Chương 743
Sau khi quyết định, hai người chia ra mà đi…
Nhưng mà Lý Giản Đạt yêu cầu gặp mặt không ở trong nhà, mà ở trong một quán cà phê trên phố.
“Làm sao lại hẹn ở chỗ này?” Trần Nam Phương không rõ cho lắm: “Cô hiểu rõ Thâm Thành sao?”
Cô cũng chưa từng đi dạo ở chỗ này đâu!
“Chỗ này là nơi kiểm tra DNA.” Lý Giản Đạt nhìn qua cửa sổ thủy tinh, chỉ về phía nam.
Trần Nam Phương đang uống nước, lập tức bị sặc, vừa ho khan vừa sợ hãi nhìn vào anh ta, thật vất vả mới bình tĩnh được.
“Chỉ có chút năng lực ấy thôi.”
Người nào đó châm chọc cô.
“Còn không phải tại anh sao, nói cái gì thì đứng đắn một chút đi.” Trần Nam Phương bất mãn, oán hận: “Vẫn là anh nói hay là do anh nghĩ? Anh muốn kiểm tra DNA sao?”
“Không phải là tôi muốn kiểm tra.”
Lý Giản Đạt hai tay ôm ngực tựa lưng vào ghế ngồi, lười biếng trả lời: “Là cô cần kiểm tra.”
Cô trợn tròn hai con ngươi, giống như nghe không hiểu anh ta đang nói gì.
“Không cần thiết phải kinh ngạc như vậy chứ?” Lý Giản Đạt nhún vai, lập tức từ móc ra từ trong túi một tập giấy được gấp gọn lại: ‘Chẳng lẽ cô không nghĩ tới tại sao bé Thiên lại tới tìm cô?
Còn gọi là mẹ nữa?”
.. Trần Nam Phương bỗng nhiên đoạt lấy tập giấy trong tay anh ta, nhìn vào: ‘Không, không có khả năng! Tại sao tôi lại thật sự là mẹ của bé Thiên vậy?”
Ra sức lắc đầu, cô lại hỏi: ‘Không đúng, anh đã kiểm tra hai chúng tôi từ khi nào?”
Trách không được lại chạy đến nhà cô ở, thì ra là không thể để cho ai biết mục đích này!
“Cho nên cô cũng không vui vẻ sao?”
Vui vẻ?
Trần Nam Phương nghĩ không liên quan tới chuyện này chút nào, cô đúng thật yêu thích bé Thiên, cũng từng nghĩ có đứa con đáng yêu như thế thì tốt bao nhiêu!
Thế nhưng mà cô cũng không muốn lòi ra thêm một… Người bố của con trai?
Cô cảm thấy như rơi vào trong mộng, không, thật sự huyền huyền!
Hai tay của cô run rẩy, đến cả tờ giấy ở trong tay cũng không giữ không được, tại sao mọi chuyện lại thành như thế này?
Hôm qua mới cùng Hà Minh Viễn xảy ra quan hệ thân mật, vậy mà hôm nay!
“Vì sao không nói cho tôi biết sớm?”
Trân Nam Phương nghiến răng run lên: “Lúc trước có rất nhiều cơ hội để nói ra?”
“Lười nói.” Lý Giản Đạt vẫn dùng dáng vẻ muốn ăn đòn kia.
Cô không thể giữ bình tĩnh được, ngồi thẳng người lên, nhìn chằm chằm anh ta rồi chất vấn: “Lười nói? Tại sao chuyện của con trai, anh cũng có thể lười được?”
“Hai năm trước các người ở đâu? Vì sao không tới tìm tôi?”
“Tôi đã đắc tội với anh rồi sao? Anh không muốn tôi gặp được bé Thiên sao?”