Nghiệt Ái
Chương 85: Hỗn loạn
Đêm khuya tối đen, làn gió hơi lạnh, Lâm Phiêu một mình đứng ở cửa quán bar Black, ánh mắt phức tạp nhìn điện thoại nắm chặt trong tay.
Xem ra, Diệp nữ thần vẫn còn chưa biết mọi chuyện trước kia giữa nàng và A Mộc, nếu A Mộc chưa từng nhắc tới với nàng, vậy nhất định là có nguyên nhân.
Nhưng vừa rồi cô nàng không chỉ nói lỡ miệng, mặc dù cô nàng kịp thời phát hiện vấn đề lập tức dừng lại, nhưng mà cô nàng còn trao đổi số điện thoại với Diệp nữ thần, Diệp nữ thần nhất định muốn tới hỏi cô nàng chuyện này.
Mình nên làm sao bây giờ? Có nên nói cho A Mộc chuyện này không đây? Hơn nữa, lúc Diệp nữ thần hỏi mình, thì mình nên ăn ngay nói thật, hay là có điều giấu giếm đây?
Thật phiền, đều do cái miệng này của mình. Lâm Phiêu nặng nề thở dài một hơi, buồn bực vỗ vỗ miệng mình.
Ngày mai vẫn là đem chuyện này nói cho A Mộc biết đi, để cậu ấy cũng có một sự chuẩn bị. Ngay sau đó xoay người, lại lần nữa đi vào quán bar.
Tiểu khu đêm khuya trở nên tĩnh lặng, theo tiếng gầm rú của một chiếc xe thể thao phá vỡ sự yên tĩnh này.
Bàn tay Diệp Vãn An đánh tay lái dừng xe ở hầm gara. Sau đó mở cửa xe cẩn thận đỡ Cố Thanh Mộc đã say bất tỉnh nhân sự ra ngoài.
"Không cần cậu đỡ." Cố Thanh Mộc mở to cặp mắt không quá tỉnh táo, bước chân hỗn loạn tránh thoát chiếc ôm của nàng.
Khuôn mặt thanh tú luôn phấn chấn tinh thần bởi vì cảm giác say trào dâng mà trướng đến hồng một mảnh, sau khi đẩy Diệp Vãn An ra, lảo đảo đỡ lấy cây cột bóng loáng không ngừng khẽ thở gấp, từ lông mày nhíu chặt liền có thể nhìn ra cô khó chịu.
Nhìn bóng cô đưa lưng về phía mình, cùng với vẻ kháng cự đối với nàng nồng đậm toát lên.
Đôi mắt thanh lãnh của Diệp Vãn An hiện lên vẻ bị thương cùng ảm đạm, bàn tay mảnh mai buông thõng ở hai bên sườn có vẻ không biết làm sao, nhưng do dự một lát, vẫn chủ động tiến lên đến gần cô.
"Làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào sao?" Giọng của nàng hết sức ôn nhu, không có nửa phần cao lãnh ngày thường, bàn tay nhỏ do dự vươn tới, vẫn là đỡ lấy bả vai khẽ run của cô. Đôi mắt màu hổ phách tràn đầy quan tâm cùng lo lắng.
Nhưng mới vừa chạm vào vai cô, đã bị người không tỉnh táo lúc này kéo vào trong lòng ngực, sức lực mạnh mẽ như chỉ hận không thể đem nàng hòa vào trong xương thịt của chính mình.
Thật lâu sau, cô mới buông nàng ra.
"Tên lừa gạt." Cố Thanh Mộc mở to đôi mắt mơ màng, khóe môi treo một nụ cười nhạt trào phúng. Ngón tay khớp xương rõ ràng lại nắm thật chặt cổ tay trắng nõn như ngưng chi của nàng, động tác thô lỗ đẩy nàng dựa vào cây cột tròn.
Sau đó lập tức cúi người, cường thế mà ngậm lấy bờ môi anh đào non mềm kia. Đây là một nụ hôn không hề ôn nhu, tràn đầy vô lễ ngang ngược, như vậy không thể không thuận theo.
Cho dù môi nàng bị hành động bá đạo kia hôn tới sưng lên, hô hấp của hai người đều không xong. Cố Thanh Mộc cũng chỉ là buông ra chốc lát lại bao phủ lên.
Từ cử chỉ khác thường của cô, Diệp Vãn An đại khái đoán được nguyên nhân. Trong lòng sâu kín thở dài một tiếng, ngay sau đó khép đôi mắt lại, mặc cho cô tùy ý đòi lấy.
Hầm đỗ xe yên tĩnh tối tăm, trong không gian trống vắng chỉ còn lại tiếng vạt áo cọ xát nhỏ bé, hai người con gái vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp ôm hôn ở khúc cua. Trong không khí quỷ dị mơ hồ lộ ra tình cảm mãnh liệt cùng ngọt ngào.
Thẳng đến khi tình thế đã vượt qua phạm vi khống chế của Diệp Vãn An, nàng đỏ mặt đè tay đối phương lại, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô như thể trấn an, thanh âm giống như dỗ dành trẻ con vậy.
"Không cần vội, về nhà được không?"
Mắt đẹp hiện lên dập dìu gơn sóng liếc mắt nhìn camera cách các nàng không xa, mặt đẹp càng thêm hồng nhuận không ít, các nàng còn đang ở bãi đỗ xe, làm sao có thể tùy tiện xằng bậy.
Thể nhưng hiển nhiên câu nói kia của nàng đã định trước là đàn gảy tai trâu, cái người uống say kia, sau khi bàn tay không an phận bị nàng đè lại, liền dựa vào bờ vai thon gầy của nàng ngủ thiếp đi.
Hô hấp tiết tấu vững vàng, cho thấy cô ngủ rất say.
Diệp Vãn An xoa xoa vầng trán trơn bóng, trên gương mặt hiện lên vẻ vô cùng ngượng ngùng bất đắc dĩ. Cắn cắn môi, động tác cẩn thận mà lê thân thể nặng trịch của người nọ bước vào thang máy.
Phòng ngủ chỉ bật một ngọn đèn nhỏ mờ nhạt, mờ hồ có thể thấy sự mệt mỏi trên khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Vãn An. Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng cầm một chiếc khăn lông nóng nhẹ nhàng lau mặt cho Cố Thanh Mộc.
Mà người nào đó nằm ở trên giường lớn mềm mại, được nàng hầu hạ rất thoải mái, chép chép miệng, trở mình ngủ thật sự ngon giấc.
Diệp Vãn An thu hồi tay cầm khăn lông, khuôn mặt xinh đẹp mơ hồ có một tia bất đắc dĩ hiện lên, có vẻ vừa bực mình vừa buồn cười. Liền cầm quần áo bẩn đã thay cho cô, cất bước nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Bàn tay tùy ý bối tóc dài hỗn độn lên, xả một chậu nước ấm, đang chuẩn bị bỏ quần áo của cô vào bên trong tiến hành giặt sạch, nhưng từ trong túi áo tây trang của cô rơi ra một tờ giấy nhỏ.
Ôm nghi hoặc mở ra, là một dãy số điện thoại cộng thêm một dòng tên. Chắc là bị người vừa rồi ở quán bar cố ý lưu lại.
Diệp Vãn An mắt đẹp thanh lãnh ấp ủ cảm xúc vô cùng phức tạp, bàn tay nhỏ nhắn nắm rất chặt tờ giấy nhỏ kia, ngay sau đó trực tiếp ném vào thùng rác bên cạnh.
Trong lòng dâng lên một loại cảm giác không thoải mái khác thường. Ở trong tiềm thức của nàng, Cố Thanh Mộc là của nàng, làm sao có thể bị người khác ô nhiễm.
Hơn nữa Lâm Phiêu nói, nếu không phải mình mất trí nhớ, quên mất cô, hai người có lẽ đã sớm kết hôn. Đúng rồi, Lâm Phiêu.
Buông quần áo trong tay xuống, nàng lấy điện thoại trong phòng khách gửi một tin nhắn cho Lâm Phiêu. Hẹn cô nàng buổi chiều ngày mai gặp mặt, cũng hy vọng cô nàng không cần nói cho Cố Thanh Mộc biết.
Dù sao từ miệng Lâm Phiêu biết được, Cố Thanh Mộc cũng không hy vọng nàng biết gì cả.
Chỉ là điều làm nàng khó hiểu chính là, tại sao giữa các nàng từng có một khoảng thời gian như vậy, hơn nữa các nàng cũng đã quen biết lâu như vậy, Cố Thanh Mộc đều không nói cho nàng biết. Mà mẹ cũng luôn có điều giấu giếm nàng.
Đây rốt cuộc là vì cái gì?
Tổng bộ tập đoàn WK, Cố Thanh Mộc một thân công sở nhìn chằm chằm chiếc bút máy mà xuất thần. Tại sao cô lại tỉnh lại ở trong nhà nàng, tối hôm qua cô làm sao trở về?
Vỗ vỗ đầu, một chút ký ức đều không có, chỉ biết hình như cô mơ mơ hồ hồ mà hôn nàng, sau đó thì không nhớ gì, hai người hẳn là không có làm đi.
Buổi sáng thức dậy thấy quần áo của mình bị thay đổi, trong lòng cô kỳ thật rất hoảng, sợ mình ở trong trạng thái không tỉnh táo sẽ làm ra chuyện thương tổn đến nàng.
"Cố tổng, buổi chiều cô có một lịch trình, cần đi qua thành phố A ký kết hợp đồng với Trương thị bên kia."
Hứa Hi ôm một xấp văn kiện đặt ở trên bàn làm việc, tròng mắt hơi rũ, thanh âm rất công thức hoá, nói.
"Phó tổng Lâm đâu? Hôm nay cô ấy không đi làm?" Cố Thanh Mộc vẻ mặt trầm tĩnh, thờ ơ mà xoay bút máy trên tay.
"Không có, bên bộ nhân sự nói hôm nay phó tổng Lâm không tới, hơn nữa hợp đồng bên kia cần cô đích thân ký tên."
Hứa Hi đúng sự thật bẩm báo.
"Bên phía tập đoàn Trình thị gần đây thế nào? Người phái qua đó ẩn núp có phát hiện gì mới không?"
Cố Thanh Mộc chậm rãi nhấp một ngụm cà phê, giọng điệu thanh đạm nói.
Vụ án tai nạn xe cộ lần trước, bởi vì không có đủ chứng cứ trình diện, lại thêm Trình thị bối cảnh hùng hậu, nên cũng không giải quyết được gì.
Nhưng rõ ràng mấy năm nay tình thế cổ phiếu tập đoàn Trình thị không tốt lắm, lại vẫn có thể duy trì tài chính tăng trưởng như cũ, cô nghi ngờ bên trong có hoạt động gì đó không thể cho ai biết.
"Có, đây là báo cáo cô ấy nhờ tôi chuyển giao cho cô."
Tự biết hoàn cảnh không thích hợp, Hứa Hi rất tự giác lui xuống.
Mở trang đầu tiên của văn kiện ra, trên đó chỉ rõ Trình Trang lợi dụng chức vụ tự ý đem tài sản công ty chuyển dời sang tên mình, xâm phạm quyền lợi của các cổ đông khác trong tập đoàn Trình thị, hơn nữa còn làm giả sổ sách phương diện tài chính, bề ngoài Trình thị mỗi năm thu chi vẫn thẳng tắp tăng lên như trước, trên thực tế đã sớm xuống dốc một đường, đã làm tổn hại nền móng bên trong Trình thị, chỉ là Trình Trang đã che giấu người ngoài.
Cừ thật. Cố Thanh Mộc cười đặt xấp văn kiện này lại trên mặt bàn, chỉ cần đem cái này công bố ra ngoài, Trình Trang không cần cô xử lí, tự nhiên sẽ có một đám người đi trừng trị.
Thật may cô đỡ một tay, nhưng lần này lịch trình đi thành phố A, làm đáy lòng cô rất lo lắng bất an, sợ Trình Trang ra tay dọc đường.
Dặn dò Hứa Hi lập tức đem phần văn kiện này giao cho bộ tư pháp thành phố B xong, Cố Thanh Mộc liền dẫn theo đám người Tần Hành Vũ cùng đi thành phố A.
Một quán cà phê phong cảnh cách điệu ưu nhã, một cô gái dung mạo rất thanh lãnh thoát tục cùng một cô gái mặt trông như trẻ con ngồi đối diện nhau.
"Diệp nữ thần, cậu tìm tôi có chuyện gì?" Lâm Phiêu toét miệng cười, biết rõ còn cố hỏi.
Đôi mắt trong trẻo của Diệp Vãn An nhìn Lâm Phiêu một cái, ngón tay nhỏ nhắn khuấy cà phê trong ly.
"Đem tất cả những gì cô biết, đều nói cho tôi."
Lâm Phiêu cảm giác bất ổn sâu sắc, cứng rắn giả vờ bình tĩnh nói.
"Không có nha, chỉ có những thứ tôi đã nói trước đó."
"Cô không nói cho tôi, vậy tôi đi hỏi Cố Thanh Mộc, đến lúc đó tôi nói với cậu ấy, là cô chủ động nói với tôi."
Giọng của cô gái thanh lãnh tuy rằng bình tĩnh như vậy, nhưng lại mơ hồ hàm chứa ý tứ uy hiếp.
Lâm Phiêu chỉ hận không nỡ đánh nát miệng mình, cho nó lắm lời, lần này gây họa rồi đi. Hơn nữa Diệp nữ thần cũng quá phúc hắc đi, còn có thể như vậy.
Vậy thì trực tiếp nói rõ thôi, dù sao Cố Thanh Mộc lại không bảo mình đừng nói. Cô nàng tự an ủi chính mình như vậy.
"Là thế này..." Vì thế, Lâm Phiêu dứt khoát liền đem toàn bộ những gì mình biết đều bày ra.
Các nàng ở bên nhau thế nào, lúc yêu nhau có bao nhiêu ngọt ngào, lại làm sao bởi vì Diệp mẹ mà bất đắc dĩ xa nhau, chịu đựng dày vò tương tư.
Lâm Phiêu thậm chí còn sợ Diệp Vãn An không tin lời mình nói, đem ảnh chụp lưu trong điện thoại cho nàng xem.
Trên ảnh cô bé gái để tóc dài ôn nhu dựa vào vai bé gái tóc ngắn khí khái cười đến vô cùng ấm áp. Mười ngón tay đan chặt cho thấy quan hệ giữa các nàng là thân mật như vậy.
Khuôn mặt Diệp Vãn An vừa rồi còn hiện lên một tia hồng nhuận 'bùm' một cái trở nên trắng bệch. Bàn tay đỡ lấy gáy đang mơ hồ đau đớn, trong đầu có ký ức vụn vặt hiện lên.
Cô gái nhỏ dáng vẻ rất lãnh khốc nắm tay nàng dạo phố ẩm thực, lúc là nụ hôn môi nồng đậm vị dâu tây, dây dưa phối hợp trên giường, cô to gan và nàng thẹn thùng, chỉ là hình ảnh cuối cùng như ngừng lại trong đêm đó, Minibus trước mặt mất khống chế, là nàng đẩy cô ra.
Nhưng mà cô vẫn luôn không nói cho nàng biết, thậm chí còn rời khỏi nàng ngay lúc nàng cần cô nhất, vô cùng sạch sẽ gọn gàng, che giấu quá khứ đã từng của bọn họ.
Sau gáy đau nhức cùng với đau lòng khó kìm nén, làm đầu óc nàng chợt lóe lên tia sáng trắng, sau đó lập tức mất đi ý thức.
"Diệp nữ thần, cậu làm sao vậy?" Chỉ loáng thoáng nghe thấy Lâm Phiêu hình như đang gọi nàng.
Bệnh viện Nhân Dân số 1 thành phố B, cửa phòng cấp cứu, Lâm Phiêu gấp đến mức liên tục dậm chân, sao còn chưa ra, đợi lát nữa Cố Thanh Mộc trở về nhất định muốn gọt chết mình.
Cô nàng quá khó khăn rồi.
Đang định tới thành phố A ký hợp đồng, Cố Thanh Mộc sau khi nhận được điện thoại của Lâm Phiêu, trực tiếp cho tài xế đổi hướng quay lại, vội vã chạy tới bệnh viện.
"Làm sao vậy? Cậu rốt cuộc làm gì rồi?"
Cố Thanh Mộc cau mày, giọng nói rét đến âm độ, lạnh lùng nhìn Lâm Phiêu.
"Ôi. Không phải, tôi... Là như vậy đó."
Lâm Phiêu tự nhận đuối lý, cúi đầu một năm một mười mà thật thà khai đúng sự thật xong, ngón tay trắng nõn vặn chặt chung một chỗ, chuẩn bị tùy thời tiếp nhận lửa giận của Cố Thanh Mộc.
Cũng may bác sĩ đi ra, vẫn là chuyên gia khoa não lần trước, nhìn thấy vẫn là Cố Thanh Mộc, không khỏi có chút buồn bực, nói.
"Mấy người trẻ các người a, đã nói với các người bao nhiêu lần rồi, phải nghe lời dặn của bác sĩ. Nhưng lần này coi như các người vận khí tốt, bệnh nhân cũng không có gì đáng ngại, máu tụ còn biến mất, lần sau nhất định phải chú ý đó."
"Ý ông là cậu ấy không sao đúng không?" Cố Thanh Mộc đứng ở một bên khẩn trương nói.
"Đúng vậy. Nhờ họa được phúc đúng là hiếm thấy." Theo nghề y nhiều năm như vậy, chuyên gia cũng không khỏi cảm khái nói.
"Vậy tôi có thể đi vào thăm cậu ấy không?"
"Bác sĩ Diệp căn dặn nói tạm thời không muốn nhìn thấy bất kỳ ai, vị người nhà này vẫn là mời trở về đi."
_____________________
Editor: Còn 10 chương nữa end. Có chỗ nào edit lỗi thì mọi người nhớ cmt nhắc Tà nha.
Xem ra, Diệp nữ thần vẫn còn chưa biết mọi chuyện trước kia giữa nàng và A Mộc, nếu A Mộc chưa từng nhắc tới với nàng, vậy nhất định là có nguyên nhân.
Nhưng vừa rồi cô nàng không chỉ nói lỡ miệng, mặc dù cô nàng kịp thời phát hiện vấn đề lập tức dừng lại, nhưng mà cô nàng còn trao đổi số điện thoại với Diệp nữ thần, Diệp nữ thần nhất định muốn tới hỏi cô nàng chuyện này.
Mình nên làm sao bây giờ? Có nên nói cho A Mộc chuyện này không đây? Hơn nữa, lúc Diệp nữ thần hỏi mình, thì mình nên ăn ngay nói thật, hay là có điều giấu giếm đây?
Thật phiền, đều do cái miệng này của mình. Lâm Phiêu nặng nề thở dài một hơi, buồn bực vỗ vỗ miệng mình.
Ngày mai vẫn là đem chuyện này nói cho A Mộc biết đi, để cậu ấy cũng có một sự chuẩn bị. Ngay sau đó xoay người, lại lần nữa đi vào quán bar.
Tiểu khu đêm khuya trở nên tĩnh lặng, theo tiếng gầm rú của một chiếc xe thể thao phá vỡ sự yên tĩnh này.
Bàn tay Diệp Vãn An đánh tay lái dừng xe ở hầm gara. Sau đó mở cửa xe cẩn thận đỡ Cố Thanh Mộc đã say bất tỉnh nhân sự ra ngoài.
"Không cần cậu đỡ." Cố Thanh Mộc mở to cặp mắt không quá tỉnh táo, bước chân hỗn loạn tránh thoát chiếc ôm của nàng.
Khuôn mặt thanh tú luôn phấn chấn tinh thần bởi vì cảm giác say trào dâng mà trướng đến hồng một mảnh, sau khi đẩy Diệp Vãn An ra, lảo đảo đỡ lấy cây cột bóng loáng không ngừng khẽ thở gấp, từ lông mày nhíu chặt liền có thể nhìn ra cô khó chịu.
Nhìn bóng cô đưa lưng về phía mình, cùng với vẻ kháng cự đối với nàng nồng đậm toát lên.
Đôi mắt thanh lãnh của Diệp Vãn An hiện lên vẻ bị thương cùng ảm đạm, bàn tay mảnh mai buông thõng ở hai bên sườn có vẻ không biết làm sao, nhưng do dự một lát, vẫn chủ động tiến lên đến gần cô.
"Làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào sao?" Giọng của nàng hết sức ôn nhu, không có nửa phần cao lãnh ngày thường, bàn tay nhỏ do dự vươn tới, vẫn là đỡ lấy bả vai khẽ run của cô. Đôi mắt màu hổ phách tràn đầy quan tâm cùng lo lắng.
Nhưng mới vừa chạm vào vai cô, đã bị người không tỉnh táo lúc này kéo vào trong lòng ngực, sức lực mạnh mẽ như chỉ hận không thể đem nàng hòa vào trong xương thịt của chính mình.
Thật lâu sau, cô mới buông nàng ra.
"Tên lừa gạt." Cố Thanh Mộc mở to đôi mắt mơ màng, khóe môi treo một nụ cười nhạt trào phúng. Ngón tay khớp xương rõ ràng lại nắm thật chặt cổ tay trắng nõn như ngưng chi của nàng, động tác thô lỗ đẩy nàng dựa vào cây cột tròn.
Sau đó lập tức cúi người, cường thế mà ngậm lấy bờ môi anh đào non mềm kia. Đây là một nụ hôn không hề ôn nhu, tràn đầy vô lễ ngang ngược, như vậy không thể không thuận theo.
Cho dù môi nàng bị hành động bá đạo kia hôn tới sưng lên, hô hấp của hai người đều không xong. Cố Thanh Mộc cũng chỉ là buông ra chốc lát lại bao phủ lên.
Từ cử chỉ khác thường của cô, Diệp Vãn An đại khái đoán được nguyên nhân. Trong lòng sâu kín thở dài một tiếng, ngay sau đó khép đôi mắt lại, mặc cho cô tùy ý đòi lấy.
Hầm đỗ xe yên tĩnh tối tăm, trong không gian trống vắng chỉ còn lại tiếng vạt áo cọ xát nhỏ bé, hai người con gái vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp ôm hôn ở khúc cua. Trong không khí quỷ dị mơ hồ lộ ra tình cảm mãnh liệt cùng ngọt ngào.
Thẳng đến khi tình thế đã vượt qua phạm vi khống chế của Diệp Vãn An, nàng đỏ mặt đè tay đối phương lại, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô như thể trấn an, thanh âm giống như dỗ dành trẻ con vậy.
"Không cần vội, về nhà được không?"
Mắt đẹp hiện lên dập dìu gơn sóng liếc mắt nhìn camera cách các nàng không xa, mặt đẹp càng thêm hồng nhuận không ít, các nàng còn đang ở bãi đỗ xe, làm sao có thể tùy tiện xằng bậy.
Thể nhưng hiển nhiên câu nói kia của nàng đã định trước là đàn gảy tai trâu, cái người uống say kia, sau khi bàn tay không an phận bị nàng đè lại, liền dựa vào bờ vai thon gầy của nàng ngủ thiếp đi.
Hô hấp tiết tấu vững vàng, cho thấy cô ngủ rất say.
Diệp Vãn An xoa xoa vầng trán trơn bóng, trên gương mặt hiện lên vẻ vô cùng ngượng ngùng bất đắc dĩ. Cắn cắn môi, động tác cẩn thận mà lê thân thể nặng trịch của người nọ bước vào thang máy.
Phòng ngủ chỉ bật một ngọn đèn nhỏ mờ nhạt, mờ hồ có thể thấy sự mệt mỏi trên khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Vãn An. Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng cầm một chiếc khăn lông nóng nhẹ nhàng lau mặt cho Cố Thanh Mộc.
Mà người nào đó nằm ở trên giường lớn mềm mại, được nàng hầu hạ rất thoải mái, chép chép miệng, trở mình ngủ thật sự ngon giấc.
Diệp Vãn An thu hồi tay cầm khăn lông, khuôn mặt xinh đẹp mơ hồ có một tia bất đắc dĩ hiện lên, có vẻ vừa bực mình vừa buồn cười. Liền cầm quần áo bẩn đã thay cho cô, cất bước nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Bàn tay tùy ý bối tóc dài hỗn độn lên, xả một chậu nước ấm, đang chuẩn bị bỏ quần áo của cô vào bên trong tiến hành giặt sạch, nhưng từ trong túi áo tây trang của cô rơi ra một tờ giấy nhỏ.
Ôm nghi hoặc mở ra, là một dãy số điện thoại cộng thêm một dòng tên. Chắc là bị người vừa rồi ở quán bar cố ý lưu lại.
Diệp Vãn An mắt đẹp thanh lãnh ấp ủ cảm xúc vô cùng phức tạp, bàn tay nhỏ nhắn nắm rất chặt tờ giấy nhỏ kia, ngay sau đó trực tiếp ném vào thùng rác bên cạnh.
Trong lòng dâng lên một loại cảm giác không thoải mái khác thường. Ở trong tiềm thức của nàng, Cố Thanh Mộc là của nàng, làm sao có thể bị người khác ô nhiễm.
Hơn nữa Lâm Phiêu nói, nếu không phải mình mất trí nhớ, quên mất cô, hai người có lẽ đã sớm kết hôn. Đúng rồi, Lâm Phiêu.
Buông quần áo trong tay xuống, nàng lấy điện thoại trong phòng khách gửi một tin nhắn cho Lâm Phiêu. Hẹn cô nàng buổi chiều ngày mai gặp mặt, cũng hy vọng cô nàng không cần nói cho Cố Thanh Mộc biết.
Dù sao từ miệng Lâm Phiêu biết được, Cố Thanh Mộc cũng không hy vọng nàng biết gì cả.
Chỉ là điều làm nàng khó hiểu chính là, tại sao giữa các nàng từng có một khoảng thời gian như vậy, hơn nữa các nàng cũng đã quen biết lâu như vậy, Cố Thanh Mộc đều không nói cho nàng biết. Mà mẹ cũng luôn có điều giấu giếm nàng.
Đây rốt cuộc là vì cái gì?
Tổng bộ tập đoàn WK, Cố Thanh Mộc một thân công sở nhìn chằm chằm chiếc bút máy mà xuất thần. Tại sao cô lại tỉnh lại ở trong nhà nàng, tối hôm qua cô làm sao trở về?
Vỗ vỗ đầu, một chút ký ức đều không có, chỉ biết hình như cô mơ mơ hồ hồ mà hôn nàng, sau đó thì không nhớ gì, hai người hẳn là không có làm đi.
Buổi sáng thức dậy thấy quần áo của mình bị thay đổi, trong lòng cô kỳ thật rất hoảng, sợ mình ở trong trạng thái không tỉnh táo sẽ làm ra chuyện thương tổn đến nàng.
"Cố tổng, buổi chiều cô có một lịch trình, cần đi qua thành phố A ký kết hợp đồng với Trương thị bên kia."
Hứa Hi ôm một xấp văn kiện đặt ở trên bàn làm việc, tròng mắt hơi rũ, thanh âm rất công thức hoá, nói.
"Phó tổng Lâm đâu? Hôm nay cô ấy không đi làm?" Cố Thanh Mộc vẻ mặt trầm tĩnh, thờ ơ mà xoay bút máy trên tay.
"Không có, bên bộ nhân sự nói hôm nay phó tổng Lâm không tới, hơn nữa hợp đồng bên kia cần cô đích thân ký tên."
Hứa Hi đúng sự thật bẩm báo.
"Bên phía tập đoàn Trình thị gần đây thế nào? Người phái qua đó ẩn núp có phát hiện gì mới không?"
Cố Thanh Mộc chậm rãi nhấp một ngụm cà phê, giọng điệu thanh đạm nói.
Vụ án tai nạn xe cộ lần trước, bởi vì không có đủ chứng cứ trình diện, lại thêm Trình thị bối cảnh hùng hậu, nên cũng không giải quyết được gì.
Nhưng rõ ràng mấy năm nay tình thế cổ phiếu tập đoàn Trình thị không tốt lắm, lại vẫn có thể duy trì tài chính tăng trưởng như cũ, cô nghi ngờ bên trong có hoạt động gì đó không thể cho ai biết.
"Có, đây là báo cáo cô ấy nhờ tôi chuyển giao cho cô."
Tự biết hoàn cảnh không thích hợp, Hứa Hi rất tự giác lui xuống.
Mở trang đầu tiên của văn kiện ra, trên đó chỉ rõ Trình Trang lợi dụng chức vụ tự ý đem tài sản công ty chuyển dời sang tên mình, xâm phạm quyền lợi của các cổ đông khác trong tập đoàn Trình thị, hơn nữa còn làm giả sổ sách phương diện tài chính, bề ngoài Trình thị mỗi năm thu chi vẫn thẳng tắp tăng lên như trước, trên thực tế đã sớm xuống dốc một đường, đã làm tổn hại nền móng bên trong Trình thị, chỉ là Trình Trang đã che giấu người ngoài.
Cừ thật. Cố Thanh Mộc cười đặt xấp văn kiện này lại trên mặt bàn, chỉ cần đem cái này công bố ra ngoài, Trình Trang không cần cô xử lí, tự nhiên sẽ có một đám người đi trừng trị.
Thật may cô đỡ một tay, nhưng lần này lịch trình đi thành phố A, làm đáy lòng cô rất lo lắng bất an, sợ Trình Trang ra tay dọc đường.
Dặn dò Hứa Hi lập tức đem phần văn kiện này giao cho bộ tư pháp thành phố B xong, Cố Thanh Mộc liền dẫn theo đám người Tần Hành Vũ cùng đi thành phố A.
Một quán cà phê phong cảnh cách điệu ưu nhã, một cô gái dung mạo rất thanh lãnh thoát tục cùng một cô gái mặt trông như trẻ con ngồi đối diện nhau.
"Diệp nữ thần, cậu tìm tôi có chuyện gì?" Lâm Phiêu toét miệng cười, biết rõ còn cố hỏi.
Đôi mắt trong trẻo của Diệp Vãn An nhìn Lâm Phiêu một cái, ngón tay nhỏ nhắn khuấy cà phê trong ly.
"Đem tất cả những gì cô biết, đều nói cho tôi."
Lâm Phiêu cảm giác bất ổn sâu sắc, cứng rắn giả vờ bình tĩnh nói.
"Không có nha, chỉ có những thứ tôi đã nói trước đó."
"Cô không nói cho tôi, vậy tôi đi hỏi Cố Thanh Mộc, đến lúc đó tôi nói với cậu ấy, là cô chủ động nói với tôi."
Giọng của cô gái thanh lãnh tuy rằng bình tĩnh như vậy, nhưng lại mơ hồ hàm chứa ý tứ uy hiếp.
Lâm Phiêu chỉ hận không nỡ đánh nát miệng mình, cho nó lắm lời, lần này gây họa rồi đi. Hơn nữa Diệp nữ thần cũng quá phúc hắc đi, còn có thể như vậy.
Vậy thì trực tiếp nói rõ thôi, dù sao Cố Thanh Mộc lại không bảo mình đừng nói. Cô nàng tự an ủi chính mình như vậy.
"Là thế này..." Vì thế, Lâm Phiêu dứt khoát liền đem toàn bộ những gì mình biết đều bày ra.
Các nàng ở bên nhau thế nào, lúc yêu nhau có bao nhiêu ngọt ngào, lại làm sao bởi vì Diệp mẹ mà bất đắc dĩ xa nhau, chịu đựng dày vò tương tư.
Lâm Phiêu thậm chí còn sợ Diệp Vãn An không tin lời mình nói, đem ảnh chụp lưu trong điện thoại cho nàng xem.
Trên ảnh cô bé gái để tóc dài ôn nhu dựa vào vai bé gái tóc ngắn khí khái cười đến vô cùng ấm áp. Mười ngón tay đan chặt cho thấy quan hệ giữa các nàng là thân mật như vậy.
Khuôn mặt Diệp Vãn An vừa rồi còn hiện lên một tia hồng nhuận 'bùm' một cái trở nên trắng bệch. Bàn tay đỡ lấy gáy đang mơ hồ đau đớn, trong đầu có ký ức vụn vặt hiện lên.
Cô gái nhỏ dáng vẻ rất lãnh khốc nắm tay nàng dạo phố ẩm thực, lúc là nụ hôn môi nồng đậm vị dâu tây, dây dưa phối hợp trên giường, cô to gan và nàng thẹn thùng, chỉ là hình ảnh cuối cùng như ngừng lại trong đêm đó, Minibus trước mặt mất khống chế, là nàng đẩy cô ra.
Nhưng mà cô vẫn luôn không nói cho nàng biết, thậm chí còn rời khỏi nàng ngay lúc nàng cần cô nhất, vô cùng sạch sẽ gọn gàng, che giấu quá khứ đã từng của bọn họ.
Sau gáy đau nhức cùng với đau lòng khó kìm nén, làm đầu óc nàng chợt lóe lên tia sáng trắng, sau đó lập tức mất đi ý thức.
"Diệp nữ thần, cậu làm sao vậy?" Chỉ loáng thoáng nghe thấy Lâm Phiêu hình như đang gọi nàng.
Bệnh viện Nhân Dân số 1 thành phố B, cửa phòng cấp cứu, Lâm Phiêu gấp đến mức liên tục dậm chân, sao còn chưa ra, đợi lát nữa Cố Thanh Mộc trở về nhất định muốn gọt chết mình.
Cô nàng quá khó khăn rồi.
Đang định tới thành phố A ký hợp đồng, Cố Thanh Mộc sau khi nhận được điện thoại của Lâm Phiêu, trực tiếp cho tài xế đổi hướng quay lại, vội vã chạy tới bệnh viện.
"Làm sao vậy? Cậu rốt cuộc làm gì rồi?"
Cố Thanh Mộc cau mày, giọng nói rét đến âm độ, lạnh lùng nhìn Lâm Phiêu.
"Ôi. Không phải, tôi... Là như vậy đó."
Lâm Phiêu tự nhận đuối lý, cúi đầu một năm một mười mà thật thà khai đúng sự thật xong, ngón tay trắng nõn vặn chặt chung một chỗ, chuẩn bị tùy thời tiếp nhận lửa giận của Cố Thanh Mộc.
Cũng may bác sĩ đi ra, vẫn là chuyên gia khoa não lần trước, nhìn thấy vẫn là Cố Thanh Mộc, không khỏi có chút buồn bực, nói.
"Mấy người trẻ các người a, đã nói với các người bao nhiêu lần rồi, phải nghe lời dặn của bác sĩ. Nhưng lần này coi như các người vận khí tốt, bệnh nhân cũng không có gì đáng ngại, máu tụ còn biến mất, lần sau nhất định phải chú ý đó."
"Ý ông là cậu ấy không sao đúng không?" Cố Thanh Mộc đứng ở một bên khẩn trương nói.
"Đúng vậy. Nhờ họa được phúc đúng là hiếm thấy." Theo nghề y nhiều năm như vậy, chuyên gia cũng không khỏi cảm khái nói.
"Vậy tôi có thể đi vào thăm cậu ấy không?"
"Bác sĩ Diệp căn dặn nói tạm thời không muốn nhìn thấy bất kỳ ai, vị người nhà này vẫn là mời trở về đi."
_____________________
Editor: Còn 10 chương nữa end. Có chỗ nào edit lỗi thì mọi người nhớ cmt nhắc Tà nha.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương