Ngự Tiền Độc Sủng - Dã Lê

Chương 15: Trẫm lẽ nào lại cướp bạc của ngươi sao?



Vì vừa mới loay hoay với đất trồng hoa một lúc lâu, Thượng Doanh Doanh vội vàng vào gian phòng bên trong để xông hương rửa tay, lúc này mới đi theo sau Thánh giá vào điện.
Thấy Yến Tự Lễ đã ngồi sau ngự án, Thượng Doanh Doanh tưởng rằng ngài muốn nàng hầu hạ bút mực, bèn vội vàng nhẹ tay nhẹ chân bước lên phía trước. Vừa định nhặt thỏi mực lên, Yến Tự Lễ lại hất cằm, ra hiệu cho nàng nhìn vào đống tấu chương trên ngự án.
“Dọn dẹp trên bàn đi.” Yến Tự Lễ ra lệnh.
“Vâng.”
Thượng Doanh Doanh cúi người hành lễ, rồi đưa mắt nhìn về phía các tấu chương trên bàn.
Nhìn rõ thể chữ Đài Các* ngay ngắn trên bìa tấu chương, Thượng Doanh Doanh không dám lơ là, đại khái phân biệt mức độ quan trọng và khẩn cấp, rồi phân loại gọn gàng các loại tấu chương tâu việc, tấu chương thỉnh an và tấu chương tạ ơn.
Thể chữ Đài Các*: Đây là một dạng chữ Khải được chuẩn hóa và trở nên cực kỳ thịnh hành vào thời nhà Minh ở Trung Quốc. Nó được sử dụng chủ yếu trong các văn kiện chính thức của triều đình (tại các cơ quan Nội Các, Hàn Lâm Viện – gọi chung là “Đài Các”) và trong các bài thi khoa cử.
Không biết lúc này Thánh tâm có vui vẻ hay không, động tác của Thượng Doanh Doanh rất nhẹ nhàng, chỉ sợ gây ra dù chỉ một tiếng động nhỏ, lại càng khiến vị gia này thêm mất kiên nhẫn.
Nhưng Thượng Doanh Doanh càng tập trung mười hai phần tinh thần, thì lại càng cảm nhận được Yến Tự Lễ đang ngả người trên long ỷ, ánh mắt không hề rời khỏi người nàng.
Thượng Doanh Doanh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay đã hơi rịn mồ hôi, không hiểu Hoàng đế cứ nhìn mình chằm chằm, rốt cuộc là đang nhìn cái gì?
May mà không bao lâu sau, Yến Tự Lễ liền cụp mắt xuống, nhìn vào các chồng tấu chương đã được phân loại trên bàn.
Ngón tay thon dài điểm lên bìa tấu chương, Yến Tự Lễ đột nhiên cất tiếng hỏi:
“Ngươi biết chữ?”
Yến Tự Lễ ngày thường vẫn thường cảm thấy Ngọc Phù ăn nói lanh lợi, lúc này thấy nàng có thể phân biệt được các loại tấu chương, tuy có bất ngờ, nhưng lại cảm thấy hợp tình hợp lý.
Thường dân rất ít khi mời thầy dạy học cho nữ nhi, cho nên cung nữ biết chữ không nhiều.
Biết Hoàng đế đang thắc mắc, Thượng Doanh Doanh gật đầu thừa nhận, rồi khẽ giọng đáp lời: “Bẩm Vạn tuế gia, phụ thân của nô tỳ là tú tài năm Nguyên Phong thứ mười lăm.”
Yến Tự Lễ ngẩng đầu nhìn Thượng Doanh Doanh, đang định hỏi cho rõ, lại nghe nàng nói tiếp:
“Trước đây khi phụ thân còn tại thế, đã từng dạy nô tỳ đọc sách viết chữ.”
Hóa ra Thượng Doanh Doanh là một cô nhi mất phụ thân, ánh mắt Yến Tự Lễ khẽ động, chợt hiểu ra:
“Ngươi vào cung là vì phụ thân qua đời sao?”
Thượng Doanh Doanh đáp một tiếng “Vâng”, chỉ sợ Yến Tự Lễ sẽ nghĩ đến mấy vở kịch bán thân táng phụ*, vội vàng giải thích thêm:
Bán thân táng phụ*: Bán thân lấy tiền mai táng cho cha
“Tang sự của tiên phụ do trưởng bối trong tộc lo liệu. Chỉ là trong nhà nô tỳ còn có một tiểu muội, vẫn cần nương thân chăm sóc. Nô tỳ muốn san sẻ gánh nặng cho nương thân, nên mới nghĩ đến việc vào cung làm việc, kiếm thêm chút ít phụ giúp gia đình.”
“Nhờ ơn của hoàng gia, ban cho nô tỳ một chén cơm ăn, người nhà cũng được sống yên ổn qua ngày, trong lòng nô tỳ vô cùng cảm kích.”
Lời này có phần ca ngợi công đức, nhưng nhờ vẻ mặt chân thành của Thượng Doanh Doanh, nên không khiến người ta cảm thấy là đang cố ý nịnh bợ.
Yến Tự Lễ khẽ gật đầu, thuận miệng hỏi: “Ngươi đã biết chữ, sao không đến Lục Thượng Cục làm nữ quan?”
Thượng Doanh Doanh nghe vậy lại ấp a ấp úng, một lúc lâu sau mới tìm ra được một cái cớ: “Nô tỳ tài hèn sức mọn, e là không thi đỗ được nữ quan.”
Lời khiêm tốn này quá giả tạo, Yến Tự Lễ đời nào lại tin. Còn về nguyên nhân thật sự, hắn chỉ cần nghĩ một chút là đã đoán ra được tám chín phần.
Công việc của nữ quan ở Lục Thượng Cục nhàn hạ, tiền lương lại hậu hĩnh, cho nên cũng giống như cung nữ ngự tiền, sau hai mươi lăm tuổi mới được xuất cung. Dù vậy, vẫn có không ít người không nỡ rời đi.
Nhưng Thượng Doanh Doanh thì khác, nàng không muốn ở lại trong cung.
Miệng thì nói những lời đường hoàng, nhưng thực chất chẳng phải là đang tính toán dành dụm đủ tiền bạc rồi xuất cung gả đi sao? Chỉ cần hắn nói một câu cho phép nàng về ngay lập tức, Ngọc Phù đảm bảo sẽ chạy còn nhanh hơn thỏ.
Nghĩ đến đây, Yến Tự Lễ bỗng thấy trong lòng không vui, không muốn nghĩ thêm nữa, bèn chuyển sang chuyện khác:
“Trẫm nghe nói, mấy ngày trước Hoàng hậu có thưởng bạc cho ngươi.”
“Vâng, chủ tử nương nương khen nô tỳ hầu hạ tận tâm.”
Sợ Yến Tự Lễ hiểu lầm, Thượng Doanh Doanh lại cố ý nhấn mạnh:
“Nô tỳ vốn định từ chối, nhưng nương nương nói là thay ngài ban thưởng, lệnh cho nô tỳ nhất định phải nhận.”
Mười lạng bạc ròng đối với các chủ tử mà nói, chẳng qua chỉ là hạt cát bụi lọt qua kẽ tay. Nhưng nếu mang ra ngoài cung, lại có thể đổi được hai thạch lương thực, đủ cho nương thân và muội muội nàng dùng trong nửa năm.
Phần thưởng khiến người khác ghen tị này đã sớm lan truyền ra ngoài, nếu số bạc này lại bị Hoàng đế thu hồi, nàng thật sự sẽ thành gà bay trứng vỡ, mất cả chì lẫn chài.
Nhìn thấu tâm tư bé nhỏ đầy căng thẳng của Ngọc Phù, Yến Tự Lễ đột nhiên bật cười, nhướng mày hỏi nàng:
“Ngươi đột nhiên hoảng hốt làm gì? Trẫm lẽ nào lại cướp bạc của ngươi sao?”
Giọng của Hoàng đế mang theo vài phần trêu chọc, Thượng Doanh Doanh bị cười cho ngượng ngùng, không chịu lên tiếng nữa.
Không thèm so đo với con đà điểu nhỏ chỉ biết rúc đầu kia, suy nghĩ của Yến Tự Lễ quay trở lại với Hoàng hậu, trầm ngâm một lát, rồi thầm nhắc nhở:
“Ngày thường ít đi lại ở hậu cung thôi.”
“Nô tỳ biết quy củ, tuyệt đối không dám ra ngoài đi lung tung.” Thượng Doanh Doanh vội vàng đáp lời, sau đó lại ngập ngừng muốn nói “Chỉ là…”
Thấy Ngọc Phù ấp úng, Yến Tự Lễ nhướng mi, thúc giục nàng nói nhanh lên.
“Chỉ là ngài có thể đừng lúc nào cũng sai nô tỳ ra ngoài chặn người được không?” Thượng Doanh Doanh ngẩng đầu liếc Hoàng đế một cái, nhỏ giọng cầu xin,”Các nương nương ngày nào cũng cầu kiến ngài mà không được, e là đều sắp hận chết nô tỳ rồi.”
“Ngươi đúng là hỗn xược.”
Yến Tự Lễ lạnh lùng liếc Ngọc Phù một cái, nhưng ngay khi nàng hoảng hốt định quỳ xuống, hắn lại duỗi chân ra chặn trước gối nàng, giữ người nàng lại tại chỗ.
“Ăn lộc của vua, không nên san sẻ nỗi lo cho vua sao?”
Lấy lại câu nói mà chính Ngọc Phù đã từng nói, Yến Tự Lễ ung dung hỏi ngược lại.
Đầu gối đột nhiên chạm vào chân của Hoàng đế, Thượng Doanh Doanh giật nảy mình, vội vàng đứng thẳng người đáp lời:
“Nô tỳ không dám lười biếng, chỉ là nghĩ đến việc làm những công việc khác, có lẽ sẽ càng có thể tận tâm tận lực hơn cho chủ tử gia.”
Hiếm khi nghe Ngọc Phù đưa ra yêu cầu với mình, Yến Tự Lễ vốn có thể đồng ý ngay, nhưng hắn xưa nay lòng dạ đen tối, cứ nhất quyết phải trêu chọc nàng vài câu.
“Những công việc khác…”
Ánh mắt Yến Tự Lễ khẽ liếc, nhẹ nhàng lướt qua gương mặt Thượng Doanh Doanh:
“Ví dụ như trồng hoa khắp nơi trong cung của trẫm?”
Toàn thân như bị sóng vỗ qua, Thượng Doanh Doanh bất giác mím môi, nín đến mức mang tai nóng bừng:
“Bẩm chủ tử gia, nô tỳ chỉ muốn trồng một ít hoa lan. Như vậy vừa hay tương xứng với cây đan quế trước điện, mang ý nghĩa ‘Lan Quế đằng phương*. Đặt dưới cửa sổ sau điện, nhất định có thể phù hộ cho ngài con cháu thịnh vượng.”
Lan Quế đằng phương*: Ý chỉ con cháu đời sau tài giỏi, thịnh vượng
Yến Tự Lễ nghe xong, cụp mắt cười khẽ một tiếng: “Lảm nhảm thần bí.”
“Ngươi đã thích, vậy thì cứ trồng đi.”
Không đợi Thượng Doanh Doanh có phản ứng gì, Yến Tự Lễ dùng đầu bút chấm vào nghiên mực chu sa, lạnh nhạt ra lệnh:
“Mài mực.”

Đầu giờ Mùi, trong Diễn Tú Cung hương ấm lượn lờ. Ánh sáng trời xuyên qua khung cửa sổ dưới giếng trời hình hoa thạch lựu, chiếu rọi khắp phòng rực rỡ.
Nhìn đứa bé đang ngủ say sưa trong chăn, nét mặt Văn phi tràn đầy vẻ dịu dàng, nàng ta đưa tay khẽ đẩy chiếc nôi, lại không nhịn được dùng đầu ngón tay chạm vào má Đại hoàng tử.
Để gần gũi với đứa trẻ, Văn phi ngay cả bộ móng tay nuôi dưỡng như ngó sen cũng không chút do dự mà cắt sạch, rõ ràng là yêu thương cực độ đứa bé mới bốn năm tháng tuổi này.
Nghe thấy tiếng động nhỏ từ ngưỡng cửa, Văn Hành nghiêng mắt nhìn, chỉ thấy là cung nữ thân cận Phương Trúc.
Khẽ đứng dậy từ bên cạnh chiếc nôi, Văn Hành liếc mắt ra hiệu cho nhũ mẫu đứng bên cạnh, lệnh cho bà ta chăm sóc Đại hoàng tử cho tốt.
Ngoài cửa cách, Phương Trúc bưng một khay sơn mài đỏ, trên đó đặt một bát canh Dưỡng Tâm Quy Nguyên nóng hổi.
“Nương nương, đến giờ dùng thuốc rồi ạ.” Phương Trúc khẽ khuỵu gối.
Văn phi từ nhỏ thể trạng yếu, ở nhà đã mỗi ngày đều dùng thang thuốc dưỡng thần này, chỉ mong có thể củng cố gốc rễ, bồi bổ tâm huyết.
Nhận lấy bát thuốc từ tay Phương Trúc, Văn Hành không nhíu mày mà uống một hơi cạn sạch. Phương Trúc vội vàng đưa mứt lên, Văn Hành lại xua tay, chỉ dùng khăn tay lau khóe miệng.
“Mấy ngày nay có Đại hoàng tử bầu bạn, nô tỳ thấy nương nương vui vẻ hơn thường ngày rất nhiều, ngay cả sắc mặt cũng hồng hào tươi tắn.” Phương Trúc dìu Văn phi , chậm rãi đi vào trong tẩm điện, trong lòng không khỏi vui mừng.
“Mỗi ngày chỉ cần nhìn thấy Hựu nhi, bổn cung liền cảm thấy mọi phiền muộn đều tan biến, vì nó mà liều cả tính mạng cũng đáng.” Văn Hành nghiêng người dựa vào ghế quý phi, khẽ thở dài.
“Vâng ạ. Nương nương mưu tính sâu xa, bỏ ra tâm huyết nhiều hơn bất cứ ai, Đại hoàng tử này vốn nên là của chúng ta.”
Vén tấm màn khói mềm mại trước giường, Phương Trúc quay người ngồi xuống ghế đẩu bên cạnh, không khỏi che miệng cười trộm:
“Hoàng hậu còn muốn ngồi mát ăn bát vàng, không công nhặt được một nhi tử, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy chứ?”
Văn Hành nhìn Phương Trúc một cái, khóe miệng khẽ nhếch:
“Chủ tớ hai người họ trở mặt thành thù, tự mình đấu đá nội bộ, chẳng liên quan gì đến bổn cung.”
Phương Trúc cười đến không thấy mắt, thuận theo ý của Văn phi , luôn miệng nói “Đúng là như vậy”.
“Nếu Hoàng thượng chịu ghi tên Đại hoàng tử dưới tên của người, vậy thì càng tốt hơn.”
Hiện giờ Văn phi chỉ mang danh mẹ nuôi, Phương Trúc không khỏi cảm thấy hơi tiếc nuối. Nếu thật sự có thể ghi dưới tên của người, đợi sau này hoàng tử có tiền đồ lớn, chủ tử nhà mình chính là Tây cung Hoàng thái hậu đường đường chính chính, không cần phải có những chuyện rắc rối sau này nữa.
Văn Hành nghe vậy, nụ cười hơi thu lại, dứt khoát lắc đầu:
“Hoàng thượng đang gấp gáp cần một người nối dõi, để dập tắt ý nghĩ của mấy người huynh đệ thân vương kia của ngài. Nhưng hoàng tử này, tuyệt đối sẽ không phải do một trong số chúng ta sinh ra.”
“Huynh đệ của Quý Thái phi nắm giữ Đô Sát Viện, điệt tử* của Thái hoàng thái hậu lại càng là Thủ phụ đương triều. Bọn họ bây giờ tuy đều nói mình không can dự vào chuyện chính sự, nhưng ai có thể nói chắc được sau này chứ?”
Điệt tử*: cháu trai
Văn Hành vuốt qua đường viền áo thêu hoa cúc bằng chỉ vàng bạc, chậm rãi nói:
“Người ở trên không dễ dàng động đến, nếu bên dưới lại có thêm một hoàng tử có nhà ngoại hùng mạnh, Hoàng thượng chẳng phải là bị kẹt ở giữa, chờ bị nướng trên chảo dầu từ hai phía sao?”
“Ban đầu đem tất cả chúng ta gạt sang một bên, chỉ thu nhận riêng tỳ nữ của Hoàng hậu vào hầu hạ, cũng chỉ vì lý do này thôi.”
Nhớ lại chuyện thú vị mà Ngu tần hôm trước bẩm báo với mình, Văn Hành mỉa mai một tiếng:
“Liễu Trạc Nguyệt còn trông mong sau này có thể thị tẩm sinh con, cứ ở đó mà mơ mộng hão huyền đi.”
Gần đây Liễu Trạc Nguyệt được tấn phong Quý phi, phụ thân lại được thăng lên chức Tòng nhất phẩm Tả quân đô đốc đồng tri, khiến nàng ta vênh váo ra mặt. Đâu biết rằng Hoàng đế ban thưởng hậu hĩnh cho các công thần ủng hộ mình, chẳng qua chỉ là làm cho đủ bề ngoài, còn bên trong có tốt đẹp hay không, thì chẳng cần phải bận tâm suy nghĩ.
Phương Trúc nghe xong, lúc này mới vỡ lẽ. Nếu Hoàng hậu có thể an phận không gây chuyện, Hoàng thượng tuy chưa chắc sẽ cùng nàng ta sinh con dưỡng cái, nhưng vẫn sẽ vạn sự đều ưu tiên cho đích thê. Ít nhất thì nhi tử của Cần Phi, sinh ra đã nghiêng về phía Hoàng hậu.
May mà nương nương cao tay hơn một bậc, đã phá hỏng chuyện này ngay từ gốc rễ. Người ta nói “giấy không gói được lửa”, mối thù giết mẫu thân dù có thể giấu được một lúc, chẳng lẽ còn có thể giấu được cả đời?
“Chẳng trách trước đây Hoàng hậu lại nâng đỡ Ngọc Phù, nô tỳ vốn tưởng nàng ta muốn đóng vai hiền đức trước mặt Hoàng thượng. Bây giờ nghĩ lại, e là lại nhắm vào cái bụng của cung nữ đó rồi.” Phương Trúc thầm cảnh giác.
Hiện giờ bằng chứng bề mặt đều cho thấy Hoàng hậu đã hại chết Cần phi, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không để nàng ta nuôi dưỡng Đại hoàng tử. Nhưng nếu người khác lại sinh ra một đứa nữa thì sao? Thời gian lâu dần, Hoàng thượng nhớ đến tình xưa nghĩa cũ, nói không chừng sẽ bằng lòng tha thứ cho Hoàng hậu.
“Tất nhiên.” Văn Hành mệt mỏi nhắm mắt, cười khẩy nói “Hoàng hậu đã vô dụng rồi, bản thân nàng ta không sinh được con, chẳng phải là phải mượn bụng của người khác sao?”
Mười lạng bạc ròng đã muốn mua cái bụng của người ta, lại còn có thể yên tâm thoải mái. Phó Dao quả nhiên vẫn như cũ, sự đạo đức giả trong xương cốt khiến người ta ghê tởm.
“Đúng rồi nương nương! Nô tỳ ở đây còn có một chuyện quan trọng, trước đây quên bẩm báo với người…”
Nhắc đến Ngọc Phù kia, Phương Trúc đột nhiên nhớ ra điều gì, vội vàng đứng dậy, ghé sát vào tai Văn phi thì thầm một hồi.
Văn Hành nghe xong đột ngột mở mắt, quay đầu nhìn Phương Trúc, nhỏ giọng hỏi dồn:
“Đây là chuyện lúc nào? Ngày thường họ còn qua lại không?”
Thấy nương nương quả nhiên có hứng thú, Phương Trúc tự hào ưỡn ngực, kể lại chi tiết tình hình hôm đó:
“Lần trước khi các chủ tử đi yết lăng, Xảo Lăng có xin nghỉ với nô tỳ một canh giờ, nói là muốn đi gặp lại tỷ muội cũ. Nô tỳ tuy cho nàng ta đi, nhưng vẫn để ý thêm một chút, sai người lén theo dõi, không ngờ lại phát hiện nàng ta đến Càn Minh Cung tìm một cô cô có thể diện. Sau này nô tỳ mới biết, người đó chính là Ngọc Phù…”
“Nhưng từ sau đó, họ không gặp lại nhau nữa.” Phương Trúc nói đến đây, lại không khỏi thầm thở dài.
“Cũng khá thận trọng.”
Văn Hành lại không nản lòng, chỉ nhìn chằm chằm vào màn trướng hoa trên đầu giường mà xuất thần. Một lúc lâu sau, nàng ta mới khẽ nói:
“Vài ngày nữa là tiết Trung Nguyên rồi, ngươi mượn cớ hầu hạ đèn nến, điều tỳ nữ tên Xảo Lăng đó vào trong điện hầu hạ.”
“Ngầm tiếp tục theo dõi chặt chẽ, sau này có lẽ sẽ dùng được.”
Văn Hành liếc Phương Trúc một cái, tháo chiếc vòng xuyến mạ vàng trên cổ tay xuống, thưởng cho nàng ta vì đã làm việc đắc lực.
Phương Trúc thấy vậy, mắt lộ vẻ vui mừng, vội vàng hai tay nhận lấy, khấu đầu tạ ơn:
“Vâng, nô tỳ hiểu rồi, đa tạ nương nương ban thưởng.”
Văn Hành xua tay, toàn thân khoan khoái kéo chăn gấm lên, thầm nghĩ đây đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh. Nàng ta đang sầu não không biết làm sao để qua mặt Vạn tuế gia, khống chế được vị cô cô ngự tiền kia, ai ngờ cách giải quyết lại tự tìm đến cửa.

 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...