Ngự Tiền Độc Sủng - Dã Lê

Chương 80: Bổn vương chính là thích cùng điệt nữ đi chơi



Ngoại truyện giả định: Trâm vàng rơi (2)

Trước phố Vĩnh Môn, vẫn náo nhiệt và ồn ào như mọi khi, tiếng rao hàng vang lên không ngớt. Thượng Doanh Doanh và Yến Tự Lễ sánh vai bước ra từ Gia Nghị Vương phủ, phía sau chỉ có vài trưởng tùy* đi theo lác đác, chỉ vì nếu đông người ngược lại sẽ không được tự tại.
Trưởng tùy*: Người hầu cận lâu năm
Thượng Doanh Doanh đội một chiếc nón có mạng che bằng vải tơ tằm, dưới vành nón, một đôi mắt sáng trong veo, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ. Chút căng thẳng ban đầu vì buổi hẹn, sớm đã bị sự náo nhiệt của phố thị làm tan đi bảy tám phần.
Chỉ thấy hai bên con đường lát đá xanh, cây hòe, cây liễu đã đâm chồi non, màu xanh non ánh lên trên bức tường xám. Các cửa hàng đã sớm thay rèm nhưng mùa hè, bên ngoài tiệm lụa là treo tấm biển hiệu màu vàng hạnh ghi “Thời Tân Hoa Dạng*”. Trước cửa tiệm thuốc phơi trần bì, đương quy, một làn hương thuốc hòa vào trong gió.
Thời Tân Hoa Dạng*”: Kiểu dáng thời thượng
Bỗng nghe tiếng “leng keng”, thì ra là một người thợ đồng dạo gánh đồ nghề, những chiếc ấm đồng, chén thiếc dưới ánh mặt trời sáng chói lóa mắt.
Thấy Thượng Doanh Doanh nhìn đông ngó tây, dáng vẻ hớn hở, Yến Tự Lễ cũng không khỏi khẽ nhếch môi.
“Doanh Doanh còn muốn đi nghe kịch không?” Hắn hỏi với giọng cười, chậm rãi mở lời.
Thượng Doanh Doanh nghe vậy, cách lớp mạng che, má lại có chút nóng lên, lí nhí nói: “Chẳng qua là tiện miệng nhắc tới, chứ không có thật sự muốn đi.”
“Ồ?” Yến Tự Lễ nhướng mày, ý cười càng đậm “Vậy ngày thường Doanh Doanh thích làm gì để giải khuây?”
Thượng Doanh Doanh nghiêng đầu suy nghĩ, con ngươi đảo một vòng, ra vẻ nói: “Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là đọc sách, thêu thùa, thỉnh thoảng cùng nương thân học quản gia thôi ạ.”
Thượng Doanh Doanh ở trước mặt Yến Tự Lễ rất giữ thể diện, tuyệt đối không nhắc đến việc mình thích lén lút ra khỏi phủ chơi.
Yến Tự Lễ nghe vậy, chỉ cảm thấy tâm tư nhỏ của các cô nương thật đáng yêu. Hắn hoàn toàn không để tâm việc Thượng Doanh Doanh thích lén ra ngoài, chỉ yêu dáng vẻ hoạt bát đáng yêu đó của nàng, cũng hy vọng nàng có thể mãi mãi vui vẻ.
Thượng Doanh Doanh có chút chột dạ, chủ động chuyển chủ đề hỏi: “Biểu thúc lần này đến Mạc Bắc, chắc hẳn đã thấy được rất nhiều chuyện kỳ lạ thú vị phải không ạ?”
Trong giọng nói của Thượng Doanh Doanh tràn đầy tò mò và sùng bái, ánh mắt trong veo qua lớp nón che nhìn thẳng vào hắn. Yến Tự Lễ thấy nàng như vậy, cũng lựa vài chuyện thú vị ở biên ải kể cho nàng nghe.
Nhưng những cảnh chém giết đẫm máu, cửu tử nhất sinh, hắn tự nhiên cũng giống như Gia Nghị Vương, nửa câu cũng không nhắc đến với Thượng Doanh Doanh. Chỉ kể về phong cảnh sa mạc, những điều thấy được ở xứ lạ, hoặc là các tướng sĩ ngày thường làm sao để tìm niềm vui trong gian khổ. Yến Tự Lễ không hiểu sao lại cảm thấy, nếu kể ra những chuyện trên chiến trường, Thượng Doanh Doanh chắc chắn cũng sẽ lo lắng cho hắn.
Thượng Doanh Doanh nghe rất say sưa, lúc thì kinh ngạc thốt lên, lúc thì che miệng cười khẽ, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm. Chỉ cảm thấy biểu thúc không chỉ dung mạo tuấn tú, ngay cả nói chuyện cũng thú vị dễ nghe như vậy, còn lợi hại hơn cả thần tiên trong tuồng kịch nữa.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, bất giác đã đi được nửa con phố. Thượng Doanh Doanh mắt tinh, nhìn thấy ven đường có một gánh hàng nhỏ bán tranh bằng đường, con phượng hoàng vừa làm xong sống động như thật, trên cánh còn rưới một lớp mật đường óng ánh.
“Oa, đẹp quá!” Thượng Doanh Doanh khẽ kêu lên, bước chân có chút không nhấc nổi.
Yến Tự Lễ nhìn theo ánh mắt của nàng, trong lòng đã hiểu, tự nhiên mà mở túi tiền trả bạc. Không bao lâu sau, Thượng Doanh Doanh đã cầm con phượng hoàng bằng đường tinh xảo kia trong tay, trong lòng ngọt ngào.
Đi chưa được mấy bước, lại thấy trong quán trà ở góc phố, nam nhân mặc áo vải xám đang ăn đậu khấu rang với trà bát lớn. Người làm của tiệm bánh trái vén xửng hấp lên, món bánh đậu hà lan mới ra lò bốc hơi nóng hổi, thu hút mấy đứa trẻ con buộc tóc trái đào cầm tiền đồng vây lại. Ông chủ tiệm đeo kính đồi mồi, trong tay cầm cây cân đồng nhấc lên hai miếng bánh vàng óng.
Ông lão chít khăn vải xanh ven đường, vác một cái bia cỏ cắm đầy những xiên kẹo hồ lô. Những quả sơn tra được bọc một lớp đường màu hổ phách, trông như một tấm rèm kết bằng hạt mã não. Bỗng có một nha hoàn mặc áo xanh lục từ trong kiệu thò người ra, ném mười mấy đồng tiền lớn mua ba xiên, dùng khăn lụa bọc lại rồi đưa vào trong cánh cổng son.
Thượng Doanh Doanh vốn tính tình thích cái đẹp, thích náo nhiệt, thấy những món ăn mới lạ này, đâu còn nhịn được. Yến Tự Lễ cũng chiều chuộng nàng, hễ là món nàng nhìn thêm hai lần, liền đều móc bạc ra mua.
Không bao lâu, Tuệ Nhi đi theo sau, và trưởng tùy của Yến Tự Lễ, trên tay đều đã cầm đầy những túi giấy gói dầu các loại.
Thượng Doanh Doanh lúc này mới nhận ra, hôm nay mình ra ngoài vội, vậy mà lại quên mang túi tiền. Thượng Doanh Doanh tức thời thấy khó xử, ngập ngừng mở lời: “Biểu thúc… ta không phải cố ý ăn quỵt tiền của ngài đâu ạ.”
Thấy nàng ngượng ngùng đến mức sắp chui xuống đất, Yến Tự Lễ không khỏi cảm thấy buồn cười.
“Có gì đâu?” Yến Tự Lễ hoàn toàn không để tâm nói “Mấy món đồ nhỏ vài đồng tiền, khó có dịp ra ngoài một chuyến, Doanh Doanh vui là được.”
Thượng Doanh Doanh lại rất cố chấp, nghiêm túc nói: “Không được đâu ạ. Lần sau ngài lại đến phủ, ta nhất định sẽ trả lại tiền cho ngài.”
Yến Tự Lễ nhất thời không nói gì, hắn không muốn đòi lại tiền, nhưng hắn muốn đến Gia Nghị Vương phủ. Chuyện Thượng Doanh Doanh nói lần sau gặp lại, có được tính là một lời mời không nhỉ?
Đang suy nghĩ, một người bán hoa nhung bên cạnh đã bắt chuyện: “Vị gia này và phu nhân tình cảm thật tốt, phu nhân thích gì, gia liền mua cho hết.”
Người bán hàng cũng là thấy Yến Tự Lễ khí độ bất phàm, Thượng Doanh Doanh tuy đội nón che, nhưng dáng người thướt tha, chắc hẳn là một đôi bích nhân. Thượng Doanh Doanh nghe vậy sững sờ, ngay sau đó má đỏ như ráng chiều, liên tục xua tay: “Ngài đây hiểu lầm rồi, ngài ấy là biểu thúc của ta.”
Người bán hàng kia cũng sững sờ, đánh giá hai người vài cái, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc. Vị gia trẻ tuổi này trông nhiều nhất cũng chỉ ngoài hai mươi, sao đã thành “biểu thúc” rồi?
Trên mặt Yến Tự Lễ ngược lại hông có gì thay đổi, chỉ nhàn nhạt cười, khẽ ôm vai Thượng Doanh Doanh đi về phía trước vài bước.
Đợi đi xa hơn một chút, Yến Tự Lễ mới cúi đầu nhìn Thượng Doanh Doanh, giọng điệu dụ dỗ: “Doanh Doanh, ở bên ngoài đừng gọi ta là biểu thúc nữa.”
Thượng Doanh Doanh sững sờ, ngẩng mặt nhìn hắn: “Vậy… vậy ta nên gọi ngài là gì ạ?”
Yến Tự Lễ bước chân hơi dừng lại, ánh mắt rơi trên đôi môi đỏ vì kinh ngạc mà hơi hé mở của nàng, ánh mắt sâu hơn. Hắn khẽ nhếch môi, giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Hay là… nàng cứ gọi ta là Cửu ca đi.”
Cửu ca?
Thượng Doanh Doanh chỉ cảm thấy con nai nhỏ trong lòng lại bắt đầu nhảy loạn, hai chữ đó như tiếng sét từ trên trời giáng xuống, đánh cho nàng có chút choáng váng. Nàng mấp máy môi, tiếng “Cửu ca” kia lại làm sao cũng không gọi ra được, chỉ cảm thấy má nóng ran. Yến Tự Lễ đương nhiên không phải là ca của nàng, nếu nàng thật sự gọi như vậy, chẳng phải thành tình ca ca rồi sao?
Yến Tự Lễ cũng không thúc giục nàng, chỉ mỉm cười xoa đầu nàng, dường như vô cùng kiên nhẫn. Hai người lại im lặng đi về phía trước một đoạn đường, Thượng Doanh Doanh không nhịn được nép vào bên cạnh Yến Tự Lễ, tay vẫn còn cầm con phượng hoàng bằng đường kia.
Đúng vào giờ Thân tam khắc, trên trời bỗng trôi qua một đám mây đen. Vương bà bán trà hạnh nhân rất nhanh nhẹn, lập tức cúi người thu dọn những chiếc bát sứ nhỏ, hạt mưa đã lách tách rơi trên tấm dù che bằng vải dầu.
Trong nháy mắt, du khách đầy đường tan tác như chim vỡ tổ, chỉ còn lại mấy đứa trẻ nghịch ngợm chân trần giẫm lên vũng nước, làm kinh động con lạc đà đang nghỉ chân ven đường ngẩng đầu lên.
“Ôi, vậy mà lại mưa rồi!”
Vừa rồi trời còn trong xanh, lúc này đã lại đổ mưa, Thượng Doanh Doanh kinh ngạc giơ tay, vội vàng che trên đầu.
Lời còn chưa dứt, Yến Tự Lễ đã dang tay một cái, ôm Thượng Doanh Doanh đến dưới mái hiên trú mưa.
Thượng Doanh Doanh chỉ cảm thấy vai ấm lên, cả người liền được hắn che chở, nhanh chóng di chuyển đến dưới một mái hiên ven đường. Cơn mưa đến vừa nhanh vừa mạnh, trong nháy mắt đã như trút nước, rơi trên đường đá xanh tạo thành từng chuỗi bọt nước.
Yến Tự Lễ đứng bên cạnh nàng, hơn nửa thân người đều che ở bên ngoài, thay nàng chắn gió mưa. Mùi hương trầm thủy nhàn nhạt trên người hắn, hòa cùng hơi thở trong lành của nước mưa, tất cả đều chui vào mũi Thượng Doanh Doanh.
“Không sao đâu” Yến Tự Lễ cúi mắt nhìn Thượng Doanh Doanh, nhẹ giọng an ủi “Mưa rào mùa hạ, đến nhanh đi cũng nhanh, một lát nữa sẽ tạnh thôi.”
Thượng Doanh Doanh ngẩng mặt lên, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Yến Tự Lễ, bên trong chứa đựng ý cười nhàn nhạt, còn có sự dịu dàng khiến nàng gần như say ngã. Tiếng mưa rả rích, ngăn cách sự ồn ào của phố thị, hai người đứng dưới mái hiên nhỏ bé kia, phảng phất như trời đất tức thì tĩnh lặng, chỉ còn lại đôi bên.
Ngày thường nàng ghét nhất những ngày mưa ẩm ướt như thế này, lúc này lại cảm thấy, nếu có thể cứ mưa mãi thì tốt biết mấy, vòng tay của biểu thúc cũng quá dễ chịu rồi.
Ngay lúc Thượng Doanh Doanh đang say sưa, sau lưng lại bất thình lình truyền đến một giọng nam có phần trầm dày: “Cửu gia?”
Ý cười bên môi Yến Tự Lễ khẽ thu lại, sự dịu dàng trong mắt cũng tan đi vài phần, thay vào đó là vẻ cao quý xa cách thường ngày.
Yến Tự Lễ ung dung che chở Thượng Doanh Doanh, khẽ gật đầu với người vừa đến: “Mạnh đại nhân.”
Đột nhiên có người ngoài xen vào, làm Thượng Doanh Doanh giật nảy mình, như một chú thỏ con bị kinh động, vội vàng quay đầu đi, đôi mắt dưới nón che rụt rè liếc một cái.
Nàng nhận ra vị Mạnh đại nhân này, là điệt tử của nhà nương gia Mạnh Thái hậu. Thượng Doanh Doanh bẻ ngón tay tính toán, trời ạ, vậy mà lại là một vị cữu gia gia*.
Cữu gia gia*: Ông cậu
Bối phận của mình, quả thực là quá nhỏ bé, đi đến đâu cũng phải làm tôn nữ của người ta.
Nghĩ đến đây, Thượng Doanh Doanh không khỏi bĩu môi, biểu thúc có khi nào cũng chê nàng còn nhỏ, chỉ coi nàng như tiểu điệt nữ mà dỗ dành không?
Yến Tự Lễ ánh mắt nháy bén, sớm đã thu hết dáng vẻ nữ tử nhi của Thượng Doanh Doanh vào mắt. Hắn còn tưởng là cơn mưa kia làm nàng mất hứng, hoặc là do sợ người lạ.
Yến Tự Lễ trao đổi vài câu với Mạnh đại nhân, liền lại dịu giọng, đến gần tai Thượng Doanh Doanh nói nhỏ: “Bên ngoài mưa vẫn còn rơi, chúng ta vào trong tìm một gian phòng yên tĩnh, uống một tách trà nóng cho ấm người.”
“Đợi mưa tạnh rồi, ta lại cùng nàng ra ngoài dạo phố, được không?” Yến Tự Lễ dịu dàng hỏi Thượng Doanh Doanh, phảng phất như Thượng Doanh Doanh nói không chịu, thì dù có chuyện gì trước mắt, hắn cũng đều thuận theo nàng.
Nhưng Thượng Doanh Doanh đâu phải là cô nương không hiểu chuyện? Biết Yến Tự Lễ là gặp phải chuyện chính sự, nàng vội vàng gật đầu như giã tỏi, giọng nói lí nhí: “Đều nghe theo Cửu… biểu thúc.”
Tiếng “Cửu ca” đến bên miệng, lại bị nàng nuốt ngược trở lại, chỉ sợ người ngoài nghe thấy sẽ chê cười.
Đáy mắt Yến Tự Lễ lóe lên ý cười, cũng không vạch trần.
Một nhóm người đi dọc theo dưới mái hiên, bước vào một quán trà trông khá trang nhã bên cạnh. Yến Tự Lễ tiện tay đưa bạc, tiểu nhị liền ân cần dẫn họ lên một gian riêng có cửa sổ ở lầu hai.
Yến Tự Lễ và Mạnh đại nhân ngồi ở gian ngoài bàn chuyện, tự có tiểu nhị dâng trà thơm. Thượng Doanh Doanh thì ngoan ngoãn trốn ở gian trong, nằm dài trên chiếc bàn trà nhỏ sau tấm bình phong hoa mai màu đỏ thẫm.
Thượng Doanh Doanh hôm nay dậy sớm, buổi chiều lại mong ngóng gặp Yến Tự Lễ, cũng không có thời gian nghỉ ngơi, lúc này nghe hai người bên ngoài ngươi một lời ta một tiếng nói về chuyện gì đó như tào vận, biên phòng, chỉ cảm thấy mí mắt ngày càng nặng trĩu, sắp díp lại.
Uể oải nằm dài trên chiếc bàn nhỏ bằng gỗ hoa lê, Thượng Doanh Doanh chán chường nghịch ngón tay mình. Khóe mắt liếc qua, liền thấy túi giấy dầu đặt bên cạnh.
Bên trong đỏ rực, chẳng phải là món hồng ngào đường mà Yến Tự Lễ vừa mua sao?
Những quả hồng quả kia được bọc trong mật đường óng ánh, trông rất đáng yêu. Thượng Doanh Doanh nuốt nước bọt, không nhịn được đưa ngón tay ra, lặng lẽ móc một quả từ trong túi giấy dầu ra.
Nàng nhìn trái nhìn phải, thấy Yến Tự Lễ ngồi vững vàng bên ngoài bình phong, nhất thời không có vẻ gì là sắp vào, liền nhanh chóng nhét quả hồng quả kia vào miệng.
“Ưm!”
Mắt Thượng Doanh Doanh bỗng sáng lên, quả sơn tra này được xào qua với mật đường, chua chua ngọt ngọt, mang theo mùi thơm của đường cháy, sao mà ngon đến thế chứ? Hơn nữa vị chua ngọt này, lại còn có chút khiến người ta tỉnh ngủ.
Thượng Doanh Doanh thèm không chịu nổi, đâu còn nhịn được, dứt khoát cũng không khách sáo, lặng lẽ nhón lên từng quả một.
Một tuần trà sau, Yến Tự Lễ mỉm cười tiễn Mạnh đại nhân đi, lúc này mới quay người bước vào gian trong. Hắn vốn định xem Thượng Doanh Doanh có ngủ quên không, nào ngờ vừa ngước mắt, đã thấy Thượng Doanh Doanh ngồi ngay ngắn, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, một đôi mắt lại sáng long lanh nhìn hắn.
Chỉ là chiếc túi giấy dầu trước mặt nàng, đã xẹp lép nằm trên bàn, không còn vẻ căng phồng như vừa rồi, bên cạnh còn vương vãi mấy chiếc tăm tre nhỏ dùng để xiên hồng quả.
Yến Tự Lễ vừa nhìn thấy cảnh này, sao còn không hiểu được nãy giờ nàng ở trong này làm gì. Hắn trong lòng thầm buồn cười, nhưng trên mặt lại cố ý sa sầm, trầm giọng hỏi: “Quả hồng ngào của bổn vương đâu?”
Thượng Doanh Doanh ngượng ngùng cười, ăn vạ lí nhí: “Biểu thúc vừa rồi ở ngoài đã tự mình ăn rồi, lúc này sao lại quên ạ?”
Vừa nhắc đến hai chữ “quả hồng”, Thượng Doanh Doanh không khỏi nhớ lại, nhẹ nhàng l**m môi.
Ôi!
Thượng Doanh Doanh trong lòng gào thét, trên môi nàng, còn dính vụn đường vàng óng. Lần này thật sự là người tang vật chứng, không thể chối cãi được rồi!
Thượng Doanh Doanh trong lúc cấp bách nảy ra ý, vội vàng từ trên búi tóc lấy ra một chiếc trâm kim tước, đưa về phía trước, mắt long lanh nhìn Yến Tự Lễ: “Biểu thúc, cái này cho ngài.”
Yến Tự Lễ hơi nhướng mày, còn tưởng nàng vì ngượng ngùng, lấy cây trâm vàng này làm vật bồi thường, quả thực là ra tay hào phóng.
Nào ngờ Thượng Doanh Doanh lại cười hì hì, ôm cánh tay Yến Tự Lễ làm nũng: “Món hồng ngào đường kia ngon quá, ta còn muốn ăn thêm một gói nữa.”
Sờ sờ cây trâm vàng đã đưa ra, Thượng Doanh Doanh lộ rõ ý đồ: “Ngài bảo trưởng tùy đi mua thêm đi mà, cái này coi như là… là tiền chạy vặt?”
Nói đến cuối, nàng cũng cảm thấy mình quá tham ăn, giọng nói không khỏi nhỏ đi, e thẹn nghịch tua rua.
Yến Tự Lễ bị trêu đến suýt bật cười, thì ra không phải là bồi thường, mà là lấy trâm làm tiền, tiếp tục sai hắn đi mua đồ ăn vặt.
Hắn vốn là cố ý trêu chọc Thượng Doanh Doanh, gói hồng ngào đường kia vốn cũng là mua cho nàng. Chỉ là cô nương ngốc nghếch đáng yêu này, lại dễ dàng đưa cây trâm vàng qua như vậy…
Đầu ngón tay v**t v* cây trâm kim tước vẫn còn hơi ấm, chạm vào thấy mịn màng, chú chim sẻ trên đầu trâm sống động như thật, phảng phất như giây tiếp theo sẽ dang cánh bay đi. Ánh mắt Yến Tự Lễ sâu hơn vài phần, cây trâm này, hắn thật sự có chút không muốn buông tay.
Nàng có biết, tặng trâm có ý nghĩa gì không?
Chắc là không biết đâu, tiểu ngốc nghếch này.
Yến Tự Lễ không hề nhắc nhở Thượng Doanh Doanh, chỉ lật tay nhét cây trâm kim tước vào lòng, rồi lại sai trưởng tùy đi mua thêm mấy gói mứt hoa quả các loại về.
Trời gần hoàng hôn, bên ngoài cửa sổ mưa đã dần tạnh, chỉ còn lại tiếng tí tách trên lá chuối. Yến Tự Lễ ngồi cùng Thượng Doanh Doanh bên bàn trà trên giường gạch, đẩy hé một nửa cửa sổ, nhìn con phố đã được gột rửa sạch sẽ, không khí tràn ngập hương đất trong lành.
Nghiêng mắt nhìn sang Thượng Doanh Doanh đang từng miếng nhỏ ăn xào hồng quả bên cạnh, vẻ mặt mãn nguyện, Yến Tự Lễ bỗng bật cười, nhỏ giọng hỏi một câu:
“Nàng có phải là một con mèo hư không?”
Thượng Doanh Doanh nghe vậy hơi sững sờ, ngay sau đó hiểu ra hắn đang trêu chọc mình ăn vụng. Mặt nàng nóng lên, ra vẻ quay đầu đi, hừ một tiếng, không thèm để ý đến Yến Tự Lễ. Thực ra, đôi giày thêu trong vạt váy đang không ngừng lúc lắc, mũi chân cứ cong lên cong xuống, vậy mà lại là vui đến mức vểnh cả chân.

Bất giác, mặt trời đã lặn về phía tây, chân trời nhuốm mấy vệt màu yên chi đẹp mắt. Dẫn Thượng Doanh Doanh ra ngoài chơi nửa ngày, cũng nên đưa nàng về bên cạnh phụ mẫu, nếu không Vương phủ sợ là sẽ đến tìm.
Yến Tự Lễ trong lòng thầm than, lại im lặng nhìn Thượng Doanh Doanh một lúc lâu, lúc này mới dịu giọng nói: “Trời không còn sớm nữa, bổn vương đưa nàng về phủ.”
Nụ cười trên mặt Thượng Doanh Doanh cứng lại, vội vàng đi xem sắc trời, quả thực đã sắp đến giờ cơm tối, phải về phủ rồi. Nàng đành phải cúi đầu, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng đáp lại. Lớp mạng che trên nón lại rũ xuống, che đi sự thất vọng trong mắt.
Cứ thế này mà về, thật có chút chưa thỏa mãn.
Nhưng dù không nỡ đến đâu, cũng có lúc phải về nhà.
Mắt thấy cánh cổng sơn son của Gia Nghị Vương phủ đã ở ngay trước mắt, hai con sư tử đá oai vệ trước cổng, dưới ánh hoàng hôn kéo ra những chiếc bóng dài.
Thượng Doanh Doanh dừng bước, đang suy nghĩ nên làm thế nào để từ biệt Yến Tự Lễ, là nên hành lễ một cách quy củ, hay là…
“Này! Ngươi với em gái ta đi đâu về thế?”
Giọng nói kia trong trẻo dễ nghe, mang theo sự ồn ào đặc trưng của thiếu niên, đột nhiên từ trong cổng lớn của Vương phủ truyền ra.
Thượng Doanh Doanh vội quay người nhìn lại, chỉ thấy Cố Tuy đang sải bước xuống bậc thềm. Phía sau còn có mấy tiểu tư*, xem điệu bộ này, trông giống như là cố tình ra tìm nàng.
Tiểu tư*: Người hầu nam
Thượng Doanh Doanh ngày thường lén ra khỏi phủ đã quen, khó khăn lắm mới có một lần quang minh chính đại, thấy cảnh này, cũng hoàn toàn quên mất. Nàng bất giác lùi lại sau lưng Yến Tự Lễ, trong lòng đánh trống liên hồi: Hỏng rồi hỏng rồi, bị ca ca bắt tại trận rồi!
Yến Tự Lễ nghe tiếng, chỉ nhàn nhạt liếc Cố Tuy một cái, khẽ vỗ lưng Thượng Doanh Doanh an ủi.
“Thật không biết lớn nhỏ, bổn vương là biểu thúc của ngươi đấy.”
Giọng Yến Tự Lễ không cao, nhưng mang một vẻ uy nghi của bậc thiên gia, đè bẹp khí thế kiêu ngạo của Cố Tuy xuống một nửa.
Nhưng vừa nghĩ đến muội muội nhà mình vậy mà lại cùng hắn trở về, chút lòng kính sợ kia của Cố Tuy, lại bị sự sốt ruột bảo vệ muội muội xua tan.
“Ngài còn biết là biểu thúc cơ à?” Cố Tuy nghểnh cổ, có phần bất bình la lên “Vậy biểu thúc sao còn dụ dỗ điệt nữ ra ngoài dạo phố?”
Lời này thật sự là quá khó nghe. Thượng Doanh Doanh sợ Yến Tự Lễ sau này sẽ không đi cùng nàng nữa, tức thì lo đến giậm chân, đưa tay ra kéo tay áo Cố Tuy: “Ca! Huynh nói bậy gì thế?”
“Hôm nay ra ngoài chơi, là nương đã đồng ý rồi.” Thượng Doanh Doanh lấy lại tinh thần, lập tức ưỡn thẳng lưng, thẳng thắn giải thích.
Nhưng Yến Tự Lễ nghe xong lời kia của Cố Tuy, không những không giận, ngược lại khóe môi còn nở một nụ cười như có như không. Hắn ung dung sửa lại tay áo, dáng vẻ nói không nên lời vẻ thong dong cao quý.
“Bổn vương chính là thích cùng điệt nữ đi chơi, thì đã sao nào?”
Yến Tự Lễ đáp lời này một cách hùng hồn, mặt dày phải gọi là như tường thành.
Thượng Doanh Doanh chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống, thầm nghĩ đây là chuyện gì với chuyện gì vậy. Nàng đúng là lo bò trắng răng, vị Đoan Vương biểu thúc này, rõ ràng còn vô lý hơn cả ca ca nữa.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng nàng lại vô cớ dâng lên một vị ngọt, an ổn như chim mỏi về tổ.
Cố Tuy bị câu “thì đã sao nào” kia của hắn làm cho nghẹn đến trợn trắng mắt, thầm mắng Đoan Thân Vương trông cũng ra dáng lắm, sao nói chuyện lại vô lại như vậy!
Nhưng Yến Tự Lễ đứng ở đó, hắn lại không dám làm càn, hật đúng là có thêm một vị tổ tông sống.
Yến Tự Lễ cũng không để ý đến tiểu tử đang múa may quay cuồng kia, chỉ quay đầu nói với Thượng Doanh Doanh một cách ôn tồn: “Vào đi, đừng để Vương phi đợi sốt ruột.”
Thượng Doanh Doanh lúng túng gật đầu, má nóng ran. Yến Tự Lễ lại nhìn sâu vào mắt nàng một lần nữa, trong ánh mắt đó, dường như có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng lại không nói gì cả.
“Này!”
Nhìn bóng lưng Yến Tự Lễ hiên ngang rời đi, Cố Tuy tức đến vỗ trán.
Đây là chuyện gì vậy! Muội muội xinh đẹp của nhà mình, sao lại đi chung với một ông biểu thúc chứ?
Cố Tuy càng nghĩ càng tức, quay đầu liền đi vào nội viện tìm nương thân, nhất định phải nói cho rõ chuyện này.

 

Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...