Ánh mắt Mạnh Dục Châu khẽ lướt qua, giữa dòng người tấp nập trước cửa, bóng dáng mảnh mai của cô gái trẻ nổi bật hẳn lên.
Tống Tri Hòa khoác bên ngoài chiếc áo màu xanh lam nhạt, để lộ một đoạn váy đồng phục bên dưới, vì trời trở lạnh nên cô đã đi tất chân dài màu đen. Mái tóc đen vốn ngắn giờ đã dài hơn một chút, thành kiểu tóc ngang vai, đang trò chuyện cùng một nam sinh bên cạnh.
Cậu nam sinh kia cũng mặc đồng phục cùng trường với cô, không biết có phải không sợ lạnh không mà vẫn mặc áo tay ngắn, trên mũi đeo một cặp kính, da trắng, trông rất thư sinh, cao hơn Tống Tri Hòa cả một cái đầu.
Cậu ta rất tự nhiên đưa tay ra, nhận lấy hai ly trà sữa từ tay cô, như thể họ đã quen biết từ rất lâu.
Hai người vừa nói vừa cười, cảnh tượng ấy trông thật chướng mắt. Mạnh Dục Châu từ từ đi tới.
Một bóng đen bao phủ xuống, Tống Tri Hòa quay đầu lại, có chút kinh ngạc: “Chú út, sao chú lại ở đây?”
“Có hẹn ăn cơm,” Mạnh Dục Châu ôn tồn đáp, “Em ăn ở quán này à?” “Vâng, cùng với bạn học của cháu, bên trong còn có các bạn khác nữa.”
Ánh mắt Mạnh Dục Châu chuyển sang Trần Thư Văn, trong mắt rõ ràng không có chút gợn sóng nào, nhưng lại khiến người ta cảm thấy một áp lực vô hình.
Trần Thư Văn bị ánh mắt của anh nhìn đến hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, cong khóe miệng: “Chào chú ạ.”
Thấy hai người có vẻ còn muốn nói chuyện, cậu rất biết ý nói: “Hai người cứ nói chuyện đi ạ, cháu vào xem đồ ăn đã gọi xong chưa.”
Chờ Trần Thư Văn đi vào rồi, Mạnh Dục Châu mới hỏi: “Bạn cùng lớp à?”
“Hiện tại thì không phải, bạn ấy học lớp khác, nhưng bạn ấy đạt giải nhất cấp tỉnh, nên mời bọn cháu đi ăn.” Tống Tri Hòa giải thích, “Chú út, thành tích của bạn ấy tốt lắm đó…”
Tống Tri Hòa mải mê nói, không hề để ý đến sắc mặt đã tối sầm lại của người đàn ông.
“Ăn cơm xong thì gọi cho tôi, chúng ta cùng về.” Mạnh Dục Châu ngắt lời cô.
“Dạ.”
“Còn nữa,” Mạnh Dục Châu cúi người xuống, vỗ nhẹ l/ên đỉ/nh đầu cô, giọng điệu như cảnh cáo, “Tống Tri Hòa, không được yêu sớm.”
“Biết rồi ạ.” Nụ cười trên môi Tống Tri Hòa tắt ngấm, cô có nói muốn yêu sớm đâu chứ, chú ấy có hiểu lầm gì không vậy.
Lúc Tống Tri Hòa quay lại, đồ ăn đã được dọn lên đầy đủ. Hạ Ninh về sớm hơn cô, biết khẩu vị của bạn mình nên đã pha sẵn nước chấm cho cô.
“Sao giờ cậu mới tới?” Trong lúc chờ nồi lẩu sôi, Hạ Ninh hỏi.
“Ở cửa gặp chú út của tớ, bọn tớ nói chuyện vài câu.” Tống Tri Hòa thành thật kể, “Chú ấy nói lát nữa sẽ đón tớ về.”
“Sướng thế, vậy tớ chỉ có thể lủi thủi đi về một mình thôi.” “Cậu gọi nhiều trà sữa thế làm gì, uống sao hết?”
Hạ Ninh thản nhiên nói: “Chẳng phải còn có cậu sao?”
“Tớ uống ly nào?” Tống Tri Hòa hất cằm, chỉ vào hai ly đều đã uống qua.
“Ai da, người ta chỉ là muốn thử mỗi vị một chút thôi mà.” Hạ Ninh ngượng ngùng cười.
“Lẩu sôi rồi, mau ăn mau ăn.” Hạ Ninh gắp sách bò và ba chỉ bò vào bát Tống Tri Hòa.
Một bữa lẩu, mọi người dần trở nên thân thiết hơn. Những nam sinh mà Trần Thư Văn mời đều là những gương mặt nổi bật của lớp, không chỉ thành tích xuất sắc mà tính cách cũng rất tốt, mọi người nhanh chóng bắt chuyện rôm rả.
Điều này cũng khiến Tống Tri Hòa nhận ra, học bá trên bàn ăn cũng không chỉ nói chuyện học hành, mà cũng giống như họ, thích “hóng” chuyện.
Là những người thân cận với chủ nhiệm lớp, họ càng có cơ hội biết được nhiều chuyện “thâm cung bí sử” hơn. Sau bữa lẩu, đám người Tống Tri Hòa đã biết thêm không ít chuyện.
Ví dụ như, thầy hiệu trưởng của họ tuy bề ngoài rất nghiêm túc, ngày nào cũng cầm bình giữ nhiệt, bụng phệ, ánh mắt sắc lẻm như dao, nhưng
thực tế lại là một người sợ vợ, ngày nào tan làm cũng phải phóng xe điện ra chợ mua đồ ăn, sau đó về nấu cơm cho vợ.
Ví dụ, giáo viên Vật lý lớp S và giáo viên Thể dục là vợ chồng, nên hầu như tiết Thể dục nào cũng bị giáo viên Vật lý “chiếm dụng”, khổ nỗi giáo viên Vật lý lại là vợ của giáo viên Thể dục, nên thầy đành ngậm ngùi chấp nhận.
Ví dụ nữa là, có một cặp tình nhân sau giờ học đã hôn nhau trong một phòng học trống, vốn dĩ camera trong phòng học đó bị hỏng, nhưng cách đây không lâu đã được sửa xong, kết quả là bị một đám giáo viên trong phòng giám sát xem hết toàn bộ quá trình, sau đó, chủ nhiệm khối còn phạt họ nữa.
Nửa tiếng sau, lẩu đã no nê, “dưa” cũng đã “hóng” đủ. Mọi người ngồi trò chuyện thêm một lát rồi giải tán.
Tống Tri Hòa và mấy người bạn đi phía sau, Tống Cảnh Minh hỏi cô về bằng cách nào, Hạ Ninh đã nhanh nhảu trả lời: “Chú của Hòa Hòa đến đón rồi.”
“Tớ thì thảm rồi, chỉ có thể ngồi xe buýt thôi.”
“Không sao, tớ cũng ngồi xe buýt.” Tống Cảnh Minh an ủi.
Đến cửa, Tống Tri Hòa gọi điện cho Mạnh Dục Châu, chuông reo vài tiếng thì có người bắt máy. Tống Tri Hòa nghe thấy tiếng bát đũa va chạm, hình như anh vẫn còn đang trong bữa tiệc.
“Đợi tôi ở cửa, tôi ra ngay.” Giọng người đàn ông trầm thấp dễ nghe, Tống Tri Hòa “dạ” một tiếng, anh liền cúp máy.
Trong phòng riêng trên lầu hai, ba người đàn ông trạc tuổi nhau đang ngồi, trên bàn tròn bày biện những món ăn tinh xảo. Mạnh Dục Châu đứng dậy: “Tôi có việc, phải đi trước, đã thanh toán rồi.”
Anh vơ lấy chiếc áo vest trên lưng ghế rồi nhanh chóng ra cửa.
“Chuyện gì mà đi gấp thế?” Một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa có vẻ không vui nói, anh ta có vẻ ngoài điển trai, trông khá đào hoa.
“Ai mà biết được, hôm nay ngồi xuống, rượu cũng không uống, toàn uống trà.” Một người đàn ông khác vắt chéo chân phàn nàn.
“Nhưng mà tôi nói này, cậu ấy có vẻ có chuyện gì đó rồi, vừa nãy tôi nghe cậu ấy gọi điện thoại, có linh cảm đối phương là con gái.”
“Không phải là Trần Giản đấy chứ?”
“Không phải, lần trước lão Mạnh chỉ là thuận theo ý ông cụ, gặp cô ta một lần thôi, không có ý gì đâu, sau đó cũng không liên lạc nữa.”
“Trần Giản cũng không tệ, sao lão Mạnh lại không để ý nhỉ?”
“Ai mà biết được, không biết cậu ấy thích kiểu gì nữa, sắp 30 rồi, chẳng lẽ lại thích ‘gặm cỏ non’ à? Theo tôi thấy, chắc anh ta định độc thân cả đời.”
Mạnh Dục Châu đến nơi, liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô gái nhỏ đứng ở cửa.
Lúc này màn đêm đã buông xuống, ánh đèn rực rỡ chiếu lên bóng hình ấy khiến nó trông hư hư thực thực.
“Đứng ở đây không lạnh à?”
Giọng nói của người đàn ông vang lên từ phía sau, Tống Tri Hòa quay người lại, nhìn thấy Mạnh Dục Châu từ bên kia đi tới.
Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh, không thắt cà vạt, trông tùy ý hơn mọi khi rất nhiều, ánh mắt có chút lơ đãng, một tay đút túi quần, một tay khoác áo vest.
“Không ạ.” Tống Tri Hòa vừa ăn lẩu xong, cũng không đứng bao lâu, nên không cảm thấy lạnh.
“Chú út, bên chú cũng xong rồi ạ?”
Mạnh Dục Châu “Ừ” một tiếng, tay từ trong túi đưa ra, sờ sờ tay cô, ấm áp.
Tống Tri Hòa ngẩn người nhìn anh, Mạnh Dục Châu khẽ buông tay, rồi lại đút vào túi.
“Đi thôi.”
Tống Tri Hòa ngơ ngác “À” một tiếng, như một cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau anh.
Trợ lý đã đợi sẵn trong xe từ lâu. Mạnh Dục Châu mở cửa ghế sau, Tống Tri Hòa ngoan ngoãn ngồi vào.
Trong xe rất yên tĩnh, người đàn ông nhắm mắt nghỉ ngơi, đầu tựa vào lưng ghế.
Ánh đèn ngũ sắc ngoài cửa sổ hắt lên khuôn mặt anh, khiến ngũ quan vốn đã ưu tú của anh càng thêm vẻ bí ẩn.
Đường nét sườn mặt của người đàn ông rất thanh thoát, xương hàm góc cạnh, sống mũi cao thẳng như một ngọn núi, chắn đi ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, tạo thành một mảng tối tự nhiên bên cánh mũi.
Hàng mi người đàn ông khẽ động, như sắp mở mắt, Tống Tri Hòa vội vàng dời tầm mắt đi, cảm nhận được ánh nhìn như có thực chất đang dừng trên mặt mình.
Tim, lỡ một nhịp.