Ngập Lụt - Thù Vãn

Chương 4: Hình Bóng



Bốn mươi phút tiết học buổi sáng trôi qua rất nhanh, bảy giờ ba mươi, tiếng chuông báo hết tiết ngân vang khắp khuôn viên trường.

Tiết đầu tiên là Vật Lý, Kỳ An mượn sách giáo khoa của Ôn Khê Đình để ôn lại các điểm kiến thức, vừa mới lật sách ra, Lão Từ đã bước vào từ cửa trước, bảo cô đến chỗ giáo vụ để điền vài biểu mẫu.

Khi quay lại, chỉ còn ba phút nữa là vào học.

Hành lang trước lớp Hai vang lên tiếng xì xào ồn ào, rất nhiều người tụ tập ở đó, phần lớn là nữ sinh, ánh mắt giả vờ như vô tình đảo vào trong lớp, khoanh tay nói chuyện thầm thì với người bên cạnh.

Kỳ An hơi hoang mang, vừa lúc gặp Chung Tư Kỳ từ nhà vệ sinh đi ra, liền tò mò hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao đông người thế?”

Chung Tư Kỳ hôm qua thức khuya đọc tiểu thuyết đến hai giờ sáng, mắt nặng trĩu, vừa ngáp vừa nhìn theo hướng Kỳ An chỉ, nhanh chóng hiểu ra: “Chắc là đến xem người ngồi sau lưng cậu đấy.”

Kỳ An: “Hả???”

“Rồi cậu sẽ quen thôi.” Lại một cái ngáp nữa, Chung Tư Kỳ kéo cô vào lớp: “Giờ vẫn còn đỡ đấy, chỉ vì Trần Trạch Dã ngồi trong lớp, hồi đầu năm lớp Mười, cái ngưỡng cửa lớp mình suýt bị giẫm nát luôn.”

“Nhưng cũng dễ hiểu thôi, ai mà chẳng thích ngắm trai đẹp.”

Hai người khó khăn lắm mới chen được vào lớp, Chung Tư Kỳ nhìn bóng người ngoài cửa thở dài: “Chỉ tiếc là số lần cậu ấy đến trường ——”

Chưa kịp nói hết câu, cô đột nhiên ngẩn ra: “Trời má, hiếm thấy thật.”

Mấy câu nói cứ lộn xộn, Kỳ An còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, nhưng ánh mắt đã vô thức bắt được điểm bất thường nơi góc lớp.

Vị trí trống phía sau cô đã có người ngồi.

Cậu thiếu niên mặc chiếc áo thun đen mà cô không thể nào quen thuộc hơn, giữa một đám đồng phục xanh trắng lại càng nổi bật.

Cậu tựa lưng lười biếng vào ghế, cổ áo lộ ra xương quai xanh gầy guộc, làn da dưới ánh sáng trông càng lạnh lẽo, hàng mi đen dài cụp xuống, trông vừa mệt mỏi vừa uể oải. Có nam sinh đứng cạnh nói gì đó, cậu chỉ thỉnh thoảng trả lời hờ hững.

Không biết nghe được chuyện gì, khóe môi cậu khẽ nhếch lên nụ cười lười biếng, sau đó ngẩng đầu, như vô tình nhìn về phía bên này.

Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Kỳ An khựng cả hơi thở, vội quay đầu đi.

Cô cố tỏ ra không có gì bất thường, nhưng trong lòng sớm đã dậy sóng.

Là cậu ấy sao…


Tiết học hôm ấy, cô chẳng thể nào tập trung nổi.

Kỳ An vẫn chưa thể tin được chuyện hai người lại học cùng lớp.

Mặc dù người phía sau không nói một lời nào, thậm chí chẳng có chút động tác nào, chỉ yên lặng nằm gục trên bàn ngủ bù, nhưng toàn thân Kỳ An vẫn căng cứng một cách mất kiểm soát, luôn cảm thấy luồng khí lạnh lùng đặc trưng của anh vây quanh bên cạnh, khiến cô bồn chồn không yên.

Đầu bút đen vô tình đâm vào đầu ngón tay, cảm giác đau nhói khiến Kỳ An không nhịn được khẽ “xì” một tiếng. Cô vội vứt bỏ những suy nghĩ rối loạn, dồn sự chú ý trở lại sách giáo khoa.

Thầy dạy Vật Lý là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, giọng nói mang chút âm điệu miền Nam, tốc độ nói cũng rất nhanh. Kỳ An đang cúi đầu ghi chép thì bất ngờ cảm thấy có thứ gì đó lướt qua má mình bay đi.

Còn chưa kịp nhìn rõ là gì, liền nghe thấy một tiếng quát vang lên từ bục giảng ——

“Cuối lớp, người đang ngủ đó là ai!”

“…”

Không ai trả lời.

Kỳ An dùng khóe mắt liếc ra sau một chút, người đó thậm chí còn không nhúc nhích, vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu.

“Bạn học ngồi phía trước, quay lại gọi cậu ta dậy!”

Bị gọi bất ngờ, Kỳ An hơi sững người.

Ngày đầu tiên đi học, cô không muốn để lại ấn tượng xấu với thầy giáo, đành cắn răng quay người lại, nhẹ nhàng đẩy tay Trần Trạch Dã.

Anh ngủ không sâu, vừa chạm nhẹ đã tỉnh, vẻ mệt mỏi vẫn còn đọng trên gương mặt, biểu cảm cũng lạnh nhạt, hàng mi rủ xuống, không có chút cảm xúc nào, nhưng chính dáng vẻ này lại khiến người ta thấy sợ.

Giống như sự yên lặng trước cơn bão.

Không khí trong lớp học chợt như đông cứng lại.

Đã học chung gần một năm, mọi người ít nhiều cũng hiểu tính cách của Trần Trạch Dã.

Anh là kiểu người lạnh lùng, ranh giới rõ ràng, ghét nhất là người lạ xâm phạm vào không gian cá nhân của mình.

Bao gồm cả việc đánh thức khi đang ngủ.

Không ngờ tới học sinh mới đến đã đụng ngay phải chuyện xui xẻo này.

Cả lớp đều thầm đổ mồ hôi thay cho cô.

Không ngờ là, Trần Trạch Dã lại chẳng có phản ứng gì lớn, sát khí nơi chân mày rất nhanh được kìm lại, cậu trầm giọng hỏi một câu: “Có chuyện gì?”

Ba chữ đó rơi trúng tai thầy giáo, một đầu phấn lại bay tới, giọng thầy lập tức cao vút: “Có chuyện gì! Em nói xem có chuyện gì! Tiết học đầu tiên của học kỳ mới mà em lại ngủ! Em có thái độ gì vậy!”

“Nói xem nào, tại sao ngủ trong lớp?”

“Buồn ngủ.”

Câu trả lời dứt khoát đến mức bất ngờ.

“Buồn ngủ phải không!” Thầy giáo đẩy gọng kính lên, “Vậy thì mang sách ra ngoài hành lang cho tỉnh táo đi!”

Cậu đứng dậy với vẻ mặt vô cảm, tiếng ghế kéo trên nền phát ra âm thanh lạo xạo, rồi cậu rời lớp từ cửa sau.

Kỳ An nhìn theo bóng lưng của anh, nhưng chỉ trong vài giây, ánh mắt cô lại quay trở lại trang sách.

Hai tiết học dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc, có ba mươi phút nghỉ giữa giờ lớn.

Phần lớn bạn học sẽ tranh thủ thời gian này ra ngoài hít thở không khí. Ôn Khê Đình chọc nhẹ vào tay Kỳ An, hỏi cô có muốn đi cửa hàng tiện lợi không.

Kỳ An viết xong trang ghi chép cuối cùng, cất vở vào ngăn bàn, lắc đầu: “Chắc tớ không đi đâu.”

“Vậy được rồi.”

“À đúng rồi.” Cô chợt nhớ ra gì đó, “Khê Đình, lớp trưởng ngồi chỗ nào thế?”

Cô vẫn chưa nhận đồng phục và sách giáo khoa.

Ôn Khê Đình chỉ về phía tổ một: “Hàng thứ hai, bạn nam ngồi ngoài cùng ấy.”

“Cậu ấy tính hơi kỳ một chút.” Giọng Ôn Khê Đình hạ thấp, “Cậu chuẩn bị tâm lý trước đi.”

“Ừ.”

Kỳ An vòng qua bục giảng, đi đến bên cạnh bạn nam ấy. Cậu ta đang cúi đầu làm đề thi.

Cô hơi dừng lại, dè dặt mở lời: “Lớp trưởng.”

“…”

Đối phương như thể không nghe thấy gì.

Kỳ An mím môi: “Lớp trưởng, sáng nay thầy giáo chủ nhiệm nói là, bảo cậu dẫn mình ——”

“Cậu tự đi lấy không được à? Không thấy tôi đang bận sao?”

Chiếc bút mực đen bị đập mạnh xuống bàn, “bốp” một tiếng, cậu nam sinh nhíu mày quay lại nhìn cô, từng lời thốt ra như dính đầy thuốc súng.

Trong lớp vốn không quá ồn, tiếng quát của cậu ta khiến ánh mắt của những người khác đều đổ dồn về phía này.

Kỳ An hoàn toàn không ngờ cậu ta lại phản ứng như vậy, nét mặt khựng lại trong chốc lát, hai tai đỏ ửng lên rõ rệt, hàng mi run run đầy lúng túng.

Móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, để lại dấu vết hình lưỡi liềm màu đỏ nhạt, Kỳ An khó khăn lắm mới tìm lại được giọng nói của mình, cúi đầu nhỏ nhẹ xin lỗi: “Xin lỗi.”

“Lương Hoài Viễn, cậu phát điên gì nữa vậy!” Chung Tư Kỳ tình cờ nghe thấy chuyện lúc đi ngang qua, lửa giận bùng lên, mặt lạnh tanh đối đầu với cậu ta: “Việc này là thầy giáo giao cho cậu, nếu cậu có bất mãn thì đi phản ánh với thầy, đừng có làm như chó điên mà bắt nạt bạn mới như thế.”

Cô kéo Kỳ An ra khỏi lớp, bóp nhẹ tay cô: “An An, cậu đừng để bụng nhé.”

Kỳ An lắc đầu: “Không sao đâu.”

Một bạn nữ khác trong lớp đi tới, vỗ nhẹ vào vai Kỳ An: “Thầy dạy Vật lý gọi cậu đến văn phòng một chuyến.”

Kỳ An đáp một tiếng “Được”, rồi quay sang nói với Chung Tư Kỳ: “Tư Kỳ, cậu về lớp trước đi.”

“An An.” Chung Tư Kỳ vẫn có chút không yên lòng, “Lương Hoài Viễn tính vốn vậy đó, dựa vào thành tích học tập tốt mà kiêu ngạo, không coi ai ra gì, cứ thích tỏ thái độ với người khác.”

“Cậu đừng để ý đến cậu ta.”

“Thật sự tớ không sao.” Kỳ An mỉm cười với cô.

Đôi mắt hạnh xinh đẹp khẽ cong, khi cô cười lên hai lúm đồng tiền hiện rõ nơi khóe miệng, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, như gió xuân tháng Tư, ấm áp và dịu dàng.

Chung Tư Kỳ trong lòng lại âm thầm mắng Lương Hoài Viễn thêm một lần nữa.

*

Văn phòng Vật Lý ở tầng hai, Kỳ An rẽ xuống từ lối cầu thang bên phải.

Nụ cười trên gương mặt cô biến mất ngay khi quay đi, chuyện vừa rồi vẫn khiến lòng cô thấy khó chịu. Cô chẳng mấy để tâm đến cảm xúc, cúi đầu bước về phía trước.

Bỗng vài giọng nói bất chợt vang lên trong tai cô.

“Được đấy anh Dã, nghe nói cậu bị phạt đứng ngay tiết đầu tiên à?”

Một người khác nói đùa, trong giọng mang theo ý cười: “Không chỉ thế đâu, thầy giáo hỏi cậu ta vì sao lại ngủ trong giờ, đoán xem cậu ta trả lời thế nào?”

“Để tớ đoán nhé, chắc kiểu ngầu ngầu ấy, chỉ nói đúng một chữ: Buồn ngủ?”

“Đậu má, đoán chuẩn thật.”

Kỳ An biết họ đang nói về ai, theo phản xạ quay đầu lại nhìn.

Anh dựa lưng vào bệ cửa sổ hành lang, dáng vẻ lười biếng, cúi đầu không biết đang nghĩ gì. Bàn tay buông lỏng bên người đang nghịch một chiếc bật lửa bằng bạc, đường nét cơ bắp săn chắc rõ ràng, những đường gân xanh nổi lên như những rặng núi nhỏ. Gió lùa qua vạt áo, mơ hồ lộ ra vòng eo gọn gàng mạnh mẽ.

Ánh sáng chiếu lên người anh, làm nổi bật nét sống động và sức sống đặc trưng của tuổi trẻ.

Hai người kia vẫn đang trêu đùa, anh chỉ hơi cười qua loa, thỉnh thoảng hờ hững nhấc mí mắt, mà dáng vẻ lại vô cùng nổi bật.

Phòng giáo viên Vật Lý ở ngay bên trái, Kỳ An thu lại cảm xúc trong mắt, đẩy cửa bước vào.

Ở đầu kia.

Nam sinh đứng giữa chợt mắt sáng lên: “Ê, cô gái đi phía trước là ai vậy? Trước giờ chưa thấy? Lớp 10 à?”

Lý Trí Thần liếc qua, nhanh chóng nhận ra bóng dáng ấy:
“Lớp 10 gì chứ, là học sinh chuyển trường mới vào lớp tụi tôi.”

Nghe đến hai chữ “học sinh chuyển trường”, Trần Trạch Dã khựng lại, ngẩng mắt lên.

“Lớp cậu á? Nhìn cũng xinh phết.”

“Cậu không soi lại mình xem thế nào đi.” Lý Trí Thần vỗ vào lưng người kia một cái, “Bớt có ý đồ đi.”

“Tai nào nghe tôi nói thích người ta rồi? Tùy miệng khen tí cũng không được à.”

“Nhưng mà bạn học đó đúng là xui.” Lý Trí Thần tặc lưỡi, “Ngày đầu chuyển đến mà đã bị người ta tỏ thái độ.”

Ngón tay lướt qua bánh xoay, bật lửa “tách” một tiếng đóng lại, Trần Trạch Dã nhíu mày, giọng lạnh hẳn: “Thái độ gì?”

Lý Trí Thần nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của anh, quay đầu lại, quả nhiên đối diện là một gương mặt tối tăm khó đoán.

Cậu không biết câu nào mình nói sai, có chút chột dạ giải thích: “Chuyện lúc nãy ấy, cậu không có trong lớp nên không biết, Lão Từ bảo Lương Hoài Viễn dẫn bạn học mới đi lấy sách với đồng phục, cậu ấy vừa hỏi thôi đã bị mắng một trận.”

“Lương Hoài Viễn là cái kiểu người gì, cậu đâu lạ gì, bình thường đã chẳng ai ưa rồi.” Lý Trí Thần vốn cũng có xích mích với cậu ta, lầm bầm nói tiếp: “May mà bạn học mới tính tình tốt, không những không cãi lại, mà ngược lại còn nói xin lỗi nữa cơ.”

“Nhưng ai nhìn vào cũng biết rõ, chuyện này hoàn toàn là do Lương Hoài Viễn cố tình ——”

Lời còn chưa dứt, Trần Trạch Dã đã xoay người bỏ đi về hướng khác, để lại hai người đứng tại chỗ nhìn nhau ngơ ngác.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...