Người Vợ Xung Hỷ Của Trầm Tổng
Chương 106
Khi anh trở về, thấy cô ngồi dưới vòi nước, ánh mắt vô hồn. Trên người toàn dấu vết vừa trải qua dày vò.
€ó trời mới biết, khi đó Lương Duật Thành đau đớn thế nào. Hai mắt giống như có gai đâm vào, đau nhức.
Anh ôm cô vào trong lòng, mặc cho mình ướt hết, trong lòng run lên từng hồi.
Cô yếu ớt như vậy, mà sao lòng lại cứng rắn, không để cho anh vào trong.
Hạ Diệp Trầm nhắm mắt lại mở mắt, giống như đoạn ký ức kia chỉ là sương khói, chỉ cần một khoảnh khäc sẽ tan biến.
"Không có gì đâu! Em vẫn ổn mà!", cô läc đầu, động tác có phần cứng nhắc.
Lương Duật Thành nằm chặt tay, anh càng thêm quyết tâm. Quyết tâm che chở cô, bảo vệ cô, yêu thương cô cả đời này.
"Diệp Trầm, đợi lấy lại công bằng cho em, chúng ta kết hôn đi."
"Kết hôn?" Hạ Diệp Trầm hơi ngẩn người.
Cả đời này của cô cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ kết hôn lần nữa. Mà, những người như Lương Duật Thành, cô cũng không cách nào với tới được.
Đàm Thư Uyên còn đó, bà chán ghét cô như vậy.
Chưa nói đến thứ trưởng Lương.
Cô hơi lảng tránh:
"Anh đừng đùa nữa."
Lương Duật Thành kiên quyết nắm tay cô không buông:
"Anh từng đùa em chưa? Hạ Diệp Trầm? Em muốn sống yên bình, anh cho em cuộc sống yên bình. Em muốn giải oan, anh vẫn âm thầm tìm chứng cứ giúp em. Em muốn đám trẻ lớn lên bình an mạnh khỏe, anh tình nguyện làm người cha nuôi chúng lên người. Hạ Diệp Trầm, anh có thể làm tất cả vì em, cũng đã làm rất nhiều thứ vì em."
Hạ Diệp Trầm thấy cổ họng mình hơi đau, ho khù khụ.
"Luật sư Lương, thế giới của chúng ta khác nhau!"
Lương Duật Thành mím môi:
"Em đang muốn nói đến mẹ anh? Vậy anh nói cho em biết, chuyện đó càng dễ dàng. Anh cưới em, không phải người nhà anh. Hơn nữa, vị thứ trưởng cao cao tại thượng mà em vẫn nghĩ, ông ấy đã đồng ý chúng ta kết hôn rồi?"
"Sao cơ?", Hạ Diệp Trầm có chút không kịp phản ứng.
Thứ trưởng Lương làm sao có thể vừa ý một cô gái như cô?
Một tử tù chạy trốn, có hai đứa con nhỏ? Quá khứ không trong sạch?
Người như cô không giúp ích gì được cho Lương Duật Thành, mà còn làm ảnh hưởng đến sự nghiệp chính trị của hai người.
Lương Duật Thành nhìn sâu vào trong đôi mắt hoang mang của cô:
"Em nghĩ nếu như không có ông ấy âm thầm giúp sức, anh có thể giấu một người ở Hàng Châu suốt năm năm sao? Con trai ông ấy suốt ngày đi đâu không về, ông ấy chưa từng tìm hiểu sao?"
"..", Hạ Diệp Trầm im lặng. Cô thấy những điều anh nói không thể chối cãi.
"Cho nên..", Lương Duật Thành thở dài, đặt cảm của mình lên vầng trán cô, cọ cọ. "Được hay không, chỉ cần em nói một câu thôi."
Hạ Diệp Trầm cảm nhận được sự tiếp xúc giữa hai người. Trong lòng cô chấn động, nhưng không có cách nào cảm động.
Cả đời này, cô từng muốn gắn bó với hai người.
Hoa Tiểu Mặc đã chết trong mùa tuyết lạnh Đông Bắc năm ấy.
Còn Trầm Dư Niên, chính anh đã giết chết lòng của cô trong một đêm đầu xuân nơi Đế Đô.
Hơn nữa, cô thấy tình yêu mà Lương Duật Thành dành cho mình lạ lãm đến nỗi không thật chút nào.
Một người như anh, giúp đỡ cô năm năm, yêu cô, muốn kết hôn? Đời không giống với mấy bộ phim thần tượng, cô có thể ôm ảo tưởng này sao?
"Em xin lỗi!", Hạ Diệp Trầm thở hắt ra một hơi, làm động tác của Lương Duật Thành hơi khựng lại.
Anh không hề nhìn cô, mà dựng cô dậy, đưa thuốc: "Không sao, không trách em. Tình cảm giữa hai người không miễn cưỡng được. Nhưng anh cũng không bỏ cuộc đâu."
Hạ Diệp Trầm còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của người đàn ông, lại nuốt xuống.
€ó trời mới biết, khi đó Lương Duật Thành đau đớn thế nào. Hai mắt giống như có gai đâm vào, đau nhức.
Anh ôm cô vào trong lòng, mặc cho mình ướt hết, trong lòng run lên từng hồi.
Cô yếu ớt như vậy, mà sao lòng lại cứng rắn, không để cho anh vào trong.
Hạ Diệp Trầm nhắm mắt lại mở mắt, giống như đoạn ký ức kia chỉ là sương khói, chỉ cần một khoảnh khäc sẽ tan biến.
"Không có gì đâu! Em vẫn ổn mà!", cô läc đầu, động tác có phần cứng nhắc.
Lương Duật Thành nằm chặt tay, anh càng thêm quyết tâm. Quyết tâm che chở cô, bảo vệ cô, yêu thương cô cả đời này.
"Diệp Trầm, đợi lấy lại công bằng cho em, chúng ta kết hôn đi."
"Kết hôn?" Hạ Diệp Trầm hơi ngẩn người.
Cả đời này của cô cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ kết hôn lần nữa. Mà, những người như Lương Duật Thành, cô cũng không cách nào với tới được.
Đàm Thư Uyên còn đó, bà chán ghét cô như vậy.
Chưa nói đến thứ trưởng Lương.
Cô hơi lảng tránh:
"Anh đừng đùa nữa."
Lương Duật Thành kiên quyết nắm tay cô không buông:
"Anh từng đùa em chưa? Hạ Diệp Trầm? Em muốn sống yên bình, anh cho em cuộc sống yên bình. Em muốn giải oan, anh vẫn âm thầm tìm chứng cứ giúp em. Em muốn đám trẻ lớn lên bình an mạnh khỏe, anh tình nguyện làm người cha nuôi chúng lên người. Hạ Diệp Trầm, anh có thể làm tất cả vì em, cũng đã làm rất nhiều thứ vì em."
Hạ Diệp Trầm thấy cổ họng mình hơi đau, ho khù khụ.
"Luật sư Lương, thế giới của chúng ta khác nhau!"
Lương Duật Thành mím môi:
"Em đang muốn nói đến mẹ anh? Vậy anh nói cho em biết, chuyện đó càng dễ dàng. Anh cưới em, không phải người nhà anh. Hơn nữa, vị thứ trưởng cao cao tại thượng mà em vẫn nghĩ, ông ấy đã đồng ý chúng ta kết hôn rồi?"
"Sao cơ?", Hạ Diệp Trầm có chút không kịp phản ứng.
Thứ trưởng Lương làm sao có thể vừa ý một cô gái như cô?
Một tử tù chạy trốn, có hai đứa con nhỏ? Quá khứ không trong sạch?
Người như cô không giúp ích gì được cho Lương Duật Thành, mà còn làm ảnh hưởng đến sự nghiệp chính trị của hai người.
Lương Duật Thành nhìn sâu vào trong đôi mắt hoang mang của cô:
"Em nghĩ nếu như không có ông ấy âm thầm giúp sức, anh có thể giấu một người ở Hàng Châu suốt năm năm sao? Con trai ông ấy suốt ngày đi đâu không về, ông ấy chưa từng tìm hiểu sao?"
"..", Hạ Diệp Trầm im lặng. Cô thấy những điều anh nói không thể chối cãi.
"Cho nên..", Lương Duật Thành thở dài, đặt cảm của mình lên vầng trán cô, cọ cọ. "Được hay không, chỉ cần em nói một câu thôi."
Hạ Diệp Trầm cảm nhận được sự tiếp xúc giữa hai người. Trong lòng cô chấn động, nhưng không có cách nào cảm động.
Cả đời này, cô từng muốn gắn bó với hai người.
Hoa Tiểu Mặc đã chết trong mùa tuyết lạnh Đông Bắc năm ấy.
Còn Trầm Dư Niên, chính anh đã giết chết lòng của cô trong một đêm đầu xuân nơi Đế Đô.
Hơn nữa, cô thấy tình yêu mà Lương Duật Thành dành cho mình lạ lãm đến nỗi không thật chút nào.
Một người như anh, giúp đỡ cô năm năm, yêu cô, muốn kết hôn? Đời không giống với mấy bộ phim thần tượng, cô có thể ôm ảo tưởng này sao?
"Em xin lỗi!", Hạ Diệp Trầm thở hắt ra một hơi, làm động tác của Lương Duật Thành hơi khựng lại.
Anh không hề nhìn cô, mà dựng cô dậy, đưa thuốc: "Không sao, không trách em. Tình cảm giữa hai người không miễn cưỡng được. Nhưng anh cũng không bỏ cuộc đâu."
Hạ Diệp Trầm còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của người đàn ông, lại nuốt xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương