Ngự Tiền Độc Sủng - Dã Lê

Chương 28: Hoàng đế cứ thế gối lên đùi nàng



Trong Thọ An Cung, các cung nhân nhẹ tay nhẹ chân ra vào trong điện, lần lượt chuyển đến mấy chiếc kỷ hoa sáu cạnh, trên đó bày biện vài chậu cúc mùa thu với độ cao thấp khác nhau.
Quý Thái phi bưng lò sưởi tay bằng pháp lang họa tiết cành vờn mẫu đơn, ngồi trên sập mềm, mắt phượng liếc qua liền nhận ra đây là cúc Lục Vân được mang từ nhà họ Ô đến.
“Lại đến nhà cữu cữu con thăm viếng đấy à? Tháng này đã đi mấy chuyến rồi?” Quý Thái phi đưa tay ra khỏi ống tay áo ấm áp, cố ý tháo hộ giáp ra, rồi dùng đầu ngón tay chọc vào trán Vinh Vương.
Thấy mẫu phi sắp sửa trách mắng mình, Vinh Vương vội vàng chạy xuống đất đứng, cười hi hi ha ha hỏi: “Nương, người nói xem có thích không ạ?”
Quý Thái phi tuy không đáp lời, nhưng khóe môi đã khẽ cong lên. Khương Ấn Trung đứng bên cạnh, nhận thấy Quý Thái phi vui vẻ, lập tức cúi người dâng lên chiếc kéo bạc có buộc dải lụa màu vàng mơ.
“Nếu con thực sự rảnh rỗi đến phát chán, thì ra chợ phía đông thành đấu dế đi, hoặc vào trong ngõ tìm người thổi đường ấy.” Quý Thái phi nhận lấy kéo, đứng dậy đến bên kỷ hoa tỉa tót lá hoa, còn dặn dò “Nếu có triều thần nào muốn mời con uống trà uống rượu, bình thơ thưởng họa, thì nhất loạt không được nhận lời, kẻo lại làm hoàng huynh của con phiền lòng.”
“Biết rồi nương!”
Những lời này tai Vinh Vương nghe đến sắp chai rồi, thấy cúc Lục Vân đã đưa đến, lập tức chuồn đi mất dạng, trước khi đi còn cười lớn tiếng:
“Người cứ yên tâm đi, ca ca huynh ấy không nhỏ nhen vậy đâu.”
Quý Thái phi cúi mắt cười khẽ, làm bộ muốn quay người lại, dọa cho con khỉ nghịch ngợm Vinh Vương này lập tức vọt ra ngoài.
Vinh Vương sải bước xuống thềm, chiếc áo khoác da dê viền ngọc trai bị gió lạnh thổi tung, cuốn theo từng cơn giá rét. Vinh Vương vội kẹp cánh tay lại cho chặt, đi đến đâu các cung nhân đều lần lượt hành lễ tránh đường.
Thượng Doanh Doanh vừa bước vào cửa Thọ An Cung không được mấy bước, đã đối diện với vị tiểu gia này, liền lập tức cúi người lui về bên đường, cúi đầu thực hiện một lễ đôn an*.
Đôn an*: Lễ nhún gối thỉnh an của phụ nữ
Vinh Vương đã lướt qua trước mặt nàng, bỗng nhiên lại lùi về, cúi người nhìn Thượng Doanh Doanh.
Thượng Doanh Doanh đang suy nghĩ về vải vóc may đồ đông, một gương mặt tuấn tú trắng trẻo bỗng nhiên đập vào mắt, khiến nàng kinh ngạc suýt chút nữa hồn bay phách lạc.
Vinh Vương đột nhiên bật cười, chắp tay sau lưng lùi lại nửa bước:
“Bổn vương nhận ra ngươi, ngươi là Ngọc Phù cô cô bên cạnh hoàng huynh.”
Biết Vinh Vương tinh ranh quái đản, nhưng không có lòng dạ xấu, Thượng Doanh Doanh mỉm cười đáp:
“Vâng, nô tỳ bái kiến Vương gia.”
“Đứng lên đi.”
Vinh Vương nắm tay ho khẽ một tiếng, cố làm ra vẻ sâu sắc mà hạ thấp giọng nói:
“Hôm nay tình cờ gặp được, ngươi tiện thể chuyển giúp bổn vương một câu nhé.”
“Đợi khi về Càn Minh Cung, ngươi cứ nói… bổn vương muốn xin khối ngọc sơn tử trong kho riêng của hoàng huynh, để lại trong phủ thưởng lãm hai ngày, hỏi hoàng huynh có được không?”
Thượng Doanh Doanh mím môi nín cười, nhẹ giọng đáp: “Điều Vương gia nhờ vả, nô tỳ đều đã ghi nhớ.”
Bảo bối hằng ao ước cuối cùng cũng sắp rơi vào tay, Vinh Vương lập tức vui mừng ra mặt, sải bước lớn rời khỏi cung. Thầm nghĩ lần này chắc chắn sẽ thành công, hắn không tin ca ca của hắn lại có thể lạnh mặt nói “không được” trước mặt một nữ nhân.

Chiếc kéo bạc sáng loáng vang lên một tiếng “cạch”, hai chiếc lá cúc hơi ngả vàng xoay tròn rơi vào trong giỏ tre.
An Cửu Anh từ bên ngoài bước vào, lén liếc nhìn nghĩa phụ Khương Ấn Trung, rồi lại cười vui vẻ bẩm báo:
“Bẩm Quý Thái phi, Ngọc Phù cô nương bên cạnh Vạn tuế gia đã đến, nói là đến biếu người chiếc gối Thất Bảo do Thanh Châu tiến cống ạ.”
Quý Thái phi nghe vậy, ngước mắt nhìn An Cửu Anh, trong mắt ánh lên niềm hứng thú không cạn, ngạc nhiên vui mừng nói:
“Truyền nàng ta vào đây.”
Thấy Hoàng đế cuối cùng cũng nỡ để Ngọc Phù ra ngoài, Quý Thái phi thầm cười một tiếng, đầu ngón tay rời khỏi chiếc kéo bạc sáng loáng, nói với Khương Ấn Trung:
“Cũng phải ba bốn tháng rồi nhỉ? Ngươi xem, Vạn tuế gia của các ngươi trông người chặt thế nào, ai cũng không cho lại gần.”
Khương Ấn Trung nghe vậy, lập tức cúi người cười xòa: “Vạn tuế gia sợ cô nương trẻ tuổi không hiểu chuyện, không lọt vào mắt xanh của nương nương. Bây giờ đã dạy dỗ ổn thỏa, mới dám đưa đến trước mặt nương nương đấy ạ.”
Cảm nhận được những lời tâng bốc ngọt ngào, Quý Thái phi được dỗ đến mày giãn mắt vui, liền vịn vào cổ tay Khương Ấn Trung, quay người vào nội điện ngồi xuống trên tấm nệm gấm hoa.
Khi Thượng Doanh Doanh theo An Cửu Anh vào, khóe mắt liếc thấy nghĩa phụ đang đứng bên cạnh Quý Thái phi. Tuy đây là lần đầu bái kiến Quý Thái phi, nhưng bên cạnh đều là người quen, trong lòng Thượng Doanh Doanh lập tức an ổn hơn nhiều.
“Nô tỳ Ngọc Phù, thỉnh an Quý Thái phi, chúc nương nương vạn phúc kim an.”
Thượng Doanh Doanh phủ phục trên nền gạch đen khấu đầu, từ cổ tay áo của chiếc váy cung trang màu xanh sẫm lộ ra nửa đoạn lót trong bằng lông cừu non. Rõ ràng là vừa vào đông, đã có loại vải lông tốt nhất để mặc lên người.
Ô Quý Thái phi thấy vậy, nụ cười càng sâu hơn. Bà nay tuy đã là Thái phi, nhưng tuổi vẫn chưa đến bốn mươi, ngày thường vàng ngọc quyền quý, bảo dưỡng chu đáo, trên mặt không thấy nếp nhăn nào.
“Bình thân.” Quý Thái phi khẽ nhấc ngón tay, hòa nhã cho đứng dậy.
Thượng Doanh Doanh nhẹ giọng tạ ơn Quý Thái phi, nhận lấy chiếc khay gỗ mun đen từ phía sau, cung kính giơ cao quá mày:
“Nô tỳ phụng chỉ của Vạn tuế gia, dâng chiếc gối Thất Bảo trường thọ này lên nương nương, nguyện nương nương phúc thọ an khang.”
Chỉ thấy viền ngoài của chiếc gối sứ nạm trân châu, san hô cùng bảy loại bảo vật khác, dưới ánh mặt trời lưu chuyển ánh sắc cầu vồng.
“Thật khó cho Hoàng đế có tấm lòng hiếu thảo này. Khương Ấn Trung, mau ra nhận lấy, cẩn thận kẻo làm cô nương mỏi tay.”
Quý Thái phi dựa vào chiếc kỷ bằng gỗ tử đàn khảm xà cừ, thấy Ngọc Phù quả thực vô cùng xuất chúng, khiến người ta vui lòng đẹp mắt, không khỏi cười hỏi:
“Chủ tử của ngươi dạo này thánh cung an khang chứ?”
Nói đến chuyện này, Thượng Doanh Doanh có chút không được tự nhiên, nhưng lại không dám giấu giếm Quý Thái phi, chỉ đành thật thà bẩm báo:
“Mấy hôm trước gió lạnh mưa gấp, Vạn tuế gia đi lại giữa các nơi trong cung, có hơi nhiễm phải phong hàn. Nô tỳ theo lời dặn của ngự y, sắc mấy thang Xuyên khung trà điều tán, Vạn tuế gia dùng xong đã thấy đỡ hơn nhiều, xin nương nương yên tâm.”
Quý Thái phi nghe vậy không khỏi lo lắng chau mày, biết là bệnh chưa phát nặng, lúc này mới hơi yên tâm.
Sau đó, Quý Thái phi không hề trách tội, chỉ trầm giọng dặn dò: “Vào đông rồi trời càng lạnh giá, các ngươi là những người theo hầu hạ, ngày thường phải để ý nhiều hơn, thường xuyên chuẩn bị lò sưởi tay và áo khoác da cho Hoàng đế. Hắn hễ bận rộn lên là lại tối tăm trời đất, không biết ngày đêm, ngươi cứ nói là ta dặn dò, bảo hắn để ý đến thân thể nhiều hơn.”
“Vâng, nô tỳ xin ghi nhớ mệnh lệnh của nương nương.” Giọng Thượng Doanh Doanh dịu dàng êm tai, cung kính khom người lắng nghe lời dạy bảo.
Quý Thái phi càng nhìn càng vui mừng, liền quay đầu nhìn Khương Ấn Trung, ra lệnh cho ông lấy chiếc vòng ngọc thúy thanh đang bị đè dưới hộp trang điểm ra.
Không lâu sau, đã thấy Khương Ấn Trung bưng tới một chiếc hộp gấm. Bên trong là một chiếc vòng ngọc thúy thanh kiểu mỹ nhân, thân vòng mảnh như lá liễu, chạm vào thấy mát lạnh mịn màng.
“Vòng tay này miệng vòng quá nhỏ, người khác đều không đeo vừa, ta thấy ban cho ngươi là vừa vặn nhất.”
Quý Thái phi vừa nói, vừa rút ra chiếc khăn lụa màu vàng mơ lót bên dưới, nhẹ nhàng nâng cổ tay Thượng Doanh Doanh lên, quả nhiên chiếc vòng mỹ nhân đã trượt vào.
“Nô tỳ xin đa tạ ân đức từ bi của nương nương, hôm đó còn chỉ định An công công đến chăm nom nô tỳ, nô tỳ trong lòng vô cùng cảm kích. Còn chưa kịp đến tạ ơn nương nương, sao có thể mặt dày nhận thưởng được ạ?” Thượng Doanh Doanh vội vàng quỳ xuống đất từ chối.
“Ngọc Phù cô nương không cần từ chối. Chủ tử của ngươi biết, cũng sẽ không trách ngươi đâu.” Quý Thái phi nhẹ giọng khuyên giải, lại phẩy phẩy ngón tay nói “Ngươi còn phải về Ngự tiền hầu hạ, đừng quỳ ở đây nữa, khấu đầu một cái rồi đi đi.”
Nghe Quý Thái phi nói vậy, Thượng Doanh Doanh không thể nói thêm lời nào, đành phải cung kính khấu đầu rồi đứng dậy lui ra.
Mỉm cười nhìn Thượng Doanh Doanh rời đi, Quý Thái phi liếc mắt nhìn Khương Ấn Trung, đầu ngón tay chỉ chỉ vào ông trêu chọc:
“Đôi mắt già của ngươi cũng tinh tường thật, trong ba mươi mấy nha đầu, vậy mà liếc mắt một cái đã chọn trúng nàng ta.”
Thấy Quý Thái phi chuyện gì cũng biết, Khương Ấn Trung cũng không ngạc nhiên, cúi người cười đáp “nương nương quá khen”.
Phàm là tiểu cung nữ mới được tuyển chọn, đều ba mươi người một tốp, sau khi xuống xe ở cửa cung, sẽ do một vị lão thái giám đi bộ dẫn vào, từ đó ở lại trong cung làm việc. Khương Ấn Trung chính là vào lúc đó, tình cờ để ý đến Ngọc Phù.
Quý Thái phi khều khều than sợi bạc trong lò sưởi tay, lại phàn nàn:
“Đã có cô nương tốt như vậy, sao ngươi không sớm dẫn đến cho ta xem xem.”
Khương Ấn Trung im lặng suy nghĩ một lát, nhẹ giọng hỏi: “Nương nương thứ tội. Nô tài vẫn luôn âm thầm quan sát Ngọc Phù, lúc nào cũng cảm thấy nàng ấy có nét quen thuộc, không biết lão nhân gia người thấy thế nào ạ?”
Khương Ấn Trung có thể từ trong đám người liếc mắt một cái đã nhận ra Ngọc Phù, ngoài việc nàng xinh đẹp thanh tú, còn là vì cảm thấy nàng mơ hồ quen mắt, nhưng lại không nhớ ra nàng rốt cuộc giống ai.
Quý Thái phi ở trong cung cũng đã hai mươi năm, lúc này tiện đường hỏi một câu, biết đâu bà lại biết?
Quý Thái phi nghe vậy, quay đầu nhìn Khương Ấn Trung, rồi lại nheo mắt hồi tưởng một phen. Trong cung chưa bao giờ thiếu mỹ nhân, Quý Thái phi đã dần quên đi dung mạo của rất nhiều người ngày xưa, nhưng người như Thượng Doanh Doanh, gặp qua hẳn là rất khó quên.
“Giống ai ư? Nếu nói về phong thái nói chuyện làm việc, thì lại khá giống chủ tử của nàng ấy.”
Quý Thái phi tựa lại vào gối mềm, nhẹ giọng cười nói:
“Chẳng trách người ta đều nói, chủ nào tớ nấy.”
Khương Ấn Trung nghe thấy lời này, liền biết Quý Thái phi không nhìn ra điều gì đặc biệt, không khỏi nhíu chặt mày. Lại nghĩ có lẽ là do mình tuổi đã cao, gặp nhiều người, thỉnh thoảng sẽ suy nghĩ quá nhiều.

Sau khi trở về Càn Minh Cung, Thượng Doanh Doanh trước tiên bẩm báo công việc với Yến Tự Lễ, rồi lại để lộ chiếc vòng trên cổ tay, thấp thỏm nói:
“Lúc nô tỳ sắp đi, Quý Thái phi lại ban cho một chiếc vòng. Nô tỳ thấy nó khá quý giá, ngài xem có cần trả lại không ạ…”
Yến Tự Lễ cúi mắt nhìn một lúc lâu, phát hiện nàng đeo vào quả nhiên rất đẹp. Xem ra về chuyện ăn diện cho các cô nương trẻ, vẫn phải học hỏi kinh nghiệm từ mẫu phi.
“Vạn tuế gia?”
Thấy Yến Tự Lễ mãi không lên tiếng, Thượng Doanh Doanh thăm dò hỏi lại một tiếng.
Yến Tự Lễ lúc này mới thu hồi ánh mắt, phất tay nói: “Cứ nhận lấy đi, mẫu phi thấy ngươi hợp mắt thôi.”
“… Vâng.” Thượng Doanh Doanh giấu cổ tay vào trong tay áo, dáng vẻ như nhận mà thấy hổ thẹn.
“Bẩm Vạn tuế gia, nô tỳ ở cửa Thọ An Cung còn gặp cả Vinh Vương. Ngài ấy nhờ nô tỳ xin ngài khối ngọc sơn tử Kim Đồng hiến đào, muốn mượn về phủ thưởng ngoạn mấy ngày.”
Yến Tự Lễ nghe vậy, lập tức cười khẩy một tiếng.
Mượn về thưởng ngoạn mấy ngày?
Tên nhãi ranh Vinh Vương đó, đồ vật hôm nay rơi vào tay hắn ta, ngày mai đã biến thành của hắn ta rồi. Muốn hắn ta trả lại, vậy thì cứ chờ đi!
Yến Tự Lễ vừa tức vừa cười ném bút xuống mắng: “Ra lệnh cho người đưa đến Vinh Vương phủ cho nó, rồi bảo nó cút xa một chút.”
Đoán rằng hắn sẽ không chịu cho, lại còn cố tình nhờ Thượng Doanh Doanh đến xin, đúng là tiểu tử ranh ma thành tinh rồi.
“Vâng.” Thượng Doanh Doanh mím môi nhận lệnh, thầm nghĩ Vạn tuế gia miệng thì mắng, nhưng trong lòng vẫn rất cưng chiều Vinh Vương.
Yến Tự xoay cổ tay giãn gân cốt, sau đó cánh tay dài duỗi ra, kéo Thượng Doanh Doanh vào bên cạnh, kh* c*n v*nh t** nàng: “Thằng nhóc con đó là một tên ngang ngược, ngày thường ngươi thấy nó thì tránh xa một chút, đừng để ý đến nó.”
Hơi thở ấm nóng phả bên tai, Thượng Doanh Doanh vội nhắm mắt co người lại, không hiểu sao Hoàng đế lại bỗng dưng nổi giận vô cớ.
“Vạn tuế gia, Vinh Vương năm nay mới mười sáu, vẫn còn là trẻ con mà…” Thượng Doanh Doanh khe khẽ kháng nghị, cảm thấy Yến Tự Lễ ngày càng vô lý.
Còn chưa đến tuổi nhược quán (20 tuổi), chẳng phải là còn nhỏ sao? Cố Tiểu Vương gia là điệt tử của Hoàng đế, dĩ nhiên cũng là điệt tử của Vinh Vương. Điệt tử lại lớn tuổi hơn biểu thúc, nếu thật sự đứng chung một chỗ xưng hô, cũng thật buồn cười.
“Mười sáu thì sao?” Yến Tự Lễ nhướng mày, không chịu buông tha “Nó là con cháu thiên gia, ngươi tưởng nó giống ngươi, không hiểu sự đời à?”
Thượng Doanh Doanh trợn tròn hai mắt, mặt bỗng chốc nóng bừng lên: “Ngài ngài… ngài nói gì vậy?”
Lời này vừa thốt ra, dường như càng thêm mất mặt, Thượng Doanh Doanh cố làm ra vẻ trấn tĩnh, quay đầu lẩm bẩm:
“Nô tỳ cũng từng thấy mèo đánh nhau rồi.”
Giơ ngón tay nâng mặt Thượng Doanh Doanh quay lại, Yến Tự Lễ buồn cười hỏi nàng:
“Đánh nhau thế nào? Ngươi nói kỹ xem.”
Thượng Doanh Doanh dĩ nhiên không nói ra được, vừa xấu hổ vừa tức muốn chết, lại không dám giận dỗi Hoàng đế, liền nhẹ nhàng giãy người muốn chuồn:
“Nô tỳ phải đi ướp hương cho đồ đông của ngài rồi, ngày mai ngài lên triều còn phải mặc nữa.”
Yến Tự Lễ lần này không còn dễ tính mà buông tha, càng siết chặt tay đang ôm eo nàng, thấp giọng dụ dỗ:
“Hôm nay trẫm thấy mỏi mắt, ngươi đến đọc tấu chương cho trẫm đi.”
Thượng Doanh Doanh nghe vậy, bỗng nhiên ngoan ngoãn lại, không hề giãy giụa chút nào, chỉ liền tiếng quan tâm: “Có phải ngài bị cảm lạnh chưa khỏi hẳn không? Hay là lại truyền ngự y đến, bắt mạch bình an cho ngài nhé?”
“Chỉ là xem tấu chương nhiều quá, nghỉ một lát là được.” Yến Tự Lễ chống trán day day, đứng dậy từ sau án thư, đến ngồi trên sập La Hán.
Thượng Doanh Doanh thấy vậy, lập tức gom mấy bản tấu chương chưa xem trên bàn lại, bưng đến chiếc kỷ nhỏ trên sập La Hán.
Nàng đang định nửa quỳ trên sập như mọi khi, lại thấy Yến Tự Lễ vỗ vỗ vào bên cạnh mình, ra lệnh:
“Ngồi xuống đây.”
Không muốn làm Yến Tự Lễ phiền lòng, Thượng Doanh Doanh hiếm khi không từ chối nửa lời, Hoàng đế bảo làm gì, nàng liền làm nấy.
Vừa ngồi vững trên sập, Yến Tự Lễ bỗng nhiên nhấc mí mắt nhìn nàng, sau đó nghiêng người, cứ thế gối đầu lên đùi Thượng Doanh Doanh.
Vạn lần không ngờ Hoàng đế còn có chiêu này, Thượng Doanh Doanh sợ đến toàn thân căng cứng, lại nghe Hoàng đế nhàn nhạt nói:
“Thả lỏng.”
“Chủ tử gia…”
Cổ họng Thượng Doanh Doanh nghẹn lại, các đốt ngón tay cầm tấu chương hơi trắng bệch, cúi mắt nhìn xuống, Hoàng đế lại đã nhắm mắt lại.
Để cho Hoàng đế gối được thoải mái hơn, Thượng Doanh Doanh đành phải ép mình thả lỏng, lặng lẽ không một tiếng động lật mở tấu chương, chỉ làm kinh động mấy hạt bụi lơ lửng, bay lượn trong cột sáng trước cửa sổ.
Lưng eo dần dần tựa vào chiếc gối ôm hình hoa bảo tương, Thượng Doanh Doanh nhận thấy chậu than sắp tàn, vội vàng vươn tay lấy chiếc áo khoác lông cáo đen chất đống ở cuối sập, nhẹ nhàng đắp lên người Hoàng đế.
Thấy Yến Tự Lễ không có phản ứng, Thượng Doanh Doanh lúc này mới lấy hết can đảm lén nhìn dáng vẻ của hắn lúc nhắm mắt, dù sao cơ hội thế này cũng không có nhiều.
Sau khi Hoàng đế ngủ say, uy nghiêm quân vương đã thu lại rất nhiều, khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, Thượng Doanh Doanh bỗng nhiên cảm thấy tai đỏ tim đập, nghi là do áo khoác lông cáo quá dày, lại hơi hé ra một chút.
Đúng lúc này, cổ họng Yến Tự Lễ bật ra một tiếng cười khẽ, mí mắt còn chưa nhấc lên, đã giơ tay lên, chuẩn xác không sai một li mà nắm lấy cổ tay đang cứng đờ của Thượng Doanh Doanh.
“Nghịch ngợm gì đó?” Yến Tự Lễ cười khẽ hỏi nàng.
Thượng Doanh Doanh thầm kêu không xong rồi, quả nhiên không thể đoán được Hoàng đế đang ngủ hay thức, lần này thì hay rồi, lại bị bắt tại trận.
May mà vẫn còn có cớ, Thượng Doanh Doanh giọng không hề run đáp:
“Nô tỳ thấy chậu than sắp tàn, sợ ngài sẽ bị lạnh.”
Không đợi Yến Tự Lễ trêu chọc nàng thêm, Thượng Doanh Doanh nghiêng người ôm hờ lấy hắn, cẩn thận hỏi:
“Vạn tuế gia, ngài có phải là thật sự bị bệnh rồi không ạ?”
Yến Tự Lễ động đậy người, nghiêng đầu áp vào bụng trước của Thượng Doanh Doanh, chìm vào vòng tay mềm mại đó, thản nhiên đáp:
“Không phải.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...