Ngự Tiền Độc Sủng - Dã Lê

Chương 89: Thần thiếp sẽ đi tìm phụ thân để mách tội



Ngoại truyện: Giang Sơn Vững Bền (1)

Tháng tám ở Mạc Bắc, ban ngày ánh nắng tựa như vàng nóng chảy tuôn xuống, hong cho lớp đất nện trên tường thành cũng phải bỏng rẫy. Sau chiến tranh nghênh đón thái bình, bá tánh nghỉ ngơi dưỡng sức, phố phường ngõ hẻm nơi biên thành so với những năm trước lại càng thêm náo nhiệt, tiếng chuông lạc đà suốt ngày không dứt bên tai.
Con hẻm Thanh Thạch nơi phủ Gia Nghị Vương tọa lạc xưa nay vẫn là nơi bá tánh thích qua lại nhất. Mỗi ngày khi nắng mai vừa hé, dưới thềm đá trước phủ đã lặng lẽ chất thành một ngọn núi nhỏ.
Quả nhót tây được đựng trong những chiếc giỏ đan bằng cành liễu, vẫn còn đọng sương mai. Dưa chuột được bổ làm đôi, ruột vàng óng như mật. Còn có những đứa trẻ gan lớn hơn, lén lút đặt xuống một túi mơ dại, quả chín mọng đã nứt vỏ, nước ngọt đậm thấm ướt cả chiếc lá dâu dùng để gói.
Đến trưa, lão quản gia sai gia nhân ra từ chối, nhưng bất đắc dĩ dưa quả dưới thềm chẳng những không vơi đi mà còn nhiều thêm, lúc này đành phải tự mình cầm chổi ra, cười khuyên mọi người: “Các vị hàng xóm láng giềng, chủ tử trong phủ dùng không hết nhiều thế này đâu, mọi người mau xách về nhà mình ăn đi ạ.”
Lão quản gia nói năng úp mở, chỉ vì hai vị chủ tử hiện đang ở trong phủ đều là những người có thân phận tôn quý không thể nói thành lời.
Các đại tẩu đang ôm thúng nghe vậy lại không ai chịu lên lấy về. Lão Hán bán dưa ở đầu hẻm dừng xe lại cho vững, chẳng có gì e dè mà cất cao giọng cười nói: “Gì chứ, đây chẳng phải… nghe nói Hoàng hậu nương nương của chúng ta tới đây sao!”
Do là tháng trước trong Vương phủ bỗng có người đến ở, bá tánh ban đầu còn tưởng là phụ tử Gia Nghị Vương, sau lại thấy người ra vào hằng ngày là một đôi phu thê trẻ tuổi. Nam tử khí độ bất phàm, nữ tử thì yêu kiều muôn vẻ, thường cùng nhau nắm tay đi dạo ngoài chợ. Hoàng đế cũng không cố ý che giấu thân phận, lâu dần, bá tánh tự nhiên trong lòng đã biết rõ.
“Đúng vậy đó, đồ ngon của thành Cung Nguyệt chúng ta, nương nương chắc chắn chưa được nếm qua đâu…” Mọi người bảy miệng tám lời khuyên lão quản gia nhận lấy, trên mặt ai nấy đều là nụ cười thuần phác. Lão quản gia khó lòng từ chối thịnh tình, cuối cùng đành chắp tay với mọi người, không ngừng vái lạy cảm tạ.
Cơn gió nóng xuyên qua con hẻm, mang theo hương thơm ngọt ngào của hoa quả len vào theo khe cửa sổ. Trong phủ, đầu ngón tay Thượng Doanh Doanh mân mê nét chữ quen thuộc trên thư, đọc đến cuối không khỏi mỉm cười. Nàng cẩn thận gấp lại bức thư từ Giang Nam này, cất vào trong tráp gỗ đàn hương, đoạn đứng dậy đi tìm Yến Tự Lễ.
Bức thư này chính là của Bách Quân Ninh gửi tới, trong thư nói về chuyện nàng ấy sắp thành hôn. Thượng Doanh Doanh đến giờ vẫn nhớ, đêm trước khi rời Giang Nam, Bách Quân Ninh đã nhẹ giọng thổ lộ những tâm sự sâu kín nhất, nhắc về vị môn khách họ Từ của phủ họ Bách. Khi ấy ánh nến chập chờn, soi bóng lệ lấp lánh nơi khóe mắt nàng.
Thượng Doanh Doanh lúc đó đã an ủi nàng ấy, rằng nếu đã lưỡng tình tương duyệt, vị Từ công tử kia nhất định vẫn đang chờ đợi. Nay thời thế đã đổi thay, mối nhân duyên chưa thành năm đó, may mắn thay cuối cùng cũng được viên mãn.
Đi qua dãy hành lang uốn lượn mười hai khúc, Thượng Doanh Doanh bước chân nhẹ nhàng, tấm voan sa trên chiếc nón mạn ly quét qua những chiếc lá chuối non hai bên, vui vẻ tựa một chú chim sẻ núi.
Đang định vòng qua hòn non bộ Tiểu Thương Lang, chợt thấy phía trước có một bóng người mặc y phục màu xanh chàm. Thì ra là Cố Tuy vừa sang bàn bạc công việc xong, đang men theo con đường nhỏ lát gạch xanh để đi về phía cửa thứ hai.
“Hoàng hậu nương nương.”
Cố Tuy cũng nhìn thấy Thượng Doanh Doanh, bèn đứng lại hành lễ dưới bóng trúc, đai ngọc dương chi đeo bên hông phản chiếu một vệt sáng trong.
Thượng Doanh Doanh khóe môi mỉm cười, nhẹ nhàng vén tấm voan sa trên nón lên, cất tiếng gọi “Huynh”. Thấy Cố Tuy dạo này thường xuyên qua phủ, Thượng Doanh Doanh đoán chừng có lẽ là để bàn việc ban sư hồi triều, không khỏi hỏi: “Chúng ta sắp về kinh rồi phải không?”
Cố Tuy khẽ gật đầu, nụ cười lại có phần bí ẩn, dường như sợ Thượng Doanh Doanh hỏi dồn, bèn cố ý lảng sang chuyện khác: “Nương nương đây là định đến thư phòng tìm Vạn tuế gia sao?”
Nghe ra ý trêu chọc trong lời của huynh trưởng, Thượng Doanh Doanh tức thì xấu hổ cúi đầu, trong kẽ bậc đá mọc lên những đám cỏ tai hùm xanh mướt, sớm đã bị giày thêu giẫm lên tỏa ra hương thơm thanh khổ.
Cố Tuy thấy vậy, bèn thuận tay bẻ một cành lựu vươn ra bên lối đi, vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ tiễn Thượng Doanh Doanh đến thư phòng: “Vài ngày nữa phụ thân cũng từ quân doanh trở về, cả nhà chúng ta sẽ về phủ dùng bữa. Đến lúc đó huynh sẽ mang gan cừu nướng cho muội.”
Cố Tuy nói rất hứng khởi, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại nhíu mày, đổi ý: “…Chậc, thôi vậy, món đó quá thô, nương nương e là ăn không quen. Vừa hay hôm qua mới có được Nhục thung dung thượng hạng, lát nữa bảo đầu bếp hầm với gà ác, canh ngọt thanh, bổ dưỡng vô cùng.”
Thượng Doanh Doanh nghe vậy thì cong môi cười, chợt thấy vũng nước mưa đêm qua đọng lại trong hốc đá Thái Hồ, đang phản chiếu hình ảnh cánh cửa thư phòng hé mở. Cố Tuy đúng lúc im lặng, cười chắp tay cáo lui.
Thượng Doanh Doanh dõi theo bóng lưng huynh trưởng khuất sau cánh cửa nguyệt động, lúc này mới vén tà váy bước lên bậc đá hình chữ chi, lách mình vào thư phòng.
Trong thư phòng yên tĩnh mát mẻ, Yến Tự Lễ vén áo bào ngồi trên sập mềm bên cửa sổ, dường như đã đợi nàng từ lâu.
Bất chợt thấy một bóng hình mảnh mai đội nón mạn ly, rón rén như tên trộm nhỏ thò đầu vào từ cửa. Yến Tự Lễ không khỏi đưa tay nắm quyền lên che miệng, nén cười hỏi: “Lén lén lút lút làm gì vậy?”
Thượng Doanh Doanh bước vào thư phòng, lúc này mới tháo nón mạn ly xuống, thuận tay đặt lên bàn. Nàng sán lại gần Yến Tự Lễ trong vài bước, nhân đà níu lấy cánh tay hắn, nũng nịu nghiêng người tựa vào, có phần ngượng ngùng nói:
“Chuyện này… chẳng phải là sợ người ta thấy thần thiếp đuổi theo tới tận Mạc Bắc, sẽ không hay cho lắm sao.”
Dù sao cũng là giấu mọi người, lén trốn khỏi cung. Nay đã hơn một tháng trôi qua, Thượng Doanh Doanh dù gì cũng có chút chột dạ.
Yến Tự Lễ bị lời này của nàng chọc cho bật cười, đưa ngón tay véo nhẹ chóp mũi nàng: “Giờ thì biết là không hay rồi à?”
Trên bàn vừa hay có một đĩa dưa ngọt đã cắt sẵn, trông mọng nước tươi ngon. Thấy Thượng Doanh Doanh xấu hổ chun mũi, Yến Tự Lễ khẽ cong mắt, lấy một miếng đưa đến bên môi nàng.
Thượng Doanh Doanh cũng không khách khí, cứ thế theo tay Yến Tự Lễ, ghé sát lại cắn nhẹ một miếng. Hai má nàng phồng lên nhai dưa, miệng lẩm bẩm, mang theo chút hờn dỗi của nữ nhi: “Người mà còn huấn dạy thần thiếp nữa, thần thiếp sẽ đi tìm phụ thân để mách tội!”
Dưa quả ở đại mạc ngọt lạ thường, ăn rất đã. Một miếng cắn xuống, nước ngọt thanh tức thì tràn ngập chân răng kẽ lưỡi. Thượng Doanh Doanh thỏa mãn nheo mắt lại, tựa như một con mèo con vừa ăn vụng được đồ ngon.
Yến Tự Lễ nhìn bộ dạng ham ăn của nàng, trong lòng nóng lên, bèn cúi đầu ghé sát. Nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi son hé mở của nàng, đầu lưỡi Yến Tự Lễ khẽ gõ lên hàm răng ngọc, thăm dò vào trong quấn quýt dây dưa, từ trong miệng nàng nếm trộm từng sợi ngọt ngào.
Mãi cho đến khi Thượng Doanh Doanh bị hôn đến không thở nổi, hai má ửng lên sắc hồng đào, Yến Tự Lễ mới lưu luyến buông ra. Hắn áp sát cọ cọ chóp mũi nàng, giọng nói trầm thấp, trêu chọc: “Ghê gớm thật nhỉ, còn biết tìm người chống lưng.”
“Hóa ra nàng đây là về nhà nương gia rồi à?”
Thượng Doanh Doanh bị hôn đến choáng váng, nghe vậy chép chép miệng, trên môi vẫn còn lưu lại hương vị của dưa ngọt quyện với hơi thở của hắn.
Thượng Doanh Doanh không phục khẽ hừ một tiếng, ngẩng mặt lên, ánh mắt long lanh: “Hoàng thượng ra ngoài xem thử, trên tấm biển kia có phải viết là ‘Phủ Gia Nghị Vương’ không?”
Yến Tự Lễ nghe vậy, lập tức cười lớn tiếng, bế ngang cả người nàng lên, sải bước đi về phía giường mềm ở phòng trong.
Nhẹ nhàng đặt Thượng Doanh Doanh lên giường, Yến Tự Lễ cũng cúi người phủ lên theo, chóp mũi cọ vào hõm cổ nàng, hơi thở ấm nóng phả ra.
“Ừm, nói cũng phải.” Yến Tự Lễ trầm ngâm một lát, thấp giọng nói, “Đợi một thời gian nữa về kinh luận công, trẫm nghĩ chữ ‘Nghị’ trong tước hiệu ‘Gia Nghị Vương’ của nhạc phụ, nên bỏ đi.”
Thượng Doanh Doanh nghe vậy lại như bị dầu nóng bỏng vào tim, bỗng chốc trợn tròn mắt, suýt nữa thì giãy ra khỏi lòng chàng.
Bỏ chữ “Nghị”? Gia Vương?
Vậy chẳng phải là trở thành Nhất tự Tịnh Kiên Vương rồi sao?
Trải các triều đại, thần liêu ngoại họ (bề tôi không cùng họ với vua) được hưởng vinh dự này chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà đa phần… kết cục đều đáng lo ngại.
Trái tim Thượng Doanh Doanh đập thình thịch, nàng biết rõ đạo lý trăng tròn rồi sẽ khuyết. Huống hồ thiên gia phụ tử quân thần, mối quan hệ vốn đã vi diệu. Phụ thân và huynh trưởng của nàng đã có quân công hiển hách, nếu còn tiến thêm nữa, chính là công cao át chủ.
Nàng vội đưa đầu ngón tay lên, ấn giữ lấy đôi môi mỏng của Yến Tự Lễ, vội vàng lắc đầu, giọng điệu khẩn thiết từ chối: “Hoàng thượng, vạn vạn lần không thể.”
“Gia đình thần thiếp hiện giờ đã là vinh quang tột bậc, nếu còn phong thưởng nữa, e là quá mức gây chú ý.”
Thượng Doanh Doanh mím môi, thầm nghĩ Thái tử hiện giờ vẫn còn nhỏ tuổi, nếu ngoại gia quyền thế quá lớn, vây cánh quá mạnh, đối với bậc quân phụ là điều cấm kỵ, mà đối với chính Thái tử cũng là vô cùng bất lợi. Trước quyền thế ngút trời, ai dám đem tình thân máu mủ ra để đánh cược?
Yến Tự Lễ nắm lấy đầu ngón tay nàng, đặt lên môi nhẹ nhàng hôn một cái, đáy mắt trong veo và thấu hiểu. Hắn dĩ nhiên biết Thượng Doanh Doanh đang lo lắng điều gì, không khỏi khẽ thở dài.
Yến Tự Lễ xoay người, ôm Thượng Doanh Doanh cùng nằm xuống giường, dịu dàng mơ mộng nói: “Trẫm đang nghĩ, đợi An An lớn thêm một chút, khoảng chừng mười mấy tuổi có thể quán xuyến chính sự rồi, trẫm sẽ thoái vị làm một Thái thượng hoàng.”
“Thái tử có ngoại tổ phụ và cữu cữu của nó, còn có vương thúc giúp đỡ, trẫm cũng có thể yên tâm.”
“Đến lúc đó chúng ta sẽ đi chu du thiên hạ, lúc tuần du phía Nam trước đây, không phải nàng nói rất thích non nước Giang Nam sao? Trẫm đều nhớ cả.”
Yến Tự Lễ lẩm nhẩm nói một hồi, lúc này mới ngửa người nằm trên sập, một tay thong dong gối sau gáy, tay còn lại thì nhẹ nhàng đỡ lấy eo Thượng Doanh Doanh, để nàng yên ổn tựa vào bên cạnh mình.
Dưới ánh sáng mờ ảo xuyên qua màn trướng, mày mắt Yến Tự Lễ giãn ra, dường như đã trông thấy được tương lai tiêu dao tự tại ấy.
Thượng Doanh Doanh nghe những lời kinh thiên động địa này của hắn. sau cơn kinh ngạc ban đầu, trong lòng lại dâng lên một dòng cảm xúc ấm áp xen lẫn chua xót khó tả. Nàng không nhịn được lật người, úp mặt lên người Yến Tự Lễ, gò má áp vào lồng ngực hắn khẽ cọ.
Hồi lâu sau, Thượng Doanh Doanh buồn bã lên tiếng: “Ngài chỉ toàn nói những lời không đâu vào đâu.”
“Nương nhi thần thiếp, đều phải trông cậy vào ngài đó. Ngài không được nói mấy lời thoái thác không làm nữa đâu, thần thiếp sẽ coi là thật đấy.”
Dù có qua thêm mười năm nữa, Yến Tự Lễ cũng đang ở độ tuổi sung sức nhất, đáng lẽ phải là bậc Đế vương nắm quyền thiên hạ, sao lại cùng nàng làm một du khách tiêu dao non nước được chứ?
Thượng Doanh Doanh sụt sịt mũi, chợt cảm thấy lồng ngực Yến Tự Lễ khẽ rung lên, sau đó bên tai liền truyền đến tiếng cười trầm thấp dễ chịu.
Yến Tự Lễ đưa tay, dịu dàng vén sợi tóc mai bên má Thượng Doanh Doanh, thấy khóe mắt nàng chẳng biết từ lúc nào đã rớm lệ, vội đưa đầu ngón tay lau đi. Trong lòng dở khóc dở cười thầm nghĩ, Doanh Doanh của hắn, thật đúng là một cô nương mềm lòng vô cùng.
Trong lòng hắn vừa thương vừa yêu, chợt lại dâng lên mấy phần may mắn. May mà năm đó đã sớm chiếm lấy người ta, nếu không với cái tính tình thuần khiết mềm mại thế này, nhỡ bị người khác lừa gạt đi mất…
Yến Tự Lễ ôm Thượng Doanh Doanh cúi đầu, đặt lên hàng mi đang khẽ run của nàng một nụ hôn trân trọng.
“Trẫm chỉ thuận miệng nói một câu, lại khiến Doanh Doanh rơi hạt đậu vàng.” Yến Tự Lễ siết vòng tay, kéo nàng vào lòng thêm một chút, vội vàng dỗ dành “Giang sơn xã tắc này, trẫm tất nhiên phải thay An An của chúng ta bảo vệ. Còn về phần nương nương—”
“Muốn dựa bao lâu thì dựa bấy lâu, trẫm ở ngay đây, đâu cũng không đi.” Yến Tự Lễ cong ngón tay cọ lên má nàng, cười trêu chọc.
Thượng Doanh Doanh cũng không nhịn được mà nín khóc mỉm cười, nắm tay đấm nhẹ lên vai hắn. Yến Tự Lễ đã nhắc đến chuyện tuần du phía Nam, Thượng Doanh Doanh liền nhân đó rúc đầu vào hõm cổ hắn, vui vẻ nói: “Bách tỷ tỷ viết thư cho thần thiếp, nói rằng tỷ ấy ở Giang Nam mọi việc đều ổn. Trong thư kể rất nhiều về phong vật Giang Nam, còn mời thần thiếp lúc nào rảnh rỗi đến chỗ tỷ ấy chơi nữa, xem ra cuộc sống rất là thoải mái dễ chịu.”
Yến Tự Lễ lẳng lặng lắng nghe, nhưng không dám nói chen vào. Nhắc tới Bách Quân Ninh, ít nhiều có chút ngượng ngùng của bụi trần năm xưa chưa phủi sạch. Thượng Doanh Doanh nói gì, hắn liền “ừm”, “à” đáp lại, mặc nàng nói, chỉ mong cho chuyện này mau qua.
Thượng Doanh Doanh nói một hồi, chợt nghiêng đầu liếc Yến Tự Lễ một cái, rồi lập tức vùi vào lòng hắn, khúc khích cười, hai vai cứ nhún lên nhún xuống.
Yến Tự Lễ thắc mắc: “Đang yên đang lành, lại vui chuyện gì thế?”
Thượng Doanh Doanh lại chẳng giải đáp cho Yến Tự Lễ, chỉ tự mình cười không ngớt. Nguyên là ban đầu Bách Quân Ninh từng nhắc qua, nàng ấy và vị Từ công tử kia, chính là vì cờ mà kết duyên. Sau khi vào cung phát hiện kỳ phong của Hoàng đế rất sắc bén, có vài phần tương đồng với Từ công tử. Mỗi lần cùng Hoàng đế đánh cờ, thực chất là coi hắn như một cái bóng, lén lút hoài niệm người trong lòng của mình.
Bí mật nhỏ này, Thượng Doanh Doanh không hề có ý định nói ra, chỉ lo nén cười một mình cho thỏa thích.
Yến Tự Lễ làm sao đoán được tâm tư chín khúc mười tám vòng này của nàng, chỉ cảm thấy nàng cười rất có ý xấu.
Khẽ nhướng mày, Yến Tự Lễ đột ngột lật người, đè Thượng Doanh Doanh xuống giữa chăn gấm nệm mềm.
Yến Tự Lễ cúi đầu, nhẹ nhàng l**m m*t cổ Thượng Doanh Doanh, giả vờ hung dữ: “Nàng đang cười nhạo trẫm phải không?”
Thượng Doanh Doanh bị hắn hôn đến vừa ngứa vừa tê, không khỏi vặn vẹo người, ngẩng cằm lên, hờn dỗi nói:
“Làm gì vậy! Người ta cười một chút cũng không được sao?”
Giọng nói quyến rũ, mang theo sự run rẩy khe khẽ. Yến Tự Lễ nghe mà tim gan đều tan thành nước, đâu còn bận tâm đến thể diện nữa. Hắn vội nới lỏng tay, nhưng không đứng dậy, chỉ áp má mình vào má nàng, thân mật cọ cọ, như một chú chó lớn đang cầu được v**t v*.
Hơi thở tràn ngập mùi hương ngọt ngào trên người nàng, Yến Tự Lễ khẽ than một tiếng, giọng nói đầy lưu luyến: “Không có gì, chỉ là nhớ nàng thôi.”
Câu nói này không đầu không đuôi, nhưng Thượng Doanh Doanh lại có thể cảm nhận được sâu sắc, không kìm được mà ôm chặt lấy lưng Yến Tự Lễ.
Yến Tự Lễ lại kề tai nàng thủ thỉ một lúc, chợt nhớ ra một chuyện, giọng điệu ma mị thì thầm:
“Doanh Doanh, mấy ngày trước trẫm đã cho người theo đơn thuốc, bí mật bào chế thuốc tránh thai trong thành, sáng nay đã uống rồi.”
Thượng Doanh Doanh nghe vậy, trước tiên là sững sờ, ngay sau đó đôi mắt đẹp đột nhiên mở to, tràn đầy kinh hỉ.
Nàng vốn tưởng… chuyện này phải đợi đến khi về kinh, hoặc là đợi hắn không còn lo ngại như vậy nữa.
Thượng Doanh Doanh lập tức cũng chẳng còn giữ ý tứ gì, hai tay vươn ra, ôm chặt lấy cổ Yến Tự Lễ, hôn lên má hắn một cái thật kêu.
Yến Tự Lễ bị sự nhiệt tình đột ngột này làm cho ngẩn ra, rồi khẽ bật cười, bên tai nàng là những nụ hôn vụn vặt.
Tiếng gió ngoài phòng dần lặng, nhưng hơi thở quấn quýt trong trướng lại nóng đến mức rèm lụa không gió mà tự lay động. Ánh sáng nhạt xuyên qua lớp màn sa, đổ bóng lên những lớp áo bào chồng chéo tựa như dây leo.
Bỗng có hạt châu rơi xuống đất, lăn đến bên sập làm kinh động làn hương trầm trong lồng xông. Một làn khói lượn lờ bay lên, hóa thành vệt đỏ trên lưng hắn do ngón tay mảnh khảnh cào qua.

Đế hậu triền miên mấy ngày, ngày càng như keo như sơn, Thượng Doanh Doanh cũng tạm gác lại nỗi niềm mong con sang một bên. Nhưng tháng ngày thấm thoát, kỳ hạn về kinh đã lặng lẽ đến gần.
Sáng sớm hôm đó, Yến Tự Lễ bỗng nói muốn đưa Thượng Doanh Doanh ra khỏi phủ, đi tế bái mộ của huynh trưởng nàng. Thượng Doanh Doanh dĩ nhiên không có lý do gì để từ chối, dùng xong bữa sáng liền nóng lòng thúc giục Yến Tự Lễ lên đường.
Xe ngựa đi được nửa canh giờ, cuối cùng dừng lại dưới một con dốc cao ở ngoại thành.
Đế hậu dìu nhau leo lên con dốc đất, đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy xa xa là dãy núi tuyết trập trùng, gần đó trên hoang nguyên lại có cỏ cỏ lác dập dờn theo gió, như sóng cuộn, chính là phong cảnh kỳ lạ độc nhất của miền biên ải.
Thượng Doanh Doanh chưa từng gặp vị huynh trưởng ruột thịt này, đứng trước mộ bia, không khỏi thấp giọng hỏi: “Đại ca huynh ấy… là người như thế nào?”
Yến Tự Lễ đưa tay phủi đi hạt cỏ trên mộ bia, giọng nói trầm thấp và hoài niệm, như thể sợ kinh động đến người đã an nghỉ: “Huynh ấy tên tự là Hành Xuyên, là vị thiếu niên tướng quân anh dũng nhất.”
Bông cỏ lác màu bạc lướt qua ngôi mộ, trong thoáng chốc dường như lại thấy được cảnh thao trường năm xưa, thiếu niên tướng quân một ngọn ngân thương hất tung cờ địch.
“Huynh ấy nói…” Yến Tự Lễ yết hầu trượt xuống, đốt ngón tay tì lên bia đá lạnh lẽo, “Nếu như chiến tử sa trường, chỉ nguyện xương vùi biên ải, không cần về quê.”
Thượng Doanh Doanh nhìn vào quai hàm đang căng cứng của hắn, chợt hiểu ra, mỗi tấc đất vàng trong thành này đều thấm đẫm máu hồn của trung thần nghĩa sĩ. Nơi đây chôn cất đồng bào của họ, vì vậy các tướng quân sẽ mãi mãi đứng thẳng lưng, và quân vương của nàng đến chết cũng sẽ giữ vững cửa ải này, vĩnh viễn không lùi nửa bước.
Tấm bia đá trước mắt dần nhòe đi, Thượng Doanh Doanh sống mũi cay cay, vội cắn chặt khăn tay để nén nước mắt. Liếc mắt sang bên, lại thấy hốc mắt Yến Tự Lễ cũng hơi ửng đỏ. Hắn bật lớp đất sét niêm phong vò rượu, từ từ rót rượu xuống chân bia, rượu thấm vào đất vàng, tế vong hồn. Thượng Doanh Doanh vô cớ cảm thấy, hắn như đang thì thầm điều gì đó với đại ca.
Sau khi đứng lặng hồi lâu, Yến Tự Lễ hỏi ý Thượng Doanh Doanh, lúc này mới cuối cùng nắm lấy tay nàng, xoay người đi về.
Vừa đi xuống khỏi con dốc đất mọc đầy cỏ lác, Thượng Doanh Doanh bỗng nghe thấy tiếng bánh xe nghiến trên sỏi đá, vội ngẩng mắt nhìn.
Một chiếc xe ngựa che rèm xanh từ từ dừng lại cách đó chừng mười bước, chiếc chuông đồng treo trên càng xe vẫn còn khẽ rung.
Bàn tay thon thả trắng ngần vén rèm xe, để lộ một gương mặt đã xa cách từ lâu. Nữ tử nhảy xuống xe, tà váy lụa bị gió thổi bay phiêu diêu như bướm, mỉm cười vẫy tay với nàng.
Thượng Doanh Doanh kinh ngạc mừng rỡ mở to hai mắt, lập tức vén tà váy chạy nhanh tới. Giày thêu đạp lên đám cỏ linh lăng dại còn đọng sương, làm kinh động mấy con sâu cỏ đang ẩn mình.
Trong ánh sáng rực rỡ, nữ tử kia cũng bước tới đón hai bước, cùng nàng ôm nhau đầy xúc động.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...