Thời tiết Bắc Thành đã lạnh lắm rồi, Tống Tri Hòa cũng đã thay sang bộ đồng phục thu đông dày dặn hơn.
Đồng phục của trường Nhị Trung Bắc Thành có rất nhiều kiểu dáng, nhiều món đồ lẻ, học sinh có thể tự phối.
Tống Tri Hòa mặc một chiếc áo len cổ lọ bên trong, khoác ngoài là áo dạ. Những bạn sợ lạnh thậm chí còn mặc cả áo phao.
Trong phòng học đã có máy sưởi, nhưng cứ ra khỏi cửa là vẫn cảm nhận được hơi lạnh phả vào mặt, nói chuyện cũng thở ra khói trắng.
Tống Tri Hòa xem như người miền Nam, bố mẹ công tác ở Bắc Thành, hồi cô mười mấy tuổi thì đưa cô cùng đến đây.
Cái lạnh của miền Nam khác với miền Bắc. Lạnh ở miền Nam là kiểu lạnh ẩm, lạnh đến thấu xương, còn lạnh ở miền Bắc là kiểu lạnh khô.
Hồi Tống Tri Hòa mới đến Bắc Thành, da khô đến không chịu nổi, trong phòng ngủ lúc nào cũng phải bật máy tạo ẩm.
Ở Bắc Thành mấy năm nay, cô đã dần quen với khí hậu nơi này.
Lúc này đang là giờ tan học, trời tối rất nhanh, vừa ra khỏi lớp đã cảm thấy sắc trời xám xịt, như bị một tấm vải cũ kỹ che phủ.
Hạ Ninh không sợ lạnh, quần áo trên người cũng khá mỏng manh. Hai người đủng đỉnh đi về phía cổng trường.
Khi đến gần cổng, một bóng người đột nhiên đứng trước mặt họ.
Thiếu niên mặc chiếc áo khoác giống hệt Tống Tri Hòa, đeo một chiếc ba lô hai vai màu đen.
Gương mặt cậu ta ngay ngắn, làn da màu lúa mạch, trông rất khỏe mạnh. Dáng người cường tráng, có dấu hiệu của việc thường xuyên vận động, cậu lao đến trước mặt họ, bất thình lình như muốn cướp đường.
Hai cô gái tuy không biểu lộ ra mặt, nhưng cũng bị dọa cho một phen.
Thiếu niên hơi cúi đầu, lồ/ng ng/ực phập phồng, dường như đang rất căng thẳng, sau đó mới lấy hết can đảm ngẩng đầu lên: “Tớ có chuyện muốn nói riêng với cậu.”
Lời này là cậu nói với Tống Tri Hòa.
Hạ Ninh nhìn vành tai cậu ta đỏ ửng lên, rất biết ý mà lùi sang một bên: “Tớ đợi cậu ở đằng kia.”
Lúc này người ở cổng trường cũng đã vãn gần hết, lá cây ven đường sớm đã trụi lủi. Một chiếc lá từ trên ngọn cây rơi xuống, xoay một vòng rồi đáp xuống ngay trước mặt Tống Tri Hòa.
Tống Tri Hòa ma xui quỷ khiến thế nào lại giẫm lên, phát ra tiếng “rắc” giòn tan.
Chàng trai trước mặt có dung mạo tuấn tú, lông mày rậm, thuộc tuýp người năng động, rạng rỡ. Tống Tri Hòa nhìn gương mặt cậu, bỗng dâng lên một cảm giác quen thuộc mãnh liệt.
“Bức thư tình đó, là tớ gửi cho cậu.” Chàng trai nhìn cô, cố gắng kìm nén nhịp tim đang đập thình thịch.
“Không biết cậu đã xem chưa, nhưng tớ đợi lâu như vậy mà không thấy cậu liên lạc, nên vẫn muốn gặp mặt trực tiếp. Tớ đã suy nghĩ rất lâu, có những lời, tớ nghĩ nói riêng với cậu sẽ tốt hơn.”
Chàng trai hít một hơi thật sâu: “Lần *****ên tớ nhìn thấy cậu là ở đại hội thể thao của trường, nhưng chắc cậu không để ý đâu. Lúc đó cậu đang cổ vũ cho đội của lớp cậu, khi ấy tớ đã nghĩ, sao lại có người có thể cười đẹp đến như vậy.”
“Lần thứ hai nhìn thấy cậu là ở tiệc sinh nhật của Tống Cảnh Minh. vì chơi thân với cậu ấy nên tớ được mời, không ngờ lại gặp được cậu…”
Tống Tri Hòa cuối cùng cũng biết cảm giác quen thuộc đó từ đâu mà ra, hóa ra họ đã từng gặp nhau.
“Lúc đó cậu hát một bài, khi cậu lên sân khấu, tim tớ đột nhiên đập rất nhanh, giọng hát của cậu rất hay. Vốn định nói chuyện với cậu một chút, sau lại nghe mọi người nói cậu say rượu, rồi về mất.”
“Nhưng tim tớ lại không thể bình tĩnh được, lúc nào cũng nghĩ đến cậu. Đi ngang qua lớp cậu cũng nghĩ đến cậu, ăn cơm cũng nghĩ đến cậu, làm bài tập cũng nghĩ đến cậu, thậm chí tối đi ngủ cũng nghĩ đến cậu. Tớ thầm nghĩ, tiêu rồi, tớ chắc chắn là thích cậu mất rồi.”
“Vốn dĩ tớ chỉ định lặng lẽ thích thầm cậu, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy cậu là tốt rồi. Nhưng khi tớ nhìn thấy cậu đi cùng người khác, tớ mới phát hiện ra tớ rất tham lam, muốn nhiều hơn nữa. Vì thế tớ đã viết bức thư tình đó, nhưng cậu vẫn không hề hồi âm.”
“Cho nên, hôm nay tớ gọi cậu lại, là muốn nói cho cậu biết, Tống Tri Hòa, tớ thích cậu.” Nói xong, chàng trai như dùng hết toàn bộ sức lực.
Tống Tri Hòa ngơ ngác đứng tại chỗ, hoàn toàn không ngờ trong cuộc sống bình thường của cô, lại có một người lặng lẽ dõi theo cô, nhớ đến cô như vậy.
“Tớ…” Cô đột nhiên không biết nên diễn đạt thế nào, “Tớ không có ý định yêu sớm.”
“Tớ biết rồi.” Sống lưng chàng trai chùng xuống, như một chiến binh trên sa trường, bỗng nhiên lặng lẽ rút lui.
“Không sao đâu, cậu không cần cảm thấy có lỗi, dù sao thì, tớ cũng không còn gì hối tiếc.” Chàng trai ngẩng đầu, nở một nụ cười nhẹ nhõm.
“Ít nhất, tớ đã để lại cho cậu một đoạn ký ức về tớ.” Cậu nói, “Bạn cậu còn đang đợi kìa, tớ đi trước nhé.”
Bóng dáng cậu ta dần biến mất, Tống Tri Hòa mới nhận ra Hạ Ninh đã đứng bên cạnh mình.
“Cậu đó đến tỏ tình à?” Hạ Ninh hỏi. “Sao cậu biết?”
“Tớ không chỉ biết cậu ta đến tỏ tình, mà còn biết cậu ta tỏ tình thất bại nữa.” Hạ Ninh đắc ý nói.
“Biết sao được, ai bảo Hòa Hòa nhà chúng ta đầu óc không thông suốt chuyện này cơ chứ.”
“Cậu ấy chính là người lần trước gửi thư tình.” Tống Tri Hòa nói, không hiểu sao trong lòng cô cũng cảm thấy hơi trĩu nặng.
“Cậu không phải là quên xem bức thư tình đó rồi đấy chứ?” “Đúng là quên thật.”
Về nhà cô để bức thư tình đó cùng với đống sách vở, lâu ngày nên cũng quên mất chuyện ấy.
“Thôi được rồi, nhanh lên đi, trời tối rồi.”
Hôm nay hai người may mắn, vừa đến trạm xe buýt đã gặp xe.
Trong xe máy sưởi rất ấm, còn có chỗ trống. Hai người ngồi cạnh nhau, chỉ một lát sau Tống Tri Hòa đã thấy nóng, cởi cúc áo khoác ra.
Mấy ngày trước vừa có một bài kiểm tra tháng, hôm nay đã có kết quả đầy đủ.
Tống Tri Hòa làm bài không tồi, đã có thể chen chân vào top giữa của lớp, còn Hạ Ninh thì vẫn luôn ở mức giữa lớp, không quá nổi bật cũng không quá kém.
“Lần này môn Toán của lớp trưởng đỉnh thật sự, gần như điểm tuyệt đối. Còn cậu nữa, lần này Toán dễ lắm hả?” Tống Tri Hòa cảm thán.
“Vậy cậu phải mau mau ‘ôm đùi’ cậu ấy đi, biết đâu lại ‘trò giỏi hơn thầy’ thì sao.” Hạ Ninh trêu chọc.
“Haiz, khó lắm, sao cậu với lớp trưởng ai cũng giỏi Toán thế nhỉ.” Tống Tri Hòa đặt ra một câu hỏi từ tận đáy lòng.
Các môn khác của Hạ Ninh xem như tương đối cân bằng, nhưng Toán cũng là thế mạnh của cô, tuy không thể đạt điểm gần tuyệt đối như lớp trưởng hay ủy viên học tập, nhưng mỗi lần thi Toán cũng tuyệt đối nằm trong top đầu của lớp.
Nhưng Tống Tri Hòa chưa bao giờ hỏi bài Toán của cô bạn này, vì cách giảng bài của Hạ Ninh còn “nhảy cóc” hơn cả Trần Thư Văn, Tống Tri Hòa hoàn toàn nghe không hiểu.
“Ai da, không sao đâu, cùng lắm thì sau này tớ nuôi cậu.” Hạ Ninh xoa đầu cô bạn.
Tống Tri Hòa thuận thế tựa đầu vào vai bạn.
“Ở quảng trường trung tâm mới mở một quán thịt nướng mới đó, hay lát nữa chúng ta đi ăn đi?” Hạ Ninh đột nhiên đề nghị, tuyến xe buýt về nhà của họ vừa lúc đi qua quảng trường trung tâm.
“Dù sao chú út của cậu cũng không có ở nhà, một mình ở nhà chán lắm.” Hạ Ninh tiếp tục thuyết phục.
Quả thực Tống Tri Hòa đã lâu không ăn thịt nướng, cũng thấy nhớ hương vị đó.
Mắt cô sáng lên, nhưng rất nhanh lại vụt tắt, lắc đầu nói: “Thôi, ở nhà cơm cũng nấu xong rồi, lần sau đi ăn đi.”
“Vậy thôi vậy.”
Tống Tri Hòa về đến nhà, trời đã tối hẳn, cô vừa vào cửa đã thấy trên bàn bày sẵn những món ăn nóng hổi.
Gần cuối năm, Mạnh Dục Châu có rất nhiều việc phải lo, anh đã đi công tác nước ngoài gần một tuần rồi, vẫn chưa về.
Tống Tri Hòa sợ làm phiền anh, nên gần như không nhắn tin cho anh, thỉnh thoảng anh lại gọi điện về.
Cách họ ở bên nhau dường như chính là như vậy, không quá xa cách, cũng không thực sự thân thiết.
------oOo------