Ngự Tiền Độc Sủng - Dã Lê

Chương 88: Con hồ ly đanh đá



Ngoại truyện: Sơn Hà Quyến Luyến (2)

Cái bọc chăn gấm trông như ngọn núi nhỏ lại lăn vào phía trong giường, co rúm vào một góc không thèm để ý đến người kia. Yến Tự Lễ nhìn mà thấy buồn cười, đầu ngón tay câu lấy góc chăn nhẹ nhàng kéo một cái. Thượng Doanh Doanh lập tức phát ra tiếng r*n r* như thú con, bấu chặt lấy mép chăn không buông.
“Thật sự không cần trẫm dỗ sao?” Yến Tự Lễ đáy mắt đượm cười, nhưng miệng lại cố tình nói “Vậy trẫm đi xem tấu chương đây.”
Động tĩnh trong chăn gấm bỗng dưng ngừng lại, cái bọc chăn lặng lẽ hé ra một khe hở, để lộ một con mắt ướt át.
Hồ ly vừa chui ra khỏi động tuyết, lập tức bị tóm lấy cái đuôi xù. Yến Tự Lễ đắc ý cười khẽ, thuận theo tư thế khó chịu của nàng mà ôm người vào lòng, đầu ngón tay luồn vào vạt áo, ra sức x** n*n trêu chọc.
Thượng Doanh Doanh vốn đã sợ nhột, lúc này càng cười ngã vào lòng Yến Tự Lễ, búi tóc lỏng lẻo như một cục bông, thế mà vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ hờn dỗi hắn: “Đồ lừa đảo… Ưm!”
Lời còn chưa dứt đã bị chặn lại bởi đôi môi. Yến Tự Lễ ngậm lấy môi dưới của Thượng Doanh Doanh khẽ cắn, đợi đến khi nàng mềm nhũn cả người mới buông ra. Ngón tay cái vuốt qua đuôi mắt ửng hồng của nàng, lòng Yến Tự Lễ mềm như ngâm trong mật ngọt.
Đế hậu cười híp mắt quấn quýt lấy nhau, đùa nghịch không dứt, tựa như hai con cá gấm đang vui đùa trong làn nước xuân, chàng mổ vảy ta một cái, ta quẫy đuôi tạt nước chàng một cái, khuấy động cả một hồ gợn sóng vàng óng ánh.
Hồi lâu sau, tiếng cười trầm thấp của Hoàng đế, hòa cùng tiếng thì thầm vừa thẹn vừa giận của nữ tử, vẫn còn mơ hồ vọng ra từ trung quân đại trướng. Thân vệ bưng canh dê nóng tới, liền dừng bước đúng lúc, cố ý tạo ra tiếng vỏ đao va chạm khẽ, rõ ràng là đang chờ lệnh bên trong.
Vừa nghe thấy tiếng động bên ngoài, Thượng Doanh Doanh mới nãy còn đang giương nanh múa vuốt liền thu thế, chui tọt vào lòng Yến Tự Lễ không động đậy.
Yến Tự Lễ thấy vậy thì bật cười, dang tay ôm chặt lấy con chim cút nhỏ nhà mình, cất giọng ra lệnh:
“Vào đi.”
Thân binh nhận lệnh, lập tức bưng hộp thức ăn, cung kính đưa đến ngoài tấm bình phong. Nắp hộp vừa mở, một luồng hơi nóng thơm nồng lập tức lan tỏa khắp lều.
Trong bát sứ thanh đựng canh đặc màu trắng sữa, mặt canh nổi những váng mỡ vàng óng, giữa những cọng hành xanh biếc là thịt dê đã hầm nhừ. Múc một muỗng xuống, còn có thể thấy tủy xương óng ánh tan ra trong canh, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Thấy Thượng Doanh Doanh lười biếng cuộn mình trong chăn gấm, Yến Tự Lễ đích thân đi lấy canh dê, thổi nguội bên vành muỗng, từng muỗng từng muỗng đút cho nàng ăn.
Đợi đến khi bát canh cạn đáy, Thượng Doanh Doanh có lẽ vì cười đùa mệt lả, mi mắt cũng hơi trĩu xuống. Dư vị của bát canh ấm hòa cùng cơn buồn ngủ ập tới, khiến nàng không nhịn được mà dựa vào lòng Yến Tự Lễ, trong cơn mơ màng dường như cảm thấy trên trán có một hơi ấm.
Yến Tự Lễ đặt bát không về lại bàn, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán Thượng Doanh Doanh, dỗ dành: “Ngủ đi.”
Giọng Yến Tự Lễ đè rất thấp, lòng bàn tay che trên mắt Thượng Doanh Doanh, ôm nàng cùng chìm vào giấc ngủ.
Ngoài lều, gió đêm cuộn cát, vang lên tiếng sột soạt, như vô số móng vuốt nhỏ đang cào lên cái lồng đèn lưu ly. Bên trong lại tĩnh lặng lạ thường, thỉnh thoảng chỉ có bóng nến nhảy múa loạn xạ trên bình phong.
Ngón tay Thượng Doanh Doanh không biết đã buông lỏng tự lúc nào, vạt long bào trước đây bị nàng vò cho nhàu nhĩ, giờ phút này đang phập phồng theo nhịp thở đều đặn.
Yến Tự Lễ lặng lẽ mở mắt nhìn sang, chỉ thấy Thượng Doanh Doanh đã chìm sâu vào giấc ngủ say, hàng mi đổ xuống hai vầng trăng khuyết nhỏ dưới mắt.
Phát hiện trên môi nàng vương một sợi tơ xanh, Yến Tự Lễ đưa tay nhẹ nhàng gạt đi giúp nàng. Ngọn nến đỏ cháy bùng thành hai tim, khiến trong trướng lúc sáng lúc tối.
Nhìn Thượng Doanh Doanh đang cọ vào người mình trong giấc ngủ, Yến Tự Lễ bỗng nhớ lại đêm đông nhiều năm về trước, tiểu hồ ly này cũng đã không chút phòng bị như vậy, đâm đầu thẳng vào tấm lưới trói buộc mà hắn từ từ giăng ra.

Đêm đã khuya, tiếng mõ báo canh đã điểm qua tuần thứ ba, ngoài trướng chỉ còn tiếng bước chân tuần đêm của binh sĩ đạp trên cát.
Mi mắt Thượng Doanh Doanh khẽ run, trong cơn mơ màng dường như bị ác mộng níu giữ. Nàng trở mình dựa sang bên cạnh, nhưng lại là một khoảng trống rỗng, không có chỗ để tựa vào. Tim Thượng Doanh Doanh thắt lại, nàng gắng sức giãy giụa tỉnh dậy, đưa tay ra sờ, chạm vào chỉ là tấm chăn gấm hơi se lạnh.
Yến Tự Lễ không có ở đây.
Thượng Doanh Doanh còn chưa hoàn hồn sau cơn ác mộng trên sa trường, vội vàng quay đầu tìm người, chỉ thấy cách đó không xa một ngọn đèn leo lét như hạt đậu, in bóng dáng cao thẳng sau bàn án lên vách lều.
Yến Tự Lễ đang cúi đầu phê duyệt quân báo, mày hơi nhíu lại, thần sắc chuyên chú. Bóng đèn hắt lên gò má góc cạnh rõ ràng của hắn những vệt tối đậm nhạt khác nhau, mũi cao như túi mật treo, môi mỏng phảng phất sắc đỏ, tựa như một bức tranh được vẽ tỉ mỉ.
Dẫu đã là phu thê nhiều năm, Thượng Doanh Doanh vẫn không khỏi lòng dạ xao xuyến. Nàng cứ thế trốn trong chăn, chỉ để lộ ra đôi mắt hồ ly ươn ướt, nhìn hắn không chớp.
Ngắm quân vương dưới đèn, không thấy vẻ uy nghiêm lạnh lùng của ban ngày, mà lại có thêm vài phần dịu dàng trầm tĩnh của một trượng phu, đặc biệt lay động lòng người, khiến người ta nhìn đến si mê ngẩn ngẩn.
Yến Tự Lễ dường như có cảm giác, cây bút chu sa trong tay khựng lại, đột ngột quay đầu nhìn sang, lập tức bắt được một cô nương đang lén lút ngó nghiêng.
“!”
Thượng Doanh Doanh cũng không biết mình chột dạ cái gì, chỉ vội vàng quay người nằm lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, như thể vẫn đang trong mộng.
Tim Thượng Doanh Doanh đập thình thịch, gò má cũng nóng bừng lên. Bên tai bỗng truyền đến một tiếng cười khẽ cực nhẹ, kèm theo tiếng bước chân dần đến gần.
Sau đó, tấm chăn gấm trên đầu bị người ta nhẹ nhàng lật lên một góc.
Yến Tự Lễ ngồi xuống bên giường, lôi Thượng Doanh Doanh từ trong chăn ra, giọng hơi khàn trêu nàng: “Con hồ ly đanh đá.”
Thượng Doanh Doanh bị bắt quả tang, vừa thẹn vừa giận, dứt khoát đã làm thì làm cho trót. Nàng phồng má, cũng không nói gì, chỉ nhắm vào bàn tay to lớn đang đưa tới của Yến Tự Lễ, há miệng cắn nhẹ một cái lên tay của hắn.
Yến Tự Lễ thấy vậy cũng không giận, mỉm cười mặc cho Thượng Doanh Doanh cắn. Thượng Doanh Doanh nghiến nghiến răng, lúc này mới buông ra, lại hừ hừ hử hử hai tiếng, có lẽ là cảm thấy ngủ không ngon giấc, đang làm nũng hờn dỗi đây mà.
Yến Tự Lễ cúi người, trán tựa vào trán Thượng Doanh Doanh, cọ cọ chóp mũi nàng, hơi thở ấm nóng phả lên mặt.
“Ngủ không được à?” Yến Tự Lễ dịu dàng hỏi.
Những hình ảnh mờ ảo sau giấc mộng đã tan, chỉ còn lại nỗi kinh hoàng chưa dứt. Thượng Doanh Doanh không biết trả lời thế nào, bèn rúc sâu hơn vào lòng hắn. Kể từ khi Yến Tự Lễ xuất chinh, nàng ngày đêm lòng như lửa đốt. Giờ phút này cuối cùng cũng được gặp mặt, liền tha thiết muốn cùng hắn mặn nồng tình ái, hòa làm một thể. Dường như phải như vậy, mới cảm thấy chân thật.
Ánh mắt Yến Tự Lễ dần sâu thẳm, tựa như có tia lửa bùng lên từ lồng ngực, nóng đến cổ họng cũng khô lại. Bốn mắt nhìn nhau, ánh nước long lanh trong mắt nàng đã nói hết những lời chưa thành câu. Dáng vẻ này, hắn tự nhiên là hiểu rõ.
“Doanh Doanh, hôm nay không được.” Yến Tự Lễ khẽ thở dài, khàn giọng nói.
Thượng Doanh Doanh nghe vậy thì ngẩn người, vừa tủi thân vừa khó hiểu hỏi: “Vì sao?”
Yến Tự Lễ chau mày, ôm chặt thân thể mềm mại ấy vào lòng. Cằm tựa l*n đ*nh đầu Thượng Doanh Doanh, giọng Yến Tự Lễ càng đè thấp hơn, gần như là thì thầm: “Trẫm không uống thuốc tránh thai, sẽ khiến nàng mang thai tiểu oa nhi đấy.”
Ra khỏi kinh thành là để hành quân đánh giặc, ai lại mang theo thứ đó bên người chứ?
Thượng Doanh Doanh nép trong lòng Yến Tự Lễ, ngón tay bất giác vuốt lên bụng nhỏ bằng phẳng của mình, không những không nản lòng, mà ngược lại còn vui mừng hớn hở.
“Mang thai thì mang thai thôi mà.” Thượng Doanh Doanh lí nhí, đầy mong đợi thuyết phục “Vừa hay thêm cho hoàng nhi của chúng ta một đệ đệ muội muội, thần thiếp vẫn luôn mong mỏi, có thể có một tiểu công chúa giống như ngài đó.”
Người ta thường nói nhi tử giống mẫu thân, nữ nhi giống phụ thân. Mỗi lần Thượng Doanh Doanh nhìn Yến Thừa An, lại không nhịn được mà nghĩ, nếu họ có một tiểu nha đầu, sinh ra giống Yến Tự Lễ, thì sẽ trông như thế nào?
Nàng vốn yêu thích tướng mạo tuấn tú của Yến Tự Lễ, nghĩ rằng nếu có một tiểu công chúa, nhất định sẽ đáng yêu như ngọc như tuyết, vừa ngây thơ đáng yêu lại lanh lợi.
Hơn nữa những năm nay Yến Tự Lễ kiên quyết không nạp phi, dưới gối chỉ có một mình Thái tử. Chuyện Đại hoàng tử mất sớm năm đó, mỗi khi nhắc lại đều khiến người ta đau lòng, những lời khuyên can của các lão thần trên triều đình, dù công khai hay ngấm ngầm, nàng không phải là không biết. Tuy nàng có phụ huynh đứng sau lưng, không ai dám thật sự làm càn. Nhưng thấy Yến Tự Lễ phải đối phó với các triều thần, nàng lại đau lòng vô cùng.
Tiếc là trong chuyện này, Yến Tự Lễ lại kiên trì như một ngày suốt bao năm qua.
“Trẫm không cần con cái, chỉ cần Doanh Doanh.”
Ánh nến hắt bóng hai người lên vách lều, hòa vào nhau không phân biệt được. Lòng bàn tay Yến Tự Lễ ấm áp, vững vàng đặt trên bụng nhỏ của Thượng Doanh Doanh, như đang trấn áp một ý nghĩ nào đó không nên có: “Chỉ cần Doanh Doanh bình an thuận lợi, không bệnh không tai ương, vậy thì còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”
Thượng Doanh Doanh còn muốn tranh luận, nhưng ngẩng đầu lại thấy trong mắt hắn phản chiếu ánh nến nhảy múa, bên trong chứa đựng sự trân trọng còn nặng hơn cả giang sơn. Gió đêm lướt qua trướng, Thượng Doanh Doanh bỗng dưng xìu cả người, dứt khoát rúc vào lòng Yến Tự Lễ.
Nghe tiếng tim hắn đập trầm ổn, Thượng Doanh Doanh khịt khịt mũi, thầm nghĩ: Thôi vậy, dù sao cả đời này, nàng đã đổ gục trong tay người này rồi. Những chuyện phiền lòng kia, cứ mặc kệ hắn đi.

Chiều tối hôm sau, khói bếp từ quân doanh đâm thẳng lên bầu trời, loang ra vài vệt xám trong ráng chiều màu đỏ son. Xa hơn nữa, mặt trời lặn đang kẹt giữa hai cồn cát, tròn vành vạnh như được thợ thủ công dùng quy xích* vẽ nên, viền ngoài còn tỏa ra những tia sáng như lông tơ.
Quy xích*: Dụng cụ đo vẽ như thước và compa
Trong trung quân đại trướng, đã bày ra một chiếc bàn án lớn bằng gỗ du. Nồi lẩu đồng sôi sùng sục nước hầm xương cừu, những lát thịt bướu lạc đà thái mỏng như cánh ve được xếp thành một ngọn núi nhỏ, bên cạnh đặt hành cát, hẹ dại mới hái, từng đĩa tương hắc mai biển đặc sản của sa mạc ánh lên sắc vàng óng dưới ánh nến.
Thượng Doanh Doanh cầm đôi đũa bạc, gắp một lát thịt bướu lạc đà nhúng vào nồi nước sôi. Lát thịt gặp nóng liền cuộn lại thành những cuộn tròn như ngọc trắng, chấm với tương hắc mai biển đưa vào miệng, vị chua ngọt tươi non cùng lúc bùng nổ trên đầu lưỡi.
Nhìn phụ huynh, phu quân đều quây quần bên cạnh, Thượng Doanh Doanh thỏa mãn nheo mắt lại, thỉnh thoảng rót thêm chút rượu nóng cho ba người, rồi lại lắng nghe một chút những chuyện quân chính đại sự mà họ đang bàn.
Thấy lát thịt trong nồi lẩu sôi lật mình, Thượng Doanh Doanh lập tức đưa đũa gắp lên, lặng lẽ bỏ vào bát Yến Tự Lễ, lại nghe hắn bỗng nói:
“…Ngày mai trẫm đưa Doanh Doanh về trong thành ở vài hôm.”
Đôi đũa bạc “keng” một tiếng gõ vào vành bát, Thượng Doanh Doanh đang định mở miệng, thì Gia Nghị Vương ở đối diện đã cười lớn vỗ tay: “Rất nên như vậy, Vạn tuế gia và nương nương cứ đi đi ạ.”
Cố Tuy càng trực tiếp hơn, xách bầu rượu lên, rót đầy cho muội muội một chén rượu nho: “Nương nương ở trong doanh trại, muốn tắm rửa cũng phải đợi rất lâu, thật bất tiện? Khó khăn lắm mới đến Mạc Bắc một chuyến, nên đi dạo chợ trong thành. Nhắc đến món lạc đà nướng của Túy Tiên Lâu, đó quả thực là tuyệt phẩm.”
“Nhưng như vậy chẳng phải sẽ lỡ việc quân sao? Ta thấy ở trong doanh trại cũng tốt lắm rồi…” Thượng Doanh Doanh lí nhí, đôi đũa vô thức vẽ vòng trong bát. Bỗng cảm thấy mu bàn tay ấm lên, thì ra là Yến Tự Lễ đã nắm lấy tay nàng.
Gia Nghị Vương gắp một miếng táo tàu ngâm mật bỏ vào bát nữ nhi, cười nói: “Lời này huynh con nói đúng đấy, hai phụ tử ta ở đây canh giữ, nương nương cứ yên tâm đi chơi cho thỏa thích. Có Vạn tuế gia đi cùng, chúng ta cũng yên tâm.”
Thượng Doanh Doanh vành tai lập tức nóng bừng, đang không biết từ chối thế nào, Cố Tuy đột nhiên như làm ảo thuật, từ tầng dưới của hộp thức ăn bưng ra một chén sữa đông, bên trên còn rưới mật ong màu hổ phách: “Mau nếm thử đi, phụ thân chúng ta đặc biệt cho người vận chuyển từ hầm băng ở Cam Châu đến đấy, chính là vì nghe nói nương nương thích món này.”
Ánh nến hắt bóng bốn người lên vách lều, lúc dài lúc ngắn chồng lên nhau. Bên ngoài vọng lại tiếng hát của binh sĩ tuần tra, hòa cùng hơi nóng bốc lên từ nồi lẩu đồng, khiến bữa tiệc gia đình nơi sa mạc này càng thêm ấm áp.

Dùng xong bữa tối, đêm đã dần khuya.
Sa mạc đã trút bỏ hết cái nóng nực của ban ngày, khí lạnh như thủy triều tràn lên cồn cát. Yến Tự Lễ lấy một chiếc áo choàng từ trong rương ra, lúc này mới dắt tay Thượng Doanh Doanh đi dạo bên ngoài doanh trại, coi như đi lại cho tiêu cơm.
Lúc này mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống biển cát, ngôi sao đầu tiên cố gắng tỏa sáng, lạnh lẽo treo trên những bức tường thành đổ nát của Song Vân Quan.
Một tân binh đang ôm trường mâu ngủ gật, bỗng bị đồng bọn huých một cùi chỏ đánh thức. Hắn dụi mắt nhìn sang, chỉ thấy trên cồn cát ngoài doanh trại có hai bóng người đang sánh vai đứng. Gió đêm thổi bay vạt áo nữ tử, phảng phất như tiên nhân dưới trăng.
“Lão trượng nhân* và đại cữu tử* vẫn còn trong doanh trại mà!” Tân binh trợn tròn mắt, “Hoàng thượng kiếm đâu ra một nữ nhân vậy?”
Lão trượng nhân*: Bố vợ
Đại cữu tử*: Anh vợ
Tiếng vừa dứt, gáy hắn đã bị La Mục tát cho một cái.
“Nhìn cái bộ dạng ngu ngốc của ngươi kìa.” La Mục khinh bỉ, hạ giọng nói “Nữ nhân gì chứ? Đó là Hoàng hậu nương nương.”
“Hoàng hậu?” Tân binh nghe xong, lưỡi cũng thắt lại, còn không khỏi nghi ngờ “Chủ tử nương nương đến biên quan rồi sao? Không nghe tin tức gì cả…”
La Mục híp mắt, hất cằm ra hiệu cho tân binh tự mình nhìn. Xa xa, Hoàng đế đang thắt lại dây lụa ở cổ áo choàng cho Hoàng hậu, động tác thành thục như đã làm qua ngàn vạn lần. Ánh sao rơi xuống, chiếu rọi lúm đồng tiền bên môi Hoàng hậu khi nàng ngẩng mặt, cũng chiếu rọi ý cười nơi khóe mày Hoàng thượng khi ngài cúi đầu.
“Chậc” La Mục bỗng sờ sờ sợi chỉ đỏ đã phai màu trong ngực mình, “Mười mấy năm trước ở Lũng Tây, thê tử nhà ta cũng…”
La Mục dùng ngón tay thô ráp, vuốt đi vuốt lại sợi chỉ đỏ, yết hầu chuyển động, cuối cùng không nói thêm gì nữa.
Bốn bề vắng lặng, chỉ có tiếng gió lướt qua cành cây lao xao, lúc xa lúc gần, như một tiếng thở dài của đất trời.
Tân binh gãi gãi gáy, vẫn chưa hiểu sao La hỏa trưởng lại nhìn ra được. La Mục lại đã lấy ra nửa miếng bánh màn thầu cứng từ trong ngực, bẻ vụn nhét vào miệng hắn ta: “Ăn đi đồ ngốc, từ hôm nay trở đi hãy nhớ kỹ, như thế này mới là phu thê thực sự.”
Tân binh nhìn bóng lưng nương tựa vào nhau ở xa xa, bỗng cảm thấy đêm ở Mạc Bắc này, hình như cũng không lạnh lẽo đến thế.
Lại nói, Thượng Doanh Doanh thường nghe người ta kể về sa mạc, nhưng tự mình đặt chân đến lại là lần đầu. Dải ngân hà bao la tràn vào tầm mắt, trời như mái vòm, bốn phương rủ xuống, ngàn vạn vì sao điểm xuyết trên màn đêm mực tàu, sáng đến mức gần như muốn rơi xuống.
Thượng Doanh Doanh lòng vui sướng, liền không nhịn được mà buông tay Yến Tự Lễ ra, chạy lên phía trước xoay vòng, tà váy màu đỏ lựu tung bay thành những lớp sóng gợn.
“Hoàng thượng mau nhìn, đêm nay sao Tử Vi sáng lạ thường, là điềm đại cát đó.” Thượng Doanh Doanh chỉ lên trời, kinh ngạc quay đầu lại gọi.
Yến Tự Lễ mỉm cười đi sau bảo vệ, nghe vậy liền nhìn theo ngón tay thon của nàng, quả nhiên thấy sao Bắc Đẩu đang lấp lánh tỏa sáng. Đế tinh rực rỡ, chủ về đức chính sáng soi, minh quân tại vị, bốn bể quy phục.
“Người Khất Nhi Cát Tư sẽ không dám Nam hạ nữa.” Yến Tự Lễ hít một hơi thật sâu, từ từ cảm khái.
Hơi lạnh từ khoang mũi tràn vào phế phủ, lại trong trẻo hơn mọi ngày.
Không có khói súng, không có máu tanh. Chỉ còn lại mùi của cát sỏi và cỏ khô, hòa cùng hơi ẩm từ những đồn điền mới khai hoang bay tới, từ từ tan ra trong lồng ngực.
“Trẫm đã lệnh cho người xây lại Đô hộ phủ ở ngoài thành Cung Nguyệt. Xuân năm sau, lứa nông hộ đầu tiên ở Quan Trung sẽ mang theo giống dâu tằm và bông đến đây.” Yến Tự Lễ nắm lấy tay Thượng Doanh Doanh, nói với nàng về dự định tương lai.
Thượng Doanh Doanh lặng lẽ lắng nghe, bỗng nhớ lại mùi lúa thơm mà nàng từng ngửi thấy lúc nhỏ. Khi nước xuân vừa dâng, hương đất bùn tỏa ra từ những luống cày, những cây mạ non xanh mướt sẽ lay động theo gió, hoa bồ công anh sẽ phủ kín khắp núi đồi.
Chiến sự đã tàn, đài lửa đã tắt khói lang, biên quan không còn tiếng trống trận chiêng tranh. Có lẽ ngày cởi giáp về vườn, đã thật sự đến rồi.
Thượng Doanh Doanh ngước nhìn bầu trời sao vô tận, con người nhỏ bé như con kiến, gần như tan biến giữa đất trời. Nàng bỗng nhếch môi, khẽ nói:
“Phải trồng cây hồ dương và táo tàu.”
“Cái gì?”
“Giống như quan đạo ở kinh thành.” Thượng Doanh Doanh đáy mắt phản chiếu ánh sao, kéo tay áo Yến Tự Lễ lay động, tưởng tượng nói, “Để quân đồn trú dọc theo dịch đạo trồng thành từng hàng hồ dương. Dù cho năm tháng trôi qua, thương nhân chỉ cần nhìn thấy sắc cây như khói, liền biết nơi đây là đất của vua.”
Yến Tự Lễ nghe vậy thì sững sờ, ánh mắt khẽ động, rồi bỗng phá lên cười lớn, ôm chặt Thượng Doanh Doanh vào lòng, luôn miệng đáp: “Được! Cứ theo ý của Hoàng hậu nương nương!”
Nơi cuối trời dải ngân hà rủ xuống, một ngôi sao sáng rực đang lướt qua đỉnh núi A Nhĩ Thái. Tiếng mõ từ đồn gác xa xa vọng lại, theo gió lướt qua rừng hồ dương, cành lá xào xạc, tựa như đất trời cùng tụng, cao giọng hát khúc thiên hạ thái bình.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...