“Kỳ An, em trả lời câu hỏi này đi.”
Bị gọi tên, Kỳ An giật mình hoàn hồn, vội vàng đứng dậy với đề thi trong tay, đầu óc trống rỗng như vừa bị xóa sạch, đến cả khi đầu bút lỡ đâm vào đầu ngón tay cũng không cảm nhận được chút đau đớn nào.
Ôn Khê Đình nhận ra cô ngẩn người, hơi nghiêng người về phía cô, giọng hạ thấp đến mức gần như thì thầm: “Câu 3 phần điền từ hoàn chỉnh.”
Kỳ An nhanh chóng lướt qua đề, chỉ là một câu hỏi kết hợp cụm từ cơ bản, với cô không có gì khó, rất nhanh đã đưa ra đáp án: “Chọn B.”
Giáo viên gật đầu: “Trả lời đúng, còn ai có ý kiến không?”
Lớp học yên ắng, không ai lên tiếng, giáo viên ngầm mặc định cả lớp đều hiểu, nhanh chóng chuyển sang câu tiếp theo.
Ôn Khê Đình nhìn chằm chằm Kỳ An vài giây, không yên tâm, lấy bút chọc nhẹ vào tay cô: “An An, cậu sao thế?”
“Cảm giác hôm nay cậu cứ như đang để tâm đâu đâu ấy.”
“À…” Ánh mắt cô khẽ lay động, rồi dịu dàng mỉm cười, lắc đầu: “Tớ không sao đâu.”
Ôn Khê Đình chớp chớp mắt, có vẻ không tin lắm, nhưng cuối cùng cũng không hỏi thêm gì nữa, quay đầu tiếp tục ghi chép.
Nửa tiết sau là bài kiểm tra nhỏ, đề không khó, mà tiếng Anh lại là môn cô giỏi nhất, Kỳ An nhanh chóng hoàn thành.
Còn năm phút nữa mới hết tiết, cô cầm bút vẽ vẽ viết viết lên giấy nháp, trong đầu không kìm được lại vang lên lời của Chung Tư Kỳ.
“Lúc đó trong lớp gần như không có ai, tớ từ nhà vệ sinh quay về, thấy có một cái bóng lướt qua chỗ ngồi của cậu.”
“Tớ vừa định vào xem là ai thì bị ai đó va mạnh một cái từ phía sau. Lúc hoàn hồn thì người đó đã đi mất rồi.”
“Sáng nay tớ nghĩ lại kỹ một lượt, tuy không dám chắc một trăm phần trăm, nhưng khả năng rất cao là Trần Trạch Dã.”
…
Leng keng ——
Tiếng chuông báo hết tiết đánh thức cả ngôi trường đang chìm trong cơn buồn ngủ.
Hết giờ rồi.
Cô giáo dạy tiếng Anh đi giày cao gót nhẹ nhàng bước lên bục giảng: “Mọi người chuyển bài kiểm tra từ cuối lên đầu nhé.”
Đợi mãi mà không thấy người phía sau có động tĩnh gì, Kỳ An quay đầu lại, chỉ thấy cậu con trai đang gập tay làm gối, nửa khuôn mặt vùi trong khuỷu tay, cổ áo lỏng lẻo, bả vai hai bên gáy gầy gò lộ rõ.
Tư thế ngủ của anh trông có vẻ khác hẳn ngày thường, đường nét khuôn mặt vẫn sắc sảo, khí chất ngang tàng thường thấy dường như dịu đi nhiều, chỉ còn lại vẻ mệt mỏi bao trùm. Mái tóc đen trước trán hiếm khi ngoan ngoãn như vậy, hàng mi dài đổ bóng nhẹ lên sống mũi cao thẳng, còn nốt ruồi lệ nơi khóe mắt lại trở nên đặc biệt nổi bật.
Người phía trước đã bắt đầu giục rồi, Kỳ An đang do dự có nên gọi anh dậy hay không, thì ngay giây phút định quyết định, anh lại bất ngờ mở mắt ra, hoàn toàn không hề báo trước.
Sự lạnh lùng quen thuộc lại trở về trên người anh. Nếp gấp nơi mí mắt vì cơn buồn ngủ mà càng trở nên rõ ràng hơn, đôi mắt cũng sâu thẳm hơn bình thường. Anh chống tay lên mặt bàn, ngồi thẳng dậy, đưa tay lên sau gáy bóp vài cái. Qua ba bốn giây, như thể cuối cùng cũng tỉnh táo lại, con ngươi đen láy dừng lại trên người Kỳ An.
“Có chuyện gì vậy?”
Không biết có phải vì vừa mới tỉnh ngủ hay không, giọng nói của anh nghe dịu dàng hơn bất cứ lúc nào.
Kỳ An bỗng cảm thấy tai mình hơi nóng, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, né tránh ánh mắt anh rồi lên tiếng giải thích: “Cô giáo bảo chuyển bài kiểm tra.”
Trần Trạch Dã không đáp lại, chỉ yên lặng nhìn cô.
Tay cô buông thõng bên người vô thức siết chặt dây cặp. Ánh mắt của anh nhạt đến mức gần như có thể bỏ qua, nhưng Kỳ An lại cảm thấy nhiệt độ trên mặt càng lúc càng cao, cả cơ thể cứng đờ đến từng tấc da.
Cảm giác đó thật kỳ lạ.
Thời gian như bị kéo dài vô tận, chỉ vài giây ngắn ngủi mà lại giống như phải chịu đựng suốt mấy ngày.
Trần Trạch Dã cúi mắt xuống, tùy tiện nhét tờ bài trắng vào ngăn bàn, rồi dựa người vào lưng ghế, hờ hững nói: “Tôi không nộp.”
Kỳ An gật đầu xem như đã nghe, quay người lại, không nhìn anh nữa.
Hôm đó, Kỳ An luôn có vẻ không tập trung.
Giáo trình bỗng nhiên xuất hiện trên bàn học, lời xin lỗi bất ngờ, cùng với những lời của Chung Tư Kỳ, từng mảnh thông tin rời rạc như trò chơi ghép hình, dần dần ráp lại trong đầu cô thành một sự thật.
Thật sự là cậu ấy sao?
Cô cảm thấy mình nên tìm cơ hội hỏi rõ.
Nhưng thời gian Trần Trạch Dã có mặt trong lớp đa phần đều là để… ngủ, thỉnh thoảng bị đánh thức thì cũng chỉ là uể oải nằm rạp trên bàn, nếu có nam sinh đến bắt chuyện thì anh cũng nghe câu được câu không.
Có lẽ vì anh thật sự quá nổi bật, nên cửa lớp thường xuyên có những gương mặt xa lạ lén lút đến nhìn trộm.
Nửa ngày trôi qua, Kỳ An vẫn không tìm được cơ hội thích hợp.
Cho đến khi tiết Sinh học kết thúc.
“An An, cậu có muốn đi dạo với tớ không?” Chung Tư Kỳ duỗi người, quay đầu lại hỏi.
Đầu bút dừng lại một chút, Kỳ An mới nhận ra giờ đang là tiết giải lao thứ hai buổi chiều, có 20 phút nghỉ.
Nhưng trong lòng vẫn đang chất chứa chuyện, cô miễn cưỡng nhếch môi cười, lắc đầu: “Cậu đi đi, tớ không đi đâu.”
“Vậy thôi.” Chung Tư Kỳ bĩu môi, rồi quay sang quấn lấy Ôn Khê Đình bên cạnh.
Mấy nam sinh thì tranh thủ từng giây, khoác vai bá cổ rủ nhau đi chơi bóng rổ.
Lý Trí Thần ghé sát lại gần Trần Trạch Dã: “Anh Dã, đi không?”
Tâm trạng anh dường như khá tốt, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn hai cái, rồi liếc đầy ẩn ý về phía trước, mới lười nhác đáp: “Đi chứ.”
Hai bóng người nhanh chóng khuất dạng ở cửa lớp, lớp học cũng trở nên yên tĩnh hẳn sau khi học sinh tản ra. Kỳ An nhìn vào đề bài trước mặt, nhưng thế nào cũng không thể tập trung viết tiếp, bèn dứt khoát đặt bút xuống, bước ra khỏi lớp bằng cửa sau.
Khoảnh khắc bước ra khỏi phòng học, cô chỉ cảm thấy bản thân mỗi lúc một kỳ quặc.
Thôi kệ.
Coi như đi đánh cược một lần.
Thời điểm này có rất nhiều người ra ngoài. Các cô gái khoác tay nhau tám chuyện, các chàng trai mang theo bóng rổ, mồ hôi tuôn như mưa trên sân thể dục.
Trên sân nhựa đỏ xanh đan xen, nam sinh lớp Hai chiếm lấy rổ bóng phía trong cùng.
Có lẽ vì nghe nói Trần Trạch Dã sẽ chơi, nên xung quanh có rất nhiều nữ sinh tới xem. Kỳ An bị chen vào góc, chỉ có thể nhón chân lên nhìn vào bên trong.
Trần Trạch Dã cao, lại nổi bật, theo lý mà nói thì rất dễ nhận ra.
Thế nhưng cô tìm đi tìm lại mấy lần, đến cả những bạn dự bị ngồi bên ngoài sân cũng đã xem kỹ mấy lượt, vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc ấy đâu.
Cô vô thức cắn môi, bàn tay siết chặt, cảm thấy chuyến đi lần này thật quá buồn cười.
Cô không hiểu tại sao trong người lại cứ thấy khó chịu như vậy. Cảm xúc cả đoạn đường đều uể oải, đầu cúi gằm xuống, từng bước chậm chạp đi về hướng căn-tin.
Lúc ra khỏi nhà buổi sáng, cô quên mang theo bình nước. Cả buổi không uống giọt nào, giờ cổ họng khô rát, ngứa ngáy khó chịu vô cùng.
Trong căn-tin vẫn náo nhiệt như mọi khi, dòng người chen chúc như những chiếc bánh chẻo mới thả vào nồi.
Cô đứng trên bậc thềm đợi một lúc, thấy người bớt đông thì mới rẽ phải đi đến khu đồ uống.
Nước khoáng ở tầng dưới cùng, cô cúi xuống lấy. Đến khi đứng thẳng dậy, một mùi hương lạnh quen thuộc đột ngột xộc vào mũi.
Ngẩn người khoảng ba giây, Kỳ An theo phản xạ ngẩng đầu lên—
Người cô tìm mãi không thấy lúc nãy, giờ lại lười nhác dựa vào kệ hàng cuối cùng.
Ba giờ chiều, ánh hoàng hôn nghiêng xuống, ánh sáng xuyên qua cửa sổ nhỏ bên cạnh, như cây bút thần nhẹ nhàng tô vẽ lên dáng người sạch sẽ gọn gàng của thiếu niên. Mái tóc trước trán của anh vì mồ hôi mà hơi ướt, cổ áo chiếc áo phông trắng được cởi một nút, xương quai xanh lộ rõ, làn da trắng lạnh.
Cánh tay lộ ra dưới ống tay áo ngắn có đường nét rắn rỏi mượt mà, mạch máu xanh nổi rõ, tràn đầy sức sống sau khi vận động. Anh cầm nửa chai trà ô long lạnh, nước đọng trên thành chai trượt xuống, yết hầu cũng chuyển động theo từng ngụm nước.
Kỳ An đứng trong bóng râm, không kiềm được mà nhìn anh lâu hơn mấy giây.
Có lẽ vì cảm nhận được ánh nhìn, Trần Trạch Dã nghiêng đầu, ánh mắt giao nhau với cô.
Đôi mắt anh đen nhánh, sâu thẳm, như một vũ trụ không thấy đáy. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, có lẽ vì buổi trưa mùa hạ quá nóng nực, ánh mắt ấy cũng mang theo chút hơi ấm kỳ lạ.
Ngón tay đang siết trong lòng bàn tay của cô chậm rãi buông lỏng rồi lại siết chặt, hàng mi của Kỳ An khẽ rung lên, nhưng cô vẫn từng bước tiến về phía anh.
Anh vẫn kiên nhẫn tựa vào chỗ cũ, chỉ là vẻ mặt vẫn tỏ ra lười biếng, khiến người ta không thể đoán được là cố ý đợi cô, hay chỉ đơn giản là không muốn động.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, hương vị trên người anh cũng càng lúc càng rõ rệt.
Anh thật sự rất cao, Kỳ An phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thẳng vào anh, cô khẽ mím môi, cuối cùng cũng thử mở lời.
“Trần Trạch Dã.”
Anh không đáp, nhưng cúi đầu xuống, đường viền xương hàm căng chặt, ánh mắt đối diện với cô.
Rồi không hiểu sao, anh bỗng bật cười.
Tiếng cười rất nhẹ, rất khẽ, mang theo chút tinh quái và bất cần, len lỏi vào màng tai, giống như có chiếc lông vũ khẽ quét qua, ngứa ngáy không rõ lý do.
“Cậu sợ tôi đến vậy à?”
“…?”
Kỳ An ngẩn người, tay đang cầm chai nước khoáng siết đến mức nhăn nhúm cả vỏ.
“Cái gì cơ?”
Có lẽ là vì chiều cao của cô, Trần Trạch Dã hơi cúi người xuống, ánh mắt tập trung nhìn cô: “Chẳng lẽ tôi nói sai à?”
“Cậu nhịn cả buổi sáng, cuối cùng cũng dám chủ động nói chuyện với tôi rồi à?”
“Tôi còn tưởng cậu định cứ giữ khoảng cách với tôi mãi đấy.”
…
Gió bên ngoài không biết bằng cách nào lại lùa được vào trong, những sợi tóc lướt qua mặt ngứa ngứa, rồi theo cổ áo len lỏi vào người, hơi nóng khiến tai cũng đỏ bừng lên.
Đầu óc Kỳ An như trống rỗng trong vài giây.
Thì ra… cậu ấy sớm đã nhận ra rồi.
Tâm tư của cô rõ ràng đến vậy sao?
…
Nhưng rõ ràng, vấn đề đó cô không cách nào trả lời nổi, nên dứt khoát đổi chủ đề một cách thẳng thừng: “Là cậu đúng không?”
Trần Trạch Dã lại đứng thẳng dậy, cầm chai trà ô long lạnh uống một ngụm, sau đó hơi nghiêng đầu nhìn cô.
Khóe môi vẫn còn mang theo ý cười, nhưng lời nói lại như cố tình giả vờ không hiểu: “Cái gì là tôi?”
“Người đã lấy sách giáo khoa và đồng phục giúp tôi.” Kỳ An ngập ngừng một chút, giọng như đang liệt kê, “Cả chuyện Lương Hoài Viễn xin lỗi nữa.”
“Là cậu làm đúng không?”
Anh khẽ nhướn mày một cách bất cần, yết hầu khẽ động, buông ra hai chữ:
“Cậu đoán xem.”
Giờ vào học còn không bao lâu, trong cửa hàng cũng hầu như không còn ai, vì vậy xung quanh bỗng chốc trở nên yên ắng đến lạ, yên đến mức như có thể cảm nhận được cả nhịp thở và từng nhịp tim của nhau.
Mặc dù anh không đưa ra câu trả lời rõ ràng, nhưng đúng vào khoảnh khắc ấy, Kỳ An lại vô cùng chắc chắn.
Là cậu ấy đã âm thầm giúp cô.
Kỳ An hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
Ngón tay anh nhẹ nhàng v.uốt ve thân chai, không biết đang suy nghĩ điều gì, nhưng nơi đuôi mắt, chân mày chẳng hề lộ ra chút nào gọi là mất kiên nhẫn.
Một cảm xúc không tên lặng lẽ len lỏi, giống như bong bóng nước lặng lẽ phồng lên, khiến giọng cô mang theo một chút run rẩy: “Tại sao vậy?”
Tại sao lại giúp cô?
Hơn nữa… không chỉ một lần.
“Sắp vào học rồi.” Trần Trạch Dã liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường, mặt không đổi sắc mà chuyển chủ đề: “Về thôi.”
Anh đi trước rời khỏi giá hàng, hương vị lạnh lùng vốn thuộc về anh cũng lập tức rút đi.
Kỳ An đứng yên vài giây, rồi mới lặng lẽ bước theo sau, hai người một trước một sau hướng đến quầy thanh toán, như có sự ăn ý ngầm mà không ai lên tiếng nữa.
Cô gái đứng ở quầy thu ngân trông cũng chỉ lớn hơn họ vài tuổi, đang soi gương bôi son, thấy Trần Trạch Dã bước lại thì mắt rõ ràng sáng lên: “Cậu đẹp trai, có thể cho tôi xin cách liên lạc không?”
Trần Trạch Dã thậm chí không ngẩng đầu, từ chối thẳng thừng: “Không thể.”
“Ơ kìa, làm bạn thôi mà.”
“Không hứng thú.”
…
Có lẽ vì thấy anh khó tiếp cận quá, cô gái khẽ nhún vai, nhận lấy món đồ từ tay anh rồi quét mã vạch, máy phát ra tiếng “tít” khô khan.
“Năm tệ.”
Kỳ An lúc ấy vẫn đang ngẩn người, chẳng biết đang nhìn chỗ nào mà đờ ra, đột nhiên có thứ gì đó được nhét vào tay cô.
Cô còn chưa kịp phản ứng, trên đầu đã vang lên một giọng nói trầm thấp.
“Mua nhầm rồi, tặng cậu đấy.”
Anh chỉ nhàn nhạt giải thích một câu, rồi quay người rời đi.
Kỳ An cúi đầu, cụp mắt nhìn vật nhỏ vừa được nhét vào tay mình.
Là một hộp sữa vị đào trắng.