Tiết Đoan Ngọ trong cung lựu nở rực rỡ, gió thoảng hiu hiu.
Các cung nữ đã sớm cắm lá ngải, xương bồ khắp các cánh cửa son, lại dùng chỉ ngũ sắc kết thành những dải tua rua, treo lơ lửng giữa những cây cột chạm trổ, xà nhà sơn vẽ.
Thượng Doanh Doanh sớm đã sửa soạn tươm tất, đi đến đình Sơn Thủy Thưởng Tâm để dự yến. Phía sau là ba bốn tiểu nha đầu, cổ tay mỗi người đều quấn một sợi chỉ ngũ sắc trường mệnh, khiến đầu người nhìn qua cứ ngỡ là những cánh bướm hoa đang vỗ cánh.
Trâm Tuyết phe phẩy quạt cho Thượng Doanh Doanh, vui không kìm được mà để lộ cổ tay, cười nói với Thượng Doanh Doanh: “Mỹ nhân người xem, hôm qua người ban cho sợi chỉ ngũ sắc này, làm cho các tỷ muội ở những nơi khác thèm muốn chết đi được. Các nàng ấy cứ đuổi theo nô tỳ hỏi mãi, còn tưởng là tay nghề của tỷ tỷ nào đó.”
Thượng Doanh Doanh liếc mắt nhìn, lướt qua một lượt mọi người, mím môi cười nói: “Cái này có đáng gì? Sáng sớm ta vừa mới sai người đến Thượng Công Cục, bảo họ nung chảy chiếc vòng tay nhỏ kia, đúc lại thành những hạt đậu vàng. Lát nữa mang đến, các ngươi tự đi mà phân chia, xâu vào nút kết…”
Nói rồi, Thượng Doanh Doanh giơ ngón tay, khẽ chỉ vào chỗ nút thắt của dải tua rua: “Chỗ này đính thêm hai hạt, thế mới gọi là thể diện.”
Trâm Tuyết nghe vậy, niềm vui trong mắt gần như muốn tràn ra, vội vàng khuỵu gối tạ ơn: “Đa tạ mỹ nhân ban ơn!”
Chủ tớ hai người vừa nói chuyện, đã đến dưới hành lang Vân Mộng.
Nhìn từ xa, bên phía đình có một đám phi tần trang điểm lộng lẫy đang vây quanh, người ở giữa mặc cung phục màu đỏ san hô thêu kim tuyến khắp nơi, không phải Quý phi thì còn là ai?
Hôm nay tuy nói là yến tiệc Đoan Ngọ trong cung, nhưng không bắt mọi người phải ngồi nghiêm chỉnh cứng đờ, trông có vẻ thoải mái hơn nhiều.
Nguyên do là vào thời điểm này, không ai có tâm trí để ra vẻ ta đây. Mấy hôm trước Đại hoàng tử lại bị bệnh, Văn phi giống như gà mái mẹ bảo vệ con, không rời nửa bước. Yến Tự Lễ vừa mới đến xem, yến tiệc hôm nay chắc chắn tám phần là không đến được.
Còn về Hoàng hậu…
Gần đây cũng xưng là phượng thể không khỏe, đem hết mọi việc trong Lục cung đẩy cho Quý phi, lại lệnh cho Tuệ tần và Ngu tần phụ giúp bên cạnh.
Đại hoàng tử thì bệnh thật, nhưng bên Hoàng hậu, lại không chắc được mấy phần là thật, mấy phần là giả.
Biết đâu là bị chuyện của Biện Mỹ nhân kia làm cho tức đến đau lòng, hoặc là thấy trong cung không yên ổn, dứt khoát giả bệnh để trốn tránh, không muốn ra mặt xử lý mọi việc mà thôi.
Đang lúc suy nghĩ, bỗng thấy ở góc hành lang có một người bước ra. Thượng Doanh Doanh nhận ra là Tuệ tần, vội vàng chỉnh lại y phục tiến lên phía trước nghênh đón, theo quy củ hành lễ vạn phúc:
“Tần thiếp xin thỉnh an Tuệ tần nương nương.”
Bách Quân Ninh cong cong mày mắt, đưa tay ra đỡ hờ: “Thượng muội muội mau đứng dậy, ở đây cũng không có người ngoài, không cần câu nệ những hư lễ đó.”
Hàn huyên vài câu, hai người sóng vai đi về phía đình.
Ánh mắt Bách Quân Ninh đảo qua, thấy đôi hoa tai chuỗi ngọc đang đung đưa trên tai Thượng Doanh Doanh, chính là món quà nàng ta tặng trước đây, không khỏi giơ chiếc quạt mỹ nhân trong tay lên, nhẹ nhàng che khóe môi.
Thượng Doanh Doanh vốn tâm tư tinh tế, để ý thấy ánh mắt cười của Bách Quân Ninh, không khỏi hơi ngượng ngùng, nhân tiện cũng nhìn về phía mặt quạt của nàng ta.
Chỉ thấy trên mặt lụa vẽ mấy cụm hoa lựu, bút pháp công bút tỉ mỉ, kiều diễm như sắp nhỏ giọt.
“Mặt quạt này của nương nương vẽ thật tuyệt.” Thượng Doanh Doanh thật lòng khen ngợi “Nhìn hoa lựu này xem, y hệt như vừa mới được ngắt từ trên cành xuống vậy.”
Bách Quân Ninh mỉm cười cong môi, lật mặt quạt lại, để lộ mấy chữ tiểu khải cài hoa ở mặt sau, dịu dàng nói:
“Muội muội đã thích, lát nữa ta sẽ vẽ một bức y hệt tặng muội.”
Nói rồi, Bách Quân Ninh ghé lại gần hơn một chút, khẽ cười nói: “Lựu nhiều hạt, Thượng muội muội dùng là hợp nhất.”
Tim Thượng Doanh Doanh đập thịch một cái, bất giác v**t v* bụng dưới. Kỳ kinh nguyệt của nàng mới đến mấy hôm trước, xem ra Ngô ngự y nói không sai, thân thể này của mình, quả thực vẫn cần phải dưỡng bệnh cho tốt, chuyện mang long chủng e là không thể vội được.
Trong lúc nói chuyện đã đến gần đình đài, Xảo Lăng đoán được ghế đá xanh lạnh lẽo khó ngồi, sợ Thượng Doanh Doanh ngồi không thoải mái, đã sớm chuẩn bị một chiếc đệm mềm, nhanh nhẹn trải lên mặt ghế.
Thượng Doanh Doanh vịn tay Xảo Lăng ngồi xuống, ngẩng mắt nhìn khoảng đất trống trước đình, chỉ thấy mọi người đang vây quanh một chỗ để chơi xạ phấn đoàn.
Cái gọi là xạ phấn đoàn chính là dùng cung nhỏ bắn vào những viên bánh bột đặt trong đĩa, người bắn trúng sẽ được ăn. Trong cung vốn không thiếu mấy món ăn vặt ấy, chẳng qua mọi người đều thích tụ tập cho náo nhiệt mà thôi.
Mấy vị tần phi hăm hở lần lượt ra trận, cầm cung lắp tên, thử mấy lần, mũi tên đều sượt qua mép bánh bột. Lực đạo hơi không đủ, liền bị viên bánh trơn tuột kia làm cho bật ra.
Những lúc thế này, tự nhiên không thể thiếu Ngu Tư. Nàng ta vừa cười nói với mọi người, liền vội vàng đến trước mặt Liễu Trạc Nguyệt, vỗ tay nịnh nọt: “Ôi chao, thật là làm khó người ta quá! Xem ra vẫn phải nhờ Quý phi nương nương đích thân ra tay, cho các tỷ muội chúng ta được mở rộng tầm mắt mới được.”
Nghe được lời tâng bốc như vậy, Liễu Trạc Nguyệt trong lòng đắc ý, lập tức vô cùng duyên dáng đưa tay ra, nhận lấy cây cung Thước Họa từ tay cung nữ, nheo mắt nhắm vào những viên bánh bột đựng trong bát vàng.
Các phi tần bên cạnh người thì đưa khăn tay, người thì nâng túi tên, ríu ra ríu rít như một tổ chim sẻ:
“Viên bánh bột này trơn tuột, khó bắn nhất…”
“Theo tần thiếp thấy, vẫn là nương nương có mắt tinh tường.”
“Quý chủ cẩn thận mỏi tay!”
Đang lúc chuẩn bị lắp tên lên dây, khóe mắt Liễu Trạc Nguyệt liếc qua, bỗng thấy Thượng Doanh Doanh đang yên ổn ngồi dưới gốc cây liễu.
Liễu Trạc Nguyệt xoay cổ tay, lại đặt cung tên xuống, ánh mắt không thiện chí nhìn về phía Thượng Doanh Doanh, cất cao giọng nói:
“Thượng Mỹ nhân xưa nay khéo léo, chắc hẳn cũng tinh thông trò này. Hay là mời Thượng Mỹ nhân qua đây, cùng bổn cung thi đấu một phen, xem ai có thể bắn trúng viên bánh bột này trước, cũng là để góp vui cho yến tiệc Đoan Ngọ hôm nay, thế nào?”
Tiếng nói này, khiến tất cả mọi người trong đình đều ngẩn ra. Mấy ngày trước, chuyện đầu tiên khi Hoàng đế hồi cung, chính là ban chết cho Biện thị.
Dù là nữ nhi của triều thần, Hoàng đế cũng không chút lưu tình, nói giết là giết. Ai mà còn không hiểu, Hoàng đế rõ ràng là lấy Biện thị làm gương, để cảnh cáo mọi người. Dám đối đầu với Thượng Mỹ nhân, bất kể là ai, đều chắc chắn phải chết.
Bây giờ cũng chỉ có người như Quý phi, mới dám không né tránh mũi nhọn của Thượng Doanh Doanh, ngược lại còn chủ động khiêu khích nàng.
Bỗng nhiên bị Quý phi điểm danh giữa chốn đông người, lại còn là một cuộc thi đầy ý chế nhạo thế này, Thượng Doanh Doanh trong lòng hơi trầm xuống, nhưng trên mặt không hề để lộ chút nào.
Thượng Doanh Doanh đứng dậy, phúc thân hành lễ với Liễu Trạc Nguyệt, giọng nói bình thản không gợn sóng:
“Bẩm Quý phi nương nương, tần thiếp ngu dốt, trước nay chưa từng luyện tập cung ngựa, e rằng phải phụ tấm thịnh tình của nương nương.”
Nghe lời từ chối nhẹ nhàng của Thượng Doanh, Liễu Trạc Nguyệt dĩ nhiên đã liệu trước, lập tức châm biếm cong khóe môi.
Một cung nữ không thể lên được mặt bàn, còn có thể mong nàng ta biết gì về việc giương cung bắn tên?
Không chịu cứ thế bỏ qua cho Thượng Doanh Doanh, Liễu Trạc Nguyệt giơ bàn tay thon thả, v**t v* cây trâm bộ diêu bằng vàng ròng lấp lánh bên thái dương, giọng điệu ngạo mạn:
“Thượng Mỹ nhân nói vậy là khách sáo rồi, với các tỷ muội mà còn khiêm tốn sao?”
“Xem chừng sau khi vào thu, hoặc là trước khi tuyết đông rơi xuống, Vạn Tuế Gia sẽ dẫn chúng ta đến Bắc Sơn đi săn.”
“Người được sủng ái như Thượng Mỹ nhân, sao có lý nào lại không đi theo hầu giá?”
Nói xong, Liễu Trạc Nguyệt hơi ngẩng mặt, ra vẻ bề trên gây áp lực:
“Phán Yên, mang cung cho Thượng Mỹ nhân.”
Lông mi Thượng Doanh Doanh hơi rũ xuống, nhìn cây cung Thước Họa nhỏ nhắn tinh xảo, được sơn son thếp vàng mà Phán Yên dâng lên, ép buộc đưa đến trước mặt mình.
Đã bị đẩy vào thế khó, không thể trốn tránh được nữa.
Dù sao cũng không quan trọng chuyện có mất mặt hay không, Thượng Doanh Doanh thầm than trong lòng, đang định đưa ngón tay ra nhận lấy, bỗng nghe một tiếng “vút”.
Một mũi tên lông điêu nhanh như sao băng, “phập” một tiếng c*m v** viên bánh bột trên cùng, xuyên thủng nó, rồi rơi xuống.
Tất cả mọi người trong vườn đều kinh ngạc, đồng loạt quay đầu tìm nơi mũi tên bay tới.
Bên ngoài đình Thưởng Tâm, sâu trong bóng liễu, Cố tần mặc một chiếc áo sa hoa văn màu xanh nước biển, đai lưng thêu rộng hai ngón tay thắt ở eo, tôn lên vóc dáng gọn gàng, cử chỉ tiêu sái.
Lúc này dây cung sừng trong tay nàng ta vẫn còn đang rung lên, mũi tên tuyệt diệu vừa rồi, rõ ràng là do nàng ta b*n r*.
Cố Lệnh Y thu cung về bên người, gương mặt ngọc trầm tĩnh, đi thẳng qua mọi người dừng lại trước mặt Liễu Trạc Nguyệt, giọng điệu lạnh lùng xa cách:
“Quý phi nương nương đã muốn tìm người đối ẩm như vậy, sao không cùng tần thiếp thi đấu một phen?”
“Tần thiếp tuy tiễn thuật không tinh, nhưng bắn mấy viên bánh bột cùng nương nương, nghĩ chắc vẫn được.”
Lời này nói ra như những lưỡi dao nhỏ, xoẹt một cái đã cạo đi một lớp mặt mũi của Quý phi.
Liễu Trạc Nguyệt vừa rồi còn đang đắc ý, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, tức đến hai má ửng hồng.
Liễu Trạc Nguyệt trợn tròn đôi mắt đẹp, nhìn chằm chằm Cố Lệnh Y, giọng nói sắc lẻm chế giễu:
“Cố tần chẳng lẽ mắt không tốt, hay là tai không thính? Không nghe thấy bổn cung vừa rồi mời Thượng Mỹ nhân sao?”
Liễu Trạc Nguyệt bị cướp mất sự chú ý, không khỏi đánh giá Cố Lệnh Y từ trên xuống dưới mấy lượt, tức giận đến mức cười khẩy:
“Cũng phải thôi, ngay cả đạo lý đến trước đến sau cũng không hiểu, quả đúng là tác phong của biên quân các người. Bổn cung hôm nay ngược lại muốn xem, cái quy củ trên lưng ngựa của các người, có thể thông hành ở kinh thành được không.”
Rõ ràng chỉ là hai người đấu khẩu, Quý phi lại đột nhiên vả vào mặt phủ Gia Nghị Vương. Rõ ràng là mượn cớ tranh cãi giữa các phi tần, để lật lên mặt bàn những con sóng ngầm oán hận tích tụ bấy lâu giữa quân đội kinh thành và biên quân.
Sắc mặt Cố Lệnh Y lập tức trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo như băng, nhìn thẳng vào Liễu Trạc Nguyệt, từng chữ một, rõ ràng đáp trả:
“Tần thiếp quả thực không hiểu quy củ cậy mạnh h**p yếu, bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh của quân kinh thành. Hôm nay được thấy phong thái của Quý phi, thật sự khiến tần thiếp mở rộng tầm mắt.”
“Biên quân chúng ta coi trọng ‘bách phát bách trúng’, không giống như đám lính công tử ở Kinh doanh*, chỉ biết bắn cây tùng lá kim thành cái sàng, con hươu trong rừng vẫn còn thở được, thật là tiễn pháp tốt.”
Kinh doanh*: Doanh trại quân đội ở kinh thành
Lần đi săn mùa đông năm trước, hàng ngàn tinh nhuệ của Kinh doanh bị ba trăm kỵ binh Mạc Bắc đánh cho tan tác, bây giờ nhắc lại, vẫn khiến người ta mất mặt.
Các phi tần xung quanh im như ve sầu mùa đông, người nào người nấy cúi đầu thu mắt, không dám thở mạnh. Liễu gia và Cố gia đối đầu trực diện, đâu phải là chuyện mà họ có thể xen vào?
Thấy không khí sắp hoàn toàn đóng băng, Bách Quân Ninh đành phải lên tiếng giảng hòa, trên mặt nở nụ cười ôn hòa ấm áp:
“Quý phi tỷ tỷ, Cố tần muội muội, hôm nay là ngày lành, tỷ muội đùa giỡn vài câu, cớ gì phải vì thế mà nổi giận, làm mất hòa khí?”
“Theo tần thiếp thấy, lúc này trời cũng hơi nắng gắt rồi, hay là chúng ta vào trong đình ngồi, nếm thử món canh mận ướp lạnh mới mang đến được không?”
Phụ thân của Tuệ tần cai quản quân chính Giang Nam, là một đại thần trấn giữ biên cương thực thụ. Lúc này cũng chỉ có nàng ta mới có thể xen vào, mà không bị trách mắng, khuyên giải được cả hai bên.
Liễu Trạc Nguyệt dù sao cũng sợ Hoàng đế hỏi đến, không muốn thực sự làm cho sự việc trở nên không thể cứu vãn, đặc biệt là vào lúc Hoàng hậu xưng bệnh, nàng ta tạm thời nắm quyền trong cung.
Liễu Trạc Nguyệt tức giận im miệng, hung hăng lườm Cố Lệnh Y một cái, lại lướt qua Thượng Doanh Doanh đang thản nhiên an nhàn bên cạnh, chỉ cảm thấy ngọn lửa tà trong lòng làm sao cũng không dập tắt được.
“Hừ!”
Liễu Trạc Nguyệt sắc mặt không tốt, ném mạnh cây cung Thước Họa xuống đất, tiếng “loảng xoảng” làm kinh động bầy chim sẻ trên ngọn cây. Nhưng nàng ta cũng không thèm để ý, xoay người bỏ đi, vạt váy màu đỏ san hô lướt qua mắt mọi người.
Mấy vị tiểu tần phi bám víu Quý phi thấy vậy, vội vàng khom người cáo lui với Tuệ tần, răm rắp đi theo, trong nháy mắt đã đi xa mấy chục bước.
Kẻ gây chuyện là Quý phi đã rời đi, Cố Lệnh Y tự nhiên sẽ không đuổi theo để phân bua. Cuộc đối đầu căng như dây đàn này, cuối cùng cũng tạm thời lắng xuống.
Thượng Doanh Doanh trong lòng thở phào nhẹ nhõm, khoan thai bước lên, phúc thân cảm tạ Cố Lệnh Y:
“Đa tạ Cố tần nương nương trượng nghĩa tương trợ, giúp tần thiếp giải vây.”
Cố Lệnh Y lại nghiêng người tránh lễ của Thượng Doanh Doanh, bỗng nhiên nói:
“Thượng muội muội không cần khách sáo, vốn là việc bổn cung nên làm.”
Thấy Thượng Doanh Doanh ngẩn người, Cố Lệnh Y cười với nàng, đưa cây cung sừng cho cung nhân phía sau, giọng điệu nhẹ nhàng giải thích:
“Lần trước Vạn Tuế Gia làm mất ngọc bội, nghe nói là muội muội gan dạ cẩn thận, kịp thời sửa chữa lại, lúc đó mới dập tắt được cơn giận của Vạn Tuế Gia, bổn cung vẫn chưa tìm được cơ hội để cảm tạ.”
Nếu không có Thượng Doanh Doanh ra tay cứu giúp, sửa lại di vật của Thái hậu, Thanh Đại e rằng không chỉ đơn giản là bị đuổi ra khỏi cung. Cố Lệnh Y trong lòng ghi nhớ ân tình, cho nên mấy lần gặp chuyện, nàng ta cũng luôn nói giúp Thượng Doanh Doanh.
Thượng Doanh Doanh nghe vậy, lúc này mới bừng tỉnh ngộ. Nhưng nàng ta gần như đã quên mất chuyện này, cũng hoàn toàn không ngờ, Yến Tự Lễ lại có thể nói chuyện này cho Cố tần biết.
Thượng Doanh Doanh trên mặt không biểu hiện, nhưng trong lòng lại dấy lên sóng gió. Hoàng đế cố ý tiết lộ chuyện này, chỉ để Cố tần mang ơn nàng sao?
Đầu ngón tay bất giác siết chặt chiếc khăn tay, Thượng Doanh Doanh mím môi cười, lúm đồng tiền bên môi ẩn hiện:
“Nương nương đừng nói vậy, chỉ là việc nhỏ thôi, hà cớ gì phải nói lời cảm tạ.”
Ngước mắt nhìn túi tên treo bên hông Cố Lệnh Y, đôi mắt Thượng Doanh Doanh trong sáng, chứa đầy sự tò mò chân thật, chân thành khen ngợi:
“Mũi tên vừa rồi của nương nương, thật sự là thần sầu. Tần thiếp đứng bên cạnh nhìn, chỉ cảm thấy mũi tên ấy như có mắt vậy, nói bắn đâu là bắn đó, thật sự lợi hại.”
“Không biết lúc Cố tần nương nương rảnh rỗi, có thể chỉ điểm cho tần thiếp một chút được không?” Giọng điệu Thượng Doanh Doanh chân thành, đầy ngưỡng mộ, “Cũng để tần thiếp học được một chiêu nửa thức, sau này nếu thật sự có cơ hội hầu giá đi săn, cũng không đến nỗi quá thất lễ.”
Lời Quý phi nói vừa rồi, tuy là cố ý gây khó dễ, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có lý.
Thiên tử đi tuần săn, bề ngoài là du ngoạn, thực chất liên quan đến nền tảng quốc gia, có ý nghĩa thay thế cho việc luyện binh, răn đe uy h**p ngoại bang.
Triều đình và tộc Khất Nhi Cát Tư trước nay luôn có xích mích, sớm muộn cũng có một trận chiến ác liệt. Năm ngoái vì nhiều lý do mà không thành, năm nay nếu không có gì bất ngờ, chắc chắn sẽ phải đi săn.
Đến lúc đó các phi tần trong hậu cung theo hầu giá, nếu một chút cưỡi ngựa bắn cung cũng không biết, quả thực có chút không hợp lý.
Cố Lệnh Y nghe vậy, lập tức gật đầu nhận lời:
“Chuyện này có gì khó? Sau này muội muội muốn học, cứ việc đến tìm bổn cung là được.”
Liễu Trạc Nguyệt vội vã rời đi, đôi hài thêu giẫm lên hành lang bạch ngọc, tà váy sột soạt quét rơi mấy cánh hoa. Thực sự là lửa giận trong lòng khó nguôi, Liễu Trạc Nguyệt bỗng nhiên dừng bước, quay người nhổ một bãi nước bọt về phía đình:
“Đồ tiện tỳ nhiều chuyện!”
“Quý phi nương nương bớt giận.”
Ngu tần tay cầm chiếc quạt tròn vẽ hoa thược dược thếp vàng, vội vàng bước lên hai bước đỡ lấy Quý phi, dải tua rua màu mơ rủ xuống từ cán quạt, khẽ lướt qua cổ tay, cuối cùng cũng khiến Quý phi để ý đến nàng ta một chút.
“Người còn không biết Cố tần sao?” Ngu Tư cười nói “Thường ngày tròng mắt gần như mọc lên tận đỉnh đầu, mặt mũi của ai cũng không nể. Mấy lần này luôn bảo vệ Thượng Mỹ nhân, phần lớn là cảm thấy nàng ta hợp tính mình thôi. Đều là cùng một giuộc, người không cần phải tức giận với họ.”
“Bổn cung thật sự muốn hỏi” Liễu Trạc Nguyệt tức giận ngồi xuống ghế mỹ nhân, tiện tay ngắt đóa hoa cẩm đái phía sau, ném xuống đất giẫm đạp “Thượng Mỹ nhân rốt cuộc đã cho nhà họ Cố uống thứ thuốc mê gì? Một người hai người đều như bị trúng tà vậy!”
Ngón tay đang phe phẩy quạt của Ngu Tư đột nhiên khựng lại. “Một người” là chỉ Cố tần, vậy “hai người” này… tự nhiên là chỉ Cố Tiểu Vương gia.
Yến tiệc năm trước Cố Tiểu Vương gia xin ban hôn, chưa kịp nói hết câu, Hoàng đế đã sa sầm mặt mày, khiến cho buổi tiệc tan rã trong không vui.
Tuy lúc đó mơ hồ, nhưng sau đó người có tâm tìm hiểu một chút, liền biết được bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Khóe mắt liếc thấy trong đám người đi theo đã có mấy người dỏng tai lên nghe, Ngu Tư vội vàng xua tay ra lệnh:
“Quý phi nương nương tự mình nghỉ ngơi một lát, các ngươi cứ đi chơi đi.”
Đợi đám người tản ra xa hơn một trượng, Ngu Tư mới nghiêng người ngồi lại, vịn lấy cánh tay Quý phi khẽ nói: “Nương nương cẩn thận, coi chừng vạ từ miệng mà ra.”
Đổng Bảo lâm cúi đầu thu mắt ẩn mình trong đám đông, lập tức nghe hiểu được ý ngầm trong lời nói của Quý phi. Lại nhớ đến lời dặn của Khang Thân Vương, Đổng Bảo lâm đảo mắt một vòng, bỗng nhiên nảy ra một kế.
Sau đó, Đổng Bảo lâm không đi xa như lời nói, mà trốn ở một góc khuất quan sát động tĩnh của Quý phi.
Đến dưới giàn hoa tử đằng, Đổng Bảo lâm nhắm đúng lúc Quý phi đang ở một mình, từ phía sau hòn giả sơn chui ra, khom người hành lễ nói:
“Quý phi nương nương kim an!”
Liễu Trạc Nguyệt đang cùng Phán Yên nói xấu người khác sau lưng, nghe tiếng liền giật nảy mình. Khi nhìn rõ người đến, Liễu Trạc Nguyệt tức giận đến trợn mắt: “Ngươi trốn ở đây làm gì? Thường ngày như một quả bầu câm, hôm nay lại học được cách luồn lách rồi!”
Đổng Bảo lâm bị mắng cũng không tức giận, chỉ hạ thấp người hơn nữa, nhỏ giọng nói: “Quý phi nương nương thứ tội, tần thiếp thường ngày tuy ngu dốt, nhưng lại không thể chịu được khi thấy nương nương bị ấm ức. Cố tần và Thượng Mỹ nhân kia, một người dựa vào gia thế, một người cậy vào ân sủng, lại dám coi trời bằng vung như vậy…”
Nói rồi, Đổng Bảo lâm liếc trộm sắc mặt của Quý phi, thấy phượng mâu của nàng hơi nhướng lên, rõ ràng đã có hứng thú. Đổng Bảo lâm trong lòng vui mừng, lập tức đến gần khẽ thì thầm:
“Quý phi nương nương, tần thiếp có một kế, có thể thay người dạy dỗ bọn họ.”
Trong Đường Lê Xuân Thâm Viện, khắp nơi phảng phất một mùi thuốc thoang thoảng, hòa lẫn với vị ngọt hơi trầm của hương an thần. Rèm sa mỏng rủ xuống, che đi phần lớn ánh sáng ban ngày.
Bên cạnh giường ngủ, Yến Tự Lễ hơi cúi người, lòng bàn tay khẽ vỗ lên đứa bé mặt mày có chút xanh xao trong chăn gấm, chính là Đại hoàng tử vừa tròn một tuổi.
Có lẽ ngủ không yên, đôi mày của cậu bé khẽ nhíu lại, hơi thở cũng có chút nặng nề.
Văn Hành từ ngoài ngưỡng cửa bước vào, bưng một bát canh ngọt đứng hầu bên cạnh, sức khỏe nàng ta vốn đã không tốt, mấy ngày liền lo lắng mệt mỏi vì nhi tử, càng khiến dung mạo thêm tiều tụy.
“Vạn Tuế Gia người xem, Hựu nhi bây giờ đã có thể tự mình uống canh rồi…”
Văn Hành đặt bát canh lên bàn, ngồi trên chiếc đôn thêu nhìn đúa trẻ, khẽ nói:
“Đêm qua tỉnh dậy, nó còn biết gọi ‘Phụ hoàng’ nữa, giọng non nớt đó trong trẻo lắm, phát âm cũng rõ ràng, rất thông minh lanh lợi.”
Yến Tự Lễ khẽ “ừ” một tiếng, không quay người lại để ý đến Văn Hành, ánh mắt vẫn dừng trên gương mặt Đại hoàng tử.
Dùng mu bàn tay áp lên vầng trán ấm áp của Đại hoàng tử, Yến Tự Lễ đứng dậy từ bên giường, đi ra gian ngoài vén áo bào ngồi xuống, lúc này mới liếc nhìn Văn Hành đang đi theo, đáp lời:
“Trẫm biết rồi.”
Giọng Yến Tự Lễ đều đều, không nghe ra vui giận, nhưng sự lạnh nhạt này có lẽ không phải dành cho Đại hoàng tử, vậy thì chỉ có thể là…
Nụ cười trên mặt Văn Hành hơi cứng lại, rồi lại cố gắng duy trì.
“Ngự y nói bệnh này của Hựu nhi, là do mấy hôm trước thời tiết thất thường. Mấy ngày đó trong cung liên tục xảy ra chuyện lạ, thần thiếp thường theo Hoàng hậu nương nương ra ngoài, nên không thể chăm sóc Hựu nhi cẩn thận được.”
Văn Hành dịu dàng nói những lời này, bề ngoài như nhận hết trách nhiệm, thực chất là cố ý nhắc đến chuyện cũ, ngầm bôi xấu Hoàng hậu.
Yến Tự Lễ yên lặng nghe xong, bỗng nhiên đặt chén trà xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt Văn Hành, vô cớ mang theo uy nghiêm nặng nề của bậc đế vương, đè nén khiến người ta không ngẩng đầu lên được.
Văn Hành mím môi, vội vàng quỳ xuống trước mặt Hoàng đế:
“Vạn Tuế Gia thứ tội, thần thiếp sau này nhất định sẽ tận tâm nuôi dưỡng, lại tìm thêm mấy vị bảo mẫu chu đáo hơn cho Hựu nhi.”
Nghe Yến Tự Lễ hồi lâu không nói lời nào, Văn Hành quỳ trên đất, trong lòng thấp thỏm không yên, liền thử níu kéo:
“Vạn Tuế Gia, bây giờ cũng không còn sớm nữa, hay là ngài dùng bữa tối ở chỗ thần thiếp rồi hãy về?”
“Không cần.” Yến Tự Lễ lạnh nhạt từ chối “Trẫm còn có tấu chương phải phê duyệt.”
Lời này dứt khoát, không có chút cơ hội nào để thương lượng, Văn Hành lập tức cảm thấy giọng điệu của Hoàng đế không ổn, dường như rất bất mãn với nàng ta.
Để Văn Hành quỳ một lúc lâu bằng thời gian uống cạn một chén trà, Yến Tự Lễ lúc này mới không nhanh không chậm mở lời:
“Văn phi.”
Tim Văn Hành đột nhiên chùng xuống, đầu gối đau như kim châm, vội vàng run giọng đáp:
“Có thần thiếp.”
“Chuyện trong bổn phận của chính mình, tốt nhất nàng nên tự biết rõ cho trẫm.”
Dường như e ngại trong nội điện, Đại hoàng tử vẫn đang ngủ say, giọng Yến Tự Lễ không cao, nhưng lại toát ra sự lạnh lẽo thấu xương:
“Nếu nàng còn muốn yên ổn nuôi dưỡng Hựu nhi, thì bớt những suy nghĩ không nên có đi.”
Thấy Văn Hành mấp máy môi, Yến Tự Lễ lười nghe nàng ta biện giải, giọng điệu nặng thêm vài phần, lạnh lùng cảnh cáo:
“Nếu không, trẫm không ngại chọn cho Hựu nhi một dưỡng mẫu khác.”
Văn Hành lập tức mặt mày tái mét, lời này nói quá nặng, quả thực là đang khoét tim của nàng ta!
“Vạn Tuế Gia, thần thiếp đã làm sai điều gì, mà lại khiến ngài trách mắng như vậy?” Văn Hành mắt ngấn lệ, chết lặng c*n m** d***.
Thấy Văn Hành vẫn còn ngoan cố, ánh mắt Yến Tự Lễ càng lạnh hơn, cười khẩy nói:
“Biện thị lúc trước là học quy củ dưới trướng nàng, trẫm không vu oan cho nàng chứ?”
Lời này vừa thốt ra, Văn Hành như bị dội một gáo nước lạnh, toàn thân không kìm được mà run rẩy.
Chuyện thêm dầu tía tô vào đèn Phật mấy hôm trước, Cung Chính Ti vẫn chưa tra ra manh mối, Hoàng đế đây là đang nghi ngờ nàng ta sao?!
Văn Hành trong lòng vừa kinh hãi vừa sợ hãi, nhiều hơn là một cảm giác uất ức và không cam lòng. Nàng ta đột ngột ngẩng đầu, viền mắt đã đỏ hoe, ấm ức biện giải:
“Vạn Tuế Gia minh giám, Biện thị lúc trước tuy là học quy củ cùng thần thiếp, nhưng thường ngày nàng ta rõ ràng đi lại gần gũi nhất với Hoàng hậu, được Hoàng hậu dạy bảo nhiều nhất. Vị trí Mỹ nhân trước đây của nàng ta, cũng là do Hoàng hậu chủ trương tấn phong, không tin ngài cứ hỏi…”
“Đủ rồi.”
Thấy Văn Hành vẫn không chết tâm mà đổ tội cho Hoàng hậu, Yến Tự Lễ đột ngột cắt ngang lời nàng ta, hạ giọng quát:
“Đừng coi trẫm là đồ ngốc mà lừa gạt.”
“Kể cả không nhắc đến chuyện lần này, từ khi nàng vào phủ đến nay, sau lưng đã làm những gì, tự nàng trong lòng biết rõ.”
Ánh mắt Yến Tự Lễ không có chút hơi ấm nào, mở miệng liền chọc thẳng vào tim gan của Văn Hành, gần như vạch mặt với nàng ta:
“Từng chuyện một, từng việc một, chẳng qua trẫm lười so đo với nàng mà thôi.”
“Đừng ép trẫm, không giữ lại cho nàng chút thể diện đó.”
Văn Hành bị những lời này chặn họng không nói nên lời, một luồng khí lạnh đột nhiên từ lòng bàn chân xông thẳng l*n đ*nh đầu, khiến tay chân nàng ta lạnh toát.
Hoàng đế… Hoàng đế đã biết những gì rồi? Nếu như ngài ấy đã biết hết mọi chuyện, nhưng vẫn luôn im lặng không nói ra, là thật sự máu lạnh đến mức không quan tâm, hay là để dành sau này tính sổ một lượt cho sạch sẽ?
Nhìn dáng vẻ sợ hãi đẫm lệ của Văn Hành, Yến Tự Lễ chỉ cảm thấy phiền não không chịu nổi, đột ngột đứng dậy từ bàn, từ trên cao nhìn xuống nàng ta:
“Đây là lần cuối cùng.”
“Còn có lần sau, tự nàng liệu lấy hậu quả.”
Nói xong, Yến Tự Lễ không thèm nhìn nàng ta thêm một lần nào nữa, đột ngột phất tay áo bào, sải bước rời đi.
Nhìn bóng lưng quyết liệt rời đi của Hoàng đế, toàn thân Văn Hành như bị rút hết sức lực, bỗng nhiên ngã quỵ xuống nền gạch lạnh lẽo. Những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống, thấm thành những vệt nước sẫm màu trên vạt váy.
Rõ ràng là chuyện không có chứng cứ, tại sao Hoàng đế không đi chất vấn Hoàng hậu, mà lại cứ nhằm vào nàng để trách mắng. Bao nhiêu năm qua, rốt cuộc nàng ta thua kém Phó Dao ở điểm nào?
Chỉ với kẻ ngu ngốc như Phó Dao, chủ tớ hai người cộng lại, đều bị nàng ta đùa giỡn xoay như chong chóng, vậy mà tại sao có thể ngồi vững ở vị trí Trung cung?!
Văn Hành không thể nhịn được nữa mà úp mặt khóc nức nở, trong cổ họng nghẹn một cục lửa, thiêu đốt tan nát thân thể ốm yếu, hận ý trong lòng như cỏ dại mọc lan tràn.
Thượng Doanh Doanh cùng Tuệ tần, Cố tần ở một chỗ, trong bữa tiệc chơi đùa rất vui vẻ, khi trở về Lưu Huỳnh Tiểu Trúc, chân trời đã phủ đầy ráng chiều rực rỡ.
Thấy Hoàng đế vẫn chưa trở về, Thượng Doanh Doanh chỉ nghĩ rằng ngài sẽ ở lại chỗ Văn phi, liền ra lệnh cho Xảo Lăng tháo trâm cài cho mình.
Thượng Doanh Doanh xõa mái tóc đen, vui vẻ ôm chiếc gối lụa, ngả người trên trường kỷ đợi dùng bữa tối.
Nào ngờ chưa đợi bữa tối được dọn lên bàn, đã thấy Yến Tự Lễ bước vào.
Phải biết rằng Đại hoàng tử đang bị bệnh, tâm trạng của Hoàng đế có thể tốt được sao?
Thượng Doanh Doanh vội vàng thu lại nụ cười, đứng dậy từ bên trường kỷ, cung kính hành lễ:
“Tần thiếp bái kiến Vạn Tuế Gia.”
Thấy dáng vẻ thanh tú không trang điểm của Thượng Doanh Doanh, lòng Yến Tự Lễ ấm lại, lập tức giãn đôi lông mày nhíu chặt suốt cả đường đi, giơ tay nửa ôm lấy Thượng Doanh Doanh:
“Ngồi lại nghỉ đi, đứng dậy làm gì?”
Thượng Doanh Doanh lại chỉ đỡ Yến Tự Lễ ngồi xuống, tự mình quay người bưng chén trà đến, mời Hoàng đế thấm giọng, lúc này mới dịu dàng hỏi:
“Vạn Tuế Gia, Đại hoàng tử bây giờ thân thể thế nào rồi ạ? Bệnh đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Đại hoàng tử vốn yếu ớt từ trong bào thai, lúc này nếu một đám người ồn ào đến thăm, ngược lại sẽ làm phiền cậu bé dưỡng bệnh. Vì thế các phi tần đều chỉ hỏi thăm qua loa, chứ không đích thân đến xem.
Yến Tự Lễ nhấp một ngụm trà, lại không kìm được mà chống trán, khẽ nói với Thượng Doanh Doanh vài câu:
“Mười mấy vị thái y theo đến hành cung lần này, mấy ngày nay đều túc trực ở đó. Hôm qua vừa mới đổi phương thuốc mới, cũng không biết có khá hơn không…”
Thượng Doanh Doanh thấy vậy, liền như trước đây ở Càn Minh Cung, quỳ ngồi bên cạnh Yến Tự Lễ, giúp hắn xoa bóp thái dương.
Nghe ý tứ trong lời nói của Yến Tự Lễ, bệnh tình của Đại hoàng tử, chắc hẳn còn phải dưỡng bệnh một thời gian nữa. Thượng Doanh Doanh cũng không khỏi thầm thở dài, vắt óc suy nghĩ để an ủi Hoàng đế.
Biết Thượng Doanh Doanh xưa nay tâm địa thiện lương, lúc này cũng không phải là giả tạo, Yến Tự Lễ nắm lấy cổ tay nàng khẽ hôn, không kìm được mà nói ra những lời tự đáy lòng:
“Doanh Doanh, trước đây có con với người khác, là trẫm có lỗi với nàng. Chỉ là lúc đó phải tranh đoạt ngôi vị với nhiều huynh trưởng, trẫm buộc phải có một đứa con mới có thể ổn định…”
Yến Tự Lễ nuốt nước bọt, biết rằng Thượng Doanh Doanh có thể hiểu được đạo lý trong đó, nên đã kiềm chế không nói ra.
“Tuy nói chỉ là đứa trẻ có được vì kế hoạch tạm thời để đối phó với tình thế trước mắt, nhưng nhìn nó nhỏ bé như vậy… Trẫm vẫn mong nó có thể bình an lớn lên.”
Thấy Yến Tự Lễ buồn bã, Thượng Doanh Doanh lòng rối như tơ vò, chính mình cũng đỏ hoe mắt theo.
Cúi người ôm chặt lấy eo Yến Tự Lễ, Thượng Doanh Doanh lí nhí nói:
“Vạn Tuế Gia nói quá lời rồi, tần thiếp hiểu, cũng biết ngài khó xử. Hoàng gia coi trọng đa tử đa phúc*, ngài nên sủng hạnh các phi tần…”
Đa tử đa phúc*: Nhiều con nhiều phúc
Yến Tự Lễ nghe mà nhắm mắt lại, lập tức giơ ngón tay lên, chặn môi Thượng Doanh Doanh.
Thượng Doanh Doanh đành phải ngoan ngoãn im lặng, nhưng trong lòng lại kìm nén một bụng lời muốn nói.
Yến Tự Lễ tuổi còn trẻ, là Hoàng đế đã phải chiến đấu với mấy vị huynh trưởng mới giành được. Hắn muốn ngồi vững trên ngai vàng, dưới gối phải có tử tự*. Nếu không chỉ cần có một chút bất trắc, lập tức sẽ bị các huynh đệ, thúc bá thừa cơ xen vào. Ngôi vị Hoàng đế vất vả giành được, chỉ có thể lại rơi vào tay người khác.
Tử tự*: Con nối dõi
Nếu nói tuyệt tình hơn một chút, Đại hoàng tử cùng với các phi tần trong Lục cung, thậm chí cả Hoàng hậu, Hoàng Quý Thái phi, đều là những quân cờ trong tay hắn. Bây giờ hắn đã nắm đại quyền, có lẽ có thể dần dần từ bỏ. Nhưng đối với Yến Tự Lễ của lúc ban đầu, mỗi một lá bài đều là lá bài quyết định thắng thua.
Chỉ là Thượng Doanh Doanh vẫn luôn không biết, người huynh đệ mà Yến Tự Lễ đề phòng nhất là ai?
Trước đây nàng từng lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, còn tưởng là Vinh Vương Yến Tự Đề, sau này lại phát hiện không phải như vậy. Hoàng Quý Thái phi và Vinh Vương đều là những người rất thật thà, họ một lòng giúp đỡ Hoàng đế.
Thấy Thượng Doanh Doanh cứ nhìn trộm mình, Yến Tự Lễ véo nhẹ mũi nàng, cười hỏi:
“Lại đang nghĩ gì về trẫm đấy?”
Thượng Doanh Doanh mím môi, ghé sát vào tai Hoàng đế, nhỏ giọng hỏi ra nỗi băn khoăn trong lòng, sau đó lại rụt rè bổ sung:
“Nếu không thể nói, tần thiếp sẽ không hỏi nữa, ngài đừng nổi giận.”
Yến Tự Lễ ôm chặt Thượng Doanh Doanh, nghe xong khẽ cười một tiếng, không có gì phải giấu nàng cả, liền thẳng thắn nói: “Ngoại gia của Khang Vương hùng mạnh, lại từng được nuôi dưỡng dưới gối của Nguyên hậu của Tiên đế, là người tôn quý nhất trong số các hoàng tử. Hắn xưa nay luôn nhòm ngó ngai vàng, nay bụi đã lắng xuống, cũng chưa chắc đã chịu yên phận.”
Thì ra là hắn ta.
Thượng Doanh Doanh nhíu mày nhớ lại, mơ hồ có thể nhận ra mặt, dường như là một thân vương khoảng bốn mươi tuổi. Điều này cũng không lạ, Yến Tự Lễ xếp thứ chín, được xem là con út của Tiên đế. So với các huynh trưởng xếp trên, chênh nhau cả chục tuổi cũng là chuyện thường.
“Sẽ rất khó giải quyết sao?” Thượng Doanh Doanh cắn môi hỏi, bất an nghịch đai áo của Yến Tự Lễ.
Nàng không phải không tin Yến Tự Lễ, chỉ là Khang Vương dù sao cũng sống nhiều hơn hai mươi năm, tuổi tác cũng không phải là để không.
Yến Tự Lễ không có thiện cảm gì với kẻ bại trận dưới tay mình, lập tức cười khẩy một tiếng: “Trẫm không thể tàn hại huynh đệ, vậy thì để hắn t a phạm một tội lớn không thể tha thứ, đến lúc đó dọn dẹp, chẳng phải là danh chính ngôn thuận sao?”
Ngửi thấy mùi âm mưu trong đó, tim Thượng Doanh Doanh đập thịch một cái, không kìm được mà buột miệng lẩm bẩm:
“Lời này ngài cũng dám nói với tần thiếp sao?”
Yến Tự Lễ rũ mi nhìn Thượng Doanh Doanh, bỗng nhiên nâng cằm nàng lên, chậm rãi hỏi:
“Tại sao không thể nói với nàng? Nàng là gian tế do Khang Vương cử đến sao?”
