Ngự Tiền Độc Sủng - Dã Lê

Chương 46: Vạn tuế gia đã hạ khẩu dụ, tấn phong người làm Mỹ nhân



Sau tấm rèm mềm màu tím khói, Thượng Doanh Doanh cuộn mình trong chăn gấm, ngủ một giấc say sưa đến tận hừng đông. Nàng đưa ngón tay sờ sang bên cạnh, thấy giường đã lạnh băng mới nhận ra Yến Tự Lễ đã rời đi.
Lông mi Thượng Doanh Doanh khẽ run, nàng chậm rãi ôm chăn xoay người. Ngón tay vòng ra sau gáy, khẽ vuốt mấy sợi tóc còn ẩm ướt.
Nghe thấy tiếng sột soạt trong màn, Xảo Lăng nhẹ giọng hỏi:
“Chủ tử, người đã tỉnh rồi ạ?”
Cổ họng Thượng Doanh Doanh hơi khô, nàng khẽ nuốt nước bọt rồi mới khe khẽ đáp lại một tiếng ra ngoài trướng.
Xảo Lăng vén rèm hoa lên, ánh ban mai lập tức rọi vào. Thượng Doanh Doanh vùi nửa khuôn mặt vào gối, giọng điệu vừa nũng nịu vừa mềm mại, nghe vẫn còn chút mơ màng:
“Vạn tuế gia đã đến Dụ Lăng rồi sao?”
Hôm qua Hoàng đế cố tình chuốc cho nàng say, lẽ nào là không muốn nàng phải dậy để tiễn hắn?
Rõ ràng là chính mình đã khuyên Hoàng đế đi, vậy mà đến lúc này không thấy bóng dáng người đâu, nàng lại cảm thấy có chút hụt hẫng, trong lòng bỗng chốc trống rỗng.
Xảo Lăng đỡ Thượng Doanh Doanh tựa vào chiếc gối tựa, rồi bưng chén trà đã được hong cho ấm lên bàn, đưa cho nàng uống để nhuận giọng: “Vạn tuế gia đã khởi giá nửa canh giờ trước rồi ạ, trước khi đi còn đặc biệt dặn dò nô tỳ phải hầu hạ người cho tốt, còn để lại một tiểu thái giám cho người sai phái nữa.”
Nói rồi, Xảo Lăng mím môi cười: “Ngài nói Mỹ nhân ở lại hành cung một mình, nếu gặp phải chuyện gì phiền phức, cứ việc sai người đến Dụ Lăng báo tin ạ.”
Thượng Doanh Doanh vịn vào tay Xảo Lăng nhấp một ngụm trà, vốn đang lơ đãng, nhưng sau khi nghe thấy hai chữ “Mỹ nhân”, nàng bỗng giật nảy mình, ngỡ rằng tai mình có vấn đề.
Thượng Doanh Doanh chống người dậy, lẩm bẩm: “… Mỹ nhân?”
Xảo Lăng nghe vậy thì mày mắt cong cong, lập tức đặt chén trà xuống, nghiêm mặt quỳ gối hành lễ:
“Chúc mừng chủ tử! Sáng sớm hôm nay Vạn tuế gia đã hạ khẩu dụ, tấn phong người làm Mỹ nhân.”
Thượng Doanh Doanh ngơ ngác ngồi trên mép giường, đầu ngón tay bất giác cuộn lại, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vừa vui mừng vừa bất an.
Tính đi tính lại mới qua khoảng hai mươi ngày, sao Hoàng đế lại đột nhiên tấn phong cho nàng? Chẳng lẽ là công lao nàng hầu rượu sao.
Thượng Doanh Doanh cố gắng nhớ lại chuyện đêm qua, chỉ nhớ mình bị dụ uống không ít rượu sen, sau đó thì choáng váng say mèm, còn những chuyện sau đó thì một chút cũng không nhớ nổi.
Thấy Thượng Doanh Doanh hồi lâu không nói gì, Xảo Lăng chỉ tưởng nàng vui mừng đến ngây người, lại ghé sát hơn, hạ giọng thần bí nói: “Vạn tuế gia còn nói, sau này nếu chủ tử thấy ai ngứa mắt, cứ việc cho người đó ăn canh đóng cửa*. Đừng nói là một Biện Mỹ nhân, cho dù là người có vị phân cao hơn, ngài cũng sẽ chống lưng làm chủ cho người!”
Ăn canh đóng cửa*: Ý chỉ từ chối tiếp khách
Lúc này Thượng Doanh Doanh mới hoàn toàn tỉnh táo lại, thì ra là vì chuyện của Biện Mỹ nhân ngày hôm qua.
Nhưng nàng thật sự oan uổng, hôm qua chẳng qua là trong lòng nghĩ sao thì miệng nói vậy thôi. Hoàn toàn không có nửa điểm ý tứ mượn cơ hội để cầu xin ân sủng, hay oán trách để đòi ban thưởng.
Lời này lại không tiện nói với Xảo Lăng, kẻo lại thành ra mình được hời còn ra vẻ.
Thượng Doanh Doanh rũ mi không nói, trong lòng thoáng chốc cảm thấy được nhận sủng mà hổ thẹn, thoáng chốc lại không khỏi có chút buồn rầu. Nói cho cùng, nàng vẫn không tin ân sủng mà Hoàng đế ban cho sẽ được dài lâu.
Hôm nay có thể cậy sủng mà làm càn, nhưng sau này, chưa chắc đã không biến thành mầm họa tự rước lấy diệt vong.
Xảo Lăng nào biết được những lo sầu này trong lòng chủ tử nhà mình, chỉ mải vui mừng thay cho nàng, tay chân nhanh nhẹn lấy ra bộ váy cung đình mới tinh, hầu hạ nàng chải chuốt trang điểm.
Trong Lưu Huỳnh Tiểu Trúc, đám cung nhân ai nấy đều tươi cười rạng rỡ, ngấm ngầm đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy vị Thượng Mỹ nhân này sẽ một bước lên mây, tiền đồ vô lượng.

Hôm nay mưa bên ngoài không ngớt, vẫn cứ rả rích không ngừng, làm cho hoa cỏ trong sân ủ rũ cúi đầu, trên con đường lát sỏi đọng lại những vũng nước nông.
Cảnh trí hành cung tuy đẹp, nhưng điểm này lại khiến người ta phiền lòng, hễ mưa là khắp nơi lại lầy lội không chịu nổi.
Thượng Doanh Doanh lười ra ngoài làm bẩn giày thêu vớ lụa, sau khi dùng xong bữa sáng, bèn trải giấy Tuyên trên chiếc bàn nhỏ bên cửa sổ.
Thượng Doanh Doanh tập trung tĩnh khí, nhớ lại lực đạo của Yến Tự Lễ khi nắm cổ tay nàng vận bút, từng nét từng nét mô phỏng nét chữ của hắn.
Không có tên Hoàng đế quấy nhiễu kia ở bên cạnh, Thượng Doanh Doanh viết liền một mạch hơn một canh giờ mà không hề phân tâm.
Đang lúc viết đến nhập thần, bỗng nghe tiếng bước chân ngoài cửa, An Cửu Anh vén rèm bước vào, mặt mày tươi rói:
“Nô tài thỉnh an Mỹ nhân.”
Thượng Doanh Doanh đặt bút xuống, thấy vai An Cửu Anh đều đã ướt sũng, vội đưa chiếc khăn tay bên cạnh qua, mỉm cười nói:
“Bên ngoài vẫn còn mưa, làm khó cho ngươi phải ra ngoài nghe ngóng tin tức.”
“Đa tạ Mỹ nhân chủ tử quan tâm.”
An Cửu Anh cười hì hì, cúi người nhận lấy, lau đi giọt mưa trượt bên má:
“Nô tài vừa rồi ra phía trước dạo một vòng, quả thực nghe được một chuyện mới mẻ.”
“Vừa rồi các đại nhân của Ty Thiên Giám đã tới, phụng chỉ dựng một đàn tế tiểu tưởng ở Phúc Hoa Điện phía trước hành cung của chúng ta. Chắc khoảng tối nay, các vị chủ tử trong cung đều phải qua đó tụng kinh cầu phúc.”
Xảo Lăng nghe vậy, không khỏi “chà” một tiếng, nghển cổ nhìn ra ngoài cửa sổ mấy lần: “Cơn mưa này thật chẳng có lúc nào ngớt. Chỉ mong đến tối, ông trời có thể mở mắt, ít nhất cũng nghỉ một lát, để đỡ phải đi lại vất vả, lại làm cho người ướt sũng.”
“Xem cái vẻ âm u của trời thế này, e là khó.” Giọng Thượng Doanh Doanh nhẹ nhàng, nàng nháy mắt với Xảo Lăng nói: “Mấy ngày nay không phải đều là ban ngày mưa nhỏ hơn một chút, hễ vào đêm lại như thể sông trời vỡ đê, mưa lại càng lớn hơn sao.”
Xảo Lăng nghe xong, không khỏi bĩu môi, nũng nịu lẩm bẩm: “Vậy thì cũng quá vất vả rồi. Các vị chủ tử trong cung chúng ta, chẳng lẽ ai cũng phải đi sao?”
Không đợi Thượng Doanh Doanh đáp lời, An Cửu Anh bên cạnh đã cười hì hì lên tiếng trước, giọng điệu tròn trĩnh như thể được bôi dầu: “Xảo Lăng cô nương, vậy là cô nương hỏi đúng trọng điểm rồi đó.”
“Đương nhiên là có một người tính một người, tất cả đều phải đi, ai có thể cam tâm bị bỏ lại? Đây chính là cơ hội tốt để thể hiện lòng hiếu thảo trước mặt liệt tổ liệt tông đó nha!”
“Đừng nói là cơn mưa nhỏ rả rích này” An Cửu Anh hạ thấp giọng, vênh vênh ngón tay út lên trên “Dù trời có đổ mưa dao, trước Phúc Hoa Điện này cũng sẽ chật ních người, ai nấy đều tranh nhau đi, sợ đi muộn sẽ không thể hiện được tấm lòng thành kính ấy.”
Thấy An Cửu Anh diễn trò như khỉ, Thượng Doanh Doanh không nhịn được khẽ nhếch môi, gật đầu khẳng định: “Đúng là lý lẽ này.”
Xoay người khẽ vỗ mu bàn tay Xảo Lăng, Thượng Doanh Doanh ôn tồn nói: “Nha đầu ngốc, chẳng qua chỉ là chuyện một hai canh giờ, qua đó quỳ một lúc niệm vài câu kinh thôi, vất vả mấy ngày có đáng là bao. Dù sao chúng ta hiện đang ở hành cung, cũng không có việc gì quan trọng, đi một chuyến cũng tốt.”
Miệng tuy nói vậy, nhưng các cung phi hễ tụ tập lại một chỗ, thì làm gì có lúc nào yên phận?
Kéo dài đến quá giờ Dậu, ông trời dường như nghe thấy lời cầu nguyện của Xảo Lăng, cơn mưa dầm dề cả ngày quả thực đã ngớt đi một chút, chỉ còn lại tiếng tí tách dưới mái hiên.
Thượng Doanh Doanh nghĩ bụng dù sao cũng không có việc gì, nhân lúc này chưa cần che ô, bèn sớm mặc đồ chỉnh tề, đi thẳng đến Phúc Hoa Điện.
Khi đến Phúc Hoa Điện, chỉ thấy cửa điện mở rộng, nền gạch được lau chùi sáng bóng có thể soi gương. Trên đó đã có những chiếc bồ đoàn* hoa văn hoa sen, được trải ngay ngắn thành từng hàng.
Bồ đoàn*: Đệm cói
Giữa khoảng sân trống ngoài điện còn đặt một bàn cúng, bày đầy đủ các loại vật phẩm tế lễ. Nào là hoa quả dâng cúng, ngựa giấy đồ giấy, hương nến vàng mã, đều được xếp chồng ngay ngắn.
Nhân lúc tạnh mưa, các cung nhân đang bưng đèn ra ngoài, tay chân nhanh nhẹn thắp lên chín chín tám mươi mốt ngọn đèn Phật.
Thượng Doanh Doanh khoan thai bước vào điện, ngửi thấy mùi hương đàn, tâm thần lập tức tĩnh lại. Nàng ngước mắt nhìn quanh, có lẽ do nàng đến sớm nên trong điện vẫn còn trống trải. Chỉ có lác đác vài vị tần phi cũng đến sớm, mỗi người đều tìm người quen biết để nói chuyện nhỏ. Thấy Thượng Doanh Doanh bước vào, ai nấy đều ngấm ngầm liếc mắt nhìn nàng.
Thượng Doanh Doanh chỉ làm như không biết, ánh mắt lướt qua, vừa hay nhìn thấy Tuệ tần đang đứng dưới cửa sổ phía nam.
Biết Tuệ tần xưa nay tính tình khoan hậu, Thượng Doanh Doanh có ý muốn kết giao, bèn xách vạt váy chậm rãi bước tới.
Trong lòng thầm nghĩ đây là lần đầu tiên bái kiến Tuệ tần sau khi trở thành tần phi, Thượng Doanh Doanh trịnh trọng hành lễ:
“Tần thiếp thỉnh an Tuệ tần nương nương, nương nương vạn phúc kim an.”
Bách Quân Ninh nghe tiếng quay người lại, thấy là Thượng Doanh Doanh, trên mặt lập tức nở nụ cười hiền hòa, đưa tay đỡ một cái:
“Ra là Thượng muội muội, mau miễn lễ.”
Đợi Thượng Doanh Doanh đứng vững, Bách Quân Ninh lại nắm lấy tay nàng ngắm nghía tỉ mỉ, cười nói:
“Chúng ta cũng có một thời gian không gặp rồi.”
Thượng Doanh Doanh cúi người đáp một tiếng “Vâng ạ”, thuận thế cùng Tuệ tần đứng sát lại nói chuyện nhỏ. Nhắc đến tình hình lúc mới gặp ở Càn Minh Cung, Tuệ tần che miệng cười khẽ: “Ngày đó vừa gặp muội muội, bổn cung đã thật lòng yêu mến. Chỉ cảm thấy muội muội lanh lợi đáng yêu, là người có phúc khí, nhìn đã thấy hợp duyên.”
Lời này nghe lọt vào tai Thượng Doanh Doanh, khiến lòng nàng ấm áp, vội cúi đầu cung kính nói: “Nương nương quá khen, tần thiếp ngày đó thấy được phong thái của người, trong lòng vô cùng kính phục.”
Hai người người một câu ta một lời, không khí cũng hòa hợp, lại hẹn mấy ngày nữa rảnh rỗi, Thượng Doanh Doanh sẽ đến chỗ Tuệ tần chơi, đi lại thăm hỏi.
Hai người đang nói chuyện tâm tình, bóng người ở cửa điện càng lúc càng đông. Các tần phi trong cung lần lượt đến Phúc Hoa Điện, thế nhưng phượng giá* lại chậm chạp chưa tới, chiếc bồ đoàn ở vị trí đầu tiên vẫn còn trống.
Phượng giá*: ý chỉ hoàng hậu
Mọi người trong lòng sáng như gương, đều biết vị chủ tử nương nương nắm giữ phượng ấn này, là cố tình muốn so kè với Quý phi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, đợi đến khi Liễu Trạc Nguyệt xuất hiện ở cửa điện, Hoàng hậu mới trong vòng vây của đám cung nhân mà uy nghi bước vào.
Mọi người xếp hàng theo phẩm cấp, Hoàng hậu chỉnh trang y phục, dẫn mọi người hành đại lễ, rồi ai về bồ đoàn của người nấy quỳ ngồi.
Mở đầu là nữ quan Thượng Cung Cục dâng đọc văn tế, truy điệu công đức của tiên đế.
Các tiểu thái giám quỳ bên cạnh chậu lửa, không ngừng thêm giấy tiền vàng mã vào trong. Lưỡi lửa cuộn lên, cuốn theo từng đợt tro đen.
Sau đó ngoài điện lại nổi lên cơn gió lạnh, mang theo những hạt mưa buốt giá, bất ngờ “phập” một tiếng, xô mạnh vào một ô cửa sổ phía nam vốn đóng không được chặt.
Khí lạnh ẩm ướt lùa vào, khiến Hoàng hậu kinh ngạc khẽ nhíu mày, đưa mắt ra hiệu cho Đồng Châu đang quỳ phía sau.
Đồng Châu lập tức hiểu ý, vội vàng lặng lẽ đứng dậy từ trên mặt đất, khom lưng đi về phía cửa sổ phía nam đang mở toang.
Vừa chạm vào khung cửa sổ dính mưa, Đồng Châu bỗng nghe một tiếng nức nở từ trong bóng tối bay tới, vừa nhẹ vừa mảnh, lảnh lót chui vào tai nàng.
Tiếng đó đứt quãng, giống như tiếng nức nở của một người phụ nữ.
Động tác của Đồng Châu khựng lại, không khỏi ghé tai lắng nghe. Nào ngờ tiếng khóc không những không dừng, mà ngược lại như bị kinh động, đột nhiên cao giọng, trở nên chói tai.
Bên ngoài mưa to gió lớn, Đồng Châu gần như không giữ nổi cánh cửa sổ, vội lấy hết can đảm thò đầu ra ngoài. Nhưng chỉ thấy một mảnh sân tối đen, nào có người phụ nữ nào?
Đồng Châu chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng l*n đ*nh đầu, không còn để ý đến quy củ nữa, vội vàng bịt miệng loạng choạng lùi lại mấy bước, một khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt trắng bệch như giấy.
Tiếng hít vào một hơi lạnh của Đồng Châu, hòa cùng tiếng khóc gào ngày càng thê lương ngoài cửa sổ, trong đại điện tĩnh mịch này nghe đặc biệt chói tai.
Nửa đêm canh ba, tiếng động quỷ dị đột ngột vang lên, khiến tất cả tần phi trong cung đều rùng mình một cái. Chút buồn ngủ còn sót lại ban nãy, sớm đã bị nỗi sợ hãi không tên này xua đi sạch sẽ. Mọi người nhìn nhau, sắc mặt tái nhợt, chỉ còn lại sự kinh ngạc và hoài nghi, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Xảo Lăng cũng bị dọa không nhẹ, theo bản năng nhích tới gần hơn, đưa tay vịn lấy Thượng Doanh Doanh.
Thượng Doanh Doanh không quay đầu lại, chỉ đưa tay ra sau nắm lấy bàn tay lạnh lẽo đang run rẩy của Xảo Lăng, đầu ngón tay hơi dùng sức, cốt để trấn an.
Phó Dao trong lòng cũng “thịch” một tiếng, nhưng trên mặt vẫn cố gắng giữ vững uy nghi của bậc mẫu nghi thiên hạ:
“Hoảng loạn cái gì!”
Ánh mắt Phó Dao trở nên sắc bén, quét về phía thủ lĩnh thái giám Điền Phúc, trong giọng nói ẩn chứa sự căng thẳng khó nhận ra:
“Đi, gọi mấy thái giám khỏe mạnh, ra sau điện điều tra cho kỹ! Xem xem là cung nữ không có mắt nào, lại dám ngang ngược như vậy, tự ý quấy nhiễu lễ tế, là mất trí rồi hay sao?”
Hoàng hậu vừa lên tiếng, những người bên dưới dường như tìm được người chủ trì, nhưng cũng chỉ là từ nỗi sợ hãi hoàn toàn chuyển sang lo lắng thì thầm:
“Ây da, cái tiếng này nghe rợn người quá…”
“Còn không phải sao? Nghe cái giọng chói tai này, thật sự là tiếng người có thể khóc ra được sao?”
“Hay là nửa đêm đốt giấy tiền, đụng chạm phải thứ gì dơ bẩn?”
Con người một khi hoảng sợ, miệng lưỡi dễ dàng không có người canh gác. Tiếng bàn tán xì xào tuy đã cố ý hạ thấp, nhưng vẫn vang lên ong ong thành một mảng.
Phó Dao vốn đã vì biến cố này mà tâm trạng bất an, lúc này càng cảm thấy ồn ào vô cùng.
“Đủ rồi!”
Phó Dao sa sầm mặt, quay người quét qua những gương mặt trắng bệch của mọi người:
“Bên trong đại điện, trước lễ tế, há có thể để các ngươi ở đây ồn ào bàn tán, còn ra thể thống gì nữa! Ai còn nói năng hồ đồ, đừng trách bổn cung không nể tình, đều xử lý theo cung quy.”
Mọi người bị tiếng quát lớn này của Hoàng hậu trấn áp, lần lượt cúi đầu quỳ ngay ngắn. Nhưng tiếng khóc gào ngoài cửa sổ không những không ngừng, mà còn ngày càng thê lương đáng sợ, xuyên qua mưa gió chui vào tai người, nghe mà lạnh sống lưng.
Cái tiếng động đó, nghe thế nào cũng không giống tiếng người sống có thể phát ra được, mà giống như…
Một chữ “quỷ” lởn vởn trong lòng mỗi người, nhưng không ai dám nói ra miệng.
Mấy thái giám được lệnh đi điều tra, lúc này bắp chân cứ run lên cầm cập, mặt trắng bệch như giấy dán cửa sổ.
Điền Phúc đứng đầu còn có chút can đảm, cố gắng chống đỡ gọi bảy tám tiểu thái giám: “Tất cả hãy vực dậy tinh thần cho ta! Chia làm hai nhóm, cầm theo đồ dùng, đi theo ta!”
Mấy người lấy can đảm cho nhau, giương ô giấy dầu, xách theo đèn lồng cung đình tám góc, run rẩy đi vòng ra ngoài cửa sổ phía nam.
Ánh sáng vàng mờ ảo từ trong đèn lồng hắt ra, chao đảo trong mưa gió, miễn cưỡng soi sáng một khoảnh sân nhỏ sau điện.
Mưa rào rào trút xuống, tiếng gió rít gào, cành cây lắc lư như bóng ma. Nhưng ngoài những thứ đó ra, nào có nửa bóng người?
Một trái tim của Điền Phúc treo lơ lửng, sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Không phân biệt được trên mặt là nước mưa hay mồ hôi lạnh, Điền Phúc lấy tay áo lau mặt qua quýt, vội vàng dẫn các tiểu thái giám, lăn lê bò trườn quay trở lại trong điện. “Phịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Hoàng hậu, Điền Phúc không tự chủ được mà run rẩy:
“Bẩm, bẩm báo nương nương, nô tài… nô tài vừa rồi ở bên ngoài nhìn… nhìn kỹ rồi, ngoài cửa sổ phía nam không có người, ngay cả một dấu chân cũng không thấy!”
Lời này vừa thốt ra, trong điện lập tức tĩnh lặng như chết. Tiếng khóc ngoài kia vẫn còn vang lên, mà phía sau không có người? Vậy tiếng này từ đâu mà ra?!
Mấy tần phi nhát gan không còn chống đỡ nổi nữa, mắt trợn ngược, ngất xỉu trong vòng tay của cung nữ thân cận. Ngay cả Tuệ tần vốn luôn trầm ổn, sắc mặt cũng đã trắng bệch, bất giác nép sát lại gần Thượng Doanh Doanh hơn.
Lần này, sắc mặt của Phó Dao hoàn toàn khó coi. Lễ tiểu tường này là do một tay nàng ta sắp đặt, bây giờ lại xảy ra chuyện kỳ quái như vậy, không chỉ làm hỏng buổi tế lễ, mà còn cho thấy nàng ta cai quản không tốt.
Phó Dao hít sâu một hơi, biết không thể để mọi người cứ nghe mãi cái tiếng động rợn người này, bèn miễn cưỡng nói:
“Tiếng động này quả thực phiền nhiễu, có lẽ là con mèo con nào đó trốn trong khe hở kêu la, trời mưa nên không nhìn thấy thôi. Đêm nay tạm thời như vậy, ngày mai sẽ cho người đi điều tra kỹ trong sân.”
Phó Dao cố gắng đè nén sự kinh hoàng trong lòng, càng nói càng cảm thấy có lý, giọng nói cũng dần ổn định lại:
“Truyền ý chỉ của bổn cung, trước hết mở cửa điện ra. Các vị tỷ muội theo bổn cung dời bước đến Lan Các phía đông nghỉ ngơi, dâng trà nóng điểm tâm, mọi người bình tĩnh lại rồi hãy nói.”
Nghe lệnh của Hoàng hậu, các cung nhân đang chờ ở hai bên vội khom lưng tiến lên, kéo cánh cửa điện sơn son nặng trịch.
Kèm theo tiếng kẽo kẹt đến ê răng, cửa điện từ từ mở ra. Đột nhiên, một luồng gió mạnh cuốn theo hơi nước ùa vào, thổi cho nến trong điện chao đảo.
Mọi người theo bản năng nheo mắt, đón gió nhìn ra ngoài, chỉ thấy cảnh tượng trước mắt còn quỷ dị và rợn người hơn cả tiếng khóc kia!
Ngoài điện mưa như trút nước, lách tách đập xuống nền đá xanh đến bốc khói. Nhưng trên bàn cúng được đặt ở chính giữa sân, chín chín tám mươi mốt ngọn đèn cúng, lại không một ngọn nào bị dập tắt.
Trong đêm tối âm u, những ngọn lửa ngoan cường nhảy múa trong mưa gió, toát lên một vẻ tà dị khó tả.
Lần này đừng nói là các phi tần, ngay cả chính Hoàng hậu cũng thần sắc kinh hoàng, không nhịn được quay lại vịn vào tay Đồng Châu.
Ánh lửa phản chiếu trong mắt mọi người, dường như không phải đang cháy trong đèn, mà là đang cháy trực tiếp trên đầu quả tim.
Trong đám người, không biết là ai không còn kìm nén được nỗi sợ hãi trong lòng, giọng nói đã run rẩy biến điệu vì khóc:
“Ông trời ơi… lẽ nào là… là tổ tông hiển linh rồi?!”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...