Người Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn
Chương 590
Anh khá là biết cách để thuận theo ý của người khác, Thẩm Thanh Ngọc cười nói: “Với tư cách là bạn bè thì quan tâm như thế này cũng không được coi là quá đáng.”
Phó Ngọc Hải nhìn cô cười nhưng lại không nói gì, dường như là đang hỏi cô rằng: “Chỉ là bạn bè thôi hay sao?”
Từ trước đến giờ Thẩm Thanh Ngọc vẫn luôn không thể chịu nổi tình ý từ sâu trong đôi mắt hoa đào này dành cho mình, chỉ mới hai giây mà cô đã phải chịu giơ cờ trắng đầu hàng.
Ánh mắt lặng lẽ liếc nhìn đối phương, Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu uống một ngụm nước ấm.
Thời tiết hôm nay không đẹp cho lắm, bầu trời bên ngoài một mảng u ám, vừa nhìn là đã cảm thấy rất lạnh rồi.
Sáng nay Thẩm Thanh Ngọc có một cuộc họp, sau khi ăn sáng xong, cô trang điểm nhẹ rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
Lúc đang đi giày thì Phó Ngọc Hải bước đến, trên người anh mặc một chiếc áo vest len khoác bên ngoài áo sơ mi, một chiếc áo khoác dài được choàng thêm bên ngoài chiếc áo khoác vest của anh nữa.
Anh đưa tay ra đỡ cô, lòng bàn tay ấm áp nắm cổ tay cô, Thẩm Thanh Ngọc kéo khóa đôi bốt, đứng thẳng người nhìn anh, khịt mũi: “Anh cố ý đấy à?”
Rõ ràng là anh có quần áo.
“Ừ.”
Anh không Phó Ngọc Hải, nhưng Thẩm Thanh Ngọc không nhịn được mà cảm thấy có chút dở khóc dở cười vì anh lại thẳng thắn đến như vậy: “Sáng nay tôi có một cuộc họp sớm, anh có thể nhờ thư ký của mình đến rước.”
Sáng nay thức dậy hơi muộn, cuộc họp của Thẩm Thanh Ngọc bắt đầu vào lúc chín giờ, nhưng bây giờ đã là tám giờ bốn mươi lăm phút rồi.
Muộn thì chắc chắn là đến muộn rồi.
Cô nói rồi mở cửa bước ra ngoài.
Người bước đi vội vàng, lại tự mình vấp ngã, Thẩm Thanh Ngọc không đứng vững, cả người nhào thẳng tới khung cửa.
Cùng lúc đó, vòng eo của Thẩm Thanh Ngọc bị siết chặt, cả người bị Phó Ngọc Hải kéo lại.
Đầu không đập vào khung cửa, mà đập vào cánh tay của Phó Ngọc Hải.
Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy hơi chút choáng váng bởi hương thơm gỗ thông bất ngờ phả vào mặt cô, chợt nhận ra mùi nước hoa hôm qua Phó Ngọc Hải tặng cho cô giống hệt với mùi nước hoa trên người anh.
“Sao lại vội vàng như vậy chứ?”
Giọng nói dịu dàng của một người đàn ông vang lên bên tai khiến cho Thẩm Thanh Ngọc tỉnh táo lại, cô thoát khỏi vòng tay của anh: “Cảm ơn anh.”
Cô nghĩ lọ nước hoa kia có mùi khá thơm, sáng nay đi ra ngoài nhìn thấy trên tủ quần áo, ma xui quỷ khiến như thế nào mới lấy ra sử dụng.
Phó Ngọc Hải chỉ cần ngửi nhẹ một cái liền nhận ra ngay: “Có vẻ như em rất thích mùi hương trên người tôi.”
Anh nói, trên môi nở nụ cười như có như không rồi lại nói thêm: “À không phải, phải là mùi nước hoa.”
Thẩm Thanh Ngọc bị anh nói trúng tim đen, bèn trốn tránh lời nói của anh: “Chín giờ tôi có cuộc họp rồi.”
Khi Phó Ngọc Hải nghe lời cô nói, nụ cười trên gương mặt tắt đi một chút, nhưng lại trở nên nghiêm túc hơn một chút: “Còn có mười hai phút nữa, để tôi đưa em đến đó.”
Thẩm Thanh Ngọc vốn còn muốn nói gì đó, nhưng Phó Ngọc Hải đã đóng cửa lại rồi kéo cổ tay cô lôi đi: “Đi thôi, cô Thẩm, mặc dù em là cấp trên, nhưng việc đến muộn trong một cuộc họp thì cũng không phải là một chuyện tốt lành gì cho cam đâu.”
Phó Ngọc Hải nhìn cô cười nhưng lại không nói gì, dường như là đang hỏi cô rằng: “Chỉ là bạn bè thôi hay sao?”
Từ trước đến giờ Thẩm Thanh Ngọc vẫn luôn không thể chịu nổi tình ý từ sâu trong đôi mắt hoa đào này dành cho mình, chỉ mới hai giây mà cô đã phải chịu giơ cờ trắng đầu hàng.
Ánh mắt lặng lẽ liếc nhìn đối phương, Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu uống một ngụm nước ấm.
Thời tiết hôm nay không đẹp cho lắm, bầu trời bên ngoài một mảng u ám, vừa nhìn là đã cảm thấy rất lạnh rồi.
Sáng nay Thẩm Thanh Ngọc có một cuộc họp, sau khi ăn sáng xong, cô trang điểm nhẹ rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
Lúc đang đi giày thì Phó Ngọc Hải bước đến, trên người anh mặc một chiếc áo vest len khoác bên ngoài áo sơ mi, một chiếc áo khoác dài được choàng thêm bên ngoài chiếc áo khoác vest của anh nữa.
Anh đưa tay ra đỡ cô, lòng bàn tay ấm áp nắm cổ tay cô, Thẩm Thanh Ngọc kéo khóa đôi bốt, đứng thẳng người nhìn anh, khịt mũi: “Anh cố ý đấy à?”
Rõ ràng là anh có quần áo.
“Ừ.”
Anh không Phó Ngọc Hải, nhưng Thẩm Thanh Ngọc không nhịn được mà cảm thấy có chút dở khóc dở cười vì anh lại thẳng thắn đến như vậy: “Sáng nay tôi có một cuộc họp sớm, anh có thể nhờ thư ký của mình đến rước.”
Sáng nay thức dậy hơi muộn, cuộc họp của Thẩm Thanh Ngọc bắt đầu vào lúc chín giờ, nhưng bây giờ đã là tám giờ bốn mươi lăm phút rồi.
Muộn thì chắc chắn là đến muộn rồi.
Cô nói rồi mở cửa bước ra ngoài.
Người bước đi vội vàng, lại tự mình vấp ngã, Thẩm Thanh Ngọc không đứng vững, cả người nhào thẳng tới khung cửa.
Cùng lúc đó, vòng eo của Thẩm Thanh Ngọc bị siết chặt, cả người bị Phó Ngọc Hải kéo lại.
Đầu không đập vào khung cửa, mà đập vào cánh tay của Phó Ngọc Hải.
Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy hơi chút choáng váng bởi hương thơm gỗ thông bất ngờ phả vào mặt cô, chợt nhận ra mùi nước hoa hôm qua Phó Ngọc Hải tặng cho cô giống hệt với mùi nước hoa trên người anh.
“Sao lại vội vàng như vậy chứ?”
Giọng nói dịu dàng của một người đàn ông vang lên bên tai khiến cho Thẩm Thanh Ngọc tỉnh táo lại, cô thoát khỏi vòng tay của anh: “Cảm ơn anh.”
Cô nghĩ lọ nước hoa kia có mùi khá thơm, sáng nay đi ra ngoài nhìn thấy trên tủ quần áo, ma xui quỷ khiến như thế nào mới lấy ra sử dụng.
Phó Ngọc Hải chỉ cần ngửi nhẹ một cái liền nhận ra ngay: “Có vẻ như em rất thích mùi hương trên người tôi.”
Anh nói, trên môi nở nụ cười như có như không rồi lại nói thêm: “À không phải, phải là mùi nước hoa.”
Thẩm Thanh Ngọc bị anh nói trúng tim đen, bèn trốn tránh lời nói của anh: “Chín giờ tôi có cuộc họp rồi.”
Khi Phó Ngọc Hải nghe lời cô nói, nụ cười trên gương mặt tắt đi một chút, nhưng lại trở nên nghiêm túc hơn một chút: “Còn có mười hai phút nữa, để tôi đưa em đến đó.”
Thẩm Thanh Ngọc vốn còn muốn nói gì đó, nhưng Phó Ngọc Hải đã đóng cửa lại rồi kéo cổ tay cô lôi đi: “Đi thôi, cô Thẩm, mặc dù em là cấp trên, nhưng việc đến muộn trong một cuộc họp thì cũng không phải là một chuyện tốt lành gì cho cam đâu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương