Ngự Tiền Độc Sủng - Dã Lê

Chương 13: Sao ngươi cả ngày không thay quần áo vậy?



Hoàng hôn, cơn gió lùa qua các gian nhà lướt qua tấm rèm dệt kim tuyến, tiếng chim hoàng oanh líu lo dần nhỏ lại. Phải một lúc nữa trong Càn Minh Cung mới lên đèn.
Cũng không biết có phải do hôm đó xoa bóp đúng cách hay không, mà mấy ngày nay, mỗi khi dâng trà giờ Thân xong, Yến Tự Lễ đều ra lệnh cho Thượng Doanh Doanh ở lại hầu hạ.
Thượng Doanh Doanh ban đầu còn đầy thấp thỏm, lâu ngày lại dần quen với công việc này. Con người một khi tâm có sức lực dồi dào, liền không khỏi lo nghĩ đến chuyện khác.
Hoàng đế ngày nào cũng giữ nàng ở lại đây, chẳng lẽ chứng đau đầu vẫn chưa khỏi? Chuyện này chỉ cần nghĩ đến thôi, đã khiến Thượng Doanh Doanh bất an không yên.
Lặng lẽ lấy từ trong tay áo ra một chiếc bình sứ nhỏ, Thượng Doanh Doanh nâng nó trong lòng bàn tay, dâng lên phía trước bàn án, quả nhiên thu hút được ánh mắt của Hoàng đế.
Thấy Yến Tự Lễ liếc nhìn mình một cái, Thượng Doanh Doanh liền mở lời giải thích: “Bẩm Vạn tuế gia, dầu bạc hà này có thể sơ phong thanh nhiệt, rất có tác dụng giải mệt mỏi, sáng mắt, ngài có muốn thử một chút không ạ?”
Yến Tự Lễ nghe xong, ánh mắt bỗng có chút phức tạp. Trầm ngâm một lát, cuối cùng nhắm mắt “Ừm” một tiếng.
Thượng Doanh Doanh vốn chỉ là lấy hết can đảm, đến khi thật sự được Hoàng đế cho phép, lại không khỏi do dự: “Bình dầu bạc hà này là của nô tỳ tự dùng, chưa từng mời thái y nghiệm độc…”
“Không cần.”
Nghe ra sự do dự của Thượng Doanh Doanh, Yến Tự Lễ mở lời ngắt ngang, thản nhiên nói:
“Ngươi nếu thật sự có lá gan hạ độc, trẫm có khi còn phải nhìn ngươi bằng con mắt khác đấy.”
Thượng Doanh Doanh nắm chặt bình sứ, lén mím môi, trong lòng thầm lẩm bẩm: Rõ ràng là lời tốt đẹp tin tưởng nàng, sao từ miệng Vạn tuế gia nói ra, lại luôn mang theo ý chê bai thế nhỉ?
Trước mặt các chủ tử, trước nay nhiều lời là nhiều lỗi. Thượng Doanh Doanh nào có ngốc mà đáp lại, chỉ dùng đầu ngón tay chấm một chút dầu bạc hà, nhẹ nhàng day lên huyệt thái dương của Yến Tự Lễ.
Cảm giác mát lạnh dần thấm vào trán, Yến Tự Lễ tạm thời gác lại những việc triều chính rối rắm, giết thời gian trong sự tĩnh lặng vô thanh.
Đã có bài học bị bắt quả tang từ trước, dù Hoàng đế lúc này đang nhắm mắt, Thượng Doanh Doanh cũng không dám nhìn trộm hắn nữa, chỉ lặng lẽ cúi mắt nhìn chằm chằm vào phần eo của bộ bào phục, vừa hay đối diện với con kim long năm móng đang cưỡi mây đạp gió.
Thượng Doanh Doanh thầm niệm một tiếng “A Di Đà Phật”, bụng bảo dạ con rồng giơ vuốt trừng mắt này không đáng sợ, vị đang nhắm mắt xếp bằng bên cạnh nàng mới là lão tổ tông loài rồng khó hầu hạ nhất.
Nén hương trầm thủy vừa đốt dần cháy hết, tàn hương co lại thành hình con nhộng màu tro trắng, lả tả rơi vào đống tro trong lư vàng.
Lúc này đã xoa bóp xong cho Hoàng đế, Thượng Doanh Doanh định lấy khăn tay ra, lau đi lớp dầu bạc hà còn sót lại trên đầu ngón tay.
Để tránh làm bẩn váy áo, Thượng Doanh Doanh cẩn thận đưa ngón tay vào trong tay áo, trước mắt lại đột nhiên có một chiếc khăn gấm màu vàng sáng bay xuống.
Nhận ra đây là cho mình, Thượng Doanh Doanh vội vàng dùng hai tay đón lấy, khẽ giọng tạ ơn: “Nô tỳ tạ ơn chủ tử.”
Yến Tự Lễ không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm Thượng Doanh Doanh một lúc lâu, rồi đột ngột lên tiếng hỏi:
“Sao ngươi suốt ngày không thay quần áo vậy?”
Chẳng lẽ trên người nàng dính mùi gì bẩn, bị Vạn tuế gia ngửi thấy rồi?
Cung nữ làm kinh động chủ tử, đây là tội chết người.
“Nô tỳ… nô tỳ ngày nào cũng thay ạ…”
Thượng Doanh Doanh sợ đến mức nói lắp, trong lòng hoảng hốt không biết phải làm sao, lại vội vàng hỏi:
“Không biết chủ tử vì sao lại nói vậy ạ?”
Yến Tự Lễ dĩ nhiên không phải chê Thượng Doanh Doanh luộm thuộm, mà là trong lòng thắc mắc, sao nàng hình như lúc nào cũng mặc cùng một bộ y phục?
Cung nữ bình thường phải mặc váy xanh, nhưng sắc độ xanh đậm nhạt có thể tùy ý, cũng không gò bó việc thêu hoa trên áo, chỉ cần lấy sự thanh nhã làm chủ, không quá khác biệt là được. Nữ tử trẻ tuổi đa phần đều thích chưng diện, những chưởng sự cô cô càng có thể diện, lại càng không muốn thua kém người khác trong việc ăn mặc.
Mà từ lúc đến Càn Minh Cung, Thượng Doanh Doanh trước sau vẫn chỉ mặc bộ váy cung nữ màu xanh sẫm này, duy chỉ có ở cổ áo và cổ tay áo, là dùng chỉ lụa màu trắng ánh trăng thêu một vòng hoa hạnh nhỏ.
Sau khi xác nhận lại nhiều lần mình không nhìn nhầm, Yến Tự Lễ không khỏi nhíu mày.
Suy nghĩ một lát, trong lòng Yến Tự Lễ đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, có chút không thể tin nổi mà hỏi:
“Tất cả quần áo của ngươi đều giống nhau à?”
Thượng Doanh Doanh cúi đầu nhìn hoa văn thêu trên áo mình, cắn môi rụt rè đáp “Vâng”. Trong lòng vừa hơi thả lỏng, lại cảm thấy khá vô tội, không biết bộ váy cung nữ tử tế của mình đã đắc tội với Hoàng đế ở chỗ nào?
Thấy ánh mắt Yến Tự Lễ trầm xuống, Thượng Doanh Doanh không hiểu ý hắn, nhưng thái độ của nàng rất tốt, lập tức nhanh chóng nghe theo mà đảm bảo:
“Nô tỳ hôm nay về sẽ xin Thượng Phục Cục làm lại mấy bộ mới…”
“Sau này hoa văn trên váy áo, không dùng hoa hạnh nữa ạ?” Thượng Doanh Doanh không đoán ra được nguyên do, đành phải dò hỏi.
Không trông mong Thượng Doanh Doanh có thể hiểu ra, Yến Tự Lễ không hề nổi giận, chỉ đưa hai ngón tay ra, nhấc nhẹ lớp vải trên vai nàng, nhàn nhạt ra lệnh:
“Đổi cái màu sắc già khụ này đi.”
Lại nói Yến Tự Lễ đột nhiên đưa tay đến gần, Thượng Doanh Doanh sợ đến mức tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, sau khi phát hiện chỉ là một phen hú vía, mới ngượng ngùng ngước mắt lên.
Bộ dạng chim sợ cành cong này, lập tức khiến Yến Tự Lễ cười khẩy một tiếng.
Tai Thượng Doanh Doanh không điếc, tự nhiên nghe ra Hoàng đế đang cười nhạo mình.
Cảm thấy mặt nóng bừng lên, Thượng Doanh Doanh cố tỏ ra như không có chuyện gì, cố gắng dùng giọng mềm mỏng nhất để khuyên: “Nô tỳ đã là chưởng sự cô cô rồi, nếu còn dùng vải màu xanh lá để may áo, trông sẽ rất phù phiếm nông nổi.”
“Ngươi năm nay đã hai mươi tuổi rồi à?”
Yến Tự Lễ nhướng cao đôi mày kiếm, rõ ràng là dù Thượng Doanh Doanh có nói phải, hắn cũng sẽ không tin.
Thượng Doanh Doanh nghẹn họng một chút, đành phải lí nhí đáp: “Qua năm là tới rồi ạ.”
Thì ra nàng mới mười tám mười chín, nói chuyện cứ như một món đồ cổ nhỏ.
“Không nghe lời cũng được” Giọng điệu Yến Tự Lễ vẫn không nặng nề, nhưng lại không còn chút ý tứ thương lượng nào “Trong kho có một tấm vải đoạn mây* màu xanh khổng tước, ngươi cứ lấy nó mà may quần áo. Lần này đã đủ đoan trang chững chạc, xứng với cô cô rồi chứ?”
Vải đoạn mây*: Vải satin vân mây
Thượng Doanh Doanh gần như muốn sụ mặt xuống, một chữ “Không” mắc kẹt trong cổ họng, sống chết không dám thốt ra.
Màu xanh khổng tước đã đủ chói mắt rồi, nếu nàng còn nói thêm, Hoàng đế không biết chừng lại định chỉnh nàng thế nào nữa.
Không đợi Thượng Doanh Doanh trái lòng đồng ý, ngoài rèm cửa đột nhiên truyền vào một tiếng gọi khẽ của Lai Thọ:
“Vạn tuế gia——”
Giọng điệu kia yếu ớt, ngập ngừng, y như con gà bị cắt nửa cổ vậy.
Thượng Doanh Doanh nghe mà sau lưng phát lạnh, nhân cơ hội chạy khỏi bên trường kỷ mềm, âm thầm lùi ra xa một chút.
“Vào đi.” Yến Tự Lễ trầm giọng ra lệnh.
Lai Thọ cúi đầu đi vào, chưa được hai bước đã thấy Thượng Doanh Doanh đang đứng hầu.
Ồ, Ngọc Phù đứng xa Vạn tuế gia thế?
Không đụng phải chuyện gì không nên thấy, Lai Thọ yên tâm, lại mang theo một chút tiếc nuối khó tả:
“Bẩm Vạn tuế gia, Hoàng hậu nương nương ở ngoài cầu kiến.”
Gần đây không thiếu phi tần đến Càn Minh Cung, hoặc là mang đồ ăn, hoặc là mượn cớ cầu kiến, Yến Tự Lễ đều sai Ngọc Phù ra ngoài từ chối. Lâu dần, mọi người tự nhiên biết khó mà lui, không muốn tự đến chuốc lấy mất mặt nữa.
Nhưng lần này là Hoàng hậu nương nương đến, Vạn tuế gia hẳn là sẽ nể mặt chứ?
Thượng Doanh Doanh thầm nghĩ, quả nhiên nghe thấy Hoàng đế ra lệnh: “Truyền.”
Chiếc khăn tay màu vàng sáng trên tay đã dính dầu bạc hà, chắc chắn không thể trả lại ngay cho Hoàng đế. Thượng Doanh Doanh vội nhét nó vào trong tay áo giấu đi, lặng lẽ lui ra khỏi nội điện.
Vừa đi đến ngoài hành lang, đã từ xa thoáng thấy một mỹ nhân trong trang phục cung đình, đang rẽ hoa phất liễu mà đến. Thượng Doanh Doanh nép vào chân tường, cùng mọi người hành lễ thỉnh an.
Vạt váy thêu phượng hoàng dát vàng lướt qua trước mắt, Thượng Doanh Doanh vừa định thả lỏng tâm thần, bỗng nghe từ phía trên truyền đến một giọng nói ôn nhu hòa nhã:
“Ngươi chính là Ngọc Phù?”
Thượng Doanh Doanh trong lòng cảm thấy không ổn, vội vàng đáp lời: “Vâng, nô tỳ Ngọc Phù, khấu kiến Hoàng hậu nương nương.”
Hoàng hậu còn muốn quan sát kỹ Ngọc Phù, liền cười với nàng: “Cô nương miễn lễ.”
Thượng Doanh Doanh thấp thỏm tạ ơn đứng dậy, tâm trí quay cuồng, cố gắng suy đoán ý đồ của Hoàng hậu.
Phó Dao sau khi nhìn rõ Ngọc Phù, trước tiên là sững sờ, ngay sau đó ý cười trong đáy mắt càng sâu hơn, khẽ nói: “Bổn cung gần đây luôn nghe nói, ngự tiền có một vị chưởng sự cô cô vô cùng chu đáo. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên là vậy. Có Ngọc Phù cô nương hầu hạ Hoàng thượng, bổn cung cũng có thể yên tâm rồi.”
Người khác đều nói Ngọc Phù có dung mạo sánh ngang Liễu Trạc Nguyệt, Phó Dao vốn không tin, lúc này gặp rồi mới biết, lời này hóa ra vẫn còn khiêm tốn. Chỉ dựa vào khuôn mặt này, Phó Dao đã có thể khẳng định, Ngọc Phù không phải là người tầm thường.
“Đan Châu, lát nữa lấy mười lạng bạc hoa văn, thay bổn cung thưởng cho Ngọc Phù cô nương.” Phó Dao quay đầu dặn dò.
Thượng Doanh Doanh nghe vậy lập tức cảnh giác, phần thưởng bạc này tuy rất hấp dẫn, nhưng thưởng phạt trong cung đều có ý nghĩa sâu xa, tuyệt đối không thể dễ dàng nhận. Nàng vội vàng cúi người hành lễ, giọng điệu khiêm tốn: “Nô tỳ đa tạ Hoàng hậu chủ tử đề bạt. Chỉ là hầu hạ Vạn tuế gia là việc trong phận sự, nô tỳ không dám nhận công, càng không dám nhận thưởng.”
Phó Dao lại kiên quyết nói: “Ngọc Phù cô nương không cần từ chối. Hôm nay thưởng cho ngươi, người khác sẽ biết được lợi ích của việc tận tâm phụng sự. Ngươi cứ yên tâm nhận lấy, chớ phụ lòng tốt của bổn cung và Hoàng thượng.”
Lời vừa dứt, Phó Dao không cho Ngọc Phù có cơ hội xoay chuyển nữa, liền lập tức vịn vào tay Đan Châu, đi về phía chính điện.
Đi xa hơn một chút, Phó Dao đột nhiên chậm bước, nghiêng mắt nhìn Đan Châu.
Đan Châu vội vàng khẽ giọng hỏi: “Nương nương có gì phân phó ạ?”
Ý cười bên môi Phó Dao đã sớm tan đi, không còn vẻ dịu dàng như vừa rồi: “Cử người báo cho Phó Xuyên, bảo hắn điều tra rõ lai lịch gia đình của Ngọc Phù, mau chóng hồi bẩm cho bổn cung.”
Phó Xuyên chính là đường huynh* của Hoàng hậu, một trong số ít con cháu của Lý Quốc công.
Đường huynh*: Anh họ
Đan Châu gật đầu, cung kính đáp: “Vâng, nô tỳ đi làm ngay ạ.”

Thượng Doanh Doanh được ban thưởng, trong lòng lại không có chút vui vẻ nào, ngược lại còn mặt mày rầu rĩ. Chỉ cảm thấy số bạc thưởng này giống như một củ khoai lang nóng bỏng tay, cầm không được, mà vứt cũng không xong.
Đang lúc lo lắng, Thượng Doanh Doanh bỗng cảm thấy có người đi theo, nhẹ nhàng chạm vào khuỷu tay mình.
“Ngọc Phù muội muội?”
Thượng Doanh Doanh đột nhiên hoàn hồn, ngẩng đầu thấy là Hạnh Thư, vội vàng nặn ra một nụ cười gọi: “Hạnh Thư tỷ tỷ.”
Hạnh Thư khoác tay nàng, kéo nàng đến góc hành lang, quan tâm hỏi: “Ngươi sao vậy? Vừa rồi đi suốt đường cứ như người mất hồn, lại đang suy nghĩ gì thế?”
Chuyện Hoàng hậu ban thưởng cho nàng còn chưa lan truyền, Thượng Doanh Doanh đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, bỗng nhiên nhìn thấy dưới cửa sổ hoa hải đường, có hai bóng người lén lút lướt qua.
Sống lưng Thượng Doanh Doanh căng cứng, im lặng ấn tay Hạnh Thư xuống, rón rén dựa vào. Nào ngờ lúc này, hai người sau bức tường hoa vừa hay tản ra, một người trong đó rẽ vào hành lang.
Nhìn kỹ lại, lại là Oanh Thời.
Oanh Thời đụng phải Thượng Doanh Doanh và Hạnh Thư, y như gặp phải ma. Nàng ta cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng không che giấu được sự hoảng loạn trong đáy mắt, vừa nhìn đã biết là đã làm chuyện mờ ám.
Thượng Doanh Doanh nhìn chằm chằm Oanh Thời, lạnh lùng hỏi: “Ngươi vừa rồi nói chuyện với ai?”
Không biết Thượng Doanh Doanh đã nghe lén bao lâu, mặt Oanh Thời căng lên như quả cà tím, chột dạ cao giọng: “La hét cái gì? Lúc này ngươi lại tỏ ra trong sạch, chẳng phải dạo trước ngươi cũng gặp người của cung Văn phi đó sao?”
Tục ngữ có câu nghe lời đoán ý, Thượng Doanh Doanh nghe vậy liền hiểu ngay, Oanh Thời đang ngấm ngầm liên lạc với tỳ nữ của một vị phi tần nào đó.
“Ngươi quên ngày đầu tiên đến Càn Minh Cung, Kim tổng quản đã lập quy củ cho chúng ta thế nào rồi sao?”
Thượng Doanh Doanh nhíu chặt mày, một tay kéo lấy cổ tay Oanh Thời, khẽ giọng cảnh cáo:
“Dám đưa tin ra ngoài, ngươi chán sống rồi à?”
Oanh Thời lại giằng cổ tay ra khỏi tay Thượng Doanh Doanh, gay gắt biện giải: “Ta không có! Ngươi đừng có ngậm máu phun người!”
Nói xong câu đó, Oanh Thời gạt Hạnh Thư ra, vội vàng chạy về phía phòng của hạ nhân.
Thượng Doanh Doanh còn định mở miệng gọi nàng ta lại, nhưng Hạnh Thư đã tiến lên ngăn cản, bĩu môi nói: “Lời hay không khuyên được con ma sắp chết, ngươi xem nàng ta có nể tình ngươi không? Theo ta thấy, đừng thừa hơi đi quản nàng ta làm gì.”
Cứ để Oanh Thời nhảy nhót thêm hai ngày nữa, đợi sau này phạm vào tay Vạn tuế gia, thì sẽ như con cóc nhảy vào miệng lão mãng xà, là toi đời hết.

 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...