Người Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn
Chương 591
Cũng đúng.
Thẩm Thanh Ngọc cũng không nói thêm điều gì nữa, nếu như tiếp tục nói nữa thì không còn là chuyện đến trễ vài phút thôi đâu.
Giờ cao điểm buổi sáng vừa trôi qua, lượng xe cộ qua lại vẫn còn rất đông nhưng cũng không xảy ra tình trạng ùn tắc.
Thẩm Thanh Ngọc vẫn đến muộn, xe vừa dừng lại, cô liền cởi dây an toàn, đẩy cửa bước xuống xe: “Cảm ơn, tôi vào trước đã.”
“Chiều nay tôi sẽ đến đón em.”
Đồng tác đóng cửa xe của Thẩm Thanh Ngọc bị khựng lại một lúc: “ Được.”
Anh lái xe của cô rời đi, nếu như buổi chiều anh không đến đón, cô chắc chắn phải bắt taxi để trở về nhà.
Phó Ngọc Lam đã nhận được tin nhắn của Thẩm Thanh Ngọc từ trước, cuộc họp đã bị hoãn lại mười phút.
Ngay khi Thẩm Thanh Ngọc vừa bước ra khỏi thang máy liền nhìn thấy Phó Ngọc Lam, trông thấy cô, lúc này Phó Ngọc Lam mới cảm thấy nhẹ nhõm đi hẳn: “Cô Shen, đây là báo cáo tiến độ của Dự án B vừa được gửi tới đây hôm nay.”
Buổi sáng Phó Ngọc Lam đã gửi tới hộp thư cho Thẩm Thanh Ngọc rồi, nhưng cô ấy cũng đoán được là có lẽ Thẩm Thanh Ngọc không có thời gian xem qua.
Thẩm Thanh Ngọc gật đầu: “Chúng ta họp trước đã.”
Cuộc họp lần này là về dự án phát triển khu đất ở ngoại ô phía bắc thành phố C, thành phố C tiếp giáp với Lâm Thành, phía bắc được bao quanh bởi núi non, môi trường tự nhiên rất tốt, phần lớn là đất thổ cư, đều được dùng để xây biệt thự.
Tuy nhiên, Thẩm Thanh Ngọc đã xem qua về sự phát triển của thành phố C trong vài năm trở lại đây, Lâm Thành đã thúc đẩy sự phát triển của thành phố C, thành phố C của ngày hôm nay cũng không còn là thành phố C của mười năm về trước.
Với môi trường tốt như vậy mà chỉ dùng để xây biệt thự thì quá lãng phí.
Từ Lâm Thành đến thành phố C cũng chỉ mất nửa tiếng đi xe, những năm gần đây, càng ngày càng có nhiều người ở Lâm Thành đến thành phố C để nghỉ dưỡng và giải trí vào cuối tuần.
Thẩm Thanh Ngọc muốn xây dựng một khu biệt thự đồng thời cũng mở thêm một khu nghỉ dưỡng, nhưng hiện tại đây mới chỉ là ý tưởng của Thẩm Thanh Ngọc, kế hoạch cụ thể vẫn chưa được đưa ra và cũng chưa được quyết định, cuộc họp hôm nay là về phương hướng phát triển quan trọng nhất của miếng đất này.
Sau hơn hai giờ đồng hồ bàn bạc, Thẩm Thanh Ngọc mới bước ra khỏi phòng họp, dáng vẻ dường như đã có chút mệt mỏi.
Phó Ngọc Lam cũng nhận ra được điều này: “Cô Thẩm, vậy thì bữa trưa hôm nay tôi sẽ nói với tổng giám đốc Trần một tiếng nhé?”
“Được rồi.”
Đêm qua cô ngủ không ngon giấc, thế nên hôm nay cảm thấy hơi đau đầu.
“Tôi sẽ nói chuyện với tổng giám đốc Trần sau.” Phó Ngọc Lam trả lời, rồi hỏi lại: “Bữa trưa cô có muốn ăn gì hay không?”
Thẩm Thanh Ngọc nghĩ ngợi một lát, nhưng rồi cô lại không có cảm giác thèm ăn nào: “Giúp tôi đặt một bát cháo là được rồi.”
“Được.”
Phó Ngọc Lam đáp lại rồi lặng lẽ rời khỏi.
Thẩm Thanh Ngọc lật xem báo cáo tiến độ của dự án B, lúc đọc xong đã là mười hai giờ, trên điện thoại còn có mấy chục tin nhắn từ sáng tới giờ vẫn chưa động đến.
Phó Ngọc Hải hỏi cô buổi tối muốn ăn cái gì, lúc này Thẩm Thanh Ngọc mới nhớ ra rằng sáng nay cô đã đồng ý về lời đề nghị đến đón cô của anh.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Thẩm Thanh Ngọc vẫn không quyết định được nên ăn cái gì, vì thế đơn giản ném vấn đề quay ngược lại cho anh: “Tôi sao cũng được.”
Sau khi trả lời tin nhắn của Phó Ngọc Hải, Thẩm Thanh Ngọc bấm vào hàng chục tin nhắn chưa đọc của Trần Ánh Nguyệt.
“Sốc quá! Bạc Minh Tâm thực sự thích anh trai tớ cơ đấy? Trời đất ơi, Tiểu Ngũ, Bạc Minh Tâm làm sao mà lại có thể mặt dày đến như vậy cơ chứ.”
Nhìn thấy tin nhắn của Trần Ánh Nguyệt, Thẩm Thanh Ngọc lập tức nghĩ đến buổi tối hôm đó, bản thân cô đi dạo hóng mát lại vô tình nghe trộm được câu chuyện này.
Cô cau mày, nhấp vào ảnh chụp màn hình do Trần Ánh Nguyệt vừa gửi tới, trong đó có rất nhiều người trong giới đang bàn tán về việc Trần Quang Minh đã từ chối lời tỏ tình của Bạc Minh Tâm.
Thẩm Thanh Ngọc cũng không nói thêm điều gì nữa, nếu như tiếp tục nói nữa thì không còn là chuyện đến trễ vài phút thôi đâu.
Giờ cao điểm buổi sáng vừa trôi qua, lượng xe cộ qua lại vẫn còn rất đông nhưng cũng không xảy ra tình trạng ùn tắc.
Thẩm Thanh Ngọc vẫn đến muộn, xe vừa dừng lại, cô liền cởi dây an toàn, đẩy cửa bước xuống xe: “Cảm ơn, tôi vào trước đã.”
“Chiều nay tôi sẽ đến đón em.”
Đồng tác đóng cửa xe của Thẩm Thanh Ngọc bị khựng lại một lúc: “ Được.”
Anh lái xe của cô rời đi, nếu như buổi chiều anh không đến đón, cô chắc chắn phải bắt taxi để trở về nhà.
Phó Ngọc Lam đã nhận được tin nhắn của Thẩm Thanh Ngọc từ trước, cuộc họp đã bị hoãn lại mười phút.
Ngay khi Thẩm Thanh Ngọc vừa bước ra khỏi thang máy liền nhìn thấy Phó Ngọc Lam, trông thấy cô, lúc này Phó Ngọc Lam mới cảm thấy nhẹ nhõm đi hẳn: “Cô Shen, đây là báo cáo tiến độ của Dự án B vừa được gửi tới đây hôm nay.”
Buổi sáng Phó Ngọc Lam đã gửi tới hộp thư cho Thẩm Thanh Ngọc rồi, nhưng cô ấy cũng đoán được là có lẽ Thẩm Thanh Ngọc không có thời gian xem qua.
Thẩm Thanh Ngọc gật đầu: “Chúng ta họp trước đã.”
Cuộc họp lần này là về dự án phát triển khu đất ở ngoại ô phía bắc thành phố C, thành phố C tiếp giáp với Lâm Thành, phía bắc được bao quanh bởi núi non, môi trường tự nhiên rất tốt, phần lớn là đất thổ cư, đều được dùng để xây biệt thự.
Tuy nhiên, Thẩm Thanh Ngọc đã xem qua về sự phát triển của thành phố C trong vài năm trở lại đây, Lâm Thành đã thúc đẩy sự phát triển của thành phố C, thành phố C của ngày hôm nay cũng không còn là thành phố C của mười năm về trước.
Với môi trường tốt như vậy mà chỉ dùng để xây biệt thự thì quá lãng phí.
Từ Lâm Thành đến thành phố C cũng chỉ mất nửa tiếng đi xe, những năm gần đây, càng ngày càng có nhiều người ở Lâm Thành đến thành phố C để nghỉ dưỡng và giải trí vào cuối tuần.
Thẩm Thanh Ngọc muốn xây dựng một khu biệt thự đồng thời cũng mở thêm một khu nghỉ dưỡng, nhưng hiện tại đây mới chỉ là ý tưởng của Thẩm Thanh Ngọc, kế hoạch cụ thể vẫn chưa được đưa ra và cũng chưa được quyết định, cuộc họp hôm nay là về phương hướng phát triển quan trọng nhất của miếng đất này.
Sau hơn hai giờ đồng hồ bàn bạc, Thẩm Thanh Ngọc mới bước ra khỏi phòng họp, dáng vẻ dường như đã có chút mệt mỏi.
Phó Ngọc Lam cũng nhận ra được điều này: “Cô Thẩm, vậy thì bữa trưa hôm nay tôi sẽ nói với tổng giám đốc Trần một tiếng nhé?”
“Được rồi.”
Đêm qua cô ngủ không ngon giấc, thế nên hôm nay cảm thấy hơi đau đầu.
“Tôi sẽ nói chuyện với tổng giám đốc Trần sau.” Phó Ngọc Lam trả lời, rồi hỏi lại: “Bữa trưa cô có muốn ăn gì hay không?”
Thẩm Thanh Ngọc nghĩ ngợi một lát, nhưng rồi cô lại không có cảm giác thèm ăn nào: “Giúp tôi đặt một bát cháo là được rồi.”
“Được.”
Phó Ngọc Lam đáp lại rồi lặng lẽ rời khỏi.
Thẩm Thanh Ngọc lật xem báo cáo tiến độ của dự án B, lúc đọc xong đã là mười hai giờ, trên điện thoại còn có mấy chục tin nhắn từ sáng tới giờ vẫn chưa động đến.
Phó Ngọc Hải hỏi cô buổi tối muốn ăn cái gì, lúc này Thẩm Thanh Ngọc mới nhớ ra rằng sáng nay cô đã đồng ý về lời đề nghị đến đón cô của anh.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Thẩm Thanh Ngọc vẫn không quyết định được nên ăn cái gì, vì thế đơn giản ném vấn đề quay ngược lại cho anh: “Tôi sao cũng được.”
Sau khi trả lời tin nhắn của Phó Ngọc Hải, Thẩm Thanh Ngọc bấm vào hàng chục tin nhắn chưa đọc của Trần Ánh Nguyệt.
“Sốc quá! Bạc Minh Tâm thực sự thích anh trai tớ cơ đấy? Trời đất ơi, Tiểu Ngũ, Bạc Minh Tâm làm sao mà lại có thể mặt dày đến như vậy cơ chứ.”
Nhìn thấy tin nhắn của Trần Ánh Nguyệt, Thẩm Thanh Ngọc lập tức nghĩ đến buổi tối hôm đó, bản thân cô đi dạo hóng mát lại vô tình nghe trộm được câu chuyện này.
Cô cau mày, nhấp vào ảnh chụp màn hình do Trần Ánh Nguyệt vừa gửi tới, trong đó có rất nhiều người trong giới đang bàn tán về việc Trần Quang Minh đã từ chối lời tỏ tình của Bạc Minh Tâm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương