Đúng lúc trong Thừa Tường Cung đang náo loạn không thể giải quyết, bỗng nghe thấy tiếng tiểu thái giám bên ngoài cao giọng vang vọng:
“Hoàng hậu nương nương giá đáo——”
Tiếng hô này như một tiếng sét đánh xuống đất, làm cho sắc mặt của tất cả mọi người trong viện đều biến đổi. Mấy người lanh lợi tinh tường ngẩng đầu nhìn, lại thấy Thượng Doanh Doanh bên cạnh Hoàng hậu, khóe môi không khỏi thầm nhếch lên, rõ ràng là đang chờ xem vở kịch hay này sẽ mở màn như thế nào.
Ngoài ngưỡng cửa, nghi trượng của Hoàng hậu uyển chuyển tiến vào, nội thị tay cầm “Kim Bát Kiện*” (tám món vật dụng bằng vàng trong nghi trượng) mở đường, phía sau là chiếc lọng vàng cán cong chín phượng khẽ lay động theo gió, phượng nghi lẫm liệt.
Kim Bát Kiện*: Tám món vật dụng bằng vàng trong nghi trượng
Thấy Hoàng hậu đã có mấy ngày không lộ diện, các cung nhân im bặt cúi đầu, vội vàng lui sang hai bên đường khấu đầu hành lễ.
Liễu Trạc Nguyệt trước đó khí thế hùng hổ, sai người đi bắt Thượng Doanh Doanh trị tội. Hành động này không phải chuyện nhỏ, tự nhiên kinh động đến Trung cung.
Phó Dao thay một bộ phụng bào màu xanh đá, mặt trầm như nước, dưới sự vây quanh của một đám cung nữ thái giám, chậm rãi bước vào Thừa Tường Cung.
Thượng Doanh Doanh đi theo bên cạnh Hoàng hậu, lại không hề có vẻ hoảng sợ, ngược lại ánh mắt thản nhiên, lướt qua mặt mọi người một vòng, đặc biệt dừng lại trên người Đổng Bảo lâm đang khóc lóc và Thiệu Tài nhân vẫn còn kiêu ngạo.
“Tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
Liễu Trạc Nguyệt thái độ kiêu ngạo, không tình nguyện cùng mọi người thỉnh an Hoàng hậu. Ngước mắt thấy Thượng Doanh Doanh ra hiệu cho cung nhân đi đóng cửa, Liễu Trạc Nguyệt lập tức mỉa mai mở miệng:
“Thượng Mỹ nhân đây là sợ chuyện xấu bị người ta biết, nên vội vàng đóng cửa che giấu xấu hổ sao? Bổn cung ngược lại muốn xem ngươi còn định giảo biện thế nào!”
Phó Dao đã nhẫn nhịn Quý phi suốt thời gian qua, trong lòng cũng tích tụ không ít tức giận.
Thấy Quý phi ngay trước mặt mình mà cũng dám ăn nói phóng túng, dương oai diễu võ như vậy, Phó Dao lập tức không còn giữ gìn thể diện mỏng như giấy nữa, thẳng thừng quát Quý phi:
“Nếu đã có chuyện nói không rõ, vậy thì đều dời vào chính điện cả đi, để bổn cung phân xử rành mạch từng li từng tí. Chẳng lẽ còn đứng sững ở ngoài, chờ cho đám nô tài xem trò cười hay sao?”
Nói xong, cũng không đợi mọi người đáp lời, Phó Dao liền vịn tay Đồng Châu, đi thẳng vào chính điện Thừa Tường Cung.
Tuy Liễu Trạc Nguyệt ngang ngược không dễ chọc, nhưng Phó Dao mới là chủ của hậu cung, mọi người nghe vậy nào dám chậm trễ, lần lượt đứng dậy theo sát vào điện.
Tuy vừa mới náo loạn một trận, nhưng Cố Lệnh Y trước khi đến đã có chuẩn bị, đã sai người dọn dẹp chính điện gọn gàng.
Cung nữ thái giám khiêng ghế tựa và đôn thêu đến, bày chật kín trong điện, gần như không có chỗ đặt chân. Phó Dao bước lên thềm điện, ngồi vào ghế chủ vị trên cao, còn Thượng Doanh Doanh thì ở một chỗ hơi xa phía dưới Hoàng hậu, tìm một chiếc đôn thêu yên tĩnh ngồi xuống.
Thấy Thượng Doanh Doanh bình tĩnh, ung dung, Liễu Trạc Nguyệt cười lạnh một tiếng, ra hiệu cho Phán Yên bên cạnh, chờ xem Thượng Doanh Doanh còn có thể đắc ý được đến bao giờ.
Từ lúc lục soát ra những “vật chứng” này, Quý phi vẫn luôn sai người giữ chặt không buông. Phán Yên thấy vậy hiểu ý, vội vàng dâng chiếc khay có miếng ngọc bội uyên ương và phong thư tình nóng bỏng tay lên trước mặt Hoàng hậu một cách cung kính.
“Hoàng hậu nương nương mời xem qua” Liễu Trạc Nguyệt nói mà không hề đứng dậy, chỉ liếc Thượng Doanh Doanh một cái, lười biếng mở miệng “Đây chính là những vật phẩm vừa lục soát được trong Thừa Tường Cung.”
Vở kịch hôm nay, hoàn toàn là do Đổng Bảo lâm xúi giục Quý phi. Ngu tần không tham gia, lúc đầu cũng có chút bất ngờ, nhưng sự việc đã đến nước này, nàng ta tự nhiên biết phải phối hợp như thế nào.
Ngu tần cố ý giơ khăn tay che môi, nói năng úp mở, nhưng mũi nhọn lại đã chỉ thẳng vào Thượng Doanh Doanh:
“Tần thiếp thấy, trên bức thư tình viết cho Cố Tiểu Vương gia này, hai chữ ký tên ‘Doanh Doanh’, chính là khuê danh của Thượng Mỹ nhân, không khỏi quá trùng hợp rồi. Còn có miếng ngọc bội uyên ương kia, trông cũng không giống món đồ mà một tiểu cung nữ có thể có được.”
Thấy sắc mặt Hoàng hậu không rõ ràng, nhưng ngón tay cầm thư tình lại thầm siết chặt, trong lòng Liễu Trạc Nguyệt cảm thấy đắc ý. Nàng ta không còn che đậy nữa, lập tức cao giọng, khí thế hùng hổ gây khó dễ cho Thượng Doanh Doanh:
“Thượng Mỹ nhân, ngươi và Cố Tiểu Vương gia lén lút qua lại, lại còn dám giấu bức thư d*m đ*ng này trong cung, thật là to gan lớn mật! Bổn cung mà là ngươi, đâu còn mặt mũi nào mà ngồi yên ở đây? Còn không mau quỳ xuống!”
Nhưng ai mà chẳng phải là người từng trải qua sóng gió, Thượng Doanh Doanh nghe vậy không hề nao núng, chỉ ngước mi lên, đối diện với ánh mắt chế nhạo của Liễu Trạc Nguyệt, bình tĩnh hỏi lại:
“Lời này của Quý phi nương nương là từ đâu mà ra?”
“Tạm thời chưa bàn đến chuyện giữa tần thiếp và Cố Tiểu Vương gia vốn trong sạch. Chỉ riêng hai món đồ hạ tiện này, người đã nói là của tần thiếp, vậy tại sao lại vô duyên vô cớ xuất hiện trong điện của Đổng Bảo lâm? Đây chẳng phải là chuyện hết sức kỳ lạ sao?”
Thượng Doanh Doanh ba câu hai lời đã phủi sạch quan hệ, lời lẽ trong ngoài đều chỉ rõ điểm kỳ lạ. Liễu Trạc Nguyệt lạnh lùng nhìn, biết con tiện tì này là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, lập tức liếc xéo Đổng Bảo lâm một cái.
Đổng Bảo lâm mượn khăn tay che giấu, đáp lại bằng một ánh mắt xin nàng ta cứ yên tâm.
Chỉ nghe người ta đấu võ mồm, cuối cùng cũng không đấu ra được kết quả, Phó Dao vỗ bàn lệnh cho mọi người im lặng, nghiêm giọng ra lệnh:
“Vừa rồi ai đã tìm ra vật này? Lập tức lên đây hồi bẩm.”
Ma ma mắt xếch vội vàng tiến lên một bước, khom người bẩm báo:
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, các vị chủ tử, món đồ này là do nô tỳ tìm thấy. Vừa rồi vì Thiệu Tài nhân làm mất vòng tay vàng, nô tỳ phụng mệnh đi lục soát, nhưng trong phòng Đổng Bảo lâm quả thực không phát hiện ra gì.”
“Theo ý của Thiệu Tài nhân, nô tỳ liền dẫn người xuống nhà dưới một chuyến. Nhà dưới nơi các cung nữ ở đều là giường lớn thông nhau, đồ đạc để san sát, không phân biệt được là của ai, nô tỳ liền lục soát hết một lượt. Hai món đồ này, không phải lục ra từ trong bọc đồ của cung nữ thân cận của Đổng Bảo lâm…”
“Mà là giấu trong tủ đầu giường, đè dưới một bọc vải xanh không bắt mắt. Nô tỳ vừa rồi đã hỏi, những thứ này vốn là vật tùy thân của A Kiều, cung nữ hạng hai hầu hạ bên cạnh Cố tần nương nương!”
Lời này vừa dứt, sắc mặt vốn đã không vui của Cố Lệnh Y càng thêm mấy phần tức giận. Vốn dĩ kéo Tiểu Vương gia vào chuyện này đã đủ khiến nàng ta chán ghét, nào ngờ kẻ này dạ dày lớn đến thế, lại còn muốn kéo cả nàng ta xuống nước!
Ánh mắt lướt qua Cố tần, những điều Phó Dao đang tính toán trong lòng bỗng thay đổi, trầm giọng ra lệnh: “Truyền A Kiều.”
Cung nhân đang chờ ngoài cửa điện nhận lệnh, không lâu sau, liền áp một tiểu cung nữ thân hình gầy gò, mặc cung trang màu xanh vào.
A Kiều vừa vào điện thấy cảnh tượng này, hai chân lập tức mềm như bún, “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống đất, đến đầu cũng không dám ngẩng:
“Nô tỳ… nô tỳ A Kiều, khấu kiến Hoàng hậu nương nương, khấu kiến các vị chủ tử…”
Dáng vẻ kinh hãi hoảng sợ này, quả thực vô cùng đáng ngờ.
“Hai món đồ này có phải là của ngươi không? Ngẩng đầu lên trả lời!” Phó Dao phất tay ra lệnh cho người mang khay xuống, để A Kiều xem xét kỹ lưỡng.
Miếng ngọc bội uyên ương được chế tác tinh xảo đập vào mắt, A Kiều run rẩy ngẩng đầu lên, nhanh chóng liếc nhìn Cố Lệnh Y một cái, rồi lại vội vàng rụt vai lại, chỉ ư ử khóc nức nở, một chữ cũng không nói ra được.
Ngu Tư thấy vậy, che miệng cười khẽ một tiếng, dịu dàng mở lời dụ dỗ:
“A Kiều cô nương, ngươi cũng đừng sợ. Có Hoàng hậu nương nương ở đây, tự sẽ công bằng phán xét. Ngươi chỉ cần đem những chuyện mình biết, kể lại từ đầu đến cuối, cũng là để rửa sạch oan khuất, không phải sao?”
Có lẽ lời của Ngu tần đã cho nàng ta chút dũng khí để mở miệng, lại có lẽ là bị cảnh tượng trước mắt dọa cho mất mật, A Kiều nức nở không ngừng, đứt quãng mở miệng:
“Bẩm nương nương, món đồ này… món đồ này đúng là do nô tỳ cất giữ.”
Má A Kiều đẫm lệ, lại lén liếc nhìn Cố Lệnh Y một cái, lúc này mới như liều mình nói ra:
“Từ sau khi Thanh Đại cô cô bị đuổi khỏi cung, những bức thư nhà mà tần chủ tử viết về phủ, đều giao cho nô tỳ truyền đi…”
“Hôm trước chủ tử đưa cho nô tỳ cái bọc này, bên trong đựng, chính là hai món đồ này.” A Kiều chỉ vào ngọc bội và thư trên khay, ánh mắt né tránh nói “Chủ tử chỉ bảo nô tỳ mau chóng đưa về Vương phủ, còn dặn dò nô tỳ nhất định phải cẩn thận, đừng để người khác biết…”
“Nô tỳ thật sự không biết bên trong là gì ạ! Nô tỳ chỉ nghe lệnh làm việc… Xin Hoàng hậu nương nương minh giám, xin các vị chủ tử khai ân!” A Kiều run rẩy nói xong lời chỉ chứng này, lập tức lại đập đầu lạy lia lịa, không ngừng la lên “nương nương tha mạng”, lại nói mình có lỗi với Cố tần.
Cố Lệnh Y nghe vậy lập tức nổi giận không kiềm được, đột ngột đứng dậy, ngón tay thon chỉ thẳng vào A Kiều, lớn tiếng quát: “Con tiện tỳ không biết sống chết, lại dám ăn nói bậy bạ vu khống chủ tử! Bổn cung đã bao giờ đưa cho ngươi thứ đồ bẩn thỉu này?”
Liễu Trạc Nguyệt thấy vậy, lại “phụt” một tiếng cười thành tiếng. Nàng ta chậm rãi vuốt lại đóa hoa cài trên tóc, ánh mắt khinh miệt lướt qua Cố Lệnh Y và Thượng Doanh Doanh:
“Ái chà, bổn cung trước đó còn thấy kỳ lạ. Cứ mỗi lần Thượng Mỹ nhân xảy ra chuyện gì, Cố tần lại vội vàng nhảy ra bênh vực, đòi lại công bằng cho nàng ta. Thì ra không phải coi người ta là tỷ muội, mà sớm đã coi người ta là tẩu tẩu mà kính trọng rồi!”
Lời này quá cay nghiệt, quả thực là đổi trắng thay đen. Thượng Doanh Doanh vẫn luôn bình tĩnh quan sát, lúc này nghe được lời này, đặc biệt là liên quan đến Gia Nghị Vương phủ và Cố Tiểu Vương gia, không khỏi nhíu chặt mày.
Nàng mơ hồ cảm thấy chuyện này không chỉ đơn giản là lật đổ nàng, mà tâm tư của kẻ bày mưu rất độc địa, có lẽ còn có âm mưu lớn hơn.
Thấy tình hình ngày càng căng thẳng, biết rằng nếu không xử lý, e là khó mà kết thúc, Thượng Doanh Doanh cuối cùng cũng đứng dậy, nhìn A Kiều đang phủ phục khóc lóc, nghiêm túc hỏi:
“A Kiều, ngươi đã nói là phụng mệnh chủ tử của ngươi truyền đi. Vậy ta hỏi ngươi, hai món đồ này, là do ai đưa đến tay chủ tử của ngươi, Cố tần nương nương?”
A Kiều bị Thượng Doanh Doanh hỏi như vậy, cố ý ấp a ấp úng một lúc lâu, lúc này mới rụt rè ngẩng đầu, nhìn Trâm Tuyết đang đứng sau lưng Thượng Doanh Doanh: “Là… là cung nữ thân cận của Thượng Mỹ nhân, Trâm Tuyết tỷ tỷ!”
Nghe hai chữ “Trâm Tuyết”, trong lòng Thượng Doanh Doanh vừa đau lòng, lại có chút may mắn, may mà nội gián này không phải là Xảo Lăng. Nha đầu mà nàng tự mình mang đến, cuối cùng đã không phản bội mình, nàng đã không đặt cược sai, tin lầm người.
Trâm Tuyết nghe vậy như bị sét đánh trúng, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch như giấy, phủ phục đập mạnh trán xuống đất. Giọng Trâm Tuyết nhuốm đầy tiếng khóc, quả nhiên chưa nói được mấy câu, đã thuận thế nhận tội:
“Nô tỳ… nô tỳ có tội! Nô tỳ có lỗi với Mỹ nhân chủ tử!”
Trâm Tuyết nước mắt lưng tròng ngẩng đầu, giả nhân giả nghĩa nhìn Thượng Doanh Doanh, lúc này mới lại quay sang Hoàng hậu và Liễu Trạc Nguyệt cùng những người khác:
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, lời của A Kiều, quả có chuyện này. Là nô tỳ… là nô tỳ mấy ngày trước phụng mệnh Mỹ nhân, lén lút đưa bọc đồ này cho A Kiều…”
Như thể sợ Thượng Doanh Doanh sẽ trả thù mình, Trâm Tuyết khóc đến hụt hơi: “Nô tỳ cũng đã khuyên Mỹ nhân đừng làm như vậy, nhưng bất đắc dĩ Mỹ nhân ý đã quyết, ép buộc nô tỳ làm việc cho nàng. Nay sự đã đến nước này, nô tỳ không dám che giấu nữa, bao che cho tội lỗi lớn như vậy… Xin các nương nương tha tội!”
Đáy mắt Liễu Trạc Nguyệt lóe lên vẻ đắc ý, cười khẩy một tiếng, nhìn Thượng Doanh Doanh: “Thượng Mỹ nhân, ngươi đã nghe thấy chưa? Bây giờ nhân chứng vật chứng đều có đủ, ngươi còn gì để nói? Tư thông với ngoại nam, làm ô uế cung đình, đây là tội chém đầu đấy!”
Bầu không khí trong điện căng thẳng đến cực điểm, tất cả mọi người đều nín thở, chờ xem Thượng Doanh Doanh sẽ phản ứng thế nào.
Nhưng Thượng Doanh Doanh lại vẫn bình thản, ung dung đứng tại chỗ, khiến một số người vô cùng thất vọng.
“Ngọn nguồn sự việc, bây giờ coi như đã rõ ràng.” Ánh mắt Thượng Doanh Doanh bình tĩnh lướt qua Liễu Trạc Nguyệt, rồi dừng lại trên phong thư trong khay “Tần thiếp cả gan, muốn xin Hoàng hậu nương nương ân chuẩn, cho tần thiếp được tận mắt xem qua phong thư gọi là tư thông kia.”
Liễu Trạc Nguyệt lập tức nhướng mày, mỉa mai: “Sao? Đến nước này rồi, Thượng Mỹ nhân còn muốn giảo biện sao? Hay là muốn nhân cơ hội tiêu hủy vật chứng?”
Thượng Doanh Doanh nghe vậy, dường như cảm thấy lời này rất ngu ngốc, bỗng nhiên cười lớn:
“Quý chủ tử cũng quá vội vàng rồi, trước mặt Hoàng hậu nương nương và các vị tỷ muội, nếu tần thiếp thật sự dám tiêu hủy vật chứng, chẳng phải là giấu đầu hở đuôi, có khác gì nhận tội tại trận?”
“Tần thiếp đột nhiên phải chịu nỗi oan không đâu này, muốn xem cho rõ ràng, có gì là không được?”
Lời này của Thượng Doanh Doanh vang lên đanh thép, ánh mắt trong trẻo lướt qua mọi người trong điện, cuối cùng dừng lại trên người Phó Dao, không không tự ti cũng không kiêu ngạo.
Mặc dù chuyện này liên quan đến Cố tần, Phó Dao đã có ý định thuận nước đẩy thuyền, nhưng lúc này việc nhận nuôi hoàng tự mới là quan trọng nhất.
Phó Dao tính toán một hồi, vẫn quyết định bảo vệ Thượng Doanh Doanh, liền khẽ gật đầu, ra lệnh cho Đồng Châu: “Đem bức thư và ngọc bội, trình cho Thượng Mỹ nhân xem qua.”
Đồng Châu đáp một tiếng “vâng”, quay người dâng khay bạc đến trước mặt Thượng Doanh Doanh.
Thượng Doanh Doanh tuy đã nắm chắc mười phần về chuyện này, nhưng lúc này cũng không khỏi tim đập nhanh, từ từ mở lá thư ra, ánh mắt dừng lại trên mặt giấy. Không ngoài dự đoán, quả nhiên là nét chữ mềm oặt của nàng khi xưa.
Bây giờ nhìn lại, Thượng Doanh Doanh cũng tự thấy non nớt, khác một trời một vực với nét chữ do Hoàng đế dạy dỗ.
Một tảng đá lớn trong lòng lặng lẽ rơi xuống, Thượng Doanh Doanh biết cá đã cắn câu, khóe môi khẽ cong lên một cách khó nhận ra.
Trong nháy mắt, Thượng Doanh Doanh lại nảy ra một kế, bèn cố ý tỏ vẻ khó xử, nắm chặt tờ giấy nhìn kỹ, như thể đang phân biệt đi phân biệt lại từng chữ.
Liễu Trạc Nguyệt lạnh lùng quan sát, cũng thở phào một hơi, chỉ nghĩ rằng người bắt chước viết thư có kỹ thuật cao siêu, đến cả Thượng Doanh Doanh cũng không nhìn ra được sơ hở. Lúc này không chịu buông tay, xem ra là đang giãy giụa trong tuyệt vọng.
Một lúc lâu sau, Thượng Doanh Doanh ngẩng đầu, mắt ngậm niềm vui nhìn Phó Dao, cất giọng sang sảng tự chứng minh:
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, từng chữ từng câu trong thư này, thoạt nhìn không có gì không ổn. Nhưng trên đó lại có hai chữ ‘tương tư’, chữ ‘tư’ này phạm vào danh húy của tiên phụ tần thiếp, lại không thấy đổi chữ hay viết bớt nét, sao có thể là do chính tay tần thiếp viết ra được?”
Kiêng húy cho người thân, kiêng húy cho bậc tôn trưởng, đến cả một phụ nhân nhà quê không biết chữ cũng biết. Thượng Doanh Doanh đã có thể viết ra được bài thơ tình d*m đ*ng này, sao lại có thể không biết tránh húy?
Lời này vừa nói ra, tình thế lập tức đảo ngược, lời đồn bỗng có xu thế không cần công kích mà tự vỡ. Mọi người bên dưới không khỏi thì thầm bàn tán, thầm nghĩ nếu lời này của Thượng Mỹ nhân không phải là giả, thì quả thực là một luận điểm rất vững chắc.
Nụ cười đắc ý trên mặt Liễu Trạc Nguyệt đột nhiên cứng lại, nàng ta vạn lần không ngờ, ở một chỗ không đáng chú ý này, lại có thể giấu một sai sót lớn đến vậy.
Liễu Trạc Nguyệt tức đến nỗi vặn chặt khăn tay, nhanh chóng lườm về phía Đổng Bảo lâm, thầm mắng đến cả chuyện nhỏ này cũng làm không xong!
Không cam tâm dễ dàng để Thượng Doanh Doanh thoát tội, Liễu Trạc Nguyệt không tin nàng ta lại may mắn đến vậy, lập tức cười lạnh chất vấn:
“Thượng Mỹ nhân thật là khéo ăn khéo nói. Nhưng phụ thân ngươi chỉ là một thường dân vô danh tiểu tốt, chuyện danh húy này, chẳng phải đều do một mình miệng ngươi nói sao? Ai biết ngươi nói thật hay giả? Biết đâu là ngươi thấy sự việc đã đến nước này, bèn bịa chuyện ra để thoát tội mà thôi.”
Lời của Liễu Trạc Nguyệt nghe có vẻ có lý, nào ngờ Thượng Doanh Doanh đang chờ chính là câu này của nàng ta!
Thấy Liễu Trạc Nguyệt quả nhiên không giữ được bình tĩnh, Thượng Doanh Doanh tóm được đuôi cáo của nàng ta, lập tức nói tiếp:
“Tiên phụ của tần thiếp tuy không phải là quan thân, nhưng cũng không như lời nương nương nói, là một người hoàn toàn vô danh. Tiên phụ từng đỗ tú tài trong khoa thi ân khoa năm Nguyên Phong thứ mười lăm, các giấy tờ như bảng danh sách đồng khoa của phụ thân ta, lý lịch, bản khai lý lịch ba đời, đều đã được trình báo quan phủ lập sổ sách.”
Thượng Doanh Doanh tiến lên nửa bước, một tay cầm thư, giơ ra trước mặt Liễu Trạc Nguyệt, hỏi dồn:
“Quý phi nương nương, người có dám cùng tần thiếp đi kiểm chứng một phen không?”
Liễu Trạc Nguyệt bị hỏi đến nỗi cứng họng, lại thấy Thượng Doanh Doanh đầy tự tin, lập tức mất đi vẻ kiêu ngạo lúc nãy.
Kiểm tra bản khai lý lịch ba đời? Làm sao được!
Nàng ta chẳng qua chỉ muốn mượn chuyện này để hạ bệ Thượng Doanh Doanh, đâu có thật sự đi điều tra cái danh húy chết tiệt gì! Vạn nhất thật sự như lời Thượng Doanh Doanh nói thì sao? Nàng ta chẳng phải là tự rước lấy nhục sao?
Thấy Liễu Trạc Nguyệt bị nghẹn đến không nói nên lời, Thượng Doanh Doanh càng dồn ép từng bước, giọng điệu cao lên mấy phần, để mọi người có mặt đều nghe rõ ràng:
“Quý phi nương nương không dám cùng tần thiếp kiểm chứng, bởi vì trong lòng người biết rõ, bức thư này căn bản là giả mạo, có phải không?”
Có câu nói phong thủy luân chuyển, nhưng Liễu Trạc Nguyệt không bình tĩnh được như Thượng Doanh Doanh, thấy ánh mắt mọi người đổ dồn về, đã có dấu hiệu không chống đỡ nổi. Nàng ta đột ngột ngẩng cao cổ, dùng cái uy của Quý phi để đè người, làm ra vẻ cứng rắn, gằn giọng quát:
“Hỗn xược! Bổn cung là thân phận gì, sao có thể để ngươi chất vấn như vậy?”
“Thật giả tự có công luận, bổn cung chẳng qua là lười đôi co với ngươi!”
Nói xong, Liễu Trạc Nguyệt lại phất tay áo, quay mặt sang một bên, ra vẻ khinh thường không thèm tranh cãi với Thượng Doanh Doanh.
Nhưng tư thế này, trong mắt mọi người, lại càng giống như là đang chột dạ.
Thấy đến đây, người sáng suốt nào còn không hiểu ra sao?
Vừa rồi Thượng Doanh Doanh đề nghị kiểm tra danh húy, nếu Quý phi trong lòng không có ma, thì cứ thản nhiên đồng ý là được. Nàng ta chẳng phải là mong thấy Thượng Doanh Doanh gặp nạn sao? Cớ gì lại cứ đùn đẩy, cuối cùng lại thẹn quá hóa giận, đến cả trả lời cũng không dám?
Thấy Thượng Doanh Doanh lại một lần nữa sống lại từ cõi chết, trong lòng Phó Dao thầm khen ngợi, nhưng cũng không khỏi sinh ra mấy phần e dè.
Nhưng nghĩ lại, Thượng Doanh Doanh chẳng qua chỉ là xuất thân dân nữ, dù có ngàn vạn cơ mưu, trước mặt một gia tộc thế phiệt như Quốc công phủ, cũng chỉ là con kiến lay cây. Nghĩ đến đây, khóe môi Phó Dao khẽ nhếch lên, chút lo lắng đó liền như sương mai gặp nắng, trong nháy mắt tan biến không dấu vết.
Đúng lúc sắc mặt Liễu Trạc Nguyệt lúc xanh lúc đỏ, Thượng Doanh Doanh lại thản nhiên gấp thư lại, khẽ cất tiếng cười. Tiếng cười như ngọc châu rơi xuống đĩa, trong điện tĩnh lặng này lại trở nên đặc biệt lạc lõng.
Thấy Liễu Trạc Nguyệt trợn mắt nhìn mình, Thượng Doanh Doanh khẽ phúc lễ, dịu dàng nói:
“Quý phi nương nương đừng căng thẳng, là tần thiếp nhớ nhầm thôi. Trong danh húy của tiên phụ tần thiếp, quả thực không có chữ ‘tư’ này.”
“Ngươi…..”
Giọng Liễu Trạc Nguyệt trở nên chói tai, tức đến run cả người, ngón tay chỉ vào Thượng Doanh Doanh cũng run lẩy bẩy:
“Ngươi lại dám lừa gạt bổn cung! Đùa giỡn cả hậu cung!”
Sự bối rối và chột dạ lúc nãy, trong nháy mắt hóa thành cơn thịnh nộ ngút trời vì bị lừa gạt.
“Quý phi nương nương nguôi giận.” Thượng Doanh Doanh vẫn là dáng vẻ mây nhạt gió nhẹ đó, như thể đang xem một màn kịch khỉ “Tần thiếp chẳng qua chỉ là đùa một trò vô hại, muốn thử xem, kẻ giả mạo thư tín này, rốt cuộc chột dạ đến mức nào.”
Thượng Doanh Doanh tuy không nói rõ là ai, nhưng kết quả đã được bày ra tr*n tr** trên bàn. Không chỉ rửa sạch vết bẩn trên người mình và Cố tần, mà còn trong lúc vô tình, đã lừa được kẻ đứng sau màn một cách rõ ràng.
Màn kịch về danh húy lúc nãy của Thượng Doanh Doanh, căn bản chỉ là một cái bẫy! Thế mà Liễu Quý phi lại làm kẻ trộm chột dạ, tự mình chui đầu vào, bị người ta dọa cho không dám hó hé, xấu mặt ê chề. Lần này, đến cả kẻ ngốc cũng nhìn ra được mánh khóe trong chuyện này.
Cho đến lúc này, khi đã dồn Liễu Trạc Nguyệt vào thế bí, Thượng Doanh Doanh mới thu lại vẻ huyền bí của mình, chỉ ra bằng chứng xác thực:
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, thực ra thư này thật giả thế nào, không cần phải kiểm tra danh húy gì cả, chỉ cần xem nét chữ là biết.”
“Tần thiếp sớm đã phát hiện, giấy tuyên mà mình dùng để luyện chữ trước đây, không biết đã bị kẻ có tâm nào lén lút lấy trộm….”
Thượng Doanh Doanh chuyển chủ đề, ánh mắt lướt qua Trâm Tuyết, đột nhiên trở nên sắc bén:
“Vì vậy tần thiếp đã để ý, cố tình trong những ngày gần đây, lấy những bài luyện chữ cũ của mình ra làm mồi, để dẫn dụ kẻ trộm này tự hiện hình.”
“Trên bức thư này, ngày tháng ký tên chính là ba ngày trước. Nhưng nét chữ của tần thiếp hiện nay, sớm đã khác một trời một vực với nét chữ này. Nếu các vị nương nương không tin, có thể lấy bút tích gần đây của tần thiếp ra so sánh là biết.”
“Lời của Thượng Mỹ nhân, câu nào cũng là sự thật.”
Lời Thượng Doanh Doanh còn chưa dứt, bỗng nghe một giọng nói trầm thấp truyền vào, khiến cả điện phi tần đều kinh ngạc.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Lai Thọ đẩy cửa điện ra, đang khom người vén rèm.
Yến Tự Lễ mình mặc cổn miện*, chắp tay sau lưng đứng trước thềm. Họa tiết Thập Nhị Chương lấp lánh dưới ánh mặt trời, rõ ràng là sau khi tan triều chưa kịp thay đồ, đã vội vàng đến Thừa Tường Cung.
Cổn miện*: Lễ phục của vua
“Thần thiếp/Tần thiếp xin thỉnh an Vạn tuế gia.”
Mọi người vội vàng đứng dậy hành lễ, giữa tiếng va chạm leng keng của ngọc bội, Yến Tự Lễ đã bước nhanh vào điện. Hắn đưa mắt dò xét, một cái đã thấy được Thượng Doanh Doanh đang ở đâu, liền bước qua mọi người, đi thẳng về phía nàng.
Còn chưa nghĩ ra phải đối mặt với Yến Tự Lễ thế nào, Thượng Doanh Doanh hoảng loạn cúi thấp mi mắt, nào ngờ cổ tay bỗng nhiên nóng lên, Hoàng đế đã vững vàng đỡ nàng dậy.
Bị Yến Tự Lễ chạm vào trước mặt mọi người, vành tai Thượng Doanh Doanh đột nhiên ửng hồng, theo bản năng lùi nhẹ nửa bước để tránh.
Nhận ra mình thất lễ, Thượng Doanh Doanh vội vàng ngước đôi mắt trong như nước mùa thu lên, dường như có điều muốn nói lại thôi, nàng nhìn Yến Tự Lễ, cầu xin hắn tạm thời tha cho.
Lòng bàn tay đột nhiên trống rỗng, Yến Tự Lễ khẽ nắm tay lại, chỉ dừng lại trên mặt Thượng Doanh Doanh một chút, liền bước lên ghế chủ vị, trầm giọng nói:
“Tất cả đứng dậy đi.”
Ánh mắt sắc bén lướt qua mọi người bên dưới, uy thế đế vương của Yến Tự Lễ tràn đầy, vẻ lạnh lùng dần tăng lên, lúc này mới nhìn sang phong thư đã gây ra sóng gió.
Ánh mắt vừa lướt qua, Lai Thọ lập tức đoạt lấy khay bạc từ tay Phán Yên, bước nhỏ tiến lên dâng.
Yến Tự Lễ chỉ giật lấy liếc qua một cách tùy tiện, rồi như chạm phải thứ gì bẩn thỉu, ghê tởm ném nó xuống đất.
Miếng ngọc bội uyên ương rơi xuống tấm thảm hoa trải sàn, “đốp” một tiếng, rồi lại lăn mấy vòng, vừa hay lăn đến bên cạnh váy của Liễu Trạc Nguyệt.
“Vạn tuế gia bớt giận!”
Mọi người thấy vậy, lập tức im như ve sầu mùa đông, vội vàng theo Hoàng hậu đứng dậy, quỳ rạp xuống một mảng.
Đến cả Liễu Trạc Nguyệt đang định làm kẻ ác tố cáo trước, cũng bị cảnh tượng này trấn áp, trong cổ họng không dám phát ra nửa tiếng động.
Mười hai chuỗi ngọc trên mũ miện Hoàng đế rủ xuống như rèm, tiếng ngọc đen va vào nhau vang lên trong trẻo, che khuất hoàn toàn sắc mặt của Yến Tự Lễ. Uy nghiêm của bậc cửu trùng thiên tử đổ xuống, khiến người ta không dám nhìn thẳng, càng không nói đến việc suy đoán dù chỉ một chút thánh ý.
Một tiếng cười lạnh cực nhẹ, bỗng thoát ra từ môi Yến Tự Lễ:
“Chữ của Thượng Mỹ nhân, là do trẫm đích thân dạy vào lúc rảnh rỗi.”
“Nét chữ gần đây của nàng ra sao, trẫm biết rõ như lòng bàn tay. Thứ đồ như mà vẽ bùa thế này, cũng dám lấy ra để vu cáo cung phi ư?!”
Ngự Tiền Độc Sủng - Dã Lê
Chương 54: Chữ của Thượng Mỹ nhân, là do trẫm đích thân dạy
thượng doanh doanh” (Một đóa sen nở, vẫn còn rạng rỡ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
