Ngự Tiền Độc Sủng - Dã Lê

Chương 12: Chỉ cần nàng ta không có căn cơ, vậy thì sẽ dễ dàng khống chế



Tiếng chim non ríu rít, mặt trời vừa ló rạng, những viên ngói lưu ly óng ánh một màu vàng kim.
Đêm qua một trận mưa bụi bất chợt ghé qua, cuối cùng cũng khiến cho hoàng thành nóng như lò lửa này có thêm chút hơi nước ẩm ướt.
Ngoài Khôn Nghi Cung, Văn phi ngồi trên kiệu đến trước cửa, liền để ý thấy nghi trượng của Tuệ tần xuất hiện ở cuối con ngõ trong cung.
Đợi các thái giám dừng kiệu vững vàng, Văn Hành vịn tay cung nữ chậm rãi bước xuống, nhưng không vội vào trong thỉnh an, mà cố ý nán lại tại chỗ.
Xa xa thấy Văn phi dường như đang đợi mình, Bách Quân Ninh khẽ chau mày, rồi lại nhanh chóng giãn ra, không để lại dấu vết.
“Tần thiếp xin ra mắt Văn phi nương nương.” Bách Quân Ninh xuống kiệu, đến gần rồi cúi người hành lễ.
Văn Hành mỉm cười mời nàng ta đứng dậy, chỉ là giọng nói mềm mại yếu ớt, nghe có vẻ hơi hụt hơi:
“Bách muội muội hôm nay có vẻ đến hơi muộn thì phải?”
Dù lúc này vẫn chưa đến giờ thỉnh an, nhưng Tuệ tần xưa nay luôn đến sớm, rất ít khi đến sau mọi người.
“Tần thiếp vừa mới từ ngự hoa viên qua đây, bèn tiện đường hứng một ít sương trên lá sen.” Bách Quân Ninh nghiêng mắt nhìn sang bên cạnh, ra hiệu cho Văn Khê lấy ra bình ngọc nhỏ đựng sương trong, “Thứ này dùng để pha trà là tuyệt nhất, tần thiếp nghĩ nương nương có lẽ sẽ thích.”
Văn Hành gật đầu ra lệnh cho cung nữ nhận lấy, vừa đi vừa nói: “Bách muội muội có lòng rồi. Mấy ngày nay oi bức khó chịu, bổn cung cứ thấy đầu óc choáng váng. May mà trước đây muội có tặng ít Ngọc Lộ Sương, hôm qua bổn cung lấy ra ngậm, quả nhiên thanh mát giải nhiệt, không hổ là vật phẩm tuyệt diệu từ Giang Nam.”
“Nương nương dùng thấy hợp là tốt nhất rồi ạ. Trong cung của tần thiếp còn có mấy phương thuốc dược thiện, tuy không tinh diệu bằng ngự phương của Thái y viện, nhưng cũng có những điểm độc đáo riêng. Nếu nương nương thích, lát nữa tần thiếp sẽ sai cung nữ mang qua.”
Đi đến trước ngưỡng cửa, Bách Quân Ninh giữ đúng quy củ lùi lại nửa bước, mời Văn phi vào trước.
“Nếu đã vậy, bổn cung xin cảm ơn muội muội trước.” Văn Hành khẽ cong môi.
Giữa chính điện, phượng vị ở trên cao vẫn còn trống. Còn những người có vị phân thấp như Tài nhân, Bảo lâm, tự nhiên không dám đến muộn, giờ phút này đã ngồi ngay ngắn, khẽ trò chuyện với người bên cạnh.
Thấy Văn phi và Tuệ tần đi vào, mọi người đứng dậy vấn an, sau đó đều cùng lúc ngưng những lời hàn huyên. Bề ngoài thì cúi đầu thưởng trà, nhưng thực chất là đang ngấm ngầm quan sát động tĩnh.
Văn phi không thân quen với các tần ngự nhỏ, nên chỉ trò chuyện với Ngu tần ngồi đối diện. Tuệ tần thì vẫn như mọi khi, chỉ khi nào bị gọi tên mới đáp lại vài câu.
Thấy trong điện khá trầm lắng, Ngu tần lấy khăn tay che khóe miệng, nghĩ ra một cách để trêu đùa: “Khi xưa tần thiếp từng nói, mấy tỷ muội chúng ta tụ tập lại một chỗ, thì nên kê một bàn Tứ Tiên tới, vừa hay có thể chơi mạt chược. Nhưng nay trong cung có thêm mấy vị muội muội mới, sau này tần thiếp không dám tụ tập sòng bài nữa rồi, chỉ sợ sẽ bên trọng bên khinh, vô cớ lạnh nhạt với ai đó…”
Nghe ra Ngu tần có ý muốn giả vờ thân thiết với mọi người, Văn phi cười nói: “Việc này có gì khó? Cùng lắm thì sai người kê thêm một bàn nữa, để các tỷ muội cùng người chơi cho thỏa thích.”
Vào thời điểm mấu chốt này, ai dám xúi giục chơi bài trong cung? Lời này chỉ là nói ra để hòa giải bầu không khí mà thôi. Nhưng để lừa mấy vị tiểu thư khuê các chưa trải sự đời này thì vẫn còn dư sức. Chỉ thấy bọn họ vốn còn xa lạ gượng gạo, nghe xong màn tung hứng của Ngu tần và Văn phi, sắc mặt mới thả lỏng đi một chút.
Vốn là do Hoàng đế trước khi đăng cơ có quá ít thị thiếp, lúc ở vương phủ còn có thể tạm bợ, sau khi vào Đông cung thì cùng lắm cũng chỉ là miễn cưỡng. Đến khi dọn vào trong Khôn Nghi Cung, thì quả thực là không đủ để nhìn. Lúc thỉnh an buổi sáng, bốn vị tần phi ngồi rải rác trong điện, trống trải đến mức khiến người ta phát lạnh.
Như vậy quả thực quá không ra thể thống gì, Hoàng hậu và Quý Thái phi bàn bạc với nhau, bèn xin ý chỉ của Lão tổ tông, tạm thời tân phong thêm mấy vị tần ngự nhỏ. Chỉ tiếc là Hoàng đế gần đây không đến hậu cung, bọn họ đừng nói là gặp mặt, ngay cả cái bóng cũng chẳng thấy đâu.
Trong lúc khẽ nói cười, lại qua thêm nửa tuần trà, Liễu phi cuối cùng cũng đủng đỉnh tới muộn, canh đúng giờ bước vào Khôn Nghi Cung.
Chỉ thấy dung mạo của Liễu phi là kiều diễm nhất, trên ngón tay đeo hộ giáp* điểm thúy mạ vàng, tùy ý giơ lên về phía mọi người, rồi cứ thế đi thẳng đến vị trí bên tay phải.
Hộ giáp*: Móng tay giả dùng trong cung cho các phi tần nương nương trong cung
Cung nữ hầu cận đỡ lấy cổ tay Liễu phi, dìu nàng ta không nhanh không chậm ngồi xuống.
Lúc này các phi tần đã đến đủ, mọi người đoán Hoàng hậu cũng sắp lộ diện, bèn ăn ý im lặng. Trong điện nhất thời yên tĩnh đến lạ thường, chỉ còn lại tiếng rèm châu khẽ lay động.
Không bao lâu sau, thái giám đứng đầu Khôn Nghi Cung bước nhanh ra, đứng vững trước điện, cao giọng hô:
“Hoàng hậu nương nương giá đáo!”
Thấy đôi phượng hài được đính trân châu từ sau rèm bước ra, mọi người vội vàng đứng dậy, đồng loạt hành lễ thỉnh an.
Hoàng hậu Phó Dao xuất thân từ Lý Quốc công phủ, tổ tiên từng có ba đời làm Thủ phụ, học trò và thuộc hạ cũ của họ Phó trải rộng khắp triều đình và dân gian.
Chỉ tiếc là từ đời phụ thân của nàng ta, con cháu trong tộc không có người kế thừa nổi bật, hiện nay trong triều đã không còn ai giữ chức vụ quan trọng. Nhưng dù vậy, Phó gia vẫn là một gia tộc thanh lưu đứng đầu.
Nhân lúc các cung nữ đang bày trà quả, Phó Hoàng hậu xoay người ngồi xuống, cười nói: “Bổn cung hôm nay dậy muộn, để các muội muội phải đợi lâu rồi.”
Hoàng hậu miệng tuy nói vậy, nhưng người đến muộn hôm nay rốt cuộc là ai, các vị tần phi đều lòng dạ sáng tỏ.
“Hoàng hậu nương nương nói quá lời rồi, là chúng thần thiếp, tần thiếp mong được gặp nương nương, nên mới sớm đến đây chờ đợi ạ.”
Văn Hành đúng lúc lên tiếng đáp lời, lại như vô tình liếc mắt nhìn Liễu phi.
Phó Dao nghe vậy, đôi mắt hạnh ánh lên ý cười, bưng chén trà lên nhấp một ngụm, cố ý dừng lại rất lâu, không một lời nào khiến Liễu phi bị mất mặt.
Cho đến khi sắc mặt Liễu phi sắp không giữ được nữa, Phó Dao mới lên tiếng khen ngợi Văn phi vài câu, rồi chậm rãi nói sang chuyện chính:
“Tháng sau ngày rằm là tiết Trung Nguyên, các Phật đường trong cung đều phải cúng dường đèn nến. Hiện đang lúc khí nóng oi bức, chủ vị các cung tuyệt đối không được lơ là. Nếu như xảy ra hỏa hoạn lan đến miếu cung, tất cả mọi người đều không tránh khỏi phải gánh tội.”
Hiện nay quyền lực trong cung của hai triều đang thay đổi, chủ tử và nô tài từ trên xuống dưới đều đang nhìn vào, không ai muốn làm con chim đầu đàn lộ liễu.
“Còn nữa” Phó Hoàng hậu nhìn khắp lượt bên dưới, lại nhắc nhở “Tuy Tiên đế nhân hậu, di mệnh quốc tang cử hành đơn giản, ba năm tang kỳ thay bằng ba tháng, không cản trở việc cưới gả. Nhưng để làm tròn đạo hiếu của bề tôi và con cái, Tết Trung thu năm nay không nên tổ chức cung yến linh đình, mọi việc đều phải lấy tang lễ của Tiên đế làm đầu. Các ngươi ngày thường cũng nên lưu ý, tuyệt đối không được xa hoa lãng phí.”
Các tần phi nghe vậy, đều cung kính đáp “Vâng”.
Bên này nói xong những chuyện quan trọng, mọi người mới dần dần nói đến vài chuyện vặt vãnh trong cung.
Ngu tần quen nói những lời khéo léo, lúc này lại khơi mào câu chuyện: “Tần thiếp dạo trước nghe đồn, bên cạnh Hoàng thượng mới có thêm một cung nữ chưởng sự, tướng mạo vô cùng xuất chúng, lại có thể sánh với Liễu phi tỷ tỷ đây.”
Phó Hoàng hậu đưa tay sửa lại cây trâm phượng có tua ngọc, gương mặt bình tĩnh đoan trang, không thấy chút gợn sóng nào. Cung nữ ở Ngự tiền không nói là ai nấy đều là mỹ nhân tuyệt sắc, thì ít nhất cũng thanh tú đoan chính, chuyện này không có gì lạ. Huống hồ người ta nói qua nói lại, khó tránh có phần phóng đại.
Thấy Hoàng hậu không mấy để tâm, Ngu tần tươi cười rạng rỡ, chuyển câu chuyện sang cho Tuệ tần: “Tuệ tần muội muội trước đây không phải đã đến Càn Minh Cung sao? Không biết có từng thấy cung nữ đó chưa?”
Biết rõ ý của Ngu tần không nằm ở lời nói, Bách Quân Ninh không muốn sau lưng bàn tán chuyện người khác, liền lạnh nhạt né tránh:
“Tần thiếp chỉ là cùng Hoàng thượng đánh một ván cờ, không hề để ý đến cung nhân nào.”
Liễu phi dỏng tai nghe một hồi lâu, mà chẳng nghe ra được manh mối gì, có phần không nén được, bèn nhướng mày hỏi:
“Cung nữ ở đâu ra? Sao bổn cung chưa từng thấy?”
“Chẳng trách nương nương không biết. Tần thiếp nghe nói cung nữ đó trước đây không tiếng tăm gì, đợi đến khi được điều đến Ngự tiền mới đột nhiên nổi bật, thật đúng là có sức nhẫn nại. Chắc là chẳng bao lâu nữa, chúng ta sẽ có thêm một muội muội mới rồi nhỉ?” Ngu tần nói đến cuối cùng, quả nhiên lộ rõ ý đồ, ngấm ngầm xúi giục mọi người đối phó với Ngọc Phù.
Sức nhẫn nại tốt? E là tâm cơ sâu thì có.
Liễu phi khinh thường cười khẩy, trong đôi mắt đẹp ánh lên vẻ kiêu ngạo lười biếng: “Chỉ là xuất thân cung tỳ quèn, sau này có thể làm một tiểu Tuyển thị*, đã là lên đến trời rồi, cũng xứng làm tỷ muội với bổn cung sao?”
Tiểu Tuyển thị *: Là một trong những cấp bậc thấp nhất trong hàng ngũ phi tần của Hoàng đế, chỉ trên cung nữ một chút. Được phong làm Tiểu Tuyển thị có nghĩa là đã chính thức trở thành một người phụ nữ của vua, thoát khỏi thân phận người hầu, nhưng địa vị vẫn còn rất thấp bé.
Lời này có phần quá cay nghiệt, rõ ràng là không coi các cung tần địa vị thấp ra gì, mấy vị ngồi phía sau sắc mặt đều có chút khó coi.
Phó Hoàng hậu nghe xong, lại không vội an ủi mọi người, mà nghiêng mắt nhìn sang thị nữ hầu cưới bên cạnh mình là Đan Châu.
Đan Châu thấy vậy, lập tức gật đầu một cách khó nhận ra, ra hiệu rằng lời Ngu tần nói là có thật.
Thấy Liễu phi không vui, Ngu tần trong lòng mừng như nở hoa, nhưng trên mặt lại giả vờ ngượng ngùng: “Tần thiếp chỉ là thuận miệng nói thôi.”
“Cung nữ đó tuy xinh đẹp, nhưng có gì quan trọng đâu? Chỉ cần nhìn Tuệ tần muội muội, là biết Hoàng thượng xưa nay không chuộng vẻ ngoài phù phiếm, mà càng thích người có tâm hồn thanh cao như hoa lan, hoa huệ bầu bạn bên cạnh.”
Lời này của Ngu tần xem ra là đang giảng hòa, nhưng nàng ta vừa mới so Ngọc Phù với Liễu phi, bây giờ lại nói Ngọc Phù không được Hoàng thượng để mắt tới, chẳng phải là cũng hạ thấp cả Liễu phi vào đó sao?
Mà nhắc đến chuyện Tuệ tần đến Càn Minh Cung hầu hạ, càng có thể nói là đổ thêm dầu vào lửa. Liễu phi lườm Ngu tần ngồi kế bên một cái, cười lạnh nói:
“Ngu tần hôm nay nói nhiều thật đấy.”
Ngu tần như thể chợt nhận ra mình lỡ lời, hoảng hốt đưa khăn tay lên che miệng, nhỏ giọng cười làm lành:
“Là tần thiếp lắm lời rồi, nương nương đừng trách.”
Nếu là người khác nói ra lời này, Liễu phi chắc chắn sẽ nổi giận một trận. Nhưng Ngu tần cả ngày cứ tỏ ra ngốc nghếch, Liễu phi đã sớm quen rồi, lúc này chỉ hừ nhẹ một tiếng, quay đầu không nghĩ nhiều nữa.
Văn Hành bưng chén trà lên, ngước mắt chạm phải ánh mắt của Ngu tần, trong thoáng chốc lại dời đi. Sau đó, Văn Hành cụp mi khẽ nhấp một ngụm trà, che đi nụ cười chế giễu bên môi.
Tuệ tần không có tâm trí tham gia vào cuộc đấu đá của bọn họ, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh, thu hết những con sóng ngầm đang cuộn trào này vào đáy mắt.
Bên trái một con hổ mặt cười, bên phải một con sói mặt ác, ở giữa kẹp một cây cỏ đầu tường giả ngây giả dại, chẳng qua cũng chỉ là một giuộc cả thôi.
“Thôi được rồi. Đều là tỷ muội một nhà, hà tất phải vì vài lời tranh cãi mà làm tổn thương hòa khí? Hơn nữa người làm việc ở Ngự tiền, tự nhiên là người hiểu quy củ, cũng không cần phải suy đoán lung tung.”
Thấy vở kịch này diễn cũng gần xong, Hoàng hậu lúc này mới lên tiếng, không nặng không nhẹ mà ngăn cản Ngu tần. Cuối cùng, lại dùng giọng điệu hơi dịu đi một chút:
“Hiện nay Hoàng thượng dưới gối cô quạnh, hậu cung nếu có thể có thêm người mới vào, đó là tốt nhất. Các ngươi đều nên tận tâm phụng sự, sớm ngày khai chi tán diệp, thay Hoàng thượng san sẻ nỗi lo mới là chuyện chính đáng.”
“Vâng, thần thiếp/tần thiếp xin tuân theo lời dạy của Hoàng hậu nương nương.”
Sau khi ngồi lại vào chỗ, các tần phi đều mang tâm sự riêng, những câu chuyện phiếm cũng càng nói càng nhạt. Hoàng hậu thấy vậy, bèn ra lệnh tăng thêm phần băng lệ* cho các cung, dứt khoát cho họ giải tán.
Băng lệ*: Phần đá lạnh được cấp phát vào mùa hè
Mọi người quỳ an với Hoàng hậu, theo thứ tự trên dưới, lần lượt lui khỏi Khôn Nghi Cung. Văn phi lại không lập tức rời đi, ngược lại còn mượn cớ ở lại trong điện.
Ngu tần vẫn như cũ đi theo sau Liễu phi, đợi đến khi ra khỏi Khôn Nghi Cung, mới nhỏ giọng nói với nàng ta: “Nương nương, người xem Văn phi một mình gặp riêng Hoàng hậu, chắc là đang có ý định nuôi dưỡng Đại hoàng tử, chúng ta có nên…”
Chưa đợi Ngu tần nói xong, Liễu phi đã đột nhiên hừ nhẹ một tiếng: “Chẳng qua chỉ là một thứ tử* của thứ dân do nô tỳ sinh ra, bọn họ lại nâng niu như báu vật. Bổn cung lại không phải không sinh được, việc gì phải sốt sắng đi nuôi cái tên bệnh tật đó?”
Thứ tử*: Con không phải do vợ cả sinh ra
Bị những lời bàn tán về hoàng tự này làm cho kinh ngạc, Ngu tần không khỏi liếc trộm Liễu phi một cái, sau đó lại không nhắc nhở nàng ta, chỉ lo giữ miệng mình, cẩn thận cụp mắt không nói.

Trong Khôn Nghi Cung, Văn phi cùng Hoàng hậu mật đàm xong, từ trong điện hành lễ lui ra.
Đan Châu nhận ra Hoàng hậu đang phiền lòng, liền tiến lên quỳ ngồi bên cạnh ghế, nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Nương nương sao không cứ thuận theo ý của Văn phi, thay nàng ta nói tốt vài câu trước mặt Hoàng thượng? Văn phi đối với nương nương trước nay luôn cung kính, hơn nữa sức khỏe nàng ta không tốt, không gây ra được sóng gió gì lớn đâu. Để Văn phi nuôi dưỡng Đại hoàng tử, dù sao cũng tốt hơn là để cho người khác hưởng lợi.”
Phó Hoàng hậu nhắm mắt tựa cằm vào ghế mỹ nhân*, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng, nhưng không trả lời mà lại hỏi ngược lại: “Hoàng thượng thà rằng đưa Đại hoàng tử đến chỗ Quý Thái phi, cũng không giao cho bổn cung nuôi dưỡng, có phải ngài đang nghi ngờ chuyện Cần phi khó sinh, có liên quan đến bổn cung không?”
Ghế mỹ nhân*: Là một loại ghế dài , uốn lượn mềm mại, mang đậm nét nữ tính, có thể dùng để nghỉ ngơi
Đan Châu nghe vậy, ngón tay đang xoa bóp cho Hoàng hậu không khỏi dừng lại, vội vàng an ủi: “Nương nương xin đừng nghĩ nhiều. Dạo trước phượng thể của nương nương không khỏe, Hoàng thượng nhất định là vì thương nương nương, nên mới không muốn để nương nương vất vả lao lực.”
“Huống hồ là Cần phi ăn cây táo rào cây sung, vong ân bội nghĩa, hại nương nương…”
Không dám nhắc đến chuyện đau lòng của Hoàng hậu, Đan Châu vội nuốt những lời phía sau vào, nói lảng đi:
“Cần Phi hại nương nương bệnh nặng một trận. Đứa con trai mà nó để lại, người nuôi cũng cảm thấy khó chịu trong lòng phải không?”
Cần Phi lúc còn làm tỳ nữ, rõ ràng rất an phận thật thà. Nhưng sau khi mang long thai, lại dám ra tay độc ác với Hoàng hậu. Đúng là lòng tham không đáy, dã tâm của con người chỉ càng dung túng càng lớn.
“Theo ý của nô tỳ, sau này thế nào cũng sẽ có phi tần sinh hạ hoàng tự. Nương nương chi bằng kiên nhẫn chờ đợi, đến lúc đó ôm một đứa bé khỏe mạnh nuôi dưới gối, chẳng phải tốt hơn Đại hoàng tử kia nhiều sao?”
Lời tuy nói vậy, nhưng những Tài nhân, Bảo lâm không có tư cách nuôi dưỡng hoàng tự, ngày thường ngay cả mặt Hoàng đế cũng không được gặp.
Các phi tần có cơ hội hầu hạ, lại ai nấy đều có gia thế hiển hách, muốn cướp đi con của họ nói dễ hơn làm?
Đang lúc sầu muộn, trong lòng Hoàng hậu chợt lóe lên một tia sáng, đột nhiên mở mắt hỏi: “Vừa rồi nghe ý trong lời của Ngu tần, bên cạnh Hoàng thượng có một cung nữ rất được lòng ngài sao?”
Chuyện này Đan Châu đã sớm muốn bẩm báo cho Hoàng hậu, chỉ là chưa tìm được cơ hội: “Đúng vậy ạ. Nô tỳ đã cho người đi dò la, cung nữ đó tên là Ngọc Phù, eo thon mặt sen, trông như một con hồ ly tinh. Chỉ xét về ngoại hình, quả thực là cùng một kiểu với Liễu phi.”
Dung mạo tính tình ra sao, đều không quan trọng, chỉ cần nàng ta không có căn cơ, vậy thì sẽ dễ dàng khống chế.
“Đợi ngày mai đến Ngự tiền, bổn cung sẽ tự mình xem thử nàng ta.” Phó Dao nheo mắt lại, giọng điệu đầy ẩn ý.
Đan Châu hiểu ý của chủ tử nhà mình, lập tức đưa ra một lý do thích hợp: “Đúng rồi nương nương, bức họa của các quý nữ xuất thân từ gia đình quan lại trong triều, hôm qua đã được gửi vào cung rồi ạ. Ô Quý Thái phi đã xem qua, không nói gì, chỉ mời người mang đến cho Hoàng thượng xem qua.”
“Trong số các tú nữ tham gia lần này, có nữ tử họ Ô không?” Phó Dao cố ý hỏi một câu.
Đan Châu khẽ lắc đầu: “Ô gia có mấy vị tiểu thư đến tuổi, nhưng đều không gửi tranh vào cung. Chắc là Ô Quý Thái phi không phải là người ham mê quyền lực, nương nương có thể yên tâm rồi.”
“Yên tâm…”
Phó Dao cụp mắt lẩm bẩm, tự giễu cười khẽ:
“Không có con nối dõi bên cạnh, thì nói gì đến yên tâm chứ?”
Mặc dù người bên cạnh đều đang khuyên giải nàng ta, nhưng Phó Dao biết rõ, tâm tư của Hoàng đế sâu không lường được, đột nhiên xa lánh mình, nhất định là đã nhận ra điều gì đó.
Lòng bàn tay đặt lên bụng dưới phẳng lì, Phó Dao siết chặt mảnh vải gấm thêu phượng hoàng, đầu ngón tay bị sợi chỉ vàng cấn lên vết đỏ, trong lòng càng thêm trống rỗng từng cơn, khó chịu không nói nên lời.
Đều tại Cần phi, con tiện tỳ đó, hại nàng ta không thể làm mẹ được nữa, nàng ta muốn báo thù thì có gì sai?
Nhưng nàng ta không thể nói ra sự thật, chỉ có thể nuốt hết khổ đau vào trong bụng. Một khi bị người khác biết, Hoàng đế vẫn còn trẻ, mà nàng ta đã là một Hoàng hậu không thể sinh con…
Toàn thân bỗng chốc mềm nhũn ra, sống lưng Phó Dao lạnh toát, nàng ta sững sờ buông lỏng ngón tay, thầm hạ một quyết tâm tàn nhẫn.

 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...