Người Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn
Chương 571
Thẩm Thanh Ngọc nghe thấy lời này của anh thì không dám đùa tiếp nữa.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không nói thêm gì nữa.
Một lát sau, bàn tay đang đặt cạnh người của cô đột nhiên bị nắm lên. Lúc Thẩm Thanh Ngọc đang khó hiểu thì bỗng trên mu bàn tay truyền tới một cảm xúc ấm áp mềm mại.
Cô quay đầu lại thì thấy Phó Ngọc Hải đang khép hờ hai mắt, hôn nhẹ lên mu bàn tay cô như tín đồ thành kính vậy.
Anh chỉ hôn một cái rồi buông tay cô ra: “Xin lỗi em, tôi không nhịn nổi.”
Đột nhiên Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy Lâm Thành tháng mười hai này cũng không còn lạnh quá nữa, nếu không thì tại sao ngồi trong xe thế này mà tự nhiên cô lại đổ mồ hôi chưa?
Cô rút tay mình lại đặt trước người. Thế nhưng mu bàn tay vừa bị Phó Ngọc Hải hôn lên cứ như bị đốt vậy. Cô cố gắng muốn vứt bỏ cảnh tưởng Phó Ngọc Hải hôn mu bàn tay mình vừa rồi đi, nhưng càng muốn vứt thì nó lại càng hiện lên rõ ràng.
Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu nhìn tay mình, ngón trỏ hơi rụt lại một chút. Cô nhếch môi một cái, chết rồi, cô cảm thấy mình cũng muốn hôn Phó Ngọc Hải.
Đại khái là ở chung với Phó Ngọc Hải lâu nên cô bị anh đồng hóa rồi.
May mà chiếc xe đã nhanh chóng đi tới cửa khách sạn rồi từ từ dừng lại.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn các thiên kim ăn mặc chỉnh tề ngoài cửa sổ xe, cuối cùng lực chú ý cũng không còn tập trung trên mu bàn tay nữa.
Lái xe đi qua mở cửa. Cửa vừa mở ra, Phó Ngọc Hải cũng đã mò tới, lịch sự vươn tay ý bảo cô đặt tay lên.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh một cái rồi nâng tay đặt vào lòng bàn tay anh.
Giây tiếp theo, tay cô đã bị bàn tay to rộng của người đàn ông bao lấy. Anh nhanh chóng dắt cô đi thẳng vào bên trong.
Thẩm Thanh Ngọc tránh ra một chút nhưng không tránh được, đành phải tùy ý anh cứ nắm tay mình như vậy mà đi vào bên trong.
Tiệc rượu đêm nay là do nhà họ Giang tổ chức. Người tới tham dự cũng toàn là người trong cái vòng tròn quan hệ ở Giang Thành.
Vốn dĩ Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Hải là hai nhân vật đang hot trong những câu chuyện gần đây của mọi người. Bây giờ Phó Ngọc Hải còn nắm tay Thẩm Thanh Ngọc đi vào. Hai người vừa mới bước qua cửa, không ít người đã vô thức nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc đang bị Phó Ngọc Hải nắm tay.
“Bọn họ thật sự ở bên nhau, tay cũng nắm rồi kìa!”
“Hóa ra tin đồn mấy ngày hôm trước không phải là giả. Cậu Phó và Thẩm Thanh Ngọc thật sự ở bên nhau!”
“Có một nói một, tôi cảm thấy Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Hải đứng cùng nhau còn xứng đôi hơn khi đứng với cậu Bạc đấy!”
“Cô đừng nói nữa, tôi cũng có cảm giác đó! Chủ yếu là do Thẩm Thanh Ngọc nhìn cũng lạnh lùng cao ngạo. Mặc dù mặt đang cười nhưng cảm giác bất hòa lại vô cùng rõ ràng. Cậu Bạc thì càng không cần phải nói, mỗi lần xuất hiện thì dù là trường hợp nào mặt cũng không thay đổi! Hai người lạnh lùng cao ngạo đứng cùng nhau quả thật là không hợp!”
Người phụ nữ lắc lắc chén rượu đỏ rồi nói tiếp: “Thẩm Thanh Ngọc và cậu Phó thì không giống vậy. Trông cậu Phó như một cậu ấm trăng hoa giàu có vậy thôi chứ đứng bên cạnh Thẩm Thanh Ngọc, hai người họ lại hòa hợp một cách bất ngờ!”
Một thiên kim đứng cạnh người phụ nữ nghe xong cũng đồng ý gật đầu: “Cô đừng nói nữa, đó là thật rồi!”
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không nói thêm gì nữa.
Một lát sau, bàn tay đang đặt cạnh người của cô đột nhiên bị nắm lên. Lúc Thẩm Thanh Ngọc đang khó hiểu thì bỗng trên mu bàn tay truyền tới một cảm xúc ấm áp mềm mại.
Cô quay đầu lại thì thấy Phó Ngọc Hải đang khép hờ hai mắt, hôn nhẹ lên mu bàn tay cô như tín đồ thành kính vậy.
Anh chỉ hôn một cái rồi buông tay cô ra: “Xin lỗi em, tôi không nhịn nổi.”
Đột nhiên Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy Lâm Thành tháng mười hai này cũng không còn lạnh quá nữa, nếu không thì tại sao ngồi trong xe thế này mà tự nhiên cô lại đổ mồ hôi chưa?
Cô rút tay mình lại đặt trước người. Thế nhưng mu bàn tay vừa bị Phó Ngọc Hải hôn lên cứ như bị đốt vậy. Cô cố gắng muốn vứt bỏ cảnh tưởng Phó Ngọc Hải hôn mu bàn tay mình vừa rồi đi, nhưng càng muốn vứt thì nó lại càng hiện lên rõ ràng.
Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu nhìn tay mình, ngón trỏ hơi rụt lại một chút. Cô nhếch môi một cái, chết rồi, cô cảm thấy mình cũng muốn hôn Phó Ngọc Hải.
Đại khái là ở chung với Phó Ngọc Hải lâu nên cô bị anh đồng hóa rồi.
May mà chiếc xe đã nhanh chóng đi tới cửa khách sạn rồi từ từ dừng lại.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn các thiên kim ăn mặc chỉnh tề ngoài cửa sổ xe, cuối cùng lực chú ý cũng không còn tập trung trên mu bàn tay nữa.
Lái xe đi qua mở cửa. Cửa vừa mở ra, Phó Ngọc Hải cũng đã mò tới, lịch sự vươn tay ý bảo cô đặt tay lên.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh một cái rồi nâng tay đặt vào lòng bàn tay anh.
Giây tiếp theo, tay cô đã bị bàn tay to rộng của người đàn ông bao lấy. Anh nhanh chóng dắt cô đi thẳng vào bên trong.
Thẩm Thanh Ngọc tránh ra một chút nhưng không tránh được, đành phải tùy ý anh cứ nắm tay mình như vậy mà đi vào bên trong.
Tiệc rượu đêm nay là do nhà họ Giang tổ chức. Người tới tham dự cũng toàn là người trong cái vòng tròn quan hệ ở Giang Thành.
Vốn dĩ Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Hải là hai nhân vật đang hot trong những câu chuyện gần đây của mọi người. Bây giờ Phó Ngọc Hải còn nắm tay Thẩm Thanh Ngọc đi vào. Hai người vừa mới bước qua cửa, không ít người đã vô thức nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc đang bị Phó Ngọc Hải nắm tay.
“Bọn họ thật sự ở bên nhau, tay cũng nắm rồi kìa!”
“Hóa ra tin đồn mấy ngày hôm trước không phải là giả. Cậu Phó và Thẩm Thanh Ngọc thật sự ở bên nhau!”
“Có một nói một, tôi cảm thấy Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Hải đứng cùng nhau còn xứng đôi hơn khi đứng với cậu Bạc đấy!”
“Cô đừng nói nữa, tôi cũng có cảm giác đó! Chủ yếu là do Thẩm Thanh Ngọc nhìn cũng lạnh lùng cao ngạo. Mặc dù mặt đang cười nhưng cảm giác bất hòa lại vô cùng rõ ràng. Cậu Bạc thì càng không cần phải nói, mỗi lần xuất hiện thì dù là trường hợp nào mặt cũng không thay đổi! Hai người lạnh lùng cao ngạo đứng cùng nhau quả thật là không hợp!”
Người phụ nữ lắc lắc chén rượu đỏ rồi nói tiếp: “Thẩm Thanh Ngọc và cậu Phó thì không giống vậy. Trông cậu Phó như một cậu ấm trăng hoa giàu có vậy thôi chứ đứng bên cạnh Thẩm Thanh Ngọc, hai người họ lại hòa hợp một cách bất ngờ!”
Một thiên kim đứng cạnh người phụ nữ nghe xong cũng đồng ý gật đầu: “Cô đừng nói nữa, đó là thật rồi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương