Người Vợ Xung Hỷ Của Trầm Tổng
Chương 113
Hạ Diệp Trầm không biết mình nghĩ đến cái gì, mà khi Tạ Niên hỏi, cô lại bật ra hai từ "đám cưới". May mà hai người không quá thân quen, cô nói có người vừa cầu hôn mình, cứ trả lời chống chế như vậy, anh cũng không hỏi nữa.
Hạ Diệp Trầm ở cùng Tạ Niên cả đêm, sáng dậy, anh không hề quay lại nhìn cô chút nào.
"Cô Diệp, chúc cô trăm năm hạnh phúc. Tạ Niên vẫn khỏe, cô mau về nhà chuẩn bị đi."
Hạ Diệp Trầm nhìn bóng lưng anh, cảm thấy người đàn ông hình như đang chìm trong cô độc. Sự lặng lẽ của anh khiến cô hoảng hốt.
"Sao vậy? Có chuyện gì sao?". Thấy cô vân chưa đi, Tạ Niên thắc mắc.
"Ừm, con trai của tôi nói muốn cảm ơn anh. Nhưng tôi sợ thăng bé ồn ào làm phiền nên không để nó ở lại. Việc đó, tôi thay thằng bé, cảm ơn anh."
Tạ Niên như nhớ đến điều gì đó, cười lớn:
"Thăng bé dù gì cũng gọi tôi một tiếng bố. Là chuyện bố làm cho con mà thôi. Cô Diệp về đi thôi, không cần cảm ơn."
Hạ Diệp Trầm lúc này không còn lý do gì để ở lại nữa. Cô dặn dò qua y tá mấy câu, rồi ra về.
Cô không gọi Thẩm Hoäc, mà tự mình bắt xe đi. "Cô gái đi đâu vậy?" “Khách sạn Mẫu Đơn đi."
Hạ Diệp Trầm vô thức bật ra cái tên này, nói xong thì hối hận muốn cản đứt lưỡi mình.
"Cô muốn tham dự lễ cưới hả?" Tài xế nhìn bộ trang phục xuề xòa trên người cô, mang theo ý đánh giá.
Hôm nay, có rất nhiều người đến khách sạn Mẫu Đơn tham dự hôn lễ của Trầm đại thiếu gia. Ông cũng chở hai người, nhưng không có ai ăn mặc tùy tiện như cô cả.
Hạ Diệp Trầm phủ nhận:
"Không có, chỉ đi xem cho vui thôi. Tôi muốn xem tại sao hôn lễ của đại thiếu gia nhà họ Trầm kia lại đông vui đến thế”
Lái xe thấy đúng thứ mình hiểu biết, cười khà khà:
"Cô không biết đâu, Trầm Dư Niên là kẻ điên trong mắt người đời đã bao nhiêu năm. Nào ngờ đâu lắc mình một cái đã trở thành ông chủ lớn, sở hữu một chuỗi nhà hàng và khách sạn ở phía Nam. Trong đó có Truy Mộng Lâu, một trong những biểu tượng của ngành du lịch Hàng Châu đấy."
Truy Mộng Lâu, lầu cao đuổi mộng. Nơi này khi cô còn ở Hàng Châu biết được nó rất nổi tiếng.
"Anh ta thật tài giỏi!", Hạ Diệp Trầm không khỏi tán phục.
“Tất nhiên! Trên đời này mấy ai không có bối cảnh có thể năm gai nếm mật mà trưởng thành như vậy. Nhà họ Nhậm đắc tội cũng không ít. Nên lần này Trầm Dư Niên kết hôn, người đến muốn mượn sức anh ta rất nhiều đấy"
"Tôi biết rồi, chú mau lái xe đi!"
Hạ Diệp Trầm thấy hơi mệt mỏi với mấy thứ của giới thượng lưu.
Xe chẳng mấy chốc đã đến trước cửa của khách sạn Mẫu Đơn. Lái xe dừng lại. Hạ Diệp Trầm đưa cho ông ta khá nhiều tiền.
"Chú đỗ xe ở đây một chút. Thấy cô dâu chú rể đến, tôi sẽ đi”
Tài xế nhìn mấy tờ tiền, vui vẻ đáp ứng.
Đã vào đầu xuân, hoa mẫu đơn nở rộ trước cửa khách sạn. Nắng bắt đầu lên, khiến cho Hạ Diệp Trầm phải nheo mắt.
"Đến rồi đến rồi!"
Hạ Diệp Trầm theo âm thanh hò reo phát ra, thấy được hai bóng người. Hồng Tịnh San mặc áo cưới, đội khăn voan đi cạnh Trầm Dư Niên.
Anh mặc áo vest màu trằng, đeo nơ. Khuôn mặt mang theo vết sẹo hơi dọa người.
Hạ Diệp Trầm ở cùng Tạ Niên cả đêm, sáng dậy, anh không hề quay lại nhìn cô chút nào.
"Cô Diệp, chúc cô trăm năm hạnh phúc. Tạ Niên vẫn khỏe, cô mau về nhà chuẩn bị đi."
Hạ Diệp Trầm nhìn bóng lưng anh, cảm thấy người đàn ông hình như đang chìm trong cô độc. Sự lặng lẽ của anh khiến cô hoảng hốt.
"Sao vậy? Có chuyện gì sao?". Thấy cô vân chưa đi, Tạ Niên thắc mắc.
"Ừm, con trai của tôi nói muốn cảm ơn anh. Nhưng tôi sợ thăng bé ồn ào làm phiền nên không để nó ở lại. Việc đó, tôi thay thằng bé, cảm ơn anh."
Tạ Niên như nhớ đến điều gì đó, cười lớn:
"Thăng bé dù gì cũng gọi tôi một tiếng bố. Là chuyện bố làm cho con mà thôi. Cô Diệp về đi thôi, không cần cảm ơn."
Hạ Diệp Trầm lúc này không còn lý do gì để ở lại nữa. Cô dặn dò qua y tá mấy câu, rồi ra về.
Cô không gọi Thẩm Hoäc, mà tự mình bắt xe đi. "Cô gái đi đâu vậy?" “Khách sạn Mẫu Đơn đi."
Hạ Diệp Trầm vô thức bật ra cái tên này, nói xong thì hối hận muốn cản đứt lưỡi mình.
"Cô muốn tham dự lễ cưới hả?" Tài xế nhìn bộ trang phục xuề xòa trên người cô, mang theo ý đánh giá.
Hôm nay, có rất nhiều người đến khách sạn Mẫu Đơn tham dự hôn lễ của Trầm đại thiếu gia. Ông cũng chở hai người, nhưng không có ai ăn mặc tùy tiện như cô cả.
Hạ Diệp Trầm phủ nhận:
"Không có, chỉ đi xem cho vui thôi. Tôi muốn xem tại sao hôn lễ của đại thiếu gia nhà họ Trầm kia lại đông vui đến thế”
Lái xe thấy đúng thứ mình hiểu biết, cười khà khà:
"Cô không biết đâu, Trầm Dư Niên là kẻ điên trong mắt người đời đã bao nhiêu năm. Nào ngờ đâu lắc mình một cái đã trở thành ông chủ lớn, sở hữu một chuỗi nhà hàng và khách sạn ở phía Nam. Trong đó có Truy Mộng Lâu, một trong những biểu tượng của ngành du lịch Hàng Châu đấy."
Truy Mộng Lâu, lầu cao đuổi mộng. Nơi này khi cô còn ở Hàng Châu biết được nó rất nổi tiếng.
"Anh ta thật tài giỏi!", Hạ Diệp Trầm không khỏi tán phục.
“Tất nhiên! Trên đời này mấy ai không có bối cảnh có thể năm gai nếm mật mà trưởng thành như vậy. Nhà họ Nhậm đắc tội cũng không ít. Nên lần này Trầm Dư Niên kết hôn, người đến muốn mượn sức anh ta rất nhiều đấy"
"Tôi biết rồi, chú mau lái xe đi!"
Hạ Diệp Trầm thấy hơi mệt mỏi với mấy thứ của giới thượng lưu.
Xe chẳng mấy chốc đã đến trước cửa của khách sạn Mẫu Đơn. Lái xe dừng lại. Hạ Diệp Trầm đưa cho ông ta khá nhiều tiền.
"Chú đỗ xe ở đây một chút. Thấy cô dâu chú rể đến, tôi sẽ đi”
Tài xế nhìn mấy tờ tiền, vui vẻ đáp ứng.
Đã vào đầu xuân, hoa mẫu đơn nở rộ trước cửa khách sạn. Nắng bắt đầu lên, khiến cho Hạ Diệp Trầm phải nheo mắt.
"Đến rồi đến rồi!"
Hạ Diệp Trầm theo âm thanh hò reo phát ra, thấy được hai bóng người. Hồng Tịnh San mặc áo cưới, đội khăn voan đi cạnh Trầm Dư Niên.
Anh mặc áo vest màu trằng, đeo nơ. Khuôn mặt mang theo vết sẹo hơi dọa người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương