Lời này vừa thốt ra, cả điện đều kinh ngạc.
Hoàng đế đã mở kim khẩu ngọc ngôn, điều này còn có sức nặng hơn cả chuyện kỵ húy tên phụ thân hay bắt chước nét chữ gấp nhiều lần. Đấng quân vương trên ngai rồng đã rõ ràng thiên vị, vụ án hồ đồ hôm nay, dẫu có là thật một trăm phần trăm, cũng phải nói thành chuyện không có thật.
Thấy Yến Tự Lễ kiên định bảo vệ mình, Thượng Doanh Doanh rũ hàng mi cong, trong lòng tất nhiên là cảm kích, nhưng sau đó lại cảm thấy khó xử.
Hoàng đế quở trách đám người kia thì thôi, sao lại còn nói chữ trên thư là ma vẽ bùa làm gì? Nàng ban nãy còn nói đó là bút tích cũ của mình, quay mặt đi đã bị mắng một trận, thật khiến người ta không biết giấu mặt vào đâu.
Tâm thần vốn đã lung lay của Liễu Trạc Nguyệt, giờ phút này bỗng chốc trống rỗng, hệt như diều giấy đứt dây, rơi thẳng xuống ao. Nàng ta nào có ngờ, Hoàng thượng lại đối với Thượng Doanh Doanh để tâm đến vậy, ngay cả dưới con mắt của bao người, cũng có thể không chút do dự mà tuyên bố ra miệng.
Chẳng đợi mọi người hoàn hồn sau cơn kinh ngạc, Lưu Hỷ đã khom lưng như tôm đi vào, trong tay bưng một xấp giấy Tuyên.
Thấy chứng vật đã được mang tới, Yến Tự Lễ không muốn trì hoãn thêm, xua tay ra lệnh cho mọi người đứng dậy ngồi xuống.
“Bẩm báo Hoàng hậu nương nương” Lưu Hỷ nhoẻn miệng cười, lập tức toát ra vẻ lanh lợi, “Đây là bài tập mà Thượng Mỹ nhân trong nửa tháng gần đây mỗi ngày đều trình lên cho Vạn tuế gia xem qua, mời nương nương xem xét.”
Đồng Châu thấy vậy, vội vàng nhặt bức thư rơi trên đất, cùng với xấp giấy Tuyên trình lên trước mặt Phó Dao.
Chỉ thấy trên những tờ giấy Tuyên ngọc bản thượng hạng, nét mực đầy đặn liền mạch, thế bút hiên ngang mạnh mẽ. So với chữ viết trong thư, quả thật là đã lột xác, khác biệt một trời một vực.
Điều đáng chú ý hơn là, ở góc mỗi trang giấy đều có ghi rõ lạc khoản* và năm tháng, bên cạnh còn có vài chỗ được ngự bút phê bằng mực son.
Lạc khoản*: Tên người viết
Tuy chỉ là vài lời ngắn ngủi, như “nét mác này hơi trệ”, “khí vận dần thành”, “rất có tiến bộ” vân vân, nhưng có thể được Thiên tử chỉ điểm, đã là điều vô cùng hiếm có.
Ánh mắt Phó Dao khẽ động, trong lòng đã hiểu rõ, liền gật đầu ra lệnh cho Tuệ tần, Ngu tần và những người khác truyền tay nhau xem.
Mọi người lần lượt xem kỹ, ánh mắt không khỏi rơi vào những nét bút sắc lẻm màu đỏ son kia.
Tuy sớm đã biết Thượng Mỹ nhân được Vạn tuế gia ưu ái, nhưng thánh ân quyến luyến này, cũng quá mức độc nhất vô nhị rồi!
Nay bằng chứng sắt đá rành rành, lời của Liễu Trạc Nguyệt đã trăm ngàn sơ hở. Thấy đám người đứng đầu là Quý phi đã hoàn toàn lộ tẩy, đáy lòng Phó Dao vô cùng hả hê.
“Xem ra như vậy, chuyện hôm nay, quả thật là đã làm oan cho Thượng muội muội.”
Phó Dao hơi nghiêng người về phía Hoàng đế, ôn tồn lên tiếng luận định sự việc. Sau đó ánh mắt liếc qua, rơi xuống người A Kiều và Trâm Tuyết đang run như cầy sấy bên dưới, giọng Phó Dao đột nhiên trở nên nghiêm khắc:
“Lũ điêu nô các ngươi to gan lớn mật! Lại dám vu khống chủ tử như vậy, gây náo loạn cung vi.”
“Nói!” Phó Dao hơi cao giọng, nghiêm nghị thẩm vấn “Rốt cuộc là ai đã sai khiến các ngươi?”
Yến Tự Lễ đã quen sát phạt, nào có kiên nhẫn như Hoàng hậu để nghe người khác gào khóc kêu la.
Thấy Phó Dao còn muốn tự mình tra hỏi, Yến Tự Lễ nhíu mày, tỏ vẻ có chút không kiên nhẫn, lạnh lùng thốt ra mấy chữ:
“Truyền Cung Chính Ti.”
“Vâng.” Lai Thọ cúi người đáp lời, lập tức định đi truyền lệnh.
“Không… không cần dùng hình! Nô tỳ khai, nô tỳ khai hết!”
Trâm Tuyết sợ đến hồn bay phách lạc, nào còn dám che giấu nửa phần? Vội vàng lết gối mấy bước, bò đến bên chân Thượng Doanh Doanh, liều mạng níu kéo vạt váy nàng, kết quả là bị các nội thị hợp sức đè xuống.
“Mỹ nhân tha mạng!” Trâm Tuyết nước mắt nước mũi giàn giụa, nói năng lộn xộn mà gào khóc: “Là… là Đổng Bảo lâm! Là Đổng Bảo lâm đã ra lệnh cho nô tỳ.”
“Nàng ta hứa sau khi xong việc, tất sẽ có chỗ tốt cho nô tỳ… Nô tỳ nhất thời hồ đồ, mờ mắt vì tiền, cầu xin các chủ tử khai ân!”
A Kiều thấy Trâm Tuyết đã nhận tội, sớm đã sợ đến mặt không còn giọt máu, cũng liên tục dập đầu theo. Lại đem chuyện Đổng Bảo lâm uy h**p cùng lợi ích để dụ dỗ thế nào, một năm một mười, khai ra hết sạch.
Lời khai của các cung nữ khớp nhau, cũng không quá bất ngờ. Dù sao chuyện này ngay từ đầu là do Thiệu Tài nhân và Đổng Bảo lâm gây nên, tất nhiên không thể thoát khỏi liên quan đến hai người họ.
Phó Dao nghe vậy lại không mấy hài lòng, khẽ nhíu mày, cúi người dịu dàng nói:
“Hoàng thượng, theo thần thiếp thấy, chuyện này e là không đơn giản như vậy.”
“Chỉ một Đổng Bảo lâm, sau lưng nếu không có người sai khiến, sao dám cắn bậy hai vị cung phi?”
Yến Tự Lễ nghe lời này, ánh mắt nhìn Hoàng hậu khẽ thay đổi, lại liếc mắt về phía Đổng Bảo lâm, không tỏ ý kiến.
Phó Dao chuyển chủ đề, ý tứ sâu xa nói:
“Thần thiếp nhớ, ban nãy lúc Thượng muội muội dùng chuyện tên huý để chất vấn, sắc mặt của Quý phi, dường như rất không tự nhiên.”
“Hơn nữa Đổng Bảo lâm này, ngày thường vẫn nịnh bợ Quý phi, qua lại Dao Hoa Cung rất siêng năng…”
Phó Dao chưa nói hết lời, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng. Chuyện hôm nay, Quý phi đừng mong phủi sạch quan hệ!
“Hoàng hậu nương nương, người tuy là Trung cung, nhưng cũng không thể vô cớ vu khống thần thiếp chứ?”
Liễu Trạc Nguyệt vừa nghe lời này, lập tức hoảng hốt không chọn đường, cũng chẳng còn giữ thể diện, vội vàng quỳ xuống đất, gấp gáp biện giải:
“Vạn tuế gia, thần thiếp oan uổng! Đổng Bảo lâm đúng là có qua lại với thần thiếp, nhưng trong hậu cung này, giữa người nào với nhau mà không có chuyện qua lại thăm hỏi? Chỉ dựa vào điều này mà muốn trị tội thần thiếp, Hoàng hậu nương nương cũng quá nóng vội rồi!”
Ngay lúc Liễu Trạc Nguyệt đang vội vàng phủi sạch quan hệ, Ngu tần vẫn luôn im lặng, lại đột nhiên gây khó dễ với Đổng Bảo lâm:
“Đổng Bảo lâm, sự đã đến nước này, ngươi còn không chịu nói thật sao?”
“Ta khuyên ngươi nên suy nghĩ cho kỹ, nếu cứ cố chịu không nói, chọc giận chủ tử gia và nương nương, e rằng không chỉ ngươi khó thoát tội, mà cả phụ mẫu người thân của ngươi cũng sẽ bị liên lụy theo đó.”
Liễu Trạc Nguyệt hai mắt trợn tròn, suýt nữa thì tắt thở!
Nàng ta nhìn chằm chằm Ngu Tư, thầm nghĩ con người này ngày thường cứ như chó con quấn lấy mình, hôm nay không những không giúp nói một lời, ngược lại còn ở đây thêm dầu vào lửa, ép Đổng Bảo lâm phải khai thật?
Rốt cuộc nàng ta muốn làm gì?!
Ai ngờ Đổng Bảo lâm bị Ngu Tư dọa như vậy, đột nhiên giật nảy mình, hai mắt đờ đẫn, ngón tay run rẩy chỉ về phía Ngu Tư, giọng gần như vỡ ra: “Là… là Ngu tần nương nương! Là Ngu tần nương nương ép tần thiếp làm!”
Khuôn mặt hồng hào của Ngu Tư lập tức sa sầm, tức giận nói: “Đổng Bảo lâm, ta tử tế nhắc nhở ngươi, ngươi đừng có gặp ai cắn nấy!”
Đổng Bảo lâm bị tiếng quát đó dọa cho rụt cổ lại, con ngươi đảo loạn, như con ruồi không đầu lại chĩa về phía Tuệ tần: “Không… không phải… là Tuệ tần chủ tử! Đúng, là Tuệ tần chủ tử!”
Lời này nói ra, đến đứa trẻ ba tuổi cũng không lừa được. Bách Quân Ninh sững sờ, vừa định mở miệng: “Ngươi….”
“Là Quý chủ nhi!” Chẳng đợi Tuệ Tần lên tiếng, Đổng Bảo lâm lại đột nhiên lao về phía Liễu Trạc Nguyệt, không ngừng nức nở: “Là Quý chủ nhi ghen ghét Thượng Mỹ nhân được sủng, nên mới xúi giục tần thiếp hại nàng.”
Nói rồi nói, Đổng Bảo lâm như bị ma ám, ngón tay chỉ loạn xạ khắp điện: “Còn có Văn phi chủ tử! Văn phi chủ tử cũng…”
Quả thật là ăn nói hàm hồ, ngay cả Văn phi không có mặt ở đây cũng bị lôi vào. Thấy nàng ta còn định chỉ về phía Hoàng hậu, Yến Tự Lễ thật sự không thể nhịn được nữa, bàn tay lớn vỗ mạnh lên tay vịn:
“Câm miệng!”
Một tiếng quát lớn như sấm sét giáng xuống, làm Đổng Bảo lâm run lên một cái, nửa câu sau kẹt trong cổ họng, bị nghẹn lại.
Ánh mắt Yến Tự Lễ lạnh lẽo như dao, lần lượt lướt qua đám người mang tâm địa riêng. Kẻ ngu đần cam làm con tốt thí cho người khác, kẻ ích kỷ chỉ lo khuấy đục nước, thật khiến người ta thất vọng tột cùng.
Hắn vốn không trông mong đám người này có thể làm nên chuyện gì lớn, nhưng không ngờ đến lúc quan trọng lại chỉ biết cắn xé lẫn nhau, thỏa mãn tư dục của bản thân. Lúc cần lên tiếng thì giả câm giả điếc, lúc cần im lặng lại nhảy ra làm trò hề, đến cả chút chừng mực này cũng không có?!
Cả một cung tần phi, lại không một ai dùng được.
“Truyền ý trẫm, Đổng Bảo lâm ngôn hành* không đúng mực, hãm hại cung phi, lập tức phế làm thứ dân, đày vào Bắc Tam Sở.”
Ngôn hành*: Lời nói, hành động
Nói xong, Yến Tự Lễ phắt một cái đứng dậy, ống tay áo rộng phất lên, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám cung nữ mềm như bùn trên đất:
“Hai tiện tỳ này phản chủ quên ơn, lôi đến Cung Chính Ti, dùng trượng đánh chết.”
“Vâng, nô tài tuân chỉ.”
Lai Thọ lập tức đáp lời, xua tay ra hiệu cho các thái giám to khỏe đang chờ bên ngoài tiến lên.
Tiếng khóc lóc cầu xin tha mạng của Đổng Bảo lâm và hai cung nữ kia vang vọng khắp cung điện, nhưng không ai để ý, rất nhanh đã bị bịt miệng lôi đi.
Thượng Doanh Doanh mím chặt môi, đột nhiên quay mặt đi, không để ý đến ánh mắt cầu xin của Trâm Tuyết. Sự đã đến nước này, ai còn có thể cầu tình cho nàng ta? Trước mặt toàn thể cung điện mà chống đối thánh ý, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Trong điện nhất thời lặng ngắt như tờ, Liễu Trạc Nguyệt tê liệt quỳ trên đất, mặt vàng như giấy, người không ngừng run rẩy, nhưng trong lòng lại thầm thở phào nhẹ nhõm.
May mà Đổng Bảo lâm cuối cùng đã vu vạ lung tung, kéo hết tất cả phi tần trong cung vào. Lời nói điên cuồng như vậy, sao có thể làm bằng chứng? Rốt cuộc không ai có thể định tội của nàng ta…
Chiêu khích tướng này của Ngu tần quả thật đã có tác dụng, xem như nàng ta là người trung thành.
Thế nhưng, hơi thở của Liễu Trạc Nguyệt còn chưa kịp thở ra hết, đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng ẩn chứa sự tức giận của Yến Tự Lễ vang lên lần nữa. Lần này, lại nhắm thẳng vào nàng ta.
“Liễu thị.”
Yến Tự Lễ ngay cả hai chữ “Quý phi” cũng lười gọi, thái độ lại càng lãnh đạm vô cùng:
“Đổng thị là tội đồ chính của ngày hôm nay, ngày thường lại qua lại thân thiết với nàng, nay gây ra chuyện xấu hổ như vậy, nàng thân là Quý phi, hiệp lý Lục cung, khó thoát khỏi trách nhiệm. Dù chuyện này không phải do nàng chủ mưu, cũng là do nàng quản thúc vô năng, nhìn người không rõ mà ra.”
Tim Liễu Trạc Nguyệt thắt lại, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, mơ hồ có cảm giác đại nạn sắp ập đến..
Giọng của Yến Tự Lễ không nhanh không chậm truyền đến, nhưng từng chữ như mũi giáo băng, đâm thẳng vào tim nàng ta:
“Lập tức giáng Liễu thị xuống làm Phi, tước bỏ quyền hiệp lý Lục cung.”
Lời này như sét đánh ngang tai, khiến Liễu Trạc Nguyệt run lên một cái. Nàng ta đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt đẹp chứa đầy sự kinh hoàng và tuyệt vọng.
Đại hoàng tử của Văn phi vẫn còn đang được cưng chiều dưới gối, nàng ta lại sắp mất đi tôn vị Quý phi, ngay cả quyền hiệp lý Lục cung cũng bị thu hồi. Sau này nàng ta không những không bằng Hoàng hậu, mà còn bị con bệnh Văn phi kia đè đầu cưỡi cổ, điều này còn khó chịu hơn cả lấy mạng của nàng ta!
“Hoàng thượng! Hoàng thượng khai ân! Thần thiếp thật sự oan uổng!”
Liễu Trạc Nguyệt không còn giữ thể thống, vội vàng lết gối xông lên, ngón tay vừa định chạm vào vạt áo cổn bào, đã bị Lai Thọ cúi người chặn lại, khẽ giọng khuyên:
“Ôi nương nương, người mau tạ ơn đi, đừng chọc giận Vạn tuế gia nữa!”
Yến Tự Lễ ngay cả một ánh mắt cũng không thèm liếc qua, liền đưa tay ra hiệu cho cung nhân, mau chóng kéo Liễu phi xuống, đừng có đứng đây cản đường.
Giữa hàng mày Yến Tự Lễ sương lạnh chưa tan, nhưng khi đến trước mặt Thượng Doanh Doanh, giọng điệu cuối cùng cũng dịu đi mấy phần:
“Trẫm đưa nàng về cung.”
Rồng mây thêu vàng đột nhiên đập vào mắt, Thượng Doanh Doanh kinh ngạc ngẩng mắt, hai má ửng lên một màu hồng nhạt.
Nàng khẽ liếc mắt, lén nhìn về phía Hoàng hậu ở trên cao.
Phượng giá vẫn còn ở đây, Yến Tự Lễ lại cùng nàng đi riêng, e là không ổn?
Phó Dao đứng trên bậc thềm, thu hết màn liếc mắt đưa tình này vào trong tầm mắt, sau khi ánh mắt giao nhau với Thượng Doanh Doanh, lập tức mỉm cười gật đầu với nàng.
Thấy Liễu Trạc Nguyệt rơi xuống vực thẳm, khó bề lật lại, Phó Dao lòng dạ khoan khoái, còn bận tâm đến chuyện có đi cùng hay không sao?
Chỉ mong Hoàng thượng mau chóng mang bảo bối quý báu này đi, để khỏi sinh thêm chuyện.
Để tránh tỏ ra đắc ý, Phó Dao khẽ thu lại nụ cười, trang trọng hành lễ với Yến Tự Lễ:
“Thượng muội muội hôm nay bị kinh sợ như vậy, hẳn là đã sớm hồn siêu phách lạc.”
“Làm phiền Vạn tuế gia thương xót, tiện đường đưa muội ấy về cung an ủi một chút, thần thiếp vô cùng cảm kích.”
Lời này vừa cho Hoàng đế bậc thang đi xuống, cũng vừa giữ thể diện cho nhau, ai nghe cũng không thể bắt bẻ được.
Yến Tự Lễ lãnh đạm liếc Thượng Doanh Doanh một cái, ánh mắt đó rõ ràng đang thúc giục nàng: Thế này đã được chưa? Còn không mau đi theo?
Mặt Thượng Doanh Doanh càng nóng hơn, chỉ cảm thấy ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn lên người mình, thật sự rất khó chịu.
Thượng Doanh Doanh cố nén sự ngượng ngùng và bối rối đó, quay người khuỵu gối hành lễ với Hoàng hậu, khẽ nói: “Tần thiếp xin cáo lui.”
Nói xong, Thượng Doanh Doanh vội vịn tay Xảo Lăng, từng bước từng bước đi theo Yến Tự Lễ.
Vừa định đi đến cửa điện, Yến Tự Lễ lại đột nhiên dừng bước.
Ánh mắt Hoàng đế sắc bén như chim ưng, bắn thẳng về phía Thiệu Tài nhân đang co ro bên cửa, chỉ hận không thể tự nhét mình vào khe tường:
“Chuyện hôm nay, là do ngươi khởi đầu, chạy đến Thừa Tường Cung làm càn đúng không?”
Thấy mọi người lần lượt bị xử phạt, Thiệu Loan Nhi vốn đã sợ mất nửa vía, lúc này bị Yến Tự Lễ điểm danh, càng hồn bay phách tán, đầu gối mềm nhũn quỳ xuống đất, vội vàng tủi thân khóc lóc cầu xin:
“Vạn tuế gia minh giám! Tần thiếp không biết gì cả.”
“Cái vòng tay của tần thiếp, thật sự là không cánh mà bay! Đó là… đó là vật hồi môn khi tần thiếp vào cung, tần thiếp tuyệt không dám lấy vật quan trọng như vậy ra nói bừa. Hôm nay chỉ là nhất thời nóng nảy, mới xúc phạm Cố tần nương nương, cầu Vạn tuế gia tha cho tần thiếp lần này.”
Xem bộ dạng lo lắng sợ hãi, nước mắt lưng tròng này của Thiệu Loan Nhi, không giống như giả tạo. Yến Tự Lễ trong lòng đã sáng như gương, đây lại là một người ngu xuẩn không biết gì.
Nếu là đã thông đồng trước, tuyệt đối không thể diễn ra được sự hoảng loạn chân thực đến vậy. Có lẽ là đã trúng kế của người khác, lúc này vẫn còn đang hoàn toàn không hay biết gì.
Yến Tự Lễ lười phí lời với kẻ ngu ngốc, chỉ cảm thấy chán ghét, lạnh giọng quát: “Phạt bổng nửa năm, đóng cửa suy nghĩ.”
Thốt ra câu này, Yến Tự Lễ liền không nhìn nàng ta thêm một lần nào nữa, nhấc bước ra khỏi cửa điện.
Phó Dao uy nghi vạn phần mà cúi xuống, dẫn đầu một đám phi tần cung nhân, cung tiễn Hoàng đế đi xa.
Đợi thánh giá hoàn toàn biến mất trước cửa, Phó Dao lúc này mới từ từ đứng thẳng người. Khóe môi nàng ta mỉm cười, nhẹ nhàng lướt qua đám người dưới bậc thềm.
Chỉ thấy phe của Liễu Trạc Nguyệt, lúc này phần lớn đều cúi gằm đầu, không ai là không mặt mày xám xịt, mất hết sắc diện.
Đặc biệt là vị Liễu phi vừa mới bị giáng vị kia, e là đã sớm lòng như tro nguội rồi.
Phó Dao chỉ cảm thấy cơn uất khí trong lồng ngực đã tan biến hết, như mây tan trăng hiện, đến cả bệnh cũ lâu năm cũng như được chữa khỏi.
“Đi thôi, chúng ta cũng nên về Khôn Nghi Cung rồi.”
Phó Dao thong thả đưa ra chiếc hộ giáp vàng tráng men, lúc này đã nắm lại quyền bính Lục cung, thật sự là đến thở cũng thấy thông thuận hơn.
Đồng Châu hiểu ý cười, vội tiến lên dìu: “Vâng, nương nương.”
Xe ngựa của Hoàng đế từ từ tiến về phía trước, Thượng Doanh Doanh ngồi cạnh Yến Tự Lễ, bên tai tràn ngập tiếng tim đập loạn xạ của chính mình.
Chuyện hôm nay, nàng đã thấy rõ. Cơn giận của Yến Tự Lễ không phải chỉ nhắm vào ai, mà là đối với tất cả phi tần trong cung đều có phần bất mãn.
Lúc này được ở riêng với Yến Tự Lễ trong khoảng không gian này, Thượng Doanh Doanh chỉ cảm thấy lồng ngực thắt lại, chiếc khăn trong tay sắp bị vò nát. Lại không dám thở mạnh, sợ kinh động đến vị long chủ tử đang ẩn chứa cơn giận này.
Và Hoàng đế quả thật không đưa nàng về Chiêu Dương Cung, kiệu chỉ vững vàng dừng lại trước Càn Minh Cung.
Tính toán rằng dù sao cũng không có người ngoài, Yến Tự Lễ quay người nắm lấy tay Thượng Doanh Doanh, kéo nàng cùng đi vào.
Thượng Doanh Doanh chỉ cảm thấy mình như con mèo bị túm gáy, không tình nguyện mà nhích bước, vẻ mặt còn khó coi hơn cả khóc.
Yến Tự Lễ suốt đường đi đều đang âm thầm giải tỏa cơn giận, nên không để tâm vào Thượng Doanh Doanh. Đợi vào điện, Yến Tự Lễ vừa định ôm người vào lòng, lại phát hiện đuôi mắt nàng đã thấm một màu đỏ nhạt.
“Sao thế…”
Chẳng đợi Yến Tự Lễ nói xong, Thượng Doanh Doanh đột nhiên mềm người quỳ xuống đất, tựa vào người hắn khẽ nức nở:
“Vạn tuế gia, tần thiếp biết sai rồi. Tần thiếp không nên giấu ngài hành sự, suýt chút nữa đã gây ra đại họa.”
“Vốn không nên sau lưng Vạn tuế gia mà dùng chiêu hiểm này, chỉ là họ hết lần này đến lần khác vu khống, tần thiếp nhất thời hồ đồ, lại nảy sinh ý định tương kế tựu kế.”
Cảm thấy mình đã phụ lòng hoàng ân, Thượng Doanh Doanh xấu hổ khôn cùng, giọng nói dần nhỏ đi:
“Nhưng tần thiếp vạn lần không ngờ tới, rốt cuộc là đầu óc họ quá ngu độn, hay là tâm địa quá xấu xa, lại dám vọng tưởng kéo cả Gia Nghị Vương phủ xuống nước…”
Thượng Doanh Doanh đem hết tâm tư nhỏ của mình ra nói, chưa bao giờ dám có nửa phần ý nghĩ lừa dối thánh tâm. Làm sai thì nên tự mình thỉnh tội, thành khẩn nhận tội, vẫn hơn là che đậy giả tạo.
Người đời đều nói phụ nữ giỏi tính toán, thực chất những vị tướng công áo tím đai ngọc ở tiền triều kia mới là những con hồ ly ngàn năm tu thành tinh. Ai công thành danh toại mà không phải dựa vào lấy đức phục người.
Hoàng đế bằng lòng mắt nhắm mắt mở, chẳng qua là còn vài phần thương yêu, lẽ nào còn thật sự tự đắc, cho rằng mình có thể một tay che trời sao?
Tiếng khóc nhận tội lọt vào tai, những ý nghĩ lởn vởn trong đầu Yến Tự Lễ đã sớm không biết bay đi đâu, trong lòng trong mắt chỉ còn chứa đựng Thượng Doanh Doanh.
Yến Tự Lễ đột nhiên đưa đầu ngón tay lên, lau đi giọt lệ bên má nàng, dịu dàng dụ dỗ: “Đừng khóc. Nói kỹ cho trẫm nghe, nàng đã nhìn ra điều gì?”
Trong lúc kinh hoàng lại đột nhiên được vỗ về, Thượng Doanh Doanh chưa bao giờ quyến luyến sự dịu dàng của Hoàng đế đến thế, không khỏi lấy má dụi vào lòng bàn tay Yến Tự Lễ, khiến người trên cao bật cười khàn khàn.
Thượng Doanh Doanh như tỉnh mộng, má nóng bừng lên, vội vàng trả lời: “Chuyện hôm nay nếu gây thành đại họa, một mình tần thiếp chết cũng không đáng tiếc. Nhưng hiện tại đang là lúc đại hôn của Tiểu Vương gia, vì chuyện này mà hủy hoại lương duyên với Tĩnh An Huyện chúa, chẳng phải là ly gián quan hệ giữa Gia Nghị Vương phủ với ngài, và thậm chí là với cả cả Hoàng Quý Thái phi sao?”
“Tần thiếp tuy tài năng không nhiều, học thức nông cạn, nhưng cũng biết đạo lý ‘quân ưu thần lao, quân nhục thần tử*’. Nếu vì thân phận thấp hèn của tần thiếp mà khiến vua tôi bất hòa, làm Vạn tuế gia mất mặt, tần thiếp tất sẽ tuẫn tiết.”
Quân ưu thần lao, quân nhục thần tử*: Vua có điều lo lắng thì bề tôi phải lao nhọc để giải quyết nỗi lo cho vua, vua phải chịu điều sỉ nhục thì bề tôi phải chết để rửa sạch nỗi nhục cho vua, hoặc vì không hoàn thành trách nhiệm bảo vệ danh dự của vua, thể hiện lòng trung thành tuyệt đối và trách nhiệm của bề tôi đối với quân vương.
Thượng Doanh Doanh hai mắt sáng ngời, dù nói lời quyết tử nhưng giọng nói cũng không hề run rẩy, lòng trung thành kiên định nào kém gì nam nhi, dũng cảm đến mức không tưởng:
“Dù có một ngày, Vạn tuế gia bỏ rơi tần thiếp, tần thiếp cũng không một lời oán thán.”
Nói xong, Thượng Doanh Doanh như thể tự mình nói đến hăng máu, lập tức định dập đầu.
Yến Tự Lễ vội vàng cúi người đỡ lấy nàng, lúc này thật sự là dở khóc dở cười, cố ý nói giọng ồm ồm:
“Nói bậy bạ gì đó? Đứng dậy.”
“Nàng nghĩ trẫm ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo vệ được sao?” Yến Tự Lễ ôm Thượng Doanh Doanh vào lòng, mũi cọ vào cổ nàng hít lấy hít để, như con ma đói vớ được miếng bánh mật “Nàng muốn học theo Dương Quý Phi, nhưng trẫm thì lại chẳng muốn làm Đường Minh Hoàng đâu.”
Cổ Thượng Doanh Doanh bị cọ đến phát ngứa, lại nghe lời Yến Tự Lễ nói, càng xấu hổ đến mức ngón chân cũng co lại, ư ử hừ hừ: “Vạn tuế gia, tần thiếp đọc sách ít, nói sai lời ngài đừng trách tội…”
Yến Tự Lễ lại chỉ lo hôn nàng, hồi lâu mới chân thành cười nói:
“Doanh Doanh ngoan, trẫm quả thật không nhìn lầm.”
Ngay từ khi Thượng Doanh Doanh còn là cung tỳ, khí độ trong lòng nàng đã không ngừng khiến hắn kinh ngạc. Nói cũng lạ, một thân hình mảnh mai yếu đuối như vậy, lại ẩn giấu cốt cách của bậc can thần, tài thao lược của danh tướng, vừa hay có thể làm lưỡi gươm ba thước trong tay đế vương, tấm khiên trăm luyện trước ngai vàng.
“Những gì nàng nghĩ, những gì nàng nói đều trúng vào chỗ hiểm, còn chỗ nàng không thông, là vì nàng không biết, Đổng thị là người của Khang Vương.” Yến Tự Lễ v**t v* sống lưng Thượng Doanh Doanh, ghé sát vào tai nàng khẽ nói.
Thượng Doanh Doanh kinh ngạc trợn to mắt, không ngờ trong cung thật sự có mật thám của Khang Vương phủ. Trước đây Yến Tự Lễ dùng lời này trêu chọc nàng, nàng còn tưởng là hắn thuận miệng đùa vui.
Xem ra chuyện hôm nay, vốn là nhằm mục đích khiêu khích ly gián, dụng tâm hiểm ác tuyệt không chỉ giới hạn trong phạm vi cung đình. Liễu phi và những người khác có lẽ chỉ xem là tranh đấu hậu cung, nên mới bị nàng ta lợi dụng.
Yến Tự Lễ đột nhiên khẽ véo má Thượng Doanh Doanh, bảo nàng ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mình. Sự thất vọng trong lòng đã tan biến hết, ngược lại có một ý nghĩ đang trỗi dậy mạnh mẽ. Ý nghĩ này nghe có vẻ điên cuồng, nhưng lúc này sắp trào ra đến môi, lại không hề cảm thấy bất ngờ, như thể đã sớm tồn tại trong lòng từ lâu.
“Doanh Doanh, trẫm đang suy nghĩ ban cho nàng một phong hiệu…”
Hơi thở Yến Tự Lễ trở nên dồn dập, mấy chữ ngắn ngủi như thể đã lăn qua đầu lưỡi mấy vòng, mới cuối cùng trịnh trọng thốt ra:
“Dùng chữ ‘Nghi’ có được không?”
Thượng Doanh Doanh mơ hồ cảm thấy kỳ lạ, không hiểu Yến Tự Lễ đột nhiên nhắc đến chuyện này làm gì?
Nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, Thượng Doanh Doanh không chắc chắn ý của hắn, không khỏi cẩn thận hỏi lại:
“Không biết là chữ Nghi nào ạ?”
Yến Tự Lễ gần như không thể nhận ra mà dừng lại một chút, thuận miệng dỗ dành: “Doanh Doanh tính tình thuần lương, phong thái đoan trang, am hiểu lễ nghi (仪), trẫm thấy chữ ‘Nghi’ (仪)này cực kỳ hợp với nàng.”
Nói rồi, Yến Tự Lễ lấy đầu ngón tay chấm chút nước trà, viết lên mép bàn.
Nhìn vệt nước ngoằn ngoèo hiện lên trên mặt gỗ đàn hương sẫm màu, Thượng Doanh Doanh hoàn toàn không thể rời mắt, chỉ cảm thấy như bị ánh nước đâm vào đến nhức nhối, sự run rẩy theo máu chảy vào tứ chi bách hài.
Nàng rõ ràng đã nhìn ra được một thánh ý sâu sắc hơn, nặng nề hơn, điều Yến Tự Lễ thật sự nghĩ trong lòng, hẳn phải là…
Nghi (仪) của Khôn Nghi Cung (坤仪宫), Nghi (仪) của mẫu nghi thiên hạ (母仪天下).
