm tay cô, mỉm cười nói với cô rằng ba sẽ mãi mãi yêu con.

Ngõ nhỏ hỗn loạn, Kỳ Hạo Hiên toàn thân đầy máu nằm dưới đất, nhưng vẫn gắng gượng giơ tay lau nước mắt cho cô.

Rồi sau đó, cảnh tượng xoay chuyển, dừng lại ở đêm tuyết này.

Khoảng cách giữa họ rất gần, hơi thở đan xen quấn quýt không rời, giọng nói trầm khàn ấy vang lên bên tai, mang theo hơi ấm bỏng rát, anh nói cô đừng khóc, anh đến đưa cô về nhà.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, những ký ức đó đột ngột rời xa, cô vùng vẫy muốn níu giữ, nhưng không giữ được gì cả, cuối cùng chỉ có thể chìm xuống đáy biển vô tận.

Tít ——

Mặt biển lại trở về yên bình.

Kỳ An vùng vẫy tỉnh dậy từ trong mộng, trước mắt là khung cảnh hoàn toàn xa lạ, trong căn phòng nhỏ trống trải chỉ còn một chiếc đèn bàn còn sáng, ánh sáng lờ mờ, tuyết ngoài cửa sổ rơi càng lúc càng dữ dội.

Trán cô nóng ran, tứ chi như thể đã bị tháo rời, cả người đau nhức khắp nơi. Kỳ An nghiến răng chịu đựng, cố gắng ngồi dậy bằng chút sức lực cuối cùng.

Cửa phòng bất ngờ mở ra, Trần Trạch Dã vẫn mặc chiếc áo hoodie đen như cũ, anh khụy gối ngồi xuống trước mặt cô: “Nói cho tớ biết, cậu thấy chỗ nào không khỏe?”

Kỳ An không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn anh không chớp mắt.

Trong phòng đã bật sưởi, nhiệt độ không thấp, nhưng sắc mặt của Trần Trạch Dã vẫn vô cùng khó coi, mang theo khí lạnh ngấm đẫm gió tuyết, tóc mái vì dính tuyết mà ướt sũng, bết lại lộn xộn.

Cô bỗng nhận ra, để tìm cô, Trần Trạch Dã đã phải phơi gió suốt cả đêm.

“Sao vậy?” Phát hiện sắc mặt cô không ổn, Trần Trạch Dã tưởng cô đang rất khó chịu, anh đưa mu bàn tay áp lên má cô, sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy: “Cậu đi tắm nước nóng trước đi, khăn với đồ dùng đều có sẵn cả. Tắm xong ra uống thuốc rồi lên giường ngủ, nếu vẫn không thấy khá hơn thì tớ sẽ đưa cậu đến bệnh viện.”

Ngoài cửa sổ, những hạt tuyết rào rào đập vào kính. Bàn tay đang siết chặt mép chăn bỗng buông ra, Kỳ An trở tay nắm lấy cổ tay anh.

Cái lạnh thấm vào lòng bàn tay, ngay cả mạch đập ẩn dưới da thịt cũng trở nên yếu ớt.

“Trần Trạch Dã.” Cô lên tiếng, giọng có chút run rẩy, mang theo nỗi đau không thể nói thành lời: “Tối nay cậu đã tìm tớ bao lâu rồi?”

Ánh mắt anh khẽ tối lại, như đã hiểu ra điều gì, Trần Trạch Dã lảng tránh, nói vòng vo: “Không lâu lắm đâu.”

“Cậu không thấy lạnh sao? Tại sao nhất định phải đi tìm tớ chứ? Cậu thật sự nghĩ mình là người sắt, không biết bệnh là gì à?”

“Vậy còn cậu thì sao?” Trần Trạch Dã phản bác lại: “Kỳ An, cậu thật sự không nhìn ra được tớ lo cho cậu đến mức nào sao?”

Nhưng câu nói này, Kỳ An không nghe lọt. Cô vẫn đang mắc kẹt trong giấc mơ vừa rồi, như thể bị một cú đập thẳng vào đầu. Cô lờ mờ nhận ra, số phận thật sự rất thích trêu đùa mình — những thứ cô từng cố gắng hết sức để nắm giữ, từng thứ một lần lượt biến mất.

Nếu mọi chuyện lại đi theo hướng đó, cô không muốn lặp lại sai lầm thêm một lần nữa.

Cơn đau như bị xé nát lại quặn lên trong tim, Kỳ An quay mặt đi, không muốn nhìn anh nữa, bằng giọng bình thản nói ra những lời bướng bỉnh nhất: “Sau này cậu đừng đến tìm tớ nữa.”

Trần Trạch Dã cau mày: “Ý cậu là gì?”

“Tớ nói…” Kỳ An hít sâu một hơi: “Từ giờ cậu đừng quản tớ nữa.”

“Dạo này chắc cậu cũng rất mệt rồi, hãy nghỉ ngơi cho tốt, tớ —”

Trần Trạch Dã lập tức ngắt lời, giọng lạnh hẳn đi: “Lo cho tớ đến vậy sao?”

Kỳ An bị câu nói ấy nghẹn lại, hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn.

“Kỳ An.” Trần Trạch Dã ngẩng mặt cô lên, ép cô phải nhìn thẳng vào anh: “Tớ không biết vì sao cậu lại đột nhiên giận dỗi với tớ, nếu làm thế khiến cậu thấy thoải mái hơn, vậy thì cậu có giận thế nào tớ cũng chịu được. Nhưng cơ thể là của cậu, cậu phải tự biết trân trọng.”

“Bây giờ tớ không muốn cãi nhau với cậu nữa, cậu ngoan ngoãn đi tắm trước đi, được không?”

“Tớ không giận.” Kỳ An ngẩng đầu nhìn anh: “Trần Trạch Dã, tối nay cậu bị lạnh còn hơn tớ đấy.”

Đầu lưỡi anh chống lên răng, Trần Trạch Dã không muốn tiếp tục tranh luận, anh kéo tay cô, định bế cô từ giường dậy. Nhưng Kỳ An không nhúc nhích, cô chống lại, giằng ra phía sau.

Trần Trạch Dã buộc phải dùng nhiều sức hơn, nhưng lại sợ làm cô đau, nên đành hạ giọng, thỏa hiệp: “An An, nghe lời tớ đi, được không?”

Kỳ An hiếm khi mất kiểm soát cảm xúc, vậy mà khoảnh khắc này lại bùng nổ tất cả sức lực. Cô mạnh mẽ hất tay anh ra, khàn giọng hét lên: “Trần Trạch Dã, tớ bảo cậu đừng quan tâm tớ nữa, cậu không hiểu à?!”

“Cậu có biết không? Ba tớ là do tớ mà chết, em trai tớ cũng vì tớ mà mất.”

Đôi mắt tràn đầy tơ máu, những đau đớn cô dồn nén quá lâu, giờ đây vỡ òa, khiến cô khóc đến nghẹt thở: “Tất cả những ai có liên quan đến tớ đều gặp xui xẻo, không ai có kết cục tốt cả!”

Sau khi gọi điện với Tiền Thư Vinh, cô như người mất hồn lang thang trên phố rất lâu, trong đầu cứ lặp đi lặp lại hình ảnh ba mình – Kỳ Tuấn Lương – trước khi qua đời.

Vết thương chôn sâu trong lòng không những không lành theo thời gian, mà ngược lại còn mục nát, đau đớn hơn bao giờ hết.

Thật sự quá đau rồi. Đến mức có khoảnh khắc, cô thậm chí không muốn sống nữa.

Cô nghĩ mình đáng lẽ nên chết theo ba.

Cô lặng lẽ đi ra giữa đường, mặc kệ bản thân nhắm mắt chờ đợi cơn đau kết thúc. Nhưng ngay giây phút tử thần sắp ập đến, gương mặt của Trần Trạch Dã chợt hiện lên trong tâm trí.

Tiếng còi xe chói tai xuyên thủng giấc mộng, một bàn tay vô hình kéo cô lại khỏi ranh giới của số phận.

Sau cơn bộc phát ngắn ngủi, Kỳ An không còn chút sức lực nào, cô lại cuộn tròn người trên giường, ôm gối gục đầu xuống, ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, như một búp bê rách nát, tiếng khóc nức nở: “Tất cả là lỗi của tớ.”

“Nếu không có tớ, bọn họ đã không rời đi.”

“Trần Trạch Dã, tớ thật sự rất sợ… tớ không dám đánh cược nữa.”

Trái tim Trần Trạch Dã như bị đạp nát, anh cúi người bế cô từ trong chăn ra, gạt tóc lòa xòa trước trán cô, ôm chặt vào lòng: “An An.”

“Tớ không cho phép cậu nói mình như vậy.”

“Tất cả chuyện này không phải lỗi của cậu, không ai trách cậu cả.”

Anh nhẹ nhàng lau nước mắt vương trên lông mi cô, giọng nói dịu dàng:

“Đừng tự dằn vặt nữa, đừng nghĩ quẩn.”

“Ba và em trai chắc chắn không muốn thấy cậu như bây giờ. Họ hy vọng cậu có thể sống thật tốt.”

“Còn nữa…” Anh siết chặt vòng tay, trán chạm vào trán cô: “Cho dù cậu có mang đến cho tớ điều gì, xui xẻo hay may mắn, tớ cũng chấp nhận. Tớ cam tâm tình nguyện.”

“Tớ chỉ muốn đối xử tốt với cậu, chỉ muốn được ở bên cậu.”

“Hiểu chưa?”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...