Ngập Lụt - Thù Vãn

Chương 5: Lời Đồn.



Kỳ An ôm chồng đề thi bước về chỗ ngồi của mình, mới phát hiện trên bàn có thêm vài thứ.

Bộ đồng phục và sách giáo khoa mới tinh.

Cô hơi sững lại, theo phản xạ khều nhẹ Chung Tư Kỳ ngồi phía trước.

“Tư Kỳ, là cậu lấy giùm tớ à?”

Chung Tư Kỳ lúc đó đang đọc đến đoạn cao trào trong tiểu thuyết, sau lưng bất ngờ vang lên giọng nói, khiến cô giật nảy mình, theo phản xạ nhét vội quyển sách vào ngăn bàn.

Quay đầu lại thấy là Kỳ An, cô mới nhẹ nhõm thở phào.

“An An, cậu hù chết tớ rồi.”

Kỳ An đưa tay vỗ nhẹ lưng cô, rồi lặp lại câu hỏi ban nãy: “Là cậu lấy giùm tớ bộ đồng phục phải không?”

“Không phải mà.” Chung Tư Kỳ ngơ ngác lắc đầu, “Nãy giờ tớ vẫn ngồi đây đọc truyện.”

Ôn Khê Đình vẫn chưa từ cửa hàng quay lại, còn các bạn khác thì cô chưa quen ai.

Vậy ai đã lấy giùm cô bộ sách và đồng phục?

Một ý nghĩ thoáng qua đầu cô, hơi vô lý, nhưng cô vẫn liếc mắt nhìn về phía chỗ ngồi trống phía sau.


Hai tiết học sau đó, Trần Trạch Dã đều không có mặt trong lớp.

11 giờ 50 phút, tiết học cuối cùng trong buổi sáng kết thúc.

Chung Tư Kỳ như trút được gánh nặng, nằm rạp xuống bàn:
“Cuối cùng cũng tan học rồi, đói chết mất.”

“An An.” Cô quay đầu lại, “Đối diện trường có một tiệm mì siêu ngon, cậu đi ăn với tớ không?”

Kỳ An thu dọn sách vở: “Được.”

“Khê Đình, cậu thì sao?”

Ôn Khê Đình hơi do dự: “Tớ…”

Chung Tư Kỳ lại nhanh chóng vòng tay ôm vai cô làm mặt xấu: “Cô nàng này hả, thường hành động một mình thôi.”

Cùng với dòng người chen ra khỏi toà nhà dạy học, hơi nóng từ bốn phía táp vào.

Nắng hè chói chang thiêu đốt mặt đất, không khí ngột ngạt như thể có hai cục bông khô chèn trong lồng ngực.

Chung Tư Kỳ sợ nắng, giơ tay che đầu, không ngừng than thở với Kỳ An: “Nắng gì mà gắt thế này, đúng là muốn thiêu chết người.”

“Ghét mùa hè ghê, hè năm nào cũng bị đen mấy tông da.”

Tiệm mì ấy nằm chếch đối diện trường học, mặt tiền không lớn nhưng rất đông khách.

Hai người xếp hàng khá lâu mới được vào trong.

Họ chọn chỗ ngồi trong cùng, nhân viên phục vụ mang thực đơn tới.

Chung Tư Kỳ gọi ngay một tô mì dầu ớt, sau đó ngẩng lên hỏi Kỳ An muốn ăn gì.

Kỳ An liếc nhìn bảng giá trước.

May quá, vẫn trong khả năng chi trả của cô.

“Cho tôi món mì rau xanh này đi.”

“Vâng, xin vui lòng đợi một lát.”

Dù tiệm khá đông khách nhưng món được mang ra rất nhanh, chưa đầy vài phút sau, phục vụ đã bưng hai tô mì nóng hổi đặt trước mặt họ.

Kỳ An nhìn tô mì bò trước mặt, khẽ ngẩn người.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng giải thích: “Xin lỗi nhé, mì rau của chúng tôi hôm nay bán hết mất rồi, ông chủ bảo đổi cho bạn sang mì bò, nhưng giá thì vẫn giữ nguyên.”

Kỳ An chớp chớp mắt, khẽ cong môi: “Cảm ơn.”

Chung Tư Kỳ gọi tô mì đặc biệt cay, rõ ràng là cô đã đánh giá quá cao khả năng chịu cay của mình, mới ăn được nửa tô đã cay đến rớm nước mắt, đầu lưỡi và môi tê rần.

“Không chịu nổi nữa rồi An An.” Cô lau mồ hôi trên trán, “Tớ đi mua nước.”

Kỳ An gật đầu: “Ừ.”

Ba phút sau, Chung Tư Kỳ quay lại với hai ly Coca mát lạnh, đặt một ly trước mặt Kỳ An, vừa đặt vừa tiện miệng nói: “Lạ ghê, Trần Trạch Dã bọn họ cũng đến tiệm này ăn đấy.”

Nghe đến cái tên kia, Kỳ An hơi khựng lại: “Hả?”

“Ngay chỗ ngoài kìa.” Cô cắm ống hút vào ly, hài lòng hút một ngụm, “Bảo sao hôm nay tiệm đông người thế.”

Kỳ An chợt nhớ đến lời nói dở dang của cô ấy lúc sáng, không kìm được hỏi: “Tư Kỳ, cậu nói hồi sáng là… cậu ấy không hay đến trường à?”

“Đúng rồi.” Chung Tư Kỳ bắt đầu kể, “Cậu mới chuyển đến chắc chưa biết, Trần Trạch Dã là nhân vật nổi bật ở Nhất Trung đấy, chỉ nhờ gương mặt thôi cũng đủ leo lên hàng top diễn đàn suốt bao năm. Tiếc là tính cách vừa ngông vừa ngang, người không thân thì cậu ta chẳng thèm để ý đâu.”

“Cậu biết không? Sáng nay lúc giáo viên bảo cậu gọi cậu ta dậy, làm tớ sợ hết hồn luôn, cứ tưởng cậu ta sẽ nổi cáu với cậu.”

Kỳ An đang cắn đũa thì khựng lại: “Có đến mức ấy không?”

“Dĩ nhiên là có!” Chung Tư Kỳ nghiêm túc gật đầu, “Cậu ta đánh nhau rất dữ, mới vào lớp 10 chưa lâu đã bị phạt mấy lần vì đánh lộn và xăm mình, nhưng chẳng hề thay đổi gì cả. Về sau thầy cô cũng mặc kệ, cậu ta muốn đến trường thì đến, không thì thôi.”

Nhắc đến đánh nhau, Kỳ An lại nhớ đến đêm mưa hôm trước, cảnh tượng cô vô tình bắt gặp trước cửa hàng tạp hóa.

“Tớ không học chung cấp hai với cậu ta.” Cả hai đã ăn gần xong, Chung Tư Kỳ khoác tay Kỳ An đi ra ngoài, giọng nói nhỏ hơn, “Nhưng nghe lời đồn thì hình như cậu ta không phải người Lê Bắc, là chuyển từ nơi khác về từ năm lớp 8. Nghe nói nhà cậu ta giàu lắm, chỉ không hiểu sao lại về học ở cái thị trấn nhỏ như chỗ mình.”

“Có người đoán là do mâu thuẫn gia đình bị đuổi đi, có người nói là con riêng không được thừa nhận, cũng có người bảo cậu ta lập tức sẽ quay trở về kia… Tóm lại là lời đồn về cậu ta thì nhiều vô kể.”

“Đẹp trai, có tiền, bảo sao có bao nhiêu người theo đuổi.” Cô vừa uống Coca vừa nói, “Chỉ tiếc là, chưa thấy ai cưa đổ được cậu ta cả. Cũng chẳng thấy cậu ta thân với cô gái nào.”

“Mọi người đều tò mò không biết kiểu con gái như thế nào mới lọt được vào mắt cậu ta, thậm chí còn có người đoán chắc cậu ta không có hứng thú với con gái cơ.”

Ngoài trời xanh biếc, nắng rực rỡ, những giọt nước ngưng tụ trên thân chai nước lạnh lấp lánh ánh sáng.

Kỳ An cắn ống hút, yên lặng nghe cô kể về người ấy. Dù không biểu lộ gì, nhưng trong lòng thiếu nữ lại rối bời.


Ngày hôm sau là thứ Hai.

Vì ngủ không ngon giấc, Kỳ An thấy hơi đau đầu, thức dậy cũng muộn hơn bình thường, phải chạy một mạch mới kịp bắt chuyến xe buýt ấy.

Khi Kỳ An đến trường, chỉ còn chưa đầy mười phút nữa là bắt đầu tiết tự học buổi sáng. Quả nhiên, chỗ ngồi phía sau vẫn trống không.

Xem ra Chung Tư Kỳ nói đúng, anh thật sự không hay đến trường.

Sau tiết tự học đầu tiên, loa phát thanh thông báo toàn trường xuống sân làm lễ chào cờ.

“Đừng viết nữa, An An.” Chung Tư Kỳ khẽ kéo phần đuôi tóc của cô, “Mau xuống đi, các lớp đều phải điểm danh đấy.”

Viết xong con số cuối cùng, Kỳ An đặt bút xuống: “Đi thôi.”

Sân trường đông nghịt người, khối 11 đứng ở góc tây bắc. Chung Tư Kỳ nhón chân tìm lớp mình, vì đến muộn nên hai người chỉ có thể đứng cuối hàng.

Người trong hội học sinh đang điểm danh, một bạn nữ ôm sổ ghi chép tuần tra đi từ đầu hàng đến cuối: “Lớp 11A2, vắng hai người.”

Lão Từ vừa họp xong cũng đi tới, không rõ chuyện gì mà giọng có phần cao hơn: “Lớp trưởng, xuống xem ai chưa đến.”

“…”

“Thưa thầy.” Một nam sinh đứng hàng đầu lên tiếng giải thích, “Hôm nay lớp trưởng nghỉ học ạ.”

“Thế người còn lại là ai?”

Lời còn chưa dứt, bỗng phía sau vang lên một giọng nói lười biếng: “Báo cáo.”

Giọng nam trầm khàn, như vẫn còn ngái ngủ, rất dễ nhận ra.

Là Trần Trạch Dã.

Lúc đó Kỳ An đang nhìn ngây ra mặt đất, nghe thấy giọng anh liền theo phản xạ liếc mắt nhìn sang bên.

Hôm nay anh mặc áo đồng phục trắng, mái tóc đen bị gió thổi rối bời, khuôn mặt vẫn là biểu cảm chưa tỉnh ngủ thường thấy.

“Xin lỗi thầy, vừa rồi có chút việc nên tới muộn.”

Lão Từ có vẻ đã quen với chuyện này nên không truy cứu: “Lần sau chú ý.”

“Cảm ơn thầy.”

Xung quanh có nhiều tiếng xì xào bàn tán, nhưng Kỳ An lại cảm thấy tiếng bước chân của anh đặc biệt rõ ràng, từng bước một tiến gần đến phía sau cô, rồi dừng lại.

Trên đầu ánh nắng rất đẹp, trên mặt đất, hai cái bóng, một cao một thấp, lặng lẽ chồng lên nhau.

Lý Trí Thần cười hì hì: “Anh Dã, tưởng hôm nay anh không đến chứ.”

“Lạ thật đấy, hôm nay anh lại chịu mặc đồng phục cơ à?”

“Sao trông anh buồn ngủ thế, tối qua lại đi gây chuyện gì rồi đúng không?”

Trần Trạch Dã bị cậu ta làm ồn đến bực mình, nửa mở mắt lườm cậu ta một cái, cười lạnh: “Mày nhiều chuyện thật đấy.”

Khoảng cách giữa hai người chỉ chừng nửa mét. Hơi thở của anh nhẹ mà ấm, vương vấn sau gáy cô. Da chỗ đó vốn mỏng, dây thần kinh cũng nhạy cảm hơn, cảm giác nóng hổi theo từng sợi len vào huyết quản, như một chất xúc tác khiến trái tim bắt đầu phản ứng.

Kỳ An siết chặt lòng bàn tay, cúi đầu thấp hơn.

Nhưng sự bất thường ấy vẫn không thoát khỏi mắt Chung Tư Kỳ. Cô nghiêng sang phía này, hỏi nhỏ: “An An, cậu không khỏe à? Sao tai đỏ thế kia?”

Kỳ An theo phản xạ đưa tay lên bẹo nhẹ vành tai, cố dùng cách đó để hạ nhiệt. Giọng cô nhỏ nhẹ, âm thanh cũng mềm, nhưng trong câu trả lời lại có chút bối rối khó tả: “Chắc là do nóng quá thôi.”

“Ừ, đúng là cái thời tiết chết tiệt.” Chung Tư Kỳ đồng tình với cô, lại không cam lòng quay ra sau nhìn, “Lý Trí Thần, cậu thấp quá, đứng chẳng chắn được tí nắng nào, cậu nhìn người ta Trần ——”

Cô vốn định nói “cậu nhìn Trần Trạch Dã người ta kìa”, nhưng nghĩ đến chuyện lỡ miệng đụng phải lão đại thì lại thôi.

Vì vậy, nửa câu sau của Chung Tư Kỳ bị cô kịp thời nuốt lại.

Lý Trí Thần thì không nghĩ nhiều như vậy, chỉ mải bênh vực chính mình: “Liên quan gì tới tôi chứ? Cậu có thể lý trí một chút được không!”

Hai người cãi qua cãi lại, càng làm cho hai người bên cạnh trông càng im lặng lạ thường.

Trần Trạch Dã cúi mắt nhìn người phía trước, tóc cô buộc đuôi ngựa lỏng lẻo, che khuất chiếc cổ mảnh mai, những sợi tóc bị gió thổi bay lất phất, khẽ cọ qua vạt áo trước ngực anh. Mà sắc hồng trên vành tai cô vẫn chưa tan đi.

Anh khẽ nghiêng người sang một bên, lặng lẽ chắn nắng cho cô, bao trùm cô trong bóng râm mát mẻ.

Sau lễ chào cờ là lễ khai giảng, cả buổi phải phơi nắng hơn một tiếng ngoài sân trường mới được giải tán.

Chung Tư Kỳ kêu ca đòi đi căng-tin mua nước, còn Kỳ An thì chán cảnh chen chúc nên đứng đợi ngoài bậc thềm.

Cô đang buồn chán đá mấy viên sỏi nhỏ dưới chân thì bất ngờ nghe có người gọi tên mình từ phía sau.

“Kỳ An.”

Quay lại nhìn, không ngờ lại là Lương Hoài Viễn, người cả buổi sáng không thấy bóng dáng.

Cậu ta không còn dáng vẻ ngang ngược như hôm qua nữa. Quầng thâm dưới mắt rõ mồn một, vẻ mệt mỏi hiện rõ đến không thể che giấu.

“Có chuyện gì sao?” Kỳ An hỏi.

“Chuyện hôm qua là do thái độ của tôi không tốt, xin lỗi.”

Sắc mặt cậu ta không dễ coi, giọng nói cũng mang theo vài phần miễn cưỡng, nhưng quả thật là đang xin lỗi cô.

Thật ra Kỳ An cũng chỉ khó chịu một chút lúc đó, qua một ngày rồi thì cô cũng không để tâm nữa.

“Không sao đâu.”

Lương Hoài Viễn không nói thêm gì, xoay người nhanh chóng lẩn vào đám đông.

“An An.” Chung Tư Kỳ từ căng-tin bước ra đúng lúc bắt gặp cảnh đó, cô nhanh chóng bước tới cạnh Kỳ An, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn theo bóng lưng Lương Hoài Viễn, “Không phải cậu ta không đến à? Sao lại đột ngột xuất hiện ở đây?”

“Không phải lại đến gây chuyện với cậu đấy chứ?”

“Không đâu.” Kỳ An lắc đầu, “Cậu ta đến xin lỗi tớ.”

“Xin lỗi á?! Lương Hoài Viễn?!”

“Ừ.” Kỳ An cũng thấy kỳ lạ, “Cậu ta nói hôm qua thái độ không tốt.”

“Đúng là mặt trời mọc đằng Tây rồi.” Chung Tư Kỳ xuýt xoa, “Cậu ta mà cũng biết nói xin lỗi à…”

Tiết ngữ văn đầu tiên kết thúc, cơn đau đầu của Kỳ An vẫn chưa giảm chút nào, cô nằm ườn trên bàn mệt mỏi, chữ nghĩa trong bài đọc trước mắt sắp biến thành bùa chú.

Chung Tư Kỳ lên văn phòng nộp bài, lúc trở về lại cực kỳ kích động, thần thần bí bí ghé sát tai cô thì thầm: “An An, tớ biết vì sao sáng nay Lương Hoài Viễn không đến rồi!”

Kỳ An vốn không hứng thú với mấy chuyện rối rắm này, nhưng vẫn lơ mơ ngẩng đầu lên: “Vì sao?”

“Tớ vừa nghe người khác nói ở hành lang, hôm qua tan học xong, Lương Hoài Viễn bị người ta chặn lại!”

Kỳ An hơi ngồi thẳng người dậy: “Bị ai chặn?”

“Cái đó thì tớ không rõ.” Chung Tư Kỳ bĩu môi, “Mà cậu quan tâm cậu ta làm gì, hôm qua cậu ta còn vừa ——”

“An An.” Câu sau nuốt lại nửa chừng, Chung Tư Kỳ ngập ngừng một chút, “Cậu nói xem, sáng nay cậu ta đến xin lỗi cậu, có khi nào là vì chuyện đó không?”

Chưa đợi Kỳ An kịp phản ứng, cô lại bổ sung thêm một câu:
“Còn một chuyện nữa tớ quên nói với cậu.”

Đầu ngón tay cầm bút của Kỳ An bất giác siết chặt lại, giọng khàn khàn mang theo chút căng thẳng khó nhận ra:
“Chuyện gì?”

Chung Tư Kỳ nhìn vào mắt cô, đồng tử màu hổ phách dưới ánh nắng càng trong suốt và lấp lánh.

Cô hạ thấp giọng, nhỏ đến mức chỉ hai người họ nghe thấy:
“Tớ hình như biết ai là người đã mang đồ giùm cậu hôm qua rồi.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...