Chương 742
Sao có thể bình tĩnh như thế?
Anh lắc đầu: ‘Không biết, cũng không biết được tiểu tử này có đáng tin cậy không, nhưng mà có một việc rất chắc chắn, anh vất vả lắm mới gặp được em, tuyệt đối sẽ không dễ dàng rời khỏi em.”
Anh muốn cùng cô đến thiên trường địa cửu, đến đầu bạc răng long.
Sẽ không dễ dàng từ bỏ!
Vành mắt Trân Nam Phương nhanh chóng đỏ lên, giờ khắc này cô thật sự tin tưởng vào lời anh nói.
Thâm tình, si tình.
Về sau sế không còn bất kỳ kẻ nào thay đổi được chuyện này.
“Nhất định sẽ như vậy.” Cô cũng kiên định nói: ‘Nếu như Trịnh Hoàng Bách không thể giúp anh, chúng ta sẽ đi tìm Lý Giản Đạt, nếu không được, trên thế giới này có độc, thì sẽ có thuốc giải.”
“Nhưng mà đáng tiếc.’ Hà Minh Viễn yếu ớt thở dài.
“Ừ?’ Cô kinh ngạc nhìn anh: “Chuyện gì?
“Không thể sinh con với em lúc này.”
.’ Trần Nam Phương trừng mắt nhìn, thì ra không phải anh mới nói đùa.
Để làm dịu đi bầu không khí ngưng đọng, cô tỏ vẻ nhẹ nhõm nói: “Anh cho rằng anh nghĩ có là có được à?”
Hà Minh Viên gật đầu: “Vợ nói rất đúng, nhất định không thể có luôn được, chúng ta cần phải tiếp tục cố gắng.”
Cô nuốt một ngụm nước bọt, lần này đã hiểu rõ cái gì gọi là lấy đá đập chân mình.
Tuy nói như thế, nhưng Trần Nam Phương vấn luôn thúc giục Hà Minh Viễn đi gặp Trịnh Hoàng Bách, mà lúc này cô lại nhận được điện thoại của Lý Giản Đạt…
“Có việc gì sao?” Trần Nam Phương hỏi: ‘Anh đang ở nhà sao? Lát nữa bé Thiên sẽ vê đến nhà.”
“Tôi không ở nhà.” Âm thanh của Lý Giản Đạt tràn đầy tà khí: “Cô đang hẹn hò với cậu ba Viễn à? Hẹn xong, tôi tìm cô có chút việc.”
“Ai… Ai hẹn hò chứ!
Nhưng mà lời này Trần Nam Phương không dám nói ra, tại sao cô phải báo cáo với anh ta hành trình của mình sẽ đi đâu chứ?
“Anh tìm tôi có chuyện gì? Không thể nói trong điện thoại sao?” Cô rất muốn cùng Hà Minh Viễn tới gặp Trịnh Hoàng Bách, để rõ hơn tình trạng cơ thể của anh.
“Tất nhiên là không thể.” Lý Giản Đạt nói một cách đương nhiên: “Không nói mấy lời vô dụng đâu!”
Trần Nam Phương giật giật bờ môi, người này nói giống như là một người khác vậy, muốn ăn đòn.
Cô vừa muốn cự tuyệt, lại thấy Hà Minh Viễn ở trước mắt cô lắc lắc điện thoại, biểu tượng trên màn hình là cái tên Hà Minh Vũ, anh đã từng nói đó là anh trai.
“Anh có việc sao?” Cô che microphone lại hỏi.
“Nếu không anh cứ về nhà trước đi?”
Anh hôn lên trán của cô một chút, trong mắt phượng đầy vẻ áy náy: “Tối anh tới †ìm em.”
Trần Nam Phương gật đầu, nhưng vẫn lo lắng hỏi: “Khi nào thì anh mới đến gặp Trịnh Hoàng Bách đây?”
“Làm xong việc, sẽ đón em cùng đi.”
Anh biết rõ tâm ý của cô.