Chương 744
“Cứ xem là như thế đi.”
… Câu trả lời này cũng không giúp cho Trần Nam Phương dễ chịu hơn được, vừa nghĩ tới việc cô và con ruột của mình phải xa cách lâu như vậy, cô không thể tha thứ cho mình dễ dàng được!
“Tình cảm của chúng ta đã không tốt, vậy sau này bé Thiên để tôi nuôi dưỡng.” Trần Nam Phương nén hối hận ở trong lòng, mở miệng nói thẳng.
“Tôi không nhớ rõ giữa bất cứ chuyện gì giữa chúng, anh cũng không cần phải nói cho tôi biết.”
Về sau còn nếu như gặp mặt, mà biết được vẫn còn dây dưa… Thì đó là đối xử với bé Thiên thật không công bằng.
Có cha không có mẹ, có mẹ không có cha.
Lý Giản Đạt hơi nhíu mày, người phụ nữ này thật sự coi anh ta là thành bố của bé Thiên rồi? Cho rằng bọn họ đã từng là vợ chồng?
Hiểu lầm lớn rồi.
“Reng reng reng.”
Chuông điện thoại di động vang lên ngắt lời, anh ta nhìn Trần Nam Phương đã ấn nhận điện thoại, dứt khoát ngậm miệng lại.
Trong tâm trí anh ta vẫn nghĩ: Không phải là anh ta không muốn giải thích, mà là cô không cho anh ta cơ hội.
“Cái gì? Anh là ai?” Trần Nam Phương năm chặt nắm đấm, cả người cứng ngắc: “Rốt cuộc anh muốn làm gì bé Thiên?”
“Chuyện gì vậy?” Lý Giản Đạt trong đáy mắt như tỏa ánh sáng, trực giác cảm thấy có vấn đề, trực tiếp giật luôn điện thoại di động, khi nghe thấy đầu bên kia điện thoại di động nói: “Tốt nhất là đừng có báo cảnh sát, không thì anh đừng nghĩ đến việc gặp lại tiểu tử này!”
“Muốn bao nhiêu tiền?” Âm thanh anh ta không lớn, nhưng lại làm cho người ta sợ hãi.
“Tiên?” Đối phương cười ha ha: “Tiền đã có người cho tôi, muốn có được đứa trẻ này, phải lập tức để Trần Nam Phương rời khỏi đất nước này.”
Lời này của Lý Giản Đạt chỉ để, thầm nghĩ là Trân Nam Phương sẽ lo lắng, không nghĩ rằng mục đích của đối phương chính là cô.
“Tôi sẽ lập tức rời đi!” Trân Nam Phương không chút suy nghĩ đồng ý: “Nhưng không được làm tổn thương con trai tôi!”
“Có phải là người quyết định hay không là do cô tuân thủ ước định.” Đầu bên kia hừ lạnh: “Nhưng mà ý tôi nói là vĩnh viễn, rời khỏi đất nước này, không được gặp lại bất kỳ kẻ nào trên đất nước này!”
Mặc dù cô bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn bởi vì câu nói cuối cùng mà nghĩ đến một khả năng, đối phương không muốn để cho cô được gặp Hà Minh Viễn sao?
Người này sẽ là ai chứ? Châu Cẩm Ngọc? Hoặc là người đã hạ độc Hà Minh Viễn?
Trong lúc nhất thời đầu óc không thể nghĩ được gì.
“Ba giờ sau sẽ liên hệ lại.” Đối phương lập tức cúp máy.
Trân Nam Phương sửng sốt hơn nửa ngày, lúc tỉnh táo lại thì phát hiện Lý Giản Đạt vân đang ngồi đó mân mê điện thoại, cô chạy qua, muốn cướp: “Anh đang làm gì vậy? Không nghe thấy anh ta nói không thể báo cảnh sát sao?
Nếu không bé Thiên sẽ xảy ra chuyện!”
“Thằng bé đã xảy ra chuyện rồi.” Lý Giản Đạt nhắc nhở: “Tôi vấn đang nghĩ biện pháp cứu nó.”
Thế nhưng mà lời này không có bất kỳ tác dụng trấn an nào cả, còn đốt cháy cả người Trân Nam Phương, cô cũng không để ý mình đang ở trong quán cà phê, lớn tiếng hỏi: “Vì sao anh lại bình tính như vậy? Anh thật sự là ba của bé Thiên sao? Anh không quan tâm sống chết của cậu bé ấy sao? Anh cứ hận tôi như vậy?”