Người Vợ Xung Hỷ Của Trầm Tổng
Chương 105
Sau đó, Hạ Diệp Trầm mới dẫn Trầm Thiết Vỹ đến phòng mình ở, bày ra kế chồng kế kéo dài thời gian.
Cô từ trên tầng ba, buộc dây leo xuống tầng một.
Khu thành Nam là khu của nhà giàu, an ninh rất tốt. Trợ lý của Lương Duật Thành đưa cô đến đó, giao cho cô chìa khóa trong nhà.
"Tôi không tiện ở lâu, cô Hạ cẩn thận."
Hạ Diệp Trầm cẩn thận nhận lấy chìa khóa. Cô lê bước vào trong nhà mình, chưa kịp nhìn khung cảnh trong nhà đã ngã ra nền đất.
Mệt mỏi!
Rất mệt mỏi.
Cả người đều bẩn thỉu dính nhớp. Hạ Diệp Trầm cố gảng lắm mới vào mới vào được trong nhà tắm.
Gô mở vòi nước.
Nước từ trên đỉnh đầu dội xuống lạnh giá, khiến cho thân thể run lên cầm cập. Nhưng Hạ Diệp Trầm gần như không còn bất cứ tri giác gì. Cô tàn nhẫn kỳ cọ khắp người.
Bông tắm đi đến đâu, một mảng da thịt đỏ đến đấy, gặp nước lạnh thì tím tái cả lại.
Cả thân người của cô dày đặc những vết dày xéo sau một cuộc kích tình.
Thân thể tàn tạ, linh hồn rách nát. Hạ Diệp Trầm cọ lại cọ, rửa lại rửa, muốn xóa hết dấu vết mà Trầm Dư Niên để lại trên người mình.
"Trầm Dư Niên, tôi ghê tởm anh."
Cô không hận anh lừa mình, chỉ hận anh tính toán đến hai đứa trẻ vô tội.
Con của cô, chỉ vì anh năm đó hãm hại mà chịu khổ trong tù, cả hai đứa suýt chút nữa không có cơ hội chào đợi.
Diệp Ngạn Trần cả đời này sống chung với bệnh hen suyễn. Giờ anh còn tính toán hại chết nó.
Thật buồn cười, cô còn nghĩ biết đâu mình sẽ tìm được người muốn che chở cho mình và hai đứa con cơ đấy.
"Trầm Dư Niên, tại sao ông trời lại run rủi cho tôi gặp được anh đây?".
||||| Truyện đề cử: Đạo Quân |||||
Cô ngửa mặt lên trời, để cho nước dội thẳng vào mặt mình. Đầu óc cô quay cuồng, chìm dần chìm dần...
Đến lúc Hạ Diệp Trầm tỉnh lại, trong nhà đã tối mịt.
Cô mở miệng, a lên một tiếng, chỉ thấy cổ họng mình vang lên mấy tiếng khàn khàn như máy móc cũ kỹ bị băng hoại.
Cảm! Cảm rồi! Bệnh tìm đến cũng thật nhanh chóng.
Đèn bật sáng.
"Em dậy rồi à?", là giọng nói trầm ấm của Lương Duật Thành.
Đôi mắt anh nhìn cô vẫn ấm áp như vậy, kiên nhãn như
thế. Hạ Diệp Trầm bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.
Cô hằng giọng mấy tiếng, muốn cho giọng nói của mình thanh hơn một chút.
"Mẹ em với hai đứa trẻ đâu? Cả chị Nhất Nặc nữa."
Lương Duật Thành đè tay cô lại trấn an: "Anh đã sắp xếp cho họ an toàn rồi, đang ở ngoại thành. Mọi việc rất kín đáo."
Hạ Diệp Trầm thở hắt ra một hơi, cuối cùng cũng yên tâm.
Lương Duật Thành hơi ngập ngừng: "Em... Em ở nhà họ. Trầm gặp chuyện gì, tại sao..."
Anh nói đến đó, câu nói nghẹn lại trong cổ họng.
Cô từ trên tầng ba, buộc dây leo xuống tầng một.
Khu thành Nam là khu của nhà giàu, an ninh rất tốt. Trợ lý của Lương Duật Thành đưa cô đến đó, giao cho cô chìa khóa trong nhà.
"Tôi không tiện ở lâu, cô Hạ cẩn thận."
Hạ Diệp Trầm cẩn thận nhận lấy chìa khóa. Cô lê bước vào trong nhà mình, chưa kịp nhìn khung cảnh trong nhà đã ngã ra nền đất.
Mệt mỏi!
Rất mệt mỏi.
Cả người đều bẩn thỉu dính nhớp. Hạ Diệp Trầm cố gảng lắm mới vào mới vào được trong nhà tắm.
Gô mở vòi nước.
Nước từ trên đỉnh đầu dội xuống lạnh giá, khiến cho thân thể run lên cầm cập. Nhưng Hạ Diệp Trầm gần như không còn bất cứ tri giác gì. Cô tàn nhẫn kỳ cọ khắp người.
Bông tắm đi đến đâu, một mảng da thịt đỏ đến đấy, gặp nước lạnh thì tím tái cả lại.
Cả thân người của cô dày đặc những vết dày xéo sau một cuộc kích tình.
Thân thể tàn tạ, linh hồn rách nát. Hạ Diệp Trầm cọ lại cọ, rửa lại rửa, muốn xóa hết dấu vết mà Trầm Dư Niên để lại trên người mình.
"Trầm Dư Niên, tôi ghê tởm anh."
Cô không hận anh lừa mình, chỉ hận anh tính toán đến hai đứa trẻ vô tội.
Con của cô, chỉ vì anh năm đó hãm hại mà chịu khổ trong tù, cả hai đứa suýt chút nữa không có cơ hội chào đợi.
Diệp Ngạn Trần cả đời này sống chung với bệnh hen suyễn. Giờ anh còn tính toán hại chết nó.
Thật buồn cười, cô còn nghĩ biết đâu mình sẽ tìm được người muốn che chở cho mình và hai đứa con cơ đấy.
"Trầm Dư Niên, tại sao ông trời lại run rủi cho tôi gặp được anh đây?".
||||| Truyện đề cử: Đạo Quân |||||
Cô ngửa mặt lên trời, để cho nước dội thẳng vào mặt mình. Đầu óc cô quay cuồng, chìm dần chìm dần...
Đến lúc Hạ Diệp Trầm tỉnh lại, trong nhà đã tối mịt.
Cô mở miệng, a lên một tiếng, chỉ thấy cổ họng mình vang lên mấy tiếng khàn khàn như máy móc cũ kỹ bị băng hoại.
Cảm! Cảm rồi! Bệnh tìm đến cũng thật nhanh chóng.
Đèn bật sáng.
"Em dậy rồi à?", là giọng nói trầm ấm của Lương Duật Thành.
Đôi mắt anh nhìn cô vẫn ấm áp như vậy, kiên nhãn như
thế. Hạ Diệp Trầm bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.
Cô hằng giọng mấy tiếng, muốn cho giọng nói của mình thanh hơn một chút.
"Mẹ em với hai đứa trẻ đâu? Cả chị Nhất Nặc nữa."
Lương Duật Thành đè tay cô lại trấn an: "Anh đã sắp xếp cho họ an toàn rồi, đang ở ngoại thành. Mọi việc rất kín đáo."
Hạ Diệp Trầm thở hắt ra một hơi, cuối cùng cũng yên tâm.
Lương Duật Thành hơi ngập ngừng: "Em... Em ở nhà họ. Trầm gặp chuyện gì, tại sao..."
Anh nói đến đó, câu nói nghẹn lại trong cổ họng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương