Ai mà ngờ được, trên đời này lại có người vì nàng mà canh cánh trong lòng đến thế? Huống hồ người nói ra lời này, lại là vị Vạn tuế gia sát phạt quả quyết.
Thượng Doanh Doanh chỉ cảm thấy như có người véo vào tim một cái, nàng ngỡ ngàng ngẩng đầu, liền chạm phải đôi con ngươi đen thẳm không thấy đáy của Yến Tự Lễ.
Yến Tự Lễ nhìn nàng chằm chằm, trong đáy mắt cuộn trào sóng dữ. Trong đó có cả nỗi sợ hãi muộn màng, lo lắng, thậm chí là tức giận. Nhưng điều khiến người ta nhói lòng nhất, lại chính là thứ tình ý không thể che giấu.
Thấy tình cảnh này, dẫu là kẻ sắt đá cũng phải động lòng, huống chi Thượng Doanh Doanh xưa nay vốn là người mềm lòng.
Rốt cuộc không nỡ dội gáo nước lạnh lên Hoàng đế, Thượng Doanh Doanh cố gắng nói một câu mềm mỏng. Nhưng khổ nỗi lưỡi nàng như bị thắt nút, cuối cùng thốt ra chỉ còn lại một câu khô khốc:
“Tần thiếp sau này sẽ cẩn thận hơn, không để Hoàng thượng phải lo lắng…”
Lời vừa ra khỏi miệng, liền thấy giữa hàng mày của Yến Tự Lễ lộ ra vẻ ảo não, trông hệt như đã dốc hết mười phần sức lực mà lại vồ hụt một cái.
Nhận ra hình như mình đã không nói trúng vào lòng Hoàng đế, Thượng Doanh Doanh lập tức cắn vào đầu lưỡi, gắng gượng nuốt nửa câu sau vào lại trong bụng.
Yến Tự Lễ im lặng hồi lâu, cổ họng bật ra một tiếng thở dài trầm đục, cũng không lên tiếng trách cứ Thượng Doanh Doanh, chỉ lấy ra hai món đồ từ trong lòng.
Một món là túi lưới Phương Thắng* màu xanh lam đã phai dần, rõ ràng là vật kỷ niệm mà mẫu thân hắn để lại; món còn lại đỏ rực, chẳng phải chính là nút thắt đồng tâm mà Thượng Doanh Doanh đã tặng hắn trước chuyến đi Dụ Lăng lần này sao?
Túi lưới Phương Thắng*: Túi gấm được đan theo hình hai hình thoi lồng vào nhau
Ngón tay v**t v* nút thắt bằng dây đỏ, giọng Yến Tự Lễ khàn đặc không ra tiếng: “Năm đó Mẫu hậu đột ngột qua đời, thứ cuối cùng để lại cho trẫm, chính là nút thắt do chính tay người thắt…”
Tim Thượng Doanh Doanh thắt lại, nút thắt đồng tâm này vốn là món đồ nàng tiện tay đan, chưa từng nghĩ ngợi nhiều.
Bây giờ nghe Yến Tự Lễ nói vậy, Thượng Doanh Doanh mới nhận ra, có lẽ nàng lại vô tình chạm vào điều cấm kỵ của Hoàng đế. Thế mà Yến Tự Lễ lại không nổi giận, vẫn cất kỹ bên người, cứ như thể đó là bảo vật hiếm có trên đời.
Thấy con người vàng ngọc tôn quý kia lại để lộ dáng vẻ như vậy, Thượng Doanh Doanh hoảng hốt vòng tay ôm lấy cổ Yến Tự Lễ, vội vàng nhận lỗi:
“Hoàng thượng thứ tội, tần thiếp không phải cố ý…”
“Nàng đúng là tiểu oan gia nhẫn tâm.”
Yến Tự Lễ đột nhiên ôm ghì Thượng Doanh Doanh vào lòng, sức lực lớn đến mức như muốn hòa tan nàng vào xương máu của mình, gằn giọng nói:
“Có phải nàng cũng định đan một cái nút để đối phó với trẫm, rồi quay đầu đi để trẫm không bao giờ tìm thấy nàng nữa không?”
Nghe những lời này, sống mũi Thượng Doanh Doanh bỗng cay xè, nàng vộ vùng ra ra khỏi lòng Hoàng đế nửa tấc, nâng lấy khuôn mặt hắn nói: “Vạn tuế gia hãy nhìn kỹ tần thiếp đây—”
Trong ánh mắt Thượng Doanh Doanh dập dờn ý nước, từng chữ từng chữ nghiêm túc hứa hẹn: “Tần thiếp xin thề với trời, tần thiếp đã tặng ngài nút thắt đồng tâm, chính là đã trói luôn cả linh hồn vào đó, tuyệt đối không có ý nghĩ rời xa ngài.”
Nói đến đây, Thượng Doanh Doanh vẫn thấy chưa đủ, lại còn quả quyết nói:
“Nếu ngài thấy xui xẻo, tần thiếp bây giờ sẽ thu hồi lại.”
Nói rồi, Thượng Doanh Doanh thật sự đưa ngón tay ra, định đoạt lấy nút thắt đồng tâm từ lòng bàn tay Yến Tự Lễ.
Phải nói rằng Thượng Doanh Doanh xưa nay là người không theo quy củ, bất kể phía trước nói hay đến đâu, phía sau đột nhiên có thể rẽ sang một con đường khác. Giống như con ngựa không có dây cương, nói chạy lệch là chạy lệch, bất thình lình lại cho người ta một cú đá hậu.
Chẳng hiểu sao đột nhiên lại sắp bị tịch thu, Yến Tự Lễ suýt chút nữa thì không nhịn được cười, vội vàng nghiêng người né đi, nhét nút thắt đồng tâm vào lại trong lòng cất kỹ.
Để tránh thần sắc bị lộ, Yến Tự Lễ đè lấy bàn tay đang gây rối của Thượng Doanh Doanh, ấn chặt nàng vào lại lồng ngực mình, vẫn giả vờ như đang đau buồn thất ý.
Cái trò ma quỷ giả đáng thương này, Yến Tự Lễ ngày thường khinh thường nhất. Nhưng bây giờ vì để dỗ được tiểu tổ tông này, Yến Tự Lễ lại chợt cảm thấy, mặt mũi với cái lót giày cũng chẳng khác gì nhau!
Dù sao cũng là ở trước mặt tức phụ nhà mình, cần cái thứ uy nghi Thiên gia chết tiệt đó để làm gì? Chi bằng học theo mấy gã ngoài phố chợ, mặt dày mày dạn một chút, ngược lại còn có thể chiếm được vài phần chân tâm.
Tai nghe thấy tiếng tim của cả hai đều đập loạn xạ, Yến Tự Lễ vùi đầu vào hõm cổ Thượng Doanh Doanh, hơi nóng hổi khiến người ta run rẩy:
“Nàng đã cho trẫm rồi, thì cả đời này cũng đừng mong lấy lại.”
Yến Tự Lễ dường như đang nói về nút thắt đồng tâm, lại dường như không phải. Thượng Doanh Doanh không khỏi nghi ngờ mình vẫn chưa tỉnh rượu, nếu không sao đầu óc lại hồ đồ thế này?
Trong rèm lụa mỏng manh khói hương mờ ảo, thật đúng là kiến ôm bánh gạo nóng, chẳng ai nỡ buông tay. Thượng Doanh Doanh đột nhiên phúc đến thì lòng cũng sáng ra, ngẩng đầu hôn lên cằm Yến Tự Lễ, định bụng tốt lòng an ủi:
“Vậy Vạn tuế gia phải cất cho kỹ, tuyệt đối đừng làm mất…”
Lời chưa nói hết đã bị chặn môi lưỡi, hóa ra là Yến Tự Lễ không chịu nổi trêu chọc, cúi người hôn vừa hung hăng vừa vội vã, như thể muốn bù đắp lại hết sự cô đơn của mấy ngày nay.
Mãi đến khi cả hai đều hơi thở không ổn định, Yến Tự Lễ mới dần chậm lại, khẽ hôn lên trán Thượng Doanh Doanh, khàn giọng đòi hỏi:
“Thắt thêm một sợi nữa tặng trẫm.”
Thấy Thượng Doanh Doanh trố tròn mắt, Yến Tự Lễ từ từ bổ sung: “Cái kia chỉ có thể cất kỹ bên người, trẫm còn muốn một cái có thể đeo trên đai lưng Điệp Tiếp*.”
Đai lưng Điệp Tiếp*: Một loại thắt lưng của người xưa, có thể treo các vật dụng nhỏ
Thượng Doanh Doanh kỳ quái nhìn Yến Tự Lễ một cái, không hiểu sao hắn đột nhiên lại so đo chuyện này.
Nhưng nghĩ đến việc tâm trạng Hoàng đế không tốt, Thượng Doanh Doanh đành phải miễn cưỡng gật đầu, lại nói:
“Vậy ngài phải hứa với tần thiếp…”
“Hứa với nàng.”
Thấy Thượng Doanh Doanh chịu đồng ý, Yến Tự Lễ nào còn quan tâm nàng lại sắp lẩm bẩm điều gì, lập tức vội vàng như khỉ ôm lấy vai nàng, hết lần này đến lần khác hôn lên môi, gần như tham lam hút lấy hơi thở trên người nàng:
“Nàng dù có muốn hái sao hái trăng, trẫm cũng đều hứa với nàng.”
Thấy cái dáng vẻ như diều hâu đói vồ thỏ của Yến Tự Lễ, Thượng Doanh Doanh cảm thấy mình sắp bị nuốt chửng, vội vàng vịn lấy vai hắn, mềm giọng khuyên nhủ:
“Vạn tuế gia đã vất vả đường xa, long thể quan trọng, chúng ta ban đêm hãy, hãy…”
“Hãy thế nào?” Yến Tự Lễ xấu xa hỏi.
Dụ dỗ Thượng Doanh Doanh nói mấy lời uyên ương dưới trướng, Yến Tự Lễ trong lòng thỏa mãn, lúc này mới biết điểm dừng. Hổ biến thành mèo lớn, tướng hung dữ thu lại hết, tự mình nằm xuống giường chợp mắt một lát.
Thấy Yến Tự Lễ kéo chăn gấm hoa của mình đắp lên người, Thượng Doanh Doanh vội đưa tay ra cản, nhẹ giọng nghi hoặc:
“Người của Ngự tiền không mang gối nệm qua sao?”
Theo quy củ trong cung, Hoàng đế rất ít khi ở qua đêm cùng phi tần. Dù có lúc nằm trên cùng một giường, cũng nên là mỗi người một chăn.
“Không cần lấy.”
Thấy Thượng Doanh Doanh định quay người gọi cung nhân, Yến Tự Lễ vội ôm lấy nàng từ phía sau, không cho phân bua mà kéo nàng nằm xuống cùng.
Quả thật là bánh nếp dẻo bọc nhân mật, đi đâu mà tìm được chốn dịu dàng thơm mềm thế này? Chỉ có kẻ ngốc mới đi ngủ trong cái chăn lạnh lẽo của mình.
Thượng Doanh Doanh không lay chuyển được Yến Tự Lễ, lại thấy mày ngài đã nhuốm vẻ mệt mỏi, đành thôi ý định khuyên can, không ngừng thầm than: Hoàng đế khó khăn lắm mới vui vẻ một chút, vậy thì nhường hắn vậy.
“Tần thiếp sau này gặp chuyện phiền phức, sẽ nhớ thương lượng với ngài nhiều hơn.”
Thượng Doanh Doanh dừng một chút, để cho Yến Tự Lễ yên giấc, nàng trái lòng nói một cách mơ hồ:
“Cũng sẽ thử dựa dẫm vào ngài nhiều hơn, người đừng giận tần thiếp nữa nhé.”
Yến Tự Lễ hoàn toàn được như ý, khóe môi khẽ cong. Cố làm ra vẻ mây bay gió thoảng “ừm” một tiếng, lúc này mới ôm Thượng Doanh Doanh chìm vào giấc ngủ.
Lại nói Thượng Doanh Doanh nép trong lòng Yến Tự Lễ thiếp đi, cũng không biết qua bao lâu, nghe thấy hơi thở của Hoàng đế dần đều đặn và kéo dài, lúc này mới dám khẽ động đậy.
Nàng cực kỳ nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, qua ánh sáng dịu nhẹ xuyên qua lớp rèm lụa mỏng manh, tỉ mỉ phác họa gương mặt say ngủ của Yến Tự Lễ. Chỉ thấy mày ngài vẫn hơi nhíu lại, dường như trong mộng cũng không hoàn toàn thả lỏng.
Thượng Doanh Doanh đau lòng khôn xiết, đưa đầu ngón tay ra định vuốt phẳng cho Yến Tự Lễ, nhưng lại sợ vô cớ kinh động hắn, ngón tay lơ lửng giữa không trung, cuối cùng đành lúng túng thu về.
Lại nán lại một lúc lâu, ước chừng Yến Tự Lễ đã thật sự ngủ say, Thượng Doanh Doanh lúc này mới nín thở, từng chút một dịch ra khỏi lòng hắn.
Đưa ngón tay lên đắp lại góc chăn cho Hoàng đế, Thượng Doanh Doanh rón rén quay người, lặng lẽ không một tiếng động ra khỏi tẩm điện.
Dưới hành lang bên ngoài điện, Xảo Lăng một mặt ngồi trên ghế mỹ nhân làm việc thêu thùa, một mặt dỏng tai lắng nghe động tĩnh trong điện.
Phát hiện Thượng Doanh Doanh một mình đi ra, Xảo Lăng vội vàng đặt khung thêu xuống, cười tươi bước nhanh tới đón, hất cằm về phía trong hỏi:
“Mỹ nhân tự mình tỉnh dậy ạ? Bên Vạn tuế gia không cần hầu hạ nữa sao?”
Thượng Doanh Doanh khẽ gật đầu, thấy bên cạnh Xảo Lăng có giỏ kim chỉ, liền cảm thấy thật đúng lúc, hạ thấp giọng hỏi: “Cái túi thơm mà hôm qua ta đã thêu xong đâu rồi?”
Xảo Lăng đỡ Thượng Doanh Doanh, dẫn nàng đi ra hành lang, lanh lợi cười đáp: “Mỹ nhân yên tâm, nô tỳ đã cất kỹ cho người rồi ạ!”
Trong lúc nói chuyện, Xảo Lăng đã từ dưới đống chỉ màu châu tuyến, mò ra một chiếc túi thơm nhỏ nhắn xinh xắn. Chỉ thấy túi thơm đó được làm bằng vải màu xanh đá, lại dùng chỉ tơ thêu tỉ mỉ hoa văn thục quỳ và hoa dành dành, vô cùng đẹp mắt. Bên trong nhét đầy lá ngải, vừa hay có thể dùng làm quà tết Đoan Ngọ.
Thượng Doanh Doanh nhận lấy túi thơm, cất kỹ trong tay áo. Vốn nàng định đợi đến chính ngày Đoan Ngọ mới lấy ra dâng cho Yến Tự Lễ.
Nhưng vừa rồi Hoàng đế đã mở miệng đòi nàng đồ chơi, chi bằng tặng sớm đi, cũng có thể khiến ngài yên tâm hơn.
Dường như biết hôm nay có uyên ương gặp gỡ, ông trời cũng đặc biệt nể mặt, quét sạch những ngày mưa dầm, lúc này trời quang mây tạnh, trong trẻo sáng lạn.
Phía sau Lưu Huỳnh Tiểu Trúc có một vườn hoa tên là “Ám Hương Độ”. Hoa cỏ trong đó được sương sớm gột rửa, xanh biếc mơn mởn, đỏ rực chói mắt.
Thượng Doanh Doanh chỉ cảm thấy tâm trạng bức bối mấy ngày nay đều cùng với ánh mặt trời này mà trở nên sáng sủa. Chút lo được lo mất ban nãy, sớm đã bị ném ra chín tầng mây.
Không kìm được hứng khởi trong lòng, Thượng Doanh Doanh xách váy chui vào vườn hoa nhỏ, định bụng tự tay chuẩn bị một bình hoa thanh nhã cho ngày Tết Đoan Ngọ.
Biết Thượng Doanh Doanh giỏi chăm hoa, Xảo Lăng lập tức quay đầu, gọi tiểu nha đầu bưng một chiếc bình ngọc hồ qua.
Xảo Lăng đi theo sau Thượng Doanh Doanh, thấy dáng vẻ mày mắt vui tươi của nàng, không khỏi trêu chọc: “Xem cái dáng vẻ vui mừng này của Mỹ nhân, quả nhiên là Vạn tuế gia vừa về, lòng người cũng nở hoa theo rồi!”
Thượng Doanh Doanh nghe vậy, vội vàng mím chặt môi, rũ mi né tránh ánh mắt của Xảo Lăng, giấu đầu hở đuôi mà ngại ngùng trách:
“Nói bậy bạ gì đó? Ta hôm nay hứng khởi, chỉ là vì thời tiết đẹp thôi.”
Sợ Xảo Lăng lại trêu chọc mình, Thượng Doanh Doanh lập tức cúi đầu giả vờ bận rộn. Nàng tự tay bẻ mấy cành lá xương bồ đầy sức sống, lại chọn thêm mấy đóa lựu và thục quỳ đang nở rộ, màu sắc phối hợp cực kỳ đẹp mắt, lần lượt c*m v** trong bình.
Thượng Doanh Doanh trong lòng canh cánh Yến Tự Lễ, không cần người khác bắt chuyện, lại không nhịn được mà luyên thuyên hỏi:
“Giỏ anh đào và mận hái hôm qua đã lựa ra chưa? Còn có bánh sừng trâu nhân dương mai mà ta đã yêu cầu Điểm Tâm Cục nữa, đã chuẩn bị đầy đủ cả chưa?”
Nhìn cái chuỗi câu hỏi dồn dập như đổ hạt óc chó đổ quả táo này, Xảo Lăng làm sao còn không hiểu được tâm tư của Mỹ nhân nhà mình? Chắc chắn là muốn sửa soạn cho tốt, mang vào điện cho Vạn tuế gia nếm thử.
Xảo Lăng nở nụ cười, vội vàng đáp lời: “Mỹ nhân yên tâm, nô tỳ đều đã chuẩn bị ổn thỏa. Mận và anh đào đã được ngâm qua nước giếng, lại dùng khăn tay lau sạch từng quả một, trông mọng nước lắm, đảm bảo Vạn tuế gia sẽ thích. Bánh sừng trâu nhân dương mai cũng đã được đặt trên xửng hấp ấm rồi ạ, lát nữa là có thể mang vào.”
Thượng Doanh Doanh mỉm cười gật đầu, ngước mắt nhìn mặt trời trên cao, ước chừng thời gian cũng sắp đến, bèn vẫy tay cho tiểu nha đầu bưng chậu nước qua.
Thượng Doanh Doanh cúi đầu rửa tay cẩn thận, bỗng nhiên lại nhớ ra một chuyện, nhẹ giọng dặn dò Xảo Lăng:
“Đúng rồi, mấy tiểu nha đầu dọn dẹp sân viện, trông tuổi tác không lớn, đúng là lúc nên đeo chỉ ngũ sắc trường mệnh.”
“Chúng ta dạo trước rảnh rỗi không có việc gì, không phải đã đan rất nhiều sao? Mấy ngày nữa ban thưởng tết Đoan Ngọ, ngươi hãy thêm cho mỗi người bọn họ một sợi dây tơ ngũ sắc, coi như là hợp cảnh, cầu một ý tốt lành.”
Bây giờ Thượng Doanh Doanh đã là cung phi, những món đồ thêu thùa do chính tay nàng làm, không tiện tặng cho nội thị nữa, bèn cứ thế thưởng cho các tiểu nha đầu chơi.
“Vâng, nô tỳ thay các nàng tạ ơn Mỹ nhân.” Xảo Lăng cúi người đáp.
Thượng Doanh Doanh vừa rồi được Hoàng đế dỗ dành vui vẻ, lúc này đang thấy quyến luyến hắn, bèn không tránh khỏi nảy sinh tâm tư của thiếu nữ, tự mình đến phòng trà làm lại nghề cũ.
Nàng tỉ mỉ chọn lựa một vòng, lúc này mới chọn được ngọn trà xuân Bạch Mẫu Đơn, lại dùng nước suối Ngọc Tuyền pha chế cẩn thận, pha ra một chén trà có màu trong suốt, hương thơm ngào ngạt. Cùng với đĩa bánh sừng trâu ngọt nhân dương mai, đặt chung vào khay đựng.
Thức ăn và hoa cỏ đều để cung nữ bưng vào trước, Thượng Doanh Doanh dùng bút nhỏ chấm son, đối diện gương vẽ một đóa hoa điền hình hoa sen. Khi nhẹ bước quay trở lại trong điện, quả nhiên thấy Yến Tự Lễ đã dậy.
Dưới cửa sổ phía nam, Yến Tự Lễ khoác một chiếc áo choàng mặc thường ngày, đang cúi mắt tựa vào bàn nhỏ, một tay chống cằm, một tay lật xem thứ gì đó.
Ánh nắng mùa hè không chút che chắn rọi vào, vừa hay rơi xuống vai Hoàng đế, mạ cho hắn một lớp viền vàng óng ánh dịu dàng, tựa như thần tiên.
Lòng Thượng Doanh Doanh mềm nhũn, không khỏi rón rén lại gần.
Đang định cúi người hành lễ, Thượng Doanh Doanh vô tình lướt thấy, vật trong tay Yến Tự Lễ đang lật xem, lại chính là mấy tờ giấy Tuyên tập viết chữ.
Mấy ngày nay rảnh rỗi không có việc gì, nàng đã mô phỏng theo chữ viết của ngự bút. Nhưng trên chồng giấy đó, chữ viết tốt cố nhiên là có. Nhưng những tờ bôi hỏng, hoặc là tự mình viết nguệch ngoạc cho vui cũng không ít, thậm chí còn có vài bức họa không mấy tao nhã…
Mặt Thượng Doanh Doanh lập tức có chút nóng lên, ánh mắt không khỏi liếc ngang liếc dọc, rồi vội vàng nửa tựa vào vai Yến Tự Lễ, ngăn hắntiếp tục lật về sau:
“Hoàng thượng, tần thiếp đã thêu cho ngài một cái túi thơm, người xem có vừa ý không?”
Yến Tự Lễ ngạc nhiên nhìn, chỉ thấy trong tay Thượng Doanh Doanh quả thực đang cầm một cái túi thơm, đường kim mũi chỉ tỉ mỉ, tuyệt không phải là thứ có thể thêu xong trong một sớm một chiều.
Thì ra là tâm linh tương thông, hôm nay hắn vừa mới đòi, mà Thượng Doanh Doanh đã sớm chuẩn bị.
Yến Tự Lễ đưa tay nhận lấy, miệng không tiếc lời khen, nhưng đột nhiên lại từ bên cạnh bình hoa thục quỳ, mò ra một cây kéo chạm vàng.
Thượng Doanh Doanh vốn đã chột dạ, thấy vậy sợ đến mức ngửa thẳng người ra sau, thầm nghĩ Hoàng đế đã thấy bức vẽ bậy của mình, giận đến mức muốn đâm chết nàng sao?
“Doanh Doanh ngoan, cho trẫm mượn một lọn tóc.”
Yến Tự Lễ dịu dàng dỗ dành Thượng Doanh Doanh, từ bên búi tóc nàng vê ra một lọn tóc mỏng, cẩn thận cắt xuống, rồi trân trọng nhét vào trong túi thơm.
Hóa ra nãy giờ là hiểu lầm. Chút chột dạ trong lòng Thượng Doanh Doanh lập tức tan đi bảy tám phần, nàng lặng lẽ hoàn hồn.
Nhân lúc Yến Tự Lễ đang nghịch túi thơm, Thượng Doanh Doanh lén lút đưa tay ra, định thu lại chồng giấy Tuyên kia.
Nhưng Yến Tự Lễ đang khen nàng đến nghiện, lúc này sao chịu nghe? Lập tức bắt lấy đầu ngón tay Thượng Doanh Doanh, liền cả chữ viết của nàng cũng khen ngợi theo:
“Trẫm thấy, chữ của Doanh Doanh càng viết càng đẹp, bước dầu đã có phong cốt.”
Nói rồi, Yến Tự Lễ hứng thú lật chồng giấy Tuyên, bất thình lình rút ra tờ cuối cùng.
Yến Tự Lễ vốn định lấy ra tờ đẹp nhất để xem kỹ, ai ngờ tờ giấy Tuyên bị đè ở dưới cùng, lại vẽ một con rùa đen lớn đang nghển cổ thập thò, trông ngô nghê đáng yêu!
Trong đầu Thượng Doanh Doanh “ầm” một tiếng, mắt lộ vẻ kinh hoàng định xông tới ngăn cản, nhưng cuối cùng tay yếu không địch lại được chân khỏe, con rùa đen kia đã hoàn toàn lọt vào đáy mắt Yến Tự Lễ.
Khi Yến Tự Lễ cúi mắt nhìn qua, Thượng Doanh Doanh chỉ hận không có cái lỗ nào để chui xuống. Nàng hoàn toàn không dám nhìn xem Yến Tự Lễ có biểu cảm gì, liền lao thẳng vào lòng hắn, vùi mặt thật kỹ, chỉ coi mình là một con chim cút thành tinh.
Yến Tự Lễ trước tiên là sững sờ, ngay sau đó khóe môi không tự chủ được mà nhếch lên, rồi lại gắng sức đè xuống. Hắn khẽ nheo đôi mắt đào hoa, lại tỉ mỉ ngắm nghía con rùa kia một lượt, lập tức dở khóc dở cười.
Phải nói rằng có thể vẽ được cái mai rùa tròn đến thế, cũng xem như là có thiên phú.
Yến Tự Lễ đưa ra hai ngón tay, không nặng không nhẹ véo vào da gáy của Thượng Doanh Doanh, cứ thế lôi nàng ra khỏi lòng mình.
“Doanh Doanh, giải thích cho trẫm, cái thứ vẽ này là cái gì?”
Yến Tự Lễ huơ huơ tờ giấy Tuyên vẽ con rùa, thấy Thượng Doanh Doanh liều mạng cúi đầu, bèn dí thẳng tới dưới mắt nàng, nghiến răng hỏi:
“Hửm? Sau lưng nói xấu trẫm à?”
Thượng Doanh Doanh làm sao còn dám ngẩng mặt lên, chỉ lắc đầu như trống bỏi, giọng lí nhí như muỗi kêu: “Tần thiếp… tần thiếp đâu dám ạ?”
“Là tối qua tần thiếp có lỡ tham chén một chút, không cẩn thận uống quá nhiều rượu sen, lúc này tay mới không biết nặng nhẹ, vẽ bậy vẽ bạ thôi ạ.”
Thượng Doanh Doanh lập tức bắt đầu tìm cớ khắp nơi, nịnh nọt bổ sung một câu:
“Tần thiếp sau khi tỉnh táo đã vô cùng hối hận vì sự hồ đồ của mình, vốn định sáng nay cho người mang đi đốt, để khỏi làm bẩn mắt…”
Yến Tự Lễ nhướng mày, giọng không mấy thiện cảm nói nốt nửa câu sau cho nàng: “Chẳng ngờ, trẫm lại về ‘thật đúng lúc’, không để nàng hủy thi diệt tích, ngược lại còn để trẫm bắt được tại trận?”
Thượng Doanh Doanh lúng túng cười làm lành, đẩy chén trà bên tay về phía trước Yến Tự Lễ.
“Hoàng thượng, ngài xem mặt trời đã lên cao thế này rồi, dùng chút trà nước nhuận họng mới là chuyện đứng đắn. Còn có bánh sừng trâu do tần thiếp tự làm, người nếm thử xem mùi vị thế nào, đừng so đo với tần thiếp chuyện rùa với ba ba nữa.” Thượng Doanh Doanh nói, giọng càng lúc càng nhỏ đi.
Yến Tự Lễ khẽ hừ một tiếng, nhìn cái vẻ chột dạ miệng lưỡi mềm mỏng đáng thương của Thượng Doanh Doanh, làm sao nỡ trách móc nặng nề.
Đưa tay véo nhẹ má nàng đang đỏ bừng, Yến Tự Lễ giả vờ giận dữ nói: “Nàng cứ mừng là trẫm là phu quân của nàng đi, nếu trẫm là sư phụ dạy chữ chính thức của nàng, hôm nay không thưởng cho nàng một trận thước kẻ, để nàng biết thế nào là muôn hồng nghìn tía mới lạ.”
Thượng Doanh Doanh xấu hổ đến mức muốn tìm miếng đậu hũ đập đầu chết quách cho xong, bèn cúi gằm đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chỉ coi như gió thoảng bên tai.
“Không dám nữa đâu ạ, tần thiếp sau này thấy rùa đều đi đường vòng…” Thượng Doanh Doanh hoảng hốt đảm bảo một tràng, hôn nhẹ lên khóe môi Yến Tự Lễ như gà mổ thóc.
Yến Tự Lễ thấy vậy, càng cảm thấy buồn cười, bèn nhét tờ “chứng cứ” kia vào tay nàng, cố ý trầm giọng ra lệnh:
“Tự mình cầm lấy đi.”
Nói xong, Yến Tự Lễ cong cong mắt, lúc này mới bưng chén trà Bạch Mẫu Đơn lên, đưa đến môi nhấp một ngụm nhỏ.
Trà vừa vào miệng, Yến Tự Lễ lập tức nhận ra là tay nghề của Thượng Doanh Doanh, không khỏi tỉ mỉ thưởng thức hồi lâu.
Trong lòng vừa ấm áp vừa hoài niệm, Yến Tự Lễ ôm lấy eo Thượng Doanh Doanh, khẽ than thở: “Quả nhiên vẫn là trà do Doanh Doanh pha, hợp ý trẫm nhất.”
Thượng Doanh Doanh nghe vậy, vành tai khẽ động, sự ngượng ngùng tan đi quá nửa, không nhịn được mà ngẫm nghĩ lời Yến Tự Lễ nói.
Kể từ khi chuyển ra khỏi Khoái Tuyết Thời Tình, công việc của Thượng Doanh Doanh đã giao hết cho Chước Lan. Nhưng dù đi đến đâu, cô cô trong lòng vẫn luôn nhớ đến tiểu nha đầu mình đã dẫn dắt. Trước kia nàng nhớ Xảo Lăng, nay tự nhiên cũng canh cánh Chước Lan.
Thượng Doanh Doanh níu lấy vạt áo Yến Tự Lễ, thăm dò hỏi: “Chước Lan hầu hạ có còn tận tâm không? Trà nước nàng ấy pha có vừa miệng ngài không ạ? Nàng ấy xưa nay nhát gan, ngài nếu thấy có chỗ nào không ổn, nhắc nhở nàng ấy vài câu là được, chứ đừng huấn luyện nàng ấy như huấn luyện tần thiếp.”
Yến Tự Lễ nghe vậy, như thể nghe được chuyện cười gì đó, tạm thời còn chưa kịp tính sổ chuyện huấn luyện nàng, chỉ cười khẩy một tiếng:
“Nàng ta sắp gọi nàng là nương, gọi trẫm là phụ thân rồi, trẫm còn có thể làm gì nàng ta nữa?”
Nghe Yến Tự Lễ nhắc đến chuyện này, Thượng Doanh Doanh xấu hổ đến mức vò khăn tay, trong lòng không khỏi thắc mắc: Cái câu chuyện nhảm nhí này, vốn là người khác thuận miệng nói bừa, sao lại cứ vòng về đầu mình thế này?
Mắt Thượng Doanh Doanh khẽ liếc, mềm giọng nói: “Tiểu nha đầu hoạt bát thích đùa, hôm đó nàng ấy vội quá nói bừa, người đừng để trong lòng…”
Yến Tự Lễ vốn cũng không tức giận nhiều, chỉ là muốn trêu chọc Thượng Doanh Doanh một chút thôi. Thiên tử là quân phụ* của vạn dân, lời nói của Chước Lan cũng không sai đến mức quá đáng.
Quân phụ*: Vua cha
Lòng bàn tay khẽ vuốt lưng Thượng Doanh Doanh, Yến Tự Lễ chuyển sang một chuyện vui vẻ: “Nội thị của Miêu Nhi Phòng đến bẩm báo, Cổn Kim Li trong cung chúng ta, tối qua lúc nửa đêm, đã bình an sinh hạ hai con mèo con.”
Thượng Doanh Doanh nghe vậy, hai mắt chợt sáng lên, như có vì sao rơi vào mặt hồ, gợn lên từng lớp sóng vui mừng.
“Thật không ạ?” Gương mặt Thượng Doanh Doanh không giấu được vẻ hớn hở, lòng bàn tay ngứa ngáy, dường như đã mơ hồ ôm lấy bộ lông mềm mại của mèo con “Hai đứa nhỏ đó, trông có giống nương thân chúng không? Lông cũng màu vàng óng à?”
“Lúc chúng ta trở về, nàng tự mình xem là biết.”
Thấy dáng vẻ đáng yêu này của Thượng Doanh Doanh, Yến Tự Lễ không nhịn được cười, không khỏi nghiêng người tới gần. Khổ nỗi cả hai đều có sống mũi cao thẳng, cách môi chạm môi còn xa vạn dặm, mà đầu mũi đã chạm vào nhau đánh lộn.
Yến Tự Lễ cười khẽ một tiếng, đành tự mình nghiêng đầu đi, sống mũi chéo chéo ấn vào má mềm thơm của nàng, ép ra một vầng trăng khuyết diễm lệ.
Nhưng Thượng Doanh Doanh ngay cả bị hôn cũng mất tập trung, hận không thể lập tức bay về cung, tự tay cân thử hai con mèo con kia. Bỗng nhiên nhớ lại lúc nhỏ cùng phụ mẫu đi hội ở phố Vân Đà, nghe nói phía trước có một con chó tuyết trắng, trong lòng cũng chính là cái cảm giác ngứa ngáy này, làm sao cũng không ngăn được.
Hồi lâu sau, Yến Tự Lễ cuối cùng cũng rời khỏi đôi môi mềm ngọt, tựa trán vào trán Thượng Doanh Doanh, khẽ hỏi:
“Doanh Doanh, mèo trẫm nuôi đã có con rồi, khi nào chúng ta mới có một khuê nữ?”
Hoàng đế vòng vo cả một vòng lớn, cuối cùng cũng đã lộ rõ ý đồ.
Thượng Doanh Doanh nghe xong bỗng hoàn hồn, theo bản năng đáp lại: “Hôm qua Ngô ngự y đến bắt mạch bình an, nói là thân thể của tần thiếp vẫn cần phải điều dưỡng một thời gian…”
“Nếu người vội muốn có tiểu công chúa, hay là đến chỗ các tỷ muội khác?”
Lời vừa ra khỏi miệng, chính Thượng Doanh Doanh cũng sững sờ, như thể bị gai trong lời nói này đâm trúng. Lại giống như… không rõ muốn nghe câu trả lời nào, chỉ là không nhịn được muốn cào vào tim Hoàng đế một cái, xem ngài có đau không.
Ánh mắt Yến Tự Lễ trầm xuống, ngón tay cái đang véo cằm Thượng Doanh Doanh khẽ dùng sức, như cười như giận “chậc” một tiếng:
“Được rồi, đừng lên tiếng nữa.”
Cúi người chặn lấy cái miệng chỉ biết chọc người ta tức giận kia, đầu lưỡi Yến Tự Lễ cạy mở hàm răng nàng, nuốt hết tất cả những lời chua chát chưa kịp thốt ra.
