Thời gian chuyển sang tháng đầu đông, bất kể là trong hoàng cung hay chốn dân gian, đều dần trở nên bận rộn hơn.
Mấy ngày trước, Hoàng đế theo lệ cũ của triều đại, dẫn theo văn võ bá quan đến Hoàn Khâu ở Nam Giao để cử hành đại lễ tế trời.
Yến Tự Lễ không có ở Càn Minh Cung, Thượng Doanh Doanh bỗng dưng bớt đi không ít việc, ngày thường chỉ pha trà chăm hoa, trong lòng lại cảm thấy trống rỗng.
Lúc này tuy còn một thời gian nữa mới đến cuối năm, nhưng Lục cục (6 Cục), Nhị thập tứ ti (24 ti) đã bắt đầu chuẩn bị cho các công việc cuối năm. Trước khi đi, Hoàng đế còn đặc biệt dặn dò, ban thêm cho các cung nhân ngự tiền món chè đậu đỏ ngày lễ.
Hôm đó đúng giờ Mão, trời vẫn chưa sáng. Hơi nóng lượn lờ quyện với hương thơm ngọt ngào của đậu đỏ, từ từ lan lên tận mái hiên của dãy nhà phụ.
Hôm nay là ngày thánh giá hồi cung, Thượng Doanh Doanh từ đêm qua đã luôn canh cánh trong lòng. Trong lòng có chuyện, ngủ tự nhiên không yên. Chưa đợi Chước Lan vào hầu hạ, nàng đã tự mình mở mắt tỉnh dậy.
Trục cửa gỗ quay, khẽ phát ra tiếng “kẽo kẹt”. Chước Lan cầm cây nến hoa xanh, rón rén vào phòng, vừa hay đối diện với đôi mắt trong veo của Thượng Doanh Doanh, không khỏi ngạc nhiên hỏi:
“Cô cô muốn dậy rồi ạ?”
“Ừm.” Thượng Doanh Doanh mỉm cười đáp, rút đôi chân ra khỏi chăn ấm, khoác lên chiếc áo dài đêm qua mới thêu thêm mấy đóa hoa mai.
Thấy Chước Lan đặt cây nến xuống, Thượng Doanh Doanh nương theo ánh sáng yếu ớt, nhìn nàng ấy hỏi:
“Vạn tuế gia đã hồi cung chưa?”
“Vừa mới về đến cung ban nãy, hiện đã vào thư phòng rồi ạ.”
Chước Lan vừa giúp Thượng Doanh Doanh cài nút áo, vừa vui vẻ nói:
“Vạn tuế gia lần này đi tế trời về, bên ngoài liền lất phất tuyết rơi, thật đúng là hợp cảnh, chắc chắn là điềm lành.”
Thượng Doanh Doanh nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt hiểu ra: “Thảo nào sáng nay lúc tỉnh dậy, cứ cảm thấy người lành lạnh, ta còn tưởng là do chậu than.”
Chước Lan đi chuẩn bị nước nóng cho cô cô rửa mặt, nhân tiện liếc nhìn chậu than dưới chân: “Trong phòng người đúng là không còn nhiều than nữa, lát nữa nô tỳ sẽ đi lĩnh thêm.”
“Chủ tử gia đã về cung rồi, tối nay có lẽ vẫn sẽ gọi ta qua đó gác đêm. Sau khi trời tối ngươi cứ đến phòng ta, cũng có thể bầu bạn với Hạnh Thư cô cô của ngươi.” Thượng Doanh Doanh khẽ dặn dò.
Ở phòng của các cô cô, đương nhiên là tốt hơn phòng của mình nhiều, Chước Lan cảm kích cười nói: “Vâng ạ, nô tỳ đa tạ cô cô quan tâm.”
Nhân lúc nước trong ấm đồng chưa sôi, Thượng Doanh Doanh chắp tay hà hơi, làm ấm đầu ngón tay. Vừa rồi nàng lấy từ trong tủ đầu giường ra một cái ruột gối, cẩn thận lồng vỏ gối màu vàng sáng vào.
Thứ nhồi bên trong ruột gối là hoa cúc trắng mà Thượng Doanh Doanh đã phơi khô trước đó. Đêm thường gối lên nó, có thể có tác dụng dưỡng gan an thần.
Chước Lan quay người lại thấy một mảng màu vàng sáng, lập tức hiểu chiếc gối hoa này là dành cho ai, không khỏi chớp mắt cười nói: “Chiếc gối hoa cúc trắng này của cô cô, nhìn là biết vô cùng dụng tâm, Vạn tuế gia nhìn thấy chắc chắn sẽ thích, nói không chừng còn yêu thích không nỡ rời tay ấy chứ.”
Thượng Doanh Doanh giấu chiếc gối hoa ra sau lưng, ngượng ngùng trách: “Nha đầu nhà ngươi, đừng học Hạnh Thư cô cô của ngươi suốt ngày nói bậy. Mau bưng chậu nước lại đây, ta còn phải ra phía trước làm việc nữa.”
Chước Lan nghe vậy lại càng vui hơn. Bị Thượng Doanh Doanh lườm một cái, nàng ấy mới mím môi cúi đầu, vội vàng đưa lên chiếc khăn nóng vừa nhúng nước.
Dưới hành lang đỏ phủ tuyết, Cố Tuy đội một chiếc mũ ấm bằng da chồn nạm vàng, đi đi lại lại trên nền gạch xanh dài nửa trượng.
Bỗng thấy một bóng hình yểu điệu từ sau cửa vòm mặt trăng bước ra, Cố Tuy vội nhét bàn tay đã hà hơi nóng vào trong tay áo, vội vã đón tới.
“Ngọc Phù cô nương không cần đa lễ.”
Cố Tuy mỉm cười ngăn Ngọc Phù thỉnh an, tuyết sương dính trên lông mày còn chưa kịp lau, đã vội lấy một món đồ từ trong tay áo ra.
Thượng Doanh Doanh cúi mắt nhìn, chỉ thấy trong tay Tiểu Vương gia là một cành hoa cúc màu hồng pha tím, cánh hoa khép chặt, hẳn được gọi là “Tuyết Thanh Tiên Nhân”. Loại hoa này là trân phẩm trong các loài cúc, còn đẹp hơn vài phần so với cúc Lục Vân trong cung của Ô Quý Thái phi.
“Tháng trước khi đến Càn Minh Cung, ta thấy bên viền áo váy của ngươi có thêu hoa cúc vàng, rất là đặc biệt. Vừa hay nhà ấm trong phủ còn nở lứa cúc muộn cuối cùng, ta liền muốn bẻ một cành đến tặng ngươi…”
Lời nói đột nhiên chuyển hướng, mũi giày của Cố Tuy giẫm lên lớp tuyết mỏng, nói với vẻ khá áy náy:
“Nhưng không ngờ đợi đến khi ta quay lại, thì đã hơi muộn rồi.”
Đại lễ tế trời mùa đông của Hoàng đế, cần có thần tử đến sớm để chuẩn bị nghi lễ. Cố Tiểu Vương gia mấy hôm trước đã bị Hoàng đế phái đến ngoại ô kinh thành, hôm nay mới cùng mọi người trở về.
Thấy Thượng Doanh Doanh ngẩn người, Cố Tuy chỉ cho rằng nàng vừa vui mừng vừa e lệ, liền nhét cành hoa trong tay vào lòng nàng, vui vẻ cười nói:
“Tiết này vốn nên tặng hoa mai, nhưng cây Lục Ngạc ở vườn Tây mới kết nụ, đợi sau này nở rộ, ta nhất định sẽ cắt mấy cành…”
Thượng Doanh Doanh hoàn hồn lại, vội nắm chặt ngón tay lùi lại nửa bước, chuỗi hoa nhung trên tóc cũng khẽ run theo:
“Tiểu Vương gia làm khó nô tỳ rồi.”
Liếc nhìn cành Tuyết Thanh Tiên Nhân trong tay, Thượng Doanh Doanh sợ trì hoãn thêm nữa sẽ bị người khác nhìn thấy, liền phúc thân, uyển chuyển từ chối:
“Đa tạ Tiểu Vương gia tặng hoa, còn có kẹo hạt thông ngài mang đến trước đó, vị rất thơm ngọt. Chỉ là loại hoa quý giá như hôm nay, nên nở trong vương phủ để Vương phi nương nương thưởng lãm. Hơn nữa trong cung không thiếu hoa mai, Tiểu Vương gia không cần vì nô tỳ mà phí công trèo hái nữa.”
Nói xong, cũng không đợi Tiểu Vương gia đáp lời, Thượng Doanh Doanh cười nói rồi khom người:
“Tiểu Vương gia thứ tội, nô tỳ còn có việc phải làm, xin phép cáo lui trước.”
Bông hoa này rực rỡ căng đầy, trên người Thượng Doanh Doanh không có chỗ nào để đặt. Đành tính toán mang về phòng dưới, tìm một chậu đất để tạm c*m v**.
“Nếu đã vậy, Ngọc Phù cô nương đi thong thả.” Cố Tuy nghe vậy, chu đáo gật đầu nghiêng người, nhường ra con đường gạch đá xanh.
Ngoài hành lang, tuyết rơi lặng lẽ giữa trời đất, Cố Tuy thấy dáng vẻ cười tươi của Thượng Doanh Doanh, vậy mà còn tinh xảo trong sáng hơn cả màu tuyết.
Ngẩn ngơ nhìn theo Thượng Doanh Doanh đi xa, Cố Tuy cũng bước về phía Ngự thư phòng. Hắn ta không khỏi hít sâu một hơi, gió đông lạnh buốt tràn vào cổ họng, nhưng trong lòng lại ngập tràn niềm vui.
Ngoài Ngự thư phòng, Lai Thọ đứng dưới mái hiên chờ trái chờ phải, cuối cùng cũng mong thấy được Cố Tiểu Vương gia đến muộn, vội tươi cười tiến lên thỉnh an:
“Tiểu Vương gia cát tường, Vạn tuế gia đang ở trong đợi người đó ạ.”
Cố Tuy gật đầu, vội vàng tĩnh tâm lại, thầm chuẩn bị để bẩm báo về việc tế lễ.
Thái giám gác cửa vén tấm rèm cửa dày lên, Lai Thọ khom lưng bước qua ngưỡng cửa, dẫn Tiểu Vương gia vào thư phòng.
Lai Thọ đi vào gần hơn, liền cảm thấy trong thư phòng lạnh lẽo lạ thường. Ông ta dùng khóe mắt liếc nhìn xung quanh, lại bắt gặp cửa sổ phía nam đang mở một khe rộng. Nhìn ra ngoài, chính là cột hành lang màu đỏ son ở phía xa.
Thấy Hoàng đế đã đi nói chuyện với Tiểu Vương gia Cố, Lai Thọ nhẹ chân tiến lên đóng cửa sổ lại, trong lòng không khỏi thắc mắc.
—— Bên ngoài đang có tuyết rơi, Vạn tuế gia mở cửa sổ làm gì chứ?
Không biết có phải là ảo giác của nàng không, Thượng Doanh Doanh luôn cảm thấy Hoàng đế từ sau khi trở về lần này, trong lòng như đang nén một ngọn lửa. Sắc mặt cũng âm u, thái độ đối với nàng cũng lạnh nhạt đi không ít.
Cho đến khi nàng đến gác đêm, Yến Tự Lễ vẫn chưa hết u ám, điều này lại càng hiếm thấy hơn. Hoàng đế tuy cũng có hỷ nộ ái ố, nhưng Thượng Doanh Doanh chưa từng thấy ngài u uất cả một ngày.
Sau khi cởi áo cởi giày cho Hoàng đế như thường lệ, Thượng Doanh Doanh vốn định nhanh chóng trải chăn đi nghỉ, ngày mai lại dốc sức hầu hạ Hoàng đế.
Nhưng Yến Tự Lễ chỉ tựa vào sau rèm ngồi, nhất quyết không chịu nằm yên, lúc thì nói oi bức khát nước, lúc lại ra lệnh dời chậu than, thêm than.
Đêm khuya canh ba không chịu đi ngủ, đây là định tra tấn chim ưng sao?
Khi Thượng Doanh Doanh lần thứ năm trong đêm dâng trà đến gần, cuối cùng không nhịn được quỳ ngồi trước giường, mềm giọng tỏ ra yếu thế:
“Chủ tử gia quen huấn luyện hải đông thanh*, nhưng nô tỳ không phải mãnh cầm, nô tỳ chỉ là một con bồ câu xám thôi, không chịu nổi ngài tra tấn ác liệt như vậy đâu…”
Hải đông thanh*: Một loài chim ưng lớn
Màn trướng màu vàng sáng đột nhiên được vén ra từ bên trong, Yến Tự Lễ ngồi trên long sàng, cúi mắt nhìn con bồ câu xám rất biết líu ríu kia, đột nhiên cười một tiếng.
“Ngươi không phải bồ câu xám.”
Ánh mắt Yến Tự Lễ đen thẳm, lộ ra vẻ nguy hiểm nồng đậm, từ từ nói:
“Ngươi là một con chim sẻ trắng béo.”
Chim sẻ thì chim sẻ, Thượng Doanh Doanh co được duỗi được, không cảm thấy có gì ghê gớm. Thấy Yến Tự Lễ cuối cùng cũng chịu mở miệng nói thêm vài lời, Thượng Doanh Doanh vội muốn nắm bắt cơ hội, hỏi xem hắn đang phiền lòng chuyện gì.
Nào ngờ chưa đợi nàng mở miệng, Yến Tự Lễ đột nhiên chỉ vào tấm đệm bên cạnh mình, lạnh nhạt ra lệnh:
“Lên đây.”
Lúc này tâm trạng Thượng Doanh Doanh đang căng như dây đàn, rất dễ nghe ra sự khác biệt nhỏ trong mệnh lệnh của Hoàng đế, không còn là “lại đây” như ngày thường, mà là “lên đây”.
Sau một hồi do dự, Thượng Doanh Doanh vẫn làm theo lời, cởi giày thêu, rón rén quỳ ngồi bên cạnh Hoàng đế, tự nhiên đưa tay ra xoa vai cho hắn.
“Chủ tử gia, hôm nay ngài sao vậy?”
Thượng Doanh Doanh lén liếc sắc mặt Hoàng đế, cẩn thận đoán hỏi:
“Ngài đến Trai cung ở Hoàn Khâu ở năm ngày, là cung nhân ở đó hầu hạ không chu đáo ạ?”
“Ngoài cung rất tốt.”
Yến Tự Lễ liếc Thượng Doanh Doanh một cái, trầm giọng hừ nói:
“Là ngươi không tốt.”
Tim Thượng Doanh Doanh đập thình thịch, ngay cả ngón tay đang xoa bóp cũng không khỏi dừng lại. Giây tiếp theo, Yến Tự Lễ nắm chặt đầu ngón tay nàng, một tay đẩy nàng ngã xuống giường.
“Chủ tử gia, nô tỳ biết sai rồi… Cầu xin người… cầu xin ngài tha thứ.”
Thượng Doanh Doanh đột nhiên hoảng sợ, miệng nói năng lộn xộn những lời nhận tội, thực ra trong lòng hoàn toàn mờ mịt, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Biết sai?”
Yến Tự Lễ cười khẩy một tiếng, không khách khí vạch trần:
“Ngươi có biết mình sai ở đâu không?”
Mặt nhỏ của Thượng Doanh Doanh sợ đến trắng bệch, sau đó lại nghẹn đến đỏ bừng, tựa như hoa mai rực rỡ trên nền tuyết trắng, giống hệt dáng vẻ của nàng sáng nay ở hành lang.
Ánh mắt Yến Tự Lễ càng sâu hơn, cúi người ghé sát vào tai Thượng Doanh Doanh, khẽ thì thầm, tựa như người yêu thủ thỉ:
“Ngươi tự mình nằm xuống thử xem, cái gối hoa cúc trắng đó dùng có thoải mái không?”
Hơi nóng thổi khiến Thượng Doanh Doanh co rúm cổ lại, nàng không kịp nghĩ nhiều, thật sự nghiêng đầu cảm nhận một lúc.
“Nô tỳ thấy cũng được mà.”
Thượng Doanh Doanh nhỏ giọng lẩm bẩm, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền hỏi tiếp:
“Ngài không thích mùi đó ạ?”
Đã là ruột gối làm từ hoa cúc trắng, tự nhiên sẽ có mùi ngọt ngọt hơi đắng.
Thấy Yến Tự Lễ khi uống trà hoa cúc không hề tỏ ra khó chịu, Thượng Doanh Doanh liền cho rằng hắn sẽ không ghét mùi đó, lẽ nào nàng đã đoán sai?
“Thích.”
Yến Tự Lễ ung dung nói, đưa ngón tay ra cởi nút áo trên cổ áo Thượng Doanh Doanh, rồi hỏi ngược lại một câu:
“Sao lại không thích?”
Mặc dù trước đây đã hiểu lầm Hoàng đế một lần, nhưng trực giác của Thượng Doanh Doanh cho biết lần này tuyệt đối không giống, Hoàng đế chính là muốn c** q**n áo của nàng.
“Chủ tử gia tha mạng, nô tỳ thật sự ngu dốt, không nghĩ ra được sai ở đâu, mong ngài có thể chỉ rõ.”
Thượng Doanh Doanh chỉ nghĩ đây là hình phạt vì đoán sai, vội r*n r* xin tha, đưa tay muốn ngăn cản, lại bị Hoàng đế đè mạnh hơn.
“Bông hoa Cố Tuy tặng ngươi đâu rồi?”
Yến Tự Lễ không trả lời thẳng, mà đột nhiên nhắc đến Tiểu Vương gia, giọng chua lè chất vấn nàng:
“Sao không nhét chung vào gối luôn đi?”
Giọng Yến Tự Lễ trầm trầm, đột nhiên rút ngón tay lại, rồi linh hoạt luồn vào từ dưới vạt áo. Nâng lấy vầng tuyết mềm mại nơi tim nàng, gốc ngón tay áp vào mép xoay tròn khẽ v**t v*.
Thượng Doanh Doanh nào chịu nổi trận thế này, lập tức xấu hổ nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ gì liền tuôn ra hết:
“Thứ nhồi trong gối hoa đó, là hoa cúc trắng nô tỳ đặc biệt phơi khô tháng trước. Bông hoa Tiểu Vương gia hái sáng nay, hoa lá đều còn tươi, tất nhiên không thể dùng để nhồi ruột gối.”
“Vậy thì đúng là tươi thật…”
“Đừng nói là ngươi không nỡ nhé?” Yến Tự Lễ cười khẩy một tiếng.
Thượng Doanh Doanh ra sức lắc đầu, môi mấp máy vô ích, không phát ra được tiếng nào. Hóa ra đầu óc nàng đã hơi choáng váng, trong bụng dâng lên từng cơn tê dại chua xót khó chịu, khiến nàng vừa tò mò vừa sợ hãi.
Nàng chỉ cảm thấy mình thật sự đã biến thành một con chim sẻ trắng béo, là một con chim sẻ đáng thương bị mèo lớn đè dưới vuốt. Con mèo xấu xa này cũng không mở miệng cắn nàng, chỉ đưa móng vuốt ra, xấu tính đùa nghịch nàng.
Trong đầu lóe lên một tia sáng, Thượng Doanh Doanh không chịu nổi co người lại, mơ hồ đoán ra điều này có nghĩa là gì, trong mắt đột nhiên dâng lên lệ hoa, run giọng nói:
“Vạn tuế gia, nô tỳ nguyện ý vì ngài thị tẩm…”
Thượng Doanh Doanh nói thẳng thắn táo bạo, nào biết Yến Tự Lễ chỉ là tức giận không chịu nổi, muốn nhân đêm nay dạy dỗ nàng một phen.
Nghe những lời này, Yến Tự Lễ tự nhiên ngẩn ra một lúc, sự kìm kẹp đối với Thượng Doanh Doanh cũng lơi lỏng đi một chút.
Thượng Doanh Doanh nhân cơ hội thoát khỏi cổ tay, cố gắng ngẩng người vòng tay ôm lấy eo Yến Tự Lễ, áp vào ngực ngài nức nở cầu xin:
“Nhưng ngài có thể đừng nói ra ngoài được không?”
Một trái tim bị nàng giày vò đến mức lên xuống thất thường, Yến Tự Lễ cụp mi mắt, nhìn Thượng Doanh Doanh đang ăn vạ trong lòng mình, im lặng chờ đợi vế sau.
“Đợi đến khi nô tỳ đủ tuổi xuất cung, ngài có lẽ cũng đã chán rồi. Nếu không ai biết chuyện của chúng ta, nô tỳ vẫn có thể được thả ra khỏi hoàng cung như thường…”
Nói đi nói lại, Thượng Doanh Doanh vẫn không muốn ở lại trong cung.
Cả một lồng ngực nhiệt huyết đột nhiên bị nước lạnh dội tắt, Yến Tự Lễ càng thêm tức giận, đẩy Thượng Doanh Doanh trở lại gối hoa, nghiến răng nghiến lợi hỏi nàng:
“Ngươi còn trông mong sau khi xuất cung, lại tìm một gã nam nhân bên ngoài để gả đi sao?”
“Không phải, không phải đâu ạ…” Thượng Doanh Doanh vội vàng lắc đầu “Nô tỳ đã hầu hạ chủ tử gia, cả đời này chắc chắn sẽ không gả cho người khác.”
Nhẹ nhàng níu lấy cổ tay Yến Tự Lễ, Thượng Doanh Doanh nói liến thoắng như đổ đậu, suy tính không thể nói là không chu toàn:
“Hơn nữa quê của nô tỳ ở huyện Thông Lương thuộc vùng Kinh Phụ, cách kinh thành cũng không xa. Sau này nếu ngài đi xe ngựa ngang qua, hoặc là muốn gặp nô tỳ, lúc nào cũng có thể đến. Nô tỳ đảm bảo sẽ ngoan ngoãn ở nhà, không chạy lung tung…”
Yến Tự Lễ càng nghe sắc mặt càng đen, thầm chửi đây là cái quỷ gì vậy?
Còn lúc nào cũng chạy ra ngoài cung để gặp nàng? Nghĩ xem hắn đường đường là Hoàng đế, lẽ nào còn phải làm nhân tình với người khác sao?
Nắm chặt nắm đấm nhịn đi nhịn lại nửa ngày, Yến Tự Lễ giọng đầy bực tức ra lệnh:
“Câm miệng, đi ngủ.”
Thượng Doanh Doanh nghe vậy, lập tức ngây ngốc bò dậy, định đi xuống giường, cuộn mình lại trong cái ổ ấm áp của mình.
Yến Tự Lễ sao chịu buông tay, lập tức áp sát người đuổi theo.
Từ phía sau ôm lấy vòng eo thon như cành liễu, Yến Tự Lễ hơi dùng sức, liền cùng nàng ngã ngửa vào trong màn sa vàng.
Thấy Thượng Doanh Doanh ngẩng lên đôi mắt hồ ly to tròn mềm mại ngậm nước, không chớp nhìn chằm chằm vào mình, Yến Tự Lễ không còn kìm nén được cơn ngứa ngáy trong lòng, xấu xa trêu chọc:
“Làm nũng đi.”
“Làm nũng thì trẫm sẽ tha cho ngươi.”
Thượng Doanh Doanh nức nở một tiếng, quay người che mặt đi:
“Chủ tử gia khai ân, đừng trêu chọc nô tỳ nữa.”
Yến Tự Lễ cũng nằm nghiêng xuống, từ phía sau ôm lấy Thượng Doanh Doanh, không nguôi giận đe dọa:
“Dám nói thêm nửa chữ trẫm không thích nghe, ngươi ngay lập tức phải xuống dưới quỳ gác đêm.”
Lời tuy nói vậy, nhưng bàn tay đang siết chặt ở eo nàng, lại càng thêm chặt hơn.
