Ngự Tiền Độc Sủng - Dã Lê

Chương 83: Đoan Vương e là sắp định thân rồi.



Ngoại truyện giả định: Trâm vàng rơi (5)

Thượng Doanh Doanh vừa chột dạ vừa nhát gan, gần như không nhấc nổi chân. Chỉ có thể lê đế giày trên đất, lề mề đi từ bên cạnh Yến Tự Lễ, trở về chỗ nương thân. Nàng cố gắng hết sức giấu người ra sau lưng nương thân, cúi gằm đầu, hận không thể thu mình lại thành một cục, để nương thân không nhìn thấy khuôn mặt đang nóng bừng của mình.
Gia Nghị Vương phi thoạt đầu sững sờ, ngay sau đó cảm nhận được vạt áo sau lưng bị kéo nhẹ, không cần quay đầu cũng biết, là khuê nữ chẳng mấy khi bớt lo của mình đang nhoài người tới giở trò ăn vạ.
Vương phi khẽ nghiêng mặt, định liếc xem nha đầu này lại giở trò gì, Thượng Doanh Doanh lại dịch sang một bên khác, cố tình để nương thân nhìn vào khoảng không.
Yến Tự Lễ thấy vậy, không khỏi cong cong khóe môi, thầm nghĩ chim cút nhỏ thành tinh, chắc cũng chỉ có dáng vẻ này thôi nhỉ?
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Yến Tự Lễ lại trở nên ung dung, bước lên một bước, chắp tay với Gia Nghị Vương phi, nhỏ giọng chào hỏi: “Vương phi nương nương.”
Gia Nghị Vương phi lúc này trong lòng rất hồ nghi, nhưng trên mặt vẫn giữ được vẻ bình tĩnh. Bà liếc Yến Tự Lễ một cái, rồi lại liếc sang dáng vẻ hèn nhát của Thượng Doanh Doanh đang hận không thể giấu mình vào trong bóng, cuối cùng vẫn khom người đáp lễ.
“Đoan Vương gia” giọng Vương phi bình thản, bàn tay trắng muốt vén lại dải lụa màu đỏ sẫm, thuận tiện kéo Thượng Doanh Doanh xuống, “Phía trước trong Lân Chỉ Điện sắp mở tiệc, ta đặc biệt qua đây tìm Doanh Doanh. Vương gia nếu không có việc gì khác, cũng mau trở về đi, đừng để trễ giờ.”
Lời này ẩn chứa ý tứ đuổi khách, Yến Tự Lễ lại không hề giảm đi nụ cười, chỉ thuận theo ý mà đáp: “Đa tạ Vương phi nương nương nhắc nhở.”
Nói xong, Yến Tự Lễ dừng lại một chút, ánh mắt và Thượng Doanh Doanh khẽ giao nhau. Thấy nàng e thẹn trốn sau lưng Vương phi, còn không ngừng nhìn mình, Yến Tự Lễ không nỡ để nàng quay về bị mắng, tức thì dịu giọng giải thích: “Vừa rồi thấy Huyện chúa một mình ở đây ngắm cảnh, bổn vương liền cùng nàng đi dạo bốn phía, lại đến bên bờ sông Kim Cô Tử xem vài cảnh sắc mới lạ. Không ngờ lại làm phiền Vương phi nương nương tìm người, thật sự là lỗi của bổn vương, mong nương nương đừng trách tội Huyện chúa.”
Lời này nói không chê vào đâu được, vừa giải thích vì sao hai người ở cùng nhau, lại vừa đem hết cái nghi ngờ “hẹn hò riêng” kia ôm hết vào người mình, cũng coi như là có trách nhiệm.
“Thì ra là vậy, Đoan Vương gia nói quá lời rồi.” Gia Nghị Vương phi khẽ nhướng mày, gật đầu đáp lại hai tiếng, sau đó cũng không nói nhiều thêm.
Đợi Yến Tự Lễ biến mất ở cuối con đường nhỏ có hoa lá cây cối xum xuê, Vương phi lúc này mới đưa tay ra, một tay kéo Thượng Doanh Doanh vẫn còn muốn lùi về sau, lôi nàng từ sau lưng mình ra.
“Nương, người đừng giận nữ nhi nữa mà, vừa rồi không phải như người nghĩ đâu, chỉ là sự tình có nguyên do…” Thượng Doanh Doanh như một chú mèo con bị xách gáy, cúi đầu, giọng nói nhỏ như muỗi kêu. Ngượng ngùng, toát ra một vẻ chột dạ.
Gia Nghị Vương phi thấy vậy, tức thì đưa ngón trỏ ra, bực bội chọc chọc vào vầng trán trơn nhẵn của nàng: “Xem cái tiền đồ của con kìa, gan trộm thì không lớn, mà lòng trộm lại không nhỏ*.”
Gan trộm thì không lớn, mà lòng trộm lại không nhỏ*: Tuy nhát gan không dám làm chuyện lớn, nhưng những mưu mô, ý đồ tinh quái, lanh vặt trong bụng thì lại chẳng thiếu.
Thượng Doanh Doanh rụt rụt cổ, ấm ức bĩu môi, đáng thương nhìn mẫu thân.
“Được rồi, được rồi. Có chuyện gì, chúng ta về phủ rồi nói tiếp.”
Bây giờ dù sao cũng đang ở trong cung, khắp nơi đều là tai mắt, không phải là lúc có thể nói chuyện. Vương phi miệng thì trách mắng, nhưng tay lại nắm lấy tay Thượng Doanh Doanh, dẫn nàng đi về hướng Lân Chỉ Điện:
“Còn không mau theo ta vào điện? Cẩn thận làm trễ giờ khai tiệc.”
Thượng Doanh Doanh tự biết mình đuối lý, khẽ “Vâng” một tiếng, ngoan ngoãn đi bên cạnh mẫu thân, từng bước đi theo.
Hôm nay trong Lân Chỉ Điện bày tiệc, cũng rất có quy củ. Tiền điện và hậu điện chỉ cách nhau một bức tường, dùng một tấm bình phong lớn chạm khắc hoa văn bằng gỗ tử đàn mười hai cánh để ngăn cách.
Phía trước là Vạn Tuế gia dẫn đầu các vị Vương gia, Hoàng tử, cùng mấy vị trọng thần. Hậu điện thì là Hoàng thái hậu cùng Quý phi ngồi ở vị trí cao nhất, bên dưới là các vị Cáo mệnh phu nhân của các phủ ngồi theo phẩm cấp.
Nhân lúc Gia Nghị Vương phi đang hàn huyên với các phu nhân, Thượng Doanh Doanh tìm được cơ hội, lặng lẽ quay sang Tuệ Nhi phía sau phàn nàn: “Tuệ Nhi! Ngươi canh chừng kiểu gì thế? Nương qua đây mà không có động tĩnh gì, suýt nữa làm ta sợ chết khiếp.”
Tuệ Nhi cũng đầu óc đầy mồ hôi lạnh, nghe vậy tức thì mặt mày khổ sở, ghé sát lại nói nhỏ: “Huyện chúa tốt của ta ơi, nô tỳ oan quá! Nô tỳ vẫn luôn canh ở ngã rẽ phía tây, nào biết Vương phi nương nương lại đi từ phía đông, xuyên qua hoa viên Từ Khánh để qua đây!”
“Đợi nô tỳ nhìn thấy bóng của Vương phi nương nương, muốn báo tin cho người cũng không kịp nữa ạ.” Tuệ Nhi nói, còn mang theo vài phần sợ hãi, lén liếc nhìn Gia Nghị Vương phi đang nói cười với mọi người.
Nghe Tuệ Nhi nói vậy, Thượng Doanh Doanh cũng biết chuyện này không thể trách nàng ta, đành phải tự nhận mình xui xẻo, buồn bã thở dài một tiếng cho qua.
Đang lúc cuối xuân đầu hạ, Ngự trù theo lệ chuẩn bị các món ăn theo mùa, mọi vật dụng đều dùng đồ sứ trơn, đũa tre, đồ trang trí trên bàn đều thanh nhã.
Hậu điện của Lân Chỉ Điện này, tuy nói là nơi của nữ quyến. Nhưng nói về náo nhiệt, cũng không hề kém cạnh đám nam nhân phía trước. Tiếng tơ tiếng trúc mơ hồ truyền đến, hòa cùng tiếng cười nói nhỏ nhẹ của các mệnh phụ, một khung cảnh phú quý ung dung.
Thấy cung nữ bưng lên món “Bất lạc anh” được gói bằng lá du, bụng Thượng Doanh Doanh trống rỗng, tức thì cũng không còn buồn rầu những chuyện vẩn vơ nữa, vội vàng bẻ nửa miếng, chấm với nước sốt hoa hồng để nếm thử. Gạo nếp ngọt mềm, nhân quả giòn tan, vị hơi đắng của lá du làm giảm đi vị ngọt ngấy, quả là hợp nhau.
Thượng Doanh Doanh hễ ăn vào là nhập thần, một lúc nếm thử cơm nắm, một lúc lại nhai hai miếng bánh gói, quả thực bận rộn không xuể. Bất thình lình, một bàn tay trắng ngần mềm mại từ bên cạnh đặt lên cổ tay nàng.
“Ngươi đó, ngươi đó, có đồ ăn là không để ý đến người khác.” Giọng nói của người nữ tử đáng yêu, ẩn chứa sự hờn dỗi.
Thượng Doanh Doanh quay đầu lại nhìn, thì ra là người bạn như tỷ muội của mình, trưởng nữ của Lại bộ Thượng thư họ Tạ, Tạ Nguyệt Chiêu.
“Chiêu Chiêu!” Thượng Doanh Doanh tức thì mày mắt rạng rỡ, thân mật kéo nàng ta lại ngồi bên cạnh.
Tạ Nguyệt Chiêu hôm nay mặc một chiếc váy lụa màu vàng ngỗng có hoa văn, trông rất xinh đẹp và lanh lợi. Nàng ta ngồi xuống cạnh Thượng Doanh Doanh, từ trong hộp đựng mứt trước mặt nhón một quả anh đào đỏ mọng, trên đầu còn như dính sương mai, đưa đến bên miệng Thượng Doanh Doanh: “Nếm thử cái này đi, ngọt lắm đó!”
Thượng Doanh Doanh cứ thế theo tay nàng ta cắn một miếng, quả nhiên ngọt thanh mát rượi.
Trên bàn tiệc, những món tươi ngon theo mùa cũng rất phong phú, anh đào mới hái đựng trong đĩa băng, quả nào quả nấy đỏ mọng; thịt cua đồng bóc vỏ, ăn kèm với giấm gừng; đậu tằm non xào xanh biếc, cháo nấu bằng lúa mạch mới thơm lừng.
Hai cô nương túm tụm lại với nhau, nhón những quả anh đào đỏ mọng trong đĩa, ngươi một quả ta một quả, vừa ăn vừa thì thầm, nói những chuyện khuê phòng của nữ tử.
Kể xong chuyện vui ở yến tiệc ngắm hoa tại Đông Quận Hầu phủ hôm trước, Tạ Nguyệt Chiêu đảo mắt một vòng, thần bí ghé sát lại một chút, hạ thấp giọng nói: “Doanh Doanh, ta nói cho ngươi nghe một chuyện, vị Đoan Vương biểu thúc kia của ngươi, e là sắp định thân rồi, ngươi có biết không?”
Quả anh đào trong tay Thượng Doanh Doanh, “cạch” một tiếng rơi xuống đĩa, nàng cũng không buồn nhặt, mặt đỏ bừng vội vàng hỏi: “Chiêu Chiêu, ngươi nghe tin này từ đâu vậy? Có chuẩn không?”
Tạ Nguyệt Chiêu vội dùng khuỷu tay huých Thượng Doanh Doanh một cái, hờn dỗi liếc nàng một cái nói: “Ấy, ngươi nói nhỏ thôi! Cẩn thận để người ta nghe thấy.”
Tạ Nguyệt Chiêu nhìn quanh một lượt, lúc này mới ghé vào tai Thượng Doanh Doanh, nhỏ giọng nói: “Là do cô mẫu của ta, Tạ phi nương nương bên đó tiết lộ ra. Tuy nói bây giờ chưa có chỉ dụ công khai, nhưng chắc là tám chín phần không sai đâu.”
“Trong mấy vị Vương gia hiện nay, người chưa thành hôn, chẳng phải chỉ còn lại Tuyên Vương và Đoan Vương sao?” Tạ Nguyệt Chiêu khẽ thì thầm “Tính cách của Tuyên Vương gia, cả ngày chỉ chọi gà đá chó, Vạn Tuế gia e là còn phải rèn luyện ngài ấy thêm vài năm nữa.”
“Nhưng Đoan Vương gia thì khác!” Giọng Tạ Nguyệt Chiêu mang theo vẻ kính sợ, chậc chậc nói “Cứ theo thế lực của Đoan Vương gia trong triều hiện nay, mọi người bề ngoài không nói, nhưng riêng tư ai mà không nghểnh cổ trông ngóng vị trí chính phi của ngài ấy chứ? Bao nhiêu gia đình muốn gả khuê nữ qua đó, đặt cược trước một ván! Nếu cược trúng, sau này chính là phú quý ngút trời.”
Thượng Doanh Doanh thần tình ngơ ngẩn lắng nghe, những lời này từng chữ từng chữ đập vào lòng, đập đến mức nàng đau nhói. Nàng có thể mơ hồ đoán được, cô nương mà Hoàng cữu gia gia muốn ban hôn chắc chắn không phải là mình.
Tạ Nguyệt Chiêu đưa khăn lên che môi, ánh mắt liếc nhẹ về phía chéo đối diện, ghé tai nói với Thượng Doanh Doanh: “Ngươi thấy không? Bàn tiệc của Lý Quốc công phủ bên kia.”
Thượng Doanh Doanh nhìn theo ánh mắt của nàng, chỉ thấy bên cạnh Lý Quốc công phu nhân, quả thực có một vị tiểu thư trẻ tuổi có dung mạo xuất chúng đang ngồi, trông rất đoan trang nhàn nhã, dường như là đại cô nương của Quốc công phủ.
“Nghe cô mẫu nói, Đoan Vương phi mà Vạn Tuế gia vừa ý, có lẽ chính là vị đích trưởng nữ này của Lý Quốc công, Phó Dao.”
Lời này vừa thốt ra, trái tim đang treo lơ lửng của Thượng Doanh Doanh, xem như đã hoàn toàn chìm xuống đáy, lạnh lẽo, không còn chút hơi ấm nào.
Nàng biết mà, chắc chắn sẽ không phải là mình.
Hôn sự của con cái nhà thường dân, còn phải xem trọng lời phụ mẫu, tiếng mai mối. Huống hồ là nhân vật như Đoan Vương biểu thúc, hắn bây giờ là vị thân vương được quan tâm nhất trong triều. Ngôi vị thái tử còn bỏ trống, hôn sự của hắn, há lại là trò đùa? Tự nhiên chỉ có thể nghe theo sự sắp đặt của hoàng phụ, chọn cho hắn một mối hôn sự có lợi nhất.
Lý Quốc công phủ, là gia đình thanh lưu hàng đầu. Phó đại cô nương lại dung mạo đoan trang, đây mới là trời tác hợp chứ.
Thật nực cười cho mình lúc ở trong Ngự hoa viên, còn vì một câu “gả cho người trong lòng mình thương mến” của hắn mà lòng xao động, đúng là kẻ si nói mộng!
Cũng không biết tại sao, Thượng Doanh Doanh bỗng cảm thấy lồng ngực tắc nghẽn, đau âm ỉ, như thể bị mấy miếng thịt mỡ trong món cơm nắm vừa rồi làm cho ngấy, không lên không xuống, khó chịu vô cùng.
Một luồng chua xót dâng lên mắt, Thượng Doanh Doanh cố gắng ra vẻ như không có chuyện gì, vẫn cùng Tạ Nguyệt Chiêu nói chuyện phiếm, nói vài câu nhạt nhẽo. Nhưng gạo nếp ngọt ngậm trong miệng, lại chỉ cảm thấy vị như nhai sáp.
Sau khi uống xong trà lúa mạch, tỳ nữ bên cạnh Thượng thư phu nhân qua, nhỏ giọng gọi Tạ Nguyệt Chiêu trở về.
Khóe môi Thượng Doanh Doanh từ từ duỗi thẳng, cuối cùng thực sự không ngồi yên được nữa, liền tìm một lý do, bẩm báo với người phía trước: “Nương thân, nữ nhi cảm thấy trong điện hơi ngột ngạt, muốn ra ngoài hít thở không khí một chút.”
Gia Nghị Vương phi quay người lại nhìn, thấy mặt Thượng Doanh Doanh quả thực có chút trắng bệch, cũng không nghĩ nhiều. Chỉ cho rằng trẻ con ở trong điện bị gò bó lâu, liền muốn không thoải mái.
“Đi đi, để Tuệ Nhi đi theo con.” Vương phi gật đầu đồng ý, lại tỉ mỉ dặn dò “Chỉ ở gần đây hóng gió thôi, đừng đi xa.”
“Vâng, nữ nhi biết rồi.”
Thấy nương thân đồng ý dứt khoát, Thượng Doanh Doanh như được đại xá, lập tức dẫn theo Tuệ Nhi, như chạy trốn rời khỏi hậu điện.
Bên ngoài Lân Chỉ Điện này, tuy nói không còn gò bó như trong điện, nhưng các vị phu nhân tiểu thư qua lại trên hành lang cũng không ít. Ai nấy đều cười nói duyên dáng, gặp mặt là phải hàn huyên vài câu.
Thượng Doanh Doanh thấy vậy, vội dẫn theo Tuệ Nhi, đặc biệt rẽ vào những ngã rẽ vắng vẻ của hành lang. Không phải nàng ra vẻ, mà thực sự là nỗi thất vọng chua xót kia, như thể ném nàng vào chảo dầu nóng, khiến nàng ngay cả sức để nặn ra một nụ cười cũng không có. Lúc này trong lòng đang như tơ vò, đâu còn tâm trí nào mà gượng cười?
Thượng Doanh Doanh từ nhỏ đã thường theo tổ mẫu vào cung thỉnh an, sớm đã đi dạo quen thuộc khu vực này. Cứ bảy rẽ tám quẹo như vậy, lại thật sự tìm được một nơi thanh tịnh.
Nhưng đợi đến khi tâm thần nàng hơi ổn định lại, ngước mắt nhìn lên, vậy mà chính mình cũng không nhận ra, đây là đã đi đến nơi nào?
Chỉ thấy trước mắt là một khoảng lớn hoa đỗ quyên đang nở rộ như lửa, đỏ rực, tím biếc, từng cụm hoa rực rỡ, đốt cháy cả hốc mắt.
Bức tường hoa đỗ quyên này nở quá rực rỡ, càng làm nổi bật sự tàn tạ trong lòng nàng.
Thượng Doanh Doanh thở dài một tiếng, đang định đi theo đường cũ trở về, lại nghe thấy sau những tán lá dày đặc kia, truyền đến giọng nói của một nữ tử:
“Đoan Vương đã qua đó chưa?”
Thượng Doanh Doanh bỗng ngước mắt lên, nàng vốn không định nghe lén, nhưng hai chữ “Đoan Vương”, như thể yêu quái niệm chú, níu chân nàng không thể nhúc nhích nửa bước.
Thấy Tuệ Nhi trợn to mắt, Thượng Doanh Doanh vội giơ tay ra hiệu cho nàng ta đừng lên tiếng, còn mình thì nín thở lắng nghe.
Phía bên kia bụi hoa, rất nhanh liền có người hồi bẩm: “Nương nương yên tâm, mọi việc đều đã làm xong. Tiểu thái giám bên cạnh Tuyên Vương đến truyền lời, nói là đã hẹn được Đoan Vương qua đó rồi.”
“Nô tỳ nhận được tin, liền lập tức sai nha đầu Vân La kia đến Vạn Phúc Điện dâng hương. Bên ngoài còn cử Tiểu Trung Tử canh chừng, đảm bảo không thể có sai sót. Lát nữa chúng ta chỉ cần cùng Vạn Tuế gia qua đó, chuyện này coi như thành công.”
Lời vừa dứt, tiếng cười khinh miệt tức thì truyền đến. Nữ tử cất giọng hỏi lúc đầu, lại lẩm bẩm một cách không rõ ràng: “…Quý phi sớm đã già nua, chỉ dựa vào việc có hai đứa nhi tử dưới gối, Vạn Tuế gia và Thái hậu đều khá nể mặt bà ta. Lát nữa không có chỗ dựa là Đoan Vương này, bà ta cũng nên dọn chỗ, mau chóng nhường chỗ cho bổn cung.”
Thượng Doanh Doanh nghe đến đây, đột nhiên nhớ ra, giọng nói này rõ ràng là của Hi tần nương nương trong cung.
Tuy cách bụi hoa nghe không rõ lắm, nhưng Thượng Doanh Doanh tâm tư lanh lợi, chỉ cần suy nghĩ một chút liền có thể ghép nối ra vài phần sự việc. Hi tần bây giờ đang được sủng ái, liền muốn thay thế Quý phi? Ý tứ trong lời nói của bà ta, rõ ràng là muốn hãm hại Quý phi, thuận tiện kéo cả Đoan Vương vào.
Mơ hồ nghe thấy gì đó về cung nữ, lại còn là cùng biểu thúc ở chung một chỗ… Thượng Doanh Doanh quả thực không dám nghĩ tiếp.
Trái tim của nàng như treo lên cổ họng, cũng không màng đến chuyện khác, lập tức kéo Tuệ Nhi, rón rén quay người lẻn đi. Mãi cho đến khi trở lại hành lang, lại lần nữa gặp các vị phu nhân đang nói cười vui vẻ, Thượng Doanh Doanh lúc này mới dám thở mạnh, chỉ nghĩ chắc là không bị bắt gặp.
“Tuệ Nhi, ngươi lén đến tiền điện dò la một vòng. Nếu Đoan Vương gia vẫn còn trên điện, liền mau chóng truyền lời để ngài ấy ra ngoài.” Thượng Doanh Doanh hạ thấp giọng, vội vàng phân phó.
Tuệ Nhi xưa nay lanh lợi, vừa nghe giọng điệu này, lập tức hiểu rõ ý của chủ tử nhà mình. Nàng ta không dám trì hoãn, vội vàng đáp một tiếng “Vâng”, liền vén váy lên, một mạch trà trộn vào phía trước.
Thượng Doanh Doanh một mình ở tại chỗ lo lắng đi đi lại lại, cuối cùng lại nắm khăn tay cố gắng trấn tĩnh lại, ngồi xuống trong hành lang, còn không nhịn được mà vò nát lá hoa.
May mà không bao lâu, Tuệ Nhi dò la được tin, liền lại thở hổn hển chạy về.
Vừa thấy nàng ta một mình trở về, lòng Thượng Doanh Doanh tức thì trĩu nặng.
Tuệ Nhi thần sắc căng thẳng, ghé vào tai Thượng Doanh Doanh hồi bẩm, quả nhiên là một tin xấu: “Huyện chúa, nô tỳ đã dùng bạc hỏi tiểu nội thị hầu hạ ở tiền điện, hắn ta nói Tuyên Vương gia và Đoan Vương gia… hiện giờ đều không có trong điện nữa ạ!”

 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...