Người Vợ Xung Hỷ Của Trầm Tổng
Chương 116
Hạ Diệp Trầm hơi đau đầu. Cô nghe tin Trầm Dư Niên kết hôn, quên mất chuyện này rồi. Hơn nữa người đàn ông tên Tạ Niên kia, khi cô rời đi, thái độ của anh cũng không tốt lắm.
Cô chỉ đành chống chế:
*Ngoan! Chú Niên bận chút việc. Mấy ngày hôm nữa nếu như rảnh rỗi sẽ đến chơi với con, được không?"
Diệp Ngạn Trần thông minh, nhưng cũng rất dễ bị lừa. Cậu bé vui mừng nhảy cẵng lên, kéo Diệp Vấn đi chơi
Lương Duật Thành biết chuyện cô gặp phải trên đường, sắc mặt hơi đen xuống:
"Lần sau cần chú ý. Nếu không anh sẽ không cho em ra đường nữa đâu."
Hạ Diệp Trầm biết mình ham vui gây rắc rối, bản thân đuối lý nên cũng không dám nói nhiều nữa.
Phòng khách không có người, cô mở tập hồ sơ bệnh lý kia ra.
Những dòng chữ vạch trần âm mưu của giới hào môn. Sau đó đến nội dung trong chiếu USB kia. Ngay cả Lương Duật Thành cũng giật mình.
“Thì ra Dụ Sơ Thần không phải là con của Nhậm Hạ
Kiều Những Hạ Diệp Trầm lại chú ý vào chuyện khác.
"Dụ Sơ Nguyên cũng là kẻ rất nhãn tâm."
Nhậm Hạ Kiều là vợ được cưới hỏi đàng hoàng của Dụ Sơ Nguyên, nhưng ông ta chỉ một lồng một dạ với cô gái vũ nữ tên là Hạ Liên.
Hai người dù khi Nhậm Hạ Kiều mang thai vẫn lén lút qua lại với nhau.
Năm ấy Nhậm Hạ Kiều sinh con, đứa trẻ không may bị chết trên bàn sinh. Chồng bà ta mới mang đứa con vừa mới sinh ra của Hạ Liên thế vào chỗ đó.
Sau đó, không hiểu sao Nhậm Hạ Kiều phát hiện được. Bà ta điên cuồng trả thù chồng mình, hạ độc lên người Dụ
Sơ Thần, khiến cho hẳn thân tàn ma dại.
Bệnh của Dụ Sơ Nguyên cũng do bà ta hạ thuốc độc. mãn tính, cuối cùng mấy năm trước đã qua đời rồi.
"Với những chứng cứ này, hơn một nửa tội của em sẽ không thể thành lập được. Tòa án phải xử lại."
Lương Duật Thành ra vẻ suy nghĩ.
Hạ Diệp Trầm không cho là đúng lắm.
“Nhưng việc em đẩy Dụ Sơ Thần ngã là sự thật."
Nào ngờ, sắc mặt người đàn ông lại rất nhẹ nhõm:
"Cái đó em yên tâm. Dụ Sơ Thần khi mới đưa vào bệnh viện chỉ bị chấn thương ở đầu. Bác sĩ nói, tình trạng của anh †a rất ổn định, chỉ cần tĩnh dưỡng là không sao cả. Nhưng sau đó chỉ một buổi tối bỗng nhiên trở nặng."
"Thật sao? Tại sao lại trở năặng?", Hạ Diệp Trầm gấp gáp hỏi, nhưng có lẽ trong lòng cô đã đoán được từ lâu.
"Đúng như em nghĩ, theo hướng này, chắc chắn Nhậm Hạ Kiều sẽ bị đưa vào diện tình nghi. Cùng lắm em sẽ bị mang tội ngộ thương người, không thể nào là ngộ sát được. Hơn nữa, hôm đó em cũng chỉ phản kháng để bảo vệ mình thôi."
Nghe Lương Duật Thành nói vậy, Hạ Diệp Trâm mới tạm yên tâm.
“Thực ra, hôm ấy người được ra lệnh đến đốt nhà tù có ba người. Một người thấy đồng bọn không ra đã chạy trốn rồi. Cô ta nghĩ rằng Nhậm Hạ Kiều đã thủ tiêu giết chết đồng bọn của mình, trốn chui trốn lủi năm năm nay quá mệt mỏi, nên người vừa mới tìm đến đã khai hết."
Hạ Diệp Trầm dè dặt hỏi:
"Vậy chị Nhất Nặc đầy hai người kia vào biển lửa có phải chịu tội không?"
Hôm đó cô ngất đi không biết gì, chỉ biết rằng hai bên xảy ra tranh cãi, cuối cùng bọn họ lại là người chết thay cho. mình mà và Từ Nhất Nặc.
Lương Duật Thành läc đầu khẳng định:
"Không hề! Cùng lắm chỉ truy cứu tội không khai báo và vượt ngục. Nhưng luật pháp đã sai trước khi tống nghi phạm vào khu giam giữ tội phạm nguy hiểm, lại để cho kẻ xấu lọt vào hãm hại tù nhân. Là họ có lỗi trước, chäc chẳn phải đền bù cho hai người."
Thì ra, ngay từ đầu Lương Duật Thành đã tính trước cho hai người. Hoặc là, thứ trưởng Lương ở đằng sau đã dự đoán hết.
Nhậm Hạ Kiều lần này, không còn cách nào trở mình được nữa.
Cô chỉ đành chống chế:
*Ngoan! Chú Niên bận chút việc. Mấy ngày hôm nữa nếu như rảnh rỗi sẽ đến chơi với con, được không?"
Diệp Ngạn Trần thông minh, nhưng cũng rất dễ bị lừa. Cậu bé vui mừng nhảy cẵng lên, kéo Diệp Vấn đi chơi
Lương Duật Thành biết chuyện cô gặp phải trên đường, sắc mặt hơi đen xuống:
"Lần sau cần chú ý. Nếu không anh sẽ không cho em ra đường nữa đâu."
Hạ Diệp Trầm biết mình ham vui gây rắc rối, bản thân đuối lý nên cũng không dám nói nhiều nữa.
Phòng khách không có người, cô mở tập hồ sơ bệnh lý kia ra.
Những dòng chữ vạch trần âm mưu của giới hào môn. Sau đó đến nội dung trong chiếu USB kia. Ngay cả Lương Duật Thành cũng giật mình.
“Thì ra Dụ Sơ Thần không phải là con của Nhậm Hạ
Kiều Những Hạ Diệp Trầm lại chú ý vào chuyện khác.
"Dụ Sơ Nguyên cũng là kẻ rất nhãn tâm."
Nhậm Hạ Kiều là vợ được cưới hỏi đàng hoàng của Dụ Sơ Nguyên, nhưng ông ta chỉ một lồng một dạ với cô gái vũ nữ tên là Hạ Liên.
Hai người dù khi Nhậm Hạ Kiều mang thai vẫn lén lút qua lại với nhau.
Năm ấy Nhậm Hạ Kiều sinh con, đứa trẻ không may bị chết trên bàn sinh. Chồng bà ta mới mang đứa con vừa mới sinh ra của Hạ Liên thế vào chỗ đó.
Sau đó, không hiểu sao Nhậm Hạ Kiều phát hiện được. Bà ta điên cuồng trả thù chồng mình, hạ độc lên người Dụ
Sơ Thần, khiến cho hẳn thân tàn ma dại.
Bệnh của Dụ Sơ Nguyên cũng do bà ta hạ thuốc độc. mãn tính, cuối cùng mấy năm trước đã qua đời rồi.
"Với những chứng cứ này, hơn một nửa tội của em sẽ không thể thành lập được. Tòa án phải xử lại."
Lương Duật Thành ra vẻ suy nghĩ.
Hạ Diệp Trầm không cho là đúng lắm.
“Nhưng việc em đẩy Dụ Sơ Thần ngã là sự thật."
Nào ngờ, sắc mặt người đàn ông lại rất nhẹ nhõm:
"Cái đó em yên tâm. Dụ Sơ Thần khi mới đưa vào bệnh viện chỉ bị chấn thương ở đầu. Bác sĩ nói, tình trạng của anh †a rất ổn định, chỉ cần tĩnh dưỡng là không sao cả. Nhưng sau đó chỉ một buổi tối bỗng nhiên trở nặng."
"Thật sao? Tại sao lại trở năặng?", Hạ Diệp Trầm gấp gáp hỏi, nhưng có lẽ trong lòng cô đã đoán được từ lâu.
"Đúng như em nghĩ, theo hướng này, chắc chắn Nhậm Hạ Kiều sẽ bị đưa vào diện tình nghi. Cùng lắm em sẽ bị mang tội ngộ thương người, không thể nào là ngộ sát được. Hơn nữa, hôm đó em cũng chỉ phản kháng để bảo vệ mình thôi."
Nghe Lương Duật Thành nói vậy, Hạ Diệp Trâm mới tạm yên tâm.
“Thực ra, hôm ấy người được ra lệnh đến đốt nhà tù có ba người. Một người thấy đồng bọn không ra đã chạy trốn rồi. Cô ta nghĩ rằng Nhậm Hạ Kiều đã thủ tiêu giết chết đồng bọn của mình, trốn chui trốn lủi năm năm nay quá mệt mỏi, nên người vừa mới tìm đến đã khai hết."
Hạ Diệp Trầm dè dặt hỏi:
"Vậy chị Nhất Nặc đầy hai người kia vào biển lửa có phải chịu tội không?"
Hôm đó cô ngất đi không biết gì, chỉ biết rằng hai bên xảy ra tranh cãi, cuối cùng bọn họ lại là người chết thay cho. mình mà và Từ Nhất Nặc.
Lương Duật Thành läc đầu khẳng định:
"Không hề! Cùng lắm chỉ truy cứu tội không khai báo và vượt ngục. Nhưng luật pháp đã sai trước khi tống nghi phạm vào khu giam giữ tội phạm nguy hiểm, lại để cho kẻ xấu lọt vào hãm hại tù nhân. Là họ có lỗi trước, chäc chẳn phải đền bù cho hai người."
Thì ra, ngay từ đầu Lương Duật Thành đã tính trước cho hai người. Hoặc là, thứ trưởng Lương ở đằng sau đã dự đoán hết.
Nhậm Hạ Kiều lần này, không còn cách nào trở mình được nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương