Người Vợ Xung Hỷ Của Trầm Tổng
Chương 108
"Ngạn Trần, Diệp Vấn!"
Hạ Diệp Trần thất thần kêu lên. Cô gồng mình len qua dòng người, bất chấp đau đớn mà chạy về nơi đang cháy lớn kia. Mới có chưa đầy một phút mà như cả thế kỷ dài, cuối cùng cô cũng đến được gần hai đứa trẻ.
"Mau! Đừng khóc! Đi maul", Hạ Diệp Trầm nắm lấy tay con mình, muốn đưa chúng đi.
Cô vừa mới chạm vào tay hai đứa trẻ, bên tai chợt nghe được một tiếng "rắc" rất lớn. Sau đó, cả một trời lửa từ trên trời giáng xuống, như muốn nuốt trọn ba mẹ con ở bên trong. Hạ Diệp Trầm bất lực nhìn biển lửa gần mình dần, đầu óc bỗng nhiên tối đen choáng váng.
"Không sao chứ?" Hạ Diệp Trầm trong lúc bất lực nhất nghe được âm thanh khàn khàn ở bên tai.
©ô hơi run lên, đẩy người đang đè lên người mình ra: “Tôi không sao. Anh gì ơi, anh... anh có sao không?”
Chỉ cần một cử động nhẹ cũng khiến người đàn ông tái mặt.
Cô không đẩy nữa, chỉ có thể năm im một chỗ.
"Hai người bình tĩnh, chúng tôi đến cứu hai người ngay đây!"
Đội cứu hộ đã vào cuộc. Người trấn an hai đứa trẻ đang khóc khóc mếu mếu, người lao vào cứu người.
Hạ Diệp Trầm ngay cả thở cũng không dám. Cô chỉ sợ bản thân mình cử động sẽ khiến người đàn ông đang năm trên người mình thêm đau đớn.
Anh an ủi cô: "Tôi không sao, tôi phúc lớn mạng lớn lắm. Cô yên tâm!"
Hạ Diệp Trầm căn răng, ngăn cho mình không bật khóc. Cô không biết người đàn ông này là ai. Nhưng vào giây phút cột trụ của đài cao bị gãy, anh đã xuất hiện trước mặt cô, nhanh chóng đẩy hai đứa trẻ ra. Còn Hạ Diệp Trầm, anh không kịp kéo cô ra ngoài, chỉ có thể ôm lấy cô trong lòng mình mà che chở.
Cột trụ rất nặng đè lên xương sống, chắc chắn rất đau đớn.
Sau khi hợp lực chín trâu hai hổ vừa dập lửa, vừa khiêng cây gỗ ra, cuối cùng Hạ Diệp Trầm và người đàn ông cũng được giải cứu.
“Anh...
Hạ Diệp Trầm nhìn mồ hôi vã ra như tắm trên trán người đàn ông, thân thể cứng đờ một chỗ không dám làm gì. Tay cô chạm phải lửa bỏng rộp lên, mà anh, lại bị cả cây lửa đập vào lưng.
"Tôi không sao! Trông chừng hai đứa trẻ thật tốt!"
Lúc này, anh vẫn còn cười được, khiến trong lòng Hạ Diệp Trầm càng thêm áy náy.
Diệp Ngạn Trần khóc nấc lên:
"Chú Niên? Là chú sao?"
Cậu bé ngoan ngoãn đứng một bên nãy giờ, bây giờ mới dám khẳng định người này là chú Niên đã cứu mình mấy tháng trước.
"Chú Niên?", Hạ Diệp Trầm cũng ngạc nhiên.
'Tạ Niên híp mắt lại:
"Thật trùng hợp quá, lại gặp cháu rồi."
Nói xong, anh ngất đi.
Bệnh viện số 34, phòng phẫu thuật vẫn sáng đèn. Do không xác định được người nhà của Tạ Niên ở đâu, nên Hạ Diệp Trâm nhờ Thẩm Hoäc ký giấy cam kết cho anh.
Chấn thương không nặng lắm, nhưng vết bỏng trên lưng có chút rắc rối.
Diệp Ngạn Trần ở bên ngoài khóc còn hơn cả chính mình bị thương.
"Mẹ! Chú Niên có chết không?" "Bậy nào! Chú ấy chỉ bị bỏng thôi. Con đừng lo lắng quá." Cậu bé gật đầu:
"Đúng vậy, người tốt có phúc báo. Mà chú Niên là người tốt!"
Duyên phận là thứ lạ kỳ đến không tưởng được. 'Tạ Niên, người cứu con trai cô tháng trước lần này lại cứu cả cô nữa. Hạ Diệp Trầm cảm kích đến nỗi không biết cảm tạ thế nào.
Hạ Diệp Trần thất thần kêu lên. Cô gồng mình len qua dòng người, bất chấp đau đớn mà chạy về nơi đang cháy lớn kia. Mới có chưa đầy một phút mà như cả thế kỷ dài, cuối cùng cô cũng đến được gần hai đứa trẻ.
"Mau! Đừng khóc! Đi maul", Hạ Diệp Trầm nắm lấy tay con mình, muốn đưa chúng đi.
Cô vừa mới chạm vào tay hai đứa trẻ, bên tai chợt nghe được một tiếng "rắc" rất lớn. Sau đó, cả một trời lửa từ trên trời giáng xuống, như muốn nuốt trọn ba mẹ con ở bên trong. Hạ Diệp Trầm bất lực nhìn biển lửa gần mình dần, đầu óc bỗng nhiên tối đen choáng váng.
"Không sao chứ?" Hạ Diệp Trầm trong lúc bất lực nhất nghe được âm thanh khàn khàn ở bên tai.
©ô hơi run lên, đẩy người đang đè lên người mình ra: “Tôi không sao. Anh gì ơi, anh... anh có sao không?”
Chỉ cần một cử động nhẹ cũng khiến người đàn ông tái mặt.
Cô không đẩy nữa, chỉ có thể năm im một chỗ.
"Hai người bình tĩnh, chúng tôi đến cứu hai người ngay đây!"
Đội cứu hộ đã vào cuộc. Người trấn an hai đứa trẻ đang khóc khóc mếu mếu, người lao vào cứu người.
Hạ Diệp Trầm ngay cả thở cũng không dám. Cô chỉ sợ bản thân mình cử động sẽ khiến người đàn ông đang năm trên người mình thêm đau đớn.
Anh an ủi cô: "Tôi không sao, tôi phúc lớn mạng lớn lắm. Cô yên tâm!"
Hạ Diệp Trầm căn răng, ngăn cho mình không bật khóc. Cô không biết người đàn ông này là ai. Nhưng vào giây phút cột trụ của đài cao bị gãy, anh đã xuất hiện trước mặt cô, nhanh chóng đẩy hai đứa trẻ ra. Còn Hạ Diệp Trầm, anh không kịp kéo cô ra ngoài, chỉ có thể ôm lấy cô trong lòng mình mà che chở.
Cột trụ rất nặng đè lên xương sống, chắc chắn rất đau đớn.
Sau khi hợp lực chín trâu hai hổ vừa dập lửa, vừa khiêng cây gỗ ra, cuối cùng Hạ Diệp Trầm và người đàn ông cũng được giải cứu.
“Anh...
Hạ Diệp Trầm nhìn mồ hôi vã ra như tắm trên trán người đàn ông, thân thể cứng đờ một chỗ không dám làm gì. Tay cô chạm phải lửa bỏng rộp lên, mà anh, lại bị cả cây lửa đập vào lưng.
"Tôi không sao! Trông chừng hai đứa trẻ thật tốt!"
Lúc này, anh vẫn còn cười được, khiến trong lòng Hạ Diệp Trầm càng thêm áy náy.
Diệp Ngạn Trần khóc nấc lên:
"Chú Niên? Là chú sao?"
Cậu bé ngoan ngoãn đứng một bên nãy giờ, bây giờ mới dám khẳng định người này là chú Niên đã cứu mình mấy tháng trước.
"Chú Niên?", Hạ Diệp Trầm cũng ngạc nhiên.
'Tạ Niên híp mắt lại:
"Thật trùng hợp quá, lại gặp cháu rồi."
Nói xong, anh ngất đi.
Bệnh viện số 34, phòng phẫu thuật vẫn sáng đèn. Do không xác định được người nhà của Tạ Niên ở đâu, nên Hạ Diệp Trâm nhờ Thẩm Hoäc ký giấy cam kết cho anh.
Chấn thương không nặng lắm, nhưng vết bỏng trên lưng có chút rắc rối.
Diệp Ngạn Trần ở bên ngoài khóc còn hơn cả chính mình bị thương.
"Mẹ! Chú Niên có chết không?" "Bậy nào! Chú ấy chỉ bị bỏng thôi. Con đừng lo lắng quá." Cậu bé gật đầu:
"Đúng vậy, người tốt có phúc báo. Mà chú Niên là người tốt!"
Duyên phận là thứ lạ kỳ đến không tưởng được. 'Tạ Niên, người cứu con trai cô tháng trước lần này lại cứu cả cô nữa. Hạ Diệp Trầm cảm kích đến nỗi không biết cảm tạ thế nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương