Ngự Tiền Độc Sủng - Dã Lê

Chương 27: Chê trẫm vướng víu sao



Bị mắng một câu vô cớ, Thượng Doanh Doanh lui ra khỏi Ngự thư phòng, trong lòng vẫn còn ấm ức không phục, không hiểu nổi rốt cuộc mình ngốc ở chỗ nào?
Nàng liên tục bưng năm mẹt cúc trắng ra phơi nắng, lúc này mới tạm thời gạt nỗi phiền muộn ra sau đầu.
Đến lúc chiều tối, nghe tin Hoàng đế đã khởi giá đến Thừa Tường Cung, Thượng Doanh Doanh nghĩ thầm mình không cần phải gác đêm nữa, bèn thuận đường đi qua hành lang có mái che để về phòng dưới.
Cuối thu trời mau tối. Mới đến giữa giờ Dậu, sắc chiều đã nhuộm xám cả bức tường thấp.
Bỗng một bóng đen thùi lùi từ trên đầu tường nhảy xuống, Thượng Doanh Doanh giật nảy mình, vội định thần nhìn lại, thì ra là một con mèo nhỏ có đôi mắt vàng và bộ lông màu bạc.
Sau khi nhìn con mèo, Thượng Doanh Doanh như được tâm linh tương thông, thử gọi một tiếng:
“Cổn Kim?”
Cái đuôi vốn đang rũ xuống của Cổn Kim lập tức dựng thẳng lên, nó lon ton chạy đến bên chân Thượng Doanh Doanh, quấn lấy nàng kêu “meo meo”.
Thượng Doanh Doanh mừng rỡ ngồi xổm xuống, thầm nghĩ quả nhiên nó chính là con Cổn Kim Ly mà Lưu Hỉ đã nhắc đến.
Trước đó đã từng bế Phiên Tuyết, Thượng Doanh Doanh nghĩ ngợi, thử đưa tay ra ôm Cổn Kim, may mà nó cũng không giãy giụa.
Dùng vai nhẹ nhàng đẩy cửa phòng dưới ra, Thượng Doanh Doanh ôm mèo con lách mình vào trong.
Hạnh Thư đang đứng trên đất bấc đèn, nghe tiếng động nhìn qua, không khỏi ngạc nhiên hỏi:
“Sao ngươi không ở lại trong điện gác đêm?”
“Chủ tử gia đến chỗ Cố Tiệp dư rồi.”
Thượng Doanh Doanh thuận miệng đáp một câu, đặt Cổn Kim lên chiếc giường sưởi thấp, mỉm cười trêu đùa nó.
“Ta vừa tan ca trở về, thấy ngoài phòng chúng ta có đặt hai gói kẹo tùng tử, còn là của hiệu Tam Phúc Trai nữa, có phải ai gửi cho ngơi không?” Hạnh Thư cầm gói giấy dầu qua, thuận tay đặt lên chiếc kỷ trên giường sưởi.
Thượng Doanh Doanh đang định phủ nhận, lại đột nhiên nhớ ra lần gặp trước, Tiểu Vương gia có nói là sẽ gửi gì đó cho mình.
“Đúng vậy, là của ta.” Thượng Doanh Doanh trả lời qua loa “Tỷ tỷ lấy một gói ăn đi.”
Ngày thường các nàng cũng hay chia sẻ đồ ăn, Hạnh Thư không khách sáo với Thượng Doanh Doanh, chỉ mở gói giấy ra, đút cho nàng một miếng trước.
“Mấy tiểu gia hỏa này mũi thính nhất rồi, yêu thích gần gũi với ngươi như vậy, chắc là ngửi thấy trên người ngươi…”
Hạnh Thư ngồi xuống bên cạnh Thượng Doanh Doanh, đưa tay huých nhẹ nàng một cái:
“Dính mùi của chủ tử gia đúng không?”
Thượng Doanh Doanh khẽ “suỵt” một tiếng, quay người lại nghiêm mặt hỏi: “Tỷ tỷ đừng có nói bừa trêu chọc ta, sao tỷ biết con mèo này là do chủ tử gia nuôi?”
Hạnh Thư cười cong cả mắt: “Ý của ta là chủ tử gia thích dùng trầm thủy hương, ai ở trong điện lâu, trên người cũng sẽ bị dính mùi. Ta có nói gì đâu, sao ngươi lại sốt sắng thế?”
“Ngụy biện.” Thượng Doanh Doanh quay đầu hừ một tiếng.
Thấy Thượng Doanh Doanh mà trêu nữa là sẽ nổi giận, Hạnh Thư không tiếp tục châm chọc, nhưng trong lòng lại biết rõ, chủ tử gia chắc chắn đã làm gì đó với nàng rồi.
Thịt mỡ ngày nào cũng lượn lờ trước mắt con sói đói, con sói đó có cố nhịn thì liệu nhịn được đến đâu?
Trong phòng dưới tuy có đốt bếp than, nhưng cũng không thể ấm áp bằng phòng có địa long. Thượng Doanh Doanh thấy hơi lạnh, bèn ôm Cổn Kim vào lòng để sưởi ấm, rúc vào trong chăn bông tán gẫu với Hạnh Thư.
Gần đây trong cung chỉ có một chuyện lớn, hai người nói qua nói lại, bèn vòng về chuyện Hoàng đế làm mất ngọc bội.
“Ta thấy chuyện lần này, có vẻ là nhắm vào Cố Tiệp dư, tiện thể kéo cả Hoàng hậu xuống nước.” Thượng Doanh Doanh lắc lư con mèo nhỏ, khẽ nói.
Hạnh Thư gật đầu nói: “Nếu không phải ngươi sửa lại sợi dây kết đó, ngọn lửa của Vạn tuế gia, chắc chắn sẽ còn cháy dữ dội hơn bây giờ.”
“Phần lớn là thấy Vệ Chân Huyện chúa có quan hệ họ hàng với Vạn tuế gia, sợ nàng ta một bước lên mây, nên mới mượn di vật của Thái hậu để gây chuyện, định bụng ly gián mà.”
“Tỷ tỷ không biết đâu. Lúc mới nghe đại tổng quản nói sợi dây kết bị mất, ta thật sự đã sợ chết khiếp.” Thượng Doanh Doanh ngập ngừng nói.
Lời này nói nửa che nửa giấu, nhưng Hạnh Thư nghe là hiểu.
“Lúc đó ta vừa nghe, cũng tưởng là nhắm vào cung nhân hầu cận, hoặc nói thẳng ra là nhắm vào ngươi.”
Hạnh Thư nói xong, lại chuyển chủ đề: “Nhưng sau này nghĩ lại, đúng là chúng ta đã quá nhạy cảm rồi. Bây giờ trong mắt người ngoài, ngươi vừa chưa được sắc phong, cũng chưa được ghi tên vào án Đồng Sử*, với Vạn tuế gia thì chuyện còn chưa đâu vào đâu. Có một Cố Tiệp dư ở phía trước chắn rồi, sao phải đến lượt đối phó với ngươi trước làm gì.”
Án Đồng Sử* : Sổ sách ghi lại việc thị tẩm của Hoàng đế
Thượng Doanh Doanh vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại nghe những lời phía sau, không khỏi đỏ mặt nặn ra một câu:
“Cần gì người ngoài nhìn? Vốn dĩ cũng là chuyện không có manh mối mà.”
Còn về những nụ hôn kia…
Thượng Doanh Doanh cúi đầu gãi cằm Cổn Kim, thầm nghĩ bất cứ ai thấy mèo con dễ thương, có lẽ cũng đều muốn hôn một cái.
Nàng biết mình xinh đẹp, giống như một con mèo xinh xắn, nếu không nàng cũng sẽ không phải lúc nào cũng lo lắng sợ hãi, thậm chí còn che giấu dung mạo.
Hạnh Thư thở dài một tiếng, lựa lời khuyên nhủ: “Ngọc Phù muội muội, cả đời này của ngươi nếu không vào cung, thì thôi cũng đành. Nhưng một khi đã dính vào tường cung, hầu hạ bên cạnh đế vương chính là số mệnh ngươi không thể trốn tránh, đừng mong có thể toàn thây mà lui.”
Thấy Thượng Doanh Doanh im lặng cúi mắt, thả con mèo trong lòng ra, Hạnh Thư nhẫn tâm đánh thức nàng:
“Bất kể ngươi có tình nguyện hay không, điều ngươi nên suy nghĩ bây giờ, không phải là làm sao để Vạn tuế gia buông tay, mà là làm sao để ngài không thể buông tay.”
“Ngươi nghĩ kỹ mà xem, bây giờ ngươi đã bị cuốn vào sâu như vậy, tất cả các chủ tử tần phi trong cung đều đã gặp ngươi rồi. Nếu Vạn tuế gia đột nhiên buông tay không quan tâm nữa, ngươi còn có thể sống được không?”
Lời tuy nói có hơi khó nghe, nhưng đây là sự thật. Không nói đâu xa, nói ngay chuyện gần đây. Trước đó Quý phi đến Càn Minh Cung gây rối, nếu không phải Vạn tuế gia làm căng, Quý phi dù có đánh chết một cung nữ thì ai sẽ quan tâm? Huống chi là trừng phạt nặng.
Đang lúc nói chuyện, trên cánh cửa bỗng vang lên hai tiếng gõ nhẹ, sau đó là giọng của một tiểu cung nữ xa lạ:
“Ngọc Phù cô cô, người nghỉ ngơi rồi ạ?”
Thượng Doanh Doanh hoàn hồn, cất giọng nói ra ngoài: “Vào đi.”
Tiểu nha đầu vào thỉnh an, đứng ở cửa bẩm báo: “Ngọc Phù cô cô, Đại tổng quản bảo nô tỳ đến truyền lời, nói là Vạn tuế gia đã hồi cung rồi, mời người đến điện Thiên Khai Cảnh Vận ạ.”
Hạnh Thư nghe vậy, lập tức nháy mắt với Thượng Doanh Doanh:
Mau đi đi, còn chờ gì nữa?
Mấy con đường trong Càn Minh Cung, Thượng Doanh Doanh đều đã quá quen thuộc, ngay cả đèn lồng cũng không cầm, cứ thế men theo bóng tối đi đến ngoài tẩm điện.
Rửa tay trong chậu vàng ở hành lang, Thượng Doanh Doanh rón rén đến gần trong điện, nhẹ nhàng phúc thân* thỉnh an:
Phúc thân*: Là động tác nhún gối cúi chào của phụ nữ thời xưa ở Trung Quốc và các nước ảnh hưởng bởi văn hóa Đông Á.
“Bái kiến Vạn tuế gia.”
Yến Tự Lễ khoác lên mình chiếc yên cư bào tử *, đưa tay ra hiệu cho nàng đứng dậy, rồi tự nhiên đi về phía giường.
Yên cư bào tử *: Áo choàng mặc thường ngày
“Vạn tuế gia, sao ngài lại đột nhiên quay về vậy ạ?” Thượng Doanh Doanh đi theo sau, không nhịn được nhỏ giọng hỏi.
Yến Tự Lễ quay người ngồi xuống, nghe vậy kinh ngạc nhướng mày:
“Đây là tẩm cung của trẫm, lẽ nào trẫm không nên quay về?”
Dù có là chim khách chiếm tổ chim câu, cũng không có ai chiếm như vậy chứ?
“Nô tỳ không có ý đó.”
Thượng Doanh Doanh lúng túng vò vạt váy, đến tủ đầu giường lấy ra chiếc chăn của mình. Thấy Yến Tự Lễ vẫn đang nhìn mình, liền ngại ngùng hỏi:
“Sao ngài không nghỉ lại ở Thừa Tường Cung ạ?”
Yến Tự Lễ đột nhiên bật cười, đầy hứng thú hỏi ngược lại nàng:
“Cố Tiệp dư là điệt nữ* của trẫm, trẫm có thể làm gì với nàng ấy?”
Điệt nữ*: Cháu gái
Hoàng đế và tần phi của hắn làm gì, Thượng Doanh Doanh làm sao có thể biết được, lập tức xấu hổ không dám nói nhiều.
“Nhưng người ta đều nói ‘bà con xa’. Biểu huynh muội kết hôn, vẫn là thân càng thêm thân mà.” Thượng Doanh Doanh lí nhí nói.
Yến Tự Lễ im lặng nhìn Thượng Doanh Doanh một lúc lâu, cuối cùng cũng thu lại ánh mắt, thuận miệng nói cho qua:
“Khác bối phận, quá gượng gạo.”
Thượng Doanh Doanh ra vẻ suy tư gật đầu, thầm mắng Hoàng đế cũng thật kén chọn.
“Trẫm còn muốn hỏi ngươi đây, trước đó đã lăn lộn ở đâu vậy?”
Yến Tự Lễ nói xong, đột nhiên đưa tay về phía Thượng Doanh Doanh, dọa nàng đến nín thở.
Từ trước bụng Thượng Doanh Doanh, hắn nhặt lên một sợi lông tơ trắng mịn, Yến Tự Lễ đưa lên trước ánh sáng nhìn xem, hình như là lông mèo?
Thượng Doanh Doanh trong lòng vừa thả lỏng lại vừa căng thẳng, vội lúng túng giải thích: “Vạn tuế gia thứ tội, nô tỳ vừa rồi thấy Cổn Kim, nên đã chơi với nó một lúc.”
Bỗng nhớ đến lời trêu chọc của Hạnh Thư, Thượng Doanh Doanh không nhịn được lại hỏi:
“Phiên Tuyết và Cổn Kim, hai đứa nó là do ngài nuôi ạ?”
“Trước đây có cho ăn vài lần.” Yến Tự Lễ đáp một cách nhẹ nhàng.
Hả? Nàng thật sự đã sờ vào mèo của chủ tử gia sao?
Nhìn dáng vẻ thân thiết của Phiên Tuyết với Hoàng đế, không giống như chỉ được cho ăn một hai lần.
Thượng Doanh Doanh ban đầu kinh ngạc khi Yến Tự Lễ lại nuôi mèo, một lúc sau lại tự thuyết phục mình, Vạn tuế gia đúng là có tính khí của chủ một con mèo, quả nhiên gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.
“Nô tỳ không cố ý mạo phạm ngự miêu đại nhân ạ.” Thượng Doanh Doanh hoàn hồn, vội cúi đầu xem trên người còn dính lông mèo không, trêu mèo lại bị chủ nhân bắt quả tang, thật đúng là lật thuyền trong mương.
Yến Tự Lễ bị chọc đến phải nắm tay nén cười, giọng nói mang theo chút khàn khàn mệt mỏi sau một đêm, rung động khiến vành tai Thượng Doanh Doanh nóng bừng.
“Ừm, ngươi đã cản trở Tuyết đại nhân và Kim đại nhân bắt chuột rồi.” Yến Tự Lễ nói với giọng điệu tinh nghịch.
Ngón tay nhanh chóng gỡ dây buộc màn trướng, che Yến Tự Lễ sau lớp rèm lụa màu vàng sáng, Thượng Doanh Doanh lúc này mới cảm thấy toàn thân thoải mái hơn một chút.
“Vạn tuế gia, sáng nay Quý Thái phi đã phái người đến giúp đỡ nô tỳ. Nô tỳ nghĩ có nên tìm một cơ hội, đến dập đầu tạ ơn Quý thái phi không ạ…” Thượng Doanh Doanh quỳ ngồi trên ghế đẩu đặt chân, nhỏ giọng hỏi ý Hoàng đế.
Yến Tự Lễ tựa vào gối, trong tay nghịch sợi dây kết Phương Thắng. Nhớ lại từ đầu tháng sáu đến cuối tháng chín, hắn đã ba lần bốn lượt không đưa Thượng Doanh Doanh qua, quả thực đã khiến mẫu phi có chút phàn nàn.
“Hôm trước tuần phủ Thanh Châu tiến cống một chiếc gối Thất Bảo, trẫm đang định gửi đến Thọ An Cung.”
Yến Tự Lễ thuận tay bịa ra một lý do, rồi quay đầu hỏi bóng người mờ ảo bên ngoài rèm lụa:
“Là ngươi tự mình đi đưa, hay là đi cùng trẫm?”
Thượng Doanh Doanh còn muốn nói chuyện với nghĩa phụ và Tiểu An Tử, vội vàng đáp: “Nô tỳ tự đi là được rồi ạ.”
Cảm thấy câu trả lời này của Thượng Doanh Doanh quá nhanh, Yến Tự Lễ gật đầu, thản nhiên “ồ” một tiếng:
“Chê trẫm vướng víu sao.”

Trong Diễn Tú Cung, Văn Hành ôm Đại hoàng tử, một bên lắc trống bỏi cho cậu bé xem, một bên tai có tai không nghe Ngu tần than phiền.
“Nương nương người nói xem, Ngọc Phù có phải bị ngốc rồi không? Tần thiếp rõ ràng đã thấy sợi dây kết đó bị bung ra rồi, sao lại để nàng ta đan lại được chứ?”
Ngu Tư ngồi ở ghế dưới, nàng ta đã tốn hơn một tháng mới bày ra được ván cờ này, không thể như ý nguyện nhìn thấy Cố Tiệp dư thất thế, tức đến mức cứ vò khăn tay:
“Nhân cơ hội này hạ bệ Cố Tiệp dư, chẳng phải cũng có lợi cho nàng ta sao?”
Văn Hành cười nhạo một tiếng, chậm rãi nói: “Người ta tranh không phải là cái lợi nhất thời, mà là muốn nắm chặt trái tim của Hoàng thượng chúng ta đấy.”
“Bổn cung đã sớm khuyên ngươi, thay vì đối phó với Cố Tiệp dư, không bằng đối phó với Ngọc Phù trước. Cái bẫy ngươi bày ra hôm nay, vừa khéo nhét Ngọc Phù vào là được rồi. Lôi kéo cả Khôn Nghi Cung và Thừa Tường Cung vào, là quá tham lam rồi.”
Thấy sắc mặt Ngu tần ngày càng tệ, Văn Hành không nói nữa, chỉ hứa với nàng ta:
“Cái đuôi còn lại của lần này, bổn cung sẽ dọn dẹp giúp ngươi, sau này ngươi cứ cẩn thận một chút đi.”
“Đúng rồi, Quý phi tuy đang bị cấm túc, nhưng ngươi cũng nên thường xuyên gửi đồ, siêng năng đến hỏi thăm. Chắc là sau bài học lần này, nàng ta sẽ nghe lời ngươi nói hơn.”
Văn Hành bế con một lúc, liền cảm thấy cánh tay mỏi nhừ, đành lưu luyến đưa cho Phương Trúc.
“Vâng, tần thiếp đa tạ nương nương cứu giúp.” Ngu tần gắng gượng nặn ra nụ cười, phúc thân cáo lui khỏi điện.
Khi đi ra khỏi Diễn Tú Cung, Ngu Tư phất tay ra lệnh cho các cung nữ đi xa ra một chút, chỉ giữ Hoa Tụ lại bên cạnh, giúp nàng ta xách chiếc đèn lồng cung đình tám góc soi đường.
Rẽ vào con đường nhỏ, Ngu Tư thấy xung quanh vắng tanh, cuối cùng không nhịn được mà trút ra nỗi bất mãn:
“Văn Hành có phải làm dưỡng mẫu đến ngây dại rồi không? Trên người nàng ta, bổn cung không hề thấy được chút ý chí chiến đấu nào của ngày xưa. Nàng ta có được một hoàng tử là vạn sự đủ đầy, rơi vào ổ an lạc không trèo ra được nữa rồi sao?”
Hoa Tụ đi theo thở dài một hơi, nhỏ giọng nói: “Bây giờ Quý phi tự mình làm mình bị cấm túc, người lại chọc ngoáy Hoàng hậu, trong cả cung này chẳng phải là Văn phi đắc ý nhất sao? Hoàng thượng từ những năm đầu đã coi nàng ta như một cái bình thuốc mà nuôi, chưa từng sủng hạnh nàng ta.. Nàng ta lười đấu đá nữa, cũng không phải là không có khả năng.”
“Chính vì như vậy, nàng ta mới càng phải sớm tính toán.” Ngu Tư khinh thường nói “Chỉ với Đại hoàng tử như con mèo bệnh kia, Hoàng thượng chỉ cần có một người nhi tử khỏe mạnh, e rằng còn chẳng nhớ đến mà để ý đến hai mẫu tử họ.”
“Văn phi biết không ít chuyện của chúng ta đâu, nương nương có muốn…” Ánh mắt Hoa Tụ lóe lên, nhỏ giọng đề nghị.
Gió đêm từng cơn thổi trước cửa cung, Ngu Tư lạnh đến rùng mình một cái, cuối cùng vẫn rụt rè lùi bước: “Giao long bệnh tật vẫn có thể nuốt người, nàng ta không phải là người chúng ta có thể chọc vào đâu.”
Ít nhất là trên bề mặt thì không thể.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...