Lúc này cửa điện đang mở toang, nhưng khi thấy cảnh tượng bên ngoài như vậy, tất cả mọi người đều chết trân tại chỗ, nửa bước cũng không thể nhúc nhích.
Những vị tần ngự cấp bậc thấp kia, vốn đã đứng gần cửa, bị hạt mưa táp vào người, càng sợ đến hồn bay phách tán. Các nàng thi nhau nấp sau những cây cột trong điện, hận không thể thu mình lại thành một cục, chui vào trong khe gạch kia cho rồi.
Trong điện dần dần có tiếng phi tần nức nở, hòa cùng tiếng gào khóc kỳ dị phía sau, khiến người ta gần như không phân biệt được đâu là tiếng người, đâu là thứ gì khác.
Thật đúng là phía trước có ma trơi leo lét, phía sau có tiếng kêu đòi mạng réo rắt. Trước sói sau hổ, sống sượng bức người ta phát điên.
Giữa lúc hoang mang, bỗng thấy một bóng người vụt ra. Cố tần không hổ là quận chúa của Gia Nghị Vương phủ, lúc này lại tỏ ra có mấy phần can đảm.
Chỉ thấy nàng ta gạt mọi người ra, không đi qua cửa chính mà đi thẳng về phía hành lang phía đông. Con đường nhỏ đó tuy cũng mưa gió bão bùng, nhưng dù sao cũng tránh được cảnh tượng kỳ dị trước sau chính điện.
Quý phi đứng phía sau lạnh lùng quan sát, thấy Cố tần như vậy, đôi mày liễu dựng thẳng, dường như không cam tâm tỏ ra yếu thế. Nàng ta cố nén nghiến chặt hàm răng bạc, dẫn theo cung nữ thân cận của mình, lập tức theo sát phía sau.
Các phi tần cung nữ thấy có người dẫn đầu, càng ở lại phía sau càng sợ hãi, vội vàng người này dìu người kia, năm ba người một nhóm, chạy trối chết men theo hành lang hai bên Phúc Hoa Điện mà thoát ra ngoài.
Bên ngoài mưa đang trút xối xả, mọi người cũng chẳng để ý được nhiều, chân sâu chân cạn dẫm vào vũng bùn. Châu ngọc rơi vãi, giày thêu ướt đẫm, trông như một đám gà rù, loạng choạng trốn vào Lan Các gần nhất.
Đến khi chạy vào được Lan Các, mọi người đã nhếch nhác không ra hình người, hoàn toàn mất hết vẻ thể diện thường ngày.
Khi Hoàng hậu và Ngu tần chạy đến cuối cùng, trước rèm châu ở cửa đã đọng một vũng nước mưa.
Phó Dao cố đè nén cơn kinh hãi trong lòng, cao giọng nói: “Từng người một còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau đến viện của bổn cung lấy quần áo sạch sẽ đến đây. Rồi chuẩn bị thêm ít canh gừng nóng hổi, cho các vị chủ tử trấn kinh trừ hàn!”
Các cung nhân như bừng tỉnh khỏi cơn mê, vội vàng tất tả chạy đi. Không lâu sau, canh gừng nóng hổi đã được dâng lên trước. Các phi tần run rẩy nhận lấy, cũng chẳng màng nóng, ừng ực tu xuống. Nước canh cay nồng ấm áp trôi xuống cổ họng, lúc này mới cảm thấy ba hồn bảy vía dần dần quay về.
Xảo Lăng bưng một bát canh gừng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch ngồi xổm trước mặt Thượng Doanh Doanh, giọng nói run rẩy: “Mỹ nhân, vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì vậy ạ? Chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Thượng Doanh Doanh cúi mắt nhìn bát canh gừng, tự trấn tĩnh lại. Thấy Xảo Lăng sợ đến mức đó, nàng vội hạ giọng an ủi: “Đừng sợ, có lẽ là vô tình gặp phải vài sự trùng hợp, lại gặp lúc đêm gió to mưa lớn, nên trông đáng sợ thôi. Biết đâu thật sự như lời Hoàng hậu nương nương nói, là mèo hoang kêu đêm thôi.”
Lời còn chưa dứt, Cố Lệnh Y đã thay một bộ cung trang màu xanh hồ, mái tóc mây đã được búi lại, từ sau tấm bình phong bước ra. Rõ ràng đã nghe thấy lời của Thượng Doanh Doanh, Cố Lệnh Y bước chân hơi khựng lại, đánh giá nàng thêm vài lần.
Cố Lệnh Y tìm được tri âm, không khỏi cười khen: “Lời này của Thượng Mỹ nhân rất có lý. Càng là lúc thế này, càng phải giữ vững tâm thần. So với những kẻ sợ đến hồn vía lên mây kia, mạnh hơn cả ngàn vạn lần.”
Lời này một mặt khen ngợi Thượng Doanh Doanh, mặt khác lại chê bai tất cả các phi tần khác. Mấy vị tần ngự vốn đã nhát gan, nghe xong lập tức không vui trong lòng. Thầm nghĩ Cố tần cũng quá ngông cuồng, đối với chuyện quỷ thần này lại không có chút lòng kính sợ nào.
Đổng Bảo lâm vừa rồi khóc dữ dội nhất, lúc này vẫn còn run rẩy, nghe vậy không nhịn được xen vào: “Lời của Cố tần nương nương không đúng rồi… Cảnh tượng vừa rồi, sao có thể là mưa gió bình thường được?”
Nói rồi, Đổng Bảo lâm lại nép sát vào người Thiệu Tài nhân, nhỏ giọng thầm thì: “Theo tần thiếp thấy, nhất định là vì Vạn tuế gia không có ở hành cung, chỗ chúng ta đây âm khí quá nặng, nên mới chiêu dụ thứ gì đó không sạch sẽ.”
Lời này như đổ một muỗng nước lạnh vào chảo dầu sôi, trong nháy mắt nổ tung. Mọi người vốn đã hơi yên ổn trở lại, lập tức lại bị nỗi sợ hãi chiếm lấy. Càng nghĩ càng thấy lời của Đổng Bảo lâm có lý, họ lại không nhịn được mà ghé tai thì thầm, bắt đầu khe khẽ oán trách.
“Còn không phải sao? Lần tế lễ này, giờ giấc, phương vị, đám người ở Ti Thiên Giám rốt cuộc có tính toán chuẩn xác không vậy?”
“Đừng nói là tính nhầm phương vị tốt, xung đột với vị tổ tông thần linh nào rồi chứ?”
Chủ đề vừa được khơi lên, liền càng nói càng không có giới hạn. Nhưng trong đó, lời nhắc đến Ti Thiên Giám lại gợi ý cho mấy vị nương nương chủ vị.
“Theo bổn cung thấy, nhất định là có chỗ nào đó trong lễ tế đã xảy ra sai sót.”
Liễu Trạc Nguyệt vốn đã ôm một bụng lửa giận và kinh nghi, nghe vậy càng vỗ bàn đứng dậy, nói gấp với Phó Dao:
“Chuyện không thể chậm trễ, Hoàng hậu vẫn nên mau chóng truyền người của Ti Thiên Giám đến hỏi chuyện, để họ xem xét cho kỹ, rốt cuộc đây là chuyện gì.”
Tuệ tần lúc này đã được cung nữ giúp sửa sang lại y phục, chỉ là vẫn còn vài lọn tóc mai ẩm ướt. Nàng ta vốn không thích dính vào chuyện thị phi, nhưng lúc này cũng không thể không lên tiếng:
“Quý phi nương nương xin bớt giận. Các quan viên của Ti Thiên Giám dù sao cũng là ngoại thần, bây giờ đã là đêm khuya, triệu kiến gấp vào nội uyển hành cung thế này, e là không hợp lễ.”
Tuệ tần lướt mắt qua những người vẫn còn đang kinh hoàng bất an trong điện, khẽ thở dài một tiếng:
“Huống hồ bây giờ các vị tỷ muội đều đang kinh sợ không nhẹ, nếu để ngoại thần bắt gặp, chẳng phải càng mất thể diện sao?”
“Theo tần thiếp thấy, hay là tất cả chúng ta tạm thời cứ tụ tập ở trong Lan Các này, để có thể trông nom lẫn nhau. Dù sao chịu đựng qua hai canh giờ nữa là trời sáng, đến lúc đó lại mời quan viên Ti Thiên Giám đến điều tra kỹ cũng không muộn.”
Lời đề nghị nhẹ nhàng thủ thỉ của Tuệ tần lập tức nhận được sự đồng tình của mọi người. Dù sao với tình hình hiện tại, ai còn có thể yên ổn trở về nghỉ ngơi được chứ?
Mà lời này của Tuệ tần cũng coi như nói trúng tâm tư của Phó Dao.
Nàng ta làm sao không biết chuyện này có uẩn khúc? Chỉ là trong hành cung này, phía Tây còn có Thái hoàng thái hậu và mấy vị Thái phi đang ở. Nếu làm ầm ĩ chuyện này lên, kinh động đến lão tổ tông, lại khiến người ta thấy nàng ta ngay cả chút tình huống này cũng không trấn áp được.
Tốt nhất là nhân lúc trời sáng, lặng lẽ gọi người đến điều tra cho ra ngọn ngành, rồi thuận lý thành chương mà dẹp yên chuyện này. Mấy ngày tế lễ còn lại cứ diễn ra như thường, che giấu đi cơn sóng gió không lớn không nhỏ này một cách lặng lẽ.
Dòng suy nghĩ quay cuồng, vẻ mặt Phó Dao đã khôi phục lại vẻ trấn định, khẽ gật đầu với Tuệ tần:
“Lời Tuệ tần nói rất phải.”
Ánh mắt lướt qua từng gương mặt vẫn còn thất kinh, Phó Dao lấy lại uy nghi của Hoàng hậu, nghiêm giọng nói: “Bổn cung thấy, các vị muội muội cũng đã mệt rồi. Ai trong người thật sự không chịu nổi, thì cứ vào gian trong nằm nghỉ một lát. Những người còn lại thì ngồi tạm ở đây, cùng nhau đợi trời sáng.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đâu còn dám nhúc nhích?
Cảnh tượng vừa rồi vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt, lúc này dù trời có đánh sấm sét, cũng phải chen chúc ở cùng một chỗ mới cảm thấy an tâm.
Thế là không ai chịu đi vào trong, chỉ ngồi xuống theo phân vị của mình, mắt mong ngóng nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ hy vọng ánh sáng ban mai mau chóng lọt vào.
Thượng Doanh Doanh đang ngồi ở ghế dưới của Cố tần, đối diện là Biện Mỹ nhân.
Sắc mặt Cố Lệnh Y vẫn ung dung như cũ, lúc này đang nhắm mắt dưỡng thần, ra vẻ không tin vào những chuyện ma quỷ này.
Còn Biện Mỹ nhân thì hai tay vặn chặt chiếc khăn tay, đôi mắt đảo liên tục, thỉnh thoảng lại liếc ra ngoài điện một cái rồi nhanh chóng rụt về, cả người toát lên một nỗi kinh hoàng không thể che giấu.
Thượng Doanh Doanh thầm suy đoán, quan sát lời nói và hành động thường ngày của Biện Mỹ nhân, dường như không phải là một người thông minh lanh lợi cho lắm. Lúc này thất thố như vậy, cũng là chuyện bình thường.
Nàng thu hồi ánh mắt, tạm thời không để tâm quá nhiều đến chuyện này.
Nào ngờ trong lòng Biện Mỹ nhân lúc này đang sóng cuộn biển gầm, nào có đơn giản chỉ là sợ hãi bình thường?
Trên chiếc kỷ bên cạnh đặt mấy đĩa bánh ngọt tinh xảo, vốn được chuẩn bị để các nương nương lót dạ. Biện Mỹ nhân vô thức nhón một miếng bánh hoa táo, nhét vào miệng, ánh mắt phiêu dạt bất định.
Chuyện đêm nay, đúng là nàng ta đã giở chút thủ đoạn. Nhưng ý định ban đầu của nàng ta chẳng qua chỉ là muốn nhân dịp tế lễ, gây ra chút động tĩnh nho nhỏ, âm thầm trừ khử Thượng Mỹ nhân.
Hoàn toàn không ngờ tới, lại gây ra trận thế lớn đến như vậy!
Nghĩ đến tám mươi mốt ngọn đèn Phật không tắt trong mưa, Biện Mỹ nhân rùng mình một cái.
Trời đất chứng giám, những ngọn đèn đó thật sự không phải do nàng ta sắp đặt. Chẳng lẽ thật sự là do mình hành sự không đoan chính, xúc phạm anh linh tổ tiên, hay là va phải vị thần tiên nào đi ngang qua?
Trong chốc lát, Biện Mỹ nhân vừa kinh vừa sợ, hối hận và sợ hãi thay nhau dâng lên trong lòng, nuốt liền mấy miếng bánh ngọt mà cũng không để ý.
Cứ kinh hồn bạt vía chịu đựng như vậy, cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cũng đợi được tiếng mưa ngoài điện dần ngớt, chân trời hửng lên sắc trắng bạc.
Thái giám canh giữ ngoài điện nhận được chỉ dụ của Hoàng hậu, đã sớm đội mưa, chạy một mạch đến Trú Mã Tự bên ngoài hành cung.
Mấy ngày nay để tiện cho việc triệu kiến bất cứ lúc nào, các quan viên Ti Thiên Giám lo liệu lễ tiểu tường cho Tiên đế, đều tạm thời tá túc gần hành cung.
Khoảng nửa canh giờ sau, bên ngoài điện liền vang lên một tràng tiếng bước chân vội vã.
Điền Phúc ôm phất trần, khom người vào thông báo: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, Viên Thiếu giám của Ti Thiên Giám phụng chỉ đến, đã đợi ở ngoài điện rồi ạ.”
Phó Dao nghe vậy, tinh thần hơi phấn chấn. Nàng ta cố gắng ngồi thẳng người, cả đêm không chợp mắt, trong miệng đã có chút khô khát, giọng khàn khàn nói:
“Truyền.”
Không lâu sau, một vị quan viên Ti Thiên Giám khoảng bốn mươi tuổi, cúi đầu thuận mắt bước vào.
Viên Thiếu giám đi nhanh đến giữa điện, vén áo bào quỳ xuống, cung kính dập đầu thỉnh an:
“Vi thần Ti Thiên Giám Thiếu giám Viên Thủ Thành, khấu kiến Hoàng hậu nương nương, các vị chủ tử.”
Phó Dao phất tay, ra lệnh cho Viên Thiếu giám đứng dậy, sau đó cũng không vòng vo nhiều, đi thẳng vào vấn đề:
“Đêm qua trên lễ tế ở Phúc Hoa Điện đột nhiên xuất hiện dị tượng, nến trong mưa không tắt, lại còn có tiếng kêu quái dị truyền ra, khiến lòng người hoang mang. Ngươi ở Ti Thiên Giám phụ trách thiên tượng tế tự, về chuyện này có cách giải thích nào không?”
Viên Thiếu giám đứng dậy, vẫn hơi cúi đầu, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng. Ông ta trầm ngâm một lát, mới cẩn thận đáp lời: “Bẩm nương nương, vi thần đêm qua đã quan sát phương vị thiên tinh, vừa rồi lại đích thân đến điện xem xét, quả thực nhận thấy có điều không ổn…”
Viên Thiếu giám dừng lại một chút, dường như đang cân nhắc lời lẽ: “Theo thiển kiến* của vi thần, tiếng khóc thê lương đêm qua, e rằng không phải do thiên thời, mà giống như có người sống và một vị nữ tử nào đó trong lăng tẩm của Tiên đế, có sự cảm ứng với nhau.”
Thiển kiến: Suy nghĩ hạn hẹp, phiến diện
Lời này nghe khá rợn người, ngón tay của Phó Dao đang đặt trên gối vuông hơi co lại, vội chau mày hỏi dồn:
“Viên đại nhân nói vậy là có ý gì?”
Viên Thiếu giám khom người nói: “Ban đầu khi Tiên đế băng hà, cũng có phi tần tuẫn táng đi theo hầu hạ…”
Ông ta ngẩng mắt lên, nhanh chóng lướt nhìn một vòng các phi tần với sắc mặt khác nhau trong điện, giọng nói càng hạ thấp hơn:
“Dám hỏi các vị nương nương, trong những người tham gia tế lễ đêm qua, có ai từng có duyên nợ gì với các vị Thái phi, Thái tần đã tuẫn táng không ạ?”
Lời này vừa nói ra, trong điện lập tức yên tĩnh.
Gần như cùng một lúc, vô số ánh mắt, hoặc kinh ngạc hoặc dò xét, đều mang theo địch ý ngấm ngầm, đồng loạt hướng về Thượng Doanh Doanh đang ngồi yên ở phía bên phải.
Ban đầu Thượng Mỹ nhân sở dĩ bị điều đi làm cung nữ Ngự tiền, chẳng phải là vì chủ cũ đã tuẫn táng theo Tiên đế gia rồi sao?
Những ánh mắt đó như có thực thể, thiêu đốt khiến hai má Thượng Doanh Doanh nóng rát, lòng bàn tay cũng rịn ra mồ hôi lạnh.
Đột nhiên, nàng dường như đã trở thành thủ phạm chính của biến cố đêm qua, trở thành mục tiêu của mọi mũi dùi.
Liễu Trạc Nguyệt nghe vậy, ánh mắt sắc bén liếc Thượng Doanh Doanh một cái, rồi quay sang Viên Thiếu giám, hùng hổ hỏi:
“Nếu đã như vậy, vậy theo Viên Thiếu giám thấy, chuyện này nên xử lý hóa giải thế nào? Không thể để cái thứ âm khí không sạch sẽ này, cứ mãi quấy nhiễu sự yên tĩnh của hành cung được!”
Viên Thiếu giám bị Quý phi ép hỏi như vậy, trán lập tức đổ mồ hôi. Ông ta vội vàng cúi đầu xuống, giọng nói ấp úng, mang theo vẻ khó xử rõ ràng:
“Xin Quý chủ tử nguôi giận, chuyện này đã liên quan đến nương nương trong cung, vi thần thực sự không dám nói bừa cách xử lý.”
Lời này của Viên Thiếu giám tuy chưa nói rõ, nhưng đã đổ một cái nồi đen “xung đột tiên linh”, “chiêu mời điềm gở” lên đầu Thượng Doanh Doanh một cách chắc chắn.
Phó Dao ngồi ở trên cao, nhìn Thượng Doanh Doanh với sắc mặt hơi biến đổi ở phía dưới, lại nhìn sang Quý phi không chịu bỏ qua, trong lòng cũng trăm bề rối rắm.
Hoàng hậu tuy có lòng muốn bảo vệ Thượng Doanh Doanh, nhưng lời của Viên Thiếu giám vừa hay lại đưa cho nàng ta một cái thang để bước xuống, cũng tìm được một kẻ thế tội để có thể tạm thời dẹp yên chuyện này.
Thượng Doanh Doanh vẫn luôn chăm chú quan sát vẻ mặt của Hoàng hậu, thấy nàng ta dường như có chút dao động, trong nháy mắt liền thông suốt tâm tư của nàng ta.
Nhưng chậu nước bẩn này tuyệt đối không thể để bị tạt lên người, nếu nàng không nhanh chóng tìm cách tránh đi, cho dù sau này có thể rửa sạch, cũng nhất định sẽ bị đồn là điềm gở trong cung, những ngày sau này e là bước đi cũng khó khăn.
Thượng Doanh Doanh thẳng lưng, đang định đứng dậy tự biện hộ vài câu, lại nghe thấy Cố tần bên cạnh bỗng nhiên cười lạnh:
“Lời này của Viên Thiếu giám thật là xảo quyệt!”
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Cố Lệnh Y trợn mắt nhìn Viên Thiếu giám, từng chữ rõ ràng, vang vọng như ném xuống đất:
“Ý của ngươi, là nói Thái tần nương nương tuẫn táng theo Tiên đế gia âm hồn không tan, hiện về tác quái?”
“Hay là nói, phi tần của Vạn tuế gia bây giờ, có ai trên người mang theo vận rủi, xung đột với tiên linh, mới dẫn đến điềm gở như vậy?”
Cố Lệnh Y hơi nghiêng người, giọng nói sắc bén: “Viên Thiếu giám thử nói xem, ngươi có mấy cái đầu, mà dám ở đây nói năng xằng bậy, một câu nói mà vu khống cả chủ tử phi tần hai triều!”
Câu chất vấn bất ngờ này vừa nặng vừa độc, Viên Thiếu giám giật mình kinh hãi, quay đầu lại thấy là một vị nương nương trông có vẻ lạ mặt, nhưng khí thế lại vô cùng mạnh mẽ, dọa ông ta vội vàng quỳ xuống.
“Nương nương minh giám! Vi thần tuyệt đối không dám, cũng hoàn toàn chưa từng nói lời này!”
Viên Thiếu giám cúi đầu trước Hoàng hậu, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.
Cố Lệnh Y lại không chịu bỏ qua, lập tức lạnh giọng quát: “Ngươi chưa nói ư? Ý trong lời ngoài của ngươi vừa rồi, chẳng phải là chỉ còn thiếu nước chỉ thẳng vào mũi người ta mà mắng thôi sao!”
Thấy Viên Thiếu giám bị Cố Lệnh Y một phen chặn họng, nói đến mức mặt mày trắng bệch, run lẩy bẩy, đến cả chen vào biện bạch cũng không được.
Ngu tần và Văn phi nhìn nhau, khẽ chạm vào khuỷu tay của Quý phi bên cạnh.
Liễu Trạc Nguyệt sớm đã không kìm được, thấy Ngu Tư cũng có ý này, lập tức đứng ra đi đầu, liếc xéo Cố Lệnh Y một cái, chậm rãi cười khẩy:
“Ôi, Cố tần hôm nay thật là oai phong quá nhỉ. Vội vàng ra mặt thay cho Thượng Mỹ nhân như vậy, vậy ngươi dứt khoát đi cùng nàng ta một chuyến luôn đi! Dưới suối vàng cũng có bạn đồng hành.”
Lời này quá độc địa, gần như là mượn gió bẻ măng, đã đóng đinh cho chuyện này, thẳng thừng nguyền rủa Thượng Doanh Doanh đi chết.
Cố Lệnh Y nghe vậy, lập tức cười đáp lại:
“Quý phi nương nương quả nhiên có khí phách, mới có thể nói ra được lời như vậy. Nhân lúc Vạn tuế gia không có ở hành cung, dựa vào chút chuyện không có căn cứ này, mà đã muốn lấy mạng sủng phi rồi sao?”
Dù sao sau lưng cũng có Gia Nghị Vương phủ chống đỡ, Cố Lệnh Y eo lưng cứng rắn, không hề sợ hãi đối đầu với Liễu Trạc Nguyệt.
Cố Lệnh Y chuyển chủ đề, lại hướng ánh mắt về phía Hoàng hậu:
“Hoàng hậu nương nương thánh minh, trong lòng tất tự có chủ kiến, sao có thể dễ dàng tin vào những lời nói nhảm nhí này mà trúng kế của những kẻ lòng dạ khó lường được!”
Một phen đấu khẩu, tia lửa bắn tung tóe, trông như sắp sửa náo loạn cả Lan Các, đẩy Hoàng hậu vào thế cưỡi hổ khó xuống.
Thượng Doanh Doanh thấy vậy, biết thời cơ đã đến, lập tức vén váy đứng dậy, khom người giữa điện nói:
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, tần thiếp trước kia từng được Phan Thái tần chiếu cố, mỗi lần nghĩ đến ân xưa, không lúc nào không cảm niệm trong lòng.”
Thượng Doanh Doanh hơi ngừng lại, ánh mắt thản nhiên lướt qua Viên Thiếu giám, rồi lại nhìn về phía Hoàng hậu:
“Nếu Viên đại nhân đã nghi ngờ dị tượng đêm qua có liên quan đến Phan Thái tần, bất luận chuyện này có xác thực hay không, tần thiếp tình nguyện vì Thái tần nương nương chép kinh cầu phúc, chúc cho người được siêu thoát.”
“Đến lúc đó xem dị tượng này có tiêu tan hay không, sẽ biết lời Viên Thiếu giám nói là thật hay là giả. Nếu được tổ tiên chứng giám, tự nhiên sẽ trả lại cho tần thiếp một sự trong sạch, tránh để người vô tội phải chịu oan ức.”
Lời này nói không chê vào đâu được, vừa làm loãng đi luận điệu chắc như đinh đóng cột của Quý phi, vừa thể hiện lòng hiếu thảo biết ơn, toát lên vẻ quang minh lỗi lạc.
Phó Dao nghe xong, đôi mày vốn nhíu chặt hơi giãn ra.
Đây quả thực là một cách hay, vừa có thể an ủi lòng người, lại có thể tạm thời gác lại chuyện này, cho Thượng Doanh Doanh cơ hội tự chứng minh trong sạch.
Phó Dao khẽ gật đầu, nhìn về phía Thượng Doanh Doanh, ngầm cân nhắc nói:
“Nếu Thượng Mỹ nhân đã có lòng này, bổn cung đương nhiên thành toàn cho ngươi. Chỉ là… Phúc Hoa Điện kia đêm qua vừa mới xảy ra chuyện như vậy, bây giờ tuy là ban ngày, e là cũng âm khí âm u, ngươi có dám đến đó chép kinh không?”
Thượng Doanh Doanh nghe vậy, không những không thấy chút sợ hãi nào, ngược lại còn nhếch môi cười, ánh mắt long lanh, tràn đầy sự thẳng thắn, vô tư:
“Được nương nương cho phép, tần thiếp vui mừng khôn xiết, có thể vì Thái tần tận một chút tâm ý, có gì mà phải sợ?”
“Hơn nữa, tần thiếp tự hỏi lòng mình hành sự đoan chính, ngẩng đầu không hổ thẹn, chính gọi là cây ngay không sợ chết đứng, nào có lý do gì mà không dám?”
Thượng Doanh Doanh ung dung trấn định như vậy, ngược lại khiến các phi tần vốn còn hoài nghi, thầm tin thêm vài phần.
Lúc này trời đã sáng hẳn, ánh sáng xuyên qua song cửa sổ chiếu vào Lan Các, xua tan đi màn sương u ám trong lòng mọi người. Nhìn lại về phía Phúc Hoa Điện, dường như thật sự không còn nghe thấy động tĩnh đáng sợ nào nữa.
Trước Phúc Hoa Điện, tám mươi mốt ngọn đèn Phật đặt trên bàn thờ, vậy mà vẫn còn hơn một nửa đang cháy. Vì chuyện kinh hãi đêm qua, lúc này chẳng có một cung nhân nào dám đến gần để chạm vào.
Nhận thấy thân thể Xảo Lăng cứ nép sát vào người mình, Thượng Doanh Doanh liền che chở nàng ta vào trong một chút, khẽ giọng an ủi:
“Đừng sợ, chúng ta không nhìn những ngọn đèn đó là được.”
Gian nhà phía đông đã được dọn dẹp sơ qua, trong lư hương được bỏ vào mấy muỗng bột đàn hương, xua tan đi mùi ẩm ướt còn sót lại của mưa.
Thượng Doanh Doanh vẻ mặt trầm tĩnh, quỳ ngồi trước án kinh bằng gỗ mun đen bên cửa sổ, dường như thật sự đang chuyên tâm chép kinh.
Xảo Lăng quỳ ngồi trên bồ đoàn, cẩn thận mài mực cho chủ tử nhà mình, nhìn ngó xung quanh, lo lắng đến khô cả cổ họng.
Đang lúc mong ngóng mỏi mòn, bỗng nghe thấy ba tiếng gõ nhẹ trên tấm cửa, đặc biệt rõ ràng. Xảo Lăng đợi đến mòn con mắt, nghe tiếng vội di chuyển đến trước cửa, rút then cài ra.
“An công công, ngài cuối cùng cũng đến rồi!” Xảo Lăng hạ thấp giọng, vội vàng nghiêng người kéo hắn ta vào, rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Lúc này An Cửu Anh đã đến, Xảo Lăng không còn để ý được nhiều, vội vàng nói với Thượng Doanh Doanh: “Mỹ nhân, trước khi Vạn tuế gia rời cung không phải đã để lại người cho chúng ta sao? Bây giờ chúng ta phải nhanh chóng cử người, thúc ngựa chạy nhanh đến Dụ Lăng truyền tin, mời Vạn tuế gia về chủ trì công đạo ạ!”
Điều Xảo Lăng nghĩ rất đơn giản trực tiếp, chỉ mong Hoàng đế trở về, mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa.
Thượng Doanh Doanh ngồi ngay ngắn trước án, trông như đang sắp xếp kinh quyển, thực ra đã tính toán chuyện này trong lòng cả nửa ngày.
Lúc này Thượng Doanh Doanh đã đại khái có chủ ý, liền ngẩng mắt nhìn hai người, khẽ lắc đầu:
“Không được.”
“Bây giờ cử người đi, đợi đến khi tới Dụ Lăng, e là đúng lúc Vạn tuế gia đang hành lễ, sao có thể vì chút sóng gió chốn hậu cung này mà đến làm phiền?”
Thượng Doanh Doanh nắm lấy tay Xảo Lăng, khẽ nói:
“Hơn nữa, lời của Cố tần vừa rồi đã nói rất rõ ràng. Trước khi Vạn tuế gia hồi loan, không ai có thể dễ dàng xử trí phi tần. Ta đã phụng chỉ chép kinh ở đây, nhất thời sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.”
An Cửu Anh nghe xong, tuy cảm thấy lời chủ tử nói có lý, nhưng cứ chờ đợi như vậy cũng không phải là cách, không khỏi lại đề xuất một ý kiến:
“Chủ tử nói phải. Nhưng cứ ngồi chờ thế này, trong lòng nô tài cứ cảm thấy không yên. Hay là nô tài lén lút đi một chuyến đến sau núi phía Tây, bẩm báo chuyện này với Hoàng Quý Thái phi?”
“Mời được lão nhân gia ra mặt dàn xếp, ít nhất cũng có thể cứu người ra khỏi Phúc Hoa Điện này. Nếu thật sự đợi đến khi trời tối, người một mình ở lại nơi âm u này, không chừng lại xảy ra chuyện gì nữa!” An Cửu Anh lo đến toát mồ hôi trán, sốt ruột nhìn sắc trời bên ngoài.
Nào ngờ Thượng Doanh Doanh nghe xong, sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, lại vẫn từ chối:
“Không được. Chúng ta bây giờ ở trong cung này, rất nhiều chuyện đều phải nhờ cậy Hoàng hậu.”
“Vừa rồi ở Lan Các, thái độ của Hoàng hậu đã rất rõ ràng, nàng ta không muốn kinh động quá nhiều người, đặc biệt là liên quan đến tiền triều và hậu cung.”
“Nàng ta cho phép ta đến đây chép kinh, đã là cho một đường lui rồi. Nếu chúng ta cứ nhất quyết đi đường vòng bỏ qua nàng ta, tìm Hoàng quý Thái phi làm chủ, chẳng phải là công khai không tin tưởng Hoàng hậu, muốn đối đầu với nàng ta sao? Như vậy, chẳng phải là đem lá bài tẩy cuối cùng này, cũng phải chắp tay dâng ra ngoài sao?”
Một loạt lời nói của Thượng Doanh Doanh, khiến An Cửu Anh á khẩu không nói được lời nào, sau lưng rịn ra một lớp mồ hôi lạnh. Hắn ta chỉ nghĩ đến việc giải cứu chủ tử, mà quên mất ở trong cung này, một bước đi sai, có thể là vạn kiếp bất phục.
Xảo Lăng nghe mà như vịt nghe sấm, chỉ biết cách này không được, đường kia cũng không thông, lo đến mức nước mắt cứ đảo quanh trong hốc mắt, giọng nói đã nhuốm tiếng khóc:
“Mỹ nhân, vậy phải làm sao bây giờ ạ? Chúng ta không thể thật sự cứ ngồi chờ chết như vậy, gắng gượng kéo dài đến khi Vạn tuế gia trở về chứ?”
Chuyện trong cung, trước nay vẫn là đêm dài lắm mộng, ai cũng không thể kéo dài được.
Tiếng Xảo Lăng còn chưa dứt, Thượng Doanh Doanh lại đột ngột đưa tay bịt miệng nàng ta lại.
Xảo Lăng lập tức kinh ngạc, những lời sau đó đều nghẹn lại trong cổ họng.
Thượng Doanh Doanh cũng nín thở, ghé tai lắng nghe, dùng giọng nói cực nhẹ như khí nói:
“Hai người hãy lắng nghe kỹ động tĩnh bên ngoài.”
Xảo Lăng và An Cửu Anh trong lòng rùng mình, vội vàng thu liễm tâm thần, dỏng tai lên lắng nghe kỹ bên ngoài gian nhà.
Ban đầu chỉ nghe thấy tiếng gió lướt qua góc mái hiên rít gào, và tiếng bước chân mơ hồ của cung nhân ở xa xa. Nhưng dần dần, cũng không biết có phải là tâm ma tác quái hay không, mà dường như thật sự lại nghe thấy tiếng phụ nữ khóc…
An Cửu Anh toàn thân tê dại, nổi hết cả da gà.
Thượng Doanh Doanh nuốt nước bọt, nhưng trên mặt cố gắng duy trì vẻ trấn định, thấp giọng nói:
“Không phải là ảo giác.”
“Ta vừa rồi đã để ý lắng nghe nửa ngày, quả thực thỉnh thoảng sẽ có tiếng động như vậy truyền đến.”
An Cửu Anh cố đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, giọng nói run rẩy thăm dò:
“Mỹ nhân có nhận ra manh mối gì không?”
Thượng Doanh Doanh không trả lời ngay, mà đẩy thêm cánh cửa sổ ra một chút. Nàng đưa tay chỉ về một góc mái hiên của điện vũ, nơi đó đang treo một chuỗi chuông hộ hoa nhỏ nhắn xinh xắn, khẽ lay động theo gió.
“Hai người nhìn chuỗi chuông dưới mái hiên kia đi.”
Giọng Thượng Doanh Doanh hạ cực thấp, tiết lộ suy đoán của mình với hai người:
“Khi gió nổi chuông động, tiếng động đó sẽ mơ hồ truyền đến. Gió càng lớn, thì tiếng động càng rõ ràng.”
Xảo Lăng nhìn theo hướng chỉ của Thượng Doanh Doanh, lại cố gắng suy nghĩ theo nàng, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, đột nhiên phản ứng lại, khẳng định:
“Mỹ nhân nói không sai!”
“Đêm qua mưa to gió lớn, tiếng động đó quả thực so với bây giờ nghe được, còn sắc bén hơn nhiều.”
Nghĩ đến tiếng kêu thê lương như quỷ khóc xuyên qua mưa gió đêm qua, Xảo Lăng lại không nhịn được rùng mình một cái.
Nhưng nghĩ lại, nếu đã tìm ra manh mối, chắc chắn là có người giở trò, không liên quan gì đến chuyện quỷ thần.
Xảo Lăng liền lấy lại can đảm đề nghị: “Mỹ nhân, chúng ta đi bẩm báo Hoàng hậu nương nương ngay bây giờ nhé? Bây giờ đã có bằng chứng, cũng để Hoàng hậu minh xét.”
Thượng Doanh Doanh lại một lúc lâu không đáp lời, chỉ vẫy tay gọi Xảo Lăng và An Cửu Anh đến gần, thì thầm với họ một hồi.
An Cửu Anh nghe xong mắt sáng lên, vào thời khắc mấu chốt này, lại co cổ cười gian.
Xảo Lăng lại vẫn không yên tâm, kéo tay áo Thượng Doanh Doanh nói: “Chủ tử tốt của nô tỳ ơi, chiêu này có phải là quá mạo hiểm không? Chúng ta đâu phải là không có chỗ dựa…”
“Cầu người không bằng cầu mình.”
Thượng Doanh Doanh quả quyết ngắt lời, nàng vốn không thiếu dũng khí của tráng sĩ chặt tay, lúc này quyết tâm một phen, trầm giọng nói:
“Dù sao cũng phải thấy rõ thật giả, không bằng để kẻ giả thần giả quỷ kia, tự mình nhảy ra hiện hình.”
Ngự Tiền Độc Sủng - Dã Lê
Chương 47: Vội vàng ra mặt thay cho Thượng Mỹ nhân như vậy, vậy ngươi dứt khoát đi cùng nàng ta một chuyến luôn đi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
