Người Vợ Xung Hỷ Của Trầm Tổng
Chương 114
Cô lấy làm ngạc nhiên.
Mãi mới nhớ chân của Trầm Dư Niên chẳng sao cả. Trước giờ anh ngồi xe lăn cũng chỉ để giả vờ. Trong ngày trọng đại thế này, anh tự đi cũng là chuyện bình thường.
Sắc mặt Hạ Diệp Trầm trắng bệch.
Hình như, cô vẫn không buông xuống được.
Dù cho cô đã phản bội anh, Hạ Diệp Trâm cũng không có cách nào quên người đàn ông ấy được.
"Về thôi!"
Một người bỗng lên tiếng. Cô "ừ" nhẹ, chợt nhận ra. "Sao anh lại ở đây?"
Người tới là Lương Duật Thành!. truyện ngôn tình
Lương Duật Thành cởi áo khoác của mình khoác lên cho cô, ra hiệu với người lái xe:
"Chú đi đi! Cô ấy có xe đón rồi."
Anh lại cười lớn, lấy tay phủi chút tuyết màu xanh bám trên tóc cô.
"Xong hết các việc rồi. Đến đón em về."
Hạ Diệp Trầm cũng mặc kệ cho anh làm gì thì làm. Điện thoại của cô bỗng reo lên, là một số máy bàn. "A lô?"
“Cô Diệp phải không ạ?"
"Phải, là tôi!"
“Bệnh nhân cô đưa đến đã xuất viện rồi, chúng tôi không tìm được anh ấy!"
Xuất viện rồi? Hạ Diệp Trâm nhớ đến sắc mặt của Tạ Niên khi cô rời đi. Anh có vẻ không vui lãm, trong lòng dày. đặc tâm sự.
Nhưng cô không phải người thân của anh, cũng không quản được chuyện này, chỉ có thể gật đầu.
"Tôi biết rồi, cảm ơn cô."
"Chúng ta về được chưa?", Lương Duật Thành chủ động nắm tay cô, xoa xoa cho cô đỡ lạnh.
"Về thôi!"
Hạ Diệp Trầm cảm thấy nơi này không cần mình nữa. Cô theo chân Lương Duật Thành ra chỗ đỗ xe, chờ anh mở cửa rồi ngồi vào ghế phụ.
Cho đến khi chiếc xe lăn bánh đi xa, Hạ Diệp Trâm chưa từng quay lại phía sau.
Dưới gốc đào già, có một người đàn ông đứng đó. Anh tựa tay vào thân cây xù xì, nhếch khóe miệng.
"Sư phụ nói đúng lắm. Tình cảm à, chỉ là thứ thuốc độc chó chết làm cho người khác đau khổ mà thôi. Đáng ra ngày đó, tôi phải giết cô, bóp chết cô."
Nói xong, anh thấy trước ngực quặn lên. Máu, đỏ bừng trên nền tuyết lạnh.
Mãi mới nhớ chân của Trầm Dư Niên chẳng sao cả. Trước giờ anh ngồi xe lăn cũng chỉ để giả vờ. Trong ngày trọng đại thế này, anh tự đi cũng là chuyện bình thường.
Sắc mặt Hạ Diệp Trầm trắng bệch.
Hình như, cô vẫn không buông xuống được.
Dù cho cô đã phản bội anh, Hạ Diệp Trâm cũng không có cách nào quên người đàn ông ấy được.
"Về thôi!"
Một người bỗng lên tiếng. Cô "ừ" nhẹ, chợt nhận ra. "Sao anh lại ở đây?"
Người tới là Lương Duật Thành!. truyện ngôn tình
Lương Duật Thành cởi áo khoác của mình khoác lên cho cô, ra hiệu với người lái xe:
"Chú đi đi! Cô ấy có xe đón rồi."
Anh lại cười lớn, lấy tay phủi chút tuyết màu xanh bám trên tóc cô.
"Xong hết các việc rồi. Đến đón em về."
Hạ Diệp Trầm cũng mặc kệ cho anh làm gì thì làm. Điện thoại của cô bỗng reo lên, là một số máy bàn. "A lô?"
“Cô Diệp phải không ạ?"
"Phải, là tôi!"
“Bệnh nhân cô đưa đến đã xuất viện rồi, chúng tôi không tìm được anh ấy!"
Xuất viện rồi? Hạ Diệp Trâm nhớ đến sắc mặt của Tạ Niên khi cô rời đi. Anh có vẻ không vui lãm, trong lòng dày. đặc tâm sự.
Nhưng cô không phải người thân của anh, cũng không quản được chuyện này, chỉ có thể gật đầu.
"Tôi biết rồi, cảm ơn cô."
"Chúng ta về được chưa?", Lương Duật Thành chủ động nắm tay cô, xoa xoa cho cô đỡ lạnh.
"Về thôi!"
Hạ Diệp Trầm cảm thấy nơi này không cần mình nữa. Cô theo chân Lương Duật Thành ra chỗ đỗ xe, chờ anh mở cửa rồi ngồi vào ghế phụ.
Cho đến khi chiếc xe lăn bánh đi xa, Hạ Diệp Trâm chưa từng quay lại phía sau.
Dưới gốc đào già, có một người đàn ông đứng đó. Anh tựa tay vào thân cây xù xì, nhếch khóe miệng.
"Sư phụ nói đúng lắm. Tình cảm à, chỉ là thứ thuốc độc chó chết làm cho người khác đau khổ mà thôi. Đáng ra ngày đó, tôi phải giết cô, bóp chết cô."
Nói xong, anh thấy trước ngực quặn lên. Máu, đỏ bừng trên nền tuyết lạnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương