Ngoại truyện giả định: Trâm vàng rơi (6)
Thượng Doanh Doanh nghe thấy lời này, chỉ cảm thấy “oong” một tiếng, hồn vía như bay mất. Ba chữ “Vạn Phúc Điện” vừa nghe lén được, như tiếng chuông đồng vang lên loạn xạ trong đầu nàng.
Ngay lập tức, nàng cũng chẳng còn lòng dạ nào mà do dự, Thượng Doanh Doanh vội xách tà váy màu mật ong, chạy thẳng về hướng Vạn Phúc Điện. Giờ phút này, đừng nói đến tư vị chua chát khi Đoan Vương và Phó tiểu thư thành thân, ngay cả thể diện khuê các mà ngày thường nàng coi trọng nhất, cũng đã bị vứt đến tận đâu rồi. Trong đầu nàng chỉ còn lại duy nhất một ý nghĩ: Tuyệt đối không thể để biểu trúng kế của kẻ gian!
Có lẽ ông trời cũng đang giúp đỡ cho sự lo lắng này của nàng, đoạn đường này lại thuận lợi một cách lạ thường, ngay cả một cung nhân cản đường cũng không gặp phải. Mắt thấy cánh cửa điện màu đỏ son của Vạn Phúc Điện ngày càng gần, trái tim Thượng Doanh Doanh đập thình thịch loạn xạ, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trong Vạn Phúc Điện trống không vắng vẻ, Thượng Doanh Doanh quét mắt một vòng, đang định vòng ra bên hông điện để tìm Yến Tự Lễ, thì bỗng nghe thấy từ trong gian nhà sau hành lang, mơ hồ truyền ra những tiếng động không mấy trong trẻo.
Tiếng động ấy ban đầu còn như bị cố gắng kìm nén, đứt quãng, giống như có người đang nghiến chặt răng để đè nén điều gì đó.
Thượng Doanh Doanh nghe thấy tiếng động liền cứng người tại chỗ, nín thở tập trung, dỏng tai lên nghe ngóng.
Nào ngờ tiếng động ấy lại dần dần cao lên, rõ ràng là tiếng th* d*c của nam nữ quyện vào nhau, thỉnh thoảng còn xen lẫn vài tiếng r*n r* tựa đau đớn mà cũng tựa vui sướng. Tiếng nọ nối tiếp tiếng kia, nhịp sau dồn dập hơn nhịp trước, hệt như một ngọn roi ngựa quất xuống, quất đến mức sống lưng nàng tê dại, da đầu căng cứng.
Thượng Doanh Doanh loạng choạng lùi lại hai bước, sắc mặt tức thì trắng bệch như tờ giấy vàng, máu huyết rút sạch, trông hệt như một hình nhân bằng giấy, chỉ cần gió thổi là tan tác.
Tuy nàng là một cô nương chưa xuất giá, không rõ bên trong rốt cuộc là cảnh tượng gì. Nhưng chỉ nghe những âm thanh quyện vào nhau, khêu gợi lạ thường này, cũng biết tuyệt đối không phải chuyện tốt đẹp gì.
Thanh âm ấy dính nhớp, ngấy đến mức khiến người ta buồn nôn, lại mang theo một luồng tà hỏa không nói rõ thành lời, đốt đến mức vành tai nàng cũng nóng rực lên.
Biểu thúc… Đoan Vương biểu thúc của nàng…
Sống mũi Thượng Doanh Doanh cay xè, nước mắt chực trào ra trong khóe mắt. Toàn thân nàng như bị dìm trong đầm nước lạnh, lạnh từ đỉnh đầu đến tận lòng bàn chân, đứng chết trân tại chỗ, tay chân cũng không biết phải đặt vào đâu. Chỉ cảm thấy từng cơn choáng váng buồn nôn, lồng ngực như bị móng vuốt sắc nhọn xé toạc, đau đến mức không thở nổi.
Nàng muốn xông vào, nhưng hai chân lại như đeo chì ngàn cân, nửa bước cũng không nhúc nhích được. Muốn cất tiếng gọi, lại như thể cổ họng bị nhét một cục bông ướt, một chữ cũng không nặn ra được.
Thượng Doanh Doanh lúc này, thật sự là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không hay, một trái tim cứ nặng trĩu chìm thẳng xuống, chìm vào vực sâu không đáy.
Ngay lúc nàng đang hoang mang hoảng loạn, hồn xiêu phách lạc, một đôi bàn tay phủ đầy vết chai mỏng bỗng từ sau lưng vươn tới, bịt chặt lấy hai tai nàng.
Âm thanh bên tai bị ngăn cách, những tiếng động khiến người ta buồn nôn lập tức nhỏ đi rất nhiều.
Ngay sau đó, một làn hương trầm quen thuộc thoang thoảng ập đến. Thượng Doanh Doanh chưa kịp hoàn hồn, lưng đã áp vào một lồng ngực ấm áp.
Người đó dùng lực rất khéo, hờ hững ôm lấy nàng, đưa nàng rời khỏi nơi này. Lách mình trốn vào sau một bụi hoa thái bình, cuối cùng cũng đã cách xa những âm thanh bẩn thỉu kia.
Đầu ngón tay Thượng Doanh Doanh run rẩy, vừa đứng vững liền vội vàng quay đầu nhìn lại. Khi nhận ra người đến là ai, nước mắt nàng không kìm được nữa, lã chã rơi đầy mặt.
“Biểu thúc!”
Thượng Doanh Doanh lao tới, níu chặt lấy tay áo Yến Tự Lễ, như người chết đuối vớ được khúc gỗ nổi. Giọng nàng nghẹn ngào tiếng khóc, lải nhải kể khổ: “Ngài làm ta sợ chết khiếp! Vừa rồi… vừa rồi ta nghe thấy bên trong…”
Thấy Thượng Doanh Doanh khóc đến mắt đỏ hoe, gương mặt phấn son trắng bệch, Yến Tự Lễ không khỏi đau lòng chau mày, dịu dàng hỏi:
“Đang yên đang lành, sao lại xông vào nơi thế này?”
Yến Tự Lễ vừa xử lý xong đám thái giám theo dõi, thay toàn bộ người của mình vào trong ngoài Vạn Phúc Điện. Nào ngờ đang định quay lại yến tiệc, lại bắt gặp Thượng Doanh Doanh bước vào nơi này.
Yến Tự Lễ nhất thời lửa giận bốc lên, nắm tay siết chặt kêu răng rắc, ngay cả khi bản thân bị gài bẫy cũng chưa từng nổi giận đến thế.
Lũ súc sinh này điên rồi sao? Ngay cả cô nương của phủ Gia Nghị Vương cũng dám dính vào?!
Thấy Thượng Doanh Doanh sợ hãi rơi lệ, Yến Tự Lễ không do dự nữa, vẫn không nhịn được mà nhẹ nhàng đưa tay lên, vỗ về sau lưng nàng để giúp nàng thuận khí, giống như đang v**t v* bộ lông xù lên của một con thú nhỏ bị hoảng sợ.
“Doanh Doanh, bổn vương ở đây rồi, đừng sợ.” Yến Tự Lễ nén lại sát khí, cố gắng hết sức để giọng nói dịu dàng an ủi.
Cái vỗ này lại khiến Thượng Doanh Doanh tỉnh táo lại, nàng vội nín khóc, sụt sùi kể lại toàn bộ chuyện nghe lén được cuộc trò chuyện riêng của Hi tần và cung nữ sau bụi hoa, cùng với suy đoán của bản thân, không sót một chi tiết nào.
Yến Tự Lễ nghe xong mới biết, Thượng Doanh Doanh lại tình cờ phát hiện ra chuyện này, vội vàng chạy đến cứu hắn. Lòng hắn bỗng chốc mềm nhũn, cúi mắt nhìn cô nương trước mặt. Bản thân nàng rõ ràng cũng chỉ là một chú chim non chưa đủ lông đủ cánh, vậy mà còn muốn vỗ cánh để bảo vệ người khác.
Nói đến cuối cùng, giọng Thượng Doanh Doanh ngày càng yếu đi: “… Ta chỉ sợ biểu thúc trúng kế của bọn họ, lỡ như cùng với đám người đó…”
Lời đến bên miệng vừa xấu hổ vừa gấp gáp, chỉ biết siết chặt chiếc khăn tay.
Yến Tự Lễ nghe xong những lời lộn xộn này, một tia sáng tối lóe lên trong đôi mắt đa tình, rồi lại khẽ nhếch môi, tựa như bật cười.
Hắn giơ tay định v**t v*, đầu ngón tay gần như sắp chạm vào làn da trắng như tuyết, nhưng lại dừng lại ở khoảng cách một ly. Suy nghĩ một lát, Yến Tự Lễ chuyển sang dùng mu bàn tay, nhẹ nhàng áp lên gò má lạnh băng của nàng, trong lòng chỉ còn lại sự thương tiếc.
“Đã đoán được sẽ xảy ra chuyện gì rồi, mà còn dám một mình hấp tấp xông vào đây sao?” Yến Tự Lễ trầm giọng hỏi.
Thượng Doanh Doanh chỉ cảm thấy gò má được hắn chạm vào nóng như lửa đốt, lại ma xui quỷ khiến đưa má phấn tới, áp thêm một chút vào mu bàn tay hắn, giống như một chú mèo con tìm hơi ấm.
Yến Tự Lễ thấy vậy, không khỏi khẽ thở dài: “Nếu thật sự làm lỡ dở tiền đồ hôn nhân của Doanh Doanh, bảo bổn vương ăn nói thế nào với Vương gia và Vương phi đây?”
Nắm chặt lấy cánh tay Yến Tự Lễ không buông, Thượng Doanh Doanh nghe vậy bĩu môi, suýt nữa bĩu đến tận sông Kim Cô Tử, còn hờn dỗi lẩm bẩm:
“Cùng lắm thì không gả đi nữa là được! Ai mà thèm chứ!”
Yến Tự Lễ thấy dáng vẻ nũng nịu này của nàng, không khỏi bật cười trầm thấp. Tiếng cười ấy trầm ấm, mang theo vài phần cưng chiều: “Cô nương lớn thế này rồi, còn làm nũng à?”
Nói rồi, Yến Tự Lễ cố ý nghiêm mặt lại, nhưng trong mắt lại ánh lên sự dịu dàng không tan.
Thượng Doanh Doanh nghe hắn cười, mặt càng nóng hơn, nhưng lòng cũng yên tâm hơn nhiều. Bỗng nhớ đến lời Tạ Nguyệt Chiêu nói trên bàn tiệc, chút tủi thân trong lòng lại trào lên, không nhịn được ngước mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói:
“Biểu thúc, ngày mai mùng chín tháng tư, là sinh thần của Doanh Doanh.”
Yến Tự Lễ thu lại ý cười trên mặt, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Bổn vương biết.”
Thượng Doanh Doanh nghe vậy, trong lòng dường như lại có thêm chút dũng khí. Nàng ngẩng mặt lên, mắt long lanh nhìn hắn, giọng mềm mại nài nỉ:
“Biểu thúc ngày mai nếu rảnh, thì qua phủ uống một chén rượu mừng thọ, có được không ạ?”
Âm cuối kéo dài, ngọt ngào bay bổng, giống như một con diều giấy bọc đường cứ quấn quýt lấy người ta.
Thấy bóng mình phản chiếu trong mắt Thượng Doanh Doanh, trái tim Yến Tự Lễ chợt mềm đi, không nhịn được cong ngón tay khẽ cào nhẹ sống mũi như ngọc của nàng, cười nói:
“Đồ ăn vạ.”
Thượng Doanh Doanh nhận được câu trêu chọc này, liền biết biểu thúc phần lớn đã đồng ý, lòng vui mừng khôn xiết, không khỏi hừ hừ hai tiếng đầy vẻ yêu kiều.
Đang định hỏi thêm vài câu về chuyện hôm nay, Yến Tự Lễ lại không nói nhiều với nàng nữa, chỉ trầm giọng nói:
“Nơi này không nên ở lâu, bổn vương đưa nàng về.”
Nói rồi, Yến Tự Lễ lập tức dẫn Thượng Doanh Doanh đi ra ngoài, cẩn thận tránh né tiếng người và tiếng bước chân mơ hồ nghe thấy từ phía Lân Chỉ Điện vọng lại.
Nhân lúc những chuyện lộn xộn này chưa hoàn toàn vỡ lở, hắn phải đưa cô nương xinh đẹp đáng yêu này về bên cạnh tổ mẫu và nương thân của nàng một cách bình an vô sự mới được.
Trên đường đi, dường như nhớ ra điều gì, Yến Tự Lễ đưa tay vào trong ngực, nhét một đống đồ vào tay Thượng Doanh Doanh, dỗ dành:
“Tự mình bóc mấy quả ăn đi, cho đỡ sợ.”
Thượng Doanh Doanh một tay cầm không xuể, vội vàng dùng hai tay ôm lấy. Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy lại là mấy quả sơn trà vàng óng, lần này còn có thêm một quả táo rừng đỏ tươi.
Thượng Doanh Doanh trong lòng khẽ động, đưa lại gần ngửi ngửi, quả nhiên ngửi thấy vài phần mùi hương khói trong Phật điện, có lẽ là hoa quả cúng được bày trong điện.
Lúc trước gặp nhau trong vườn, Yến Tự Lễ đã đút cho nàng một quả sơn trà, xem ra hắn đã ngầm đến Vạn Phúc Điện từ trước, cũng đã sớm có phòng bị với Tuyên Vương và Hi tần. Thượng Doanh Doanh lúc này mới hoàn toàn yên lòng, sau đó lại không khỏi lí nhí nói thầm: “Chúng ta trộm quả của Bồ Tát ăn, Bồ Tát có trách tội không ạ?”
Yến Tự Lễ nghe vậy, trìu mến cúi đầu nhìn nàng, không nhịn được cười nói: “Bồ Tát sẽ không so đo với mèo con tham ăn đâu.”
Yến Tự Lễ một mặt dỗ dành cô nương, một mặt nhanh chân vòng qua mấy bụi hoa, xa xa đã thấy Lão Thái phi và Vương phi đang sốt ruột ngóng trông giữa một đám mệnh phụ.
Nhẹ nhàng đẩy Thượng Doanh Doanh về phía trước, Yến Tự Lễ ra hiệu cho nàng tự mình đi qua, còn mình thì hướng về phía hai vị nương nương, không tiếng động chắp tay, coi như tạ lỗi.
Mãi cho đến khi thấy Thượng Doanh Doanh trở về bên cạnh người nhà, Yến Tự Lễ mới yên tâm xoay người, lặng lẽ vòng ra sau lưng loan xa của Hoàng đế, ẩn mình vào trong đội ngũ tông thất đông đúc.
Thập nhị hoàng tử đang chán chường nhìn đông ngó tây, bỗng nhiên thấy Cửu ca nhà mình từ sau bụi hoa chui ra, rồi nhanh nhẹn chen vào hàng ngũ, thần sắc như không có gì xảy ra, cứ như thể đã ở đó từ đầu.
Thập nhị hoàng tử xưa nay lanh lợi, tròng mắt đảo một vòng, lập tức ngửi thấy vài phần bất thường. Sự buồn chán ban nãy biến mất không còn tăm hơi, Thập nhị hoàng tử tức thì phấn chấn lên, vươn hai tay ra định lao về phía trước, chỉ hận không thể lập tức chui đến trước mặt phụ hoàng và mẫu phi, để xem màn kịch hay nóng hổi.
Nhưng làm ca ca, sao có thể để đứa tiểu đệ còn non nớt này xem cảnh xuân kia chứ? Yến Tự Lễ mắt nhanh tay lẹ, một tay xách con khỉ con này lại. Tay trái bịt mắt hắn ta, tay phải thuận thế vỗ nhẹ vào sau gáy hắn ta một cái, Yến Tự Lễ thấp giọng quát: “Cái gì cũng muốn xem, không sợ mọc lẹo à?”
Hi tần đang ở phía trước khoác tay Hoàng đế làm nũng, liếc mắt thấy Yến Tự Lễ đang đứng sờ sờ trong đám người, kinh hãi đến mức tay run lên. Lại chính là nàng ta xúi giục Hoàng đế đến sớm hơn, giờ phút này thật sự là cưỡi trên lưng hổ khó xuống, chỉ đành kiên trì tiến về phía trước, trong lòng kinh ngạc không yên.
Lúc còn cách Vạn Phúc Điện hơn mười bước, những âm thanh khó nghe bên trong đã mơ hồ lọt vào tai mọi người. Mấy vị chủ tử đi đầu lập tức biến sắc, hôm nay là lễ Phật đản, ở đâu ra thị vệ cung nữ không có mắt như vậy, lại dám trốn trong Phật điện làm chuyện gian dâm này?
“Thật là phóng túng!” Sắc mặt Hoàng đế tái xanh, gân xanh trên trán nổi lên.
Để tránh chuyện này ồn ào đến mọi người đều biết, Ô Quý phi lập tức ra lệnh, cho mời toàn bộ tông thân quý tộc ra ngoài cửa, chỉ để lại các phi tần và hoàng tử ở bên trong.
Dù là vậy, nhưng những người có mặt ở đây ai mà không phải là người tinh ranh? Ai mà không nhìn ra bên trong e là đã xảy ra chuyện xấu hổ?
Các ngoại mệnh phụ liếc nhìn nhau, lần lượt kéo nữ nhi khuê các của mình tránh xa ra, sợ dính phải mùi tanh tưởi.
Mà trong Vạn Phúc Điện, thấy Hoàng đế nổi giận, ngự tiền thị vệ không dám chậm trễ, “rầm” một tiếng đá văng cánh cửa gỗ của gian nhà. Chỉ thấy trong điện lò hương nghiêng đổ, màn che lộn xộn. Cung nữ khó khăn lắm mới thoát khỏi sự kìm kẹp, ngã nhào xuống giường, lại vội vàng luống cuống thắt lại đai áo, mặt đầy nước mắt.
“Chủ tử… chủ tử, nô tỳ oan uổng! Là Tuyên Vương gia giữ nô tỳ không buông, nô tỳ không giãy ra được…”
Cung nữ đó bị thị vệ lôi xuống, vẫn không ngừng khóc lóc, liều mạng muốn lao đến trước mặt Hoàng đế, lại bị Hoàng đế đá văng ra.
Chỉ thấy nam nhân ngực trần lưng trụi, mặt mày đỏ bừng trên giường, quả nhiên là Tuyên Vương!
“A!”
Mọi người kinh hãi thất sắc, vội vàng che miệng. Lúc hoảng hốt cúi đầu xuống, lại vừa hay bắt gặp cung nữ bị thị vệ lôi ra.
Nhìn qua thì không sao, nhưng cung nữ xiêm y không chỉnh tề kia, lại chính là cung nữ Vân La bên cạnh Hi tần.
Các phi tần đều nhận ra nàng ta, bởi vì Vân La này không phải là cung nữ bình thường. Mấy ngày trước nàng ta vừa mới hầu hạ Vạn tuế gia, nghe nói ngay cả phong hiệu cũng đã soạn xong, chỉ chờ ngày lành để sắc phong.
Theo lý mà nói, trong cung từ phi tần đến cung nữ, ai mà không phải là người của Vạn tuế gia? Ngay cả những bông hoa trong ngự hoa viên, dù là hoàng tử vương tôn nào muốn hái, cũng phải xin thánh chỉ ân điển trước. Tuyên Vương nếu động vào cung nữ khác thì thôi, còn có thể cãi vài câu rằng người trẻ tuổi huyết khí phương cương, tình khó tự kìm.
Nhưng gian díu với Vân La… đó chính là tội gian dâm với tỳ nữ của phụ hoàng!
Hoàng đế tức đến toàn thân run rẩy, một tay lôi tên nghiệt chướng Tuyên Vương xuống, nhấc chân đá thẳng vào ngực hắn ta.
Tuyên Vương hai mắt thất thần, lúc này dường như vẫn chưa tỉnh táo, một câu biện bạch cũng không nói ra được, lập tức bị đá ngã ngửa. “Rầm” một tiếng đập vào khám thờ Phật, tượng Quan Âm bằng ngọc trắng trên bàn cúng theo tiếng động mà vỡ tan.
“Nghiệt chướng! Trẫm tại vị hơn ba mươi năm, trên không phụ trời đất tổ tông, dưới không phụ lê dân bách tính, nào ngờ lại nuôi ra thứ đi ngược lại luân thường đạo lý, không bằng chó lợn như ngươi!”
“Cung nữ đã được Ngự tiền ghi tên mà ngươi cũng dám động? Tưởng trẫm già rồi lú lẫn, để cho lũ súc sinh các ngươi cưỡi lên cổ trẫm mà đại tiện tiểu tiện à?!”
Trong điện truyền đến tiếng quát giận dữ ngày một lớn của Hoàng đế, chấn động đến hành lang ngói lưu ly cũng khẽ run. Mọi người nín thở cúi đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám, hệt như một bầy chim cút bị dầm mưa.
Yến Tự Lễ thần sắc vẫn không đổi, khoanh tay dựa vào cột hành lang, lạnh lùng quan sát màn kịch hoang đường bên trong.
Bỗng cảm thấy một ánh mắt kinh hoàng chiếu về phía mình, Yến Tự Lễ thong thả quay đầu lại, vừa hay bắt gặp Hi tần mặt mày tái mét.
Yến Tự Lễ liếc nhìn nàng ta, đôi môi mỏng đột nhiên cong lên một nụ cười, nhưng lại không có chút hơi ấm nào, hoàn toàn là một mảnh sát ý lạnh lẽo.
Sủng phi tốt đẹp không làm, lại cứ thích nhúng vào vũng nước bùn tranh đoạt ngôi vị, đúng là tìm đường chết.
