Người Vợ Xung Hỷ Của Trầm Tổng
Chương 109
Diệp Ngạn Trần đứng bên cạnh vẫn ba hoa:
"Mẹ! Chú ấy là người mà con nói là rất giống con đấy. Cô y tá hôm đó nói, một lớn một nhỏ, giống nhau y như cha con."
Cha con?
Hạ Diệp Trầm hé miệng, không biết phải giải thích với con mình ra sao. Bản thân cô cũng không biết người hôm ấy là ai, cũng không biết anh ta còn sống không?
Nhưng cô dám chắc, cha của Diệp Ngạn Trần và Diệp Vấn có hoàn cảnh không tốt lắm.
Sau khi hai người xong chuyện, cô còn đưa tiền cho anh ấy nữa.
Còn Tạ Niên, nhìn khí chất lẫn quần áo trên người đều có thể đoán được anh rất giàu có.
Có những thứ không thể nhận vơ được, huống hồ chưa biết gia cảnh của Tạ Niên ra sao. Người giống người trên thế giới này thiếu gì chứ?
"Không được nói bậy. Mẹ chưa gặp chú ấy bao giờ, làm sao có thể...
Ngay cả cô cũng không đủ mặt dày để nói hết câu.
Diệp Ngạn Trần dẩu miệng chơi cùng em gái, không nói chuyện nữa.
"Cô Diệp, anh Tạ đã tỉnh rồi." Tỉnh rồi?
Vừa mới phẫu thuật xong đã tỉnh lại, sao lại nhanh như vậy?
Hạ Diệp Trầm còn đang thắc mắc, người cũng đã được. đưa vào phòng hồi sức.
"Sức khỏe của anh Tạ rất ổn, nhưng phải để ý 24/24 xem có nhiễm trùng hay không. Bệnh viện đầu năm hơi quá tải, việc này chúng tôi có thể nhờ người nhà bệnh nhân được không?"
Hạ Diệp Trầm đã nằm được đại khái.
"Tôi không phải người nhà anh ấy, để tôi đi hỏi rồi liên lạc với họ."
Cô đáp lời bác sĩ, sau đó đi theo chiếc giường đẩy đến phòng bệnh của Tạ Niên.
Do bị bỏng ở lưng, nên Tạ Niên phải nằm úp. Cô nhìn thấy vết thương trên lưng anh, đồng tử trong mắt co rụt lại, vội vàng dặn dò Thẩm Hoäc.
"Mau, anh đưa Ngạn Trần và Diệp Vấn về nhà đi. Sau đó đến đón tôi sau."
Hai đứa nhóc này rất ồn ào, nhất là Diệp Ngạn Trần nhìn thấy chú Niên bị thương nặng thế này, không biết sẽ phản ứng mạnh đến thế nào nữa.
Thẩm Hoäc khó xử, nhưng nhìn ánh mắt cương quyết của cô, cũng gật đầu nghe lời.
Trong phòng chỉ còn cô và Tạ Niên. Hạ Diệp Trầm hơi cúi đầu:
"Vạn lần cảm ơn cũng không đủ để tôi bày tỏ tấm lòng mình. Anh Tạ, tôi không biết lấy gì để đền đáp nữa."
"Vậy à?", Tạ Niên đã tỉnh, nhưng giọng điệu hình như hơi ngái ngủ.
Trong lúc Hạ Diệp Trầm sắp xếp từ ngữ, anh bỗng nhiên. thốt lên:
"Vậy thì lấy thân báo đáp đi!"
Mãi sau cô mới có thể tìm lại giọng nói của bản thân: "Sao? Sao cơ?"
"Đùa thôi!", Tạ Niên bật cười, chỉ chỉ chai nước trên bàn:
"Tôi muốn uống nước, giúp tôi với."
Hạ Diệp Trầm nghĩ rằng anh đùa thật, chân hơi ngượng ngùng lại gần, lấy chai nước kia cho anh. Anh nằm úp không uống bình thường được, phải dùng đến ống hút.
Lúc này ở khoảng cách gần, cô có thể thấy vết thương trên người đàn ông rõ hơn. Vết thương mới nhất vẫn đang bị băng lại, máu thi thoảng còn rớm ra. Mà trên lưng cũng có những vết sẹo dày đặc, giống như vết bỏng.
"Vết sẹo trên người anh là sao vậy?", không hiểu sao cô sinh ra tò mò.
Tạ Niên thản nhiên hỏi lại:
"Vết sẹo nào?"
Anh lại "à" một tiếng:
"Tôi nhớ rồi. Năm năm trước cứu một người, để lại chút vết sẹo thôi. Ở vị trí không nhìn thấy, mà qua cũng lâu rồi. Đã quên."
Thì ra anh rất hay cứu người.
"Anh là người tốt. Mặc dù anh không để trong lòng, nhưng người ấy có lẽ cả đời này cũng không quên được."
Tạ Niên uống cạn nước, đưa cho cô. Giọng nói anh trùng xuống.
"Không đâu. Cô ấy không biết tôi cứu mình. Cô ấy, cũng rất hận tôi."
Không hiểu sao, khi Tạ Niên nói câu này, Hạ Diệp Trâm cảm thấy, hình như hai người quen nhau.
Giống như ảo giác, cô nghe thấy tiếng thở dài của Trầm Dư Niên.
"Đợi về Vân Nam rồi, anh có chuyện muốn nói với em."
"Mẹ! Chú ấy là người mà con nói là rất giống con đấy. Cô y tá hôm đó nói, một lớn một nhỏ, giống nhau y như cha con."
Cha con?
Hạ Diệp Trầm hé miệng, không biết phải giải thích với con mình ra sao. Bản thân cô cũng không biết người hôm ấy là ai, cũng không biết anh ta còn sống không?
Nhưng cô dám chắc, cha của Diệp Ngạn Trần và Diệp Vấn có hoàn cảnh không tốt lắm.
Sau khi hai người xong chuyện, cô còn đưa tiền cho anh ấy nữa.
Còn Tạ Niên, nhìn khí chất lẫn quần áo trên người đều có thể đoán được anh rất giàu có.
Có những thứ không thể nhận vơ được, huống hồ chưa biết gia cảnh của Tạ Niên ra sao. Người giống người trên thế giới này thiếu gì chứ?
"Không được nói bậy. Mẹ chưa gặp chú ấy bao giờ, làm sao có thể...
Ngay cả cô cũng không đủ mặt dày để nói hết câu.
Diệp Ngạn Trần dẩu miệng chơi cùng em gái, không nói chuyện nữa.
"Cô Diệp, anh Tạ đã tỉnh rồi." Tỉnh rồi?
Vừa mới phẫu thuật xong đã tỉnh lại, sao lại nhanh như vậy?
Hạ Diệp Trầm còn đang thắc mắc, người cũng đã được. đưa vào phòng hồi sức.
"Sức khỏe của anh Tạ rất ổn, nhưng phải để ý 24/24 xem có nhiễm trùng hay không. Bệnh viện đầu năm hơi quá tải, việc này chúng tôi có thể nhờ người nhà bệnh nhân được không?"
Hạ Diệp Trầm đã nằm được đại khái.
"Tôi không phải người nhà anh ấy, để tôi đi hỏi rồi liên lạc với họ."
Cô đáp lời bác sĩ, sau đó đi theo chiếc giường đẩy đến phòng bệnh của Tạ Niên.
Do bị bỏng ở lưng, nên Tạ Niên phải nằm úp. Cô nhìn thấy vết thương trên lưng anh, đồng tử trong mắt co rụt lại, vội vàng dặn dò Thẩm Hoäc.
"Mau, anh đưa Ngạn Trần và Diệp Vấn về nhà đi. Sau đó đến đón tôi sau."
Hai đứa nhóc này rất ồn ào, nhất là Diệp Ngạn Trần nhìn thấy chú Niên bị thương nặng thế này, không biết sẽ phản ứng mạnh đến thế nào nữa.
Thẩm Hoäc khó xử, nhưng nhìn ánh mắt cương quyết của cô, cũng gật đầu nghe lời.
Trong phòng chỉ còn cô và Tạ Niên. Hạ Diệp Trầm hơi cúi đầu:
"Vạn lần cảm ơn cũng không đủ để tôi bày tỏ tấm lòng mình. Anh Tạ, tôi không biết lấy gì để đền đáp nữa."
"Vậy à?", Tạ Niên đã tỉnh, nhưng giọng điệu hình như hơi ngái ngủ.
Trong lúc Hạ Diệp Trầm sắp xếp từ ngữ, anh bỗng nhiên. thốt lên:
"Vậy thì lấy thân báo đáp đi!"
Mãi sau cô mới có thể tìm lại giọng nói của bản thân: "Sao? Sao cơ?"
"Đùa thôi!", Tạ Niên bật cười, chỉ chỉ chai nước trên bàn:
"Tôi muốn uống nước, giúp tôi với."
Hạ Diệp Trầm nghĩ rằng anh đùa thật, chân hơi ngượng ngùng lại gần, lấy chai nước kia cho anh. Anh nằm úp không uống bình thường được, phải dùng đến ống hút.
Lúc này ở khoảng cách gần, cô có thể thấy vết thương trên người đàn ông rõ hơn. Vết thương mới nhất vẫn đang bị băng lại, máu thi thoảng còn rớm ra. Mà trên lưng cũng có những vết sẹo dày đặc, giống như vết bỏng.
"Vết sẹo trên người anh là sao vậy?", không hiểu sao cô sinh ra tò mò.
Tạ Niên thản nhiên hỏi lại:
"Vết sẹo nào?"
Anh lại "à" một tiếng:
"Tôi nhớ rồi. Năm năm trước cứu một người, để lại chút vết sẹo thôi. Ở vị trí không nhìn thấy, mà qua cũng lâu rồi. Đã quên."
Thì ra anh rất hay cứu người.
"Anh là người tốt. Mặc dù anh không để trong lòng, nhưng người ấy có lẽ cả đời này cũng không quên được."
Tạ Niên uống cạn nước, đưa cho cô. Giọng nói anh trùng xuống.
"Không đâu. Cô ấy không biết tôi cứu mình. Cô ấy, cũng rất hận tôi."
Không hiểu sao, khi Tạ Niên nói câu này, Hạ Diệp Trâm cảm thấy, hình như hai người quen nhau.
Giống như ảo giác, cô nghe thấy tiếng thở dài của Trầm Dư Niên.
"Đợi về Vân Nam rồi, anh có chuyện muốn nói với em."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương