Năm đó tuyết đầu mùa đến thật sự quá muộn, rơi đúng vào ngày cuối cùng của tháng Mười Một, khiến đêm hôm đó trở thành một ký ức cả đời không thể quên.
Đèn tường được bật thêm một ngọn, ánh sáng vàng ấm áp và trong trẻo. Trần Trạch Dã tìm được điều khiển, chỉnh điều hòa lên nhiệt độ cao hơn.
Chiếc áo phao được cởi ra đặt sang một bên, trên người Kỳ An chỉ còn lại một chiếc áo len mỏng, mái tóc đen rối tung buông sau đầu, lông mi vẫn còn ướt nước, khóe mắt ửng đỏ nhàn nhạt, cả người co ro trong chăn, giống như một con vật nhỏ bị thương trong rừng rậm.
Trần Trạch Dã đau lòng đến nghẹt thở, hô hấp siết chặt từng cơn. Anh bước tới, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn ấy lên,
ngón tay ấm áp nhẹ nhàng ấn vào bầu mắt sưng đỏ, giọng khàn khàn gọi cô: “An An.”
“Chúng ta đừng khóc nữa, được không?”
Kỳ An hít mũi một cái, yếu ớt gật đầu.
Bàn tay anh trượt lên, thử nhiệt độ trán cô, nóng rực, má và sau tai cũng đang nóng ran, nhưng cánh tay giấu trong chăn lại lạnh ngắt.
Trần Trạch Dã nửa quỳ xuống, ngước mắt nhìn cô, giọng nói mềm mỏng như dỗ trẻ con: “An An, bây giờ cậu cần tắm nước nóng một chút, xua đi cái lạnh trên người.”
“Không sẽ rất khó chịu đó.”
Kỳ An lần này rất ngoan, không khóc cũng không giận, nhỏ giọng đáp: “Được.”
Trần Trạch Dã xoa đầu cô, khe khẽ “ừ” một tiếng khen ngợi: “Ngoan lắm.”
Không nỡ để cô cử động lung tung, anh cúi người bế bổng cô lên, mi mắt Kỳ An run khẽ, tay cô vòng lấy cổ anh thiếu cảm giác an toàn, má tựa nhẹ vào lồng ngực anh như tìm nơi nương tựa.
Đèn trong phòng tắm sáng hơn ngoài phòng, làm nổi bật làn da trắng đến tái nhợt. Sợ cô không quen với ánh sáng đột ngột, Trần Trạch Dã đưa tay che mắt cô lại.
Lông mi cô vẽ lên lòng bàn tay anh từng đường nhẹ như lông vũ, khiến thần kinh dưới da anh cũng run lên, cổ họng bắt đầu ngứa, vòng tay siết chặt lại theo bản năng.
Nửa phút sau anh mới buông ra, nhẹ nhàng đặt cô ngồi lên bồn rửa tay, hai tay đỡ lấy vai cô, ngón cái gạt những lọn tóc rủ xuống hai bên trán, giọng nói trầm thấp dặn dò: “Vặn về bên trái là nước nóng, khăn tắm đều có sẵn, quần áo sạch tớ cũng chuẩn bị cho cậu rồi.”
“Ngoan nhé, An An.” Anh cúi người ôm cô một cái, cằm chạm l*n đ*nh đầu cô, “Vào tắm đi.”
Vừa xoay người còn chưa kịp bước đi, Kỳ An liền kéo góc áo anh lại, đôi mắt màu hổ phách hạ thấp xuống, trong đó là cảm xúc phức tạp khó đoán.
Trần Trạch Dã tưởng cô vẫn sợ, nên lại nhẫn nại quay lại, nắm lấy ngón tay cô, trán tựa vào trán, bảo đảm: “An An đừng sợ, tớ không đi đâu cả.”
“Tớ đợi ở ngoài, có chuyện gì gọi tớ là được.”
Kỳ An lắc đầu khẽ, cổ họng bắt đầu đau nhẹ, giọng nói càng lúc càng nhỏ: “Không phải vì chuyện đó…”
“Cậu có muốn ——” Cô đưa tay thử trán anh, cũng không nóng lắm, nhưng vẫn lo lắng: “Tối nay cậu cũng bị gió lạnh tạt lâu như vậy, sẽ bị cảm đấy.”
“Không sao đâu.” Trần Trạch Dã nắm ngược lấy tay cô, khóe môi mang theo ý cười khiến cô an lòng: “Sức đề kháng của tớ tốt hơn cậu, lạnh vậy không sao cả.”
Kỳ An mím môi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh.
Trần Trạch Dã biết cô bắt đầu bướng, ngón tay v.uốt ve cổ tay trong của cô hai cái, rồi nhượng bộ: “Phòng bên cạnh còn một nhà tắm nhỏ, lát nữa tớ cũng sẽ đi tắm nước nóng.”
“Tớ đảm bảo không bị cảm.”
“Được chưa nào?”
Căng thẳng trong ánh mắt cô cuối cùng cũng dịu lại, miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Trong phòng tắm, tiếng nước chảy tí tách vang lên. Trần Trạch Dã đợi ở ngoài không rời đi, đèn phòng khách vẫn chưa bật, đèn neon ngoài cửa sổ in lên nền tuyết, nửa người anh chìm trong bóng tối, trên tường trắng hiện lên bóng dáng cao gầy lặng lẽ.
Vạt áo hoodie màu đen nhăn nhúm đổ xuống eo bụng, ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt vào đáy mắt, ngón tay lướt lên xuống, đêm đã quá khuya, tuyết lại rơi dày đặc, toàn thành phố đã ngừng dịch vụ giao hàng.
Giờ này anh cũng ngại làm phiền Giang Trì Dật đến chạy thêm một chuyến, Trần Trạch Dã khẽ chửi thầm một câu, chuyển sang ứng dụng bản đồ, may mà cách đó vài chục mét dưới tầng có một tiệm thuốc 24h vẫn mở.
Anh vẫn không yên tâm để cô một mình trong nhà, nhưng việc uống thuốc thì không thể trì hoãn thêm. Trần Trạch Dã chộp lấy áo khoác, vội vã ra ngoài.
Chưa đến ba phút sau, ổ khóa cửa lại xoay mở, Trần Trạch Dã chưa kịp thay giày, sắc mặt lập tức thay đổi.
Không biết từ khi nào Kỳ An đã ra khỏi phòng, đang đứng ngay chỗ cửa vào. Tóc cô còn ướt sũng, buông lòa xòa trước ngực, có lẽ vì vừa tắm xong, toàn thân phảng phất hơi nước, đôi mắt lại càng đỏ hơn.
Trên người cô lỏng lẻo khoác chiếc hoodie đen của anh, dài vừa đủ che đến đùi, phía dưới là chiếc quần short thể thao của anh, vốn dĩ thân hình cô gầy gò, dây rút siết chặt mới miễn cưỡng giữ được.
Hai chân thon dài lộ ra, làn da trắng đến chói mắt, như quả vải vừa bóc vỏ.
Thái dương Trần Trạch Dã giật mạnh, gân xanh nổi lên, hầu kết vô thức chuyển động, cắn chặt răng mới có thể kiềm chế.
Cảm xúc trên mặt cô rất rõ ràng, Trần Trạch Dã vài bước tiến lại gần: “Sao thế?”
Khóe môi Kỳ An cụp xuống, lớp vải ở ống tay áo cấn vào đầu ngón tay, cô buồn bã nói: “Tớ nghe thấy tiếng đóng cửa.”
“Là lỗi của tớ.” Vốn đã hứa ở ngoài đợi cô, Trần Trạch Dã đưa tay áp lên má cô, ngón tay xoa nhẹ vành tai, rồi giơ túi nylon trong tay ra: “Giao hàng đều dừng cả rồi, tớ xuống dưới mua thuốc cho cậu.”
“Giờ còn thấy lạnh không?”
Kỳ An lắc đầu.
Vì vừa dính gió lạnh ngoài trời, Trần Trạch Dã không dám ôm cô, chỉ dắt tay cô quay lại phòng ngủ, nhét cô trở lại trong chăn.
Lần này anh không quên báo trước: “Tớ đi lấy nước cho cậu, về rồi uống thuốc.”
Kỳ An hiểu ý, buông tay anh ra, Trần Trạch Dã vẫn chưa yên tâm, nhìn cô thêm mấy lần mới quay người ra phòng khách.
Anh chỉnh nước không quá nóng, bưng cốc thủy tinh quay lại, đột nhiên nhớ ra một chuyện bỏ sót.
Kỳ An luôn chê thuốc đắng, không thích uống, nên mỗi lần cho cô uống thuốc, anh đều chuẩn bị sẵn kẹo ngọt cho cô.
Kể cả mấy ngày trước không ở Lê Bắc, khi Chung Tư Kỳ dúi kẹo vào tay cô, đều là do Trần Trạch Dã dặn từ trước.
Nhưng hôm nay chuyện xảy ra quá nhiều, quá rối, anh chưa kịp chuẩn bị gì cả.
Thò tay vào túi, Trần Trạch Dã chỉ tìm được hai viên kẹo cola sủi bọt.
Nhưng Kỳ An lại không thích vị đó.
Bóng dáng cao gầy đổ dài lên nền gạch xám nhạt, Trần Trạch Dã bước đến bên cửa sổ, cúi đầu, chiếc cằm sắc nét siết chặt, giọng mang theo chút áy náy: “Xin lỗi nhé, An An.”
Kỳ An chớp mắt mơ hồ, hỏi anh: “Sao vậy?”
Trần Trạch Dã không nói gì, chỉ đưa cốc nước và thuốc đến bên miệng cô: “Chắc là hơi đắng, cậu cố gắng uống nhé.”
“Uống xong sẽ dễ chịu hơn.”
Kỳ An ngửa đầu uống cạn một hơi, chân mày lập tức nhíu lại,
Trần Trạch Dã nhìn mà xót, không nhịn được đưa tay ấn giữa chân mày cô, như muốn giúp cô xoa dịu.
Vị đắng còn vương trên đầu lưỡi chưa tan, Kỳ An đẩy nhẹ anh một cái, giục: “Cậu cũng đi tắm mau đi.”
Trần Trạch Dã biết nếu mình không đồng ý, cô nhất định lại giận, mắt khựng lại một chút rồi đáp “được”, dặn cô ngoan ngoãn nằm trên giường đừng nhúc nhích.
Tác dụng của thuốc chưa đến ngay, đầu óc vẫn mơ màng, cảm giác nghẹt nặng, chăn kéo lên rất cao, Kỳ An co người trong hơi ấm.
Cô vừa dùng sữa tắm của anh, lại mặc áo quần của anh,
toàn thân đều mang mùi hương thuộc về anh — một mùi cam nhẹ nhàng pha chút lành lạnh, giống như anh đang ở ngay bên cạnh, không cần sợ hãi, không cần trốn tránh.
Tóm lại là rất có cảm giác an toàn.
Trên người ấm dần lên, Kỳ An tìm lại chiếc điện thoại rơi dưới đất từ túi áo khoác, ôm lấy tia hy vọng cuối cùng mà cắm sạc.
Máy không hỏng, vẫn dùng được.
Tín hiệu trong căn nhà cũ không tốt, tốc độ tải chậm, vòng tròn màu xám trên cùng quay rất lâu mới hiện ra tin nhắn mới.
Con số hiển thị trên dấu chấm đỏ khiến Kỳ An sững sờ.
17:05 chiều.
【Abyss: Làm xong bài tập chưa?】
【Abyss: Làm xong có thưởng.】
18:20 chiều.
【Abyss: Cậu đâu rồi?】
【Abyss: Sao không trả lời?】
18:30 tối.
【Abyss: An An?】
【Abyss: Trả lời tớ một câu đi.】
【Cuộc gọi thoại không được trả lời.】
18:50 tối.
【Abyss: Gọi không được, cậu không đến quán trà sữa làm thêm, nhà cũng không ai ở.】
【Abyss: Cậu đi đâu vậy?】
Ngón tay cô cứ lướt mãi xuống, Trần Trạch Dã gọi cho cô hơn hai mươi cuộc đứt quãng, ánh mắt dừng lại ở tin nhắn cuối cùng, gửi mười phút trước khi tìm thấy cô.
【Abyss: Cậu đang ở đâu vậy, An An?】
【Abyss: Đừng dọa tớ như vậy có được không?】
Tim như bị chọc thủng một lỗ, cảm giác nghẹn ngào dâng trào không kịp che giấu, Trần Trạch Dã đối với cô tốt đến mức cô cũng không dám nghĩ tới.
Mà lại còn có người sợ chưa đủ tốt, thay anh thể hiện rõ sự quan tâm ấy.
【Chung Tư Kỳ: An An, cậu đi đâu rồi?】
【Chung Tư Kỳ: Nếu thấy tin nhắn thì trả lời tớ một tiếng.】
【Chung Tư Kỳ: Cậu với Trần Trạch Dã giận nhau à?】
【Chung Tư Kỳ: Có giận thì cũng tạm gác lại đi, cậu ấy không liên lạc được với cậu, sắp phát điên rồi.】
…
Trần Trạch Dã không dám để cô ở một mình quá lâu, tắm qua loa vài phút liền ra khỏi phòng tắm, tóc ướt nhẹp, nước nhỏ từ tóc chảy theo cổ trượt vào cổ áo.
Đẩy cửa bước vào, thấy cô gái đang ôm điện thoại ngẩn người.
“Nghĩ gì vậy?” Anh kéo lại chăn trượt nửa người cô, “Không ngủ à?”
“Trần Trạch Dã.” Đốt ngón tay cầm điện thoại trắng bệch, Kỳ An ngẩng mặt nhìn anh: “Cậu gửi cho tớ nhiều tin nhắn quá.”
Trần Trạch Dã “ừ” một tiếng, khóe môi khẽ cong, giọng bình thản: “Giờ mới thấy à.”
“Xin lỗi.” Giọng Kỳ An nhỏ dần, mất tự tin: “Tớ…”
“Tớ không trách cậu.” Trần Trạch Dã ngồi xuống mép giường cùng cô, hai ánh mắt chạm nhau. Không biết có phải quá mệt không, mí mắt anh hằn nếp gấp sâu hơn thường ngày, ánh mắt lại đặt trọn lên người cô. “Nên không cần nói xin lỗi.”
“Nếu thật sự phải nói…” Anh nghĩ một lúc, tiếp lời: “Điều cậu có lỗi với tớ nhất, chính là không biết chăm sóc bản thân.”
Kỳ An không nói nên lời, viền mắt bắt đầu nóng lên không kiểm soát nổi.
“Đừng khóc.” Trần Trạch Dã luôn có thể cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của cô ngay tức khắc, ngón tay chạm nhẹ mí mắt mỏng, “Khóc rồi thì mai mắt sẽ đau.”
“Miệng còn đắng không? Muốn uống chút nước không?”
Kỳ An mơ hồ gật đầu, nước ấm nhanh chóng được đưa tới, và chính khoảnh khắc ấy, Kỳ An cuối cùng cũng hiểu ra — vừa rồi tại sao anh lại xin lỗi cô.
“Trần Trạch Dã.” Ngón tay xoay xoay miệng cốc, cô do dự hỏi: “Cậu có thấy tớ phiền phức không?”
Trước kia cô không yếu đuối như vậy.
Lúc ba cô Kỳ Tuấn Lương qua đời, cô chỉ mới mười tuổi, Tiền Thư Vinh chẳng lo được gì, em trai dù hiểu chuyện vẫn cần có người chăm sóc, nên cô ép bản thân phải mạnh mẽ, độc lập.
Ốm cũng không uống thuốc, bị thương cũng không rơi nước mắt, vì cô biết chẳng ai quan tâm đến những cảm xúc vặt vãnh ấy. Yếu đuối bị lộ ra quá nhiều sẽ trở thành vũ khí để người khác tổn thương mình.
Nhưng tất cả đã thay đổi từ khi đến Lê Bắc.
Bàn tay Trần Trạch Dã ôm lấy sau gáy cô, khoảng cách giữa hai người lại gần thêm chút nữa, hơi thở quyện chặt lấy nhau: “Sao lại nghĩ như vậy?”
Biết bao ký ức ùa về, Kỳ An cúi đầu: “Hình như tớ luôn là người được cậu chăm sóc.”
“Tớ không hề thấy cậu phiền.” Giọng Trần Trạch Dã vẫn lạnh,
nhưng ngữ điệu rất chắc chắn và kiên nhẫn: “Quên lần trước tớ nói rồi à?”
“Những điều này đều là tớ tự chọn, tớ cam tâm tình nguyện.”
Như có một chiếc lông vũ nhẹ khẽ lướt qua tim, đôi mắt màu hổ phách khẽ dao động, ngón tay nắm chặt góc chăn. Một lúc sau, Kỳ An lên tiếng: “Vậy cậu có rời xa tớ không?”
“Sẽ không.”
Môi khẽ động, Kỳ An vẫn còn ngẫm nghĩ về lời hứa ấy, lại nghe giọng anh thì thầm bên tai:
“Tớ không cần cậu thấy áy náy, cũng không muốn cậu nghĩ linh tinh, không muốn cậu gánh vác quá nhiều. Cậu chỉ là một cô gái mười sáu tuổi, tớ mong mỗi ngày của cậu đều bình an và vui vẻ.”
“Kỳ An.” Giọng anh trầm thấp mà hơi thở thì nóng rực, ánh mắt chứa đầy yêu thương khiến người ta cả đời không thể quên: “Cậu vẫn chưa hiểu à?”
“Ở chỗ tớ, cậu mãi mãi xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất.”
“Dù cậu không làm gì cả.”
Tác giả có lời muốn nói:
Điều Trần ca sợ nhất chính là không chăm sóc tốt cho An An.