Tháng bảy trôi qua hơn nửa, cái nóng oi ả cũng tan dần. Tin tức Vệ Chân Huyện chúa sắp nhập cung, cũng theo cơn gió thu này, cùng lúc thổi vào khắp hậu cung.
Người lòng dạ rộng rãi nghe xong vẫn còn thong dong, trong cung có thêm phi tần mới hay không, cũng chỉ như chiếc lá vàng đang dần úa trên cành, nhiều thêm một chiếc, ít đi một chiếc cũng không quan trọng.
Nhưng lọt vào tai một số người, thì đó thật sự còn thê lương hơn cả gió tây.
Phụ thân của Hoàng hậu tuy là Quốc công, nhưng con cháu trong tộc đã không còn chống đỡ nổi gia môn. Nếu bàn về thực quyền trong tay, vẫn phải kể đến nương gia* của Quý phi.
Nương gia*: Nhà mẹ đẻ
Mà vị Vệ Chân Huyện chúa xuất thân từ Quận vương phủ này, gia thế tôn quý ngang Hoàng hậu, quyền thế không thua kém Quý phi, lại tổng hợp được thế mạnh của cả hai, còn ít nhiều có quan hệ thân thích với Hoàng đế.
Hiện tại danh phận chưa được định đoạt, Vệ Chân Huyện chúa phải học quy củ dưới trướng Hoàng hậu trước. Mọi người đều không khỏi thầm thì, đợi sau nửa tháng nữa, liệu nàng ta có một bước lên mây được phong Tần không?
Sau đó cũng không biết là vị khách sầu muộn nào ngày ngày đốt hương, khiến ông trời phiền đến thấu tim gan, bèn dội xuống kinh thành một trận mưa đêm thê lương, dập tắt hết hương khói trong các Phật đường lớn nhỏ.
Nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ xào xạc, Thượng Doanh Doanh và Hạnh Thư trốn trong phòng, ngồi đối diện nhau bên bàn kháng thêu thùa. Dưới giường đặt một chiếc bếp than, vừa mới mang từ phòng trà về. Lúc này, ánh lửa hắt lên trần nhà, trong ấm đồng nước sôi sùng sục trào bọt.
Thấy nước đã sôi, Hạnh Thư chui ra khỏi chăn trước, quay người lại vén góc chăn cho Thượng Doanh Doanh:
“Ta đi rót nước, ngươi cứ ngồi yên đó.”
Hạnh Thư đi đôi giày thêu xuống giường, rót đầy nước sôi vào chiếc bát tráng men, rồi lấy ra một gói giấy dầu, pha thêm một ít đường cát đỏ vào.
Lót khăn tay bưng bát nước đường về bàn kháng, Hạnh Thư nghiêng người dựa vào mép giường, khẽ giọng khuyên: “Hay là tối nay ngươi nghỉ trước đi? Dù sao việc thêu thùa này cũng không nhiều, một mình ta làm là được rồi.”
Thượng Doanh Doanh quấn chiếc chăn lụa trơn, lúc này đã tháo cây trâm bạc cài hoa nhung trên tóc, mái tóc chỉ búi tùy tiện. Gương mặt thon nhọn trắng xanh, càng trông có vẻ gầy gò tiều tụy.
“Đa tạ Hạnh Thư tỷ tỷ.”
Thượng Doanh Doanh bưng bát sứ lên, thổi thổi hơi nóng lượn lờ trên mặt nước. Nhấp vài ngụm nhỏ, lúc này mới đáp lại:
“Chỉ là ta đau đến không ngủ được, nói chuyện với tỷ tỷ một lát, có khi lại khá hơn.”
Hạnh Thư thầm thở dài một tiếng, cầm lại khung thêu bên cạnh giá nến, lại không khỏi nhíu mày hỏi: “Sao lại khó chịu đến vậy? Trước đây lúc làm việc ngươi từng bị nhiễm lạnh sao?”
“Trước đây vốn vẫn ổn, mỗi lần đến tháng cũng chỉ hơi mỏi lưng, ngày hôm sau là lại như không có chuyện gì. Nhưng từ tháng mười một năm ngoái, lại có thêm cái bệnh này.” Thượng Doanh Doanh co người trong chăn, mơ màng kể lại chuyện cũ.
Tay se chỉ của Hạnh Thư khựng lại, sau khi hiểu ra, càng cảm thấy không đáng: “Ngươi cũng thật thà quá, trong nhà còn có nương thân và tiểu muội chờ đoàn tụ, hà cớ gì phải moi tim moi phổi với Phan Thái tần làm gì? Ngày đó trên đường ngươi đến Thái y viện, may mà không bị thị vệ tuần đêm bắt được, nếu không thì đã mất đầu rồi.”
Tuy nói Ngọc Phù mạng lớn không chết, nhưng đêm hôm xông vào trời đông tuyết giá, chẳng phải đã rước bệnh vào người rồi sao? Bây giờ Phan Thái tần tuân chỉ tuẫn táng, cuối cùng cũng không giữ được tính mạng, hóa ra tất cả đều là công cốc.
Có lẽ là thật sự khó ngủ, mở lòng tâm sự mới dễ qua đêm dài, Thượng Doanh Doanh bỗng cười một tiếng:
“Tỷ tỷ cũng quá coi trọng ta rồi, ta đâu có trung thành tận tụy đến thế? Ta không hoàn toàn muốn cứu bà ấy, mà là vì chính bản thân mình.”
“Khi đó Phan Thái tần lâu ngày không được thánh sủng, bèn nảy ra ý định với cung nữ bên cạnh, muốn dùng ta để lấy lòng tiên đế.”
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hạnh Thư, ánh mắt Thượng Doanh Doanh cùng dòng suy nghĩ bay xa, cuộn tròn trong chăn từ từ kể:
“Lúc đó ta chỉ một lòng nghĩ, nếu thật sự bước vào vũng nước đục hậu cung này, cái mạng nhỏ này coi như xong. Chi bằng nắm lấy cơ hội Phan Thái tần bị bệnh, để bà ấy cảm thấy ta làm một nô tài còn hữu dụng hơn, biết đâu còn một tia hy vọng sống sót?”
“May mà Phan Thái tần vẫn còn một chút thiện niệm” Thượng Doanh Doanh nhắm mắt lại, chậm rãi nói “Bà ấy cảm kích ‘tấm lòng trung thành’ của ta, cuối cùng đã không dâng ta ra ngoài để tranh sủng.”
Dù đã biết trước kết quả, Hạnh Thư vẫn không khỏi lo lắng, nghe đến đây mới thở phào một hơi, hạ giọng nói:
“May mà ngươi lanh lợi, lại dám liều mình đánh cược một phen, nếu không cả đời này thật sự đã hủy rồi.”
Ai có thể ngờ được, chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi sau đó, tiên đế lại vì một trận bệnh nặng mà đột ngột qua đời. Thượng Doanh Doanh suýt nữa đã giống như Phan Thái tần, trở thành một oan hồn cô độc bị chôn vùi dưới hoàng lăng.
Nói đến đây, Hạnh Thư cắm kim lại vào vải thêu, nhìn đèn cảm khái: “Trong cung này nói trắng ra, cũng chỉ có mấy vị dính chữ ‘Hoàng’ mới là chủ tử thật sự, còn lại mặc kệ ngươi là phi là tần gì đó, ngày thường có quang vinh hay không? Chỉ cần họ quyết định lấy ngươi đi tuẫn táng, chẳng phải cũng chỉ là một câu ra lệnh thôi sao.”
Tiền triều hậu cung, một người vinh quang tất cả đều vinh quang, một người tổn thất tất cả đều tổn thất. Nếu như trong việc chọn lựa thái tử, đứng sai phe, đặt cược sai người, dù là Đại La Kim Tiên tại thế cũng khó mà cứu được.
“Ngươi biết chủ cũ của ta là Hi tần chứ? Khi đó bà ấy ở bên cạnh tiên đế, đừng hỏi phong quang đến mức nào.”
Hạnh Thư rút trâm cài, khều bấc đèn, gương mặt lúc sáng lúc tối trong ánh nến chập chờn:
“Nhưng bà ấy cuối cùng cũng không có lấy một nhi tử để nương tựa, thánh chỉ hạ xuống nói tuẫn táng là tuẫn táng, sau lưng ngay cả một người khóc tang cũng không có. Nói một câu không mấy thỏa đáng, quả táo rơi vào bụng, ít ra còn nghe được tiếng ‘bụp’ nữa là.”
Thượng Doanh Doanh im lặng nghe xong, cũng theo đó mà khẽ thở dài. Phan thị là vì vị phận thấp, người lại xui xẻo, bốc phải thẻ tử màu đen. Còn Hi Thái tần là do người trên đã quyết tâm không muốn bà ấy sống, đó mới thật sự là không có cách nào.
Đột nhiên hiểu ra, tim Hạnh Thư giật thót, vội vàng xua tay:
“Là ta nói sâu xa quá, ngươi đừng để bụng.”
“Bệ hạ của chúng ta thì khác, ngài ấy mới vừa hai mươi sáu, trong hậu cung phi tần cũng ít.”
Hạnh Thư bẻ ngón tay, đếm những điểm tốt của đương kim thánh thượng:
“Ngươi nhân cơ hội này ở lại với chủ tử thêm vài lần, từ từ tích lũy tư lịch. Dù sau này không được sủng ái nữa, cũng có thể làm một Tần chủ tử có mặt mũi. Tính như vậy, chắc chắn không sai được.”
Thượng Doanh Doanh vốn đang uể oải xoa bụng, nghe một lúc lâu, lại không biết là đột nhiên đau hay sao, sắc mặt vô cớ thay đổi mấy lần.
“Tỷ tỷ đừng trêu ta nữa, bệ hạ không có ý đó với ta đâu.” Thượng Doanh Doanh dở khóc dở cười giải thích, hai hàng lông mày gần như nhíu cả vào nhau.
Hạnh Thư hừ cười hai tiếng, gạt những sợi chỉ thừa trên chiếc rổ kim tuyến ra, để lộ một chiếc khăn gấm màu vàng sáng chói mắt:
“Còn định lừa ta à. Nếu không có ý đó, món đồ hiếm này từ đâu ra? Bệ hạ đã từ thiện như vậy, sao không cho ta mượn khăn tay dùng thử luôn đi?”
“Hôm đó là do có chuyện… tỷ tỷ tốt của ta, chiếc khăn này đã giặt sạch rồi. Ngày mai người kẹp nó vào trong long bào, lén trả lại giúp ta là được.”
Hạnh Thư là người quản lý việc kim chỉ ở Ngự tiền, những vật nhỏ nhặt này qua tay nàng ấy chắc chắn không sai được.
Huống hồ Hoàng đế chỉ là không thích cung nữ bẩn thỉu, lúc đó mới thuận tay ném khăn xuống, bảo nàng lau sạch dầu bạc hà mà thôi.
“Tỷ tỷ đừng không tin, bệ hạ bây giờ nhìn ta, thật sự là một vạn lần không vừa mắt.”
Nhắc tới chuyện này, Thượng Doanh Doanh đúng là có đầy một bụng lời muốn nói, có thể nói ba ngày ba đêm không ngừng:
“Ta ngày thường qua đó dâng trà, cứ như chuột thấy mèo, mười lần thì có tám lần bị chỉnh, hai lần còn lại là chủ tử không rảnh để ý đến ta. Bây giờ ta chỉ mong có thể dạy dỗ được Chước Lan, mau chóng để nàng ta vào điện hầu hạ, đỡ cho chủ tử nhìn thấy ta là lại nổi giận…”
Hạnh Thư càng nghe càng thấy vô lý, vội vàng sửa lại cho nàng: “Ta khuyên ngươi đừng có cái ý nghĩ tồi tệ đó. Cẩn thận bệ hạ phát hiện ngươi cố tình né tránh, đến lúc đó lại xuống tay trị ngươi nặng hơn.”
“Nếu ngươi thật sự không được lòng chủ tử, ngài ấy còn có thể dung túng cho ngươi tiếp tục lượn lờ trước mắt sao? Sớm đã điều ngươi đi nơi khác rồi.”
Hạnh Thư nghiêng người qua chiếc bàn kháng thấp, chọc vào trán của kẻ ngốc nghếch này:
“Đây là Càn Minh Cung, bao nhiêu người vót nhọn cả đầu chờ chui vào, lẽ nào lại thiếu nô tài chắc?”
“Câu nói cũ kia nói thế nào nhỉ? Yêu càng sâu, trách càng nghiêm mà.” Hạnh Thư nháy mắt.
Thượng Doanh Doanh giơ tay che trán, rụt vào trong chăn trốn đi, thầm nghĩ điều này có đúng không? Nàng chưa từng hầu hạ chủ tử nào khó chiều đến thế.
“Nhưng cứ mãi như vậy cũng không phải là cách.”
Lôi Thượng Doanh Doanh từ trong chăn ra, Hạnh Thư khẽ giọng hỏi nàng:
“Đừng trách ta tò mò nhiều lời, rốt cuộc ngươi đã chọc giận vị chủ tư gia đó như thế nào?”
“Có lẽ là… ngay từ đầu đã không tốt đẹp, lần đầu vào điện đã chọc giận ngài ấy rồi.”
Thượng Doanh Doanh buồn bực trả lời, lại không khỏi thắc mắc:
“Tỷ tỷ nói xem, chúng ta trong mắt các chủ tử, chẳng phải chỉ là một món đồ vật thôi sao? Sao các nương nương đều có thể dùng thuận tay, lại cứ rơi vào tay bệ hạ, thì chỗ nào cũng không vừa ý?”
Từ sau khi vượt qua năm đầu tiên nhập cung, Thượng Doanh Doanh chưa bao giờ cảm thấy thất bại đến thế. Dường như đã dùng hết mọi cách, cũng không thể làm chủ tử hoàn toàn hài lòng, thậm chí ngay cả một nụ cười cũng không có.
“Tuy nói là vậy…”
Hạnh Thư lộ vẻ khó xử, khẽ giọng đoán:
“Nhưng ta nói thật, ngươi sinh ra đã có dung mạo thế này, đã định trước là lúc bệ hạ nhìn ngươi, trong lòng ngài không phải là chủ tử và nô tài, mà là nam nhân và nữ nhân.”
“Chúng ta đều hầu hạ trong cung nhiều năm rồi, những lời đó vốn không cần ta nói, trong lòng ngươi cũng sáng như gương.”
Thấy Ngọc Phù vẫn chưa thông suốt, chỉ kinh ngạc và mơ hồ nhìn mình. Hạnh Thư hơi ngượng ngùng, nhưng nghĩ mình lớn hơn Ngọc Phù bốn năm tuổi, liền cắn răng, ghé sát vào thì thầm truyền thụ:
“Nếu như công việc của ngươi không có gì để chê, nhưng lại không thể dập tắt được lửa lòng của chủ tử, tám phần là đã dùng sức sai chỗ rồi. Ngươi dùng cách của nữ nhân, lựa lời ngon tiếng ngọt mà dỗ dành ngài ấy, biết đâu lại xong chuyện…”
Thượng Doanh Doanh nghe xong, mặt đỏ bừng lên:
“Hạnh Thư tỷ tỷ, người đừng hại ta.”
“Vốn dĩ bệ hạ chỉ định mắng ta hai câu thôi. Giờ thì hay rồi, trực tiếp nên bị lôi ra đánh chết.”
Thượng Doanh Doanh hoàn toàn ngồi không yên, mượn cớ thay nguyệt sự đới*, khoác áo ngoài rồi chạy trối chết.
Nguyệt sự đới *: Băng vệ sinh thời xưa
Nhìn bóng lưng bỏ chạy của Thượng Doanh Doanh, Hạnh Thư khẽ “xì” một tiếng, dậm chân cười mắng:
“Đồ đầu gỗ!”
Ngày hôm sau, Thượng Doanh Doanh cảm thấy trong người khoan khoái hơn một chút, liền như thường lệ trở lại Ngự tiền làm việc.
Nàng đã ngồi lên vị trí chưởng sự cô cô, ngày thường cũng không cần phải lao lực gì. Chỉ cần sáng sớm đến điểm danh, tiện đường chỉ bảo đốc thúc đám nha đầu nhỏ, một ngày đã trôi qua quá nửa.
Thấy sắp đến lúc thay y phục, tháo mũ miện cho Hoàng đế vào ban đêm là nàng có thể về phòng nghỉ ngơi. Nhưng những lời kỳ quặc của Hạnh Thư, lại cứ không hiểu sao chui ra từ sâu trong đầu, lởn vởn mãi không đi.
Đi theo Yến Tự Lễ vào nội điện, Thượng Doanh Doanh ép mình phải hoàn toàn tập trung, đầu ngón tay đưa đến bên hông hắn, đặt lên chiếc đai thắt bằng gấm dệt màu vàng sáng.
Không nhớ rõ từ ngày nào, Hoàng đế đã quen giữ nàng lại thay y phục sau bữa tối. Thượng Doanh Doanh không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy may mà không phải lệnh cho nàng hầu hạ lúc sáng sớm, dù sao nàng chưa từng tiếp xúc với cách mặc triều bào, nhưng thu xếp thường phục thì vẫn không khó.
Yến Tự Lễ đứng thẳng như ngọc trong điện, lúc giang tay, giữa tay áo mơ hồ tỏa ra mùi hương thanh ngọt.
Có lẽ do thân hình Hoàng đế quá cao, mỗi lần Thượng Doanh Doanh đứng trước mặt hắn, đều vô cớ cảm thấy căng thẳng, mà hôm nay lại càng dữ dội hơn.
Mặc dù Hạnh Thư nói có đầu có đuôi, nhưng Thượng Doanh Doanh trước sau vẫn nửa tin nửa ngờ, chỉ cho rằng những chuyện trước đây đều là hầu hạ chủ tử bình thường mà thôi.
Lùi một vạn bước mà nói, dù cho chuyện này là thật, nàng lại có cách gì để né tránh đây? Nếu Hoàng đế thật sự là một thợ săn tính toán kỹ lưỡng, vậy thì thủ đoạn của hắn chắc chắn cao siêu, lại còn cực kỳ kiên nhẫn.
Rốt cuộc tất cả đều là phỏng đoán tưởng tượng, hay là Hoàng đế có ý mập mờ không rõ với nàng, chỉ dựa vào hiện tại mà nói, Thượng Doanh Doanh tự thấy không thể nào phân biệt được.
Hôm nay Hoàng đế mặc một bộ thường phục màu ánh trăng, là loại áo đối khâm*, theo lý mà nói rất dễ cởi ra.
Áo đối khâm*: Áo có hai vạt cài ở giữa
Nhưng trong lúc Thượng Doanh Doanh hơi thất thần, lại không cẩn thận tháo nhầm dây đai áo. Nhận ra mình đã mất tập trung, Thượng Doanh Doanh vội vàng kéo suy nghĩ lại, mặt không đổi sắc, nhưng tay thì đang vội vã sửa lại, chỉ mong Yến Tự Lễ không phát hiện.
Đang lúc Thượng Doanh Doanh thầm cầu nguyện, d** tai trái bỗng nhiên có cảm giác tê nóng:
“Ngọc Phù.”
Thân thể Thượng Doanh Doanh lập tức cứng đờ, trong lòng lại ngơ ngác nhận ra, là hơi thở của Hoàng đế đang lặng lẽ phả bên tai nàng.
Với đôi mắt hoa đào sâu thẳm hờ hững, Yến Tự Lễ khẽ cúi người đến gần, bất ngờ hỏi:
“Thuận tay trộm mất khăn của trẫm mà không trả, ngươi định ém nhẹm luôn sao?”
Ngự Tiền Độc Sủng - Dã Lê
Chương 16: Không phải là chủ tử và nô tài, mà là nam nhân và nữ nhân
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
