Người Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn
Chương 589
Thẩm Thanh Ngọc vô thức cúi đầu ngửi hương thơm trên người mình, qua một tiếng đồng hồ hơn, hương thơm đã thay đổi, hương nhựa cây nhàn nhạt là hương thơm đặc trưng của tuyết tùng Bắc Phi.
Thẩm Thanh Ngọc từng ngửi được hương thơm này trên người Phó Ngọc Hải, nghĩ đến đây, mắt hạnh của cô đảo một cái, nhìn thấy ánh mắt Phó Ngọc Hải đang dò thám: “Thích, cảm ơn.”
Phó Ngọc Hải cũng cười: “Được, chúc ngủ ngon.”
Thẩm Thanh Ngọc nghĩ anh vừa nãy chỉ là bước đệm, tiếp theo đây chắc chắn là muốn nói gì đó, không ngờ đến đây đã dừng lại.
Việc này khiến cô có chút không quen, cúi đầu trong thoáng chốc, Thẩm Thanh Ngọc mới quay người về phòng.
Phó Ngọc Hải nhìn bóng lưng cô, thấy cô đi vào phòng mới giơ tay cầm áo khoác bên cạnh lên, đặt lên mũi khẽ ngửi.
Hương nước hoa nhàn nhạt trên áo khoác và hương thơm đặc trưng trên người Thẩm Thanh Ngọc và cả hương nước hoa anh thương dùng hoà vào nhau, nhàn nhạt và mê người, khiến anh có cảm giác đang ôm lấy Thẩm Thanh Ngọc.
Có lẽ là do cơn mưa lớn đột ngột ập đến nên Thẩm Thanh Ngọc ngủ không ngon giấc, nửa đêm vẫn còn nằm mơ, mơ thấy hôm đó bản thân mình đang quỳ trước từ đường tổ tiên của nhà họ Bạc, cơn mưa tầm tã vừa lớn lại vừa lạnh cứ tạt thẳng vào mặt.
Tuy nhiên thì những chuyện này cũng chẳng tính là to tát gì, điều khiến cô tuyệt vọng hơn cả là cô đã quỳ gối suốt cả một đêm, dầm mình trong cơn mưa xối xả suốt cả một đêm dài dằng dặc, ấy vậy mà câu đầu tiên khi đối phương mở miệng nói với cô lại là: “Em có biết là mình đã sai ở đâu chưa?”
Thẩm Thanh Ngọc đột nhiên bừng tỉnh, nhìn tấm rèm lập lòe ánh sáng bên cạnh, một lúc thật lâu sau mới tỉnh táo trở lại.
Đó là một giấc mơ, tất cả đều đã kết thúc cả rồi.
Đến gần một giờ đêm qua mới có thể ngủ trở lại, nhưng giấc ngủ cũng rất nông, bây giờ tỉnh giấc, Thẩm Thanh Ngọc chỉ cảm thấy đầu mình cực kỳ đau nhức.
Cô đưa tay xoa xoa hai bên thái dương, đi tới mở rèm cửa ra, cơn mưa lớn đêm qua đã tạnh hẳn rồi, nhưng Lâm Thành vẫn cứ như đã bước sang mùa đông chỉ sau một đêm vậy.
Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy rất lạnh nên tìm một chiếc áo len mặc vào.
Sau khi cô tắm rửa sạch sẽ đi ra ngoài thì nhìn thấy Phó Ngọc Hải đang nghe điện thoại, trên bàn còn có một tô cháo đang bốc khói nghi ngút.
Thấy cô đi ra, Phó Ngọc Hải nói với người ở đầu dây bên kia một câu “Tạm thời cứ như vậy trước đã” sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Vào một ngày lạnh giá như thế này, Phó Ngọc Hải mặc chiếc áo sơ mi trắng mà anh đã để lại ở đây từ lần trước.
Đẹp thì trông có đẹp, nhưng có vẻ cũng hơi phong phanh.
“Nhiệt độ xuống thấp rồi, anh không cảm thấy lạnh sao?”
Thẩm Thanh Ngọc bước tới, ngồi xuống chiếc ghế mà anh vừa kéo ra: “Cảm ơn.”
“Quan tâm đến tôi đến như thế à?”
Thẩm Thanh Ngọc từng ngửi được hương thơm này trên người Phó Ngọc Hải, nghĩ đến đây, mắt hạnh của cô đảo một cái, nhìn thấy ánh mắt Phó Ngọc Hải đang dò thám: “Thích, cảm ơn.”
Phó Ngọc Hải cũng cười: “Được, chúc ngủ ngon.”
Thẩm Thanh Ngọc nghĩ anh vừa nãy chỉ là bước đệm, tiếp theo đây chắc chắn là muốn nói gì đó, không ngờ đến đây đã dừng lại.
Việc này khiến cô có chút không quen, cúi đầu trong thoáng chốc, Thẩm Thanh Ngọc mới quay người về phòng.
Phó Ngọc Hải nhìn bóng lưng cô, thấy cô đi vào phòng mới giơ tay cầm áo khoác bên cạnh lên, đặt lên mũi khẽ ngửi.
Hương nước hoa nhàn nhạt trên áo khoác và hương thơm đặc trưng trên người Thẩm Thanh Ngọc và cả hương nước hoa anh thương dùng hoà vào nhau, nhàn nhạt và mê người, khiến anh có cảm giác đang ôm lấy Thẩm Thanh Ngọc.
Có lẽ là do cơn mưa lớn đột ngột ập đến nên Thẩm Thanh Ngọc ngủ không ngon giấc, nửa đêm vẫn còn nằm mơ, mơ thấy hôm đó bản thân mình đang quỳ trước từ đường tổ tiên của nhà họ Bạc, cơn mưa tầm tã vừa lớn lại vừa lạnh cứ tạt thẳng vào mặt.
Tuy nhiên thì những chuyện này cũng chẳng tính là to tát gì, điều khiến cô tuyệt vọng hơn cả là cô đã quỳ gối suốt cả một đêm, dầm mình trong cơn mưa xối xả suốt cả một đêm dài dằng dặc, ấy vậy mà câu đầu tiên khi đối phương mở miệng nói với cô lại là: “Em có biết là mình đã sai ở đâu chưa?”
Thẩm Thanh Ngọc đột nhiên bừng tỉnh, nhìn tấm rèm lập lòe ánh sáng bên cạnh, một lúc thật lâu sau mới tỉnh táo trở lại.
Đó là một giấc mơ, tất cả đều đã kết thúc cả rồi.
Đến gần một giờ đêm qua mới có thể ngủ trở lại, nhưng giấc ngủ cũng rất nông, bây giờ tỉnh giấc, Thẩm Thanh Ngọc chỉ cảm thấy đầu mình cực kỳ đau nhức.
Cô đưa tay xoa xoa hai bên thái dương, đi tới mở rèm cửa ra, cơn mưa lớn đêm qua đã tạnh hẳn rồi, nhưng Lâm Thành vẫn cứ như đã bước sang mùa đông chỉ sau một đêm vậy.
Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy rất lạnh nên tìm một chiếc áo len mặc vào.
Sau khi cô tắm rửa sạch sẽ đi ra ngoài thì nhìn thấy Phó Ngọc Hải đang nghe điện thoại, trên bàn còn có một tô cháo đang bốc khói nghi ngút.
Thấy cô đi ra, Phó Ngọc Hải nói với người ở đầu dây bên kia một câu “Tạm thời cứ như vậy trước đã” sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Vào một ngày lạnh giá như thế này, Phó Ngọc Hải mặc chiếc áo sơ mi trắng mà anh đã để lại ở đây từ lần trước.
Đẹp thì trông có đẹp, nhưng có vẻ cũng hơi phong phanh.
“Nhiệt độ xuống thấp rồi, anh không cảm thấy lạnh sao?”
Thẩm Thanh Ngọc bước tới, ngồi xuống chiếc ghế mà anh vừa kéo ra: “Cảm ơn.”
“Quan tâm đến tôi đến như thế à?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương