Người Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn
Chương 570
Cô chỉ khá bất ngờ là Phó Ngọc Hải làm thế nào để nắm bắt mỗi một lần hai người gặp mặt và cơ hội gặp lại nhau đến mức chuẩn như vậy.
Anh luôn có cách cho cô không gian để suy nghĩ khi tâm trạng của cô rối loạn, sau đó lại có thể xuất hiện ngay lúc tâm trạng của cô hoàn toàn bình tĩnh trở lại và tự nhủ với mình rằng những cảm xúc chập chờn đó chỉ là ảo giác, tâm trạng của cô cứ thế bị anh kiểm soát chặt chẽ.
Cái gọi là giơ tay không đánh người tươi cười, Thẩm Thanh Ngọc nhìn ánh sáng lóe lên trong đôi mắt màu đen kia, càng không có cách nào từ chối đề nghị của anh: “Không ngại.”
Hôm nay Phó Ngọc Hải mặc một bộ âu phục màu trắng, đứng bên cạnh bộ lễ phục màu trắng trên người Thẩm Thanh Ngọc không phải là đẹp đôi bình thường đâu.
Cái cảm giác CP hoàn hảo này, ngay cả nhà tạo hình ở bên cạnh đang trang điểm cho Thẩm Thanh Ngọc cũng không nhịn được mà cảm thán một câu: “Cô Thẩm, hôm nay cô và cậu Phó giống như mặc đồ đôi ấy.”
Thẩm Thanh Ngọc ngẩng đầu nhìn về phía Phó Ngọc Hải, ánh mắt trực tiếp chạm phải sự dịu dàng dưới đáy mắt anh, cô ngẩn ra một lát, Phó Ngọc Hải đã đi tới, cúi người thấp giọng nói một câu ở bên tai cô: “Tiện thể, chiếm một chút hời của cô Thẩm.”
Thẩm Thanh Ngọc ngồi trong xe, đầu óc toàn là những lời vừa rồi Phó Ngọc Hải nói trong câu lạc bộ.
“Tiện tay chiếm lợi của cô Thẩm một cái.”
“Chiếm lợi ai cơ?”
“Bạn gái tin đồn.”
Anh cứ vậy mà trắng trợn thừa nhận đúng là anh cố ý khiến người ta hiểu nhầm mối quan hệ giữa hai người bọn họ. Lời nói thản nhiên như vậy nên sau khi nghe xong Thẩm Thanh Ngọc cũng không thể tức giận nổi.
“Có phải cảm thấy bản thân mệt quá không?”
Trong xe im ắng đột nhiên vang lên giọng nói của Phó Ngọc Hải. Thẩm Thanh Ngọc lấy lại tinh thần rồi nghiêng đầu nhìn về phía anh.
Khuôn mặt đẹp trai quá đáng của Phó Ngọc Hải gần trong gang tấc. Ánh đèn ngoài cửa sổ xe chiếu vào mặt anh khiến Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy tim mình đập hơi nhanh.
Cô giật nảy mình, cười yếu ớt hỏi một câu: “Vì sao?”
“Em xem tối nay anh đã cố ý mặc một bộ vest tương tự với em này, lại còn cố ý cùng tiến vào với em nữa Người khác nhìn thấy chúng ta đại khái đều sẽ cảm thấy tôi và em đã thật sự ở bên nhau rồi. Tôi chiếm của em một món hời lớn như vậy chẳng phải em sẽ mệt sao?”
Thẩm Thanh Ngọc rất thích ánh mắt của Phó Ngọc Hải. Đôi mắt hoa đào kia của anh sâu thẳm, đuôi mắt còn hơi nhếch lên, vừa đa tình vừa quyến rũ, lúc nhìn cô chằm chằm, đôi mắt kia như đặt cô vào lòng mà nhìn vậy.
Bây giờ anh đang nhìn cô bằng ánh mắt đó khiến cảm xúc của Thẩm Thanh Ngọc bất ổn: “Tôi trở thành bạn gái tin đồn của anh, chẳng phải anh cũng thành bạn trai tin đồn của tôi sao?”
Cô nói xong thì hơi cúi đầu cười một cái rồi nhẹ nhàng nói: “Đứng lên đi, Phó Ngọc Hải, ai mệt chứ, còn chưa chắc đâu.”
Phó Ngọc Hải sợ run lên hai giây. Sau khi lấy lại tinh thần, anh nhìn Thẩm Thanh Ngọc, hầu kết hơi di chuyển một cái, sự vui vẻ trong đáy mắt phai nhạt đi rất nhiều, biến thành loại tình cảm càng nóng hơn: “Thẩm Thanh Ngọc, em nói vậy tôi sẽ không nhịn được mà muốn thân mật với em đấy.”
Anh luôn có cách cho cô không gian để suy nghĩ khi tâm trạng của cô rối loạn, sau đó lại có thể xuất hiện ngay lúc tâm trạng của cô hoàn toàn bình tĩnh trở lại và tự nhủ với mình rằng những cảm xúc chập chờn đó chỉ là ảo giác, tâm trạng của cô cứ thế bị anh kiểm soát chặt chẽ.
Cái gọi là giơ tay không đánh người tươi cười, Thẩm Thanh Ngọc nhìn ánh sáng lóe lên trong đôi mắt màu đen kia, càng không có cách nào từ chối đề nghị của anh: “Không ngại.”
Hôm nay Phó Ngọc Hải mặc một bộ âu phục màu trắng, đứng bên cạnh bộ lễ phục màu trắng trên người Thẩm Thanh Ngọc không phải là đẹp đôi bình thường đâu.
Cái cảm giác CP hoàn hảo này, ngay cả nhà tạo hình ở bên cạnh đang trang điểm cho Thẩm Thanh Ngọc cũng không nhịn được mà cảm thán một câu: “Cô Thẩm, hôm nay cô và cậu Phó giống như mặc đồ đôi ấy.”
Thẩm Thanh Ngọc ngẩng đầu nhìn về phía Phó Ngọc Hải, ánh mắt trực tiếp chạm phải sự dịu dàng dưới đáy mắt anh, cô ngẩn ra một lát, Phó Ngọc Hải đã đi tới, cúi người thấp giọng nói một câu ở bên tai cô: “Tiện thể, chiếm một chút hời của cô Thẩm.”
Thẩm Thanh Ngọc ngồi trong xe, đầu óc toàn là những lời vừa rồi Phó Ngọc Hải nói trong câu lạc bộ.
“Tiện tay chiếm lợi của cô Thẩm một cái.”
“Chiếm lợi ai cơ?”
“Bạn gái tin đồn.”
Anh cứ vậy mà trắng trợn thừa nhận đúng là anh cố ý khiến người ta hiểu nhầm mối quan hệ giữa hai người bọn họ. Lời nói thản nhiên như vậy nên sau khi nghe xong Thẩm Thanh Ngọc cũng không thể tức giận nổi.
“Có phải cảm thấy bản thân mệt quá không?”
Trong xe im ắng đột nhiên vang lên giọng nói của Phó Ngọc Hải. Thẩm Thanh Ngọc lấy lại tinh thần rồi nghiêng đầu nhìn về phía anh.
Khuôn mặt đẹp trai quá đáng của Phó Ngọc Hải gần trong gang tấc. Ánh đèn ngoài cửa sổ xe chiếu vào mặt anh khiến Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy tim mình đập hơi nhanh.
Cô giật nảy mình, cười yếu ớt hỏi một câu: “Vì sao?”
“Em xem tối nay anh đã cố ý mặc một bộ vest tương tự với em này, lại còn cố ý cùng tiến vào với em nữa Người khác nhìn thấy chúng ta đại khái đều sẽ cảm thấy tôi và em đã thật sự ở bên nhau rồi. Tôi chiếm của em một món hời lớn như vậy chẳng phải em sẽ mệt sao?”
Thẩm Thanh Ngọc rất thích ánh mắt của Phó Ngọc Hải. Đôi mắt hoa đào kia của anh sâu thẳm, đuôi mắt còn hơi nhếch lên, vừa đa tình vừa quyến rũ, lúc nhìn cô chằm chằm, đôi mắt kia như đặt cô vào lòng mà nhìn vậy.
Bây giờ anh đang nhìn cô bằng ánh mắt đó khiến cảm xúc của Thẩm Thanh Ngọc bất ổn: “Tôi trở thành bạn gái tin đồn của anh, chẳng phải anh cũng thành bạn trai tin đồn của tôi sao?”
Cô nói xong thì hơi cúi đầu cười một cái rồi nhẹ nhàng nói: “Đứng lên đi, Phó Ngọc Hải, ai mệt chứ, còn chưa chắc đâu.”
Phó Ngọc Hải sợ run lên hai giây. Sau khi lấy lại tinh thần, anh nhìn Thẩm Thanh Ngọc, hầu kết hơi di chuyển một cái, sự vui vẻ trong đáy mắt phai nhạt đi rất nhiều, biến thành loại tình cảm càng nóng hơn: “Thẩm Thanh Ngọc, em nói vậy tôi sẽ không nhịn được mà muốn thân mật với em đấy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương