Nghiệt Ái
Chương 84: Hẹn gặp
Anh mặt trời ấm áp đầu hạ dần dần lui đi, bầu trời màu vàng cam dần dần chuyển màu, màu sắc không ngừng đậm lên, màn đêm buông xuống thành phố B.
Cố Thanh Mộc đặt bút máy trong tay xuống, dựa vào ghế dựa bọc da, đôi mắt hơi trống rỗng nhìn cửa kính sát đất bị đèn nê ông nhuộm thành đủ màu sắc.
Đêm khuya rồi, nhưng mà An An đã nói với cô buổi tối hôm nay phải trực ban, cô không thể đi ăn cơm chùa.
Đèn vàng phát sáng trên đường lớn, những chiếc xe hơi xếp hàng dày đặc bật lóe lên đèn hậu màu đỏ. Tựa như một dòng chảy màu đỏ lao nhanh không ngừng. Mà toàn thể kiến trúc tòa cao ốc phía xa cũng lấp lánh ánh sáng loá mắt như vậy. Cùng với vạn nhà đèn đuốc cũng dần bắt đầu sáng lên.
Chỉ là thành phố này càng phồn hoa lộng lẫy như vậy, cũng chỉ càng phóng đại vô hạn cảm giác bất ổn cùng cô tịch trong lòng cô.
Sâu thẳm trong con người cô thật ra là một người vô cùng khuyết thiếu cảm giác an toàn. Từ nhỏ được gửi nuôi tại nhà bà nội ở nông thôn, quan hệ với cha mẹ lạnh nhạt, ngày thường cũng không có bạn thân nào, gần nửa quãng đời trước của cô vừa nhàm chán lại vắng vẻ.
Thế nhưng Diệp Vãn An xuất hiện, chiếu rọi thế giới của cô, nàng đã cứu rỗi cô. Khi đó cô không hiểu nhất kiến chung tình là gì, cho đến sau này mới hiểu niên thiếu tình thâm.
Cho nên cô mới lựa chọn nỗ lực để trở thành một con người đặc biệt ưu tú, trở thành một người sánh vai cùng nàng.
Kiếp trước vô duyên, kiếp này kế tục. Cô trở thành người mà chính mình mơ ước muốn trở thành, mà tình cảm giữa hai người cũng vượt qua năm tháng hai kiếp, lắng đọng lại, đồng thời cũng trĩu nặng hơn không ít.
Cô là một người làm việc theo cảm tính, sáng lập WK có hơn một nửa nguyên nhân là bởi vì Diệp Vãn An. Không có Diệp Vãn An, cũng sẽ không có WK hiện giờ.
Nhưng cũng tốt, mọi cực khổ đều đã qua đi, tương lai đang chờ các cô, cô cũng có vị thế để bảo vệ tình yêu của hai người.
Rũ mắt nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ Patek Philippe màu bạc trên cổ tay, sắp 7 giờ, 8 giờ tối còn có buổi nghiên cứu thảo luận phương án, nhưng cô còn có một phần văn kiện để quên ở cảnh viên.
Phút chốc, một chiếc Maybach màu đen liền lẫn vào bên trong dòng xe cộ chen chúc. Lúc này đúng là giờ kẹt xe cao điểm, nhưng cũng may cảnh viên cách WK cũng chỉ mười lăm phút lái xe.
Bất đắc dĩ vỗ vỗ tay lái, Cố Thanh Mộc đành tiếp nhận hiện thực kẹt xe lúc này. Đôi mắt có chút nhàm chán mà lướt về phía ngoài cửa sổ.
Đó là một nhà hàng Tây mới mở, cửa kính sát đất cực kỳ đơn giản có thể loáng thoáng nhìn thấy quang cảnh bên trong. Một cô gái cao gầy mặc chiếc váy màu trắng dài ngang đầu gối đang rũ mắt cắt bò bít tết trên đĩa, mà ngồi đối diện nàng lại là một người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh.
Dáng vẻ hai người rất là quen thuộc, bầu không khí hòa hợp, cô gái thỉnh thoảng còn bị chọc cười, nở một nụ cười mỉm nhàn nhạt, trái lại vẻ thanh lãnh ngày thường khi ở bên cạnh cô.
Cố Thanh Mộc rũ mắt cười nhạt, từ một bên cầm lấy di động bấm gọi một dãy số đã nhớ kỹ trong lòng.
Nhìn qua cửa sổ, thấy ánh mắt nàng do dự mà nhìn di động trong tay, lạnh lẽo tận đáy lòng không khỏi lại càng tăng thêm.
Cuối cùng nàng vẫn nghe điện thoại dưới ánh mắt kinh ngạc của Allen.
"An An, cậu đang làm gì?" Chỉ ngắn gọn hỏi một câu, Cố Thanh Mộc nhìn gương mặt phá lệ xinh đẹp của nàng xuyên thấu qua cửa sổ xe, rối rắm trong mắt nàng, cô nhìn thấy rõ ràng.
"Đang trực ban." Thanh âm của nàng vẫn bình tĩnh như trong ấn tượng vậy, không có bất kỳ gợn sóng nào.
"Được, chú ý nghỉ ngơi." Cố Thanh Mộc ánh mắt phức tạp, cứ như vậy lập tức cúp điện thoại, thậm chí còn không chờ nàng nói xong.
"Ann, là Cố Thanh Mộc sao?" Allen thốt ra một câu tiếng phổ thông với trình độ rất thấp, ánh mắt dò xét nhìn cô gái trước mặt.
"Ừ." Nàng ngước mắt nhìn lướt qua ngoài cửa sổ, cũng không nhìn thấy bóng dáng kia, chỉ là trái tim lại vô hình đập rất nhanh, có một loại cảm giác rất hoảng.
"Đây là bữa cơm đơn độc cuối cùng của chúng ta, sau này tôi không còn nợ anh cái gì nữa, cũng mong anh làm được như những lời anh đã nói."
Như thể không muốn nhiều lời với hắn, nàng rũ mắt động tác ưu nhã mà cắt miếng bò bít tết đã cắt đến nát trên đĩa kia.
Allen nhún vai, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra một chút ủy khuất, giọng điệu lại tràn đầy đáng thương, đánh lên bài khổ tình, nói:
"Ann, ngay cả bạn bè cũng không thể sao?"
"Là bạn bè, nhưng vì tránh cho hiểu lầm không cần thiết, chúng ta vẫn là đừng gặp riêng nữa. Cậu ấy sẽ hiểu lầm."
"Cố Thanh Mộc kia tốt đến vậy sao? Ann, em thật sự nhẫn tâm hủy bỏ hôn ước với anh sao? Anh đã đợi em 5 năm rồi."
Allen nhìn Diệp Vãn An, đôi mắt xanh thẳm không thể tin nổi, gương mặt tuấn tú treo một bộ biểu tình đau khổ hề hề.
Cho dù từ rất sớm đã biết An An vẫn luôn không yêu hắn, nhưng mà thời điểm chân chính phải đối mặt với sự thật, hắn vẫn là chưa từ bỏ ý định, không tin An An đối với hắn một chút tình cảm đều không có.
"Allen, nếu không phải vì mẹ tôi, anh cảm thấy tôi sẽ đồng ý cùng anh đơn độc ăn bữa cơm cuối cùng sao? Vẫn mong anh không nên lật lọng."
Giọng điệu của nàng vô cùng lạnh lẽo, không trộn lẫn một tia cảm xúc nào, cũng không còn vẻ ôn hòa vừa nãy đối với hắn.
Nếu không phải mẹ bảo nàng và Allen cùng nhau ăn bữa cơm cuối cùng, xem như đặt dấu chấm hết cho 5 năm làm bạn này, cũng là để cho Allen đừng cố chấp với nàng nữa. Hắn cho rằng nàng sẽ đi sao?
9 giờ tối, phòng họp rộng lớn bày trí sang trọng. Cố Thanh Mộc ngồi ở vị trí đầu hàng bên trái lật giở văn kiện trên tay, trên khuôn mặt bình tĩnh không nhìn ra một tia cảm xúc nào.
Ở giữa hai hàng ghế, một người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu đang thao thao bất tuyệt giới thiệu mấy phương án cho hạng mục lần này.
"Hiện giờ WK đã có đủ tài chính thực lực đi tranh thủ cơ hội lần này. Huống hồ có thể trở thành mối nguy hiểm khiến WK bị loại, hiện giờ cũng chỉ có tập đoàn Trình thị. Đây là một cơ hội hiếm có, tôi cảm thấy WK phải nắm bắt cơ hội lần này thật tốt."
Trên khuôn mặt điển trai của Tần Hành Vũ mang theo tràn đầy tự tin cùng một nét khiêm tốn đúng chừng mực. Hy vọng phương án cho hạng mục lần này của mình có thể được cấp cao của WK ủng hộ.
Chỉ là rất nhiều cấp cao hơi lớn tuổi của công ty đều duy trì bảo lưu ý kiến, dù sao hạng mục lần này độ nguy hiểm quá lớn, phương án của Tần Hành Vũ quá mạo hiểm, mà bọn họ thì lại không muốn mạo hiểm.
Phòng họp nhất thời lại lâm vào trầm mặc, Tần Hành Vũ căng thẳng đến mức tay cũng có chút run rẩy, vẻ tự tin tràn đầy trên mặt cũng theo không khí trầm mặc bắt đầu dần dần biến mất.
Ngay lúc hắn cho rằng phương án của mình sắp bị loại bỏ. Một giọng nói không lớn không nhỏ vang lên trong phòng họp.
"Tôi cảm thấy phương án lần này của Tần Hành Vũ khả thi, tôi giữ thái độ ủng hộ, mọi người thấy thế nào?"
Cố Thanh Mộc xoay bút máy trên tay, khuôn mặt tinh xảo toát lên vẻ bình tĩnh cùng thờ ơ, nhưng vẫn cứ khiến cho bọn họ có một loại cảm giác tự tin cực độ.
"Tôi cũng cảm thấy được, không có vấn đề gì, hậu kỳ có thể thông qua nhóm hạng mục bên kia tiến hành khảo hạch, tránh bỏ sót vấn đề."
Thấy Cố Thanh Mộc lên tiếng, giám đốc dự án cũng biểu lộ thái độ của mình.
Theo sau một đám cấp cao công ty cũng nhao nhao tỏ vẻ tán đồng. Điều này làm cho tâm trạng của Tần Hành Vũ đang như sắp rơi vào Địa ngục A Tỳ lại bay thẳng lên thiên đường giống như ngồi tàu lượn siêu tốc. Khuôn mặt tuấn tú khó nén kích động cùng vui mừng.
Kết thúc buổi thảo luận phương án, trên hành lang trở về văn phòng, phó tổng Lâm - Lâm Phiêu thừa dịp không có ai liền khoác vai Cố Thanh Mộc, cười quyến rũ nói:
"Cố tổng đối với Tần tiểu quỷ kia thật là tốt quá nhỉ. Cái bất phương án này cũng cho qua."
Rõ ràng Lâm Phiêu trên mặt trang điểm nhẹ nhàng đoan trang, vậy mà lời nói ra cùng giọng điệu lại không đứng đắn như vậy.
"Cậu đừng nghĩ nhiều, Tần Hành Vũ là em họ của Giang học bá, chiếu cố một chút là nên làm, hơn nữa phương án của người ta cũng không có vấn đề gì. Vả lại WK và Giang thị là tập đoàn anh em, năm đó nếu không phải Giang học bá giúp WK tìm nhân mạch đưa ra thị trường, tôi và cậu còn không biết đang ở góc xó xỉnh nào đâu."
Cố Thanh Mộc liếc mắt một cái, ánh mắt vừa cạn lời cũng vừa bất đắc dĩ. Nhiều năm như vậy, Lâm Phiêu một chút cũng không thay đổi, tuy là nói như vậy, nhưng mà Giang Bối Bối rời đi đối với cô nàng vẫn là có đả kích.
Trong mấy người bọn họ, hiện giờ chỉ có Giang Khuynh Ca kết hôn, cảm khái là có, nhưng nhiều hơn cũng chỉ là thương cảm đi.
Lâm Phiêu cười mỉa một tiếng, đi theo Cố Thanh Mộc vào văn phòng tổng giám đốc, rất không tao nhã mà nhào về phía sô pha lớn, thích ý nói:
"Thời gian còn sớm, nếu không hôm nay chúng ta đi Black uống chút rượu, nghe nói gần đây bên đó có rất nhiều em gái đẹp tới, xem có gu cậu thích không?"
Tự rót một ly trà cho mình, Lâm Phiêu rêu rao. Cố Thanh Mộc bao nhiêu năm không gần nữ sắc, Diệp nữ thần cũng rời đi nhiều năm như vậy rồi, cũng nên bắt đầu lại được rồi.
Cô nàng thấy Hứa Hi cũng không tệ, vậy mà nhiều năm như vậy cũng chưa quẹt ra tí lửa gì, lẽ nào Cố Thanh Mộc tính lãnh cảm?
"An An trở về rồi." Đoán được dụng ý của cô nàng, Cố Thanh Mộc rũ mắt, đầu ngón tay lật giở tư liệu Tần Hành Vĩ vừa mới đưa cho cô, giọng điệu hết sức bình tĩnh.
Lâm Phiêu lăn long lóc từ trên sô pha ngồi dậy, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm nhẹ đều kích động đến nứt ra, mở to hai mắt nhìn.
"Chuyện khi nào? Người đâu? Diệp nữ thần, cậu ấy đâu?" Đôi mắt tròn vo tràn ngập tò mò, với tính dính như keo của Cố Thanh Mộc và Diệp nữ thần, làm sao lại chưa từng nhìn thấy Diệp nữ thần tới đây?
"Đúng rồi, Diệp nữ thần nhớ ra cậu không? Cậu ấy và cái lão ngoại quốc kia huỷ bỏ hôn ước chưa?" Miệng Lâm Phiêu giống như một cái tiểu pháo đạn vậy, không ngừng bắn nghi vấn của mình về phía Cố Thanh Mộc.
Mi mắt Cố Thanh Mộc rũ xuống rất thấp, ngón tay trắng nõn mảnh mai không khỏi nắm chặt túi tư liệu. Giọng điệu tuy rằng bình tĩnh nhưng mơ hồ hàm chứa mất mát và tức giận.
Nàng không nhớ ra cô, còn ở sau lưng cô hẹn ăn cơm với Allen, lại còn bị cô bắt gặp.
"Không có, đừng hỏi, hôm nay cùng đi Black đi, lâu rồi không cùng nhau uống rượu."
Cố Thanh Mộc lấy áo khoác treo bên cạnh, mặt không cảm xúc mà đi ra bên ngoài. Để lại Lâm Phiêu còn ở trong trạng thái ngây ngốc choáng váng.
A Mộc đây là làm sao vậy? Sao Diệp nữ thần trở về rồi, cậu ấy còn không vui chứ? Giữa hai người này có chuyện gì sao?
Black Bar, quán bar les rất có tiếng ở thành phố B, bởi vì chi phí rất cao, cho nên les nơi đó không phải bạch phú mỹ thì chính là tinh anh trong nghề.
Trong không gian mờ tối lóe lên ánh sáng mê ly, không khí xung quanh sôi động, vang dội tiếng nhạc cảm xúc mãnh liệt, một cặp đôi ăn mặc hở hang đang nhảy sexy đối diện nhau.
Cố Thanh Mộc ngồi một mình ở trên quầy bar uống Whiskey do bartender điều chế, ánh mắt hơi có chút bất đắc dĩ nhìn Lâm Phiêu đang ở trên sân khấu mặc váy ngắn nhảy sexy.
Từ sau khi Giang Bối Bối xuất ngoại, Lâm Phiêu như biến thành một người khác vậy. Dựa vào dáng người đẹp, khuôn mặt xinh, bạn gái ít nhất không dưới ba con số.
Ban ngày là phó tổng Lâm đoan trang lễ độ, buổi tối là tiểu yêu tinh vũ trường. Sự thay đổi của Lâm Phiêu kỳ thật khiến cô rất đau lòng. Dường như cô gái đơn thuần hay cười trước kia đã cách bọn họ càng ngày càng xa.
Những năm tháng thanh xuân đó cũng cách bọn họ càng ngày càng xa. Cô chẳng phải cũng vậy sao?
Cười có chút tự giễu, cô uống một hơi cạn sạch chất lỏng trong ly rượu thủy tinh. Gọi bartender pha thêm mấy ly nữa.
"Haizz. Sao lại ở chỗ này uống rượu giải sầu vậy? Cô em xinh đẹp như vậy, trên a. Cậu còn biết yêu đương ngọt ngào là cảm giác gì không vậy?"
Kết quả Lâm Phiêu dùng khăn giấy lau mồ hôi toát ra trên mặt, vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép.
Nhân sinh thì phải tận hưởng lạc thú trước mắt, nếu không làm sao xứng đáng với những năm tháng thanh xuân trống vắng.
"Tự cậu đi đi, tôi uống chút rượu là được."
Cố Thanh Mộc mi mắt cũng không nâng lên, chỉ cúi đầu lại nốc một ly.
Vừa nhìn thấy cô em xinh đẹp liền không thể dời chân, Lâm Phiêu bảo Cố Thanh Mộc đừng uống nhiều quá, liền đi hướng về phía mục tiêu của mình, động tác vô cùng nhanh chóng lưu loát, nửa phần do dự đều không có.
Cái tên trọng sắc khinh bạn, Cố Thanh Mộc rũ mắt không nhịn được mà phỉ nhổ Lâm Phiêu một phen, đầu ngón tay vỗ trán trơn bóng của chính mình, Whiskey tác dụng chậm rất mạnh, mặt đã nóng lên, đầu cô cũng choáng váng nặng nề đến lợi hại.
"Tôi có thể ngồi cạnh cô không?" Một giọng nói rất trong trẻo, là một cô gái tướng mạo điềm mỹ khả nhân, măc một chiếc váy trắng chỉnh tề.
Trông tuổi không lớn, cùng lắm là mười chín tuổi. Trong nhận thức của Cố Thanh Mộc, tuổi tác như vậy, là không nên tới những nơi hỗn loạn như quán bar kiểu này.
Theo bản năng khẽ nhíu mày, Cố Thanh Mộc nói với giọng điệu cứng rắn "Không được."
"Tại sao? Ở đây lại không có ai."
Giọng của cô gái rất nhẹ nhàng, giống như làm nũng vậy, âm điệu rất giống Diệp Vãn An khi còn niên thiếu.
Cố Thanh Mộc hơi thất thần trong nháy mắt, sau đó lập tức nhăn mày càng thêm chặt. Giọng điệu cứng rắn nói.
"Không được là không được, mau về nhà đi."
Lại lần nữa uống một hơi cạn sạch chất lỏng trong ly, ngón tay cô siết ly thủy tinh đến trắng bệch.
"Chị thật đáng yêu, giống như một lão cán bộ vậy."
Cô gái dường như bị cô chọc cười, mắt đẹp lấp lánh vô số ánh sao, nghiêng thân mình, ôm cánh tay trắng nõn ghé ở trên quầy bar, dùng ánh mắt câu dẫn nhìn Cố Thanh Mộc.
Mùi hương xa lạ xông vào mũi, làm cho đầu Cố Thanh Mộc phút chốc mông lung, nhíu nhíu mày, xê dịch thân mình, kéo ra khoảng cách giữa hai người, hét lên "Cách xa tôi một chút."
Sau đó xoay người lại nhìn đám người phía bên kia, Lâm Phiêu đâu rồi, cô uống nhiều quá, phải đi về.
Nhìn hồi lâu, mới thấy cái tên Lâm Phiêu la cà kia, mới vừa từ trên ghế đứng xuống dưới, bởi vì đầu quá mức nặng nề, cô thiếu chút nữa ngã ở trên mặt đất, may mà có cặp cỏ mềm kia.
Cô gái đỡ cô, thanh âm ôn nhu nói "Chị đang tìm ai? Tôi đi cho."
Đầu óc mơ hồ, Cố Thanh Mộc được cô gái đỡ lại ngồi ở trên ghế, thanh âm lắp bắp nói "Nhỏ tóc xoăn kia, người mặc váy ngắn màu đen."
Lúc Lâm Phiêu đang cùng mục tiêu của mình nổi lửa nóng, bả vai bị ai đó nhẹ nhàng đẩy một cái, vừa muốn nổi giận.
Lại bởi vì vẻ ngoài của đối phương mà đành ngừng lại, cô em gái xinh đẹp a, trái tim nhỏ của cô nàng nha.
"Có người tìm." Cô em chỉ ngón tay mảnh mai về một hướng, thanh âm bình tĩnh nói.
Lâm Phiêu nhìn theo phương hướng đó, tất nhiên là nhìn thấy Cố Thanh Mộc đã uống say, cười mỉa nói cảm ơn xong.
Bảo cậu ấy đừng uống nhiều quá, đây chẳng phải quấy rầy chuyện tốt của mình sao. Lâm Phiêu vẻ mặt đau khổ đi qua, nội tâm sắp đem Cố Thanh Mộc mắng chết.
"Này, tỉnh lại đi, lấy điện thoại ra, tôi tìm người đưa cậu về." Lâm Phiêu ghét bỏ mà vỗ vỗ bả vai Cố Thanh Mộc, giọng điệu khó chịu nói.
Tiểu tử thúi, ảnh hưởng tôi tán gái.
Sau khi lấy được điện thoại, Lâm Phiêu lướt danh bạ một vòng, không phải nào đó tổng, thì chính là gì đó đổng, đến một cô em cũng không có.
Lâm Phiêu cực kỳ ghét bỏ lại lướt một vòng nữa, ánh mắt nhìn đến một chữ 'vợ' liền trừng lớn. Khá lắm, có cả vợ rồi, còn giả vờ thuần khiết, cô trái lại muốn xem là thần thánh phương nào.
Bấm gọi theo dãy số, Lâm Phiêu mang theo nụ cười không có ý tốt, nghe tiếng chuông đầu bên kia điện thoại.
Được rồi, điện thoại được nhận, bởi vì Lâm Phiêu chậm chạp không nói chuyện, cô gái bên kia điện thoại lên tiếng.
Là một giọng nữ cực kỳ trong trẻo lạnh lùng.
"Làm sao vậy?"
Nụ cười của Lâm Phiêu dần dần trở nên thô bỉ, liếc mắt nhìn lướt qua Cố Thanh Mộc đã ngủ.
"Là vợ của Cố Thanh Mộc sao? Cậu ấy uống say rồi, cô tới đây đón cậu ấy một chút đi."
"Ở đâu?" Đối phương không bận tâm với cái thân phận 'vợ' này cho lắm, mà trực tiếp hỏi địa chỉ, xem ra là muốn tới đây đón đứa tai họa này về nhà.
"Ở quán bar Black phía tây, đến nhanh lên nha, nếu không Cố Thanh Mộc sẽ bị tiểu muội muội mang đi mất."
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Phiêu cười đến không xong, chọc chọc đầu Cố Thanh Mộc. Xem vợ cậu xử lý cậu thế nào.
Đỡ Cố Thanh Mộc ra khỏi quán bar, Lâm Phiêu trong lòng chảy xuống hai hàng nước mắt. Cô nàng vì bạn mà từ bỏ quá nhiều, cô em đúng giờ như vậy cư nhiên lại quên mất xin số điện thoại. Vì Cố Thanh Mộc, cô nàng từ bỏ quá nhiều.
Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, Lâm Phiêu bi thảm đỡ Cố Thanh Mộc đứng ở ven đường, mau đem tai họa này đưa về nhà đi, lát nữa cô nàng còn muốn tán gái mà.
Nhưng vợ của Cố Thanh Mộc rốt cuộc là ai vậy, không phải là Diệp nữ thần chứ, không thể nào đâu, nghe giọng cô ấy không giống. Nhưng lấy ánh mắt kén chọn của Cố tổng, khẳng định là một cô em đúng giờ.
Ôm tràn đầy chờ mong. Không bao lâu sau, một chiếc Porsche màu bạc liền tắt máy dừng ở ven đường.
Từ trên xe bước xuống, một cô gái dáng người cao gầy mảnh mai, khuôn mặt xinh đẹp thậm chí không thể bắt bẻ, đôi mắt màu hổ phách chứa ánh sao, khí chất thanh quý cao lãnh.
Cô em thật đúng giờ. Nhưng mà đây chẳng phải Diệp nữ thần sao?
"Diệp nữ thần, bên này."
Lâm Phiêu vui mừng phất tay, trong mắt ngoại trừ kinh diễm chính là kinh ngạc.
Cẩn thận đỡ Cố Thanh Mộc lên xe, Diệp Vãn An ánh mắt phức tạp đóng cửa xe cho cô, nhìn cô gái có gương mặt trông như trẻ con kia, thanh âm thanh đạm nhưng lại tràn ngập nghi vấn:
"Cô biết tôi?" Tại sao nàng đối với người này không có một chút ấn tượng, mà cô ấy lại dùng giọng điệu quen thuộc như vậy nói chuyện với mình?
Lâm Phiêu nhụt chí thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói "Cậu đến A Mộc cũng không nhớ ra, làm sao có thể nhớ ra tôi."
"Năm đó nếu không phải cậu xảy ra tai nạn, cậu cùng A Mộc khẳng định đã sớm kết hôn, nào có chuyện cái lão ngoại quốc kia."
Lâm Phiêu nói bằng giọng rất bất bình. Bởi vì Cố Thanh Mộc không nhắc tới chuyện liên quan đến bệnh tình của Diệp Vãn An với cô nàng, cho nên ở trước mặt Diệp Vãn An, Lâm Phiêu nói chuyện cũng không trải qua suy tính, muốn nói cái gì liền nói.
Diệp Vãn An nhìn cô nàng, không khỏi nắm chặt tay lái, thanh âm tuy rằng bình tĩnh như vậy, nhưng lại để lộ ra không thể tin nổi.
"Ý của cô là, rất lâu trước kia tôi đã quen biết Cố Thanh Mộc?"
"Đúng vậy. Cậu và A Mộc vẫn luôn đang kết giao, lúc tình cảm mặn nồng còn giúp A Mộc chắn xe, nếu không phải mẹ cậu làm hại, không nói cho cậu biết, cậu có thể không nhớ ra A Mộc sao? Đúng rồi, A Mộc không có nói cho cậu sao?"
Nhìn vẻ mặt Diệp Vãn An ngẩn ra, Lâm Phiêu cảm giác có phải mình nói nhiều rồi không? Hoảng sợ che miệng lại.
Cảm thấy bản thân hình như đã gây ra họa, có khi nào Cố Thanh Mộc đánh chết mình không?
__________________________
Editor: Truyện còn 10 chương nữa mới hoàn, không biết có sống sót qua cuộc thanh trừng của Wattpad đợt này không nữa (o_o)
Cố Thanh Mộc đặt bút máy trong tay xuống, dựa vào ghế dựa bọc da, đôi mắt hơi trống rỗng nhìn cửa kính sát đất bị đèn nê ông nhuộm thành đủ màu sắc.
Đêm khuya rồi, nhưng mà An An đã nói với cô buổi tối hôm nay phải trực ban, cô không thể đi ăn cơm chùa.
Đèn vàng phát sáng trên đường lớn, những chiếc xe hơi xếp hàng dày đặc bật lóe lên đèn hậu màu đỏ. Tựa như một dòng chảy màu đỏ lao nhanh không ngừng. Mà toàn thể kiến trúc tòa cao ốc phía xa cũng lấp lánh ánh sáng loá mắt như vậy. Cùng với vạn nhà đèn đuốc cũng dần bắt đầu sáng lên.
Chỉ là thành phố này càng phồn hoa lộng lẫy như vậy, cũng chỉ càng phóng đại vô hạn cảm giác bất ổn cùng cô tịch trong lòng cô.
Sâu thẳm trong con người cô thật ra là một người vô cùng khuyết thiếu cảm giác an toàn. Từ nhỏ được gửi nuôi tại nhà bà nội ở nông thôn, quan hệ với cha mẹ lạnh nhạt, ngày thường cũng không có bạn thân nào, gần nửa quãng đời trước của cô vừa nhàm chán lại vắng vẻ.
Thế nhưng Diệp Vãn An xuất hiện, chiếu rọi thế giới của cô, nàng đã cứu rỗi cô. Khi đó cô không hiểu nhất kiến chung tình là gì, cho đến sau này mới hiểu niên thiếu tình thâm.
Cho nên cô mới lựa chọn nỗ lực để trở thành một con người đặc biệt ưu tú, trở thành một người sánh vai cùng nàng.
Kiếp trước vô duyên, kiếp này kế tục. Cô trở thành người mà chính mình mơ ước muốn trở thành, mà tình cảm giữa hai người cũng vượt qua năm tháng hai kiếp, lắng đọng lại, đồng thời cũng trĩu nặng hơn không ít.
Cô là một người làm việc theo cảm tính, sáng lập WK có hơn một nửa nguyên nhân là bởi vì Diệp Vãn An. Không có Diệp Vãn An, cũng sẽ không có WK hiện giờ.
Nhưng cũng tốt, mọi cực khổ đều đã qua đi, tương lai đang chờ các cô, cô cũng có vị thế để bảo vệ tình yêu của hai người.
Rũ mắt nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ Patek Philippe màu bạc trên cổ tay, sắp 7 giờ, 8 giờ tối còn có buổi nghiên cứu thảo luận phương án, nhưng cô còn có một phần văn kiện để quên ở cảnh viên.
Phút chốc, một chiếc Maybach màu đen liền lẫn vào bên trong dòng xe cộ chen chúc. Lúc này đúng là giờ kẹt xe cao điểm, nhưng cũng may cảnh viên cách WK cũng chỉ mười lăm phút lái xe.
Bất đắc dĩ vỗ vỗ tay lái, Cố Thanh Mộc đành tiếp nhận hiện thực kẹt xe lúc này. Đôi mắt có chút nhàm chán mà lướt về phía ngoài cửa sổ.
Đó là một nhà hàng Tây mới mở, cửa kính sát đất cực kỳ đơn giản có thể loáng thoáng nhìn thấy quang cảnh bên trong. Một cô gái cao gầy mặc chiếc váy màu trắng dài ngang đầu gối đang rũ mắt cắt bò bít tết trên đĩa, mà ngồi đối diện nàng lại là một người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh.
Dáng vẻ hai người rất là quen thuộc, bầu không khí hòa hợp, cô gái thỉnh thoảng còn bị chọc cười, nở một nụ cười mỉm nhàn nhạt, trái lại vẻ thanh lãnh ngày thường khi ở bên cạnh cô.
Cố Thanh Mộc rũ mắt cười nhạt, từ một bên cầm lấy di động bấm gọi một dãy số đã nhớ kỹ trong lòng.
Nhìn qua cửa sổ, thấy ánh mắt nàng do dự mà nhìn di động trong tay, lạnh lẽo tận đáy lòng không khỏi lại càng tăng thêm.
Cuối cùng nàng vẫn nghe điện thoại dưới ánh mắt kinh ngạc của Allen.
"An An, cậu đang làm gì?" Chỉ ngắn gọn hỏi một câu, Cố Thanh Mộc nhìn gương mặt phá lệ xinh đẹp của nàng xuyên thấu qua cửa sổ xe, rối rắm trong mắt nàng, cô nhìn thấy rõ ràng.
"Đang trực ban." Thanh âm của nàng vẫn bình tĩnh như trong ấn tượng vậy, không có bất kỳ gợn sóng nào.
"Được, chú ý nghỉ ngơi." Cố Thanh Mộc ánh mắt phức tạp, cứ như vậy lập tức cúp điện thoại, thậm chí còn không chờ nàng nói xong.
"Ann, là Cố Thanh Mộc sao?" Allen thốt ra một câu tiếng phổ thông với trình độ rất thấp, ánh mắt dò xét nhìn cô gái trước mặt.
"Ừ." Nàng ngước mắt nhìn lướt qua ngoài cửa sổ, cũng không nhìn thấy bóng dáng kia, chỉ là trái tim lại vô hình đập rất nhanh, có một loại cảm giác rất hoảng.
"Đây là bữa cơm đơn độc cuối cùng của chúng ta, sau này tôi không còn nợ anh cái gì nữa, cũng mong anh làm được như những lời anh đã nói."
Như thể không muốn nhiều lời với hắn, nàng rũ mắt động tác ưu nhã mà cắt miếng bò bít tết đã cắt đến nát trên đĩa kia.
Allen nhún vai, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra một chút ủy khuất, giọng điệu lại tràn đầy đáng thương, đánh lên bài khổ tình, nói:
"Ann, ngay cả bạn bè cũng không thể sao?"
"Là bạn bè, nhưng vì tránh cho hiểu lầm không cần thiết, chúng ta vẫn là đừng gặp riêng nữa. Cậu ấy sẽ hiểu lầm."
"Cố Thanh Mộc kia tốt đến vậy sao? Ann, em thật sự nhẫn tâm hủy bỏ hôn ước với anh sao? Anh đã đợi em 5 năm rồi."
Allen nhìn Diệp Vãn An, đôi mắt xanh thẳm không thể tin nổi, gương mặt tuấn tú treo một bộ biểu tình đau khổ hề hề.
Cho dù từ rất sớm đã biết An An vẫn luôn không yêu hắn, nhưng mà thời điểm chân chính phải đối mặt với sự thật, hắn vẫn là chưa từ bỏ ý định, không tin An An đối với hắn một chút tình cảm đều không có.
"Allen, nếu không phải vì mẹ tôi, anh cảm thấy tôi sẽ đồng ý cùng anh đơn độc ăn bữa cơm cuối cùng sao? Vẫn mong anh không nên lật lọng."
Giọng điệu của nàng vô cùng lạnh lẽo, không trộn lẫn một tia cảm xúc nào, cũng không còn vẻ ôn hòa vừa nãy đối với hắn.
Nếu không phải mẹ bảo nàng và Allen cùng nhau ăn bữa cơm cuối cùng, xem như đặt dấu chấm hết cho 5 năm làm bạn này, cũng là để cho Allen đừng cố chấp với nàng nữa. Hắn cho rằng nàng sẽ đi sao?
9 giờ tối, phòng họp rộng lớn bày trí sang trọng. Cố Thanh Mộc ngồi ở vị trí đầu hàng bên trái lật giở văn kiện trên tay, trên khuôn mặt bình tĩnh không nhìn ra một tia cảm xúc nào.
Ở giữa hai hàng ghế, một người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu đang thao thao bất tuyệt giới thiệu mấy phương án cho hạng mục lần này.
"Hiện giờ WK đã có đủ tài chính thực lực đi tranh thủ cơ hội lần này. Huống hồ có thể trở thành mối nguy hiểm khiến WK bị loại, hiện giờ cũng chỉ có tập đoàn Trình thị. Đây là một cơ hội hiếm có, tôi cảm thấy WK phải nắm bắt cơ hội lần này thật tốt."
Trên khuôn mặt điển trai của Tần Hành Vũ mang theo tràn đầy tự tin cùng một nét khiêm tốn đúng chừng mực. Hy vọng phương án cho hạng mục lần này của mình có thể được cấp cao của WK ủng hộ.
Chỉ là rất nhiều cấp cao hơi lớn tuổi của công ty đều duy trì bảo lưu ý kiến, dù sao hạng mục lần này độ nguy hiểm quá lớn, phương án của Tần Hành Vũ quá mạo hiểm, mà bọn họ thì lại không muốn mạo hiểm.
Phòng họp nhất thời lại lâm vào trầm mặc, Tần Hành Vũ căng thẳng đến mức tay cũng có chút run rẩy, vẻ tự tin tràn đầy trên mặt cũng theo không khí trầm mặc bắt đầu dần dần biến mất.
Ngay lúc hắn cho rằng phương án của mình sắp bị loại bỏ. Một giọng nói không lớn không nhỏ vang lên trong phòng họp.
"Tôi cảm thấy phương án lần này của Tần Hành Vũ khả thi, tôi giữ thái độ ủng hộ, mọi người thấy thế nào?"
Cố Thanh Mộc xoay bút máy trên tay, khuôn mặt tinh xảo toát lên vẻ bình tĩnh cùng thờ ơ, nhưng vẫn cứ khiến cho bọn họ có một loại cảm giác tự tin cực độ.
"Tôi cũng cảm thấy được, không có vấn đề gì, hậu kỳ có thể thông qua nhóm hạng mục bên kia tiến hành khảo hạch, tránh bỏ sót vấn đề."
Thấy Cố Thanh Mộc lên tiếng, giám đốc dự án cũng biểu lộ thái độ của mình.
Theo sau một đám cấp cao công ty cũng nhao nhao tỏ vẻ tán đồng. Điều này làm cho tâm trạng của Tần Hành Vũ đang như sắp rơi vào Địa ngục A Tỳ lại bay thẳng lên thiên đường giống như ngồi tàu lượn siêu tốc. Khuôn mặt tuấn tú khó nén kích động cùng vui mừng.
Kết thúc buổi thảo luận phương án, trên hành lang trở về văn phòng, phó tổng Lâm - Lâm Phiêu thừa dịp không có ai liền khoác vai Cố Thanh Mộc, cười quyến rũ nói:
"Cố tổng đối với Tần tiểu quỷ kia thật là tốt quá nhỉ. Cái bất phương án này cũng cho qua."
Rõ ràng Lâm Phiêu trên mặt trang điểm nhẹ nhàng đoan trang, vậy mà lời nói ra cùng giọng điệu lại không đứng đắn như vậy.
"Cậu đừng nghĩ nhiều, Tần Hành Vũ là em họ của Giang học bá, chiếu cố một chút là nên làm, hơn nữa phương án của người ta cũng không có vấn đề gì. Vả lại WK và Giang thị là tập đoàn anh em, năm đó nếu không phải Giang học bá giúp WK tìm nhân mạch đưa ra thị trường, tôi và cậu còn không biết đang ở góc xó xỉnh nào đâu."
Cố Thanh Mộc liếc mắt một cái, ánh mắt vừa cạn lời cũng vừa bất đắc dĩ. Nhiều năm như vậy, Lâm Phiêu một chút cũng không thay đổi, tuy là nói như vậy, nhưng mà Giang Bối Bối rời đi đối với cô nàng vẫn là có đả kích.
Trong mấy người bọn họ, hiện giờ chỉ có Giang Khuynh Ca kết hôn, cảm khái là có, nhưng nhiều hơn cũng chỉ là thương cảm đi.
Lâm Phiêu cười mỉa một tiếng, đi theo Cố Thanh Mộc vào văn phòng tổng giám đốc, rất không tao nhã mà nhào về phía sô pha lớn, thích ý nói:
"Thời gian còn sớm, nếu không hôm nay chúng ta đi Black uống chút rượu, nghe nói gần đây bên đó có rất nhiều em gái đẹp tới, xem có gu cậu thích không?"
Tự rót một ly trà cho mình, Lâm Phiêu rêu rao. Cố Thanh Mộc bao nhiêu năm không gần nữ sắc, Diệp nữ thần cũng rời đi nhiều năm như vậy rồi, cũng nên bắt đầu lại được rồi.
Cô nàng thấy Hứa Hi cũng không tệ, vậy mà nhiều năm như vậy cũng chưa quẹt ra tí lửa gì, lẽ nào Cố Thanh Mộc tính lãnh cảm?
"An An trở về rồi." Đoán được dụng ý của cô nàng, Cố Thanh Mộc rũ mắt, đầu ngón tay lật giở tư liệu Tần Hành Vĩ vừa mới đưa cho cô, giọng điệu hết sức bình tĩnh.
Lâm Phiêu lăn long lóc từ trên sô pha ngồi dậy, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm nhẹ đều kích động đến nứt ra, mở to hai mắt nhìn.
"Chuyện khi nào? Người đâu? Diệp nữ thần, cậu ấy đâu?" Đôi mắt tròn vo tràn ngập tò mò, với tính dính như keo của Cố Thanh Mộc và Diệp nữ thần, làm sao lại chưa từng nhìn thấy Diệp nữ thần tới đây?
"Đúng rồi, Diệp nữ thần nhớ ra cậu không? Cậu ấy và cái lão ngoại quốc kia huỷ bỏ hôn ước chưa?" Miệng Lâm Phiêu giống như một cái tiểu pháo đạn vậy, không ngừng bắn nghi vấn của mình về phía Cố Thanh Mộc.
Mi mắt Cố Thanh Mộc rũ xuống rất thấp, ngón tay trắng nõn mảnh mai không khỏi nắm chặt túi tư liệu. Giọng điệu tuy rằng bình tĩnh nhưng mơ hồ hàm chứa mất mát và tức giận.
Nàng không nhớ ra cô, còn ở sau lưng cô hẹn ăn cơm với Allen, lại còn bị cô bắt gặp.
"Không có, đừng hỏi, hôm nay cùng đi Black đi, lâu rồi không cùng nhau uống rượu."
Cố Thanh Mộc lấy áo khoác treo bên cạnh, mặt không cảm xúc mà đi ra bên ngoài. Để lại Lâm Phiêu còn ở trong trạng thái ngây ngốc choáng váng.
A Mộc đây là làm sao vậy? Sao Diệp nữ thần trở về rồi, cậu ấy còn không vui chứ? Giữa hai người này có chuyện gì sao?
Black Bar, quán bar les rất có tiếng ở thành phố B, bởi vì chi phí rất cao, cho nên les nơi đó không phải bạch phú mỹ thì chính là tinh anh trong nghề.
Trong không gian mờ tối lóe lên ánh sáng mê ly, không khí xung quanh sôi động, vang dội tiếng nhạc cảm xúc mãnh liệt, một cặp đôi ăn mặc hở hang đang nhảy sexy đối diện nhau.
Cố Thanh Mộc ngồi một mình ở trên quầy bar uống Whiskey do bartender điều chế, ánh mắt hơi có chút bất đắc dĩ nhìn Lâm Phiêu đang ở trên sân khấu mặc váy ngắn nhảy sexy.
Từ sau khi Giang Bối Bối xuất ngoại, Lâm Phiêu như biến thành một người khác vậy. Dựa vào dáng người đẹp, khuôn mặt xinh, bạn gái ít nhất không dưới ba con số.
Ban ngày là phó tổng Lâm đoan trang lễ độ, buổi tối là tiểu yêu tinh vũ trường. Sự thay đổi của Lâm Phiêu kỳ thật khiến cô rất đau lòng. Dường như cô gái đơn thuần hay cười trước kia đã cách bọn họ càng ngày càng xa.
Những năm tháng thanh xuân đó cũng cách bọn họ càng ngày càng xa. Cô chẳng phải cũng vậy sao?
Cười có chút tự giễu, cô uống một hơi cạn sạch chất lỏng trong ly rượu thủy tinh. Gọi bartender pha thêm mấy ly nữa.
"Haizz. Sao lại ở chỗ này uống rượu giải sầu vậy? Cô em xinh đẹp như vậy, trên a. Cậu còn biết yêu đương ngọt ngào là cảm giác gì không vậy?"
Kết quả Lâm Phiêu dùng khăn giấy lau mồ hôi toát ra trên mặt, vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép.
Nhân sinh thì phải tận hưởng lạc thú trước mắt, nếu không làm sao xứng đáng với những năm tháng thanh xuân trống vắng.
"Tự cậu đi đi, tôi uống chút rượu là được."
Cố Thanh Mộc mi mắt cũng không nâng lên, chỉ cúi đầu lại nốc một ly.
Vừa nhìn thấy cô em xinh đẹp liền không thể dời chân, Lâm Phiêu bảo Cố Thanh Mộc đừng uống nhiều quá, liền đi hướng về phía mục tiêu của mình, động tác vô cùng nhanh chóng lưu loát, nửa phần do dự đều không có.
Cái tên trọng sắc khinh bạn, Cố Thanh Mộc rũ mắt không nhịn được mà phỉ nhổ Lâm Phiêu một phen, đầu ngón tay vỗ trán trơn bóng của chính mình, Whiskey tác dụng chậm rất mạnh, mặt đã nóng lên, đầu cô cũng choáng váng nặng nề đến lợi hại.
"Tôi có thể ngồi cạnh cô không?" Một giọng nói rất trong trẻo, là một cô gái tướng mạo điềm mỹ khả nhân, măc một chiếc váy trắng chỉnh tề.
Trông tuổi không lớn, cùng lắm là mười chín tuổi. Trong nhận thức của Cố Thanh Mộc, tuổi tác như vậy, là không nên tới những nơi hỗn loạn như quán bar kiểu này.
Theo bản năng khẽ nhíu mày, Cố Thanh Mộc nói với giọng điệu cứng rắn "Không được."
"Tại sao? Ở đây lại không có ai."
Giọng của cô gái rất nhẹ nhàng, giống như làm nũng vậy, âm điệu rất giống Diệp Vãn An khi còn niên thiếu.
Cố Thanh Mộc hơi thất thần trong nháy mắt, sau đó lập tức nhăn mày càng thêm chặt. Giọng điệu cứng rắn nói.
"Không được là không được, mau về nhà đi."
Lại lần nữa uống một hơi cạn sạch chất lỏng trong ly, ngón tay cô siết ly thủy tinh đến trắng bệch.
"Chị thật đáng yêu, giống như một lão cán bộ vậy."
Cô gái dường như bị cô chọc cười, mắt đẹp lấp lánh vô số ánh sao, nghiêng thân mình, ôm cánh tay trắng nõn ghé ở trên quầy bar, dùng ánh mắt câu dẫn nhìn Cố Thanh Mộc.
Mùi hương xa lạ xông vào mũi, làm cho đầu Cố Thanh Mộc phút chốc mông lung, nhíu nhíu mày, xê dịch thân mình, kéo ra khoảng cách giữa hai người, hét lên "Cách xa tôi một chút."
Sau đó xoay người lại nhìn đám người phía bên kia, Lâm Phiêu đâu rồi, cô uống nhiều quá, phải đi về.
Nhìn hồi lâu, mới thấy cái tên Lâm Phiêu la cà kia, mới vừa từ trên ghế đứng xuống dưới, bởi vì đầu quá mức nặng nề, cô thiếu chút nữa ngã ở trên mặt đất, may mà có cặp cỏ mềm kia.
Cô gái đỡ cô, thanh âm ôn nhu nói "Chị đang tìm ai? Tôi đi cho."
Đầu óc mơ hồ, Cố Thanh Mộc được cô gái đỡ lại ngồi ở trên ghế, thanh âm lắp bắp nói "Nhỏ tóc xoăn kia, người mặc váy ngắn màu đen."
Lúc Lâm Phiêu đang cùng mục tiêu của mình nổi lửa nóng, bả vai bị ai đó nhẹ nhàng đẩy một cái, vừa muốn nổi giận.
Lại bởi vì vẻ ngoài của đối phương mà đành ngừng lại, cô em gái xinh đẹp a, trái tim nhỏ của cô nàng nha.
"Có người tìm." Cô em chỉ ngón tay mảnh mai về một hướng, thanh âm bình tĩnh nói.
Lâm Phiêu nhìn theo phương hướng đó, tất nhiên là nhìn thấy Cố Thanh Mộc đã uống say, cười mỉa nói cảm ơn xong.
Bảo cậu ấy đừng uống nhiều quá, đây chẳng phải quấy rầy chuyện tốt của mình sao. Lâm Phiêu vẻ mặt đau khổ đi qua, nội tâm sắp đem Cố Thanh Mộc mắng chết.
"Này, tỉnh lại đi, lấy điện thoại ra, tôi tìm người đưa cậu về." Lâm Phiêu ghét bỏ mà vỗ vỗ bả vai Cố Thanh Mộc, giọng điệu khó chịu nói.
Tiểu tử thúi, ảnh hưởng tôi tán gái.
Sau khi lấy được điện thoại, Lâm Phiêu lướt danh bạ một vòng, không phải nào đó tổng, thì chính là gì đó đổng, đến một cô em cũng không có.
Lâm Phiêu cực kỳ ghét bỏ lại lướt một vòng nữa, ánh mắt nhìn đến một chữ 'vợ' liền trừng lớn. Khá lắm, có cả vợ rồi, còn giả vờ thuần khiết, cô trái lại muốn xem là thần thánh phương nào.
Bấm gọi theo dãy số, Lâm Phiêu mang theo nụ cười không có ý tốt, nghe tiếng chuông đầu bên kia điện thoại.
Được rồi, điện thoại được nhận, bởi vì Lâm Phiêu chậm chạp không nói chuyện, cô gái bên kia điện thoại lên tiếng.
Là một giọng nữ cực kỳ trong trẻo lạnh lùng.
"Làm sao vậy?"
Nụ cười của Lâm Phiêu dần dần trở nên thô bỉ, liếc mắt nhìn lướt qua Cố Thanh Mộc đã ngủ.
"Là vợ của Cố Thanh Mộc sao? Cậu ấy uống say rồi, cô tới đây đón cậu ấy một chút đi."
"Ở đâu?" Đối phương không bận tâm với cái thân phận 'vợ' này cho lắm, mà trực tiếp hỏi địa chỉ, xem ra là muốn tới đây đón đứa tai họa này về nhà.
"Ở quán bar Black phía tây, đến nhanh lên nha, nếu không Cố Thanh Mộc sẽ bị tiểu muội muội mang đi mất."
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Phiêu cười đến không xong, chọc chọc đầu Cố Thanh Mộc. Xem vợ cậu xử lý cậu thế nào.
Đỡ Cố Thanh Mộc ra khỏi quán bar, Lâm Phiêu trong lòng chảy xuống hai hàng nước mắt. Cô nàng vì bạn mà từ bỏ quá nhiều, cô em đúng giờ như vậy cư nhiên lại quên mất xin số điện thoại. Vì Cố Thanh Mộc, cô nàng từ bỏ quá nhiều.
Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, Lâm Phiêu bi thảm đỡ Cố Thanh Mộc đứng ở ven đường, mau đem tai họa này đưa về nhà đi, lát nữa cô nàng còn muốn tán gái mà.
Nhưng vợ của Cố Thanh Mộc rốt cuộc là ai vậy, không phải là Diệp nữ thần chứ, không thể nào đâu, nghe giọng cô ấy không giống. Nhưng lấy ánh mắt kén chọn của Cố tổng, khẳng định là một cô em đúng giờ.
Ôm tràn đầy chờ mong. Không bao lâu sau, một chiếc Porsche màu bạc liền tắt máy dừng ở ven đường.
Từ trên xe bước xuống, một cô gái dáng người cao gầy mảnh mai, khuôn mặt xinh đẹp thậm chí không thể bắt bẻ, đôi mắt màu hổ phách chứa ánh sao, khí chất thanh quý cao lãnh.
Cô em thật đúng giờ. Nhưng mà đây chẳng phải Diệp nữ thần sao?
"Diệp nữ thần, bên này."
Lâm Phiêu vui mừng phất tay, trong mắt ngoại trừ kinh diễm chính là kinh ngạc.
Cẩn thận đỡ Cố Thanh Mộc lên xe, Diệp Vãn An ánh mắt phức tạp đóng cửa xe cho cô, nhìn cô gái có gương mặt trông như trẻ con kia, thanh âm thanh đạm nhưng lại tràn ngập nghi vấn:
"Cô biết tôi?" Tại sao nàng đối với người này không có một chút ấn tượng, mà cô ấy lại dùng giọng điệu quen thuộc như vậy nói chuyện với mình?
Lâm Phiêu nhụt chí thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói "Cậu đến A Mộc cũng không nhớ ra, làm sao có thể nhớ ra tôi."
"Năm đó nếu không phải cậu xảy ra tai nạn, cậu cùng A Mộc khẳng định đã sớm kết hôn, nào có chuyện cái lão ngoại quốc kia."
Lâm Phiêu nói bằng giọng rất bất bình. Bởi vì Cố Thanh Mộc không nhắc tới chuyện liên quan đến bệnh tình của Diệp Vãn An với cô nàng, cho nên ở trước mặt Diệp Vãn An, Lâm Phiêu nói chuyện cũng không trải qua suy tính, muốn nói cái gì liền nói.
Diệp Vãn An nhìn cô nàng, không khỏi nắm chặt tay lái, thanh âm tuy rằng bình tĩnh như vậy, nhưng lại để lộ ra không thể tin nổi.
"Ý của cô là, rất lâu trước kia tôi đã quen biết Cố Thanh Mộc?"
"Đúng vậy. Cậu và A Mộc vẫn luôn đang kết giao, lúc tình cảm mặn nồng còn giúp A Mộc chắn xe, nếu không phải mẹ cậu làm hại, không nói cho cậu biết, cậu có thể không nhớ ra A Mộc sao? Đúng rồi, A Mộc không có nói cho cậu sao?"
Nhìn vẻ mặt Diệp Vãn An ngẩn ra, Lâm Phiêu cảm giác có phải mình nói nhiều rồi không? Hoảng sợ che miệng lại.
Cảm thấy bản thân hình như đã gây ra họa, có khi nào Cố Thanh Mộc đánh chết mình không?
__________________________
Editor: Truyện còn 10 chương nữa mới hoàn, không biết có sống sót qua cuộc thanh trừng của Wattpad đợt này không nữa (o_o)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương