Chiếc điện thoại bị bỏ quên suốt cả đêm, danh sách tin nhắn chưa đọc kéo dài cả đoạn. Sợ ánh sáng màn hình làm chói mắt Kỳ An, Trần Trạch Dã rón rén rời khỏi phòng, quay lại phòng khách.
Cửa sổ sát đất rộng mở, những bông tuyết lấm tấm bám trên mặt kính, sương mù phủ ngang, phản chiếu khuôn mặt anh mờ ảo qua lớp thủy tinh.
Anh lấy bao thuốc trong túi áo, ngón tay thon dài khẽ gõ rút ra một điếu. Không biết Trần Thiệu Thương nghe tin anh quay về Lâm Châu từ đâu, gọi điện thoại thoại liên tục, khiến người phiền não. Trần Trạch Dã không có đủ kiên nhẫn để chơi trò phát điên với ông ta, thẳng tay đưa vào danh sách đen.
Lửa cam rực cháy từ kẽ tay, ánh lên trong đôi mắt đen sâu thẳm. Trần Trạch Dã cúi đầu châm thuốc, làn khói xám nhạt từ xương quai hàm chậm rãi lan tỏa.
Gương mặt anh nửa sáng nửa tối ẩn hiện trong đêm, hàng mi cụp xuống, ánh mắt dừng rất lâu nơi hình xăm trên cổ tay.
Tàn thuốc rơi lách tách, đốt nóng làn da lạnh lẽo. Anh dập nửa điếu còn lại, đợi mùi khói tan bớt mới quay về phòng ngủ.
Đôi mắt anh chỉ mất một khoảnh khắc để làm quen với bóng tối. Cô gái đang cuộn tròn trong chăn của anh, hai má mềm mại bị ép lại do nằm nghiêng, mái tóc đen nhánh mềm mại tán ra phía sau đầu.
Thật ngoan.
Cứ như có một chú mèo nhỏ chui vào lòng, khiến tim anh mềm nhũn, chỉ muốn mang hết những điều tốt đẹp nhất trên đời đặt trước mặt cô, không nỡ khiến cô buồn chút nào.
Anh cúi xuống định đắp lại chăn cho cô, nhưng vừa rút ngắn khoảng cách đã phát hiện: Hàng mi dài cong cong như cánh chim khẽ run lên.
Mi mắt cũng động đậy, hơi thở không đều.
Khóe môi anh khẽ cong lên, động tác trong tay cũng ngừng lại, nhưng ý cười thì không thể nào giấu nổi.
Sao có thể đáng yêu đến thế này chứ.
Ngay cả giả vờ ngủ mà cũng sơ hở thế kia.
Hứng thú trêu chọc đột nhiên nổi lên, Trần Trạch Dã cúi người nhiều hơn, cố tình để hơi thở mình mạnh hơn một chút — như vậy sẽ càng khiến cô rối trí, điều này anh biết rõ.
Giây phút này anh tự thấy bản thân mình thật xấu tính, nhưng vẫn muốn tiếp tục trêu cô.
Dây rút ở cổ áo hoodie lơ lửng giữa không trung, lướt nhẹ qua má cô, Kỳ An vốn định tiếp tục giả vờ, nhưng dây thần kinh đang căng chặt trong đầu không chịu nổi bị khơi gợi. Cảm giác tê dại như dòng điện nhẹ truyền khắp toàn thân.
Cô bực bội mở mắt ra — khuôn mặt Trần Trạch Dã phóng đại ngay trước mắt, ngũ quan trong bóng tối lại càng sắc nét, nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt đặc biệt thu hút ánh nhìn.
Tâm trí cô như ngưng lại vài giây, sau đó nhíu mày không vui đẩy anh ra, ngồi bật dậy trách móc: “Trần Trạch Dã, cậu làm gì thế?”
Trần Trạch Dã giả bộ ngơ ngác, giọng rất vô tội: “Tớ làm sao?”
Kỳ An ôm chăn vào lòng, giọng nghèn nghẹn: “Cậu cố ý.”
Chống hai tay lên mép giường, Trần Trạch Dã đưa tay gạt đi mấy sợi tóc rối trước mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô: “Tớ cố ý làm gì cậu?”
“Tớ chỉ định đắp lại chăn cho cậu thôi mà.”
Kỳ An không muốn nói thêm nữa, quay mặt đi không nhìn anh. Trần Trạch Dã vươn tay kéo lấy cổ tay cô, cố nén ý cười gọi khẽ: “An An?”
“Giận rồi à?”
Ngón tay anh khẽ véo cằm cô, ép cô phải quay lại nhìn mình.
Đôi mắt màu hổ phách tròn xoe đang trừng anh — chẳng hề có chút uy h**p nào. Trần Trạch Dã chủ động xuống nước: “Được rồi, được rồi, lỗi của tớ.”
“Lần sau không chọc cậu nữa.”
“Bạn học An An đại nhân đại lượng.” Trần Trạch Dã kiên nhẫn dỗ dành, “Đừng giận tớ nữa, được không?”
Kỳ An im lặng hai giây rồi mới chịu mở miệng: “Cậu vừa đi hút thuốc à?”
Trần Trạch Dã cúi đầu kéo cổ áo lên ngửi sát mũi: “Nồng lắm không?”
“Không.” Mùi thật ra rất nhạt, là do mũi cô quá nhạy. Kỳ An nghĩ chắc tâm trạng anh không tốt: “Có chuyện gì xảy ra à?”
“Không có.” Trần Trạch Dã xoa đầu cô cười: “Chỉ là thèm thuốc thôi.”
Kỳ An khẽ “ồ” một tiếng, rõ ràng không tin lắm, nhưng cũng không gặng hỏi thêm.
Trần Trạch Dã lại ngoan ngoãn nhét cô vào trong chăn: “Không ngủ được à?”
“Một chút thôi.”
Cô đúng là có chứng khó ngủ khi ở chỗ lạ. Thời gian mới chuyển đến Lệ Bắc, sống trong căn phòng trọ tồi tàn cũ kỹ, gần như đêm nào cô cũng thức trắng, nhìn chằm chằm trần nhà đến tận rạng sáng.
Mãi đến khi chuyển đến chỗ Sầm Gia, tình hình mới dần cải thiện.
Nhưng bây giờ cô đang ở nhà Trần Trạch Dã, xung quanh đâu đâu cũng mang hơi thở của anh. Cô cảm thấy rất yên tâm, hoàn toàn không khó chịu.
Trần Trạch Dã đang nghĩ cách dỗ cô ngủ, chống cằm hỏi: “Vậy tớ kể chuyện cho cậu ngủ nhé?”
“Muốn nghe truyện cổ tích trước khi ngủ không?”
“Trần Trạch Dã.” Kỳ An đột nhiên ngắt lời anh, “Trước khi chuyển trường, cậu học trường nào vậy?”
Trần Trạch Dã hơi khựng lại, không ngờ cô lại hỏi chuyện này, nhưng vẫn trả lời: “Thất Trung.”
“Sao vậy?”
“Không có gì.” Kỳ An chớp mắt: “Hồi Trung học tớ học ở trường số 29.”
“Cách trường cậu xa lắm.”
Lúc nãy cô không ngủ được thực ra vì cứ nghĩ vẩn vơ. Trong lòng cứ thấy chuyện trùng hợp này thật kỳ lạ – rõ ràng cả hai đều là người Lâm Châu, vậy mà phải lòng vòng như vậy, cuối cùng lại gặp nhau ở Lệ Bắc.
“Nếu tớ không chuyển trường…” Kỳ An đưa tay sờ mũi, “Thì có phải cả đời này sẽ chẳng bao giờ gặp được cậu không?”
Trần Trạch Dã dường như hiểu được hàm ý trong lời cô. Anh đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc lòa xòa bên thái dương cô, ánh mắt sâu lắng bình tĩnh, chỉ khẽ hỏi: “Gặp được tớ, cậu thấy vui không?”
Kỳ An không do dự: “Vui.”
“Vậy là đủ rồi.” Trần Trạch Dã khẽ cười, “Giả thiết cậu vừa nói sẽ mãi mãi không thành hiện thực.”
Giọng anh đầy tự tin, chẳng rõ vì sao lại chắc chắn đến thế: “Vì… chúng ta đã gặp nhau rồi.”
Kỳ An cảm thấy lời anh có lý, phồng má gật đầu đồng tình.
“Được rồi.” Trần Trạch Dã cuối cùng vẫn nắm lấy tay cô: “Bây giờ có ngủ được chưa?”
Kỳ An ngoan ngoãn nhắm mắt: “Được.”
Lần này cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trong nửa tỉnh nửa mê, hơi thở nóng ấm phả lên vành tai, một nụ hôn mơ hồ cùng lời chúc ngủ ngon khẽ khàng khắc lại.
Đêm đó, Kỳ An ngủ một mạch đến khi trời sáng. Mở mắt ra, phát hiện cái ghế bên giường đã trống trơn.
Trần Trạch Dã dậy sớm hơn cô.
Bộ đồ đã được giặt và sấy khô đặt ngay bên cạnh. Kỳ An nhanh chóng thay đồ, mang dép bước xuống giường thì đúng lúc Trần Trạch Dã đẩy cửa bước vào.
Vì đêm qua ngủ muộn, Trần Trạch Dã lo cô không đủ tinh thần. Bàn tay anh áp nhẹ lên bên tai cô: “Có muốn ngủ thêm chút nữa không?”
Kỳ An lắc đầu: “Không buồn ngủ nữa rồi.”
“Còn cậu thì sao?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, hàng mi tạo thành bóng mờ nhạt dưới mắt, quầng thâm dưới mắt anh hôm nay dày hơn bình thường.
“Cậu dậy lúc mấy giờ vậy?” Kỳ An nhíu mày, giọng gấp gáp, “Có phải ngủ không ngon không?”
“Tớ đã nói là cậu nên ngủ ở phòng bên rồi mà.” Cô hậm hực, “Cậu không chịu nghe.”
“Không có đâu.” Trần Trạch Dã xoay vai thư giãn, bóp nhẹ má cô cười: “Tớ ngủ ngon mà.”
Đang ăn sáng được một nửa, Kỳ An ngậm nửa miếng bánh mì nướng, chợt nhớ ra hôm nay là thứ Hai.
Chiếc đồng hồ treo tường tích tắc chạy. Cô quay đầu nhìn sang – vừa đúng 8 giờ 50 phút.
Tiết hai sắp bắt đầu rồi.
Kỳ An: “…”
Trần Trạch Dã nhìn vẻ mặt hốt hoảng như bùng nổ của cô mà cảm thấy buồn cười: “Yên tâm, tớ đã xin nghỉ giúp cậu rồi.”
“Vậy lát nữa mình sẽ quay về Lê Bắc à?”
“Chưa về vội.”
Trần Trạch Dã nhét hộp sữa đào trắng đã cắm sẵn ống hút vào tay cô, thong thả nói: “Dẫn một cô bé đang không vui đi xả hơi.”
Tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, trời quang sau tuyết – là một ngày đông hiếm hoi nắng đẹp.
Luồng không khí khô lạnh tạt vào mặt. Trước khi ra cửa, Trần Trạch Dã quàng thêm khăn vào cổ cô, che hơn nửa khuôn mặt, chỉ chừa đôi mắt lộ ra ngoài.
Lông mi nhanh chóng đọng lại một lớp sương mỏng. Tay trái của Kỳ An bị anh nắm chặt nhét vào túi áo, cô tò mò hỏi: “Cậu định dẫn tớ đi đâu vậy?”
Trần Trạch Dã nghiêng đầu nhìn cô: “Có nơi nào cậu muốn đến không?”
Kỳ An nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Không có.”
Trần Trạch Dã bán tín bán nghi: “Vậy thì ngoan ngoãn đi theo tớ.”
Khu vực này là khu phố cũ, cách xa ngõ Lăng Tây nơi cô từng sống, nên Kỳ An chưa từng đến bao giờ. Khung cảnh xung quanh vừa mới lạ vừa xa lạ.
Cô chợt nhớ điều gì đó, hỏi: “Trước đây cậu cũng sống ở khu này à?”
“Không.” Trần Trạch Dã không có ý định nói nhiều về chủ đề đó, chỉ dắt cô rẽ vào một con hẻm nhỏ. Tuyết bay lơ lửng trong gió, mặt đường đóng băng rất trơn, tay anh nắm chặt thêm một chút, nhắc cô đi cẩn thận.
Dù là ngày làm việc nhưng xe buýt cũng khá đông người. May mà vẫn còn một chỗ trống cuối cùng.
Cảnh vật ngoài cửa sổ vùn vụt lùi lại phía sau, Kỳ An ngồi xuống ghế, Trần Trạch Dã nắm lấy tay vịn, đứng che chắn bên cạnh. Đường xóc khiến cằm và chóp mũi cô khẽ chạm vào vạt áo trước ngực anh theo nhịp.
Trong xe có đủ loại mùi hỗn tạp, nhưng mùi hương sạch sẽ của anh cứ vương vấn trong khứu giác cô, như thể đặc biệt tách biệt ra một không gian riêng.
Khoảng 20 phút sau, loa phát thanh vang lên, Kỳ An nghe không rõ, là Trần Trạch Dã cúi xuống nhắc bên tai: “Đến rồi.”
Hai người chen nhau xuống từ cửa sau. Đường phố đông đúc, xe cộ qua lại tấp nập. Nơi này Kỳ An từng biết, là công viên giải trí lớn nhất ở Lâm Châu.
Trẻ con luôn có khao khát mãnh liệt với những nơi như vậy, cô cũng thế. Khi còn nhỏ, học hành chưa quá áp lực, ba cô từng đưa cô đến đây chơi vài lần vào cuối tuần.
Từ sau khi ông qua đời, cô chưa từng quay lại nữa.
Trần Trạch Dã thấy bước chân cô chững lại một chút, nghiêng đầu hỏi, nét mặt nghiêm lại: “Cậu không thích nơi này à?”
Kỳ An dụi dụi mắt, cong môi cười: “Thích mà.”
Trước cổng có một hàng dài người xếp hàng. Trần Trạch Dã không muốn cô phải đứng ngoài lạnh giá, liền dắt cô vào một cửa hàng tiện lợi gần đó, bảo cô ngồi ghế chờ, còn mình ra xếp hàng.
Trong cửa hàng ấm áp, sưởi mở hết công suất, kính cửa phủ đầy hơi nước. Kỳ An dùng tay lau một mảng nhỏ trên kính, ánh mắt nhanh chóng bắt được bóng dáng quen thuộc giữa đám đông.
Dáng người cao gầy, giống hệt một giá treo quần áo lý tưởng. Chiếc áo khoác đen bị phần vai rộng thẳng đỡ lên đầy khí chất. Tóc mái rủ trước trán che đi ánh mắt, nhưng vẫn không thể che được sự chói mắt của anh.
Tốc độ hàng người di chuyển nhanh hơn cô tưởng. Kỳ An chống cằm chán chường lướt mạng, thì cuộc gọi thoại từ Trần Trạch Dã bật lên – hỏi cô muốn uống trà sữa vị nào.
Còn chưa kịp trả lời, trong ống nghe đột nhiên vang lên giọng nữ lạ cắt ngang câu trả lời của cô.
“Anh ơi, anh đi công viên giải trí một mình à?”
Tim Kỳ An chợt thắt lại. Cô lập tức ngẩng đầu. Cửa kính lại phủ một lớp sương mù, lần này cô chẳng còn kiên nhẫn, lau loạn xạ, rồi đứng dậy nhìn về phía hàng người.
Quả nhiên, bên cạnh Trần Trạch Dã đã có thêm một cô gái. Dáng cao, tóc xoăn dài đến vai, trông rực rỡ và xinh đẹp.
Bên kia giọng nói vẫn tiếp tục vang lên, cùng hình ảnh ấy tạo thành một cú đánh trực diện. Cô gái ngẩng đầu nhìn Trần Trạch Dã, mỉm cười thoải mái và lịch sự: “Anh có thể cho em xin cách liên lạc không?”
Trần Trạch Dã bình thản mở miệng, giọng khôi phục lại vẻ xa cách thường ngày: “Không tiện lắm.”
Cô gái không dễ dàng từ bỏ: “Em nghe nói hôm nay công viên có chương trình hoạt động. Nếu là cặp đôi, còn có phần thưởng đặc biệt nữa.”
Câu tiếp theo thì vừa trắng trợn vừa mập mờ: “Dù sao chúng ta cũng đi một mình, hay là ——”
Như có thần giao cách cảm, Trần Trạch Dã bỗng quay đầu nhìn về phía cửa hàng tiện lợi. Ánh mắt hai người chạm nhau từ xa.
Ánh nắng đông rọi xuống như một lớp filter hoàn hảo cho khoảnh khắc ấy. Tia sáng xuyên nghiêng tạo hiệu ứng Tyndall. Ánh mắt chàng trai trở nên dịu dàng, mọi góc cạnh đều mềm lại, như tuyết tan trên núi cao nguyên.
Lớp sương mù mờ nhòe trên kính cũng tan dần. Trước mắt phủ một lớp ánh sáng trắng dịu nhẹ. Kỳ An cảm thấy mình nên quay đi, nhưng không hiểu sao lại đứng im bất động, điện thoại vẫn kề bên tai, tiếng gió và dòng điện không thể che lấp lời nói của chàng trai.
“Xin lỗi.” Anh từ chối lịch sự, đôi mắt đen nhánh khóa chặt bóng hình xa xa ấy. Khóe môi cong lên, dịu dàng đến không thể giấu nổi: “Đã có người rồi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Mấy chương trước có nói Trần Trạch Dã lúc nào cũng buồn ngủ, ở trường thì ngủ suốt.
Anh không phải giả vờ đâu, là thật sự buồn ngủ.
Bởi vì lúc đó luôn lo cho An An, nên mỗi tối đều đứng canh bên ngoài phòng trọ của cô, gần như không ngủ chút nào.