Ngập Lụt - Thù Vãn

Chương 40: Lạc Nhau.



Theo ánh mắt của Trần Trạch Dã, cô gái kia cuối cùng cũng phát hiện ra sự hiện diện của Kỳ An. Nét mặt cô ta có chút lúng túng.

Cô ấy vội vàng nói vài câu xin lỗi, rồi quay người lúng túng chạy đi.

Gió dường như cũng lặng đi.

Trong ống nghe, giọng nói ấy trở nên trầm thấp, mang theo chút từ tính dịu dàng: “Cậu sao không nói gì nữa?”

“Hả?”

Bàn tay co rút lại trong tay áo, ngón tay quấn vào sợi chỉ thừa, Kỳ An phản ứng chậm hơn thường lệ, hơi thở nhẹ dần.

Cô chợt nhớ ra, lúc nãy anh hỏi mình muốn uống vị trà sữa nào.

Mím môi, giọng nói nhỏ đi rõ rệt: “Đào trắng…”

Dừng một nhịp, cô lại hỏi: “Có không?”

“Chỉ cần cậu muốn, thì sẽ có.”

Người ngoài cửa nghiêng đầu về phía cô, khóe môi cong lên nở nụ cười, giọng điệu kéo dài, lười biếng mà quyến rũ: “Chờ tớ.”

Cửa tiệm mở ra đóng vào, bóng người ngoài đường thoáng hiện rồi lướt qua, hơi nước phủ kín mặt kính thật nhanh. Kỳ An thấy nhàm chán, liền đưa tay lên kính vẽ vời linh tinh.

Đến lần thứ ba tác phẩm nghệ thuật hoàn thành, chàng trai ấy rốt cuộc cũng trở lại trong tầm mắt cô. Chiếc áo khoác đen đứng dáng, viền áo hoodie trắng lộ ra bên trong. Tóc mái bị gió hất nhẹ, đường nét gương mặt dưới ánh sáng hắt xuống lại càng rõ ràng sắc nét.

Kỳ An bước xuống ghế, đẩy cửa đi ra. Cánh cửa phát ra tiếng máy móc: “Hoan nghênh quý khách ghé lại lần sau.”

“Đợi có sốt ruột không?”

Chênh lệch nhiệt độ giữa trong và ngoài khá lớn, Trần Trạch Dã sợ cô bị cảm lại, đưa tay kéo khăn quàng cổ cô lên cao hơn một chút.

Kỳ An lắc đầu: “Không có đâu.”

Trần Trạch Dã giải thích: “Cổng soát vé bị lỗi nên mới trễ một chút.”

Kỳ An gật đầu khẽ “ừ” một tiếng.

Những hành động nhỏ nhặt ban nãy của cô, Trần Trạch Dã đều để ý. Anh bước đến bên cửa kính, nơi nét vẽ của cô đã bị hơi nước làm nhòe đi, nghiêng đầu hỏi: “Lúc nãy vẽ gì ở đây vậy?”

Đôi mắt Kỳ An theo phản xạ hơi mở to, đầu óc như bị đứng hình trong một thoáng.

Cô không ngờ đến chuyện này cũng bị anh bắt gặp. Mà trình vẽ của cô thì… thật sự không khác gì con nít mẫu giáo, nên cô hơi xấu hổ, đưa tay gãi mũi che đậy: “Không có gì đâu.”

“Chỉ là tớ vẽ chơi linh tinh thôi.”

Nhưng Trần Trạch Dã đã nghiêm túc nhìn vào khu vực ấy, dùng ngón tay so đo đối chiếu, rồi thật sự nhìn ra được hình vẽ.

Anh cười khẽ, nụ cười lười biếng xen chút thâm ý: “Hóa ra An An vẽ chính mình à?”

“Hả?” Kỳ An ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt long lanh sáng rỡ: “Cái gì là tớ chứ?”

Ngón tay anh nhẹ gõ lên mặt kính, phát ra tiếng “cốc cốc” trong trẻo: “Không phải cậu sao?”

“Không mà!” Kỳ An bị anh làm cho rối cả đầu, buột miệng thú nhận: “Rõ ràng là tớ vẽ con mèo mà ——”

Chưa nói xong, Kỳ An chợt khựng lại.

Cô nhớ ra rồi — Trần Trạch Dã từng nói cô giống mèo.

Chân mày nhíu lại, má cũng phồng lên, cô hừ nhẹ phản bác:
“Tớ không phải đâu.”

“Không phải sao?”

Trần Trạch Dã đưa tay xoa nhẹ sau gáy cô, nơi dây thần kinh vốn đã rất nhạy cảm. Cảm giác vừa ấm nóng vừa thô ráp ấy thật quá mức, khiến Kỳ An theo phản xạ rụt người lại vào vòng tay anh.

Trên đỉnh đầu vang lên một tiếng cười trầm thấp, âm rung trong lồng ngực rõ rệt hơn. Trần Trạch Dã dỗ dành: “Còn nói không giống.”

Anh đưa ly trà sữa nóng nhét vào tay phải cô, tay trái vẫn nắm chặt tay cô trong túi áo khoác.

Mười ngón tay đan chặt vào nhau, đầu ngón tay anh thi thoảng cọ nhẹ qua mu bàn tay cô, cảm giác tê dại như có dòng điện chạy qua huyết quản. Lòng bàn tay bắt đầu rịn mồ hôi, nóng bỏng hơn cả lớp sương mờ bám bên ngoài ly trà sữa, kéo theo cả cơ thể cũng như đang tăng nhiệt.

Chắc là do túi áo anh quá nóng…

Nhưng không phải đâu.

Từ nhỏ Kỳ An đã bị lạnh tay chân, cơ thể thuộc thể hàn, bình thường ngay cả túi chườm nóng cũng khó giữ ấm.

Nên dù cô rất thích mùa đông, thích cái sự thuần khiết trắng xóa ấy, vẫn không khỏi phàn nàn về cái lạnh dai dẳng và quá dài của mùa.

Lông mi chớp nhẹ mấy lần, cô lặng lẽ liếc nhìn người bên cạnh. Dáng người cao lớn vững chãi, tựa như có thể chắn hết mọi gió lạnh.

Chợt cảm thấy mùa đông năm nay… có lẽ sẽ không còn quá khó chịu nữa.

“Cậu đang nghĩ gì thế?” Trần Trạch Dã bỗng hỏi.

Cảm giác như đang làm chuyện xấu bị bắt quả tang, Kỳ An lập tức thu lại suy nghĩ vẩn vơ, hít vào một hơi: “Không có gì.”

“Đang nghĩ tới cô gái lúc nãy?”

Kỳ An không theo kịp dòng suy nghĩ của anh, động tác cắn ống hút cũng khựng lại: “Cái gì cơ?”

“Chẳng phải tớ không cho cô ấy số liên lạc sao.” Trần Trạch Dã nhìn cô, tay trong túi khẽ ấn lên khớp ngón trỏ của cô, ánh sáng ngược chiều khiến đường nét gương mặt anh dịu xuống, anh khẽ cong môi cười: “Ghen rồi à?”

“…”

“?”

Kỳ An nhíu mày, nghiêm túc tự kiểm điểm.

Tính mình có khó chịu vậy sao?

Hình như không mà?

Cô ngẩng lên, hàng mi khẽ chớp, lắc đầu: “Không có đâu.”

“Không có?”

“Ừa.”

“…”

Trần Trạch Dã ừ một tiếng, thu ánh mắt lại. Không biết có phải ảo giác không, Kỳ An thấy hình như anh hơi không vui.

Kỳ lạ thật.

Hai người cứ thế bước chậm dọc theo con đường nhỏ. Lúc này, loa phát thanh của khu vui chơi vang lên một bản tin tìm người, nói rằng có một cậu bé mặc áo khoác phao xanh dương vô tình bị lạc với người nhà. Nếu ai thấy thì xin đưa về trung tâm hỗ trợ.

Cũng nhắc nhở rằng thời điểm này lượng người khá đông, du khách cần chú ý trông nom trẻ nhỏ bên cạnh.

Trần Trạch Dã siết tay cô chặt hơn một chút, ngẩng đầu nhìn thấy cách đó mười mấy mét có một quầy bán bóng bay.

Anh suy nghĩ chốc lát, rồi kéo Kỳ An đi đến, chọn một quả bóng hình gấu nhỏ.

Anh đưa hai tờ tiền giấy ra, bà cụ bán hàng cười hiền hậu giao bóng bay cho anh. Còn Kỳ An thì nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.

Thật sự không giống anh chút nào.

“Cậu mua cái này làm gì vậy?”

Chưa kịp nhận được câu trả lời, cổ tay đã bị anh kéo ra khỏi túi áo, sợi dây bóng bay quấn quanh cổ tay cô hai vòng.

“Hả?” Kỳ An vẫn hơi mơ hồ.

Trần Trạch Dã vụng về buộc nơ thành hình con bướm, còn cẩn thận kiểm tra xem có buộc quá chặt khiến cô khó chịu không.

Hơi thở ấm áp phả bên tai, tầm mắt bị anh lấp kín, hơi thở ngày đông tạo thành một làn sương mờ giữa hai người. Kỳ An chớp chớp mắt không hiểu, chỉ nghe mình buột miệng hỏi: “Buộc cái này cho tớ… là để làm gì vậy?”

Khóe môi khẽ cong lên, câu chữ thoát ra từ kẽ môi, Trần Trạch Dã khẽ cọ nhẹ lên chóp mũi cô: “Cậu không nghe phát thanh vừa nãy à?”

“Nói là du khách nhớ trông kỹ trẻ nhỏ bên cạnh đó.”

Đường nét dưới cằm kéo thành đường cong phóng túng, anh ngửa đầu nhìn quả bóng gấu bay lơ lửng trên trời, rồi cúi xuống nhìn cô, nghiêng người khẽ nhéo nhéo gò má: “Thế này thì không sợ cậu đi lạc nữa rồi.”

Mặt nóng bừng, tai đỏ đến sau gáy, tim đập loạn không kiểm soát.

Kỳ An lầm bầm: “Tớ mới không phải trẻ con đâu.” Trần Trạch Dã tâm trạng cực tốt, cũng không phản bác thêm gì.

Những trò cảm giác mạnh quá nguy hiểm cô không dám thử, Trần Trạch Dã quyết định dẫn cô đi vòng đu quay.

Khi họ đến thì vòng trước vừa kết thúc, Kỳ An cúi người bước vào cabin, Trần Trạch Dã cẩn thận đưa tay đỡ đầu cô.

Vòng quay chầm chậm nâng lên, bóng người dưới đất nhỏ dần, cả thành phố Lâm Châu trải dài dưới chân như một bức tranh thủy mặc.

Đã nhiều năm rồi cô chưa đi vòng quay, nên tâm trạng rất hưng phấn. Kỳ An áp mặt lên cửa kính nhìn ra ngoài, thấy khu trung tâm thương mại trước kia hay đến đã được cải tạo thành công viên, bên đài phun nước có rất nhiều trẻ con đang chơi đùa.

Trần Trạch Dã thì không mấy hứng thú với những thứ đó, chỉ ngồi cạnh cô, một tay ôm eo để cô ngồi gần hơn một chút, sợ cô mất thăng bằng.

Khi vòng quay gần lên tới đỉnh, Kỳ An duỗi tay chỉ về một hướng, nói: “Trước đây tớ sống ở chỗ kia.”

Trần Trạch Dã không biết đang nghĩ gì, chỉ “ừ” một tiếng, giọng không hời hợt nhưng cũng không quá nồng nhiệt.

Kỳ An nhìn nghiêng khuôn mặt anh, hỏi: “Còn cậu trước đây sống ở đâu?”

Cô nhớ anh từng nói học cấp hai ở trường Thất Trung, gần đó có vài khu thương mại khá nhộn nhịp, nên cô chỉ đại về phía ấy: “Ở khu kia à?”

Ngón tay anh khẽ vén lọn tóc trước trán cô, lòng bàn tay ôm lấy ngón tay cô, hỏi: “Tò mò sao?”

Ý anh là, về chuyện trước đây của mình.

Kỳ An thành thật gật đầu. Cô muốn hiểu Trần Trạch Dã nhiều hơn một chút.

Nhưng anh chỉ nhẹ nhàng cười, bóp nhẹ đầu ngón tay cô, giọng dịu dàng: “Không cần gấp.”

“Từ từ tìm hiểu.”

Câu này Kỳ An nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng chỉ mơ hồ hiểu được ý anh.

Là bởi họ còn nhiều thời gian phía trước, nên không cần vội vàng, cứ từ từ mà hiểu nhau là được.

Có phải vậy không?

Một thành ngữ bỗng bật ra trong đầu cô: Tình cảm như nước chảy dài.

Sau khi xuống vòng đu quay, Trần Trạch Dã dắt cô đi dạo quanh khu vực gần đó.

Góc phố có bà cụ đang bán kẹo bông, hình thù ngộ nghĩnh dễ thương, Kỳ An không kìm được liếc nhìn nhiều lần, thế là Trần Trạch Dã lập tức xếp hàng mua cho cô.

Lúc đó điện thoại trong túi vang lên, anh liếc màn hình rồi nhận cuộc gọi.

Sợ làm phiền họ, Giang Trì Dật cố tình đợi đến chiều mới gọi, giọng nghe có vẻ trêu chọc: “Thế nào rồi?”

“Ở với em An ổn không?”

Trần Trạch Dã thấy phiền, chẳng buồn khách sáo: “Có chuyện thì nói.”

“Không có thì cút.”

Giang Trì Dật đã quen với cái tính khó chịu của anh, hừ một tiếng không hài lòng: “Hai người về Lê Bắc chưa?”

“Chưa.” Trần Trạch Dã thản nhiên, “Đang ở khu vui chơi.”

“Ở đâu cơ?” Đầu dây bên kia suýt nữa thì há hốc mồm, tưởng mình nghe nhầm.

“Khu vui chơi.” Trần Trạch Dã nhắc lại, “Cậu có chuyện gì?”

“Không, tôi chỉ…” Giang Trì Dật bỗng nghẹn lời, không biết nên mở miệng từ đâu “Cậukhông phải từng có bóng ma tâm lý với chỗ đó sao?”

Trần Trạch Dã nghiêng đầu, không trả lời ngay. Khóe mắt liếc thấy bóng dáng Kỳ An.

Cô gái nhỏ mặc áo len màu kem đơn giản nhất, làn da trắng như men sứ, sương mù mùa đông lượn lờ quanh người, ánh sáng phơn phớt chiếu xuống. Ở nơi phố phường tấp nập này, cô như tuyết trắng giữa đỉnh núi – thuần khiết và dịu dàng.

Tóc buộc thấp phía sau, bóng bay hình gấu lơ lửng giữa trời. Có lẽ đợi lâu quá, cô một mình chơi nhảy ô ăn quan trên đường lát đá.

Ngón tay cầm điện thoại khẽ siết chặt, ánh mắt anh dao động, đến nụ cười nơi khóe môi cũng không tự nhận ra.

Giang Trì Dật vẫn đang cằn nhằn: “Này, Trần Trạch Dã, cậu hành hạ bản thân như vậy đáng không?”

“Yêu đương thì chỗ nào chẳng được? Cậu là đồ cuồng ngược bản thân à?”

Yết hầu chuyển động, Trần Trạch Dã cau mày, giọng mất kiên nhẫn: “Là cậu có bóng ma tâm lý, hay là tôi?”

“Nói lắm thế.”

“Cậu không có lương tâm.” Giang Trì Dật hiếm khi nghiêm túc, “Tôi là lo cho cậu thôi.”

Trần Trạch Dã đáp: “Không nghiêm trọng như vậy.”

Hàng người di chuyển lên trước, anh quay đầu lại nhìn Kỳ An, đúng lúc cô cũng nhìn về phía này, đôi mắt màu hổ phách trong vắt như ánh trăng, cô mỉm cười vẫy tay với anh.

Trần Trạch Dã giơ tay đáp lại, giọng khàn khàn, nói với đầu dây bên kia: “Không thể mãi mãi bị giam trong quá khứ.”

“Phải bước ra thôi.”

Anh ngừng một lúc mới tiếp lời: “Bây giờ, điều tôi muốn hơn cả… là tương lai có cô ấy.”


Tác giả có lời muốn nói:

Trần Trạch Dã: Giận rồi à?

An An: Không có mà.

Trần Trạch Dã os: Sao vợ không ghen vì mình chứ 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...