Thời tiết tháng năm thật quá tùy hứng, nắng mưa hoàn toàn không báo trước cho ai.
Mấy hôm trước trời còn trong xanh như gột, mặt trời treo trên đỉnh đầu, nắng đến mức sống lưng ai cũng rịn mồ hôi, ngay cả con vẹt dưới hành lang cũng ủ rũ cúi đầu, lười biếng học nói.
Ai ngờ từ hôm qua, trời đã thay đổi sắc mặt. Ban đầu chỉ là vài hạt mưa lác đác, sau đó càng lúc càng dày đặc, rả rích không ngớt.
Thượng Doanh Doanh vốn đang mong ngóng món vải thiều mới được đưa vào Ngự thiện phòng, đã sớm dặn dò người làm một bát đá bào. Vải thiều đỏ bóc vỏ, để lộ ra phần thịt trắng như tuyết, chất lên trên đá bào vụn, rồi rưới thêm mật ong hoa quế, chỉ nhìn thôi cũng đã khiến người ta tứa nước bọt.
Trớ trêu thay trận mưa này lại kéo dài dai dẳng, hơi nóng đã tan đi quá nửa, món núi băng vải thiều cũng đành phải gác lại.
Phía đông của Lưu Huỳnh Tiểu Trúc là một hiên lộ thiên ba mặt thoáng đãng, cửa sổ treo rèm trúc mảnh, trên đất trải chiếu, chính là nơi tuyệt vời để hóng mát ngắm đom đóm.
Xảo Lăng đang cùng Thượng Doanh Doanh tựa vào bên chiếc kỷ thấp sáu cạnh, tay mân mê những sợi chỉ lụa năm màu, kết dây ngũ sắc cho ngày Tết Đoan Ngọ. Tình cảm của tỷ muội lớn lên từ nhỏ, bây giờ khó khăn lắm mới được ở cùng nhau, tự nhiên có những lời tâm tình nói không hết.
Mười ngón tay Thượng Doanh Doanh lướt bay, những sợi tơ lụa trong tay nàng như vật sống, chẳng mấy chốc đã thắt thành một nút thắt dài tinh xảo.
Ngoài trời tiếng mưa dần dày hạt, Trâm Tuyết bưng chén trà nhẹ nhàng bước vào. Nàng ta đặt chén trà lên chiếc kỷ hình hoa hải đường, khom gối hành lễ, cười tươi nói:
“Chủ tử thắt dây kết ngày càng tinh xảo, kiểu dáng cũng mới lạ, còn đẹp hơn cả đồ của Thượng Công Cục gửi tới nữa.”
Trong bốn cung nữ mà Nội thị giám điều đến lần này, có hai nha đầu chưa lớn hẳn, trông chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi. Hai người còn lại thì lớn tuổi hơn, làm việc cũng ổn thỏa, là cung nữ nhị đẳng chính thức. Thượng Doanh Doanh vì đã xin Xảo Lăng từ chỗ Văn phi, nên tùy tiện chọn một người lớn tuổi hơn gửi trả về, người ở lại chính là Trâm Tuyết này.
“Miệng ngươi thật ngọt.”
Thượng Doanh Doanh ngước mắt nhìn Trâm Tuyết, khóe môi nở nụ cười, ném nút đồng tâm vừa thắt xong vào lại trong chiếc rổ đan bằng mây. Trong rổ đã có khá nhiều sợi dây kết với đủ loại kiểu dáng, màu sắc sặc sỡ trông rất đẹp mắt.
Trâm Tuyết đến đây hầu hạ gần hai mươi ngày, mọi người cũng đã dần quen thân. Thượng Doanh Doanh gọi Trâm Tuyết lại ngồi, thuận tay lấy mấy sợi chỉ tuyến màu sắc tươi sáng đưa cho nàng ta:
“Dù sao rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, ngoài trời mưa lớn không ra ngoài được, cầm lấy mà chơi đi.”
“Đa tạ Tài nhân chủ tử.”
Trong mắt Trâm Tuyết lóe lên vẻ vui mừng, cảm ơn một tiếng trong trẻo, hai tay cung kính nhận lấy.
Ba chủ tớ ngồi quây quần bên chiếc kỷ thấp, ngồi bệt trên đất thắt dây kết, giết thời gian trong một ngày mưa ẩm ướt.
Trong tiểu trúc yên tĩnh, chỉ nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ gõ vào lá trúc, sào sạc, hòa cùng tiếng ma sát nhỏ của những sợi chỉ. Trâm Tuyết tay nghề khéo léo, chẳng mấy chốc đã đan xong một nút Như Ý đơn giản, miệng liền không yên được nữa, lí nhí nói:
“Là chủ tử của chúng ta có phúc khí, nô tỳ nghe nói những vị chủ tử không được sủng ái kia, cuộc sống đều rất chật vật.”
Trâm Tuyết hạ thấp giọng, mang theo chút đắc ý như thể mình cũng được thơm lây: “Bạc bổng lộc hàng tháng căn bản không đủ dùng, tháng nào cũng cạn sạch, còn phải nhờ thái giám quen biết lén mang đồ thêu thùa, dây kết các thứ của mình ra khỏi cung bán đi, đổi mấy đồng bạc để bù vào.”
“Tài nhân của chúng ta thì không cần lo lắng chuyện này” Xảo Lăng tiếp lời “Cứ việc tự mình thắt chơi thôi, nếu thích cái gì, tự nhiên sẽ có Vạn tuế gia ban thưởng.”
Lời này cũng không sai.
Thượng Doanh Doanh hiện tại thánh quyến đang nồng, ân sủng khiến người khác phải ghen tị. Phần thưởng đầu tiên là do Phó Hoàng hậu ban xuống, theo cung quy, mọi thứ đều chu toàn, làm gương cho lục cung.
Các tần phi bên dưới ai mà không phải là người tinh như pha lê, tim gan như thủy tinh? Tài năng gió chiều nào che chiều nấy người này hơn người kia, quà mừng cứ như nước chảy mà gửi đến, quả thực có không ít thứ tốt.
Nhưng Thượng Doanh Doanh không mấy để tâm đến những vật vàng bạc này, cũng đề phòng bên trong có điều không ổn, chỉ bảo Xảo Lăng lập danh sách nhập kho, hiếm khi lấy ra dùng. Duy chỉ có trong quà mừng của Tuệ tần gửi đến, nàng đã chọn một đôi bông tai hạt ngọc trắng để đeo.
Cũng không biết là vì vừa mắt, hay là có một toan tính khác.
Ba chủ tớ đang tán gẫu, bỗng nghe tiếng rèm châu sau lưng khẽ động.
An Cửu Anh khom người đi vào, mặt vẫn thường cười như một đóa hoa loa kèn: “Bẩm Tài nhân, Biện Mỹ nhân đang ở ngoài chờ gặp người ạ.”
Xảo Lăng vừa nghe ba chữ “Biện Mỹ nhân”, mày đã nhíu lại đến mức sắp kẹp chết được cả con muỗi. Nàng bỏ công việc xuống, không nhịn được lẩm bẩm: “Vị Biện chủ tử này đúng là bất chấp mưa gió, siêng năng đến lạ! Ba ngày hai bữa lại chạy đến chỗ chúng ta, cũng không thấy chán.”
Ai mà không nhìn ra chút ý đồ quanh co của Biện Mỹ nhân?
Không đến gần được Vạn tuế gia, liền mặt dày mày dạn quấn lấy Thượng Doanh Doanh. Biết đâu lại có thể đụng mặt thánh giá một lần, dù chỉ là xa xa liếc một cái.
Thượng Doanh Doanh lại không vội không giận, chỉ bưng chén trà lên, dùng nắp nhẹ nhàng gạt bọt nổi, cười nhạt nói:
“Đã đến rồi, chẳng lẽ lại đuổi ra ngoài được sao? Mời nàng ấy vào ngồi đi.”
“Vâng.” An Cửu Anh đáp lời rồi lui xuống.
Xảo Lăng tuy không muốn, nhưng nghe Thượng Doanh Doanh đã lên tiếng, cũng chỉ đành cùng Trâm Tuyết thu dọn kim chỉ trên chiếc kỷ thấp.
Thượng Doanh Doanh đứng dậy vươn vai, tự mình ngồi xuống trường kỷ chờ khách.
Đợi đến khi chiếc rổ kim chỉ được thu dọn gọn gàng đưa đến tay, Thượng Doanh Doanh lại cúi mi mắt mân mê sợi chỉ, tựa vào chiếc gối dựa mềm mại sau lưng, đè nén chút phiền muộn trong lòng.
Rèm châu lại một trận khẽ động, mang theo hơi lạnh của cơn mưa ẩm ướt bên ngoài. An Cửu Anh khom người dẫn vào một vị lệ nhân, chính là Biện Mỹ nhân.
Biện Mỹ nhân hôm nay mặc một bộ cung phục màu hồng sen thêu hoa sen dây, có lẽ là đến vội, bên thái dương còn dính mấy hạt mưa, càng tăng thêm vài phần đáng thương. Vẻ mặt cười tươi kia thì lại vô cùng nhiệt tình.
Thượng Doanh Doanh là người biết điều, tất nhiên sẽ không tỏ thái độ với người có địa vị cao hơn, sau khi đứng dậy hành lễ theo quy củ, lúc này mới thuận miệng hỏi:
“Biện tỷ tỷ đội mưa đến đây, chắc là có chuyện gì quan trọng?”
Biện Mỹ nhân cùng Thượng Doanh Doanh ngồi xuống, mặt dày cười nói: “Đâu có chuyện gì quan trọng đâu? Chỉ là nghĩ bên ngoài mưa rơi, muội muội một mình trong phòng buồn chán, đặc biệt qua đây trò chuyện với muội muội một lát.”
Xảo Lăng đứng bên cạnh, nghe mà phải bĩu môi, thầm nói Tài nhân nhà ta có Vạn tuế gia bầu bạn, đâu có buồn chán như ngươi.
Nói chuyện, ánh mắt Biện Mỹ nhân không để lại dấu vết mà quét một vòng trong phòng, nhìn thấy những sợi dây kết trong rổ, không khỏi tấm tắc khen ngợi, lại nói: “Ngày tháng trôi nhanh thật, thoáng cái đã lại sắp đến Tết Đoan Ngọ rồi.”
Thượng Doanh Doanh chỉ mỉm cười lắng nghe, khóe mắt liếc thấy Xảo Lăng không vui, liền bảo nàng ta đi xem trà.
Biện Mỹ nhân nhấp ngụm trà, câu được câu chăng mà tán gẫu. Nói toàn những chuyện vụn vặt trong cung, nương nương nhà ai mới được thưởng gì, hoa ở cung uyển nào nở đẹp, nhưng trong lời nói lại luôn cố ý hoặc vô tình dò hỏi động tĩnh của Hoàng đế.
Thượng Doanh Doanh tâm tư tinh tế, đâu có nghe không ra ý tứ ngoài lời của nàng ta? Chỉ trả lời qua loa, thỉnh thoảng bưng chén trà lên nhấp một ngụm, ánh mắt lướt ra ngoài cửa sổ nhìn những chiếc lá trúc được nước mưa gột rửa đến sáng bóng.
Trong lòng thầm ước lượng thời gian, xem cái điệu bộ này của Biện Mỹ nhân, e là lại định nán lại đến giờ cơm tối.
Trời dần tối sầm lại, ngoài hành lang truyền đến tiếng thông báo ảo não của thái giám:
“Vạn tuế gia giá đáo——”
Tiếng này không cao không thấp, nhưng như một tiếng sét đánh, tức khắc xé tan chút khách sáo giả lả trong phòng.
Biện Mỹ nhân lập tức cũng chẳng buồn tán gẫu nữa, trên mặt không giấu được sự vui mừng khôn xiết, như thể trên trời rơi xuống một thỏi vàng, vừa vặn rơi vào lòng nàng ta.
“Hoàng, Hoàng thượng đến rồi?”
Biện Mỹ nhân vội vàng đặt chén trà xuống, vừa e thẹn vừa căng thẳng sửa lại trâm cài, vuốt lại vạt áo.
Thượng Doanh Doanh cũng đứng dậy nghênh đón, sắc mặt vẫn tĩnh lặng, chỉ liếc mắt nhìn Biện Mỹ nhân.
Không lâu sau, bóng người màu vàng sáng kia đã đến ngoài ngưỡng cửa. Giữa hai hàng lông mày Yến Tự Lễ còn vương hơi ẩm, càng hiện lên vẻ thanh cao vô song. Hắn mỉm cười ẩn ý bước vào, vừa nhìn đã thấy Biện Mỹ nhân, không khỏi nhíu mày một cái.
Tim Biện Mỹ nhân như con chim nhỏ bay loạn xạ, suýt nữa thì nhảy ra khỏi cổ họng, vội vàng cất giọng ngọt ngào thỉnh an: “Tần thiếp bái kiến Hoàng thượng.”
Yến Tự Lễ lại như không hề nghe thấy, chỉ xua tay: “Hôm nay trời không đẹp, bên ngoài đang mưa, nàng về đi.”
Lệnh đuổi khách này hạ xuống dứt khoát, cứng rắn không chừa chút tình cảm nào.
Biện Mỹ nhân có chút mất mặt, lại mang theo sự không cam lòng, ngẩn người tại chỗ tiến thoái lưỡng nan. Dù có ngàn vạn ấm ức, cũng chỉ có thể cắn môi khẽ đáp một tiếng “vâng”, lại phúc lễ một cái, lúc này mới ba bước một ngoảnh đầu mà lui ra ngoài.
Lúc đến ngưỡng cửa, còn không quên liếc trộm Yến Tự Lễ, ánh mắt đều mang theo móc câu.
Thượng Doanh Doanh ủ rũ cụp mi mắt, lại không nói gì, chỉ tự nhiên mà khoác tay Yến Tự Lễ, đầu ngón tay chạm phải hơi ẩm se lạnh trên tay áo hắn.
“Hoàng thượng có phải bị dính mưa rồi không ạ?” Thượng Doanh Doanh vội ngẩng đầu nói “Ngoài trời mưa dai dẳng, sắp phải khởi hành đến hoàng lăng rồi, ngài nhất định phải bảo trọng thánh cung, đừng để nhiễm phải hàn khí.”
Thấy Thượng Doanh Doanh quấn quýt bên mình, Yến Tự Lễ bất chợt cười khẽ, chút bực bội vừa rồi lập tức tan thành mây khói. Mặc cho Thượng Doanh Doanh khoác tay hắn đi vào trong, ngồi xuống trường kỷ bên cửa sổ.
Yến Tự Lễ thuận thế nắm lấy ngón tay hơi lạnh của nàng, ủ ấm trong lòng bàn tay, lúc này mới lười biếng hỏi:
“Nàng ta lại là ai? Hình như đã gặp ở chỗ nàng mấy lần rồi.”
Thượng Doanh Doanh nhất thời nghẹn lời, tâm trạng lại vui vẻ lên một cách khó hiểu, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ giải thích:
“Nàng ấy là Biện Mỹ nhân ạ, trước đây ở bên hồ Phù Thúy…”
Yến Tự Lễ nghe xong cuối cùng cũng nhớ ra, cười khẩy nói: “Chính là cái kẻ không biết quy củ đó à?”
“Quả thực quá không có mắt nhìn. Nàng ta ba ngày hai bữa chạy đến chỗ nàng, nàng cũng cứ để nàng ta vào?” Yến Tự Lễ khẽ nhướng mày, trong lòng nén giận, nhưng cũng biết không thể trách Thượng Doanh Doanh, đành phải cúi đầu xuống hôn lên môi nàng. Hôn từng chút một, cũng không đi sâu, chỉ là muốn gần gũi thơm nàng một chút.
Thượng Doanh Doanh bị hôn đến lúng túng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Biện Mỹ nhân tước vị cao hơn tần thiếp, không có cớ để từ chối khách…”
Vừa mới nói ra, Thượng Doanh Doanh tự mình ngẩn ra trước. Lời này nghe qua, lại giống như đang vòng vo đòi thăng chức.
Mặt Thượng Doanh Doanh đỏ bừng, vội chuyển chủ đề, từ trong rổ kim chỉ lấy ra nút đồng tâm, như dâng bảo vật mà đưa đến trước mặt Yến Tự Lễ:
“Vạn tuế gia xem cái này đi ạ.”
Thấy dáng vẻ đáng yêu khi hoảng sợ của Thượng Doanh Doanh, Yến Tự Lễ vừa buồn cười vừa thương, như bị kim mưa bên ngoài đâm vào vậy. Xin phần thưởng từ chính nam nhân của mình thì có sao? Ghen tuông thì đã sao? Nàng hoàn toàn có thể bá đạo hơn một chút, không cần phải cẩn thận dè dặt như vậy.
Biết rằng một sớm một chiều cũng không thể thay đổi được nàng, Yến Tự Lễ thầm nghĩ cứ từ từ thôi, rồi sẽ có một ngày sủng ái nàng thành quen.
Đưa tay lên khẽ vuốt lưng Thượng Doanh Doanh, Yến Tự Lễ lúc này mới cúi mắt nhìn xuống tay nàng, thì ra là một nút đồng tâm mới thắt. Nút thắt đều đặn, tinh xảo đáng yêu.
Yến Tự Lễ trong khoảnh khắc lại vô cùng đắc ý, hắn biết ngay mà, trong những sợi dây kết Thượng Doanh Doanh thắt nhất định có phần của hắn!
“Tay nghề của Doanh Doanh ngày càng tiến bộ.”
Khóe môi Yến Tự Lễ nhếch lên cười, chậm rãi đưa tay nhận lấy, vê nút đồng tâm kia trên đầu ngón tay mà mân mê:
“Từ hôm nay trở đi, trẫm ngày nào cũng mang trong lòng.”
Nghe Yến Tự Lễ nói vậy, Thượng Doanh Doanh mím môi cười không ngớt, mày mắt cong cong như trăng lưỡi liềm.
Trong lúc ấm áp, Lai Thọ bưng một chiếc khay khảm vàng lặng lẽ đi vào. Trên khay đặt một bình rượu ngọc ấm, tỏa ra hương sen thanh ngọt.
“Vạn tuế gia, rượu hoa sen ngài dặn đã mang đến rồi ạ.”
Yến Tự Lễ gật đầu, ra hiệu cho Lai Thọ đặt xuống. Hắn đích thân cầm bình rót cho Thượng Doanh Doanh một chén nhỏ, đưa đến trước mặt nàng, trong mắt mang theo sự dụ dỗ:
“Ngoài trời mưa khiến lòng người phiền muộn, chính là nên uống vài ly, ban đêm mới dễ ngủ.”
Thượng Doanh Doanh ngửi thấy mùi gạo nếp ngọt ngào và hương sen quyện vào nhau, lập tức nhớ đến loại rượu trái cây đã uống vào đêm giao thừa.
Lúc này thấy chất rượu trong vắt khẽ sóng sánh trong chén ngọc, lại cảm nhận được Yến Tự Lễ đang có hứng, lòng Thượng Doanh Doanh cũng như bị móng mèo cào, tò mò hỏi:
“Có ngon như lần trước không ạ?”
Yến Tự Lễ nghe vậy, không biết tại sao lại cười một cách phóng túng, trong đôi mắt hoa đào nước xuân như sắp tràn ra. Thượng Doanh Doanh nhìn đến ngẩn người, trong lòng lại chua loét (ý chỉ đang ghen) nghĩ thầm: thảo nào Biện Mỹ nhân ngay cả sĩ diện cũng không cần, cứ phải nán lại đây chờ gặp hắn.
“Còn ngọt hơn cái kia, nàng nếm thử xem?” Yến Tự Lễ không có ý tốt mà dụ dỗ Thượng Doanh Doanh.
Thượng Doanh Doanh không nhận ra sự nguy hiểm trong đó, ra vẻ e lệ gật đầu:
“Vậy tần thiếp xin uống mấy chén.”
Hai người liền ngồi đối diện bên cửa sổ, vừa ngắm mưa vừa uống rượu. Rượu hoa sen này vào miệng thanh ngọt, nhưng hậu vị lại không nhẹ.
Thượng Doanh Doanh lại bị Yến Tự Lễ dỗ dành cho uống thêm mấy ngụm, cuối cùng men rượu cũng ngấm, má ửng hồng, ánh mắt cũng trở nên mơ màng.
Thượng Doanh Doanh chỉ cảm thấy choáng váng, như thể bị lún vào trong mây, lắc đầu cũng thấy người bay bay. Nàng ngây dại nhìn Yến Tự Lễ, đột nhiên đưa cánh tay thon mềm ra, một phát ôm lấy cổ hắn, cả người mềm nhũn tựa vào lòng hắn.
Yến Tự Lễ để ý đếm xem Thượng Doanh Doanh đã uống mấy chén, phát hiện tửu lượng của nàng quả thực không nhỏ, ngày thường nếu rèn luyện thêm, sau này biết đâu thật sự có thể cùng hắn uống vài hiệp.
Thấy Thượng Doanh Doanh dáng vẻ đáng yêu như vậy, nụ cười của Yến Tự Lễ càng đậm hơn, một tay bế ngang người nàng lên, đặt vào trong đống gấm vóc, liền cúi xuống hôn lên gò má hồng phúng phính của nàng.
Thượng Doanh Doanh thấy nhột, không nhịn được cười khúc khích, vẻ ngây ngô đáng yêu. Nhìn nam nhân đang làm loạn trên người mình, Thượng Doanh Doanh đột nhiên ôm lấy cổ Yến Tự Lễ, nhỏ giọng gọi:
“Một chủ tử mèo thật là to lớn!”
Yến Tự Lễ nghe vậy ngẩn ra, ngay sau đó vùi đầu vào hõm cổ Thượng Doanh Doanh, thầm cười.
Chủ tử mèo? Lời này nghe có vẻ không phải là lời hay ho gì, có phải là đang nói hắn vừa cao quý lại vừa khó hầu hạ không?
Yến Tự Lễ một tay chống bên cạnh Thượng Doanh Doanh, đưa tay lên véo gò má ấm nóng của nàng, xoay khuôn mặt say xỉn kia đối diện với mình, giọng nói trầm thấp mang theo sự dụ dỗ:
“Mèo say xỉn, nàng nhìn kỹ lại xem, ta rốt cuộc là ai?”
Thượng Doanh Doanh nheo đôi mắt say, ghé sát lại, hàng mi dài suýt nữa thì quét vào sống mũi hắn. Nàng nghiêm túc nhìn kỹ một lúc lâu, mũi khẽ động đậy, như đang ngửi mùi gì đó. Cuối cùng, nàng lười biếng ngửa ra sau, lẩm bẩm:
“Vạn tuế gia tính khí xấu.”
“…Ừm, còn gì nữa không?”
“Đồ khó chiều.”
Yến Tự Lễ lần này thật sự bị chọc cười, nắm lấy cổ tay Thượng Doanh Doanh nhẹ nhàng m*t cắn, nhưng lại không dám dùng sức thật.
Ngày thường trông hiền lành đáng yêu, bây giờ uống say rồi, lại đem hết lời thật lòng ra nói.
Vốn định tự nhủ đừng chấp nhặt với con mèo say này, nhưng thật không thể chịu nổi khi lớn đến từng này chưa từng nghe ai nhận xét như vậy, Yến Tự Lễ tức không chịu được, đưa tay lật Thượng Doanh Doanh lại, bắt nàng nằm sấp trên gối.
“Đúng là giỏi giang rồi.”
Yến Tự Lễ hừ cười một tiếng, đưa tay lên hướng vào phần mông tròn lẳn được bao bọc bởi chiếc váy lụa mỏng, “bốp” một tiếng. Phần thịt săn chắc vui vẻ rung lên hai cái.
Thượng Doanh Doanh nhíu mày khẽ “hít” một tiếng, nhắm mắt lẩm bẩm mấy câu gì đó, co người lăn vào trong chăn gấm.
Cái móng mèo này to quá, không lẽ là do ở Ngự thiện phòng ăn trộm cá nhiều quá? Đệm thịt đúng là nặng thật.
Trên đài Xuân Đường, Ngu tần yểu điệu bước lên bậc thang ngọc, cùng Văn phi ngồi một chỗ vừa quạt vừa nghe mưa.
“Tần thiếp thấy Biện Mỹ nhân cứ luôn chạy đến chỗ Thượng tài nhân, hôm nay lại bị Hoàng thượng đuổi ra, mặt nàng ta cũng thật dày…” Ngu Tư tấm tắc cười nhạo.
“Đã thích thì cứ đi mà tranh, bổn cung lại thấy, nàng ta là một người có thể dùng được.” Văn Hành tựa vào giường quý phi, mân mê cây ngọc như ý bên tay, lười biếng đáp.
Mắt Ngu Tư đảo một vòng, quả nhiên nhớ ra một chuyện: “Nương nương, cung nhân tần thiếp phái đi phát hiện, Biện Mỹ nhân gần đây rất là mờ ám.”
Biện Mỹ nhân hiện đang ở cùng Ngu tần, Ngu tần tự nhiên có thể trông chừng nàng ta rất chặt.
Văn Hành nghe vậy ngồi thẳng dậy, nghe Ngu Tư ghé lại bên tai nàng ta thì thầm.
“Tư Thiên Giám?”
Văn Hành hơi ngạc nhiên lặp lại một lần, sau đó khóe môi khẽ nhếch, trong chốc lát đã có quyết định:
“Vậy thì giúp nàng ta một tay, bất kể cuối cùng bẫy được ai, chúng ta đều không lỗ.”
Ngu Tư nhận được lời rõ ràng, lập tức vui vẻ đáp:
“Vâng.”
